✿ Nội dung truyện Khi Đại Boss Trở Về Sau 500 Năm Luân Hồi
Trên
trời mây đen kéo đến nhanh như chớp, dị tượng sét đỏ xuất hiện. Và
đương nhiên người đó đã chở về, sau hơn 500 năm bước vào vòng xoay
chuyển luân hồi, được trọng sinh hơn 3 thể xác cuối cùng cũng đã trở về.
Vóc vẻ của tuổi 15, cái tuổi thần tiên với trái tim ấm áp nhưng tim
người đó đã sớm nguội lạnh sau 3 lần trọng sinh tiền kiếp càng nguội
lạnh hơn. Trong cùng 1 lúc 3 vị thần thánh được mệnh danh mạnh nhất ở
lúc bấy h còn sống sót trong 5 người mạnh nhất thiên hạ chức cao vọng
trọng người người ca tụng, trừng lớn mắt, có phải là Thiên Tuyết đại tỷ
trở về không? Bỏ hết thảy mọi việc đang làm dang dở 3 người lật đật chạy
đi tìm nhau như không muốn bỏ lỡ bất kì giây phút nào, đôi mắt như muốn
lúc nào cũng có thể rơi nứớc mắt. Lúc này cô mở mắt ra, ánh mắt lạnh
nhạt dù bị ánh sáng bắt chợt rọi vào nhưng một cái nhíu cũng ko có.
Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là 1 người đàn ông tinh anh phong thái
bất phàm không phai nhòa theo năm tháng, vẻ mặt yêu thương lo lắng gần
như ngay lập tức chạy tới hỏi han khi thấy cô mở mắt: - Nguyệt nhi, con thấy sao rồi? Có đau ở ở đâu không? Nói cho cha biết đi! Cô
nhẹ nhắm mắt lại, đón nhận 1 loạt kí ức xa lạ của chủ thân thể này. Lần
nào cũng nhìn mấy cái kí ức này khiến cô muốn bạo phát, thật chật não! 1
hồi lâu thì mở mắt ra, nhìn thẳng vào cập mắt đầy lo lắng kia mà trả
lời: - Không sao! Theo như cái kí ức của chủ thân thể này thì đây
là cha cô, thừa tướng đương triều - Phong Thần Giản. Là người được Tiên
Đế tin tưởng giao cho trọng trách phò tá Hậu Đế trước khi băng hà, Hậu
đế cũng trọng dụng không kể siết, nói chung là chức cao vọng trọng. Có
duy nhất 1 cô con gái, chính là chủ thân thể này - Phong Tuyết Nguyệt,
cũng là người mà cô sẽ ' ở nhờ ' từ bây gìơ. Phong Thần Giản chính là
cưng chiều đứa con gái này đến nổi khôg phân biệt được trắng, xanh, đỏ
vàng, khi nghe tin cô từ cầu thang của Thanh Hoa Lâu ngã xuống, ông bỏ
cả buổi thượng triều đáng tội phạm thượng chạy về nhà, hoàng đế cũng cảm
thông vì là chỗ giao tình với nhau cộng thêm ai chẳng biết vị thừa
tướng đương triều Vô Đằng Quốc cuồng con gái cở nào nên cũng chẳng ai
truy cưú. Quay lại với Thừa tướng phủ, Phong Thần Giản nghe cô trả lời
cũng yên tâm phần nào, chợt nhớ ra j đó hỏi 1 câu với vẻ như bực tức
muốn bùng nổ: - Nguyệt nhi con nói cha nghe, là tên Dực Vương đáng chết kia làm con ra nông nổi này phải không? Thì
ra là thừa tướng nổi tính gà mẹ -_-, cô khi nãy có nhìn qua đoạn kí ức
đó nên nhẹ gật đầu. Phong Tuyết Nguyệt rất thích Dự Vương, lúc nào cũng
bám theo như sam còn Dự Vương thì lại cực kì không thích Phong Tuyết
Nguyệt, cũng có thể nói là ghét bỏ. Cô nhìn mà khinh bỉ chủ thân thể
này, hắn đã đối với mình sỉ nhục thế mà lại không từ bỏ cứ lết theo sau
hỏi sao người ta không ghét, nhưng cô cũng không thể không ghét bỏ Dự
Vương! Cô lạnh nhạt lên tiếng: - Ra ngoài! Phong Thần Giản đang
trong quá trình mu tính truyện độc điạ mình sắp làm với Dự Vương nghe cô
nói vậy thì cũng lật đật ra ngoài, không quên nói một câu: - Con nghỉ ngơi cho tốt, cần j thì cứ gọi hạ nhân! Cha lên triều đây! Sau
khi cánh cửa đóng lại, cô bước xuống giường đi về phiá bàn trang điểm,
nhìn vào trong gương nhan sắc hiện gìơ. Không tệ! Tóc đen dài suôn mượt
như thác đổ, mắt phượng tĩnh mịch như nước hồ thu, đôi môi hồng hào,
gương mặt nhỏ nhắn, vóc người thon gọn gầy. Có thể nói là tuyệt sắc giai
nhân nhưng so với tiền thế của cô thì vẫn kém xa, xem xét xong thì cô
đi thay xiêm y, chọn lấy 1 bộ bạch y sau đó thắt gọn tóc hai bên vành
tai còn bao nhiêu thì để xả, cô cũng không mang trang sức hay trang điểm
j, cô trả thích mấy cái đó! Bởi vì vậy nên nhìn cô liền cảm thấy rất tự
nhiên hài hòa, mái tóc phiêu dật tạo nên sự mờ ảo, gương mặt băng sương
vừa hút hồn vừa xa cách. Quả thật rất xinh đẹp, thanh thoát như tiên
nhân ( thì bả là tiên nhân chính cống mà). Bước ra khỏi phòng, hạ nhân ở
trước cửa phòng nhiều vô số kể. Chắc là do cha cô kêu chứ đâu, cô cũng
không quan tâm, trực típ đi thẳng hướng cửa phủ. Hạ nhân thấy vậy liền
khuyên ngăn: - Tiểu thư nên ở nhà nghỉ ngơi đi ạ, lỡ có chuyện j thì sao? - Mặc ta! Cô
lạnh lùng dứt khoát bước đi, theo sau là 1 hạ nhân hầu cận từ khi cô
còn nhỏ, được cái ít nói làm nhiều, đỡ phiền! Cô đi đến Thanh Hoa Lâu,
bỏ ngoài tay những lời đàm tiếu xung quanh, chọn 1 căn phòng thoáng đản
đúng hướng gió mà đi vào nhưng chưa kịp đi vào thì đã nghe 1 giọng nói
vang lên: - Ta đặt căn phòng đó trước! Cô khẽ xoay người, hướng tới nơi tiếng nói phát ra mà phun ra vài chữ xong rồi xoay người bước đi: - Thế tự nhiên! Đám người Dự Vương nhìn cô chân chân ngạc nhiên hết cở, Dự Vương khôi phục nhanh nhất châm chọc: - Phong Tuyết Nguyệt! Ngươi ngã đến hư đầu rồi à! Cô không bận tâm típ tục đi, an nhiên trả lời: - Liên quan j đến ngài?