+CÓ NHỮNG CƠN MƯA TÌNH YÊU+ (C_1) [Chiều mưa trong ngôi trường đại học] Đã
thấm thoát mấy năm trôi đi, giờ tôi không còn là một đứa con trai học
cấp 3 nữa, nay là một chàng sinh viên năm hai của trường ĐH XXX chuyên
ngành Anh Ngữ và cũng là một cậu chủ nhỏ của một quán cà phê. Tôi đã
thực hiện được mong muốn của mình nhưng đáng lẽ phải nói là mong muốn
của hai người vậy mà giờ đây chỉ một mình tôi cố thực hiện nó mà không
có anh bên cạnh "Thật sự em nhớ anh nhiều lắm, thầy giáo thư sinh" Ngồi
trong phòng học mà mắt cứ nhìn xa xăm, lại nhớ về anh nữa rồi, anh đi
thật xa tôi để lại những kí ức vui vẻ của cả hai mà không bao giờ tôi
xoá được! Hình như là 4 năm rồi đó anh, những lúc cố dằn lòng không nhớ
anh nữa để chỉ mong sẽ thực hiện lời hứa với anh và tôi đã làm được
nhưng anh lại thất hứa với tôi: - "Anh quá đáng lắm, thất hứa với em...anh là đồ đáng ghét mà em từng gặp*rưng nước mắt*" Tôi
cúi đầu xuống bàn, cố che đi những giọt nước mắt không muốn cho anh ở
đâu đó thấy tôi trong bộ dạng yếu đuối thế này đâu. Tôi nghe thấy tiếng
bước chân đang đi đến, tôi chùi nước mắt nhìn lên: -Lại khóc nữa hả mày? /Thằng bạn thân/ -Có đâu chỉ là bụi vô mắt tạo thôi!! -Thôi,
nhìn mắt mày là tao đã đủ hiểu rồi! 4 năm rồi mà mày chưa quên được
Người thầy ấy sao? Mày như vậy chưa đủ khổ sao mà phải vác cái quá khứ
ấy như thế -Mày không hiểu đâu! Lúc ấy là lỗi của tao, vì tao mà anh
ấy mất đi, đáng lẽ tao không nên xuất hiện thì anh ấy đã hạnh phúc bên
người con gái anh ấy yêu rồi -Tao xin mày...*chau mày* mày nên nhớ
Thầy đã từng công khai chuyện tình yêu hai người, nếu nói Thầy hạnh phúc
khi được ở bên mày thôi -Đừng nói nữa, bỏ đi, quá khứ rồi, bây giờ tao chỉ mong muốn tập trung vào những điều tao mong ước thôi -Ờ! Nói hay lắm... 4 Năm mà có câu nói hoài! Mà chiều nay mưa chắc tao với mày không ra sân đá bóng được rồi -Ừ xui ghê! Hay hôm nay mày phụ tao được không? Dạo này quán cà phê tao đông, nhân viên thì chưa tuyển kịp nên hơi rối -Ok! Hai
người nhìn nhau cười vui vẻ, thật may mắn khi còn được người bạn thân
chí cốt là nó, tuổi thơ cùng nhau nô đùa đi đâu cũng có nhau, đi học
cũng chung trường, đi chơi cũng có nhau, vui buồn gì cũng điều chia sẻ
cho nhau nghe. Cho tới khi nó biết chuyện tình yêu của tôi, nó cũng khá
shock vì ngỡ rằng một thằng con trai mạnh mẽ như tôi lại đi Yêu một
người con trai mà người đó lại chính là anh, lúc đầu khoảng một tháng
tôi với nó không nói chuyện với nhau, nó tránh mặt tôi đủ kiểu rồi sau
đó xuất hiện như chưa từng xảy ra điều gì, vẫn làm bạn thân chí cốt, vẫn
như ngày nào và cũng chấp nhận sự thật của tôi. -Làm gì mà mày nhìn tao rồi cười thế! *Ngơ ngác* -Đâu có gì chỉ là tao nghĩ tại sao tao lại có một thằng bạn chết tiệt như mày! -Ê! Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đi đâu làm gì cũng cùng nhau, mày nên tự hào khi có thằng bạn như tao đi nhé -Kệ mày! Tao không quan tâm Tôi cầm tay nó, chạy thật nhanh ra khỏi phòng học, nó la lên -Mày lôi tao đi đâu đó! lại cúp tiết nữa ak? Tao chưa thu dọn đồ trên bàn -Kệ nó, mày nó hôm nay giúp tao rồi còn gì! Nó
lắc đầu cũng chịu thua tôi luôn, xuống tới bãi xe chờ nó lấy xe ra đón
tôi. Vừa nhìn đồng hồ vừa ngắm màn mưa, lâu lâu lại có cơn gió nhẹ qua
khiến cơ thể tôi thấy lạnh phải chi có anh ở đây! Thì được anh sưởi ấm
bằng cơ thể mình giang đôi tay ôm tôi vào lòng, chỉ như thế thôi cũng đủ
hạnh phúc rồi. -*Tiếng kèn xe..Ting..ting...ting* Mày đứng ngay ra đó làm gì, mau lên xe đi, muốn tắm mưa luôn hay gì! -*Bước vào xe hơi* wow, bữa nay đi xe hơi nữa, Thiếu gia rồi! -Mày khen tao hay châm chọc tao vậy? -Mày
cứ nghĩ xấu cho bạn bè, tại trước giờ có thấy mày đi xe hơi bao giờ mà
hôm nay chạy con xe ngon lành như thế này thì ra dáng Thiếu gia rồi! Mà ở
đâu ra vậy? -Thì tao mới đi mua hôm qua, tại ba tao hứa nếu cố gắng
học, ba tao sẽ thưởng cho con xe này nếu không thì tao vẫn đi xe buýt
với mày cho nó tiện hơn rồi *Lái xe đi* Chạy trên con đường dài đầy
mưa như thế này mà con tim lại thấy vui đến bất ngờ, tựa đầu vào bên
ghế, mắt khép lại và thiếp đi lúc nào cũng không hay. Tới nơi, tôi được
gọi bởi nó: -Tới rồi! *Cầm dù che* -Ok! *Vươn người* Đi vào thôi -Mày lại đến đây nữa ak? /Thằng bạn thân nhăn mặt hỏi/ -Ừ! Hôm nay sinh nhật anh ấy nên tao muốn đến thăm anh ấy chút xíu! Bước
đi vào nơi nghĩa trang men theo đường bờ hồ, mưa lất phất rơi nhè nhẹ
trên ô và ở bên ngoài cũng tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng, nép mình vào
chiếc ô cùng với nó, một thứ cảm xúc được ùa về, cảm giác mình đang đến
gần hơi ấm ngày xưa. Đứng trước ngôi mộ của anh, nhìn thật lâu, nhìn
ngắm thật đã nụ cười anh dù chỉ là tấm bia mộ lạnh lùng nhưng lại được
sưởi ấm bằng nụ cười ánh. -"*Ngồi xuống* Anh ơi! Hôm nay là sinh nhật
của anh, em đến đây để thăm và chia vui với anh, 4 Năm trôi qua, ngày
giỗ, ngày sinh nhật của anh, em cũng đều đến thăm. Anh có biết bản thân
quá đáng với em không? Hứa với em sẽ mãi ở bên cạnh nhau thế mà bỏ em
một mình với mớ hỗn độn cảm xúc...Không có vui đâu anh!*Vừa khóc vừa
cười* ngày anh đi, em đau đớn biết chừng nào, người mà em xem là quan
trọng cũng bỏ em mà đi, bỏ quên em trong tuyệt vọng nhiều lần cũng nghĩ
những cách ngốc để được bên anh ở thế giới gọi là thiên đàng nhưng chẳng
bao giờ được vì em biết hai chúng ta còn ước mơ chưa thực hiện được nên
em đã cố gắng cho tới bây giờ thì em đã thành công rồi đó anh có nhìn
thấy không? Anh sẽ tự hào về em chứ? Nên anh cứ an nghỉ đi nhé, em sẽ ổn
thôi! Em sẽ mạnh mẽ để bước đi mà không cần có anh ở bên nữa. Cảm ơn đã
dành cho em những điều hạnh phúc mà em luôn mong muốn có được dù là
khoảng thời gian không đủ lâu nhưng em rất là hạnh phúc *cười nhẹ*HAPPY
BIRTHDAY " -Nè *đưa khăn tay* lâu nước mắt cá xấu của mày đi, nhìn thấy mà phát tội -Kệ tao! Thôi đi, đến quán cà phê Tôi
đứng lên nhìn anh một lúc rồi bước đi với nỗi lòng nhẹ nhàng hơn rồi
thoáng chốc lại có cơn gió thổi qua, lạnh đến nỗi tôi phải tự ôm lấy bản
thân tạo hơi ấm, nó thấy vậy cởi áo khoác ra choàng lên người tôi rồi
bảo: -Mặc thêm đi, trời lạnh để bản thân bị bệnh bây giờ Tôi chỉ biết nhìn nó rồi cười nhẹ thay bằng câu cảm ơn với nó, "Sao mà ấm thế! Cái cảm giác này là sao vậy? Tại sao lại là nó" -*ôm kéo sát vô* Đi cẩn thận đi ra ngoài trời mưa rồi kìa Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ mong lung ấy, bước lên xe cùng nó tới quán cà phê của tôi. [Trong quán cà phê] - Dạ sếp mới vừa tới! Hôm nay khách hơi đông nhưng mà tụi em cũng làm mọi thứ thật tốt. /Quản lí nói/ -Umk! Vậy thì tốt, em mau chạy vào kho lấy cho anh hai cái tạp dề -Chi vậy, sếp? -Thì anh và bạn anh đến đây phụ tiếp giúp các em! -Dạ thôi khỏi sếp ak! Tụi em làm được hết -Đừng ở đó cãi...mau lấy đi Quản lí gật đầu, chạy thật nhanh vô lấy tạp dề đưa cho tôi và nó. -Đây, mày mặc vô đi, chắc hợp với mày hihi Nó
mặc vô làm lộ lên body săn chắc, nhìn có vẻ đủ cuốn hút mấy đứa con gái
trong quán cà phê này rồi mà hình như tôi cũng đã đứng hình khi nhìn nó
mặc -Mày thấy hợp không? Tao nhìn thấy cũng được, riết là tao làm nhân viên cho quán mày luôn....Này..này...*lay người tôi* -*Giật mình* Hả....hả cái gì? -Tao hỏi mày nhìn coi được chưa mà đứng ngơ ra đó làm gì, bộ nhìn tao đẹp trai lắm nên mày đứng hình ak? -Ừ! Đẹp trai quá đủ khiến mấy đứa con gái trong quán cà phê này chết hết -Ủa sếp, mặt sếp sao đỏ dữ vậy? /Quản lí hỏi/ -Ak...ak không có gì đâu, mau làm đi, còn mày đi giúp mấy em phục vụ khách đi nhé, tao vô quầy làm nước. Tôi
và nó chia ra phụ giúp cho nhân viên trong quán, cảnh trong quán thì
khá nhộn nhịp bởi nhìu tiếng nói mọi người gộp lại nhìn vậy tôi cũng
thấy khá hài lòng trong người. Thời gian trôi qua thật mau thì cũng đã
tới buổi tối, ánh đèn trong quán đều mở lên hết, hơi ấm lan tỏa khắp
quán dưới thời tiết mưa như thế này. Bỗng chợt quản lí chạy tới với nét
mặt lo lắng: -Sếp ơi! Cái cậu hát đêm nay cho quán bỗng nhiên bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện nên không thể tới được -Vậy em có liên lạc với bạn nào tới giúp chúng ta được không? -Dạ em cũng thử liên lạc với những người khác nhưng họ đều bận hết rồi... Tính sao đây sếp? Nó đưa ly lại thấy tôi lo lắng hỏi: -Có chuyện gì mà nhìn mày lo lắng vậy? -Đêm nay, có chương trình hát giao lưu với khách mà thằng bé tao thuê giờ bệnh không tới được nên tao không biết phải làm sao? -Hay để tao lên cho, được không? -Mày! Có được không đó? -Ý mày là sao? Tao đây đủ tư cách làm Ca sĩ nhe mày.. -Rồi ok...ok... Mày giúp tao đi nhe! Nói một lúc, dặn dò nó, nó đi lên sân khác cùng với chiếc đàn piano, -"Alo...
Xin chào mọi người, vì một số lý do không mong muốn mà cậu bé ngày nào
cũng hát ở đây không đến được mong mọi người bỏ qua. Vậy nên hôm nay tôi
xin được mạn phép lên đây giao lưu âm nhạc với mọi người" Mọi người
đều đồng loạt vỗ tay, thế là nó đánh một bài hát mà tôi hay nghe của
Mr.Siro "Khóc Cùng Em". Âm thanh lắng xuống chỉ còn nghe giai điệu được
cất ra từ tiếng piano kèm theo đó giọng hát ấm của nó khiến mọi người
chăm chú hơn ...." Cuộc gọi đến, và như mọi khi Là lặng nghe em khóc.. I try so very hard to listen your story...But you don’t know it hurts me so bad...." Lời
bài hát cứng vang lên, làm tôi cũng chăm chú lắng nghe nó hát, cứ thấm
vào lòng tôi bởi vì anh cũng từng hát bài này cho tôi nghe...Giọng ấm
đến lạ thường khiến tôi lúc nào cũng muốn nghe anh hát, giờ thì không
còn anh nên chỉ không còn muốn nghe nữa nhưng tự nhiên bây giờ nó hát
ngay đúng bài đó khiến tôi rơi nước mắt, đã bảo bao lần là không được
khóc nữa nhưng mà ở bên cạnh nó những điều nó làm điều khiến tôi nhớ đến
anh, cố gắng kìm nén quay trở lại làm việc. Kết thúc bài hát, những
tiếng vỗ tay được ngân lên,.mọi người hài lòng với tiết mục của nó, từ
đâu ở dưới có một cô gái chạy lên tặng nó một bó bông hồng cùng với nụ
cười nhẹ. Tôi nghe nhân viên nói lại nhưng lại không để ý tới, nó được
con gái thích thì là chuyện tốt rồi còn gì, nó ở trên sân khấu trò
chuyện với mọi người đủ thứ chuyện: -Em gì ơi? Cho tôi ly cà phê nóng! /Khách lại tới quầy kêu tôi/ -Dạ, anh đợi em chút *nhìn lên*, anh dùng loại cà phê mùi vị như thế nào? -Tùy em! Làm gì cho ngon là được rồi *nhìn đồng hồ* lệ lên, anh còn bận công việc -Ok, đợi em một chút xíu "Người gì đâu!!" tôi nghĩ trong đầu, thôi thì pha thử ly cà phê mình thích cho hắn dùng thử, biết đâu sẽ kiếm thêm được khách [2p trôi qua] -Dạ của anh đây, tổng là 69k -Đây! (Đưa 500k) khỏi thối, tôi đi đây -Khoan...khoan anh ơi phải lấy tiền thối.. Chưa
kịp nói dứt câu thì hắn đã đi khuất rồi, vậy nên tôi để tạm ở đó chừng
nào hắn quay lại thì trả lại. Đến lúc dọn quán về, nó chạy tới chỗ tôi
khoe những gì nó có trong hôm nay: -Mày thấy tao chưa? Kkkk -Rồi rồi...tao thấy, hôm nay sướng rồi có gái tặng hoa cho, thế nào có đúng gu không? -Tao
cũng không để ý, chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng tao nghĩ không dễ
thương bằng mày rồi... Gu của tao là phải dễ thương như mày tao mới ưng -Mày nói bậy gì đó? Tao nghĩ mày nên có bạn gái để quản lí mày được -Tao không cần, *nói nhỏ* bởi tao có người tao thích rồi -Hả mày nói gì đó? -Ak... không có gì, mau lên, còn đi ăn nữa đói bụng quá rồi -Từ từ đợi tao dọn cái đã, à mà nè, cho mày đó *đưa ly cà phê*, cảm ơn vì tối nay phụ giúp tao nhé -Có gì đâu bạn bè thì luôn giúp đỡ nhau chứ -Ừ! Giờ đi thôi...đi ăn rồi còn về Đi
ăn xong nó chở tôi về, chào tạm biệt nhau. Bước vào nhà, loay hoay mãi
mới lên được chiếc giường thân yêu, cảm giác một ngày trôi qua thật mệt
mỏi đủ thứ. Đang tính chợt mắt thì ba bước vào phòng hỏi chuyện: -Hôm này sao về trễ vậy con? -Dạ, tại con bận ở chỗ làm nên về hơi trễ mà sao giờ này ba chưa ngủ? -Thì ba đợi con về, lâu rồi hai ba con mình không tâm sự với nhau rồi!!! -Thế ba có chuyện gì sao? -4 Năm trôi qua rồi, ba biết con vẫn không quên được cái cậu thanh niên đó nhưng mọi thứ cũng kết thúc rồi... -Ba à!... -Thật ra ba chỉ muốn tốt cho con trai ba thôi, cứ giữ mãi thế sao được? -Ba,
con biết chứ, con cũng đang dần bắt mình phải xoá hết nhưng con mong ba
hiểu cho con. Con chỉ muốn giữ những kí ức tốt của con và anh ấy lại,
không muốn quên nó chỉ là nhất thời con không thể mở lòng với ai
được...Không có cảm xúc ba bắt con thương người ta sao được hả ba0? -Thôi được rồi, chuyện cũ bỏ qua, ngày mai con được nghỉ phải không? Đi với ba gặp đối tác để kí hợp đồng -Cái gì? Sao bắt con đi? Con đâu biết về chuyện công ty đâu mà đi! -Không đi cũng phải đi... Nghe lời ba, ba sẽ giới thiệu mối làm ăn cho tiệm cà phê của con luôn.
Tôi
gật đầu chịu thua lí lẽ ba đưa ra, ông xoa đầu tôi rồi bảo ngủ sớm đi
để có sức. Ba bước ra khỏi phòng, tôi lăn qua lăn lại rồi cũng thiếp
đi... hình như mưa vẫn còn rơi tí tách bên ngoài cửa sổ