Ngược Dòng Thời Gian.
Writer: Angella.
***
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Minh Hoàng là lúc cậu ghé thăm nhà ông anh họ cùng tuổi với tôi. Hôm ấy trời đổ nắng gay gắt, tôi biết Hoàng không phải tuýp người thích thời tiết nóng nực, đặc biệt hơn cậu rất hiếm ra ngoài vào giữa buổi trưa, ý thức mách bảo tôi có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra ở Minh Hoàng và anh họ. Khoảng nửa tiếng sau đó, Minh Hoàng rời khỏi khu xóm trọ với khuôn mặt buồn vắt ra bã. Tôi tò mò gặng hỏi anh họ, ổng thở dài nói câu ngắn gọn.
- Nó sắp chuyển nhà đi đâu đó ở, hồi nãy là qua tạm biệt đấy. Cu không chào tạm biệt nó sao?
Lời anh họ vừa dứt, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng nổ lùng bùng. Cái sự thật Minh Hoàng sắp đi xa khiến tôi không dám tin, cậu ta đã từng hứa sẽ bảo vệ tôi suốt cuộc đời, đâu phải nói muốn đi là đi.
***
Tôi quen Minh Hoàng ở trường tiểu học, hồi ấy cậu là đại ca đầu khối, lúc nào ngứa tay lại đi tìm bạn bè bắt nạt. Nói trắng ra thì tôi vốn là một trong số đó. Lần đầu tiên đụng mặt nhau chẳng hay ho tí nào, Minh Hoàng dọa tôi sợ phát khóc, lại còn làm đứt mất chuỗi dây chun vàng óng của tôi, dọa nạt đám con gái chơi cùng tôi run lẩy bẩy. Tôi bất lực cắn răng chịu đựng, dáng vẻ nhỏ bé và ánh mắt căm thù in đậm hình bóng Minh Hoàng trong tâm trí.
Tháng chín mùa cà phê, ba mẹ tạm gửi tôi cho bác ruột chăm sóc. Nhà bác có anh Hiếu - một cậu nhóc áng chừng bằng tuổi tôi, nhưng mập và thấp hơn tôi gần nửa cái đầu. Anh Hiếu rất tốt bụng, lại thường hay lo lắng sợ tôi ở đây không có bạn bè, dễ cô đơn. Chẳng lâu sau đó, anh họ dắt đến nhà một người bạn thân cùng xóm. Tôi dường như ngã ngửa khi thấy bản mặt đáng ghét của gã con trai từng bắt nạt mình trên trường xuất hiện trơ trơ trước mắt. Minh Hoàng cũng ngạc nhiên không kém.
Kết thúc buổi làm quen đầy ngượng nghịu, Hoàng từ biệt anh họ ra về sớm hơn mọi khi. Hiếu ngơ ngác nhìn tôi rồi lại quay qua bóng dáng Hoàng dần khuất sau cánh cổng. Như phát hiện ra điều gì đó bất thường, anh điên cuồng tra hỏi. Tôi thuận lại sự việc với tâm trạng ấm ức nhất, bàn tay gầy gộc chẳng biết tự lúc nào đã cuộn thành quả đấm. Anh Hiếu khoái chí cười sặc sụa, song bảo chúng tôi là cặp oan gia ngõ hẹp, vừa tình cờ, lại vừa có duyên.
Tôi tức đến xì khói, cơ miệng không khi nào thôi nguyền rủa gã con trai đáng ghét mới bỏ đi kia. Một tuần sau buổi tái ngộ tình cờ, tôi thường xuyên giáp mặt Minh Hoàng nhiều hơn, lâu lâu lại đi học về với hắn, nhưng khoảng cách giữa hai đứa chúng tôi chẳng tiến thêm bước nào. Những tưởng sẽ không bao giờ bắt chuyện với Minh Hoàng, nhưng duyên phận đã đẩy tôi đến gần cậu ta hơn thông qua một sự kiện vô cùng "đẫm máu" năm lớp năm.
Tôi bị một thằng nhóc to mập ức hiếp khi đang cố gắng chen chúc giặt khăn trực nhật ở vòi nước công cộng ngăn cách hai khu nhà vệ sinh nam và nữ của trường tiểu học, hồi đó còn bé xíu, chưa biết thế nào là phân biệt giới tính, cậu bạn to béo đẩy tôi va mạnh vào bệ nước, thô bạo giựt cái khăn màu xanh trên tay tôi, ném phăng vô thùng rác gần đấy nhất. Hất chiếc cằm ra vẻ kiêu ngạo, tên béo chống nạnh ra dáng đại ca. Đám học sinh chung quanh sợ tái mặt, chẳng ai dám dũng cảm ra mặt giúp tôi.
Những giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, tôi thút thít như đứa trẻ lạc mẹ, cảm giác bị mọi người chỉ trỏ bàn tán càng làm trái tim tôi thắt chặt, cô độc và hèn nhát.
Tứ phía bỗng rộ lên tiếng hét kinh hãi. Tôi mở to đôi mắt ướt nhòe nhìn gã con trai to béo ngã sõng xoài trên đất, chỗ lỗ mũi chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ đặc quánh. Hắn ta ôm mặt cúi đầu rối rít xin tha.
Ngước đôi đồng tử nâu nhạt, tôi ngạc nhiên nhìn Minh Hoàng nắm lấy cổ áo tên béo quy rạp dưới đất. Mặc kệ hắn có khuẩn khoản cầu xin, cậu vẫn ra tay đánh tiếp. Từng cú đấm dáng xuống bản mặt múp míp vang lên, cơ thể tôi lại hóa đá toàn tập. Chưa bao giờ tôi chứng kiến cảnh Minh Hoàng ẩu đả bạn tàn bạo đến vậy. Mãi tới lúc tên béo bò về phía tôi van xin nài nỉ, khuôn mặt tím bầm đến tội nghiệp, tôi mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Không biết vì sao Minh Hoàng lại đánh tên béo ra nông nỗi này, nhưng trong tiềm thức tôi lại đột nhiên lóe lên một lí do vô cùng nhảm nhí.
Minh Hoàng làm vậy là vì tôi.
Hoặc vì tên béo có thù hằn gì với cậu ta. Tôi nghĩ cái "hoặc" sẽ đúng hơn. Minh Hoàng và tôi vốn chẳng thân thiết, tới một câu chào hỏi cũng không nói được, cậu ta cớ chi phải vì tôi mà đánh lộn.
Nhưng trong đám học sinh đang chứng kiến vụ việc, ai ai cũng nghĩ theo cái chiều hướng tiêu cực rằng Minh Hoàng đánh tên béo bởi cậu muốn bảo vệ tôi. Như nhìn thấu sự đi quá giới hạn của một vụ bắt nạt tầm thường (nghĩa là đánh vài cái cảnh cáo cũng như mang tính chất đe dọa), tôi vô thức lao tới ôm chầm lấy cánh tay đang chuẩn bị dáng đòn của Minh Hoàng, sụt sịt kêu cậu đừng đánh nữa. Tôi không hiểu ánh mắt mà Hoàng nhìn tôi khi ấy ám chỉ ý gì, nhưng có một điều ở cậu làm tôi cảm thấy hạnh phúc, đó chính là cậu chịu nghe lời tôi, nghe lời của một đứa con gái yếu ớt từng bị cậu bắt nạt.
Kể từ ngày hôm đó, tôi thường xuyên kiếm chuyện, đi học cùng với Minh Hoàng, mặc cho cậu có lầm lì đôi chút, lại không cười nhiều, hơn nữa là người ưa bạo lực, nhưng một thờ gian dài đi qua, thái độ của cậu đối với tôi có vẻ dịu dàng dần. Chẳng mấy chốc, bức tường ngăn cách giữa hai chúng tôi hoàn toàn bị phá vỡ, Minh Hoàng học được cách bày trò quậy phá tôi, hễ gặp là hai đứa bắt đầu màn xiên xỏ nói xoáy, nói không lại thì lao vào oánh nhau, và đương nhiên người thất thế luôn là tôi trước.
Trung thu đầu tiên không có ba mẹ bên cạnh, tôi buồn đến không thèm đi xem múa lân. Nhờ sự lôi kéo và dụ dỗ của anh họ, tôi lười biếng bước chân ra khỏi nhà.
Con nít thời đấy thích nhất là được rước lồng đèn cùng xem múa lân, tuy bác tôi không mua cái lồng đèn nào vì sợ anh tôi phá làng phá xóm, nhưng việc ngắm lũ lân lộng lẫy trong xóm múa qua múa lại lại khiến nỗi buồn trong tôi mau chóng biến mất. Tôi theo anh họ đi cùng đoàn lân qua mấy con đường nhỏ trong xóm, vui vẻ la hét om tỏi như kiểu lần đầu tiên thấy múa lân ý. Chẳng biết tình cờ hay trùng hợp, chúng tôi đụng mặt Minh Hoàng trong đám đông ầm ĩ. Anh họ liếc tôi rồi lườm Hoàng, sau đó huýt sáo kéo cả hai về nhà ăn bánh trung thu bác mới mua. Trên đường, tôi thản nhiên bay nhảy như chú chim sâu, lượn lờ trước mặt anh họ và Minh Hoàng, thế quái nào lại vấp phải cục đá, chụp ếch nguyên người rõ đau. Minh Hoàng phá lên cười ha hả, tôi tức đến tím mặt. Vứt hết vẻ nhút nhát thường ngày, tôi nổi quạo quát lớn.
"Cười cái gì mà cười."
Kết quả là bị Minh Hoàng cốc cho một cái chết điếng. Chiến tranh bắt đầu bùng nổ, chỉ cần tôi nói một câu, cậu ta sẽ oánh tôi mười cái. Hiệp đấu dừng lại khi anh họ lên tiếng làm hòa. Tôi không cam tâm bởi cái đầu đã u một cục. Minh Hoàng biết lỗi đành nhịn nhục để tôi cốc lại. Chúng tôi đón trung thu bên nhau bằng những tiếng cười và âm thanh cốc đầu choang choác. Ấy mà lại vui hơn mấy mùa trung thu đã qua.
Cuối tối trước khi ra về, Minh Hoàng nhéo má tôi, nhìn từ chân đến mặt, sau đó chép miệng lắc đầu.
"Bé tí thế này hỏi sao người ta không muốn đánh."
Không kịp để tôi dáng đòn phủ đầu, Hoàng ngửa người lùi lại một bước, toét miệng cười nham nhở.
"Trên trường có ai bắt nạt cứ đến tìm tôi. Tôi sẽ bảo vệ Nguyên."
Ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Minh Hoàng, tôi bất giác cảm thấy có gì đó ấm áp trong tim. Thoạt đầu là bắt nạt, bây giờ lại đòi bảo vệ người ta. Minh Hoàng thực sự khiến tôi rất khó hiểu, tôi không biết quan hệ giữa tôi và cậu có nên được xem là tình bạn không, hoặc lời đề nghị bảo kê tôi trên trường đấy, rất có thể xuất phát từ lời nhờ vả của anh họ.
Nheo mày ra ý chọc nghẹo, tôi nửa đùa nửa giỡn.
"Ấy có thể bảo vệ tôi suốt đời sao?"
"Ừ. Tôi muốn bảo vệ Nguyên suốt đời, đợi khi nào Nguyên cao to hơn tôi, tôi sẽ không phải quan tâm nữa."
Minh Hoàng trả lời rất dứt khoát. Tôi như đứng lặng người, bỗng nhiên không muốn mình lớn thêm tí nào nữa, mà chỉ cầu được ẩn nấp dưới vòng tay bảo vệ của Minh Hoàng mãi mãi.
***
Cuộc sống trôi đi vội vàng hơn những gì tôi ao ước. Tình bạn giữa tôi và Hoàng ngày một thắt chặt. Chúng tôi ở trường không hay nói chuyện, nhưng mỗi khi tôi bị gã con trai nào đó chặn đường chọc ghẹo, là y rằng Hoàng lại xuất hiện vô cùng đúng lúc.
Trong những trò chơi gia đình này nọ, Hoàng luôn xung phong làm người chồng nhí, sau đó lại dùng biện pháp mạnh ép tôi trở thành vợ. Một thời gian dài như thế, cái rào cản tình bạn vô hình bỗng chốc tan vỡ, thay vào đó là cảm giác rung động đầu đời của nàng nữ sinh cấp hai. Tôi và Minh Hoàng trở thành những đứa bạn thân thiết. Nhưng với tôi đó không đơn giản chỉ là tình bạn bình thường. Tôi quyết định sẽ nói ra cảm xúc thật của mình sau nhiều ngày khó chịu. Nhưng không ngờ chính Minh Hoàng lại là người dập tắt ý định đó. Tôi nhớ rõ như in cái buổi xế chiều cô tịch đấy, Minh Hoàng đã đến tìm tôi, mang theo vài thanh kẹo và bảo.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, Nguyên cũng đừng bao giờ thích tôi nhé."
"Tại sao phải thế?" Tôi thẫn thờ nắm chặt những thanh kẹo Hoàng cho, trong tim chợt mất đi thứ gì đó rất lớn mà tôi không thể cảm nhận được. Minh Hoàng như đọc ra suy nghĩ của tôi, cậu biết tôi sẽ làm gì, nói gì, hơn bất kì ai, cậu hiểu rõ thứ tình cảm tôi dành cho cậu, nó cao cả và vĩ đại hơn một tình bạn thông thường. Chỉ tiếc là, cậu không đủ can đảm để đón nhận mọi thứ từ tôi. Cuộc sống mà Minh Hoàng sở hữu không yên bình như những gì cô thấy. Bố cậu là kẻ nát rượu, mẹ cậu là con đề đóm, rồi anh cậu, chị cậu, tất cả mọi người trong gia đình cậu, chẳng ai tốt bụng và được học hành tử tế.
Lẳng lặng chẳng nói gì, Minh Hoàng đứng lên bỏ về không lí do. Tôi nghe thấy trái tim mình đang khóc, một chút gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, thanh kẹo trên tay trượt dần xuống đất, những viên kẹo nâu nhạt nát thành nhiều vụn nhỏ.
Kể từ chiều hôm đó, tôi không còn gặp Minh Hoàng, thậm chí là thường tìm cách tránh mặt cậu mỗi khi lên nhà anh họ chơi. Một khoảng cách được vạch ra từ đấy, tôi hiểu ra tình cảm của tôi dành cho cậu chỉ là hy vọng, Hoàng và tôi như hai đường thẳng, tưởng chừng sẽ cắt nhưng rốt cuộc lại song song.
***
Uể oải nằm dài trên bàn, tôi dần dần khép nhẹ mí mắt. Các tiết học buổi chiều luôn là thảm họa đối với việc ngủ trưa của tôi, chẳng lúc nào tôi nghiêm chỉnh lắng nghe hết bài giảng của giáo viên, mặc cho người ấy có ngoan hiền hay dữ dằn đi chăng nữa.
Tiếng trống hết tiết vang lên, lớp tôi như cái chợ vỡ, đổ xô nhau xuống căn tin, hoặc ngồi yên trong lớp tán dóc giết thời gian trong lúc chờ đợi trống thể dục chiều.
Tôi đứng dậy vỗ má, ánh mắt lờ đờ xen lẫn cơn buồn ngủ muốn tránh cũng không được. Chưa đầy một giây sau, cả thân hình nhỏ bé của tôi đổ ào và nằm gục trên mặt bàn mát lạnh, toàn thân mỏi mệt tận hưởng cảm giác sảng khoái khi thoát khỏi tiết một gà gáy.
Đám bà tám lớp tôi lại bắt đầu một mùa tám mới, chủ đề hôm nay là kỉ niệm đáng nhớ hồi tụi nó còn là mấy nhóc tiểu học quậy phá nghịch ngợm. Nhở Nhung hâm nóng bầu không khí bằng câu chuyện chiếc váy ngắn của cô bạn học lớp bên cạnh năm tám tuổi. Chúng nó tán đủ chuyện từ đẹp đẽ đến xấu xí, lôi hết ưu điểm tới khuyết điểm, rồi lại tiết lộ cho nhau mấy bí mật con nít hồi trẻ trâu, hoặc sở thích ở chuồng tắm mưa lớn. Nói đoạn, cả nhóm lại cười toe toét, tay chân vung vẩy đập bàn đập ghế um xùm.
Tôi bề ngoài nhìn vào nom có vẻ giống ngủ, nhưng thực tế thì không như vậy. Chủ đề và mấy câu chuyện nhảm nhí của đám bà tám phía trên đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi. Nhung kết thúc câu chuyện bằng một tràng cười ôm bụng. Tới lượt Linh, cả nhóm nhao nhao hỏi.
"Kỷ niệm đáng nhớ nhất hồi ấy của mày là gì?"
Tôi có cảm giác như mọi người đang hỏi mình. Hỏi tôi có gì đáng nhung nhớ, hoặc tiếc nuối khi còn là cô bé con con không?
Kỷ niệm mình nhớ, những điều tiếc nuối trong quá khứ. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này, từ lớp một đến lớp năm, tôi luôn là kẻ đội sổ, nhút nhát, sống khép mình, và chẳng có gì đáng níu kéo. Thoát khỏi ngôi trường cấp một đối với tôi là cả một niềm hạnh phúc to lớn. Lên đến cấp hai, tôi không còn là cô nhóc yếu đuối ngày nào, sự cố gắng và cần cù đã biến tôi thành một con người hoàn thiện hơn. Tôi không quan tâm quá khứ mình ra sao, và cũng chẳng thiết tha gì nó. Nhưng có một điều mà tôi đã vô tình lãng quên, đó là Minh Hoàng - chàng trai năm xưa - người luôn xuất hiện kịp thời để bảo vệ tôi, người thấy giọt nước mắt của tôi nhiều nhất, và hơn cả thế, cậu chính là người đạp đỗ niềm hy vọng trong tôi, niềm hy vọng đầu tiên mà tôi vừa bắt đầu.
Mỉm cười cay đắng cúi mặt xuống bàn, những ngăn kéo ký ức dần dần tuột khỏi đầu tôi. Có gì đó nhòa dần theo năm tháng, nụ cười Minh Hoàng vẫn thoang thoảng đâu đó trong không gian tiềm thức.
Lần cuối cùng nhìn thấy cậu ...
"
Đứng ngoài cổng suốt hai tiếng mà chẳng dám gọi Minh Hoàng, tôi do dự việc có nên gặp cậu hay không. Tôi không biết vì sao bản thân mình cứ phải trốn tránh cậu. Có lẽ giữa tôi và Hoàng đơn giản chỉ là duyên, chứ không có phận gì hết. Chấp nhận rời xa cậu dường như là giải pháp tốt nhất cho vấn đề này. Suy đi nghĩ lại và tự nhủ, thôi được rồi, không nhìn, không gặp, chắc sẽ không lưu luyến. Tôi quyết định về nhà với một tâm hồn tan nát.
Từ ngày hôm ấy trở đi, chúng tôi hoàn toàn cách đứt mọi liên lạc. Tình bạn bốn năm cũng phai mờ dần theo kỉ niệm.
Cấp hai, tôi thích mê một cậu bạn cùng khối năm lớp chín, hình ảnh của Minh Hoàng và mối tình đơn phương ngày ấy tựa gió cuốn đi mất. Mãi tới lúc vào cấp ba, tôi vô tình nghe mẹ nhắc đến cậu bạn thân của anh họ hồi ở xóm cũ, mẹ kêu người ta kể, cậu ta vô thành phố lớn sống với ba, cuộc sống khó khăn lắm, chỉ vì sự thoái hóa của xã hội, Minh Hoàng trở thành một tay dân chơi đua đòi. Sau ba năm quậy phá đánh lộn đủ trò, Hoàng gặp tai nạn giao thông trong một trận đua xe ẩu đả. Cậu bị trấn thương nặng, tình hình thì không rõ.
Chỉ cần nghe đến đây, tim tôi như chết lặng, bàn tay vã mồ hôi bỗng trở nên lạnh buốt, sự thật tàn nhẫn đến mức tôi chẳng dám tin vào tai mình, tôi đã từng hy vọng, vào một ngày nào đó trong tương lai, chúng tôi sẽ gặp lại, tiếp tục làm bạn thân, và tôi sẽ yêu cầu Minh Hoàng thực hiện nốt lời hứa khi xưa cậu nói. Nhưng bây giờ, niềm hy vọng tưởng chừng như mơ ước ấy đã hoàn toàn vụt tắt. Tôi thấy lòng mình xót xa tuột độ, mắt môi bỗng trở nên mặn chắt, chỉ có điều, tôi không biết sự xót xa mặn chắt ấy của mình là vì Minh Hoàng, hay vì những năm tháng quá khứ đã qua.
***
Học kỳ một của tôi trôi qua trong nhạt nhẽo. Mùa đông là mùa lạnh nhất ở Tây Nguyên, năm nay nhà trường tổ chức thi học kỳ sớm hơn năm ngoái nửa tuần, học sinh của trường vui mừng khôn siết, bởi họ có thể đón giáng sinh một cách than thản mà không lo ngại chuyện bài vở ôn thi.
Nắm tay cô bạn thân đi dọc con phố nhộn nhịp, ngắm nhìn cảnh sắc phố phường xung quanh, tôi nhẹ nhàng đón lấy cảm giác nhẹ nhõm sau những ngày học tập căng thẳng. Đã lâu lắm rồi tôi chưa xuống phố, không khí quả nhiên náo nhiệt hơn bình thường, bên các cửa hàng lớn nhỏ, những cây thông xanh trắng đẹp mắt đính đầy quả cầu đủ màu lấp lánh ánh đèn điện, trưng ra khung cảnh tấp nập của không khí đêm giáng sinh, tuy là có lạnh đấy, nhưng vẫn ấm áp hơn nhiều khi hòa vào giữa đám đông.
Dừng chân nghỉ ngơi tại một quán cóc bên hè, tôi ngoái đầu đảo mắt nhìn chung quanh, bàn tay lạnh giá cuộc tròn trong khăn ấm. Ly Hương cười khúc khích hých vai tôi, lâu lâu lại đánh mắt về các anh chàng đẹp trai qua lại trên phố.
Cuộc vui sẽ kết thúc như vậy nếu tôi không tình cờ gặp lại một người mà tôi đã từng muốn tránh né trước đây. Không ai khác, chính là Minh Hoàng.
Cậu ngồi cách tôi hai bàn, đi chung với một cô gái xinh đẹp. Trông Hoàng chẳng có gì thay đổi ngoại trừ gu ăn mặc và dáng người cao lêu đêu. Hai mắt chạm nhau trong tích tắc, trái tim tôi như đứng hình. Bao nhiêu cảm xúc tưởng chừng sẽ vỡ òa, nay lại im lặng chìm dần xuống.
Phải. Thời gian có thể cướp đi cậu, nhưng không thể cướp đi nét mặt vô tư của cậu ngày xưa. Tôi nhìn rõ thái độ trên khuôn mặt vô tư ấy dưới ánh đèn đường vàng nhạt leo lắt nhưng vẫn không hiểu được thái độ ấy dùng ám chỉ điều gì.
Ly Hương tính tiền hai ly sữa đậu nành nóng, chúng tôi đứng dậy và định tiếp tục buổi đi chơi. Minh Hoàng cũng trả tiền cùng một lúc, tôi không biết làm gì, đành ngậm ngùi chờ Hương trả xong tiền. Đi song hành với Hoàng, Hương kéo tôi hối thúc tìm điểm đến tiếp theo. Cô gái ở cùng cậu khi nãy bỗng khoác lấy tay Hoàng. Tôi biết người đó là bạn gái của cậu, nhưng ánh mắt tôi cứ lưu luyến không muốn rời.
Minh Hoàng nắm tay cô gái ấy lại gần tôi. Tôi nghe trống ngực đập liên hồi.
Cậu nhìn tôi, mỉm cười và cất lời chào hỏi, như những người xã giao mới quen biết.
"Chào Nguyên. Đã lâu không gặp."
Ký ức về một Minh Hoàng dịu dàng khi xưa hoàn toàn sụp đổ sau câu chào ấy. Tôi đã từng sợ hãi sẽ mất cậu, sợ rất rất nhiều, nhất là lúc cậu nói sẽ bảo vệ tôi mãi mãi. Đến cuối cùng, Minh Hoàng vẫn chọn rời bỏ tôi, biến sự sợ hãi trong tôi trở thành sự thật. Tôi không ghét bỏ cậu, vì ngay chính tôi, cũng đã bỏ quên cậu trong ngăn tủ ký ức nào đó. Có thể đây mới là tôi và Hoàng thực sự, chúng tôi đã từng gặp nhau, dừng lại bên nhau, và đến tận bây giờ là bước qua nhau như hai đường thẳng song song không thể cắt đứt.
Mỉm cười không đáp trả, tôi gật nhẹ đầu. Ngoảnh mặt, rồi đi. Rồi không ngoái lại nữa. Bởi, tôi đã nhận ra một điều, sống có ký ức, nhưng ký ức chỉ là quá khứ, mà quá khứ thì nên ngủ yên. Vì vậy, cái kết cho ngày hôm ấy của tôi, cuối cùng cũng có lời giải đáp, về Minh Hoàng, và cả về tình đầu đơn phương ngày ấy.
Vote Điểm :12345