Ngày ... tháng ... năm ....
Syaoran, hôm qua anh nói chúng ta chia tay. Cái này .... ngh e thật quen phải không ? Mấy ngày trước, anh cũng đã nói như vậy. Em tự hỏi anh còn nhớ chúng ta đã đến với nhau như thế nào không nhỉ ? Cũng đã 2 năm rồi mà . Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, vẫn luôn gắn bó bên nhau. Vậy sao bây giờ, không có chút trắc trở nào, anh lại như vậy ? Chúng ta hay cãi cọ, chiến tranh lạnh hơn. Bây giờ, cả hai đều đã 20 tuổi, đã không còn là những đứa con nít như trước rồi...Rồi mấy ngày gần đây, anh luôn nói chúng ta chia tay đi. Có vẻ, anh đã chán tất cả rồi ?
Ngày...tháng...năm
Sáng nay em đã tới chỗ anh. Em đã mua đồ ăn sáng đến, chọn Starbuck cho anh, loại mà anh thích ấy. Em nghĩ em sẽ xin lỗi anh như mọi lần, tất cả sẽ trở lại như trước. Vậy mà em đã thấy Melin cùng anh đang ăn sáng. Hai người cười nói thật vui vẻ, cô ấy còn "vô tình" nhắc đến em trước mặt anh. Em đã hi vọng anh sẽ nói gì đó, chí ít là nói xấu em như mọi khi cũng được. Nhưng thực tế lại khác xa với hi vọng nhỉ ? Anh lờ điều đó đi, tiếp tục ăn sáng, kéo mấy câu chuyện khác vào. Vậy ra lần này là thật hả ? Hóa ra, là tự em đa tình... Em chợt nghĩ đến mấy cuốn tiểu thuyết, trong đó nữ chính sẽ tới tát nữ phụ một cái, rồi quay đi một cách thật ngạo nghễ. Hoặc là, sẽ tới khóc sướt mướt bên anh, hỏi mấy câu đại loại như tại sao lại như vậy ??? Nhưng em đâu phải nữ chính phải không ? Tất cả đều là do em tự tưởng tượng ra, tự cho rằng sau từng đó chuyện chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... Trí tưởng tượng tốt thật khiến người ta đau mà. Em cũng không đủ tố chất của một nữ phụ, chỉ có thể cầm theo đồ ăn sáng , lúc này là của em, đi tới chốn cũ. Từng kỉ niệm thoáng qua tựa như mới vừa lúc trước. Em cũng không thể khóc, chỉ biết cười tự giễu đầy ngu ngốc. Thật nực cười, một kẻ chỉ sống trong vọng tưởng.
Ngày ... tháng ... năm....
Kỳ vọng là cái gì ? Chính là đã không còn hi vọng. Biết không thể nhưng vẫn cố gắng phủ nhận tự cho rằng tất cả chỉ là giấc mơ, mở mắt ra sẽ hết. Nhưng vẫn là ảo tưởng thôi mà. Em vẫn phải đối mặt với cuộc sống không có anh, vẫn phải đi tiếp về phía trước. Màn đêm buông xuống, em tự nhủ sẽ quên anh, vì thế mà lần đầu tiên em nếm được vị cay cay của rượu. Một chút nóng bừng lên, em khóc dễ dàng. Có lẽ khóc xong em sẽ không sao nữa. Kỉ niệm cùng anh sẽ biến mất .... hoặc ít nhất chỉ còn là một góc trong tim thôi...Vậy mà, khi đó, em chợt thấy đau...từ tận tâm...sau đó, em ngất đi...Lúc tỉnh dậy đã là ở trong viện. Bác sĩ tới, nói rằng em bị đau dạ dày, không thể uống rượu được. Vậy là cách giải sầu duy nhất này không còn rồi ....
Ngày....tháng....năm....
Em đã dần quen với cuộc sống mới - cuộc sống không có anh và có một người bạn thân mới: Hiroshi. Cậu ấy rất tốt, không cãi lộn với em, cũng không bắt nạt em. Cậu ấy quan tâm em, an ủi em, chăm sóc em trong những ngày bệnh. Cũng chính cậu ấy là người đã đưa em vào viện đấy. Mà thật kỳ lạ là đến lúc này, em vẫn chọn anh là người để em ủy thác nhật ký: em cứ xưng em mãi thôi và cho rằng người đọc nó là anh. Em rốt cục cũng rõ 2 năm không phải một sớm một chiều quên được...
Ngày...tháng...năm....
Bọn em vừa bắt đầu tình cảm, cũng chính là lúc anh đến tìm em. Thật kỳ lạ là anh nói rằng khi đó anh không muốn làm vậy, chỉ là anh đã cho rằng anh bị bệnh nặng, sẽ không sống được qua thời gian đó nên muốn em đi tìm một hạnh phúc mới. Vậy này, em đã tìm được rồi, anh cũng nên buông tha thôi chứ ??? Lại muốn dằn vặt em lần nữa sao ? Vậy thì anh thành công rồi nhé. Em vẫn còn lưu luyến anh, thật đó, còn một chút. Nhưng lý trí em tốt hơn nhiều. Em đã quyết tâm ở bên Hiroshi. Em không thể phụ anh ấy....
Ngày...tháng...năm....
Hiroshi bị ung thư . Anh ấy đang dần trở nên yếu ớt. Sự sống của anh ấy mất đi từng ngày. Em đau đớn, rất nhiều, rất nhiều...Em khóc suốt và để một người bệnh như anh ấy phải cười dỗ dành. Thật trẻ con! Vậy mà anh ấy không chấp nhất, luôn nói em làm cho anh ấy cảm giác mình rất mạnh, có thể dỗ dành, an ủi, làm điểm tựa cho người mình yêu. Vỡ òa, xúc động. Từ hai kẻ xa lạ, em và anh ấy cùng đi trên một con đường, chỉ là ... anh ấy không thể cùng em đi hết con đường này...Mà Syaoran này, em cũng hiểu vì sao em vẫn viết cho anh rồi. Em luôn coi anh là người bạn thân, như Tomoyo vậy...Chỉ là trước đó em đã quen viết với anh, nên vẫn tiếp tục...
Ngày .... tháng.... năm ....
Hiroshi đã nghe thấy tiếng kèn từ thiên đường. Có lẽ anh ấy đã được thánh Peter hoan nghênh, anh ấy là một người rất tốt, rất tốt, siêu siêu tốt. Em thẫn thờ bên linh cữu, nơi thân xác anh ấy nằm, giữa tiếng khóc thê lương...Lúc đó anh đã đến và đưa em đi. Em cũng không rõ mình đã ra như thế nào, chỉ biết là, lúc đó chúng ta đã cùng đứng bên hồ, nhìn hoa anh đào rơi. Năm nay....anh đào thật rực rỡ. Giống.... nụ cười của Hiroshi.
Ngày....tháng...năm....
Em vẫn khó lòng chấp nhận việc bắt đầu lại mối quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng cũng chưa thể từ chối. Anh không còn là anh trước kia, nếu em không đồng ý, là không cho anh mới một cơ hội rồi. Vậy nên, em để anh theo đuổi...
Ngày...tháng...năm....
Những ngày qua, anh luôn ở bên cạnh em. Anh không nóng nảy như trước nữa. Anh mamg theo nét phong trần, lãnh đạm của một người đàn ông 24 tuổi...Aiii, đã bốn năm từ khi chia tay, hai năm từ khi Hiroshi mất...Cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới chứ nhỉ. Em đã nếm đủ vị của cuộc đời độc thân rồi, mà thực ra là luôn có anh hoặc Hiroshi ở bên...Em đã đồng ý...Vẻ mặt bình tĩnh, êm dịu bao lâu nay biến mất, thay vào đó là nụ cười như khi anh 18 tuổi, em chợt thấy đâu đó hình ảnh anh của 6 năm trước...
Ngày .... tháng... năm....
Lễ đường, tiếng chuông, cha sứ. Tất cả như giấc mơ tuổi thanh xuân ấy...Em và anh nắm tay, cùng thề thốt trước Chúa trời. 6 năm, một quãng thời gian không ngắn cũng chẳng dài. 2 năm của em và anh, 2 năm của em và Hiroshi, 2 năm của em với anh chỉ là một người bạn. Tất cả như một giấc chiêm bao...Em không biết em lựa chọn có đúng không, nhưng nay em đã không còn hối hận vì đã yêu một người nữa. Yêu một người, là nên cám ơn họ, vì có họ, em đã có những giây phút tươi đẹp nhất, chân thực nhất...Vậy nên, em sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu anh một lần nữa...Hôm nay, anh đào thật đẹp....
Zing Blog
Vote Điểm :12345