Tác giả: Hòa Py
Rating: tuổi mới lớn.
...
"Hôm qua, anh đã đưa ra một quyết định rất quan trọng...
Anh không gặp mặt nói trực tiếp với em. Vì anh biết bản thân sẽ chẳng đủ dũng cảm để nói lên những điều đó khi đối diện với người con gái mà anh yêu hơn chính mình. Anh biết, em đã khóc rất nhiều. Thậm chí anh còn cảm nhận được nỗi hận trong em như muốn thiêu rụi mọi sự sống trên trái đất này. Nhưng biết làm sao được. Anh buộc phải làm như vậy, chẳng còn lựa chọn nào khác. Thà đau một lần, còn hơn ám ảnh đến sau này mãi không quên..."
...
Anh và em quen nhau nhờ một lần đi uống trà sữa cùng với bạn. Không biết là do đâu, bạn anh hẹn gặp em và cô bồ của cậu ta cùng đi. Thế là hai chúng ta gặp mặt, theo lẽ thường cũng làm quen vài câu. Nhưng em nhiều hơn những gì anh nghĩ. Em cởi mở và thân thiện, khiến anh cũng phải ngạc nhiên tự hỏi tại sao em có thể yêu đời và tự nhiên đến thế. Hệt như hai chúng ta quen nhau từ lâu rồi vậy.
Em nói và kể rất nhiều chuyện về em và cô bạn đi cùng đó. Nhưng anh lại thấy thích thú chứ chẳng hề có cảm giác phiền hà gì cả. Phải chăng do em kể chuyện rất biết lôi kéo người khác vào, nhiều lần còn khiến anh tưởng như mình là người chứng kiến nó luôn ấy. Phải rồi, em có hai lúm đồng tiền mà, thường thì con gái có lúm đồng tiền nói chuyện rất hay.
Hồi đó, trông em rất nghịch ngợm và đáng yêu. Cái má phúng phính hồng hồng tự nhiên trông vào chỉ muốn cắn cho một cái. Khuôn mặt phúc hậu lúc nào cũng nở nụ cười tươi lộ hai hàm răng trắng bóc. Mái tóc gọn gàng buộc lên cao màu nâu đất. Dáng người nhỏ nhắn xinh xinh. Tất cả tuy đơn giản nhưng lại khiến anh rất thích thú.
Sau lần đó, chúng ta và những người bạn đi chơi nhiều hơn, hiểu nhau thêm nhiều hơn và thân thiết nhau hơn. Anh cũng dần nhận ra tình cảm của mình đối với em ngày một khác đi, theo chiều hướng thích em thì phải...
Được khoảng chừng hai tháng quen biết, em hẹn gặp anh ở công viên, đó là buổi tối mà anh nhớ mãi, sẽ chẳng bao giờ quên.
Em tỏ tình với anh.
Khi ấy, chả biết nói làm sao, anh cứ đứng trân mắt nhìn em. Quá đỗi ngạc nhiên. Con gái tỏ tình với con trai. Anh thật may mắn - lúc đó anh đã nghĩ thế. Anh cứ lưỡng lự mãi không biết làm sao, gãi đầu liên tục, tay chân anh cứ luống cuống.
Rồi bỗng nhiên, em cầm tay anh và hỏi:
- Anh? Anh sao thế? Anh đồng ý chứ?
- Anh...anh...
Anh lắp ba lắp bắp như đang bị ai yểm bùa vậy. Vừa ngại vừa khó xử. Mãi đến khi chuông Nhà thờ gần đó điểm giờ Chầu anh mới trấn tĩnh lại và... gật đầu cái rụp. Ừ, thì cũng nên thử một mối quan hệ xem sao. Chứ mười bảy tuổi như anh nhìn lại bạn bè có bồ cả chục đứa rồi chứ chả ai như anh. Nói vậy thì ai cũng hiểu rồi.
Phải, em là mối tình đầu của anh.
Từ khi đồng ý làm người thương của nhau, em quan tâm anh hết mực. Từ việc đi học, ăn uống, ngủ, nghỉ ngơi hay đơn giản chỉ là đọc sách em đều nhắc anh phải điều độ mọi thứ, không nên tiếp xúc quá lâu, sẽ có hại cho sức khoẻ. Anh đều nghe theo. Vì là em luôn muốn mọi thứ tốt đẹp nhất cho anh, anh hiểu điều đó.
Nhớ một lần, anh bị cảm khá nặng phải nằm ở nhà, em đã trốn học ở trường và đi thẳng đến nhà anh. Lúc ấy, anh bất ngờ lắm. Hạnh phúc đến muốn khóc. Em vì anh mà bỏ cả việc học nghĩa là em thương anh rất nhiều. Anh cảm ơn vì điều đó.
Em ân cần và quan tâm anh từng chút một. Và anh cũng thế, cũng thương em và quan tâm em như tất cả của anh. Phải. Em là mọi thứ của anh. Em nói yêu anh, thương anh và anh cũng như vậy, cũng yêu em và thương em lắm.
Ba tháng trôi qua, là ba tháng hai ta đã làm phiền nhau, bên nhau và yêu thương nhau. Chưa bao giờ hai ta có cãi vã hay dỗi hờn nhau. Anh thì rất vui về điều đó. Em vẫn là em, cô bé tinh nghịch vô tư yêu đời. Vẫn luôn chăm chút cho anh tỉ mỉ và chu đáo.
Nhưng... một ngày, anh mới vô tình biết chuyện về em qua một người bạn. Em bị bệnh tim. Anh gần như khuỵ ngã. Lặng người đi. Anh lúc này chỉ biết im lặng. Bệnh tim rất nguy hiểm, có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Nhưng không sao đâu mà, bệnh tim tuy có nguy hiểm thật nhưng rồi sẽ chữa được thôi vì y học thế giới ngày càng tiến bộ. Anh tin rồi em sẽ qua khỏi.
Từ ngày đó, anh làm gì cũng để ý rất nhiều tới việc sinh hoạt hàng ngày của em. Nhắn em hạn chế ăn đồ nhiều mỡ vì lí do sẽ mập, sẽ không tốt cho sức khoẻ. Hạn chế vận động mạnh, anh biện minh vì anh thích con gái giữ gìn sức khoẻ, vận động quá nhiều khiến em bị yếu dần đi. Anh nói em đừng xem những bộ phim ma, vì những bộ phim ấy có hại cho não bộ... Em thắc mắc lắm. Nhưng em cũng nghe theo và không nói gì, vì những điều đó tốt cho em. Đặc biệt là tốt cho tim của em nữa. Em thì cứ nghĩ anh chỉ vì quan tâm đến sức khoẻ của em mà thôi, nhưng không, anh lo cho cả bệnh tình của em nữa đấy.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, hai ta quan tâm nhau đã tròn bốn tháng rồi. Tính cả thảy là đã biết nhau nửa năm rồi đó. Anh vui lắm.
Sáng hôm đó, anh dậy sớm, sửa soạn chuẩn bị đồ áo tươm tất cho cuộc hẹn tối của hai ta. Phấn khởi xen lẫn thích thú. Chúng ta sắp có một cuộc hẹn hò chính thức sau sáu tháng rồi.
Đang ăn sáng, anh bỗng cảm thấy mất hứng vì cơn buồn nôn cứ dợn ở cổ. Sao thế nhỉ? Sao tự nhiên lại thấy buồn nôn cơ cứ? Có phải đau bao tử hay bị gì đường ruột đâu. Mang thai lại càng không đúng. Nhưng ngay lúc đấy, cứ thấy rất khó chịu. Chạy ngay lại tủ y tế mini lấy chai dầu xoa lên trước ngực. Đỡ hơn một chút rồi, chắc không sao.
Tiếp tục ngồi vào bàn ăn, lần này, thực sự cảm thấy choáng váng và rất khó chịu ở họng. Cơn dợn buồn nôn lại tiếp tục ập đến dữ dội hơn lần trước. Theo đó là dần dần cảm giác như trong cuống họng khô khốc, rát như bị ai cầm dao xẻo thịt, rồi lại cảm nhận một luồng khí nóng từ bụng trào lên, gay gắt khó chịu và cuối cùng nó bị đẩy lên cuống họng.
Anh chịu không nổi, liền hướng mặt xuống sàn nhà và nôn ra cái thứ vừa nóng vừa chua... Là MÁU!!! Ôi Chúa ơi. Anh hoảng hồn khi nhìn thấy toàn là máu vương vãi khắp sàn. Nó chua, tanh, và nóng. Cuống họng rát khủng khiếp, đầu ong ong, hai thái dương đau dữ dội, trước mặt chỉ toàn màu đen kịt. Cảm giác như sắp ngất đi.
Anh vịn tay vào thành ghế. May thay, hôm nay bố mẹ đi đám cưới con của bác cả, không có ai ở nhà. Nếu không mọi người lo lắng lắm.
Anh lau dọn máu trên sàn dù cho ngực và họng rất nóng, cồn cào. Anh dự tính sẽ vào viện kiểm tra xem sao. Lúc ấy chỉ mong sao mình bị cái gì vặt vặt, vì từ nhỏ anh đâu làm gì xấu để ảnh hưởng đến họng và ruột đâu.
.
.
.
Bệnh viện đa khoa Tai-Mũi-Họng ngay trước mặt, anh đẩy cửa bước vào. Có chút run sợ. Anh trình bày mọi sự việc cho bác sĩ nghe. Bác sĩ yêu cầu khám để chuẩn đoán bệnh.
Anh làm thủ tục khám xong xuôi. Chỉ chờ đến lượt mình.
Cánh cửa phòng khám mở ra, cô y tá gọi tên anh. Anh đứng lên và bước vào. Quá lo lắng. Anh sợ mình bị gì lắm, nhưng mong là sẽ không sao.
Đôi khi trong cuộc sống, ta có thể tự mình quyết định số phận của bản thân nhưng chỉ khi ông trời chưa phán xét. Nếu ông trời đã phán xét số phận của bạn, vậy thì dù có muốn thay đổi, cố gắng đến mấy cũng chỉ là tốn công vô ích.
"Dựa vào kết quả khám tôi chuẩn đoán cậu bị ung thư vòm cuống họng giai đoạn cuối rồi."
Đó là lời của bác sĩ. Anh nghe xong, đầu xoay mòng mòng, đứng im như trời trồng, người mềm nhũn ra, đánh rơi cả giấy báo kết quả. Thật sự không tin nổi vào chính đôi tai của mình nữa. Anh bị ung thư vòm cuống họng ư? Anh không tin, thực sự không tin, và không muốn tin...nhưng đó lại là sự thật. Anh không thể phủ nhận nó được. Anh vẫn bình thường nhưng sao lại xuất hiện căn bệnh này chứ?
Anh như muốn điên lên, mà miệng khô khốc, chỉ biết lặng người đi. Thẫn thờ như người mất hồn.
Cầm trên tay tờ giấy kết quả và rời khỏi bệnh viện câu nói của bác sĩ cứ vang mãi bên tai: "Cậu trai trẻ, cậu chỉ còn lại rất ít thời gian. Tôi e rằng... Hài... Cậu còn trẻ mà đã mắc căn bệnh này, tiếc quá. Bệnh này lan rất nhanh qua các tế bào, mà cậu phát hiện nó thì đã muộn. Xin chia buồn với cậu."
Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy chứ? Anh đã làm gì sai để rồi ông trời phải trừng phạt anh chứ? Anh không phải là sợ cái chết. Cũng không phải sợ đau. Mà là anh sợ những người anh yêu thương đau vì anh. Nhất là em.
Anh phải làm sao? Anh sợ một ngày nào đó anh ra đi không kịp nói với em một lời từ biệt. Anh sợ em sẽ oán giận anh vì để em lại một mình. Anh cũng sợ lắm, sợ lắm em đau lòng vì anh mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Anh phải làm sao? Hay là...anh sẽ nói cho em biết? Không được, em sẽ buồn, sẽ lo, sẽ khóc. Nhưng không nói với em cũng không được, em sẽ oán hận anh tàn nhẫn. Anh phải làm sao chứ?
Còn cả bố mẹ, mọi người sẽ ra sao khi biết bệnh tình của anh?
Suy nghĩ đến đây, anh chán nản vò nát tờ giấy và quăng vào thùng rác công cộng. Cuộc đời sao mà lắm éo le. Tại sao ông trời thích trêu người, lại biết cách dồn người khác đến chân tường quá thế? Tại sao lại bất công đến vậy chứ??
Anh thất thiểu lê đôi chân nặng trịch bước qua từng con phố. Anh cảm thấy tự nhiên sao hôm nay phố đẹp mà nhộn nhịp quá. Hàng cây bên đường như xanh thêm. Trời như cao hơn và rộng hơn. Người người qua lại sao vô tình đến lạ, vội vã và âu lo.
Phải chăng, anh sắp thực sự phải rời xa nơi này. Về một nơi mà gọi là hư ảo. Phải chăng anh sinh ra chỉ là để cho mọi người biết thêm một cảnh đời trong chốn phù du. Phải chăng giữa em và anh chỉ là duyên nhưng không nợ. Phải chăng anh sinh ra để mọi người thương nhớ đến một thằng con trai ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ?
Không! Anh không muốn rời xa nơi này, không muốn rời xa mọi người, càng không muốn rời xa em. Nhưng ông trời bất công, đã không cho anh sống tiếp để yêu em, bên cạnh mọi người, và gắn bó cùng nơi đẹp đẽ này.
Anh sẽ phải trở về với cát bụi trong nay mai. Sẽ chẳng còn gặp được em. Sẽ chẳng còn nhận được sự quan tâm từ em nữa. Hai chúng ta sẽ lại là hai thế giới. Mãi mãi chẳng bước chung đường được nữa.
Anh bỗng nảy ra một quyết định. Quyết định quan trọng cho hai ta. Đó là sẽ nói chia tay em vào cuộc hẹn tối. Phải rồi, chỉ có như vậy, em mới không đau. Em sẽ buông và không oán hận anh. Cho dù là thế, chí ít cảm giác khó xử trong anh vơi đi phần nào. Anh thật ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho riêng mình. Nhưng...anh quyết định rồi. Anh sẽ nói.
À không, anh không thể gặp em được, em sẽ đau và chính anh cũng không đủ dũng cảm đối diện. Anh mong em sẽ bình tĩnh vì nếu không sẽ ảnh hưởng đến bệnh của em. Anh không muốn em bị gì hết.
Đúng vậy, đó là ngày hôm qua. Cái ngày mà cách đó bốn tháng, em tỏ tình với anh.
Hôm qua, anh đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, chính là nói chia tay nhau. Tự dưng anh thấy nhói. Đau lắm.
...
Những tiếng tút vang lên bên kia, chậm chạp như kéo dài bất tận. Anh gọi cho em vào lúc bảy giờ tối.
Tút...tút...cạch.
Em bắt máy, giọng hứng khởi, trái ngược với anh khi ấy, rối bời và tuyệt vọng.
- Anh đã đến chưa? Em sắp đến nơi rồi nè!
Anh phải nói như thế nào, giải thích làm sao cho em hiểu bây giờ? Lòng anh rối như trăm mối tơ vò. Thực sự anh không dám nghĩ đến cái việc sau khi anh nói ra điều đó.
- Um...em à, nghe anh nói điều này. Em phải thật bình tĩnh nhé!
- Vâng, anh cứ nói đi, em nghe đây.
Anh trầm lặng khoảng mấy giây, nhằm lấy tinh thần. Khi đã đủ dũng khí, anh nói:
- Chúng ta chia tay đi.
Anh không nghe thấy bất cứ một tiếng động nào ở đầu dây bên kia. Em có lẽ đang rất sốc. Nhưng em không trả lời hay nói gì càng làm anh cảm thấy lo.
Một lúc sau, anh nhẩm tính cũng phải đến hai phút, nghe tiếng nấc khe khẽ. Lòng anh như thắt lại, quặn từng cơn. Em đang khóc. Anh cũng khóc. Anh biết là rất đau. Đau lắm nhưng biết làm sao được.
- Tại sao anh muốn chia tay? - Em nói trong tiếng nấc. Mỗi một tiếng khóc the thé của em là mỗi một lần như dao cứa vào sâu trong nỗi đau nơi anh.
Anh không trả lời. Gần như là không thể mở nổi hai hàm răng đang nghiến chặt.
- Anh trả lời em, tại sao lại chia tay? Anh đang có điều gì dấu em?
Anh lặng người đi, ngồi phịch xuống góc phòng, tóc tai rũ rượi. Anh phải trả lời ra sao? Chẳng nhẽ anh nói là anh bị ung thư, không còn sống được bao lâu nên hai ta cứ chia tay là tốt nhất sao?
- Anh. Anh nói đi. Anh nói đi. Em sẽ không sao đâu, chỉ cần anh cho em lí do thôi, em sẽ không hỏi nữa đâu - Anh nghe được tiếng thở dài sau câu nói. Hẳn là em đã thôi khóc, lấy lại dũng cảm để hỏi anh rồi.
Đầu óc anh bỗng quay cuồng, lại khó chịu ở cuống họng. Khó chịu đến mức chỉ muốn cầm dao mà đâm mà rạch nó rớt ra khỏi thân thể. Nó rát kinh khủng khiến hệ thần kinh của anh nhức vô cùng, đau như muốn nổ tung. Cộng thêm nỗi đau của tim, đau lắm khi nói chia tay em.
Anh đau lắm... Anh cảm nhận được cơn buồn nôn lại kéo đến... KHỤC... Lại ho ra máu. Anh từ từ ngã người xuống sàn nhà lạnh buốt. Cái lạnh thẩm thấu vào từng lớp da thịt, phải chăng anh sắp chết. Khi ấy anh đã cười và nghĩ vậy.
- Anh? Anh trả lời đi. Là do đâu chúng ta chia tay?
Tiếng em vọng ra từ chiếc điện thoại, đã đến lúc tôi phải trả lời em rồi. Em đang rất lo lắng cho tôi. Tôi không muốn vì tôi mà ảnh hưởng đến bệnh tình của em.
- Em à. Cũng đã đến lúc rồi. Anh cám ơn tất cả những việc mà em làm cho anh trong suốt khoảng thời gian qua. Anh rất biết ơn vì điều đó. Nhưng em à, lí do ta chia tay rất đơn giản. Đó là... hụm...
Anh lại ho... Anh cố dấu tiếng ho của mình nhưng càng lúc càng khó chịu, huyết thổ càng nhiều hơn. Anh yếu đi, mềm nhũn, chắc vì mất máu.
- Có tiếng gì thế ạ? Anh nói tiếp đi.
- Vì chúng ta không cùng thế giới. Vì chúng ta một thực một hư. Vì chúng ta có duyên không nợ. Và cũng vì Anh yêu Em.
- Anh nói gì thế? Em không hiểu. Anh nói kì quá, mâu thuẫn nữa. Là sao ạ?
- Em không cần hiểu. Thôi. Anh giải thích rồi. Từ nay không còn quan hệ gì nữa, đừng làm phiền nhau nữa. Anh mệt rồi.
Phải rồi, anh phải cương quyết thì em mới có thể bỏ anh dễ dàng. Em khóc bên đầu dây bên kia. Tiếng khóc như nghìn cây kim tẩm độc đâm vào lòng anh. Anh đau. Đau như chưa từng đau. Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần làm anh mụ mị. Mất cảm giác. Khóc. Anh khóc như đứa trẻ.
Em đã tắt máy chỉ để lại ba chữ sau cùng "Em đã hiểu".
Tưởng chừng như là ngày tận thế, tưởng chừng như bầu trời sập xuống, tưởng như anh sẽ chết ngay lúc đó. Khi ấy, mọi thứ trước mặt trở nên xám xịt, đầu óc quay mòng mòng, đau như muốn nổ tung. Sau đó, anh chẳng biết điều gì nữa. Hình như anh đã ngất đi.
...
Gục ngã là thứ đã xảy ra ở quá khứ nhưng muốn đứng lên không, còn tuỳ vào ý chí sống còn ở bạn trong tương lai.
Khi anh ý thức là mình đã thức dậy, đầu anh đau như búa bổ. Cổ họng khô rát đến muốn xé toạc ra. Người mềm oặt không còn chút sức lực. Anh còn sống sao?
Anh bất động nhưng cảm nhận mình đang nằm ở trên chiếc giường êm ái nào đó. Anh dần dần mở mắt, một màu trắng toát bao trùm. À, là bệnh viện.
Anh nhìn sang, mẹ anh đang gục đầu bên giường và khóc, bố thì đang trao đổi với bác sĩ gần đó. Hình như chưa ai nhận ra anh đã tỉnh. Anh cũng không thể mở miệng, như nặng nề và khó chịu lắm.
Anh nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Lúc mở mắt tỉnh dậy đã là tối, ánh điện lờ mờ, bao phủ ngoài kia là màn đêm tĩnh mịch. Không ai bên cạnh anh, chắc giờ bố mẹ đã mệt nên về nghỉ rồi.
Và hiện tại, chính ngay lúc này, anh nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Là từ đâu nhỉ? A, trên bàn bên cạnh. Là điện thoại của anh mà. Ai gọi thế nhỉ? Số lạ gọi đến, anh liếc nhìn đồng hồ điện thoại: 2 giờ 34 phút sáng.
Hèn gì không có ai là đúng.
- Alo. Ai vậy? - Anh nhấc máy.
- Là tao đây, có chuyện rồi - Là thằng bạn của anh. Cậu ta nói có chuyện, giọng vẻ rất hớt hải.
- Xảy ra chuyện gì rồi, sao nghe giọng mày kì thế?
- Con... con bồ mày nhập viện rồi.
- HẢ???? ....ấy...ây..da...
Đau quá! Là do anh hét lên làm cuống họng lại đau và rát. Cuống cuồng tìm cách ngồi dậy nhưng sao không nhấc nổi mình.
Anh lặng người đi. Chợt nhớ ra, anh và em đã chẳng còn gì nữa rồi. Là anh nói chia tay nên giờ chẳng còn tư cách để mà quan tâm em nữa.
Giờ đây anh cũng chẳng còn đủ sức để tự ngồi dậy, huống chi đến việc xuống giường và chạy đi tìm em. Nói anh tàn nhẫn cũng được, nhưng anh hoàn toàn bất lực mất rồi.
Chuông điện thoại lại vang lên...
Anh nhấc máy, không thể mở miệng vì vừa đau họng lại vừa có cơn dợn trong họng.
- Ê..mà...mà...mày...ơi...bồ mày, bồ mày...nó nó qua đời rồi.
Ngay lập tức anh đánh rơi chiếc điện thoại xuống nệm giường.
Em, em đã qua đời ư? Tại sao lại như vậy chứ? Hay là vì anh nói chia tay.
Đúng rồi. Đúng rồi. Là vì anh, tại anh và do anh nên em mới ra đi. Anh đáng chết lắm. Đáng chết lắm.
Anh trách bản thân mình. Anh khóc. Nước mắt càng khiến anh đau thêm. Anh đau lắm. Em chết là do anh hại. Là do anh hại. Anh đáng chết lắm.
Một lần nữa, đầu anh đau như búa bổ, máu từ miệng tuôn ra như không bao giờ ngừng.
Đau quá. Đau lắm. Vì anh mà em đi rồi. Anh sống còn nghĩa lí gì nữa chứ. "Bố mẹ ơi, con thật bất hiếu, một người con gái mà con còn không giữ được" - anh tự trách mình.
Lúc này, anh thấy mọi thứ như mờ ảo đi, anh không biết mình đang ở đâu nữa. Cảm giác lâng lâng, đau nhói, rát, tim quặn lại, thắt và co bóp từng cơn.
Anh thấy ngoài kia, qua cửa sổ, bầu trời một quầng sáng mờ đục. Anh thấy hình như đã đến lúc anh đi cùng em rồi. Anh thật sai lầm khi nói chia tay em. Nhưng cũng vì vậy mà hai ta lại sắp ở bên nhau rồi. Anh lại nôn ra một ngụm máu.
Trong vô thức, tiếng điện thoại lại vang lên. Anh mò mẫm trên giường và nhấc máy theo thói quen. Rồi lại nghe tiếng thằng bạn vang lên.
- Ê mày ơi, Vi không chết, vừa kích tim, sống lại rồi. Đã có mẫu tim thích hợp bên Mỹ để hiến cho cô ấy.
Anh nghe được câu nói này, anh vui lắm. Vậy là em không chết. Hay quá, em không chết. Như vậy, có chết đi ngay lúc này, anh cũng cam lòng. Cám ơn ông trời. Con nguyện chết đi để báo đáp.
Nhưng có điều, đắng cay thay hai ta rốt cuộc vẫn ở hai thế giới. Có duyên mà không nợ. Thôi thì là do số phận. Không trách ai được.
Anh thấy bản thân hoàn toàn tê dại.
Những dòng cuối này anh dồn hết sức lực để viết cho em.
Lí do hai ta chia tay là vì Anh Yêu Em. Hãy sống thật tốt, vì ngoài kia, cuộc đời rất tươi đẹp. Sẽ có người đến sau, tốt hơn và thay anh chăm sóc em.
Mối tình đầu của anh, cũng như mối tình anh ôm trọn không quên cho đến khi lìa đời, cũng là mối tình cuối cùng mà anh nhận được.
Anh cảm nhận như mình đã được Chúa gọi về. Bầu trời ngoài kia xám xịt nhưng rồi sẽ lại mau sáng thôi...
Em à, vì Anh Yêu Em nên hai ta buộc phải chia tay. Em đừng hận anh em nhé...
Anh Yêu Em Nhiều Lắm... Đừng hận anh. Anh xin lỗi. Xin lỗi em.
Chúa gọi anh về rồi... Vĩnh biệt.
----------------------------
Các bạn ạ, có đôi khi ta hãy thử nhìn lại những gì đang có. Hãy nắm giữ nó trong bàn tay bằng mọi cách. Đừng vô tâm hời hợt, để rồi khi nó vụt mất lại chẳng còn giữ được nữa rồi.
Số phận là do trời nhưng cũng là do người, đừng vội trách trời khi người chưa cố hết sức. Tất cả đều có cách giải quyết, chỉ cần cố gắng thì sẽ đạt trái thơm. Đừng vội nói ai về điều gì. Vì đôi khi vào ngày mai, có thể ta lại là người gặp phải.
Hãy biết giữ lấy, biết yêu thương, và cố gắng chứ đừng cứ mãi đứng đó để mọi thứ vụt đi, để nỗi đau trở lại và than vãn đủ điều. Chỉ vì do ta không cố gắng thôi.
Hãy hiểu cho những việc họ làm, vì đôi khi điều đó chỉ là bất đắc dĩ.
Cứ yêu và cứ thương. Cứ nắm và cứ giữ. Cứ cho đi rồi sẽ nhận lại. Là cái tốt hơn thì may mắn nhưng nếu là xấu hơn thì coi như đó là bài học.
Đời người chỉ có một lần. Cứ làm điều mình muốn nếu không sẽ hối hận đó.
Quên đi những thứ gọi là ích kỉ, lưu lại những điều gọi là yêu thương. Không thừa đâu.
Vote Điểm :12345