Truyện ngắn: Nếu Yêu Sẽ Có Lúc Quay Về
Tác Giả: Phan Linh
Sóng gió về mơn man bên nắng, hình như không khí cũng bớt oi nóng hơn nhiều, từ trên cao nhìn xuống Thành Phố se sẽ hương đêm ngấm vào da thịt, gió biển mơn man khiến lòng nó chếnh choáng, ghét cảm giác này nhưng luôn đi tìm nó, dường như trong nó tồn tại nhiều mâu thuẫn song song với nhau. Chắc bây giờ, Hà Nội đã vào thu, cái lạnh se sẽ âm thầm ngấm vào từng dòng người qua lại. Thu Hà Nội đẹp, buồn dễ làm cho người ta cảm nhận được cái tình, để bây giờ nó ở đây cách Hà Nội 300 cây số vẫn nhớ, vẫn mong, vẫn thương, vẫn khao khát về thu Hà Nội. Mùa thu đó có cả con trai.
Cũng chẳng ai hiểu được vì sao con trai lại yêu một con nhóc tỉnh lẻ như nó, đôi khi đó cũng là cái cớ để con gái giữ khoảng cách, con gái sợ... Sợ rồi sẽ có người con gái khác dịu dàng, duyên dáng, cái mà thơ ca vẫn ngợi ca thanh lịch, nết na như gái Hà Nội sẽ cướp con trai đi mất và nó luôn bảo vệ mình bằng cái tổn thương đó!
Con trai quan tâm tinh tế, nhẹ nhàng với nó, không vồn vã để con gái cuốn vào, cũng không hời hợt để con gái thấy như là nghĩa vụ, cái nhẹ nhàng mà con trai mang đến khiến con gái ngây ngất trong hạnh phúc. Trước đây con gái chỉ có ồn ào xe cộ và khói bụi đầy đường, từ ngày yêu nó hiểu thêm cái thú vui tao nhã biết đi trà đá, đạp xe Hồ Tây, yêu con trai là cả một niềm hạnh phúc đối với con gái, bao thời gian yêu nhau như thế ta cứ sợ thời gian cướp mất đi những giây phút ngọt ngào ấy. Yêu nhau như thế, hạnh phúc như thế, bình dị như thế, cái hờn giận ghen tuông ít khi lẻn vào, có chăng cũng chỉ là đôi ba chuyện linh tinh, nhưng xong lại làm lành ngay.
*******
Hạnh phúc cứ thế trôi đi, không nói được cái gì để giờ... hai đứa cãi nhau, một trận chiến bùng nổ, đôi bên lời qua tiếng lại, con trai to tiếng quát, con gái giận hờn im lặng, con trai giận đùng đùng bỏ đi và thế là chiến tranh lạnh lại xảy ra. Lần nào cũng như thế, hai đứa lại gây sự với nhau bằng những chuyện không đâu, nhưng dù sao đi nữa, cho dù con trai hay con gái sai thì con gái luôn luôn là người chiến thắng bởi nó sinh ra là con gái, nó có quyền làm nũng với người nó yêu, mỗi lần như thế con trai luôn là người quay lại xin lỗi nó trước và ôm nó từ phía sau một cách nhẹ nhàng. Cãi nhau vì chuyện gì?hình như chuyện cỏn con nào đó mà đến giờ con gái cũng không còn nhớ nữa , nhưng lần này khác, sao hai đứa lại giận nhau lâu đến thế? nó tự đặt ra câu hỏi làm thế nào để cứu vãn bây giờ, lòng tự trọng và cái tôi của con gái cao quá không cho phép con gái xuống nước trước, con gái cứ giả vờ không quan tâm, con trai không nhắn tin, gọi điện, nó cũng chẳng thèm, cũng chẳng buồn xin lỗi. Hẳn 1 tuần rồi á?
Ừ! Một tuần rồi cơ đấy! Con gái không có chút thông tin gì về con trai, mấy đêm liền con gái khóc rất nhiều, nó tự nhiên thấy mình dở hơi, tư nhiên đi giận người ta làm gì? rõ ràng nó tức con trai lắm, luôn muốn đuổi con trai đi cho khuất mắt thôi, ấy thế mà không thấy con trai, con gái lại bứt rứt khó chịu đến thế, cảm giác thiếu và trống vắng sao sao ấy, con gái bất an vô cùng, nhớ. Nhớ chết đi được!
Một tuần rồi không được nhìn thấy dãy số quen thuộc hiện lên trên màn hình điện thoại thấy hụt hẫng quá, con gái ngốc và hay quên lắm, nó không hiểu sao số con trai nó lại in sâu vào tâm trí của mình như thế. Một tuần không được nghe giọng ai đó, không thấy ai đó cười, không được nghe ai đó càu nhàu mỗi khi con gái đòi ăn linh tinh, con trai bảo:
"Ăn linh tinh không tốt cho sức khỏe” thế mà cả tuần xa vắng, con gái thấy lòng trống vắng không nguôi. Nhưng sao con trai lại kỳ vậy? một tuần rồi không chịu làm lành với con gái là sao? con gái thì nhớ, rất nhớ nhưng có những nguyên tắc không thể tự mình phá vỡ. Thì là con gái mà, phải kiêu chứ! lòng tự trọng và sự tự tôn không cho phép con gái làm lành, con gái giận!
Hôm nay gió mùa về, lòng con gái chênh vênh lắm.
Mưa, Lạnh! Nhưng cái lạnh trong tim càng đáng sợ hơn của thời tiết kia, đi bộ ra xe bus lòng con gái buồn hiu chẳng rạng rỡ như mọi ngày, giờ này nếu con trai ở đây sẽ ấm hơn. Đứng thẫn thờ một lúc ngoài cổng trường con gái nhớ ra không còn con trai nữa rồi! Con gái cười ngây ngô: "Ngốc quá, chờ đợi gì nữa chứ!” thế là lủi thủi ra đến bến xe bus, con gái ngẩng đầu lên thấy đôi trai gái đi xe đạp, vòng tay cô gái ôm người yêu rất chặt, họ nói cười vui vẻ, cả khoảng trời như lặng im, thời gian như dừng lại, chỉ còn đôi tình nhân giữa nắng trời dìu dịu, con gái thấy mắt mình ươn ướt.
Con gái ngẩn ngơ hoài niệm về quá khứ, đâu có xa xôi gì đâu, mới cách một tuần thôi mà nhưng sao nó dài quá. Con gái nhớ lắm chứ, nhớ những buổi hai đứa đạp xe đi dạo Hồ Tây, nhớ những con đường mà hai đứa đã từng đi qua, con gái nhớ con trai từng nói "con đường nào cũng là con đường tình yêu nếu như được đi với người quan trọng nhất với mình” con gái lại nhớ những địa điểm từng đến, nhớ những lúc đi ăn con trai thường gọi phần riêng cho con gái bởi con trai biết con gái không ăn được trứng, mỗi lần con gái chẳng may ăn phải đều bị dị ứng và lúc đó con trai lại cảm thấy xót xa thay cho con gái, nhớ những lúc hai đứa trêu đùa nhau và... con gái nhớ nhiều lắm, tất cả như chỉ mới hôm qua thôi.
******
Một tuần trước vẫn còn ai đó nhắc người đi ngủ sớm, con gái không ngủ được vì đói thế là con trai lại chạy xe đi mua bánh đến cho con gái và chìa ra cho con gái cây kẹo bởi con trai biết con gái thích ăn kẹo, sau đó mới yên tâm về đi ngủ, con gái nhìn từ phía sau lưng con trai tự nhiên nước mắt lưng tròng thương con trai lắm!
Trở về với thực tại, con gái cười méo mó. Nhớ! Nhớ nụ cười, nhớ sự ân cần nhẹ nhàng của con trai không chịu nổi nữa rồi, đến ngày thứ mười, con gái từ bỏ cái gọi là kiêu hãnh, cái gọi là sự tự tôn, nguyên tắc riêng mình để nhắn tin cho con trai. Ừ, nhớ cậu lắm con trai à! Con gái viết tin nhắn dài ơi là dài gửi con trai và hồi hôp chờ đợi con trai trả lời, nhưng lần này con trai giận thật, chẳng lẽ con trai vẫn giận con gái sao? "đồ nhỏ mọn, đồ đáng ghét” nhưng con gái vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình điện thoại, cứ bấm cho sáng lên rồi lại thở dài thườn thượt, 23h chuông điện thoại réo vang, bài nhạc dành riêng cho con trai, con gái mừng kinh khủng nhưng vẫn giả vờ lịch sự nghe máy.
Alo ai đấy ạ?
Tớ đây!
Nghe giọng con trai tim con gái rộn ràng chẳng nói lên lời, hạnh phúc như vỡ òa, chưa kịp trả lời con trai nói tiếp:
"Xin lỗi! Mấy ngày qua tớ có việc gấp không báo tin được, trời lạnh đấy cậu ngủ sớm đi đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng đọc nhiều tiểu thuyết ảnh hưởng đến mắt " hai đứa nói chuyện say sưa mãi chẳng hết chuyện.
Cậu còn giận tớ không? (con gái ngập ngừng)
Ơ giận gì cơ? (con trai ngạc nhiên)
Thế có nhớ tớ không? Ngốc! Không nhớ gọi điện làm gì, thôi để hôm nào gặp mình nói chuyện giờ muộn rồi cậu ngủ đi (con trai chờ con gái tắt máy mới bỏ máy xuống), lòng con gái ngập tràn hạnh phúc, kẻ ngốc nào đó bỗng yêu đời thấy lạ! Con gái nhớ ra rồi, thì ra hai đứa giận nhau vì con trai nhiều việc quên mất việc nhắn tin cho con gái nhắc nhở con gái uống thuốc, rồi lại vô tình nhắc tên người yêu cũ trước mặt con trai làm con trai buồn, rồi chuyện nọ chuyện kia (mà thực ra con gái suy diễn lung tung) nổi cáu với con trai.
Giờ thì con gái nhận ra rằng hóa ra con trai cũng quan tâm lắm, quan tâm cực kỳ ý, chẳng qua là không nói ra chỉ tại con gái suy nghĩ quá nhiều, con trai đâu phải lúc nào cũng vô tâm, ôm chú gấu mà con trai tặng,đêm đó con gái ngủ rất ngon!Sáng nay nắng đẹp, con gái vui lắm vì hôm nay con gái được gặp con trai rồi, thế là con gái mỉm cười, nụ cười long lanh hạnh phúc. Có con trai cho dù mùa nào thì nó cũng thật tuyệt!
Vote Điểm :12345