»  
»  
19:40, 27/08/2016

Người Đi Rồi, Con Tim Cũng Không Ở Lại
✿ Người Đăng: Liêu-Phong

1.116 Lượt Xem 25 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Người Đi Rồi, Con Tim Cũng Không Ở Lại

Người đi rồi, con tim cũng không ở lại

Tác giả: Liêu Phong

3.8.2016


Mặt trời đã ngả về phía Tây. Như thường nhật, Ngô một mình đạp chiếc xe đạp đi về trên con đường quen thuộc. Con đường này, cô không nhớ đã đi qua bao nhiều lần, cũng có thể là từ lúc cô biết đi vững vàng. Ngày ấy mẹ thường hay dắt tay cô đi chợ vào buổi sáng, sau này không biết vì lí do gì mà cô không được đi chợ cùng mẹ nữa. Cũng bởi vì chuyện này mà có một khoảng thời gian cô đã không nói chuyện với mẹ. Giờ nghĩ lại cô cảm thấy mình trẻ con phết!

Những vòng xe cứ lăn đều trên đất, một lâu sau nó chợt dừng lại. Cô ngẩn người nhìn về hình ảnh ở phía trước, bàn tay khẽ run. Rất quen thuộc! Thật sự rất quen thuộc!

"Bắp, giờ thì đúng là em rồi.”

Cô còn chưa kịp xác minh những gì mình thấy có phải là sự thật hay không thì một âm thanh cũng rất đỗi thân thuộc vang lên, truyền vào tai khiến cho cả cơ thể cô tựa như chìm vào trong hư ảo. Đây là cơn mơ giữa ban ngày sao? Nếu như đây chỉ là một cơn mơ, thì cơn mơ này chính là thứ mà cô đã luôn trông chờ bấy lâu.

Chia ly rồi lại chia ly, tương tư rồi lại tương tư, hôm nay cuối cùng cũng đã gặp lại anh. Em nên cười hay nên khóc đây?

Trước mặt cô là một chàng trai đang đứng dựa lưng vào thân cây bàng có tán lá rộng. Cây bàng có thể phủ bóng mát một diện tích lớn dưới đất, cũng không cách nào phủ đi gương mặt nổi bật đó của chàng trai. Chàng trai đưa tay hai vào trong túi quần, chậm rãi đi tiến về phía cô. Phong thái của anh chàng nhẹ nhàng như gió mùa thu, phảng phất làm say lòng người.

Đôi mắt của Ngô không ngừng nhìn theo từng cử động của chàng trai đó. Cảm xúc mỗi lúc mỗi khác biệt, hòa lẫn vào nhau. Một người con trai với khuôn mặt góc cạnh, mái tóc đen mướt và làn da trắng sữa. Nổi bật trên mặt chính là đôi mắt to tròn như biết cười. Trên môi của chàng trai còn treo một nụ cười, một nụ cười ấm áp hơn cả ánh ban mai. Những đường nét như thế, không sai biệt chút nào, là anh thật rồi! Là anh thật rồi! Vốn rất muốn dùng nhiều từ ngữ để miêu tả anh, nhưng bất cứ từ ngữ hoa mĩ nào cũng không thể sánh bằng với nét đẹp của anh, ít nhất với em là vậy. Có lẽ em phải cần rất nhiều, rất nhiều thời gian nữa để có thể tìm ra những câu từ thật sự phù hợp với anh.

"Sao em lại khóc?”

Anh ấy hỏi mình vì sao lại khóc? Mình đang khóc sao? Nào có… Những giọt nước mắt trong suốt rỉ ra từ hốc mắt đỏ hoe của Ngô, ít nhưng lại rất mặn đắng.

Chàng trai cuối cùng cũng đã đứng trước mặt Ngô. Anh đưa tay ra xoa xoa đầu của cô: "Không thích gặp lại anh thiên sứ sao?” Pha một chút ý tứ châm chọc.

Cô cười mỉm, vội vàng lau đi khóe mắt: "Em rất thích. Em trước giờ vẫn rất thích anh thiên sứ.”

"Phải không?” Chàng trai lấy tay ra khỏi đỉnh đầu của Ngô.

Cô khe khẽ gật đầu, cúi người nhìn xuống dưới đất, trong giọng nói có chút tâm tư: "Anh vẫn gọi em là Bắp.” Lúc trước anh vẫn thường gọi cô bằng cái tên đó. Anh là người miền Nam, cô là người miền Bắc, cho nên anh đã dùng từ đồng nghĩa để trêu chọc cô. Ban đầu anh chỉ là trêu chọc, nhưng lâu dần lại vô tình trở thành một thói quen. Ngô cũng rất thích cái tên này, nhưng chỉ thích nghe mỗi mình anh gọi như thế thôi.

Hồi lâu, không nghe thấy anh nói gì, cô ngẩng đầu lên. Nghênh đón cô chính là cái nhìn chăm chăm của anh. Cô có chút bối rối, đôi má dần trở nên đỏ hồng: "Anh… Sao anh lại nhìn em như thế?”

"Không có gì, chỉ là muốn nhìn thôi. Chúng ta đi tìm quán coffee nào gần đây nói chuyện nhé!” Yêu cầu của anh mặc dù có đột ngột nhưng cô không hề suy nghĩ gì mà liền đồng ý.

Ngồi trên chiếc xe đạp màu hồng nhạt, ở phía sau lưng anh, cô chợt nhớ đến cảm giác trước đây. Ngày đó, cách đây hơn năm năm, anh cũng từng chở cô trên chiếc xe đạp này, anh kể chuyện cho cô nghe, còn cô thì không ngừng cười. Cả hai đi lượn hết con đường này lại lượn tới con đường khác. Không hiểu sao khi đó cô cảm thấy thời gian luôn vội vàng mà qua, mãi đến sau này cô mới biết lí do. Khi đó cô chỉ là một cô nhóc con, còn anh cũng chỉ là một cậu bé, cả hai chơi thân như hình với bóng, khiến cho mọi người không ngừng đùa rằng sau này cả hai nhất định sẽ cưới nhau làm vợ chồng. Cô còn nhớ khi nghe như thế, cả hai chỉ biết nhìn nhau cười, mà trong đầu nào có hiểu ý nghĩa thật sự của việc cưới hỏi.

Trời chiều hôm nay đầy gió. Gió thổi tới, ôm lấy khuôn mặt dễ nhìn của anh, mơn trớn gò má của anh, khẽ lay những sợi tóc của anh.

Ngô nhìn tấm lưng của anh, trong tim bất giác đập loạn nhịp.

Năm năm trôi qua, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng đủ để cuốn trôi tất cả.

Em bây giờ vẫn ngồi sau lưng anh trên chiếc xe đạp như ngày xưa, chỉ là cảm giác không giống nhau. Em bây giờ vẫn là em, anh vẫn là anh, nhưng không phải là anh với em của lúc trước. Vừa mới gặp lại anh, trong lòng em thật sự rất vui, nhưng em lại hoàn toàn bỡ ngỡ với niềm vui này. Luôn cảm giác anh rất quen thuộc, lại luôn cảm thấy có chút lạ lẫm. Cũng đúng, anh sống ở thành phố Hồ Chí Minh đã lâu như vậy, con người đã bám bụi của xứ sở phồn hoa tấp nập. Ngô chợt nhớ đến hình ảnh một cậu bé chân đất trước đây, trên môi nụ cười có chút không đành lòng.

Chiếc xe cứ thẳng tấp đi về phía trước. Mãi không nghe thấy Ngô nói chuyện, anh lên tiếng: "Sao em im lặng thế? Trước đây em đâu có như vậy. Không thích nói chuyện với anh sao?”

"Em, đột nhiên không biết phải nói gì.”

"Ừ.” Anh im lặng. Ngô lại nói: "Năm năm qua anh sống có tốt không?”

Anh đáp: "Tốt lắm. Thế còn em?”

Ngô cười gượng: "Nếu em nói sống rất tốt, anh có tin không?”

Anh không trả lời. Ngô nói tiếp, giọng nói đầy tự sự: "Em vẫn không thể quên được khoảnh khắc anh từ biệt em ngày hôm đó. Cứ như là một cơn mơ đó anh à. Và hôm nay, gặp lại anh, cũng giống như em vừa kết thúc giấc mơ kinh khủng đó, anh vẫn ở đây, trước mắt em.”

"Khi đó em cũng đã òa khóc và đòi đi theo anh. Em thật trẻ con.”

Nghe thấy câu trả lời của anh, Ngô có thể biết được nụ cười của anh là đang cố gắng khiến cho không khí bớt ảm đạm hơn. Nhưng cô không thể làm theo ý muốn của anh. Ngô nói tiếp: "Anh nói xem, ngày nào cũng nhớ đến một người ở rất xa mình, như vậy có trẻ con không? Hay là ngốc nghếch đây?”

"Em…”
Ngô cắt đứt lời của anh: "Anh Đình An, có phải anh sẽ mãi là anh thiên sứ của em không?”

Một giây, hai giây… Không thấy anh trả lời, Ngô đang sắp thất vọng thì Đình An lên tiếng: "Ừm, anh trước kia và sau này đều là anh Đình An, đều là anh thiên sứ của em.”

Câu trả lời mà Ngô muốn nghe nhất, nhưng niềm vui chưa kịp lan tỏa lại bị vùi tắt bởi câu nói tiếp theo của Đình An: "Nhưng mà Bắp à, có những thứ không phải chỉ thuộc về riêng mình em.”

Không khí lúc này trở nên thật sự nặng nề. Ngô cúi đầu, trong đầu mang nhiều suy nghĩ. Anh nói đúng. Cô biết anh nói không sai chút nào, chỉ là trong lòng có chút cố chấp không chấp nhận sự thật mà thôi.

"Em sao thế?”

"Em không sao.” Một trong những câu nói dối được dùng nhiều nhất trên thế giới.

Đình An nói tiếp: "Anh vẫn còn nhớ rõ những kỉ niệm ngày thơ ấu của chúng ta. Nó thật đẹp! Anh còn nhớ những chiều cùng em ra đồng ruộng thả diều, lúc ấy em nói em muốn bay cao như những con diều ấy. Anh nhớ những trưa hè oi ả, chúng ta ra bụi tre già sau hè chơi trò dạy học, lúc ấy em làm học trò ngoan ngoãn, còn anh đóng vai thầy giáo khó tính. Anh còn nhớ…”

"Những khi em nhìn anh tắm dưới sông mà không ngừng reo hò thích thú, còn đòi anh dạy em cách bơi cho bằng được. Nhớ những khi cùng mấy đứa trong xóm chơi trò trốn tìm, lúc đó em bị té và anh đã bị dọa sợ một phen hú hồn. Còn nhiều lắm, có kể cả ngày cũng không hết.” Ngô khẽ cong môi mà cười. Ánh mắt cô rực lên nhẹ nhàng, như tái hiện lại những kí ức đó. Trong lòng cô có chút tiếc nuối. Không nghĩ tới mới đây mà mọi thứ đã trở thành một kỉ niệm để nhắc lại. Giờ cô đã hiểu cảm giác của mẹ mình.

Trước đây có lần cô thấy mẹ mình cứ ngắm nhìn một tấm ảnh mãi, cô hỏi thì mẹ trả lời: "Đây là một người bạn rất đặc biệt của mẹ lúc còn nhỏ.” Lúc ấy cô cảm nhận được tâm tình nhưng không cách nào lí giải rõ ràng cảm xúc đó của mẹ. Giờ thì cô đã hiểu, mọi thứ của ngày hôm này đều sẽ trở thành một sự nhớ nhung, hoài niệm cho mai sau.

"Không biết những đứa bạn năm đó giờ ra sao rồi…”

"Vẫn vậy, đôi lúc bọn chúng có nhắc đến anh.”
"Vậy à?” Anh dừng lại mấy nhịp mới nói tiếp: "Hồi ức của chúng ta thật đẹp, anh sẽ không quên nó đâu. Bắp à, anh sẽ không quên nó đâu.”

Anh nhắc lại tới hai lần, là muốn cho Ngô nghe rõ. Ngô cảm nhận được có gì đó trong câu nói này: "Anh nói vậy là có ý gì?”

Lúc này chiếc xe dừng lại, hai người xuống xe, Đình An gửi xe sau đó đi cùng với Ngô vào bên trong quán coffee. Hai người sóng vai nhau mà đi. Đình An đột nhiên nói: "Anh sắp đi Mĩ định cư rồi, có thể sẽ không về Việt Nam nữa.”

Mười lăm chữ như mười lăm tảng đá lớn ném về phía đầu của Ngô mà mãi cho đến sau này cô không quên được. Bước chân của Ngô dừng lại, cô lặng thinh nhìn bóng lưng của Đình An ở phía trước. Cảm xúc trên mặt cô đều chết lặng. Cô rất muốn thấy được biểu cảm của Đình An lúc này là gì, nhưng cho dù có nhìn như thế nào cũng chỉ thấy được con người ấy đang dần đi xa mình.

Thì ra anh nói anh sẽ không quên những kí ức đó, là vì chuyện này.

Hai người ngồi trong quán coffee không nói với nhau câu gì, cũng không nhìn nhau một cái, bởi vì mỗi người đều có tâm tư của riêng mình. Không khí của buổi chia ly này không giống như trong phim Hàn, không có đau đớn hay nước mắt, cũng không có những lời nói tình cảm, cũng không có cái ôm nồng thắm, tất cả chỉ là im lặng, im lặng để đau, im lặng để chấp nhận, im lặng để vượt qua, im lặng để quên đi…

Món quà cuối Đình An tặng cô chính là chiếc vòng tay bạc, còn món quà cuối của Ngô dành cho anh chính là… một cái ôm ngắn ngủi vài giây. Cô biết được Đình An chỉ xem mình là em gái, mọi thứ làm cho cô đều ở giới hạn của một người anh trai. Cô không cam tâm chút nào, bao nhiêu năm quen biết anh là ngần ấy năm cô thầm thương trộm nhớ anh, vậy mà anh lại đột ngột rời xa cô, bây giờ vừa gặp lại nhau đã nói sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa. Cô đau lòng, nhưng cô có thể làm gì đây? Khóc lớn cầu xin anh đừng đi? Đi theo anh?

Cô đủ lớn để ý thức được rằng anh vốn dĩ không dành cho cô, cho dù có cố làm những chuyện đó thì cũng không mang anh lại gần cô, đều là những hành động vô nghĩa mà thôi.

Nếu thật sự thuộc về nhau, anh ấy và mình cũng không cách trở bao năm như vậy. Ông trời cũng thật tốt bụng, dùng chia ly để nói với mình rằng tình cảm của mình đã đến lúc phải dừng lại.

Có những thứ sẽ thay đổi theo thời gian, cũng có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi. Tình cảm của anh Đình An dành cho mình chính là trường hợp thứ hai, trước đây và sau này đều là anh trai với em gái, mãi mãi không bao giờ vươn xa hơn.

Nước đổ rồi, không thể nhặt lại được.

Người đi rồi, con tim cũng không ở lại.

Mất nhiều năm sau đó cô mới hoàn toàn dứt khỏi hình bóng của Đình An - anh thiên sứ của cô.


13.8.2016





Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile