»  
»  
21:08, 29/11/2014

Tha Thứ Tình Yêu
✿ Người Đăng: Cry_love

1.535 Lượt Xem 60 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Tha Thứ Tình Yêu

Truyện Ngắn : Tha thứ tình yêu - full

Tác giả: Cry_love
Thể loại: truyện ngắn
Độ dài: hoàn
Cảnh báo: không.

Lý Tiểu Ngãi - 18 tuổi, không tin tưởng con trai vì bị tổn thương trong quá khứ. Bức thư tình bị người cô yêu xé bỏ, từ đó cô quyết không yêu ai nữa. Sẽ ra sau khi người khiến cô rung động Hoành Thái Tú- hội trưởng hội học sinh, lại là người gây thương tổn cho cô?
____________ Mùa thu, trường đại học Nam Xuyên __________________
Giờ đánh trống ra chơi, vài bạn nam đứng ở gần bàn cạnh cửa sổ, nơi có thứ khiến họ tò mò.
_ có thư trong học bàn đó, lấy xem thử đi.
Giọng một bạn nam reo lên, chỉ về bức thư màu hồng phấn nằm trong học bàn, một nam sinh khác đi lại cầm lấy lá thư:
_là thư con gái. Có phải thư tình không?
_muốn biết mở ra xem trước đã.
_phải đó, mau mở đi.
Với sự thúc đẩy của nhiều người, nam sinh cũng tò mò mở ra. Trong lúc đó, một nam sinh khác bước nhanh vào lớp nhìn các bạn xúm quanh lại hỏi:
_có chuyện gì vậy?
_A, Thái Tú, có bức thư tình trong học bàn của cậu. Bọn tôi sẽ mở ra đọc cho.
_thư tình? Gì chứ.
Hoành Thái Tú mặt lạnh trả lời qua loa. Nhưng khi cậu muốn ngồi xuống thì nam sinh cầm thư lên tiếng:
_là thư của Lý Tiểu Ngãi đó, viết là "tôi thích cậu lâu rồi!”, hahaha, thật buồn cười quá đi.
_là Lý Tiểu Ngãi luôn mang bộ mặt u ám đó sao? Thật tội nghiệp Thái Tú.
_cậu sẽ làm gì đây Thái Tú, cậu trả lời sao?
Mọi cặp mắt đổ dồn về nhân vật chính trong thư, Hoành Thái Tú sắc mặt khó coi, giựt lấy lá thư trong tay cậu kia, vừa cười nói vừa thong thả xé bức thư thành nhiều mảnh: _sao chứ, phiền phức thật.
_Thái Tú, như vậy không sao chứ? Dù sao cũng là thư tình.
Một nam sinh mang kính cận dày cuôi lo lắng hỏi, xé thư của người ta chẳng phải mất lịch sự lắm sao?
_không có gì, đỡ phải phiền phức thôi.
Ở ngoài cửa phòng lớp học, một cô gái tóc đen xõa mái dài qua cả chân mài, tay nắm chặt lấy váy dựa người vào thành cửa. Ẩn sau cặp mắt kính cận đó, những dòng nước mắt lăn dài rơi xuống áo, trái tim đau buốt như bị kim đâm xuyên tạt, không cách nào chữa khỏi. Cô gái đó là _Lý Tiểu Ngãi, em thức dậy cho tôi.
Một giảng viên tay cầm giáo trình bị bóp méo quát lớn với người nằm gục trên bàn trong tiết học của ông.
_umh…hơ ơ ơ. – Lý Tiểu Ngãi bị đánh thức cũng rất từ tốn vun vai ngáp ngắn ngáp dài, định thần xong cô qua mái tóc phủ ngang mắt lờ mờ lên tiếng: _ giáo sư Trình, thầy có chuyện gì sao?.
_em….em ngủ có ngon không? - Trình giáo sư nghiến răng hỏi.
Lý Tiểu Ngãi mĩm cười thong thả trả lời:_ em ngủ rất ngon, nếu thầy làm phiền trễ chút thì tốt biết mấy.
_Lý Tiểu Ngãi, em….em…em muốn ngủ như vậy thì ra ngoài mà ngủ cho đã đi.
Trình giáo sư tuổi gần năm mươi nên bộc phát hỏa giận đuổi cô ra ngoài.
_vậy…. - cô quay sang góc trái gần cửa sổ nói lớn _ Công Hạ, khi nào tới giờ ăn trưa mua dùm mình bánh mì dưa gan, mình đi ngủ đây.
_được. Ngủ cho chết luôn đi. – Công Hạ tươi cười nói.
_hừ, thật chịu không nổi mà.
Trình giáo sư lắc đầu quay lên giảng tiếp, một lớp học có những học sinh cá biệt là chuyện thường nhưng đây là lần đầu ông gặp người kì lạ như nữ sinh kia, thật không biết làm sao cô ta có thể vào được trường chuyên này cơ chứ.
Cả lớp lén cười, Lý Tiểu Ngãi đúng là Ngãi Ngãi nha, tiết học nào cũng khiến giáo sư tức giận như vậy mà còn bình tĩnh trả lời, là ngu ngốc hay là ngây thơ đây.
Bị đuổi ra khỏi phòng học, Lý Tiểu Ngãi đi dọc theo hành lang tìm chỗ ngủ, muốn xuống phòng y tế nhưng cô y tế khó tính nhất định không cho cô ngủ lại, hiện không có nơi nào tốt hơn là….nhìn cánh cửa phòng mở trước mặt, Lý Tiểu Ngãi không quan tâm đi vào trong: _có ai trong đây không? Tôi muốn ngủ nhờ một chút.
Không ai trả lời, không nghĩ đến trong phòng này lại có phòng nhỏ còn có giường ngăn nắp như vậy, có lẽ ai đó đã đặt nó ở đây, Lý Tiểu Ngãi cũng không quan tâm lắm, cô thực sự chịu không nổi nữa, mắt cũng nặng dần, ngã người xuống nệm ngủ luôn, khi nào chủ nhân nơi này về nói tiếng xin lỗi là được.
Hơn nữa tiếng sau cửa phòng lại mở ra lần nữa, một nam sinh mặt đồ vest đi vào tay bỏ vào túi quần tay còn lại cầm điện thoại nói gì đó gần hai phút thì cúp máy.
_chủ tịch, chuyện bên đó sau rồi? - người có mái tóc vàng óng đứng sau đặt sắp tài liệu lên bàn hỏi.
_đã sắp xếp ổn thỏa. Lần này nhất định không được có sơ suất gì, bằng không anh cũng biết đó…..lão già nhất định không để yên đâu.
_vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức, đây là toàn bộ tài liệu cậu cần, không còn chuyện gì tôi đi trước.
_ừm.
Cửa phòng đóng lại, nam sinh tháo lỏng cà vạt ra, cới phăng áo vest ngoài ném lên sopha. Bắt đầu đem đóng tài liệu nhét vào đầu, xem được một nửa anh cảm thấy đầu hơi đau, cũng đã hơn bốn ngày không ngủ được ba tiếng, nhìn lại đồng hồ cũng còn nhiều thời gian nên anh đi vào phòng ngủ, vừa muốn ngã lưng thì nghe tiếng thở đều đều phát ra trong chăn.
_là ai? - có lẽ lẽn vào khi anh quên khóa cửa, nhưng phòng của chủ tịch cũng giám vào thì to gan thiệt đó. Nghe tiếng thở anh biết người này nhất định ngủ say, nhẹ nhàng tóc chăn lên anh nhìn thấy cô mái tóc đen xỏa tung trên gối, nghiêng người quay lưng với anh, còn mím môi khi ngủ nữa.
_nữ sinh không phải ai cũng như vậy lẳng lơ muốn trèo lên giường của chủ tịch sao?
Dù anh không có quen ai nhưng cũng không muốn dính líu đến loại người phiền phức như vậy. Hơn nữa không phải anh chưa yêu mà là đã yêu nên càng không muốn ở cùng một chỗ với người con gái khác. Đuổi cô ta đi cho khuất mắt.
_phải thêm môn giáo dục đạo đức lối sống cho sinh viên vào học kì sau.
Anh nắm lấy vai cô lay mạnh:_ này cô, mau dậy ra khỏi đây mau! Dậy mau!.
_um…Công Hạ, mình đói bụng. – Lý Tiểu Ngãi đói bụng nói mớ còn nắm lấy tay anh cắn một cái.
_A….cô làm gì vậy hả? - bị cắn đau anh không chút khách sáo đẩy cô ra làm đầu cô đụng trúng tường, cũng nhờ vậy cô mới thức.
Ôm lấy cái đầu đau đau, nhìn người con trai xa lạ đứng trước mặt, hơn nữa còn có vẻ mặt lạnh lùng hung dữ như vậy cặp mắt nhìn cô.
_có chuyện gì vậy? anh là ai?
_đừng nói như cô không biết, cút khỏi đây mau.
Anh không tin được người này sao lại có thể làm ra bộ dạng ngây thơ như chẳng biết cô vào phòng chủ tịch hội học sinh còn leo lên giường anh mà ngủ như chết đi.
_anh là chủ nhân của giường này sao? Nếu vậy, tôi xin lỗi đã ngủ khi không được phép. Vậy tôi đi đây, không làm phiền anh nữa.
Cô dù sao là người có lỗi, xin lỗi xong cũng nên biến khỏi đây, bụng cũng đói rồi. Công Hạ nhất định đang chạy khắp nơi tìm cô đi.
Thấy anh không nói gì, Lý Tiểu Ngãi đứng dậy chỉnh lại áo, phủi phủi váy lại cô vuốt nhẹ lấy mái tóc rối rồi bước đi. Gần ra khỏi phòng thì anh lên tiếng: _khoan đi đã.
_anh nói chuyện với tôi sao? - Lý Tiểu Ngãi quay đầu lại nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào mình hỏi lại.
_ở đây chỉ có hai người, không nói chuyện với cô thì nói với ai?
Thật không biết có phải là ngu ngốc không đây.
_được. Có chuyện gì anh nói đi, nhanh một chút, tôi thực sự rất đói.
Anh không quan tâm ngồi lên ghế sếp nhìn cô:_ cô vào đây làm gì? Cô không biết hậu quả của việc vào phòng này mà không được phép không hả?.
Lý Tiểu Ngãi qua mái tóc nhìn anh, người này tướng tá thanh lịch, gương mặt lại tuấn tú, theo cách anh ta nói cô nhất định đã vô phải phòng không nên vô, đụng phải người không nên đụng.
_tôi bị đuổi ra khỏi lớp nên muốn tìm chỗ ngủ, đúng lúc đi ngang thấy cửa mở, hơn nữa tôi buồn ngủ nên không nhìn lên bảng tên phòng, nằm xuống giường là ngủ ngay nên không có việc gì cả. Anh còn gì hỏi không?
Nghe cô nói vậy thật khiến anh có chút tò mò, một cô gái ngủ không coi nơi, nằm không coi giường như cô lại có thể thản nhiên nói chuyện cùng anh thẳng thắn như vậy, đúng là không biết anh là ai.
_tên cô là gì?
_sao? - Lý Tiểu Ngãi không biết anh có phải lộn không, tự nhiên muốn biết tên cô, muốn trả thù cô ngủ giường anh, keo kiệt.
_cô nghe không rõ sao? Tôi hỏi cô tên gì?
Anh không kiên nhẫn nói lớn, người này rõ ràng biết anh hỏi gì còn cố tình hỏi lại, cũng gan thật.
_cũng chỉ ngủ giường anh một chút, không có chuyện anh nằm lên bị chết đâu. Nếu cần tôi có thể giặt chăn mềm cho anh, xem như chuộc lỗi.
Ta đem ngươi giặt khô còn được, chỉ có một chút cũng làm dữ. Nói tên cho ngươi biết thực sự rất phiền phức.
_không cần. Cô ra khỏi đây đi.
_cám ơn. Nhờ ơn anh giữ nên tôi đói sắp chết rồi. Không hẹn gặp lại.
Với cái nhìn của anh, cô rất tự nhiên không chút dao động mở cửa đi ra.
Xoay cái ghế ra sau nhìn ngắm bầu trời qua khung kính, anh nhếch môi cười: _lần này còn không tóm được em!
_ ---- _ ---- _
Ngày hôm sau cô bị Công Hạ giáo huấn một trận vì đi về trước, nhưng nếu không phải tại cô đói quá, căn tin thì hết đồ nên chỉ có thể ra ngoài ăn, ăn xong lại buồn ngủ, vậy là cô quyết định về nhà ngủ một giấc thật ngon.
_hôm nay không được bỏ tiết, sắp thi học kì rồi.
Công Hạ là bạn thân từ tiểu học của cô, tính ra cũng gần mười hai năm học chung, tuy ghét con trai nhưng trừ Công Hạ ra, cô lại rất thân với hắn. Người bạn điển trai, học giỏi, tốt bụng lại rất hiểu tính cô này cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng vì cô không thể mở lòng nên chỉ có thể như vậy, làm bạn mà thôi.
_cậu có đang nghe không vậy? - cả buổi sáng nói như vậy mà không thấm chút nào sao?
_mình biết rồi. Cậu như mẹ mình vậy, đáng yêu quá đi.
Cô mĩm cười nhìn khuôn mặt cậu ấy đỏ lên. Công Hạ dụi mũi quay đầu qua một bên nói nhỏ:_ Ai thèm làm mẹ cậu chứ! Mình…chỉ muốn…làm…
_cậu nói gi? - hình như Công Hạ định nói gì đó thì phải.
_không có gì? Tiết hai mình phải đi hợp, cậu vào lớp trước đi.
_được rồi.
Nhìn Lý Tiểu Ngãi quay lưng đi, Công Hạ đứng nhìn theo bóng lưng cô, yêu đơn phương bảy năm vẫn không đủ nghị lực nói ra, thật đáng xấu hổ.
_cậu vẫn còn yêu hắn sao? -Công Hạ tự hỏi.
Đứng ở gần đó có thể quan sát rõ biểu cảm trên gương mặt của hai người, Lý Tiểu Ngãi dường như không có tình cảm đặc biệt với tên kia nhưng hắn lại đem lòng yêu thích cô, có điều Lý Tiểu Ngãi chỉ có một, tất nhiên không thể để hắn có được cô.
Trong giờ ăn trưa náo nhiệt ở căn tin trường phía tây phòng ăn dãy hai của đại học Nam Xuyên, Công Hạ đem một khay đầy thức ăn đặt xuống bàn nơi Lý Tiểu Ngãi ngồi đó uống nước thảnh thơi đợi anh đem đồ ăn đến.
_ nhiêu đây thực sự ổn sao? Bình thường cậu ăn rất nhiều, ít như vậy…để mình đi lấy thêm.
Công Hạ lo lắng đứng lên, bình thường Lý Tiểu Ngãi ăn gấp hai lần một nam sinh bình thường, giờ lại ăn hơn người thường một chút thật không biết có no không.
Lý Tiểu Ngãi nắm lấy tay Công Hạ giữ lại: _ không cần, hôm nay ăn kiêng.
_ăn kiêng? – Công hạ nhíu mài nhìn gương mặt bị tóc che hơn một phần tư đang cười cười với anh, dù Lý Tiểu Ngãi ăn nhiều ngủ nhiều nhưng vẫn không có mập bao nhiêu, cô cao một mét sáu nặng bốn mươi kí thực sự vừa người.
_sao đang an lành lại muốn giảm cân? Có chuyện gì không muốn nói với tôi sao?
Lý Tiểu Ngãi vừa nhai nhóm nhém miếng thịt bò xào vừa liên đũa gắp miếng cải bông trong dĩa của Công Hạ, người bạn này đúng là biết cô quá rõ.
_hì hì, thật không dấu được cậu. Ba mình đi công tác, chỉ để lại một ít tiền, không ăn ít lại nhất định chết đói đó, đừng lo mình ổn mà.
Công Hạ nhìn cô vẫn vô tư cười nói như vậy thực đau lòng, nếu cô ăn không no nhất định sẽ ngã bệnh mất.
_cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được. Không cần lo tiền đâu, mình sẽ trả cho cậu.
_thiệt không đó? - Lý Tiểu Ngãi nhìn anh, biết là Công Hạ tốt với cô nhưng không thể gây thêm rắc rối cho cậu ấy.
_ừm, mình đã nói cậu không cần lo mà. Mau ăn đi.
Công Hạ ngượng nhìn vào dĩa mì xào nói.
_Công Hạ, mình biết ơn cậu nhiều lắm mình muốn chúng ta mãi là bạn thân, được không?
_um…..dĩ…dĩ nhiên rồi. Mau ăn đi, nguội không ngon đâu.
_cậu cũng vậy.
Công Hạ quay mặt nhìn về hướng khác, anh biết cô không có tình cảm đặc biết với mình nhưng anh…anh muốn cho mình chút hy vọng cũng khó vậy sao? Cô cần phải nói rõ như vậy không. Lý Tiểu Ngãi ơi Lý Tiểu Ngãi, yêu em là đúng hay sai đây?
Những người trong căn tin thực sự lúc đầu rất ngạc nhiên với sức ăn của cô gái kì lạ này, tính tình bình tĩnh cũng khó hiểu, nhưng bên cạnh người không có vẻ ngoài nổi bật hay nói đúng hơn là xấu xí đó luôn có một anh chàng tuấn tú, học giỏi chăm sóc, thật không hiểu nổi người ngay cả tóc cũng không gọn được có gì hay chứ.
Hai ngày sau khi Lý Tiểu Ngũ đang ngủ trong lớp không nghe giảng thì loa thông báo trong phòng vang lên: _mời em Lý Tiểu Ngãi lớpA2-3 đại học quản lí lên phòng chủ tịch hội học sinh có việc.
_chuyện gì vậy? sao cô ta bị gọi lên vậy?
_cô ta lại gây ra chuyện gì nữa sao?
_có bị đuổi học không vậy?
Nhiều câu hỏi hợp lại khiến lớp học xôn xao hẳn lên, giáo sư đang dạy đứng trên bục giảng nhìn một lượt các sinh viên trong lớp vẫn không có ai đứng lên, ông hỏi:_ai là Lý Tiểu Ngãi?
_là cổ! – các sinh viên trong lớp đồng loạt chỉ tay về một phía, giáo sư nhìn theo thì thấy một nữ sinh đầu tóc có chút hỗn loạn xỏa ra trên bàn, hình như ngủ rất ngon, cả thông áo ồn vậy cũng không nghe được, lợi hại, lợi hãi.
_ai đó kêu bạn vậy đi.
Giáo sư phủi tay chỉ một người gần đó nói. Nhưng người kia không muốn quay sang nhìn Công Hạ đang rất thư thả viết bài.
_Công Hạ, cậu tự mình kêu Tiểu Ngãi vậy đi. Mình không làm đâu.
_sao lại là mình chứ? Mình đang học bài.
Dù không muốn nói nhưng vẫn nói lời lạnh nhạt, có điều cậu dẫn đi lại bàn cô, nắm vai cô khiều khiều:_ ê, cậu muốn ngủ đến khi nào đây, có chuyện rồi kìa.
Giáo sư cùng mọi người im lặng nhìn người đang ngủ, vẫn không có động tĩnh, giáo sư nhẫm miệng:_ con gái gì ngủ như chết kia chứ.
_LÝ TIỂU NGÃI MAU DẬY CHO TÔI.
Công Hạ hết cách hét lớn vào tai cô, mọi người đều có vẻ hơi sợ nhưng vì họ là người bình thường chứ với Lý Tiểu Ngãi thì chỉ từ từ mở mắt dậy như mình được đánh thức rất nhẹ nhàng ấy chứ.
_kêu mình sao? Không biết mình bận lắm à.
Cô dụi mắt thong thả nói, Công Hạ nên biết cô rất buồn ngủ còn đánh thức thật đáng ghét mà.
_cậu bận ngủ thì có. – Công Hạ nhíu mài nói.
_biết vậy sao còn đánh thức mình, có biết chút nữa đã được vào lâu đài của đùi gà nướng rồi không?
Xém chút nữa là được vào nơi ăn phả ra rồi. Xui xẻo thật.
_Lý Tiểu Ngãi, cậu cuối cùng làm việc tốt gì mà được mời lên phòng chủ tịch hội học sinh vậy hả?
Phải biết vị chủ tịch của hội học sinh là một nhân vật thần bí không được bao nhiêu người biết mặt, nay lại công khai muốn gặp Lý Tiểu Ngãi không phải cô ấy làm gì kì lạ thì còn lí giải nào tốt hơn nữa đây.
_cậu nói ai muốn gặp mình?
_chủ tịch hội học sinh muốn gặp cậu. Nghe rõ chưa?
_là ai? Khoan đã….cậu nói chủ tịch? – không phải chứ, chỉ ngủ có chút mà gặp rắc rối như vậy, biết trước không thèm nhịn ngủ một lúc đi luôn là được rồi.
_Lý Tiểu Ngãi, nếu đã biết em không nên để chủ tịch chờ, mau đi đi.
Giáo sư không kiên nhẫn nhìn hai sinh viên cứ người nói qua kẻ nói lại cũng tốn hơn mười phút, chủ tịch hội học sinh họ nói đến không phải người thích đợi người ta, có lần ông chỉ đến trễ hơn năm phút là bị khiển trách rồi, tuy cậu ấy trẻ tuổi nhưng lại là người có tài, năng lực lãnh đạo đáng kinh ngạc khiến ông nể phục nhưng cậu ta lại là người tính tình không tốt lắm, Lý Tiểu Ngãi tuy luôn ngủ trong tiết ông nhưng nếu bị đuổi học cũng thật không nên.
_à, em biết rồi. Công Hạ chút nữa về lấy cặp dùm luôn nha, cám ơn.
_cậu định trốn tiết nữa hả?
Công Hạ có chút giận nói lớn.
_không, nhưng cũng không chắc, đề phòng chút thôi.
Ai biết anh ta gọi cô lên có chuyện gì, nếu là chuyện hôm bữa có khả năng cô bị đình chỉ lắm, nhưng nếu muốn giỡ trò thì cô cũng tính cho mình đường tháo chạy an toàn, Lý Tiểu Ngãi mĩm cười khâm phục bản thân quá thông mình đi.
Bước vào phòng cô cũng quên không gõ cửa nên chứng kiến một màn mà trong manga đam mĩ giữa hai chàng trai trẻ đẹp, người có thân hình cao gầy như con gái với mái tóc vàng mượt đang choàng tay qua cổ vị chủ tịch đáng kính phá hỏng giấc ngủ của cô, hai người nhìn từ góc độ của cô chính là ôm nhau, tóc vàng yểu điệu cùng người tóc đen với gương mặt nam tính lạnh lùng nhưng hấp dẫn ấy khiến Lý Tiểu Ngãi như chìm vào trong thế giới đam mĩ với những chàng trai đẹp thoát y, à không thoát trần mới đúng.
_cô đến sao không gõ cửa.
Anh vẫn mặt lạnh như vậy đẩy người kia ra khỏi người mình, nhìn cô không rời mắt nói.
_tôi…làm phiền hai người sao? - ngươi đúng là siêu cấp biến thái thú tính, ngay cả bị nhìn thấy khuôn mặt cũng không thay đổi quả là mặt dày siêu cấp, Lý Tiểu Ngãi cô tự cho mình dày mặt lại cảm thấy hổ thẹn rồi.
_không có. – anh không cần hỏi cũng biết cô nghĩ gì, cái gì cũng viết lên mặt rồi.
_cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ giúp cậu ấy sửa lại bạc áo sau lưng nhưng gì cậu ấy không chịu đứng lên nên chỉ có thể ngồi làm thôi.
_Diễn Nghĩa, không cần giải thích với cô ấy làm gì. Nhưng cô mong chúng tôi làm ‘chuyện ấy’ . Cô thực sự đen tối.
Anh cố tình nhấn mạnh còn chỉ chỉ tay vào đầu với vẻ mặt bình tĩnh như vậy chọc tức cô, nhưng Lý Tiểu Ngãi há phải người dễ nổi nóng.
_ai biết được. ban ngày ban mặt mà hai người đóng cửa, làm gì bên trong với tư thế như vậy thực sự trong sáng đầu óc cũng bị cảnh tượng đó nhiễm bẩn cho xem.
Cô không đợi anh mời đã ngồi xuống sopha, gót lấy ly nước đầy uống cạn một hơi lại nhìn anh nói tiếp.
_không nói chuyện của hai người. Tìm tôi có gì sao?
_Diễn Nghĩa, anh ra ngoài trước đi, công việc hôm nay kết thúc, anh có thể về nhà.
_vậy tôi đi trước. Phải rồi, đồ ăn, cậu nhớ ăn đó, rất vui được gặp cô.
Diễn Nghĩa chỉ vào khay đồ ăn trên bàn rồi quay sang chào tạm biệt với Lý Tiểu Ngãi.
_xin lỗi, làm anh về sơm như vậy. Nhất định không có lần sau đâu.
Cô cười hi hi ngượng ngùng nói nhưng Diễn Nghĩa không rõ cô nói gì chỉ cười đáp trả rồi bỏ đi. Trong căn phòng hai người ngồi cách nhau một cái bàn làm việc lớn với một đống hồ sơ đủ màu trên bàn, Lý Tiểu Ngãi thở dài ngắm bức tranh trên tường lên tiếng:_còn nói không có gì. ‘vợ’ ngay cả đồ ăn cũng đã làm, ‘chồng’ lại không chút tình cảm ngó ngàng còn ở chung phòng với cô gái khác, anh không thấy có lỗi với ‘cô ấy’ sao?
Anh nhếch môi bước đến gần cô đem khay thứ ăn đặt lên bàn tiếp khách còn ngồi đồi diện cô hỏi:_cô đang ghen sao?
_gì? Ha ha, anh có ngốc không vậy, sao lại lôi tôi vào chuyện của hai người, điên khùng.
_không phải cô đang ghen khi Diễn Nghĩa đứng gần tôi sao? Nên mới nói chuyện không khách sáo như vậy.
_nè, anh nói chuyện cũng nên nhìn sắc mặt nha. Tôi. Không. Ghen, tôi nói chuyện không khách sáo còn không phải vì anh đánh thức giấc ngủ của tôi, còn nói chuyện kì lạ như vậy, thật là…
Cô nhún mũi bĩu môi không thèm nhìn anh. Không biết có bình thường không nữa, nói cô ghen, cho xin đi! Yêu thương gì ở đây mà ghen với không.
_Lý Tiểu Ngãi, em thẳng thắn đến đau lòng đó. Nói em ghen một chút không được sao? -Anh không vui nói.
_vậy tôi nói anh đó, nếu chỉ gì mấy chuyện không đâu nàu thì tôi về lớp đây.
Cô đứng lên thì bị anh níu tay lại:_ ăn xong hả về.
_hả?
Anh níu cô ngồi xuống ghế, đẩy khay đựng thức ăn lại gần cô còn nhét vào tay cô đôi đũa:_ anh không thích bông cải cũng không thích đùi gà, em có nhiệm vụ ăn hết chúng cho anh.
Cô ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn khay thức ăn ngon lành bày trước mặt, nuốt xuống một ngụm nước bọt, cô lại ôm bụng ngã ra cười phá lên:_a…anh, tôi nói anh đó, anh có thiệt là chủ tịch ở đây không vậy? lời vô lí như vậy cũng nói được. Tưởng tôi là heo, không ăn thì bắt tôi ăn. Tôi không rảnh giải quyết chúng cho anh đâu.
_tóm lại có ăn không? –anh ngữ điệu không đổi hỏi.
Muốn nói không ăn nhưng bụng cô từ lúc thấy thức ăn đã bắt đầu đánh trống rồi, dù sao cũng là hắn mời cô ăn, cần gì phải ngại.
_được, tôi ăn là được chứ gì. Nhưng nếu để mọi người biết anh kén anh nhất định sẽ cười chết đó, chút nữa cho tôi chụp vài tấm hình nha, đảm bảo bán rất chạy.
Chủ tịch hội học sinh thần bí với gương mặt điển trai như diễn viên màn bạc, còn là người có bằng đại học ở Harvard nổi tiếng với tuổi 18 thì thật tài giỏi. Dù sao cô cũng đang cần tiền, bán ảnh lấy chút tiền cũng không tồi, nhất định không sợ chết đói.
Gần mười phút sau, không những cô ăn mấy món anh ghét mà mấy món cạnh đó cũng bị cô xơi hết, coi anh đói bụng lấy gì ăn.
_em no chưa? –anh rót cho cô ly nước. Lý Tiểu Ngãi nhận lấy ly nước uống rồi ‘Ợ” một cái thật lớn nhưng mặt không chút đỏ lên tiếng:_chắc là no rồi.
Anh gương mặt như biết cười với đôi môi đỏ cong lên, giọng nói trầm thấp hấp dẫn người nghe thì thào:_nếu em ăn no rồi thì đến lượt anh ăn.
Lý Tiểu Ngãi chưa hiểu hết anh đang nói gì thì bất ngờ anh nhào đến ôm đặt lên người mình, còn bắt đầu ăn…môi cô.
_um..u…uuuuuu - Lý Tiểu Ngãi nhíu chặt mài kháng nghị, tay đập vào vai anh nhưng cơ thể bị ôm chặt cũng không dùng được bao nhiêu sức, khi anh vừa buôn ra thì nhận ngay vào mặt một cái ‘ bóp’ in lên khuôn mặt điển trai trắng noãn ấy ba dấu tay dài. Lý Tiểu Ngãi đưa tay lau miệng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn anh:_nếu không còn gì nữa tôi về lớp.
‘rầm’ cửa phòng đóng lại, người đứng ngoài cửa người ngồi bên trong, hai người hai cảm xúc khác nhau, hai cung bật không cùng một dây đàn kéo ra, khiến người nghe đinh tai nhức óc. Tâm trạng chung chỉ có ‘đau’, còn đau gì hổi sau sẽ rõ. (hi (>_<) chút nữa biết ấy mà!).
Ngày hôm sau, Công Hạ ngồi đối diện với Lý Tiểu Ngãi đang ngủ như mọi khi, chỉ có lúc này anh mới có cảm giác hai người không còn khoảng cách, chỉ có lúc này cô mới thuộc về anh. Tình cảm sâu nặng phải làm sao truyền đạt cho cô đây, mối tình khiến Lý Tiểu Ngãi không dám đối mặt với tình yêu lại là trở ngại cho anh, là bức tường quá cao, quá dày để có thể phá bỏ.
_Lý Tiểu Ngãi, lên văn phòng chủ tịch, không được đến chậm trễ.
Tiếng thông báo vừa dứt hàng loạt sinh viên nhìn nhân vật chính trong lời thông báo.
_lại là Lý Tiểu Ngãi, có chuyện gì nữa sao?
_nghe nói hôm qua ở phòng chủ tịch bị mất một thứ rất quan trọng, hôm qua Tiểu Ngãi có ở đó, biết không chừng…
Một nữ sinh chỉ chỉ chỏ chỏ về phía cô nói bỏ vở câu, nhưng làm vậy cũng đủ để mọi người biết ý cô ta là gì, còn không phải Lý Tiểu Ngại làm chuyện tốt sao.
_mình nghĩ cô ta chỉ biết ăn ngủ không ngờ còn giỏi gây chuyện, nhờ ơn cô ta mà lớp mình bị lớp khác khinh thường đó.
Nghe những lời buột tội của mọi người, Công Hạ thực sự tức giận đập bàn nói lớn:_ các người nói đủ chưa. Tiểu Ngãi chẳng làm gì sai cả, cô ấy…
Lời còn chưa nói hết tay đã bị nắm lại, Lý Tiểu Ngãi ngước đầu dậy lần đầu tiên mà không phải bị ai đánh thức, lại khiến mọi người tò mò hơn nữa mà bỏ qua sự tức giận của Công Hạ vừa rồi.
_Công Hạ, cậu tức giận gì đây? Là lỗi của mình khi dính vào chuyện này.
_nhưng cậu đâu làm gì, không cần nhận hết lỗi về mình. Mình sẽ bảo vệ cậu.
_sao cậu biết cô ấy không lấy, cậu đâu có bằng chứng gì?
Một số người xúm lại nói. Công Hạ tay nắm thành đấm tức giận nói lớn:_vậy các cậu có tận mắt thấy không? Có không?
_nhưng cô ta rất đáng ngờ.
_phải đó. Hôm đó chỉ có cô ta ở lại phòng, không cô ta thì là ai đây, cemara cũng đâu ghi được hình người khác. Cậu đang bị cô ta lừa đó.
_các cậu thật quá đáng! - Công Hạ muốn nói nhưng thực cậu cũng không biết phải phân trần làm sao, máy giám sát chỉ ghi được hình ảnh của Tiểu Ngãi, việc này gây ra bất lợi rất lớn.
_đủ rồi. Cậu tin mình là được rồi.
_Tiểu Ngãi! Mình nhất định giúp cậu chứng minh bản thân trong sạch.
_ùm. Nhưng chuyện của mình cậu không cần quan tâm nữa.
_tiết học sắp bắt đầu cậu lại muốn đi đâu?
_đi tolet, muốn đi chung không? - cô cười nói.
_cậu còn đùa được sao? Đi nhanh chút, sắp vào lớp rồi.
Công Hạ biết cô vô tư nhưng vô tư như vậy là cùng đi, bị cả trường xa lánh, bị đổ oan mà vẫn cười vui vẻ được, là ngây thơ hay ngu ngốc đây.
Nói đi tolet nhưng sự thật cô chính là tìm chủ nhân của tin đồn, nhưng lần này cô rất lịch sự gõ cửa.
_cóc cóc cóc
_vào đi.
Anh không lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô đến tìm mình, còn rất thong thả dựa lưng vào ghế sếp nhìn cô.
_hôm nay biết gõ cửa rồi, lịch sự như vậy không giống em chút nào.
_phí lời. Tôi chỉ không muốn thấy cảnh tượng như lần trước, chỉ sợ lại phải bắt gặp cảnh khác nữa thì bẩn mắt tôi thôi.
Anh không vui khi cô cứ mở miệng ra là chọc lấy anh, nhất là vẻ mặt không quan tâm khi nói về anh của cô.
_em đến có việc gì?
_chuyện tốt này là anh làm đúng không? Hôm đó khi tôi đi anh còn ở đây, không thể có chuyện kẻ khác lấy mà không bị máy giám sát quay lại được, anh muốn chối cũng không được.
Cô vẫn bình tĩnh đối mặt với anh, vẫn như trước tự ngồi tự uống lấy trà nói như chuyện không liên quan gì tới cô mà của người khác vậy đó.
_anh không có ý phủ nhận. Đúng là anh làm.
_để làm gì ? trả thù chuyện tôi tán anh một bạt tay sao?
_không. Chỉ để muốn em biết, em không thể thoát khỏi anh, vậy thôi.
Anh cười nói, mắt vẫn nhìn cô không rời như muốn nhốt cô lại một chỗ hay ít nhất nơi anh có thể nhìn thấy cô.
_anh bị điên sao. Tôi là tôi, không thuộc về ai cả. Mau đính chính lại lời đồn đi.
_tại sao? Nó gây phiền phức cho em à.
Anh thấy cô đến tìm mình thật muốn chọc cô thêm chút, anh đã kêu người đính chính lại lời đồn từ khi cô bước vào rồi, chỉ là phòng này được cách âm nên cô không nghe được thôi.
_không, tôi sao cũng được. Nhưng bạn tôi sẽ gặp rắc rối vì tôi.
Anh nhíu mài, hai tay chống cằm nắm thành quyền nghiến răng nói:_là tên hay đi chung với em sao? – cô tháo mắt kính xuống đặt lên bàn, ngã người vào ghế, buồn ngủ quá!
_ừm. Cậu ấy nên được mọi người quan tâm hơn là bị họ cô lập chỉ bởi vì tôi.
Anh cắn chặt môi đến bún máu, làm nhiều chuyện như vậy cũng không đủ để cô đến gặp anh nhưng chỉ chút phiền phức cho tên kia cô liền chạy đến xin anh, hắn quan trọng vậy sao?
_em thích hắn ta?
_ừm, cậu ấy rất tốt. – một người bạn hiếm có.
Anh tức giận không kìm nổi nữa đứng lên đi lại nắm lấy tay cô kéo cô ngồi lên người mình, tay giữ lấy cầm cô tay luồn qua ôm lấy hai tay cô không cho cô đẩy anh ra.
_em dám nói lại lần nữa không?
_tại sao lại không. Tôi thích Công Hạ, tôi thích cậu ấy.
_em….em dám nói thích hắn. Xem anh phạt em đến khi em không nói thích nữa thì thôi.
Anh kéo cổ cô lại để môi cô chạm vào môi anh, anh nghĩ cô nhất định vùng vảy nhưng kì lạ là cô còn mở miệng ra phối hợp để lưỡi anh có thể dễ dàng đi vào trong, mắt anh không thể không mở to ra vì ngạc nhiên, hiện giờ không phải anh đang trừng phạt cô sao, nhưng tại sao anh lại là người bất động còn cô lại chủ động hôn anh, còn đưa lưỡi vào quấy phá mọi ngõ ngách trong miệng anh, tay cô còn vòng ra sau ôm lấy cổ anh hôn trả, cuối cùng là chuyện gì đây.
Gần ba phút cô buôn anh ra, thở hì hụt nhìn anh bất động nhìn mình cô hài lòng mĩm cười.
_Hoành Thái Tú, Lý Tiểu Ngãi em không để cho anh ăn đến hai lần đâu. Lần đầu là em không phòng bị, lần này em đã tính cả rồi. Cảm giác bị ăn như thế nào?
Anh nhíu mài ôm cô nhìn lấy gương mặt đắc ý của cô, anh cười nói:
_em biết khi nào? Anh không nhớ đã nói tên cho em biết, người khác nói lại càng không.
Thông tin của anh là bí mật, chính vì không muốn gặp phiền phức nên người ở trường biết tên anh chỉ có hai người là Diễn Nghĩa thư ký riêng của anh và người còn lại là cha anh – chủ tịch hội đồng quản trị của trường cũng là người sáng lập ra ngôi trường danh tiếng này.
Cô búng mũi anh một cái xoay người lại dựa vào ngực anh, cô thiệt buồn ngủ:_anh nghĩ em ngốc đến nổi không nhận ra người đã xé bức thư của em. Ngay lần đầu nhìn thấy anh em đã nhận ra rồi, ngốc.
_ra vậy. Anh còn muốn trêu em thêm chút nữa, tiếc thật.
Anh gương mặt tràn trề tiếc nuối vì chưa được thỏa mãn. Lý Tiểu Ngãi khum người khỏi ngực anh nói:_ còn muốn chơi, anh có biết em rất giận không? Khi nhìn thấy anh em lại nhớ đến lúc anh vừa cười vừa xé thư của em, em rất hận anh.
_vậy tại sao lại tha thứ cho anh?
Anh tò mò không hiểu cô cho lắm, nếu tổn thương sao lại dễ dàng tha thứ cho anh, chính anh còn hận mình lúc đó chỉ vì tự trọng quá cao mà gây tổn thương cho cô, khi anh điều tra thông tin về cô những năm anh đi du học thì anh càng hận mình hơn khi cô luôn bị ám ảnh với tình yêu và còn nói không yêu ai nữa.
_thật ra em nhận ra anh cũng không phải không yêu em, nếu không anh cũng không bày nhiều trò như vậy chỉ để tiếp cận em, còn tức giận khi em nói thích người khác…chỉ như vậy bao nhiêu hận thù điều tiêu tan. Anh không vui sao?
_không phải không vui mà là rất vui. Chỉ là không công bằng cho em.
_ai nói. Về sau anh đối xử với em thật tốt là được rồi.
_được, anh hứa với em, ngoài em ra anh sẽ không để tâm đến bất kì người con gái nào khác, sẽ đối với em chung thủy tuyệt đối. Đúng rồi, anh có cái này cho em xem.
_gì vậy?
Anh đứng dậy đi lại ngăn tủ mở ra, cầm hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo đến trước mặt cô. Lý Tiểu Ngãi cầm lấy hộp nói:_cái hộp này đẹp thật, anh muốn em xem nó sao?
Anh nắm lấy tay cô đặt lên đó một nụ hôn, mĩm cười lên tiếng:_không phải cái hộp, là vật bên trong nó.
_hả? - cô nhìn anh, cười khó hiểu như vậy làm gì? Vật bên trong không phải là nhẫn đi.
Cô hồi hộp mở ra nắp hộp, trong giây phút cô dường như cảm nhận được nước mắt đang chảy ra, đã bao lâu rồi cô chưa biết đến khóc, hiện tại chỉ vì nó là không kìm được nước mắt. Lá thư tình đầu tiên cô viết bị anh xe rách như xé đi trái tim cô, nay nó lại nằm ở trong một chiếc hộp sang trọng dù rằng đó chỉ là một bức thư rách được dán lại cẩn thận, tỉ mĩ như chưa bao giờ bị rách qua cho thấy người dán nó đã tốn bao nhiêu công sức, ra anh cũng đã yêu cô từ lâu rồi, ra cô không phải đơn phương.
_cảm động như vậy làm gì? Chẳng phải bây giờ anh cùng em đã ở bên nhau sao?
Anh cẩn thận lau khô giọt nước mắt trên mặt cô, yêu thương hôn lên mắt cô muốn nhẹ nhàng ngăn lấy dòng lệ quý giá, như đang nâng niu một báo vật quan trọng.
_em tưởng
_tưởng anh khi đó xé chúng rồi vứt đi phải không?
Cô không nói gì, anh ôm cô vào lòng an ủi cô.
_xin lỗi, lúc đó anh thực rất vui cũng không biết làm sao. Anh muốn chạy đến ôm em vào lòng nhưng lúc đó anh vì tự trọng quá cao nên đã…làm tổn thương em, xin lỗi.
Cô mĩm cười hạnh phúc dựa vào ngực anh nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được anh yêu thương:_không cần xin lỗi, chuyện đã qua em không còn nhớ gì nhiều nữa. Hiện tại được anh ôm lấy là đủ rồi. Lần này em sẽ không viết thư cho anh nữa, em muốn tự mình nói với anh HOÀNH THÁI TÚ, EM YÊU ANH!.
Ôm chặt lấy cô chìu mến hôn lên chán cô, anh tha thiết nói thì thầm bên tai cô:_anh cũng yêu em, Lý Tiểu Ngãi. Anh yêu em.
Anh muốn nói với cô một chuyện nhưng thấy cô đã ngủ say, cũng không muốn đánh thức cô, người con gái anh yêu tuy không xinh đẹp, tuy tính tình kì lạ luôn đấu khẩu cùng anh, tuy là người anh không thể buôn tay trong suốt cuộc đời, tuy anh còn chuyện muốn cô hứa, nhưng không quan trọng nữa, anh là của cô và cô là của anh, như vậy đã là lời hứa tốt nhất, lời hứa của lá thư bị bỏ quên. Nhìn bức thư trong hộp, Hoành Thái Tú mĩm cười "cám ơn.” Anh đóng hộp gỗ lại, ôm lấy cô vào lòng hạnh phúc rơi vào giấc ngủ cùng cô.
Trong căn phòng mọi hiểu lầm bị xóa hết, một quá khứ buồn bị họ đóng lại để mở ra một bức thư tình mới được viết bởi hai người, hai cung bậc cảm xúc từ hai bản nhạc khác nhau nay đã được cùng một cây đàn phối thành một giai điệu mới, một bản nhạc mới được sinh ra với tình yêu trọn vẹn.
Hồi kết: bồn năm sau Lý Tiểu Ngãi ra trường với thành tích xuất sắc dĩ nhiên phần lớn là công lao của Hoành Thái Tú, vì chỉ cần cô trốn tiết hay ngủ gật trong lớp đều bị anh bất ngờ xuất hiện đánh thức. Một tháng sau đó họ cưới nhau, Công Hạ lại là người nhận được hoa cưới, anh cũng đã gặp được người mình yêu trong đám cưới của họ. Một năm sau Lý Tiểu Ngãi sanh ra một tiểu công chúa có dung mạo mĩ miều xinh đẹp của bố, có tâm tư kì lạ của mẹ, chính là ngủ và ăn rất giỏi, mặc dù đôi lúc họ lại tranh cải rất dữ nhưng tình yêu của họ vẫn luôn tồn tại vì vị công chúa của họ tên là Hoành Ngãi Ngãi…(cuối cùng cũng xong, mệt quá! Nhưng thật hạnh phúc, à nói đến Hoành Ngãi Ngãi chính là Hoành Thái Tú yêu Lý Tiểu Ngãi đó, là tên Hoành Thái Tú đặt cho công chúa của họ để nhắc nhở anh mỏi khi bận rộn sẽ nhớ đến bà xã, nhớ tình yêu của anh :3 CÁM ƠN M.N ỦNG HỘ! hì hì).
_________________THE AND______________________

Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile