Tôi chẳng yêu hắn.
Thế mà cả đời tôi tu luyện, lại chỉ dùng để đổi mạng cho hắn.
Mẫu thân hắn cưới tôi vào cửa, tôi chỉ gặp hắn một lần duy nhất vào đêm động phòng. Sau đó cũng có chút mong chờ, nhưng hắn chẳng bao giờ quay lại. Vì hắn phải chinh chiến xa nhà, lúc nào mẹ hắn cũng bất an.
Căn phòng tôi sống lúc nào cũng tanh mùi máu. Lắm lúc hắn bị thương chí mạng, tôi cũng phải vật vã cả năm trời chịu đựng. Mẹ hắn thấy tôi đau đớn như vậy, chỉ một mực lo cho tình trạng của hắn, tôi nói với bà toàn bộ thương tích tôi đã lãnh bao nhiêu lần chăng nữa, bà vẫn không chịu buông tha tôi nghỉ ngơi.
Hắn đi biền biệt ba năm, tôi cùng mẹ hắn chờ mong trước cửa, ngày hôm ấy quả là ngày lành tháng tốt, hắn mang thê tử của hắn về phụng dưỡng mẫu thân.
Hắn không nhớ tôi. Hắn không nhớ mẹ hắn đã từng cưới tôi về. Ừ thì hoa mĩ như thế, thực chất cũng chỉ là cha bán tôi đi, mẹ hắn cũng không bạc đãi tôi, tôi không có lý do gì để phải phàn nàn hay đố kị. Nhưng tôi đã đố kị.
Nàng ta thật đẹp, kiều diễm trong trang phục lộng lẫy. Hắn uy phong tuấn vũ, là trang nam tử vạn nữ nhân đều phải mê muội. Tôi đã không yêu hắn. Nhưng nay tôi lại muốn giành được hắn. Tôi có thể hi sinh cả mạng mình cho hắn, tại sao hắn không thể thuộc về tôi?
Tôi chưa từng biết đến hóa ra mình cũng có mặt độc ác xấu xa như vậy, lại hành động vô cùng ngu ngốc, trong mắt nàng ta, đúng là tôi chẳng bằng con kiến. Bị nàng ta khinh thường, bị nàng ta đáp trả, nàng ta không hề hấn, còn tôi ê chề trả giá cho những âm mưu nửa vời chẳng đến đâu.
Mẹ hắn biết tôi, mấy lần đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ đến khi liên luỵ đến tiểu muội của hắn, bà mới dứt khoát đuổi tôi đi. Không một ai muốn giữ tôi ở lại. Tôi cũng không ngờ lại hại đến sinh mạng người ta, đành chấp nhận ra đi.
Nhà mẹ tôi đã dọn đi đâu không rõ tung tích, tôi ở trên núi tu luyện thêm hai năm, mỗi lần cơ thể chảy máu, tôi biết hắn lại đang gặp nguy hiểm, lại luôn trúng phải nơi hiểm ác, tôi không lãnh được giùm hắn tất cả, chỉ có thể san sẻ cho qua cơn nguy kịch.
Hai năm sau, lão cha đến đón tôi.
Sở dĩ lão cha tìm mọi cách gả tôi cho hắn vì tôi cần hắn, nếu năm đó không thể gả cho hắn, tôi sẽ không sống được qua tuổi mười sáu. Nếu tôi không cố giành lấy trái tim hắn, hai năm qua đã không phải vất vưởng chốn hoang sơ này.
Năm nay cũng đã hơn hai mươi tuổi, lão cha cũng định tìm vài mối cho tôi, nhưng tôi chán ngán cảnh đàn ông năm thê bảy thiếp, phẩy tay với lão cha quyết ở thế đến già. Lão cũng không thúc ép tôi, để mặc tôi tĩnh dưỡng, hẳn đã nhìn ra tôi thất tình sinh tuyệt vọng.
Tôi vốn là trưởng nữ, theo lý mà nói việc nhà do tôi quán xuyến, nhưng tôi thất tình sinh bi lụy, lão cha vẫn để em gái con vợ lẽ một tay quản hết. Tôi biết gia sản nhà mình giờ rơi hết vào tay hai mẹ con họ, cũng như lão cha tôi chỉ mắt nhắm mắt mở nếu có thể thì làm như không thấy.
Vì là trưởng nữ nhưng lại cáo bệnh quá lâu, đại lễ tế đất năm nay lão cha muốn cho tôi đi mở mang tầm mắt. Tôi giả làm thị nữ của em gái, thành công tiến cung mà không cần lộ diện.
Ngang qua khoảng sân rộng lớn, tôi biết đại lễ tế trời luôn được chú trọng hơn. Đại lễ tế đất ở nơi không có ánh nắng mặt trời, toàn là tượng đất xếp thành hình thù gì đó, lão cha nói chỉ là phong thuỷ, đi sâu vào trung tâm mới cần cẩn thận. Dưới lòng đất thường không có quá nhiều người tham dự, chỉ có nhà họ Văn tự mình sửa sang lại, chuẩn bị đồ cúng tế.
Tôi cùng Tư Kỳ ngồi hai bên hầu lão cha hành sự, thỉnh thoảng liếc lên tượng rồng đất hung dữ, không hiểu sao lại muốn cười một cái làm thân. Tôi không lấy chồng, sau này hẳn sẽ giống như tượng rồng đất, nằm trong xó nhà cô độc, ai động đến liền nhe nanh hung dữ.
- Tiểu Cầm, rồng đất có vẻ thích con đấy!
- Sao cha biết?
Tôi bĩu môi với lão cha, lão lại đang ra vẻ mình biết nói chuyện với vạn vật. Lão cha vuốt râu tự đắc:
- Rồng lớn mấy năm trước suy yếu, chỉ có rồng con đến nhận lễ, cha thấy nó cười, mà mấy năm trước nó không cười!
- Hay là nó nhe răng không vừa ý, cha lại nhìn nhầm thành nhe răng cười!
- Nha đầu này, ý con nói cha già rồi mắt kém chứ gì!
- Là cha suy diễn lung tung!
Tiệc tùng thâu đêm, tôi đứng bên cạnh hầu rượu lão cha và Tư Kỳ, bao người qua chúc mừng, nhưng tôi chỉ để ý hắn. Hắn cùng với thê tử của mình đến dự tiệc, lão cha cũng tự nhiên cho phép tôi cùng Tư Kỳ ra ngoài dạo mát.
Lão cha quả thực cái gì cũng nhìn ra.
Tôi cúi đầu theo sau Tư Kỳ, chợt bước chân Tư Kỳ chậm dần, giọng nói thanh thuý vang lên, như dòng suốt mát chảy vào lòng người, ấy là nếu như người nói không cố bóp méo đi.
- Văn tiểu thư, cũng có nhã hứng dạo chơi sao?
- Trương tiểu thư, ngươi cũng vậy.
Cô ta là Trương Tiểu Thanh, được đồn đại là thần tiên tái thế, hoàng đế còn muốn nhận là con gái, tôi đã từng nghe đâu đó rao như vậy.
- Văn tiểu thư, năm nay lại mang cả thị nữ theo hầu, khiến ta cảm thấy hơi khác lạ!
Vị Trương tiểu thư kia đưa tay định chạm vào khăn che mặt của tôi, tôi không thích, chẳng may né tránh nàng ta, dường như đã hơi lạnh lùng. Nàng ta nhíu mày không vừa ý, sai thị nữ kéo bằng được khăn che mặt của tôi xuống, Tư Kỳ can không được, chỉ đành lo lắng gọi tỷ tỷ. Tôi cũng bướng, trốn tránh vòng vo một hồi thì chạy luôn khỏi đó, chờ Tư Kỳ ở phía trước. Trương Tiểu Thanh vẫn chưa bỏ cuộc, quay ra bắt bẻ Tư Kỳ.
- Nàng ta không phải thị nữ của ngươi!
- Tiểu thư, sao lại nói vậy?
- Thị nữ sẽ không đi ngang hàng với chủ!
- Ở nhà chúng tôi thường không để ý quy tắc, có khi người hầu còn đi trước chủ! Những tưởng quanh đây không có ai nên mới phá lệ.
- Ta đâu nói nàng ta đi ngang hàng với ngươi khi nãy! Ta thấy nàng ta ngang hàng với cha ngươi kia!
- Ngươi còn không thừa nhận nàng ta có địa vị gì trong nhà ngươi? Đợi ta bẩm báo lại với thái hậu, các người dám dối gạt bề trên, hậu quả thế nào ngươi tự rõ lấy!
- Tiểu thư bớt nóng, kì thực đó là tỷ tỷ của tôi, tỷ ấy chỉ là không muốn lộ diện.
- Tỷ tỷ của ngươi? Hừ! Kêu tỷ tỷ ngươi trở lại, dâng khăn che mặt cho ta ngay lập tức, nếu không thì đừng trách!
- Tiểu thư, tỷ tỷ của tôi không biết đã đi đường nào rồi!
- Còn không mau lộ diện!
Trương Tiểu Thanh thích làm khó người ta, nhà chúng tôi buôn ngay bán thẳng không bao giờ so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, quả nhiên Tư Kỳ vào cung thay tôi mấy năm trời là thay tôi lãnh nạn. Tôi không núp nữa, rút khăn tay thay thế dâng lên vị thiên kim khó chiều kia.
- Ta nói ngươi dâng khăn che mặt, chứ đâu phải khăn tay của ngươi!
- Khăn tay này ban sáng tôi dùng che mặt, cũng có thể tính là khăn che mặt.
- Ngươi!
Trương Tiểu Thanh lại tức cái gì đó, nhưng chỉ thả lại một câu: "Thôi, không chấp nhặt với thường dân không hiểu phép tắc".
Tôi không hiểu nàng ta nói phép tắc gì ở đây, cũng bỏ ngoài tai như mọi ngày, cùng Tư Kỳ tiếp tục dạo quanh. Nhưng Tư Kỳ hình như đã khá quen thuộc, một vị công tử bước đến chào hỏi, tôi nhìn ra có sự bất thường, Tư Kỳ ấp úng ái ngại liếc tôi, như vậy tôi là kì đà cản mũi, bèn nhún người cáo biệt ra chỗ khác lánh đời.
Hắn cùng thê tử dạo bước bên nhau. Đã ba năm rồi trái tim tôi vẫn không thôi náo loạn, tôi cung kính đứng sang bên nhường đường, hắn cùng thê tử cũng không buồn để ý đến tôi. Nhưng tôi lại để ý, khi nãy bọn họ lạnh lùng tách bạch với nhau, không giống như trong tiệc gần gũi thắm thiết.
Trong lòng tôi lại dấy lên một tia hi vọng. Hi vọng tình cảm của họ không còn như trước, hoặc tất cả chỉ là giả dối, cho dù hắn vĩnh viễn không lựa chọn tôi, tôi cũng muốn hắn vĩnh viễn không chọn ai khác.
Tôi quay đầu nhìn bóng lưng hắn và thê tử, hắn chợt dừng bước, tôi giật mình bị ép buộc phải nhanh chóng rời đi.
Loanh quanh quanh các con đường vắng vẻ, tôi một mực cắm cúi không ngẩng đầu, cho đến khi bị thu hút bởi một con mèo kì lạ, nó nhảy vào giữa lối đi, quay đầu nhìn tôi trừng trừng, rồi chạy tiếp.
Nó chạy mất hút rồi tôi mới phát hoảng. Thời gian nằm nhà rảnh rỗi tôi có đọc vài cuốn sách trong kho, trong đó có một cuốn kể về những loại thú kì lạ, không hiểu sao nhìn thấy con mèo này tôi lại một mực cho đó là con thập cổ trùng miêu, chữa được bách bệnh, cũng tạo ra những cái chết đau thương, nếu muốn dùng nó cứu sống một mạng bất kể người hay thú, nó sẽ lấy đi một mạng khác mà nó muốn. Cũng có vài truyện tích mơ hồ được ghi lại, những người từng nhìn thấy con thập cổ trùng miêu này, sau mười ngày đều tận mạng cả, ghi chép lại đến giờ vẫn không biết cách thoát khỏi số mệnh khi gặp phải thập cổ trùng miêu, tự nhiên tôi lại thấy hoang mang. Tôi chết rồi, nhỡ hắn lại không cẩn trọng bị thương nữa, ai lĩnh thay hắn để mà an tâm?
Tôi còn đang nổi ác tâm, muốn giết con mèo kia đi, xem nó còn cứu được ai để mà lấy mạng nữa, Trương Tiểu Thanh hớt hải chạy qua, chỉ mặt tôi trịch thượng quát tháo:
- Ngươi! Ngươi dám để nó chạy mất! Bị điếc hay sao! Ta kêu ngươi bắt nó lại cơ mà!
Tôi lừ mắt lườm nàng ta, bực bội rời đi, loại người này giống hệt tôi lúc đối đầu với Trương Thanh Thanh. Nhưng nàng ta không tranh chồng với tôi, tôi có thể xem như không khí mà cho qua được.
Tôi chợt nhận ra, Trương Thanh Thanh và Trương Tiểu Thanh không thể không có quan hệ, không chừng còn quan hệ rất mật thiết. Tuy nàng ta ở nhà mẹ chồng tôi không có biểu hiện bất thường, nhưng không có nghĩa nàng ta không hề hay biết, khéo là đang giấu tài.
Tôi quay ngoắt lại, trừng mắt lườm Trương Tiểu Thanh:
- Ngươi là muội muội của Trương Thanh Thanh?
- Hừ! Ngươi dám hỗn xược với ta! Còn không sợ ta tâu với thái hậu ngươi dối gạt bề trên!
- Ngươi cũng to gan lắm! Dám mang con miêu đó thả ra ngoài!
- Ngươi...! Chỉ là một con mèo, có gì ta phải sợ!
- Chỉ sợ lúc đó, thái hậu nghe xong, quên cả tội của ta, chỉ nhớ tội của ngươi! Nói! Trương Thanh Thanh thực ra là ai?
Tôi thích nhất khoản dọa người, dù chẳng mấy khi trợn trừng với người ta, nhưng lúc cần khí thế cũng không thể xem thường tôi được. Trương Tiểu Thanh bị tôi lớn giọng gấp bội phần áp đảo, vẫn còn cố vênh mặt vớt vát:
- Ngươi dám khi dễ ta! Tỷ tỷ ta sẽ không tha cho ngươi!
- Trương Thanh Thanh ấy à, có tài cách mấy cũng không bứt nổi một sợi tóc của ta!
- Ngươi dám coi thường tỷ tỷ của ta! Coi chừng tỷ tỷ ta đánh chết ngươi!
- Hừ! Ngươi nghĩ ta không đánh lại Trương Thanh Thanh!
- Tỷ tỷ ta văn võ song toàn! Là thần tiên tái thế, không ai có thể hãm hại tỷ tỷ ta mà không phải trả giá!
- Hừ, chút võ mèo cào của nàng ta có đáng gì, sát thủ trên đời này đâu thiếu người tài giỏi hơn. Trừ phi tỷ tỷ ngươi có năng lực hơn người!
- Hừ! Ta không thèm so đo với ngươi! Ngươi có giỏi thì thử khiêu chiến với tỷ tỷ ta xem!
Trương Tiểu Thanh bỏ đi rồi, tôi lại thấy hoang mang. Người mà chồng tôi lựa chọn hẳn không chỉ có vẻ bề ngoài, mà bên trong cũng không thể xem thường, nếu hắn ngay cả nhìn người cũng không biết, tôi đã chẳng rơi vào lưới tình mê ảo với hắn. Mà tôi thì, vĩnh viễn không có cái phẩm chất hắn cần, hắn đuổi tôi đi, lấy được tín nhiệm của nàng ta, cũng chẳng phải là chuyện lạ.
Tôi thoáng buồn bực, nếu tôi muốn xem kho sách của hoàng gia, chắc chắn không có cửa, lẻn vào cũng chẳng phải chuyện dễ, tôi quay về chỗ lão cha hỏi, ôm chút hi vọng lão biết cách khắc chế con trùng miêu. Trùng miêu do mười loại trùng cổ tạo thành, có lành có độc, âm dương hòa hợp, hỗ trợ chặt chẽ, muốn dùng trùng cổ đối nghịch, trong vòng mười ngày tuyệt đối không thể tìm ra. Lão cha tôi bấm bấm đốt tay tính toán, lão nói, việc này ảnh hưởng đến cả kiếp sau của tôi, đưa cuộc sống an phận bình lặng của tôi chệch hướng sang con đường khác. Tôi suy nghĩ mãi, nếu phải chịu khống chế của trùng miêu đi đoạt mạng người ta, thà tôi chịu nhục đi nhờ vả Trương gia, mắc nợ Trương gia, hai kiếp trả không hết thì ba kiếp cũng là giới hạn, còn chạy vào khống chế của con mèo kia, không chỉ ba kiếp mà cả chục kiếp cũng không có đường thoát.
Sau đó, cũng không rõ làm sao, vì đầu tôi đã bị nhấc ra khỏi chậu.
Vote Điểm :12345