Lăng Uyên Cầu Mặc
Tác giả:Tiểu Thủy Gia Đích Miêu
Số chương: 74c+ Pn
Thể loại: đam mỹ, trọng sinh, phá án, cung đấu, trạch đấu, sinh tử, cổ đại, ngọt, cung đình hầu tước, chủ thụ, he.
Edit: Genus.
Beta: Pink, Giun.
Văn án:
Hai người rõ ràng đều có tình cảm với nhau, thế nhưng lại không cách nào hiểu nhau và ở bên nhau.
Tứ
hoàng tử Túc Lăng Uyên một đời đều chỉ yêu Tiêu Mặc Hàm nhưng cả hai
lại không thể hiểu nhau nhưng tới cuối cùng, chỉ có ở ngục gia, hai
người mới được kề cạnh nhau, chỉ là cũng không thể chờ cho tới lúc hài
tử ra đời.
Trọng sinh trở lại, Túc Lăng Uyên thề rằng: "Ta Túc
Lăng Uyên, sau khi hoàn thành mọi việc, tranh được ngôi vị hoàng đế,
nhất định đời này sẽ che chở cho ngươi thật chu toàn, đời này chỉ có một
mình ngươi.”
Tóm lại nội dung truyện này chính là tra công sống
lại đem theo tiểu thụ đi đánh trận, phá án, nói chuyện yêu thương, sinh
con, làm hoàng đế.
Trọng sinh trung khuyển công x thông minh đáng
yêu thụ, thê thiếp trong truyện chỉ là tô điểm cho tình tiết của
truyện, thật sự là pháo hôi.
Chương 1: Trọng sinh
Edit: Genus
–––––––––––
Đêm
khuya, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, mưa phùn kéo dài, ẩm ướt giống như
không khí bên trong lao tù. Một nam nhân cao lớn đĩnh bạc y phục màu đen
ngồi một góc trong ngục tù âm u, trong lòng còn ôm một nam tử thân hình
thon dài nhỏ gầy mặc thanh y, mà một bàn tay của nam tử thanh y đang
gắt gao ôm lấy eo nam tử áo bào đen, một bàn tay khác thì đặt trên phần
bụng hơi phồng của bản thân. Hai người cùng với nam tử mặc y phục màu
vàng sáng đối diện hiện lên hai cực đối lập rõ rệt.
"Túc Lăng
Uyên, trẫm cùng ngươi tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng phần thắng
vẫn thuộc về trẫm...... Cứ nghĩ cả đời này của ngươi sẽ mãi cô độc, trải
qua sự thống khổ mà mẫu phi của ta đã phải chịu đựng nhiều năm, không
ngờ, y vậy mà đối với ngươi trước sau như một..... Còn muốn sinh con nối
dõi cho ngươi...... Nếu đã như vậy thì, trong hai người các ngươi, ta
đáp ứng sẽ buông tha cho một người, mạng của ngươi cùng y, ngươi chọn
đi?" Người mặc long bào màu vàng sáng chính là hoàng đế thứ mười ba của
Đại Túc Triều - Túc Lăng Tiềm, đăng cơ không được bao lâu, trọng dụng
tham quan, từng bước từng bước diệt trừ thanh quan, sau khi hoàn thành
hết thảy, cuối cùng mới nhớ đến vị hoàng đệ - Túc Lăng Uyên bị hắn nhốt
trong lao ngục hai năm qua.
"Túc Lăng Tiềm, vẫn là nên cảm ơn
ngươi đã hao tổn tâm cơ từng bước diệt trừ từng người từng người bên
cạnh ta, bằng không làm sao ta biết được Hàm nhi đối với ta khăng khăng
một lòng.... Tuy là chúng ta phải trải qua không ít trắc trở, nhưng sinh
không cùng nơi, chúng ta cũng cam tâm tình nguyện chết cùng một chỗ…… E
là phải làm cho ngươi thất vọng rồi....." Túc Lăng Uyên nói xong, cúi
đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của Tiêu Mặc Hàm: "Hàm nhi, ta không đành
lòng để ngươi sống một mình, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
"Lăng
Uyên.....Lời ngươi nói lúc nãy cũng là suy nghĩ của ta, ta làm sao có
thể trách ngươi....." Nói xong Tiêu Mạc Hàm nhìn Túc Lăng Tiềm: "Nay
ngươi đã xưng đế, chúng ta tự biết vô pháp xoay chuyển, hai người chúng
ta chỉ cầu một ly rượu độc, nguyện cùng nhau xuống hoàng tuyền....."
"Tốt,
tốt lắm, nếu các ngươi đã nghĩ không muốn sống một mình, cũng giảm đi
một phần phiền toái cho trẫm......Người đâu, đưa họ lên đường......" Dứt
lời, Túc Lăng Tiềm vung tay áo, cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.
Vốn
dĩ Túc Lăng Tiềm cũng không tính buông tha một trong hai người, lời lúc
nãy chỉ là cám dỗ bọn họ, vô luận là ai chọn sống, Túc Lăng Tiềm cũng
sẽ ban chết cho hắn. Nay, hai ngươi họ một lòng muốn chết, Túc Lăng Tiềm
hiển nhiên sẽ thành toàn.
Chỉ là......
Ra khỏi đại lao, hắn không khỏi ngơ ngác xuất thần.
Nếu như..... Bên cạnh hắn cũng có một người nguyện làm bạn bên cạnh mãi với hắn thì thật tốt.
Bóng dáng minh hoàng long bào, là người có thân phận tôn quý nhất Đại Túc, có lẽ, cũng là người cô đơn nhất.
Bên
trong nhà lao, Túc Lăng Uyên đỡ Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa
bụng cho y: "Hàm nhi, trước kia ta đối với ngươi như vậy, vì sao ngươi
còn..... Ngươi có từng oán ta không?"
Tiêu Mặc Hàn vùi đầu vào
lồng ngực của Túc Lăng Uyên, đôi tay nắm lấy bàn tay đang đặt trước bụng
mình: "Chưa từng oán hận, chỉ có tiếc nuối, nếu như chúng ta sớm thổ lộ
tình cảm với nhau, nói không chừng ta đã có thể vì ngươi mà sinh ra đứa
nhỏ này, vậy ngươi có lẽ sẽ có con nối dõi....."
Nhẹ nhàng vỗ
vào lưng Tiêu Mặc Hàm: "Là ta không tốt, tuy rằng từng đối với ngươi
động tâm, nhưng mà..... Vẫn là trách ta..... Ta có lỗi với ngươi......
Do ta không tốt..... Là Ta không tốt....." Túc Lăng Uyên luôn luôn lãnh
khốc bạc tình, ngay lúc này lại rơi lệ.
Trong lao tù, chỉ có thân ảnh của hai người ôm nhau gắt gao.....
Cả
đời này của Túc Lăng Uyên, trước năm mười bảy thuận buồm xuôi gió, nhận
vô vàng sủng ái. Bề ngoài xuất chúng, tuấn lãng đĩnh bạt, mẫu phi Lý
thị là vị phi tử được phụ hoàng sủng ái nhất, có một vị huynh trưởng yêu
thương, tuổi trẻ lập quân công, sớm được phong vương, ở trong quân là
người vô cùng có uy vọng. Nhưng từ tuổi mười bảy năm ấy, hắn nghênh thú
Vương phi là người nhà mẹ đẻ của quý phi Tiêu thị, hết thảy đều không
còn như trước, đầu tiên là ở Tây Bắc nếm mùi thất bại, sau đó nội trạch
bị cháy, thê thiếp từng người gặp chuyện, vào lúc hắn đang sứt đầu mẻ
trán, triều đình lại dậy sóng, từng bước ép sát, đủ loại ám chiêu nhằm
vào hắn, cuối cùng là thua dưới tay đại hoàng tử Túc Lăng Tiềm, mất đi
thái tử vị, hắn suýt nữa trở thành kẻ cô độc, mãi cho đến cuối cùng, bên
người cũng chỉ có mỗi Tiêu Mặc Hàm làm bạn. Tuy rằng, hai người lần nữa
thổ lộ tình cảm, nhưng sau tất cả hắn cũng chỉ là kẻ thua cuộc, chờ đến
khi thái tử đăng cơ, kết cục của bọn họ cũng chỉ có chết.
"Vương
gia..... Đây là rượu...... Ngài cùng Tiêu công tử nên lên đường......."
Lý công công tiến cung ba mươi năm, nhìn các vị hoàng tử trưởng thành,
nhìn các vị hoàng tử từ huynh hữu đệ cung đến không chết không ngừng,
ông cũng không đành lòng.
Tiêu Mặc Hàm tiếp nhận ly rượu: "Nếu
có kiếp sau.... Ta phải vì ngươi sinh hạ Lân nhi....." Sau khi uống cạn
ly rượu, y nhẹ nhàng nâng đầu, chủ động ở trên môi Túc Lăng Uyên ấn
xuống một nụ hôn thật sâu.
Túc Lăng Uyên cũng đem một ly rượu
khác một hơi uống sạch: "Nếu có kiếp sau, Túc Lăng Uyên ta sau khi hoàn
thành mọi việc, lấy được ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ che chở cho
ngươi thật chu toàn, đời này chỉ có một mình ngươi."
Đáng tiếc người trong lòng ngực đã sớm không thể nghe thấy......
________
Có
người đang dùng khăn ấm lau mặt cho hắn, dạ dày thì lại co rút từng cơn
đau đớn, lông mi khẽ run, ngón tay giật giật, người đã hôn mê suốt năm
ngày đang có dấu hiện tỉnh lại......"Vương gia, ngài cuối cùng cũng đã
tỉnh..... Hù chết nô tài rồi....."
Túc Lăng Uyên một trận hoảng
hốt, sau đó cố sức mở mắt, đây là......? Đầu giường quen thuộc, màn
giường thêu hoa, hết thảy đều vô cùng quen thuộc lại tựa như cực kỳ xa
lạ, từ sau khi Túc Lăng Tiềm đăng cơ, hai năm sinh hoạt trong lao ngục,
nào có được đãi ngộ như thế này? Xem ra, là đang nằm mơ đi.....
Nhưng mà người đã chết làm sao có thể mơ...... Không đúng? Người bên cạnh đây là?
"Vương
gia, ngài cảm thấy thế nào? Dọa chết nô tài rồi, ngài đã ngủ suốt năm
ngày, lúc đó, thái y từng nói nếu ngài vẫn mãi không tỉnh, chỉ sợ
là.....Ô ô...."
An Sinh?
Không phải sau khi y bị đưa vào đại lao, hắn đã bị ban chết rồi sao? Như thế nào lại.....Chẳng lẽ!?
"An
Sinh, đưa chén nước đến cho ta....." Giọng nói bởi vì đã lâu không được
uống nước mà khàn cả đi, nhưng cũng có thể nghe ra, là tiếng nói của
thiếu niên.
An Sinh vội vàng đưa đến một ly nước ấm, đỡ Túc Lăng Uyên ngồi dậy, hầu hạ y uống nước.
"An Sinh, năm nay là năm bao nhiêu?"
Tuy
rằng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng chỉ cho rằng vương gia là ngủ
đến đầu óc mơ hồ, liền vội nói: "Vương gia, năm nay là Đại Túc năm thứ
35."
Vote Điểm :12345