»  
»  
22:19, 01/08/2015

[Gay Oneshot] Em Làm Vợ Anh, Được Không?
✿ Người Đăng: LinhMiêu98

3.697 Lượt Xem 162 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện [Gay Oneshot] Em Làm Vợ Anh, Được Không?

EM LÀM VỢ ANH, ĐƯỢC KHÔNG?


Tác giả: Hoàng Quang Vũ + Linh Miêu


Thể loại: đam mỹ, nhất thụ nhất công, HE/


Nhân Vật: Dương Trọng Bằng, Hạ Vân Phong.




Năm đó, Vân Phong sáu tuổi, cha mẹ cậu mất trong một tai nạn bất ngờ…Những người họ hàng ham tài sản của cha mẹ cậu để lại đưa cậu vào cô nhi viện. Cậu thấy mình cực kì cô độc….

Một ngày nọ, khi cây mai bên sân cô nhi viện nở rộ, một cặp vợ chồng đến trước mặt cậu, người đàn ông nói

-Vân Phong, ta là Dương Uy Vũ, là bạn thân của cha con, con về sống với chúng ta được không? Vừa nói, ông vừa vươn ra bàn tay về phía cậu, Vân Phong nắm lấy bàn tay ấy, cảm nhận được ấm áp, bàn tay kia được người phụ nữ dịu dàng ấp ủ…

Cậu theo họ về nơi họ gọi là nhà, một căn biệt thự vùng ngoại ô thành phố, cánh cổng sắt cao lớn hoa lệ cùng đài phun nước trước cửa, nó khiến cậu nhớ đến ngôi nhà trước đây, tuy không to và đẹp như vậy nhưng là do chính ba cậu thiết kế.

Theo người phụ nữ xuống xe, cậu thoáng thấy bóng dáng một thiếu niên đang chăm sóc bồn hoa trong sân, ánh nắng mùa đông màu vàng nhạt chiếu lên người thiếu niên ấy khiến toàn thân anh như tỏa sáng…Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, thiếu niên quay người tặng cho cậu một nụ cười ôn hòa, trên tay còn cầm nguyên chậu mẫu đơn chu sa đang chăm…gió thổi qua làm mái tóc màu nâu dẻ bay bay, đôi mắt loan loan thành hình bán nguyệt cùng chính nụ cười ôn nhu đó, ngay từ lần đầu gặp mặt đã hút mất hồn của cậu bé sáu tuổi Vân Phong.

Vân Phong không hề toan tính gì, cậu chỉ biết cậu muốn bên cạnh người kia…

-Cho em làm vợ anh, được không?

Người thiếu niên hơi kinh ngạc rồi sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại của cậu….

……………..

Người thiếu niên ấy là con trai duy nhất của cặp vợ chồng Dương Uy Vũ, Tôn Thượng Hội, anh tên Dương Trọng Bằng…

……………

Vài năm trôi qua, Vân Phong ở trong nhà họ Dương, luôn thích quấn quít bên Dương TRọng Bằng, luôn ngọt ngào cười với anh rồi kêu : anh Trọng Bằng. Và Dương Trọng Bằng cũng rất yêu thích cậu, nhưng Vân Phong biết, "thích” đó không giống với tình cảm cậu dành cho anh.

Lần đó, Trọng Bằng cứu một đứa bé ngã cầu thang bị bong gân chân, người bạn thân nhất của anh đến thăm, hắn rất đẹp, đúng với cái tên của hắn-Khinh Diễm.Trọng Bằng nhờ cậu xuống lấy giúp anh ly nước cho hắn, lúc chuẩn bị mở cửa, cậu bỗng nghe thấy cuộc hội thoại

-Đừng có hôn tôi như vậy Khinh Diễm!

-Cậu cũng thích lắm đi! Kẻ nào đó bĩu môi, giọng nói trào phúng-Sao, có tiểu khả ái kia thì không cần tôi nữa phải không?

-Đừng nói lung tung, tôi không phải đồng tính luyến ái!

……..

Nghe đến đó, tâm cậu như bị hung hăng dẫm nát……………

Rồi Trọng Bằng có bạn gái, nàng rất xinh đẹp, nghe nói chính là hoa khôi trong ngôi trường quý tộc mà Trọng Bằng đang theo học…

Sắp đến sinh nhật anh, Vân Phong theo bà quản gia học đan, cậu mất bao nhiêu ngày mới đan được một chiếc khăn quàng cổ màu kem, thật dày cũng thật ấm áp. Nhưng có thể là sự trùng hợp hay một sự đùa cợt của ông trời, quà của bạn gái TRọng Bằng cũng là một chiếc khăn quàng cổ, nhưng đó là một chiếc khăn hàng hiệu đắt tiền. Vân Phong âm thầm giấu đi món quà không đáng gì cũng như tình yêu vô vọng của mình, nhìn đôi trai tài gái sắc kia, cậu chỉ có thế yên lặng rơi lệ….

Một ngày nọ, TRọng Bằng về nhà với một thân đầy mùi rượu, Vân Phong nửa ôm nửa kéo anh về phòng, vắt một tấm khăn sạch giúp anh lau mặt, đột nhiên Trọng Bằng mở mắt, lẩm bẩm một câu gì đó rồi rất nhanh. Vân Phong cảm thấy bờ môi ấm áp của anh đang chạm vào môi mình, thấy cậu không phản kháng, kẻ kia càng làm tới, đem lưỡi luồn vào trong miệng cậu hôn sâu….đó là nụ hôn đầu tiên của Vân Phong…. Có thể Trọng Bằng sẽ không nhớ hoặc coi nụ hôn này như say rượu loạn tính, nhưng Vân Phong sẽ mãi ghi nhớ nó như một kỉ niệm ngọt ngào…

Cậu ghé vào bên tai người đang ngủ say kia, nhẹ giọng

-Cho em làm vợ anh, được không?

Sau này cậu mới biết, ngày đó, Trọng Bằng phát hiện bạn gái anh không chỉ qua lại với anh mà còn rất nhiều người con trai khác…Vân Phong cảm thấy vui mừng cũng thực mâu thuẫn vì sự vui mừng đó lại dựa trên tổn thương mà Trọng Bằng phải chịu….

Lại thêm nhiều năm nữa trôi qua, Trọng Bằng kế thừa sản nghiệp của gia đình, trở thành tổng giám đốc tập đoàn Dương thị. Vân Phong hết cố gắng lại cố gắng, cuối cùng trở thành trợ lí tổng giám đốc, cánh tay phải của TRọng Bằng, cậu đã không còn là cậu bé ngây ngô ngày nào…………….

Trọng Bằng nói với cậu, anh muốn kết hôn, Vân Phong im lặng một lúc lâu rồi đứng dậy lấy đến một chai rượu ngon và hai chiếc ly….

-Em không hỏi anh muốn kết hôn với ai ư? Trọng Bằng nhấm nháp một ngụm rượu thong thả hỏi

Vân Phong nở nụ cười, giọng nói của cậu rất nhẹ rất êm tai, không giống với giọng nói nên có của một người đàn ông trưởng thành

-Mặc kệ là ai, em tin người đó phù hợp với anh và đều đáng chúc mừng cả!

Hết uống lại uống, không biết là ai tiến tới trước, hai người hôn môi, hôn luôn đến trên giường…

Vân Phong vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Trọng Bằng, khẽ nói

-Cho em làm vợ anh, được không?

Rồi cậu vỗ vỗ đầu, không nên ôm hi vọng với người nam nhân này nữa, anh cũng đã muốn kết hôn rồi! Cậu lung lay lung lay rời giường, nhặt lên quần áo vung vãi dưới đất sau trận kích tình đêm qua với anh, nhẹ nhàng rời khỏi, cậu nén lòng, cố gắng đối với anh y như chưa từng có chuyện gì xảy ra….

Ngày hôm đó, một ngày mùa đông lạnh giá lại lất phất mưa phùn, sau khi đàm phán xong những điều kiện cuối cùng để thu mua một công xưởng, Vân Phong theo phía sau Trọng Bằng ra khỏi nhà hàng, nhìn bầu trời u ám kia mà thở dài…Chợt một tia chớp rạch ngang bầu trời cùng lúc đó ánh lên tia sáng từ kim loại, một con dao bổ về phía Trọng Bằng…Vân Phong không suy nghĩ gì, cậu lao tới xoay người che trước người TRọng Bằng, cùng tiếng gầm rú của người đàn ông kia, con dao cắm phập vào ngực cậu…Bảo vệ của nhà hàng kia nhanh chóng có mặt chế trụ kẻ đang điên khùng muốn tiếp tục tấn công Trọng Bằng.

Vân Phong lảo đảo ngã vào trong lòng Trọng Bằng…cậu vươn tay muốn chạm vào mặt anh, miệng thì thào…

-Cho em làm vợ anh…khụ khụ…được không?

Trọng Bằng hoảng hốt, ôm lấy thân thể của cậu, một tay bắt lấy bàn tay đang vươn ra của cậu áp lên mặt mình, một tay giúp cậu cầm máu mới vết thương,

-Vân Phong …Vân Phong…chỉ cần em nhẫn nại một chút thôi…xe cứu thương sắp đến rồi!

Cậu mỉm cười, cậu muốn trước khi chết nghe được một câu trả lời, dù chỉ là nói dối an ủi cậu cũng được, yếu ớt lặp lại

-Cho em…làm vợ anh…khụ…được không?

Máu không ngừng từ vết thương của cậu trào ra, nhuốm đỏ mắt anh…Trọng Bằng sợ, rất sợ mất đi, phải, anh sợ phải mất đi cậu…

-Được, được mà, Vân Phong, chờ em khỏi, chúng ta qua Hà Lan kết hôn được không? Vân Phong, em nghe thấy anh nói gì không, chúng ta sẽ kết hôn mà….em mở mắt ra đi…

Tiếng còi xe cứu thương đến, Vân Phong được đưa vào bệnh viện……

……………………………………….

Chỉ chậm một chút thôi, Vân Phong sẽ chết, nhưng dù có kịp thời cứu nhưng cậu lại rơi vào hôn mê, đã gần một tuần…Ngồi bên giường bệnh Trọng Bằng tiều tụy nắm lấy bàn tay cắm đầy ống tiêm dây dợ lằng nhằng của cậu, không ngừng nói…

-Vân Phong, sao em vẫn chưa tỉnh, em phải dậy cùng anh cử hành hôn lễ chứ? Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, ba mẹ cũng đến Hà Lan rồi, em phải tỉnh lại đi chứ?

Anh biết em giận anh năm đó, lúc nói chuyện với Khinh Diễm đã làm tổn thương em, anh biết em trách anh đùa giỡn em nói muốn kết hôn…nhưng là thật mà, anh muốn kết hôn cùng em, muốn em kinh hỉ mà bước vào lễ đường cùng anh…Chiếc khăn quàng năm đó sao em không đưa cho anh, anh vẫn mong chờ nó bao lâu, từ khi em bắt đầu đan nó, sau này anh vẫn không thấy em đưa anh, anh vẫn luôn tìm kiếm…Vân Phong, làm ơn tỉnh lại đi….được không….Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ cầu hôn em, lần này sẽ là anh nói: "em hãy làm vợ anh, được không?”

…………………………………

Hoa mai ngoài cửa nở rộ, ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ…nhàn nhạt xua đi phần nào cái lạnh giá của mùa đông ,…sau cơn mưa có chút dai dẳng bầu trời thật xanh…thật trong…chậu mẫu đơn chu sa đặt bên bệ cửa được Trọng Bằng tỉ mỉ tưới nước…

Một tiếng nói yếu ớt vang lên phía sau anh…..

-Cho em làm vợ anh, được không?

Cuối cùng, anh vẫn không thể nói trước cậu lời cầu hôn!


Hoàn.

Vì cái kết nó OE nên muốn cho nó HE luôn :v… Văn phong khác tác giả chính nên đừng chê tui…

 

Vĩ Thanh

Nắng ấm rải trên mặt đường nhựa, chiếc BMW lao nhanh ra khỏi đường quốc lộ hướng đến một nhà thờ nho nhỏ ven biển. Nam nhân trong xe vừa cầm lái vừa nghe điện thoại:

- OK! OK! Tôi sắp đến nơi rồi, khoảng 10’ nữa thôi. Cũng tại cái hợp đồng kí kết kia mà chậm trễ.

Tắt máy anh cố gắng thắt caravat lên cổ, chỉnh lý lại y phục của mình một lần nữa.

Trong lễ đường nhỏ vài người đi đi lại lại, khách khứa đã đến đủ mà còn chưa thấy nhân vật chính đâu hết.

- Anh ấy nói 10’ nữa sẽ đến nơi, yên tâm đi.

Một người con trai mặc vet trắng trên ngực cài một bông hồng đỏ rực. Khuôn mặt thanh tú lộ ra một tia khẩn trương, lo sợ người nào đó đi đường không cẩn thận.Cậu đã để anh chờ 1 năm rồi, cậu không muốn 2 người phải chờ đợi thêm nữa.

Một tháng trước

Người con trai khe khẽ mở mắt, dưới ánh nắng mở miệng nhỏ giọng nói câu nói mà cậu lần đầu tiên gặp anh đã thốt lên. Trọng Bằng khinh ngạc chạy đến nắm tay người mà mình thương yêu, áp bàn tay bé nhỏ hơi gầy ấy lên má mình.

- Anh luôn muốn nói cầu hôn em trước khi em mở lời, nhưng xem ra anh lại chậm một bước rồi.

Cậu mỉm cười, hoá ra người mà anh muốn kết hôn là cậu, mọi sự hiểu lầm trong nội tâm dường như tan biến. Theo đó cảm giác ngọt ngào dâng trào, như chiếc lông vũ nhỏ gãi ngứa trong tâm. Anh ấn nút gọi bác sĩ đến, trong lòng vẫn nghi ngờ liệu đây có phải một giấc mơ. Đã rất nhiều lần anh mơ thấy cậu tỉnh lại, nhìn anh ôm anh và hôn lấy anh. Nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy cảnh cậu nằm im trên chiếc giường đậm mùi thuốc tẩy lại cảm thấy đau lòng cùng thất vọng. Tuy vậy anh vẫn tin cậu sẽ tỉnh lại cùng anh sánh bước trên lễ đường.

Bác sĩ tiến vào làm kiểm tra, xác định mọi thứ đã ổn thoả, cậu có thể xuất viện sau vài tuần nữa. Chậu mẫu đơn chu sa khẽ lay động theo cơn gió mùa đông mát lạnh, chứng kiến hết thảy tình cảm giữa hai con người trong ánh nắng nhẹ nhàng hiếm hoi của mùa đông.

….

- Vậy ra người định đâm anh chính là ông chủ của nhà xưởng kia.

- Uh, ông ta thiếu nợ chồng chất lại chỉ có nhà xưởng đó. Vợ con vì nợ nần đã bỏ rơi ông ta, vì oán hận đã che lấp mất hết lý trí. Cũng may là cứu được em, nếu không ông ta có mười cái mạng cũng không đền được.

Dừng một chút Trọng Bằng nói tiếp:

- Đợi đến khi em xuất viện chúng ta sẽ sang Hà Lan.

Trở về hiện tại

Mong ước ngày nào của hai người đã thực hiện được, Trọng Bằng lao vào nhà thờ nhỏ. Mọi người thở phào khi thấy anh, cũng nhanh chóng chuẩn bị cử hành hôn lễ. Trong tiếng nhạc du dương hai thân ảnh một trắng một đen đứng song song nhau. Vị linh mục bắt đầu hỏi:

- Con có đồng ý cùng người con trai này sống với nhau cho dù bệnh tật ốm đau hay nghèo khó, yêu thương nhau trọn đời không?

Trọng Bằng khuôn mặt nghiêm túc, trả lời rành rọt:

- Con đồng ý.

Vị linh mục mỉm cười quay sang Vân Phong :

-Còn con?

Vân Phong không trả lời ngay, cúi đầu xuống nhìn mũi giày. Trọng Bằng bên cạnh đã chảy mồ hôi lạnh, làm sao còn chưa nói, có phải xảy ra chuyện gì rồi không. Vân Phong ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Trọng Bằng cười tươi :

- Con cũng đồng ý.

Trọng Bằng như từ địa ngục bay lên trên cao, tựa như một đứa bé được tặng thứ đồ mình cực thích. Khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ vui sướng.Vị linh mục tiếp tục :

-Hai con có thể trao nhẫn cho nhau.

Vân Phong cầm lấy chiếc nhẫn màu bạc trang trí đơn giản đeo vào ngón áp út của anh. Trọng Bằng vì quá hưng phấn cùng hồi hộp, tay cần nhẫn run run đeo vào cho cậu.

- Ta tuyên bố hai con …

Lời còn chưa dứt dưới đài vang lên một giọng nói lanh lảnh :

-Không có chuyên mục phản đối cuộc hôn nhân này à.

Tất cả mọi người nhìn về phía nam nhân vừa phát ngôn, chẳng phải là Khinh Diễm sao. Trọng Bằng mặt đen nhìn chằm chằm vào Khinh Diễm ý tứ rõ ràng " cậu có thấy ông đây đang kết hôn không, ngậm miệng lại mau”.

- Được được tôi không nói nữa.

Vị linh mục ho khan tiếp tục công việc dang dở :

- Ta tuyên bố …hai con là vợ chồng.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng reo hò chúc phúc, Khinh Diễm lại gần Trọng Bằng cười lưu manh:

- Ai nha, người này chẳng phải là người nói mình không đồng tính đây sao.

Trọng Bằng không nói gì chỉ cười cười ôm Vân Phong vào lòng, trao cho cậu một nụ hôn sâu ôn nhu. Khinh Diễm im lặng bước lùi ra sau, va phải người nào đó.

- Chà! Tiểu mỹ nhân đi đứng chú ý chút chứ.

Khinh Diễm nhìn người nọ bằng nửa con mắt, đưa quà cho Trong Bằng xong lập tức đi ra cửa, mà người kia lại ngơ ngác chạy theo :

- Tiểu mỹ nhân chờ đã, còn chưa giới thiệu mà…

- Cút!!

Vân Phong nhìn theo 2 người ngoài cửa, quay lại nhìn anh. Giờ phút này đây, giờ phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời họ. Khi cuộc đời của hai con người gắn kết lại với nhau. Tiếng sóng biển vỗ vào bờ cùng bầu trời trong xanh nhàn nhạt vẽ nên một khung cảnh ngọt ngào đầy mơ mộng cùng hi vọng…

END

Hết rùi đó, mà thấy cái vụ anh Khinh Diễm chém bừa(tại ảnh trông giống nữ vương quá :v). Một kết cục ngọt sún răng cùng hường phấn bắn tung toé nhá…Tạm biệt cái đoản văn này thôi….


Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Gay, Đam Mỹ Full

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
Powered by uCoz V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile