»  
»  
22:16, 01/09/2016

✿ Người Đăng: machikobonmat

1.059 Lượt Xem 0 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Gió Khóc

********* GIÓ KHÓC **********
"Gió thổi khắp nơi trên bầu trời âm u đầy mây buồn nặng trịch.
Gió tìm mưa trong từng kẽ lá héo khô, từng ngách nhỏ, ngõ hẹp.” (st)
Theo một thói quen, mỗi chiều thứ bảy, chủ nhật tôi lại một mình lang thang trên phố, kiếm tìm cho mình một bóng hình đã lạc mất. Đầu tháng tám, Đà Lạt đang giữa mùa mưa. Ngày trước tôi rất ghét mùa hè, hè Đà Lạt là hè của u sầu, của lãng quên và của cả mưa nữa, cái suy nghĩ ấy thật sự rất khác người. Dĩ nhiên ghét hè nên tôi chẳng thể yêu mưa nổi, vì nó buồn… một nỗi buồn không tên. Nhưng ba năm trước trở lại đây thì khác, tôi yêu mưa một cách say đắm và lạ kì….nhưng chỉ một phần thôi……. Có lẽ vì mưa mang anh tới bên tôi.
Phố lên đèn, cái mùi ẩm ướt và xe lạnh của không khí sau một cơn mưa bất chợt càng làm cho con người ta cảm thấy cô đơn hơn. Một vòng bờ hồ như thường lệ đã hết, chậm rãi hướng về quán cafe quen thuộc, gọi cho mình một cốc cappuccino và thả hồn vào bản nhạc Kiss the rain…
"Mưa rồi, chạy mau lên nhóc con.”
"…”
"Em có vẻ kiêu căng nhỉ.”
"Chúng ta… quen nhau sao? Mà ai là nhóc con chứ.”
"Không quen, nói nhiều sẽ quen.”
….
"Sao lại chạy bộ một mình, người yêu em nhóc đâu?”
"…”
"Người lớn hỏi không trả lời là hư đó bé.” ( Một cái cốc đầu nhẹ.)
"Anh…bất…thường…”
….
"Tại sao anh mãi đi theo em vậy?”
"Tại...”
"Tại sao?”
"Tại em là Gió còn anh là Mưa, gió và mưa luôn song hành cùng nhau, không bao giờ tách rời.”
….
"Anh này, tại sao gió và mưa yêu nhau như vậy lại bị chia cắt?”
"Có lẽ là do định mệnh”
----------
Một chiều tháng bảy…
[17h]
"Lát anh đón em nhé, em có bất ngờ dành cho anh.”
"um…”
[17h30’]
Mưa rơi như giận dữ, oán thán, trách hờn…
[18h15’]
Mưa chưa ngớt, anh chưa đến, có phải mưa đang níu chân anh lại?
...
"Nhóc con biết không, có những thứ tưởng chừng như không bao giờ bị chia cắt, nhưng trong phút chốc lại tách rời nhau, sẽ chẳng thể tìm lại được…”
"Lại do lỗi của định mệnh sao?”
"Um…”
Chiều mưa tháng bảy mang anh đi, mưa như trút nước, máu hòa cùng mưa như một đóa hoa hồng nở rộ.… anh nằm đấy, mỉm cười như biết trước sự sắp đặt của định mệnh. Tiếng còi xe cứu thương, tiếng mưa… một mớ âm thanh hỗn độn như kêu gào gọi tên anh, nhưng sao anh lại không trả lời? Sao anh có thể mỉm cười một cách thanh thản như vậy?
----------
-Xin lỗi chị, quán em sắp đóng cửa ạ… chị không sao chứ?
(Anh…. Là anh sao?)
-Chị gì ơi, chị không sao chứ? - Một cánh táy quơ quơ trước mặt.
-À… ừ, chị xin lỗi.-
----------
"Gió không ngừng tìm kiếm thổi rụng từng chiếc lá khô khẽ xào xạc trên sân trường vắng lặng.
Gió khẽ thổi vạt áo ai kia để xem ai kia có vô tình ích kỷ mà giấu mưa cho riêng mình.”(st)
[2h00]
Bầu trời đen đặc, mưa hờn giận trút nước như muốn cuốn trôi đi tất cả, gió gào thét vô vọng…
kétttttttttttttttttt…
"Có người bị đụng xe….”
"Gọi cứu thương đi, mau lên…”
"Trước cửa nhà mình có tai nạn thì phải, để em chạy ra coi.”

"Chị… chị ơi, anh Phong… anh Phong bị tai nạn chị ơi.”
Tiếng gió rít bên hiên nhà, cuốn lấy cành cây nhỏ đập dồn dập vô cửa sổ. Gió như hờn, như dỗi, gió cuốn mây đi, gom góp lại…. nhưng sao mưa không xuất hiện?
"Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa phải không anh?”
"…”
"Sao chỉ cười mà không trả lời em? Anh thật xấu tính.”
"…”
"Anh à, anh đi đâu vậy? Em không thích chơi trốn tìm đâu!”
"…”
"Anh à, anhhhhhhh…”
"Đừng đi, xin anh…….. không…. Đừng đi mà…..khôngggggggggggggg.”
Bật dậy, sau lưng ướt sũng mồ hôi, tôi thấy anh nữa rồi.
----------
Sáng đầu tuần, tôi lại bắt đầu công việc như thường lệ. Người ta nói đúng, bận rộn sẽ khiến bạn không còn để tâm đến những thứ xung quanh và cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ lung tung. Công ty tôi dạo này có mấy dự án đấu thầu lại cộng thêm là cuối năm nên công việc ngập đầu, hầu như không có thời gian để thở nữa.
Kể từ ngày bắt gặp người có khuôn mặt hao hao giống anh, tôi chưa một lần trở lại quán cafe ấy. Một phần vì sợ ký ức ùa về, một phần vì tôi hầu như không rời mắt khỏi màn hình vi tính trừ thời gian ăn cơm,sinh hoạt cá nhân và ngủ. Cuộc sống của tôi cứ vậy trôi qua, nhiều khi ba mẹ trách móc sao giờ này vẫn lẻ bóng, nhưng biết sao được khi chẳng ai có thể làm tôi rung động.
----------
Tôi thích uống cappuccino không hẳn vì sở thích, chỉ là muốn lưu giữ lại những thứ thuộc về anh, những điều anh thích. Tôi không cho phép mình cái quyền được lãng quên anh. Tôi bước vào quán, vẫn chỗ ngồi quen thuộc của hai đứa, nhân viên mang đến cho tôi một ly trà, bất giác nhìn lên, lại là anh chàng đó. Tôi gọi một ly cappuccino quen thuộc. Nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ… thân quen, lạ lẫm nhưng xa cách.
Nhấp môi một ngụm nóng, hương thơm hòa lẫn cùng vị đắng của cafe và sự béo ngậy của bọt sữa. Nó như giúp tinh thần thoải mái hơn. Một cảm giác lạnh buốt tràn về, tách cappuccino ấm nóng ấy cũng không thể nào xua tan đi được. Ba năm trước, anh mang đến cho tôi một cảm giác ấm áp lạ thường, tôi hạnh phúc bước vào mối tình đầu với bao giấc mơ hồng được tô điểm bởi cả hai. Khi đó, chúng tôi yêu nhau nhẹ nhàng mà say đắm, cả hai đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi cho đến khi… mưa mang anh đi mãi mãi.
Cành hoa anh đào dập dờn ngoài cửa sổ, lung lay theo gió, tia nắng còn xót lại của buổi chiều tà cố gắng len lỏi vào màn đêm đang dần buông rèm. Một tuần nữa sắp trôi qua, đâu đâu cũng ngập tràn không khí vui tươi của mùa xuân đang đến gần. Mùa xuân năm ấy chúng tôi cùng nắm tay nhau về nhà anh ăn tết, chỉ cần một đám cưới, mọi thứ sẽ trở nên viên mãn, trọn vẹn..…. Mùa xuân năm nay tôi lại không có anh.
----------
Tôi đến quán thường xuyên hơn, không chỉ thứ bảy chủ nhật. Và tôi quen người con trai ấy, cậu tên Hải Đăng bằng tuổi tôi, chúng tôi nói chuyện rất hợp gu. Hai đứa thường loanh quanh khắp thành phố trên chiếc xe máy, rong ruổi khắp ngõ nghách lùng sục những món ăn ngon, cùng kể nhau nghe những câu chuyện không có mở đầu và kết thúc…một mối quan hệ không tên. Tôi thích ngồi hàng giờ bên Hải Đăng chỉ để nghe một bản nhạc hai đứa thích, hay là cả hai cùng ngắm sao trên sân thượng của một nhà đang trong quy hoạch và vẫn để đó mà chúng tôi vô tình phát hiện ra, bên nhau nhẹ nhàng như đã từng thuộc về nhau từ rất lâu, hiểu đối phương còn hơn chính bản thân mình. Chỉ là không ai nói ra suy nghĩ trong lòng.
Cuộc sống của tôi đã có thêm thói quen mang tên "Hải Đăng”.Từ ngày có Hải Đăng bên cạnh, những giấc mơ về anh thưa dần. Nhiều lúc suy nghĩ vẩn vơ tôi lại mong ước cái cảm giác an toàn Hải Đăng mang lại không bao giờ biến mất. Nửa năm sau tôi phải ra bắc công tác một tháng. Thời gian ra đó hai đứa nhắn tin, gọi điện rất thường xuyên. Chúng tôi vẫn xử xự như hai đứa bạn thân, lặng lẽ quan tâm nhau từng thứ nhỏ nhặt nhất.
Cái nắng mùa hè miền bắc khô hanh, bỏng rát thật là ám ảnh đối với một cô gái gốc Đà Lạt như tôi. Cố gắng hoàn thành xong công việc sớm hơn dự kiến, tôi gần như không liên lạc với cậu.
----------
Về sớm hơn dự định hai ngày, tôi vội đến quán, chắc Đăng sẽ bất ngờ lắm, chợt hình dung về nụ cười của cậu, tôi thấy lòng ấm áp hơn. Đà Lạt lại bắt đầu vào mùa mưa, cơn mưa rào bất chợt làm dịu đi cái nắng ngày hè oi bức. Sấm chớp kéo vang khắp trời, gió mỗi lúc một dữ dội. Ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, ngắm nhìn những giọt mưa rơi rớt bên khung cửa sổ, chợt thấy lòng mình se lạnh, mưa như nước mắt ai rơi.
-Em chào Chị, cả tháng nay mới được gặp Chị nhỉ? Chị vẫn dùng như cũ đúng không ạ? – Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tôi mỉm cười với cô phục vụ quen thuộc của quán. –Chào Hà.
-À Anh Đăng có gửi cho Chị một bức thư… Chị đợi em chút nhé!-Chợt thấy một làn hơi nước bao phủ quanh đôi mắt Hà, chắc có lẽ tôi nên đi thay kính.
Cầm lấy bức thư, một luồng gió ấm khẽ thổi qua trái tim tôi (Cậu ta lại bày trò gì nữa đây?)
"Đừng mãi ôm quá khứ, sống với hiện tại sẽ tốt hơn cho cậu đấy. Anh ấy cũng sẽ không vui khi cậu mãi không buông bỏ được, để đi tìm hạnh phúc cho chính mình. Tớ… phải đến một nơi rất xa, nơi ấy đẹp lắm, không có mưa cũng không có gió, chỉ có nắng mà thôi….. Hãy cứ xem tớ như một giấc mơ đẹp, để khi thức dậy bình mình sẽ bên cậu, không còn màn đêm đen tối nữa. Sống thật tốt và đừng ngần ngại cho mình cái quyền được hạnh phúc…. Yêu cậu”
-Hôm nay đâu phải cá tháng tư chứ. – Tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng.
-Hải Đăng đâu rồi em?
-Anh ấy….. ở một nơi rất xa….
----------
Noel về, không khí ẩm ướt, rét buốt ngự trị toàn thành phố. Cây anh đào đã rụng hết lá, từng nụ hoa đang nhú trên cành cây sần sùi…. Đông sang xuân về. Hôm nay tôi ra mộ Hải Đăng, giọt sương ban mai còn đọng trên bia mộ, gió sớm ngang qua mang theo cái lạnh tê tái ngự trị tâm hồn. Một cơn mưa mang cậu đi xa tôi mãi mãi. Có chăng những người tôi yêu thương luôn phải chịu hai từ "định mệnh” đeo bám.

Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile