Tiền Thế Kim Sinh Hệ Liệt
Tác giả:Triệt Dạ Lưu Hương
Tác
phẩm Tiền Thế Kim Sinh Hệ Liệt của Triệt Dạ Lưu Hương thuộc thể loại
tiểu thuyết viết với bối cảnh Thượng Hải 1930, hắc bang, nhất thụ nhất
công, ngược luyến, BE và dang dở....Truyện là một câu chuyện chậm rãi,
bi thương khiến người ta rơi lệ.
Cảm xúc rối bời, ta không biết
phải nói gì sau khi đọc xong nó. Thượng Hải 1930, một Thượng Hải phồn
hoa nhưng... mục rỗng, thối nát với thuốc phiện, súng ống và cất giấu
đằng sau nó là những tình yêu bi thương. Yêu, thiên biến vạn hóa vẫn là
yêu, nhưng yêu thế nào mới thật sự là yêu? Mọi thứ cứ xoay vòng vòng
khiến ta bật hỏi, rốt cục yêu là gì? Tình yêu chờ đợi, tình yêu hận thù,
tình yêu áy náy,... rốt cục là ai đúng, ai sai? Hay có chăng là trách,
thời cuộc khi đó nhẫn tâm xô đẩy.
Phạm Văn Cổ, Cao Kính ta có thể
nói hai người bọn họ khờ không? Ta có thể nói hai người bọn họ thật tàn
nhẫn không? Hay ta có thể nói, hai người bọn họ thật tốt không? Tâm lí
Cao Kính là một cái nổi cháo khuấy đầy mâu thuẫn, đó là điều ta chắc
chắn, nhưng với Phạm Văn Cổ, ta lại chẳng hiểu được gì ngoài việc, anh
yêu Cao Kính là không thể chối cãi và có lẽ vì vậy, mà anh làm tất cả,
chỉ vì ước mơ về một ngày bình yên, hạnh phúc nhỏ nhoi.
Chương 1
Đó
là một buổi chiều tà của Thượng Hải 1930, một ngày rất u ám, quyện theo
cái hanh khô lúc đầu thu. Từ cửa sông Tùng[1], có tiếng con tàu rền rĩ
cập bờ vọng đến. Những mái nhà đỉnh nhọn lẫn ống khói ở xa xa, những cầu
tàu cùng bậc thềm đột nhiên bị dìm về phía sau đám đông trĩu trịt trên
bến cảng, giống như đã chìm khuất xuống dưới, biến thành một bức tranh
màu dầu tịch mịch và xám xịt.
Con tàu viễn dương vừa cập bờ xong,
cả khách trên thuyền cùng những người ra đón lũ lượt ùa ra. Cao Kính
dõi mắt nhìn về phía sau đám đông, nhanh chóng thấy người cậu ta muốn
tìm. Đó là một thanh niên vận trường bào, thoạt trông rất tuấn tú. Làn
da anh trắng trẻo, vầng trán đầy đặn, anh có một đôi mắt trong vắt, con
ngươi đen lay láy, người khác nếu dõi nhìn vào đó sẽ tựa như không thể
nào thấy đáy. Dù phía sau anh có mấy gã người mặc áo chẽn[2], đầu đội mũ
nồi[3] đang ráo riết đảo mắt ra xung quanh, chừng như rất thiếu kiên
nhẫn, nhưng anh không mảy may chú ý, thoạt trông như một người vô cùng
nhẫn nại. Ánh mắt anh chỉ nhìn chăm chú vào lối xuất cảng, thảng hoặc
trong mắt anh sẽ toát lên vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ thoáng qua tích tắc rồi
biến mất.
Cao Kính cười nhạt, cậu ta quay lại đưa tay ra với một
người phụ nữ đang bế một đứa trẻ: "Người đông như vậy, chị để tôi giúp."
Trên người Cao Kính vận một bộ Âu phục, những đường nét trên khuôn mặt
cậu được tôn lên, trông ngời sáng kì lạ. Người phụ nữ kia luôn miệng nói
cảm ơn, rồi giao đứa trẻ cho cậu.
Cao Kính bế đứa bé lên che
khuất mặt mình, nhanh chân đi qua cửa ra khỏi cảng. Cậu trao lại đứa trẻ
cho chị ta, nhìn thấy bóng lưng người thanh niên nọ, mỉm một cái cười
mai mỉa. Cậu phủi hết lớp bụi bám trên vành mũ xuống, sau đó cứ thế
nghênh ngang đi mất.
Một gã phía sau người thanh niên kia đột
nhiên thoáng nhìn thấy bóng lưng Cao Kính, vội vã nói với anh: "Cửu ca,
thiếu gia ở bên kia!"
Người thanh niên ấy vừa quay đầu lại, chỉ
còn thoáng thấy được bóng lưng Cao Kính đã khuất xa, đám người phía sau
anh chực đuổi theo nhưng đều bị anh ngăn cản. Anh hơi cúi thấp đầu
xuống, nhẹ giọng: "Thôi bỏ đi."
Cao Kính nhảy lên một chiếc xe
kéo, cười nói: "Đến quán Svena, mau". Ngồi trên xe kéo, cậu ta ngắm nhìn
Thượng Hải ba năm xa cách, những tòa nhà kiểu Tây lẫn Hoa tiếp giáp
nhau nhấp nhô cao thấp, biển quảng cáo thuốc lá sáng choang rực rỡ, kiểu
chữ khải viết trên cửa trước hiệu thuốc Nam Dương, rồi cả một cô gái nọ
đứng ở góc đường, đang mặc một chiếc sườn xám ngắn đỏ màu cà và được xẻ
tà đến nửa bắp chân. Khuôn mặt của cô, những sắc thái nơi cô, giống như
bài hát "Hoa hồng hoa hồng anh yêu em" đang lan đi trong không khí từ
đài phát thanh Osborn[4], chứa đựng một hương vị ngọt ngào ủy mị.
Cao
Kính duỗi tấm lưng, nói nhỏ: "Tôi đã về đây." Chỉ một câu thì thầm khi
lâu ngày gặp lại, nhưng với Cao Kính, cậu nói ra nghe như tuyên chiến.
Trong
quán café Svena, người người túm tụm vào nhau huyên náo, mùi thuốc lá
Ai Cập đặc sánh trong không khí. Nhưng trong cái quán chen chúc ấy vẫn
có một người đang ngồi riêng lẻ ở một bàn. Một thước xung quanh gã hoàn
toàn trống trải, toàn thân gã mặc quần áo sắc vàng của sĩ quan, cái chân
vắt vẻo trên bàn xỏ một chiếc bốt màu đen. Nhưng điều khiến người khác
phải dè chừng, chính là trong tay gã đang cầm một cái roi ngựa đen đúa.
Cao
Kính dường như không sợ hãi con người này, cậu mỉm cười đi đến chỗ gã.
Cậu ngồi xuống phía đối diện, nhìn thoáng qua chỗ rượu của gã, rồi gọi
bồi bàn lại nói: "Lấy một chai Whisky đến đây."
Gã sĩ quan còn
trẻ tuổi nở nụ cười mà nói: "Xem ra, Cửu Ca của Hồng Bang tống khứ cậu
đi Tô Cách Lan là tống đúng chỗ rồi, cậu không ưa Vodka mà lại đi chuộng
Whisky."[5]
"Nếu hắn làm được thì không chừng đã đẩy tôi đến Tây
Bá Lợi Á[6] rồi." Cao Kính cụng một ly rượu vào ly của gã, rồi ngửa cổ
uống cạn một hơi.
"Lão già nhà cậu chết quách rồi, có tính toán
gì hay không?" Gã sĩ quan cầm lấy chai Vodka trước mặt, trông như không
thể chịu được kiểu uống nhỏ giọt từng ly, nên cầm hẳn lấy cái chai mà
nốc hết mấy hồi.
"Cũng còn phải cậy ông trùm Việt Quân[7] như anh giúp đỡ đã." Cao Kính cười bảo.
"Trùm
Việt Quân chính là Trần Tề Đường, lão già không chắc gì sẽ chiếu cố cho
cậu, huống hồ nơi này là Thượng Hải, lão cũng không giúp được cậu
chuyện gì đâu!" Gã sĩ quan trẻ tuổi nọ lấy chiếc roi ngựa nhếch vành mũ
nhà lính của mình lên một chút, để lộ một khuôn mặt với những đường nét
sắc lẻm, lười nhác cười bảo: "Có điều thật ra Trần Hướng Đông này có thể
chiếu cố được cậu chút đỉnh."
Vote Điểm :12345