Đối
với tôi, niềm vui được thu nhỏ bằng máy tính laptop của tôi, nơi tôi
tìm được bao nhiêu người bạn mới, bao nhiêu chỗ mới mà tôi vẫn chưa từng
được đi qua hay là nơi tôi đã bắt đầu một mối tình online vụn dại trên
những trang mạng hoặc app trên điện thoại như Facebook, Zalo, Skype,…
Tôi có nhiều niềm vui nho nhỏ và gộp chúng lại tôi có cả một niềm vui to
bự nhưng đó là chỉ điều mà tôi cảm nhận, thật sự ra trong tim vẫn cảm
thấy trống vắng mỗi đêm, vẫn mơ ước xách balo đi đến những danh lam
thắng cảnh và hơn một điều nữa dù yêu qua " Tình yêu Online” tôi vẫn
muốn được người ấy ôm lấy tôi vào những lần tôi sắp khóc… đã khóc… và
ngủ quên đi hồi nào không hay! Nhưng rồi định mệnh ấy cũng đã đến,
vào một chiều mưa trên ngõ phố mà tôi vẫn thường hay đi qua, tiếng mưa
cứ rơi trên những mái nhà tạo nên một bài hát thật vui tai, tôi đứng nép
mình vào một căn nhà đã bỏ hoang, cứ thu mình lại như mèo con sợ nước
ấy cũng bởi vì tôi đã ướt ngay từ đầu, tôi lấy khăn tay ra lau đi những
giọt nước mưa còn ngay trên mặt rồi nhìn mưa mà cười trách nhẹ số của
mình. Rồi từ đâu đó trong màn mưa dữ dội hơn hồi nãy có một dáng người
đang chạy thật nhanh vào nơi tôi đang đứng, một người con trai bộ dáng
thư sinh với cặp kính kèm theo đó cặp táp ngày nào tôi cũng được trông
thấy ở những người thầy hoặc cô, vừa người không đô con như những người
mà tôi quen. Anh ấy cũng như tôi vậy cũng đã ướt khắp người, miệng thì
cười trách số hôm nay trời lại mưa, tôi đã gần như muốn chết lận khi
nhìn nụ cười của anh ấy, nó có cái gì cuốn hút tôi hay nói trắng ra là
nó đang hấp dẫn tôi lại gần anh ấy, lý trí không điều khiển được con
người tôi nữa, tôi đi theo lời nói con tim bất thần tôi tỉnh lại thì đã
thấy mình đang cánh tay lên trong tay là chiếc khăn tay mà tôi dùng, mỉm
cười nói: - Đây! Anh lau đi! Anh nhìn tôi, cười dịu một cái cầm
lấy chiếc khăn tay rồi lau đi những giọt nước mưa trên trán trên miệng
vẫn cứ giữ nụ cười ấy, tôi chết lặng ngay chỗ đó, đã không còn cảm thấy
lạnh do mưa làm ướt áo nữa khi gần anh ấy, cơ thể đó đã toả ra những tia
ấm làm cho mọi thứ thật dễ chịu. Tôi lại tỉnh nữa bởi tiếng kêu văng
vẳng ở trong màn mưa, à thì ra là cha tôi đã đứng ngoài đó để đón tôi về
thế là chưa kịp gì tôi vội vàng chạy ra rồi về đến nhà vừa đi tôi vừa
nhớ là để quên cái khăn trên tay anh ấy rồi, cái khăn yêu quý đã cho anh
ấy mượn giờ đã cũng đã để đó, tôi cười nhẹ với bản thân: - "Cứ coi
như tính vật như ông bà thời xưa thường trao nhau khi yêu mà có phải là
yêu đâu hihi nhưng thôi để duyên sắp đặt nếu có thì sẽ gặp lại” Về
tới nhà, tôi lên tới phòng để tắm lại rồi đến ô cửa sổ vần thường hay
ngồi kế bên là người bạn thân của tôi đó là Laptop, nơi mọi thứ thu lại
những niềm vui của tôi, vừa nghe tiếng mưa vừa thưởng thức một ly cà phê
nóng với khói bay nghi ngút rồi tan dần trong không khí, lượn một vài
vòng trên Facebook để tìm kiếm thứ gì đó hay ho, giật mình khi tôi nhìn
thấy được Facebook của anh ấy đang trong mục giới thiệu bạn bè, các bạn
có biết làm thế nào tôi nhận ra anh ấy không? Đó chính là nhờ cặp kính,
tôi khá ấn tượng vì chẳng còn ai đeo loại kính đó thời này, loại kính mà
tôi còn nhớ ông tôi vẫn thường hay đeo để đọc. Nhớ lại tôi cũng cười
khúc khích khi thấy anh giống y chang ông tôi, tôi thầm nghĩ: - "Đúng là có duyên he…” Thế
là nhanh tay add friend, tôi cũng lượn vài vòng trên facebook của anh
ấy và biết được rằng anh ấy đã có bạn gái kèm theo đó là tấm hình được
đăng cái đây 2 ngày với dòng trạng thái: "Kỉ niệm 3 năm”. Tôi cười nhưng
mà sao lòng thấy có chút gì đó hơi gọi là buồn buồn mà tôi cũng chẳng
để ý làm gì vậy mà cái gì đến là nó đến một cách tự nhiên vậy đó, hình
bóng của anh cùng với nụ cười ấy cứ xuất hiện trong những giấc ngủ hằng
ngày của tôi. Tôi cố gắng xoá nhưng vẫn không thể xoá được, dù đã có
được nick fb nhưng tôi vẫn không nhắn tin với anh ấy, chỉ biết vô trang
cá nhân rồi nhìn hình ảnh anh đang cười vui bên cô ấy trong thật hạnh
phúc…. Rồi tắt laptop nhìn ra ngoài ô cửa, nhìn xa xăm trong vô định,
biết tới chừng nào tôi còn có cái duyên gặp lại anh ấy không? Rồi một
tuần trôi qua, tôi đã gần như xoá được hình bóng anh ấy, vẫn giữ bên
ngoài là nụ cười vui vẻ đến lớp nhưng trớ trêu thay khi bây giờ trong
lớp tôi có một thông báo là người thầy già đã hằng ngày dạy chúng tôi
nay nghỉ hưu và chính hôm nay sẽ có giáo viên lên thay thầy ấy đến hết
cuối năm học này. Trong nhiều thầy, cô giáo tại sao không chọn người
khác mà lại chọn anh ấy lên đứng dạy lớp tôi, tôi ngạc nhiên vì khi tôi
sắp làm được điều mà tôi cần làm là xoá hình bóng của anh thì anh lại
bất ngờ xuất hiện làm tim cảm thấy ấm thêm một lần nữa. Khi anh bước vào
lớp, hình như anh nhận ra tôi, cứ thế mà cười với tôi: - " Trong lòng của mình sao vậy nè?” Tim,
nó bây giờ đập loạn nhịp lên cả, không còn những trạng thái nhịp đập
thường ngày nữa, tôi ngăn mình không được nhìn anh ấy nữa, ấy thế mà
tránh vỏ dưa quên tránh vỏ dừa, anh bước xuống đến bàn tôi đưa ra cái
khăn tay yêu quý của tôi và không quên cười và nói: - Cảm ơn em vì lần đó nhe! Mấy đứa bạn xung quanh nhìn tôi, giữ bình tĩnh rồi ngước lên nhìn anh rồi cười: - Dạ, không có gì đâu thầy! Anh cười rồi xoa đầu tôi: - Ngoan lắm! Tôi
vội ngồi xuống rồi lật cuốn tập ra, lật thật nhanh những trang giấy cứ
muốn điều là xé nó ra, anh bước lên bục giảng và tiếp tục những lời nói
ban nãy đang còn dang dở, nhỏ bạn kế bên tôi khều khều cái tay áo và thì
thầm bên tai: - Mặt đỏ như trái cà chua rồi kìa Tôi giật mình, cố cười với nhỏ và bảo: - Không có đâu mà…đừng nghĩ gì bậy đó!! -
Không biết à nhe…kiểu này "Con trai » của tôi nó dính tiếng sét ái tình
rồi – Nhỏ cười thầm (Thân đến nỗi có quan hệ Mẹ và con rồi) Tôi
không nói gì chỉ biết lòng mình đang ngại ngùng và thế là từng ngày tôi
bắt đầu chú ý vào hình bóng của anh, say sưa nhìn anh giảng bài, chết
lặng mỗi khi anh cười. Cứ thế là trong mỗi cuốn tập đều có những hình vẽ
tôi đã tự tay vẽ lên và khắc tên anh ấy và tôi lên chút rồi sau khi xài
hết cuốn tập đó, tôi bỏ vào một cái hộp kỉ niệm. Tôi cũng vì thế bắt
đầu mạnh dạn nhắn tin với anh, có những ngày mưa tôi mấy ngủ vì những
dòng tin nhắn quan tâm của anh gửi cho, có những ngày nắng tôi cảm thấy
mát mẻ khi nghe được giọng hát ngọt và trầm của anh, những bài hát mà
tôi lúc nào cũng yêu cầu anh hát mỗi khi tôi sa sút việc học cũng vì đã
rơi vào cái ai cũng đã từng đến đó là lưới tình, có những ngày gió tôi
bất chợt nhận ra điều mình đang làm là những điều sai lầm và tôi muốn
dừng lại nhưng khi tôi cố gắng thì anh lại đến xoá tan những dự định ấy.
Nhìn anh và cô ấy, tôi đã biết mình đang đi sai con đường và tôi phải
làm sao để dừng hết tất cả sai lầm ấy đây? Để có thể cả hai bên cảm thấy
thoải mái nhất, lòng tôi bắt đầu nặng trĩu. Cũng là một ngày mưa
nữa, tôi lại phải chạy trốn cơn mưa ấy, lại là căn nhà hoang vẫn thường
trú mưa và đó là nơi cái ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy. Đưa tay ra, đón
những giọt nước mưa mà lòng cảm thấy lạnh, bất chợt tôi muốn có anh ở
nơi đây, vẫn dùng nụ cười ấy sưởi ấm cho tôi nhưng chắc không được nữa
rồi, đời này đâu cho thêm may mắn được nữa đâu. Ấy thế mà, anh đã xuất
hiện trong màn mưa ấy, chạy thật nhanh vào nơi gần tôi, tôi ngạc nhiên
nhưng đâu đó con tim lại bắt đầu điều khiển bản thân tôi, vẫn cái tay
đưa cái khăn tay cho anh nhưng mà lần này thì khác, tôi lại lau cho anh,
từ trán xuống đôi mắt màu nâu ngày nào rồi xuống miệng luôn lúc nào
cũng cười ấm với tôi. Bất chợt, anh nắm tay tôi lại rồi kéo tôi lại gần
người anh như thế nào đó tôi đã cảm nhận được đôi môi của anh ấy, nó
ngọt quá, lại còn ấm nữa, sao tôi không kháng cự được hành động của anh
vậy? Tại sao tôi không điều khiển được bản thân tôi? Một ngàn câu hỏi
"Tại sao?” được trong lòng của tôi và tôi trả lời cho nó biết rằng là
"Tôi yêu anh ấy”…. Kể từ ngày mưa ấy, tôi và anh chính quen nhau
nhưng trong âm thầm mà sao tôi lại vui đến thế mặc dù tôi thật sự muốn
công khai tình cảm này nhưng khi nhớ tới cô gái anh đã yêu cho đến bây
giờ khi quen tôi, anh vẫn chưa chia tay cô gái ấy. Vậy mà tôi vẫn chấp
nhận làm người thứ ba dù biết rằng đường đi đó là sai lầm trong cuộc đời
tôi lựa chọn để đi cũng chỉ vì lý do anh nói với tôi: - "Vì anh thích em từ nụ cười đầu tiên mà em dành cho anh” Đúng
thế! Cũng vì nụ cười của anh cũng đã làm cho tôi thổn thức vì anh mỗi
đêm ấy chứ. Tôi hứa với anh dùng tình yêu này để làm mục tiêu cố gắng
trong việc học, tôi cố gắng rất nhiều mà cũng vì thế mà hằng đêm có một
người thường chạy chiếc xe đạp đến chở tôi đi ăn khuya để bồi dưỡng sức
khoẻ để có thể học tốt hơn. Rồi đến ngày sinh nhật của tôi, tôi vui hơn
nữa khi có anh đón sinh nhật với tôi nhưng rồi tôi lại bất thần khi nghe
anh nói rằng: - Anh đã chia tay với cô ấy Thế là chiếc bánh sinh nhật trên tay tôi đã rớt xuống đất lúc nào tôi cũng không quan nữa, tôi nói không nên lời: - Tại sao vậy anh? Anh
im lặng chẳng muốn nói, tôi nghĩ anh ấy đang buồn lắm! Tôi ôm anh ấy và
nói, hình như nước mắt đã ở đâu đó trong khoé mắt sẵn sàng rơi ra: - Có….có phải…vì em nên anh làm vậy không? - Vì anh yêu em, anh không muốn để em làm người thứ ba như vậy – Anh ôm tôi và nói - Tại sao anh lại làm như thế hả anh *khóc*? - Bởi vì anh nhận ra, người anh yêu chỉ có em mà thôi, còn cô ấy anh chỉ sợ cô ấy không chấp nhận chuyện chia tay này…..và….. Đó cũng chính là điều tôi cũng đang sợ lắm chứ nhưng tại sao đến chữ "Và” anh lại dừng, tôi hỏi anh: - Và gì nữa hả anh? - Anh sợ cô ấy sẽ làm chuyện gì đó với em mà thôi! – Anh nói trong giọng lo sợ Chuyện
đã trở nên rắc rối hơn khi tôi nghe anh nói là đã có người nói với cô
ấy rằng anh và tôi đang yêu nhau, cô ấy tức giận lắm và càng tức giận
hơn khi bây giờ anh chia tay rồi công khai chuyện hai chúng tôi yêu
nhau, cô ấy đã hâm doạ rằng sẽ trả thù những gì mà anh gây ra lên người
tôi. Sau khi nghe xong, tôi đã nghĩ được gì nữa mà đã ngất đi trong giây
phút ấy, chỉ còn nghe được bên tai tiếng anh kêu tôi….nhưng tiếng kêu
ấy ngày càng xa dần…..xa dần. Tỉnh dậy trong khoảng không gian nào đó,
xung quanh là một màu trắng thuần khiết, tôi cố gọi tên anh nhưng chẳng
được rồi sao đó có tiếng kêu tên tôi, tôi chạy theo và thế là……. Lại
là một chiều mưa! Tôi tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở trong bệnh viện
nhưng điều duy nhất tôi mong chờ lại không thấy, anh đã không ở bên cạnh
tôi lúc này, tự đặt câu hỏi trong lòng với vẻ lo sợ : - « Anh đang ở đâu rồi ? » Bước
xuống giường tôi đi tìm anh, mặc dù thấm mệt nhưng tôi dùng hết sức đi
tìm anh thì thấy người nhà của anh ở bên ngoài cửa phòng tôi và người
thân của gia đình tôi nữa, tôi chưa kịp định hình thì bác gái đã nhào
tới tôi, lay tôi, bác vừa khóc vừa la to đủ để tôi tỉnh táo hơn nữa : - Hãy trả mạng lại cho con trai chúng tôi đi…..hãy…..hãy….mau trả lại con trai cho chúng tôi đi mà *quỵ gối, khóc nức nở* Bác trai chạy tới đỡ bác gái, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hoang mang, tôi quay sang hỏi cha tôi, ông chỉ lắc đầu và nói : - Con phải thật bình tĩnh….phải thật bình tĩnh - Cha mau nói đi…..đã có có chuyện gì *khóc* ? - Cậu ta…..cậu ta…..đã chết rồi…..chết vì bị xe tông…… *quay mặt đi* Đôi
chân đã không còn đứng vững nữa, tôi quỵ xuống và hét to lên tên của
anh, tôi đau lắm : « tại sao anh hứa sẽ ở mãi bên em, sẽ cho em hạnh
phúc với đầy ấp đều là nụ cười ấm của anh, sao giờ anh lại bỏ rơi em ?
tại sao lại bỏ em đi ? tại sao chứ ? » Và tôi thầm trách mình, cũng
bởi vì tôi mà anh như thế này, lòng tôi đau nhói như hàng ngàn con dao
đang đâm thẳng vào trái tim của tôi và rồi thế là tôi lại ngất đi……. «
Tôi muốn ngủ thật dài, để có thể bên anh ! Anh ak, cho em đi theo anh
nhe, để em cảm thấy hơi ấm từ anh và sẽ yêu anh mãi về sau này luôn nhé
»…. [Thoáng 2 năm trôi qua] *Có tiếng bước chân đến phía ngôi mộ* - Cũng đã hai năm rồi anh nhỉ ! Thời gian trôi qua mau thiệt, hôm nay là ngày giỗ của anh, em đến thăm anh đây…. Đã
hai năm rồi, tôi đã phải sống thật kiên cường đi tìm hiểu nguyên nhân
dẫn đến cái chết của anh và tôi biết được là lúc sinh nhật của tôi,
chiếc bánh kem mà anh đi nhờ người bạn đi mua dùm có độc, tôi n một
miếng thử thế là em đã ngất xỉu, anh đã phải ẵm em chạy đến bệnh viện và
trong lúc bước ra, chiếc xe hơi tông thẳng vào anh, lúc đó anh đã đẩy
em sang một bên và chịu cú tông mạnh ấy, cảnh sát cũng điều tra được
chiếc xe ấy chính là của cô gái anh đã dành 3 yêu thương, cô ấy giết anh
vì lòng câm thù và cơn ghen của người con gái khi phải chịu hai từ
*Chia tay* thế nên cô ấy đã sai người bỏ độc vào bánh cho tôi ăn và giờ
cô ấy phải chịu kiếp tù tội trong 20 năm trong nhà giam. Nhưng tại sao
người chết không phải là tôi chứ ? Tại sao lại là anh ? Trong suốt 2 năm
tôi đã phải sống dằn vặt khi thiếu hình bóng của anh, nhiều lần tôi đã
tìm đến cái chết nhưng khi sắp làm được thì tôi lại nhớ nụ cười của anh,
cái cách anh quan tâm tôi như thế nào !! Thế là tôi lại có mục tiêu để
sống tiếp phần còn lại của anh và tôi đã hứa với anh sẽ ra trường được
và tự mở cho mình một quán cà phê mà từ trước hai người từ bàn bạc, cuối
cùng tôi cũng đã làm được khi quán cà phê tôi được ngày càng mọi người
chú ý nhiều thêm. Cũng vẫn là ngày mưa nhưng mà là mưa kỉ niệm, tôi
viếng thăm mộ anh xong, trở về nhà chưa về tới trời đã đổ một cơn mưa
thật lớn, tôi chạy thật nhanh tìm nơi trú và thế là tôi lại trở về nơi
trú mưa cũ…. Nơi mà tôi đã gặp và yêu anh như thế nào ? Nơi mà lần đầu
tiên, tôi gửi trao cho anh cái nụ hôn đầu, vậy mà giờ đây chỉ còn tôi ở
nơi đây đứng trú mưa một mình, lạnh lắm, cô đơn…..Rồi cũng trong màn mưa
ấy, có bóng dáng một người xuất hiện…. - « Có phải anh không
?......Có phải anh…..anh….về với em phải không ? Em biết rằng anh
sẽ…..sẽ không rời xa em…..xa em đâu mà !! » ………Cuối cùng……kết thúc….sẽ là do mọi người sẽ tự đặt cho mình kết thúc, có khi tốt, có khi nó đã chấm dứt hoàn toàn….