[Novel] Điểm hẹn
Tên truyện: Điểm hẹn/ Rendezvous /Aibiki
Tác giả: Asato Eiri
Dịch giả: Tinhvặn
Thể loại: shounen ai, ngắn, novel, romance
Độ tuổi: 13+
Cảnh cáo: có cảnh yaoi mà mờ mịt quá (khóc)
Tình trạng: hoàn thành
Nội dung: Hai người bạn thân từng hứa hẹn lớn lên làm bác sĩ, nhưng khi gặp lại thì một người là bác sĩ lang ở phố lầu xanh bị người gạ gẫm.
Note: Đau khổ là toàn đọc summary thấy khá thì rinh về nên nhiều khi cũng trúng đạn lắm. Bộ này không dở nhưng ngắn nên cảm xúc không cô đọng.
*Bác sĩ lang: không có giấy phép hành nghề, bác sĩ vườn, dạo..v..v..
Muốn xem hình minh họa thì down bản novel về xem, lười up từng hình quá:
Abiki: 4share hoặc medifire
Điểm hẹn
Những ngón tay thuôn dài xuyên qua sợi tóc của tôi.
"Seichirou…”
Có thanh âm khàn khàn dịu dàng xen lẫn khao khát vang bên tai tôi….chắc là ảo giác thôi. Dù sao, chúng tôi không phải là người yêu.
Đây là một giao dịch, một sự thỏa thuận giữa anh ta và tôi. Như kẻ bán thân, tôi để anh ta chiếm lấy thân thể mình tùy thích.
"…ư…”
Tôi buông xuôi trao thân thể từ trong ra ngoài cho anh ta.
"…a…a…”
…tại sao…
Tại sao mọi chuyện trở nên như vậy?
Nhiệt độ nóng cháy điên cuồng, suy nghĩ của tôi quay ngược về khoảnh khắc mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến.
Nó đã bắt đầu khi tôi gọi lại…
[TV]
"Ông nói đùa ư? Nó mắc quá rồi!”
Khi tôi cất cao giọng trong con hẻm tối khu lầu xanh, người đàn ông mím môi lại.
"Nếu cậu không mua thì thôi, tôi thì không sao cả, tôi sẽ bán nó cho người khác.”
"…không, thứ đó rất cần thiết, nếu mà tôi không có nó thì…”
Lúc đó tôi có một bệnh nhân sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm nếu không có thứ thuốc kia. Tôi phải mua nó bằng bất cứ giá nào.
"Tôi cũng phải mạo hiểm lắm chứ, bán loại thuốc này cho một bác sĩ lang như cậu.”
"Cái đó…”
Tôi nghẹn lời. Người đàn ông kia nở nụ cười dê xồm nói.
"Tại sao cậu không trả phần bị thiếu bằng thân thể của mình nhỉ? Tôi nghĩ mình có thể hứng lên nếu là làm với chàng trai đẹp như cậu. Có lẽ ta nên đi đâu đó…”
Gã nắm cằm tôi và đẩy tôi vào vách tường, sau đó đầu gối của gã chen vào hakama của tôi.
"Tôi sẽ trả tiền, hãy bán thuốc cho cậu ta đi.”
Từ sau lưng người đàn ông vang lên một giọng nam. Người đàn ông vội xoay người lại, lộ ra khuôn mặt người đến.
"A…!”
Nó rất quen thuộc, không, là khuôn mặt tôi không thể nào quên.
"…Takechi…Shigeto…?”
Chúng tôi từng là bạn học chung trường, nó đơn giản thế thôi, mối quan hệ giữa tôi với anh ta, Takechi Shigeto, đã từng.
Trong khoảng thời gian học sinh, chúng tôi cùng chung vài bí mật nho nhỏ.
Anh ta là một người bạn đặc biệt.
"Đã lâu không gặp! Kể từ khi cậu đi du học nước ngoài, nhỉ? Cậu thế nào rồi?”
"…cũng được.”
"Xin lỗi nha, để cậu nhìn thấy tôi trong bộ dạng đáng xấu hổ thế này. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi.”
Anh ta đưa qua cái túi chứa thuốc, tôi vươn tay ra, rồi thì…ngừng.
"Cậu thật sự…không có giấy phép?”
"A? Ừ thì…đúng vậy.”
"Khi nào cậu sẽ trả tiền thứ này?”
"A, cái đó, sẽ sớm thôi. Bây giờ trong tay tôi không có đủ tiền, nhưng tôi sẽ trả ngay lập tức. Cậu có phòng khám bệnh mà đúng không? Tôi sẽ tới đó…”
"Tiền không thành vấn đề.”
"A?”
"Tôi sẽ tiếp tục đưa thuốc cho cậu, đổi lại cậu phải làm điều giống mới nãy với gã đó. Chi phí thuốc men sẽ được đổi bằng thân thể của cậu.”
"Gì chứ?”
Tôi run rẩy, đánh rùng mình. Không thể đáp lại cái gì trước giọng điệu độc đoán của anh ta trừ ngoan ngoãn gật đầu ra.
Cái tôi muốn là thuốc trong tay anh ta.
Ba mẹ của tôi mở một phòng khám bệnh nhỏ. Trong chuyến du lịch đầu tiên, con thuyền họ đi bị tai nạn đắm tàu. Khi ấy tôi còn đang học hành để trở thành bác sĩ, có ước mơ là lớn lên mở một phòng mạch, tuy rằng mọi thứ bỏ gánh giữa đường. Tôi mất đi cha mẹ và không có giấy phép hành nghề, để lại cho tôi chỉ có phòng mạch trống rỗng, số tiền bồi thường nhỏ nhoi, cuối cùng là…các món nợ. Thêm nữa các bệnh nhân nghèo toàn nhờ cha mẹ tôi chữa cho. May là tôi có biết chút kiến thức, khám và đưa thuốc họ cần, chữa bệnh. Tôi được gọi là ‘bác sĩ’ dù rằng không có bằng cấp gì cả.
Tôi bắt đầu ngủ với anh ta để trả cho số tiền thuốc men không bao giờ dứt.
Thời gian dần trôi qua.
Có một ngày theo như đã hẹn trước, tôi đi tới biệt thự nhà Takechi. Anh ta đang khám bệnh cho bệnh nhân, tôi vào phòng sách kế bên phòng ngủ, bị kêu ngồi chờ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn căn phòng này kỹ càng, bình thường tôi hay đi qua nó đến thẳng phòng ngủ. Có một giá sách rất lớn. Đúng như đã đoán, anh ta có một thư viện mini. Liếc mắt qua, một quyển sách bìa cứng đập vào mắt tôi.
"Hưm…quyển sách này, nếu mình nhớ không lầm thì…”
[TV]
Ở trường tư chúng tôi rất chững chạc. Takechi và tôi bị kêu đi tìm tài liệu trong kho. Tôi rất hâm mộ Takechi đứng nhất lớp, có vẻ như anh ta rất khó gần và không nói chuyện nhiều lắm, nên tôi rất vui vẻ và tự hào bị kêu đi làm chung với anh ấy.
"Phải cái này không…?”
Trong lúc tìm gáy sách, tôi lùi bước chân vô tình đụng vào lưng anh ấy, rồi thì tôi bị vấp va vào giá sách, một đống sách rớt ra ngoài đổ cái rầm.
"Cậu không sao chứ?”
"Ừm…a? Đây cái là cái gì? Cái này…nó bị kẹp giữa những trang sách. Một lá thư?”
Vì thư viết bằng tiếng anh nên tôi không hiểu hết nghĩa, nhưng câu cuối thì tôi đại khái hiểu.
"Có lẽ đây là lá thư tình…?”
Anh ta liếc xuống lá thư, dường như hiểu được nội dung.
"Tôi đang chờ trên đỉnh Shibazakura? Có lẽ đây là cuộc hẹn hò. Chỗ nào có cái tên như vậy nhỉ?”
"A, có lẽ là chỗ đó rồi. Cậu biết không, có một đồi núi rất đẹp nở đầy hoa màu hồng, nơi mà cậu sẽ trông thấy biển cả, đúng là chỗ đó ha?”
Rồi thì chúng tôi cùng nhau đi tới đó tìm hiểu vì rất là tò mò.
"Lá thư không giống như viết ngày hôm nay, cũng không chắc chắn là chỗ này, có lẽ họ không ở đây.”
Tuy nhiên, với hai chúng tôi thì nó trở thành điểm hẹn gặp gỡ. Ở đó chúng tôi trải qua thời gian như là đôi bạn thân. Anh ấy vứt bỏ ngụy trang, người như Takechi thường không có biểu tình gì cũng sẽ cười thật thoải mái. Ở đồi núi đó, chúng tôi nói cho nhau nghe ước vọng muốn trở thành bác sĩ, chúng tôi hứa hẹn sẽ trở thành thầy thuốc giỏi nhất giúp đỡ cho người khác. Mối quan hệ bí mật của chúng tôi tiếp tục cho đến khi Takechi đi du học.
Nó nên là hồi ức ngọt ngào thuần khiết.
Tôi là người gây nên mối quan hệ này. Tôi, đã phá vỡ tất cả vì mình trở thành bác sĩ lang.
Không phải tôi muốn chúng tôi gặp gỡ nhau như thế này, nhưng tôi cũng không thể quay về thơ ấu, cái thuở sống vô tư với những giấc mơ đơn thuần.
Trong khi chờ đợi Takechi khám bệnh, tôi thấy qua khung cửa sổ Takechi đưa tiễn người phụ nữ dường như là bệnh nhân cuối cùng. Dưới ánh đèn đường, tôi giật mình trông thấy Takechi mỉm cười, nụ cười mà thuở xưa chỉ mình tôi thấy. Ngực tôi đau nhói, tôi cảm nhận nỗi buồn trào dâng.
Không phải tôi ghen gì đâu…
Nó đơn giản là đau mà thôi. Tôi nghĩ, nên là lúc chấm dứt giao dịch rồi.
[TV]
"Cậu nói cái gì?
"Tôi sẽ đi làm giấy chứng nhận, tôi không thể cứ như vậy mãi được. Thế nên…chúng ta hãy kết thúc điều này đi.”
"Tiền thuốc còn chưa trả đủ hết, cậu vẫn còn nợ nhiều đấy.”
"Tôi sẽ từ từ trả, tôi xin lỗi là sẽ trả nó theo từng tháng, nhưng mà…”
"…có một cách trả hết trong một lần.”
[TV]
Căn phòng đầy mùi kích dục, mùi vị đó làm tôi nuốt nước bọt khan, không dám nhúc nhích.
"…ưm…”
Tôi không biết mình đã bắn bao nhiêu lần, áp lực và oằn người, điều tôi phải làm là mở ra thân thể mình. Khóc và cầu xin buông tha, dường như nó sẽ không bao giờ kết thúc.
"…a…a a…ư…!”
Đây không phải điều mà tôi muốn, tôi chỉ là không muốn bị đối xử như một món đồ chơi mà thôi. Kiểu làm này không có ý nghĩa gì, thân thể kết hợp chỉ là đau đớn. Nếu không có gì ngoài tình dục, tôi sẽ không bao giờ cảm nhận được sự sung sướng bên trong mà có lẽ nó nên có.
Tôi muốn được anh ta yêu…đã đến lúc tôi nên tỉnh táo lại rồi.
[TV]
Tôi đang mơ ư? Tôi cảm nhận cái vuốt ve quyến luyến dọc theo làn da.
Khi tôi mở mắt ra thì Takechi đã biến mất. Tôi đã trả xong thứ mình nợ rồi?
Nếu tôi rời đi, có lẽ bây giờ là lúc.
Tôi mặc đồ, định rời khỏi phòng thì thấy quyển sách….Takechi, tôi không biết nếu như anh có còn nhớ nó không?
"…tạm biệt.”
[TV]
"Seichirou…”
Cậu ấy đã đi.
Tôi không nên ngủ với cậu ấy nếu mà đến cuối cùng đành bất lực để cậu ấy rời đi thế này.
Takechi thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống ghế dựa. Bỗng nhiên anh thấy cửa phòng sách hé mở. Anh đứng dậy định đóng cửa lại thì thấy một quyển sách nằm đó như muốn nói điều gì với anh. Có một tờ giấy kẹp ở gáy sách, ký ức cũ ùa về.
Anh nhặt quyển sách lên, tờ giấy gấp khẽ mở ra. Anh trợn to mắt nhìn nó rồi lập tức lao ra khỏi căn phòng.
"Mau lái xe tới đây!”
[Hết]
Vote Điểm :12345