Nha Trang,ngày...tháng...năm...
Chào nhật kí.
Xin giới thiệu tên tôi là Lạc Vĩnh Kiên,1 học sinh lớp 9,15 tuổi-cái tuổi vẫn còn đang vô tư ăn học.Ở lớp,tôi chỉ là 1 học sinh bình thường,học hành khá,thể thao bình thường,ngay cả khuôn mặt cũng ko có gì đẹp,chỉ được cái cao lêu nghêu.Tôi chắc cũng cao được 1m75 ấy nhỉ ? Và có lẽ nhật kí ko biết,tôi đang mắc phải căn bệnh quái thai,căn bệnh mà ai ai cũng sợ,căn bệnh ko thể cứu sống-HIV ! Vâng,tôi bị HIV,đã được 5 năm rồi,tôi cũng chẳng muốn sống nữa làm gì,vì tôi biết tôi chỉ là gánh nặng cho cha mẹ.Nhưng nghĩ tới cha mẹ đang vất vả kiếm từng đồng từng cắc để mua thuốc,kéo dài thời gian sống cho tôi,tôi lại ko thể buông được,tôi chỉ còn cách níu kéo cuộc sống để cha mẹ khỏi buồn.Lí do khiến tôi bị mắc HIV là gì,chính tôi cũng ko rõ.Bởi dù tôi tệ thế nào đi chăng nữa thì vẫn ko sa vào tệ nạn xã hội,chắc chắn ko bị dụ dỗ,cha mẹ nuôi dạy tôi rất đàng hoàng.Tôi nghĩ rằng là do năm lớp 4,tôi đến bệnh viện tiêm phòng thủy đậu,lúc đó tôi nghịch dại nên đã nghịch những cái ống tiêm dành cho người bị HIV,sợ quá nên tôi giấu mẹ.Và kết quả là bây giờ,đột nhiên tôi bị sốt,đi khám bác sĩ nói tôi đã bị nhiễm HIV.Mẹ tôi đã khóc thảm thiết biết chừng nào,cha tôi ko khóc,nhưng tôi biết,hẳn ông ấy buồn lắm,tôi thấy bàn tay chai sần của cha nắm chặt lại,ngăn ko cho nước mắt chảy ra.Tôi nhìn họ-những người thân yêu nhất của tôi mà lòng thấy tê tái,như có hàng nghìn con dao đâm vào.Vì biết mình sẽ ko sống được bao lâu,nên tôi viết ra nhật kí này,đếm từng ngày từng giờ trôi qua,lưu vào kí ức tôi những kỉ niệm,để tất cả mọi người biết tôi-Lạc Vĩnh Kiên-đã từng tồn tại trên cõi đời này,từng vui,buồn,giận,hờn,...
Kể từ khi biết tôi bị HIV,mọi người bắt đầu tránh xa tôi,trừ cha mẹ.Thầy cô-những người tôi đã từng yêu quí và kính trọng biết bao,nay xem tôi như vô hình.Bạn bè-những đứa tôi từng xem là thân thiết,sẽ mãi mãi bên tôi,nay xa lánh tôi,xem tôi như người xa lạ.Người đời-những kẻ quen biết tôi,có thể xem như là có duyên mới gặp nhau,nay chỉ biết ném cho tôi những con mắt khinh thường,ghê tởm.Người thân-những người thân quen,cùng dòng máu,nay chỉ có hắt hủi tôi.Đến cả cô ấy-người tôi thần tượng và từng rất thích,cũng chỉ biết tránh xa tôi.Giờ tôi mới hiểu,chỉ có cha mẹ mới là người hi sinh vì tôi,yêu thương tôi vô điều kiện.Tôi bỗng thấy hối hận biết bao,hối hận về ngày xưa,khi tôi còn bé,tại sao lại nghịch ngợm như vậy,để rồi bị nhiễm HIV,để cha mẹ phải cực khổ như bây giờ.Hối hận vì suốt 15 năm qua,tôi chưa báo đáp được gì cho cha mẹ,mà đã sắp phải xa họ,tôi thật là bất hiếu phải ko ? Hối hận vì suốt quãng đời tôi,tôi chưa giúp cha mẹ được việc gì,chỉ biết cãi lại họ,biết làm họ buồn,ngay đến cả chuyện học hành cũng ko thể làm họ nở mày nở mặt.Hối hận vì tôi ko biết trân trọng cuộc đời,để giờ đây phải chịu cảnh như vậy.Ừ thì đời người mà,ai biết được sẽ sống bao lâu,những người khỏe mạnh,tưởng chừng sống lâu nhưng bất ngờ bị 1 tai nạn qua đời thì sao ? Hoặc như tôi đây,bị nhiễm HIV,ko thể sống thì sao ? Vì vậy,hãy cứ sống thật thoải mái,vô tư cho ngày hôm nay,vì chẳng ai biết được,ngày mai sẽ như thế nào.Trên đời vẫn còn nhiều cảnh "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" lắm !
Thôi hôm nay chỉ thế thôi nhật kí nhé ! Tạm biệt,hi vọng bạn sẽ ko tránh xa tôi !
Người viết
Lạc Vĩnh Kiên
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Nha Trang,ngày...tháng...năm...
Xin chào nhật kí !
Chúng ta lại gặp nhau rồi nhỉ ? Cũng khá lâu rồi phải ko ? Haha,tôi hơi bận,xin lỗi nhé ! Chắc cũng được 1 năm rồi nhỉ.Lớp 10 ấy,tôi đã cố tình chọn 1 ngôi trường xa nhà,ko bạn học nào đăng kí để vào.Tôi sợ sẽ lại bị xa lánh.Ở trường mới cũng tốt,ko ai biết tôi bị HIV,họ chơi với tôi rất tự nhiên,cả thầy cô giáo cũng rất quan tâm tôi,bởi nhà tôi ở xa mà ! Đặc biệt,tôi mới quen 1 cô bạn mới,cực kì dễ thương nhé,cô bạn tên Phương Di,tên kì lạ nhỉ,nhưng nghe cũng hay hay,giống như tôi là người Việt mà họ Lạc này.Phương Di hình như được bầu làm hotgirl khối 10 rồi hay sao ấy,mà cũng đúng thôi,học giỏi,xinh đẹp,hiền lành,ai mà chả thích.Chắc chắn là tôi ko thể với cô ấy rồi.Haizz...hơn nữa,tôi ko thể quên đc việc mình đang bị HIV,chắc chắn mọi người mà biết sẽ tránh xa tôi,đặc biệt là Di.Tôi nên từ bỏ thôi nhỉ ? Năm nay tôi đã học lớp 10,có thể đi làm thêm phụ giúp cha mẹ mua thuốc rồi,thật mừng quá ! Ko đc nghĩ tới việc khác nữa,mục tiêu duy nhất của tôi bây giờ là làm việc và kiếm tiền ! Cố lên ! Cố lên ! Fight ! Fight ! Được rồi,đi kiếm việc thôi nào Kiên !!
~~~~~~~~
Ôi nhật kí ơi,làm sao bây giờ ? Đã chạy đi kiếm việc gần 3 tiếng rồi mà vẫn ko tìm được việc nào hết ! Haizz...Mệt thật đấy...Đành cố gắng vậy ! Cố lên nào Lạc Vĩnh Kiên !!
~~~~~~~~
Yeah nhật kí ơi ! Mừng quá ! Mừng quá ! Tôi đã kiếm được việc làm rồi !! Đó là bưng bê cho 1 quá cà phê nhỏ !! Lương chỉ 2 triệu/tháng thôi nhưng kiếm được đồng nào hay đồng đó phải ko ? Hahahaha,mừng quá cơ !!
Thôi nhật kí ngủ sớm nhé ! Tôi "thăng" trước đây !
Người viết
Lạc Vĩnh Kiên
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Nha Trang,ngày...tháng...năm...
Chào nhật kí yêu dấu !
Nhớ tôi ko nè ? Mới đó mà đã đc 1 tháng rồi nhỉ ? Hôm nay tôi đã đc nhận đồng lương đầu tiên,có thể giúp đỡ cha mẹ tôi một ít rồi,mừng quá ^^. Hơn nữa,ko hiểu sao cô bạn Phương Di có vẻ thích tôi hay sao ấy,suốt 1 tháng qua cứ rủ tôi đi chơi suốt,lúc nào cũng chăm chăm bên tôi,làm mọi người trong lớp cứ bàn tán,tôi ngại chết đi đc ! Nhưng tôi vẫn lo sợ,sợ rằng mọi người biết tôi bị nhiễm HIV,phải làm sao đây ?! Tôi có quyền đc giữ bí mật,nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra,biết làm sao đây ?! Haizz...Thôi thì cứ mặc cho ông trời quyết định vậy,tôi sẽ luôn trong tư thế sẵn sàng.
Người viết
Lạc Vĩnh Kiên
~*~*~*~*~*~*~*~*~
Nha Trang,ngày...tháng...năm...
Chào cậu,Nhật kí
Hôm nay mọi người đã biết cả rồi,việc tôi bị HIV ấy.Sáng nay đến lớp,tôi đã thấy mọi người hơi kì lạ,cứ nhìn tôi rồi chỉ trỏ,thấy tôi tới liền tránh xa.Biết là có chuyện chẳng lành,ai dè thật ! Tôi vừa ngồi xuống ghế,Phương Di đã hỏi tôi rằng tôi bị HIV phải ko,câu hỏi của cô ấy làm tôi thót tim,cúi gằm mặt ko trả lời.Mọi người càng nghi ngờ hơn nữa.Di tiếp tục hỏi tiếp,lần này lớn hơn và có vẻ đã nước mắt lưng tròng.Tôi càng ko dám trả lời,bởi tôi sợ sẽ lặp lại cảnh năm tôi học cấp II,tôi sợ lắm ! Phương Di nhìn tôi nói như khóc,rằng cô ấy thích tôi,vì tôi là người đầu tiên thờ ơ với cô ấy,vả lại tôi rất cao nữa,cô ấy thích những người cao,sẽ đem lại cảm giác an toàn.Nhưng cô ấy ko ngờ rằng tôi bị HIV,và cô ấy ko muốn tin,nhưng có lẽ giờ cô ấy phải tin rồi.Cô ấy cũng dần dần xa lánh tôi như bao người khác.Bạn bè-những người đã từng rất tốt với tôi bỗng trở nên thật xa lạ.Thầy cô-những người từng rất quan tâm tôi bỗng xem tôi như ko khí.Những ng trong trường-tưởng chừng sẽ làm quen và cùng chơi đc bỗng chỉ ném cho tôi cái nhìn ghê tởm.Khung cảnh năm cấp II của tôi tái hiện lại,mọi người tránh xa tôi,xem tôi như là 1 bệnh dịch kinh tởm,khinh thường,miệt thị tôi.Nhưng ko sao,tôi đã sớm chuẩn bị tâm lí rồi,tuy nhiên chính tôi ko ngờ rằng,nó lại đau thế này.Tôi đã gắn bó vs mọi người bao lâu,vậy mà giờ đây...lại chịu cảnh thế này.Cứ tưởng lên cấp III sẽ khá hơn,ko ngờ,nó còn tệ hơn cả cấp II.Người con gái tôi yêu nhất-Phương Di cũng giống như họ,dần trở nên xa cách,vô cảm với tôi,xem tôi như vô hình.Tôi đau,đau lắm !! Những người khỏe mạnh thì đâu bao giờ hiểu đc cảm giác của những người bị HIV chúng tôi,bị xa lánh,bị xem thường,bị chà đạp,nhưng vẫn phải sống ! Tôi hận,hận người đời,hận cả chính bản thân mình ! Chỉ có cha mẹ là những người tôi ko bao giờ hận,bởi "cha mẹ thương con vô điều kiện,người ta có điều kiện mới thương con".Nhìn mọi người tách biệt tôi,tôi muốn khóc,nhưng nước mắt ko thể rơi.Tôi ước mình chết đi,nhưng ko thể chết.Tại sao lại là tôi ?! Tại sao tôi lại mang căn bệnh ác tính này ?! Tôi đã làm gì sai để ông trời phạt thế này ?! Tôi cũng chỉ muốn 1 cuộc sống bình thường,đc vui chơi thỏa thích như bao người khác thôi mà !! Tôi...tôi...Tôi vẫn chỉ là 1 người con trai 16t thôi mà,tôi ko muốn bị thế này !! Tôi ko muốn...
Sau 1 ngày suy nghĩ,tôi đã thấy,trên thế giới này ko phải chỉ có mình tôi bị HIV,vào bệnh viện,thấy những nạn nhân HIV đang cố gắng từng ngày,tôi chợt nhận ra vẫn còn nhiều người khác,họ đang sống và nỗi lực hết mình để níu kéo từng giây từng phút đc sống,còn tôi lại muốn chết,thật ngược đời quá ! Và rồi,tôi hiểu rằng,tôi phải sống,sống thật tốt,sống để ko phụ lòng cha mẹ,sống để tìm lại chút hạnh phúc nhỏ nhoi cuối đời,để ko lãng phí cuộc sống mà cha mẹ,tạo hóa ban cho tôi.Tôi phải biết trân trọng cuộc sống này vì tôi vẫn đc sống ! Và tôi hi vọng,bạn cũng sẽ sống mãi mãi,nhật kí của tôi.Cũng mong rằng ai đọc đc nhật kí này sẽ là một minh chứng cho sự tồn tại của tôi,và đương nhiên là phải sống thật tốt thay tôi đấy nhé...Tạm biệt bạn...Hẹn...gặp lại...
Người viết
Lạc Vĩnh Kiên (*hãy sống thay tôi,bạn nhé*)
Vote Điểm :12345