1 Tiểu
Bơn quay về phủ Tích Diên, chưa đầy trăm năm, nơi này đã trở nên đìu
hiu như chốn không người. Gia nô hầu như ai cũng rời đi, chỉ còn lại vài
tâm phúc của Tích phu nhân là vẫn còn lưu lại hầu hạ bà. Một gia đình
đông đúc tràn đầy sinh khí một thời, bây giờ chỉ còn lại những khoảng
không trống vắt. Lão phụ nhân quỳ một mình trước đấng hương và bài vị
của hơn mười nhân khẩu Tích gia, nước mắt đã sớm khô cạn. Tiểu Bơn
bước qua ngạch cửa, đi về phía Tích phu nhân, y khụy gối khấn bà một
cái, lúc ngẩn nhìn hai con mắt đen láy của y sóng sánh nước, vẫn trong
trẻo lạ thường tựa như hòn ngọc quý mà Tích phu nhân lần đầu gặp được.
Bà nhìn y, cười điềm nhiên hỏi: - Sao tự dưng lại quay về rồi? Con gái ta, ngươi vẫn chăm sóc tốt chứ? Tiểu
Bơn ngẩn đầu, trên gương mặt từng vô tư lự như một đứa trẻ nôm đã hình
thành những biểu cảm mà Tích phu nhân không ngờ. Y rốt cuộc cũng có thể
biểu cảm rồi, dù chỉ là một ít. Ai cũng nghĩ, loài cá không xứng đáng
để có những tâm tư và tình cảm. Chỉ có long nhân tộc, thì mới xứng,
nhưng hiện giờ, trên mặt Tiểu Bơn không phải là buồn bã thì chính là thứ
gì? Y nhìn Tích phu nhân, một khắc, lại nhào vô lòng bà. - Phu nhân,
hay là người gọi tiểu thư về, chúng ta...ba người rời khỏi Thủy Tây
Quốc, lên trần gian sống một cuộc sống bình dị như con người? Lão phụ nhân vuốt ve mái tóc dài mượt như suối nước của y, bà không đáp, chỉ để những suy tư đang phủ đầy trước đôi mắt già nua. - Phu nhân, bây giờ Tiểu Bơn chỉ còn người và tiểu thư là người thân. Phu nhân, Tiểu Bơn biết mình sai rồi... Tích phu nhân dừng đông tác xoa đầu y, nhìn xuống y, bà lại cười đôn hậu. - Con cá nhà ngươi cũng biết chuyện rồi à? Có thật không vậy? -
Tiểu Bơn lúc trước chỉ là một con cá nhỏ, nhờ có Tích gia, khi Tiểu Bơn
được tu thành hình người, con mới biết được thế nào là tình thân, tình
yêu...Con không đem đó làm ân, mà lại khiến tiểu thư... Tích phu nhân không để cho Tiểu Bơn nói hết, bà hỏi: - Rời khỏi Thủy Quốc? Ngươi...nỡ rời khỏi Phỉ Tây Tương? Tiểu
Bơn nghe thấy tên người kia, trong lòng y thoáng quặn thắt. Phỉ Tây
Tương, cái con người hết sức cao quý kia, cái con người nội tâm phức tạp
đến nỗi Tiểu Bơn đã ở cạnh hắn cả nghìn năm nhưng vẫn không tài nào
hiểu được. Y không giống hắn, y không phải long nhân tộc, y chỉ là một
con cá may mắn được kẻ khác giúp mà tu thành hình dáng con người, y từng
như một tờ giấy không biết đến nhân tính, không biết hỷ nộ, lòng tham,
ghen ghét đố kỵ, yêu, hận... Nhưng sau nhiều năm sống ở đây, rốt cuộc
Tiểu Bơn biết chính mình đã sai thế nào khi trong bộ dáng con người mà
hành động với nội tâm của một con cá không hiểu nhân tình. Y cúi mặt thật lâu, lắc đầu nói: -
Hắn...con không hiểu hắn nổi, hắn rất đáng sợ, hắn...hắn đã giết lão
gia, hắn giết đại công tử, tam công tử, Liêu Trí, Dương Điềm... -
Tiểu Bơn...ngươi cũng biết...Tích gia của chúng ta là bị trừng trị...lão
gia và các con trai của ta đã có ý đồ phản lại Long Nhân Vương, phản
lại cả Thủy Tây Quốc này. Phỉ Tây Tương hắn đã niệm tình ta là chỗ thân
quen của mẫu thân hắn, nên mới...tha mạng cho ta, cho Sảng nhi,...và
ngươi nữa. Sảng nhi từ nhỏ đã một lòng yêu hắn, nay hắn đặc ân cho nó
được vào Thủy Hiên Điện ta tin con bé sẽ không chịu rời khỏi đó nửa bước
đâu, và ta cũng không còn sợ kẻ thù nhắm tới con bé nữa, còn ngươi...ta
nghĩ Phỉ Tây Tương cũng sẽ không cho ai chạm vào một sợi tóc của ngươi. Tiểu
Bơn nhìn Tích phu nhân, y muốn biểu lộ cảm giác bất cam trong lòng,
nhưng rốt cuộc lại không làm được. Gương mặt thiếu niên vẫn trong sáng
và xinh đẹp, đôi mắt lay láy ngập nước, như chú cá nhỏ vô tri trong rơi
vào xoáy nước nhưng không thể cầu cứu, không thể gào thét. - Quay về
đi, để mắt tới Sảng nhi giúp ta. Còn nếu người muốn rời Thủy Hiên Điện,
lên nhân gian sống cuộc sống con người, ta cũng không cản ngươi, dù
gì...thôi, ta mệt rồi...Tiểu Ly, Tiểu Hoa! - Tích phu nhân vừa gọi xong,
hai tỳ nữ phía ngoài cửa nhanh nhảu đi vào. - Đưa ta về phòng nghỉ
ngơi! Hai tỳ nữ đồng thanh: -Dạ!! Tiểu Hoa là tỳ nữ của Long Nhân
Vương Phi mang tới để chăm sóc cho Tích phu nhân, khi nàng mới đến thì
trong phủ chỉ còn bà lão và mấy nô bộc, lần đầu tiên gặp mặt Tiểu Bơn,
nàng không tránh cảm giác tò mò nên lén nhìn rất lâu. Lúc Tiểu Bơn đi
rồi, Tiểu Hoa mới bạo gan mở miệng, hỏi: - Phu nhân, người đó là Tiểu Bơn? Tích
phu nhân bấy giờ chỉ sống một mình, không còn con cháu, chỉ có hai tỳ
nữ phụng dưỡng nên cũng sớm xem họ là người trong nhà, không ngần ngại
đáp: - Phải, nó là Tiểu Bơn, con cá ngốc ta kể cho ngươi nghe lúc trước. Tiểu Hoa lại vọt miệng: - Y thật xinh đẹp. Loại xinh đẹp không phải lộng lẫy, mà là loại đơn thuần, thanh tao, khiết nhã cứ như...cứ như thần tiên vậy! Lão phụ nhân cười. - Haha...ngươi thích y sao? Có muốn ta làm mối không? Tiểu Hoa đỏ mặt, cúi đầu xoe vạt áo, nhỏ giọng đáp: - Con...con đâu dám...con chỉ muốn ở bên cạnh phụng dưỡng phu nhân đến hết đời! - Đời ngươi con dài, còn ta thỉ chẳng biết còn sống bao lâu nữa. Bất quá, khi gần đất xa trời, ta sẽ đem y cho ngươi! - Phu nhân, người đừng nói điềm gở! Với lại...chưa chắc gì người ta đã vừa mắt con... Tích
phu nhân dần hạ mi mắt, nụ cười đôn hậu của bà cũng dần lặng xuống để
lại ánh mắt già nua trông về phía trước như đang miên man đến những hoài
niệm đã lâu lắm rồi. Khi đó, Tích gia còn đông đủ, Vương Phi nhân kỷ
niệm sinh thần tám trăm tuổi của Tích Sảng mà ban cho nàng một chú cá
xinh xắn. - Ta đùa thôi. Ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một đấng lang
quân như ý, nhưng còn y...con cá Tiểu Bơn ngốc ấy...mệnh khổ. Y sẽ không
lấy vợ sinh con như ai được, y... ** * Long Nhân là tộc rồng
cao quý nhất ở Thủy Tây Quốc. Sâu dưới lòng biển trăm trượng, có một nơi
gọi là Phù Giới, là nơi sinh sống của những tộc thủy long từ bậc cao
đến bậc thấp. Người cai quản Phù Giới là Long Nhân Vương, Phỉ Ung, kẻ
được tôn sùng là vua của vùng biển phía Tây. Phù Giới là nơi huyền
ảo, xung quanh có kết giới ngăn cách với lòng biển, phía bên trong như
quả bóng khổng lồ, có không khí, có thực động vật và còn có cả ánh sáng
chói như mặt trời từ viên Thạch Ngọc Tây Quang cực kỳ quý báu ở Kim Nhãn
Đài. Tiểu Bơn lúc đó chỉ là một chú cá nhỏ trong hồ sen của Long
Nhân Vương Phi, hằng ngày y chỉ có việc ăn rồi tung tăng bơi lội, làm
cho Vương Phi được vui vẻ. Vương Phi là một long nhân xinh đẹp, nàng lấy
Long Vương hơn ngàn năm mới sinh ra một đứa con, đặt tên là Phỉ Tây
Tương. Tiểu Bơn còn nhớ, vào ngày đó, cả Phù Giới đều rộn ràng chúc mừng
người kế vị ra đời. Phỉ Tây Tương càng lớn, càng trở nên khác biệt
so với những huynh đệ khác của hắn, tính cách của hắn đa không thừa
hưởng từ Long Vương mà giống mẫu thân hắn phần nhiều, trong khi Long
Vương thích tiệc tùng, tính tình hào sảng bấy nhiêu thì hắn lại trông
vào u uất và lầm lì bấy nhiêu. Một phần vì cách dạy dỗ của Vương phi rất
hà khắc, nàng không phải là một mẫu thân dành quá nhiều tình cảm cho
đứa con trai duy nhất này. Đối với nàng, sự dịu dàng sẽ giết chết kẻ kế
vị tương lai, thế nên, từ nhỏ Phỉ Tây Tương chỉ được nghe từ miệng mẫu
thân mình không phải là những khúc hát ru, mà là hai chữ vỏn vẹn "quyền
lực". Phỉ Tây Tương không biết đến sự tồn tại của Tiểu Bơn, cho tới
khi hắn được ba trăm tuổi. Hôm đó, tam ca của hắn là Phỉ An Tinh, con
trai của Doãn phi lén vào Thủy Hương Điện hái trộm hoa sen bị hắn bắt
gặp. Phỉ Tây Tương đứng trên bờ hồ nhìn Phỉ An Tinh mặt mũi lấm lem bùn,
nhíu nhíu mày hỏi: - Ngươi làm gì ở đây? - Ta? Ta tới hái
sen...nhưng đang hái nửa chừng thấy một con cá rất đẹp, nên liền lội
xuống bắt nó. Nhưng con cá này cũng tinh ranh thật, mới đây đã chạy
không thấy bóng dáng. Ngũ đệ, mau...mau vào trong lấy giúp ta cái giá
vớt nào! - Đứa trẻ hồ hởi. Phỉ An Tinh vốn là một hoàng tử đơn thuần,
không giống nhiều kẻ cậy trên hiếp yếu ỷ vào quyền lực mà ra vẻ ta đây.
Vả lại mẹ của hắn là Doãn Phi, cũng là một long nhân nhân hậu hiền
thục, thế nên Phỉ Tây Tương mặc dù không ghét người huynh này như những
người khác, nhưng đã đến Thủy Hương Điện mà không xin phép lại còn hái
trộm hoa, bắt trộm cá của người khác công khai như vậy, cũng thật quá
đáng. Hắn liếc xéo Phỉ An Tinh, cao giọng nói: - Hoa là hoa của mẫu thân ta, cá cũng là cá của Thủy Hương Điện ta, ở đâu có việc ngươi muốn hái là hái, muốn bắt là bắt? -
Ngũ đệ à...chỉ là mấy thứ tầm thường thôi mà. Để sau này ta kêu phụ
thân thường lại cho Vương Phi một con cá mới đẹp hơn là được chứ gì! -
Chúng ta là long nhân tộc, là tộc cao quý và mạnh mẽ nhất biển cả này.
Nếu đã là kẻ mạnh thì phải biết tôn trọng kẻ yếu, cá cũng là một sinh
mệnh, ngươi bắt nó về có phải chơi chán rồi sẽ vứt không? Như thế ta
không để ngươi mang đi được! Phỉ An Tinh nghe thấy, lập tức xua tay, khẩn gấp đáp: -
Thiên ạ! Sao có thể lãng phí như vậy được. Nếu cho ta con cá này, ta
hứa sẽ chơi cẩn thận, mà nếu lỡ nó chết rồi thì cũng sẽ không vứt nó.
Ta...ta sẽ mang nó vào trù phòng, sai nô tỳ làm một món ngon mang đến
cho Vương Phi và đệ thưởng thức! Phỉ Tây Tương trợn mắt. - Ngươi... Phỉ
An Tinh không bận tâm người ở trên bờ tức tối thế nào, hắn vẫn lúi cúi
dưới hồ tìm cho bằng được chú cá Tiểu Bơn. Sau một lúc, lại nghe thấy
giọng nói từ phía trên bờ cất lên: - Nếu ngươi muốn mang nó đi, cũng có thể được...nhưng có điều, phải hỏi ý xem nó có nguyện đi theo ngươi hay không! Phỉ An Tinh nghe thấy, liếc nhìn lên Phỉ Tây Tương mà nhíu mũi nhăn mày. - Đệ điên à? Cá có thể nghe hiểu sao? -
Để rồi xem! Nãy giờ ngươi tìm nó nhưng nó nhất quyết không chịu lộ mặt,
có nghĩa là nó không muốn theo ngươi. Nếu ta gọi, nó ra, có nghĩa là nó
muốn ở lại. Thế nào? Phỉ An Tinh trầm ngâm một lát, hồi sau miễn cưỡng gật đầu. - Nếu đệ không gọi được nó ra, ngày hôm nay ta nhất quyết sẽ mang nó đi! - Được! Phỉ
Tây Tương không biết Tiểu Bơn trông như thế nào, trong hồ lại có nhiều
loại cá khác nhau, đủ màu sắc, bất quá hắn biết con cá làm cho vị tam ca
của mình hứng thú không phải tầm thường như những con trước mặt. Hắn
cúi xuống mặt nước, thủ thỉ nói: - Ta biết ngươi có linh tính, muốn sống thì bơi vào lòng bàn tay ta! Tiểu
Bơn lúc đó đã ở Phù Giới mấy trăm năm, đã không phải là loài cá tầm
thường, linh tính mách bảo nên khi nhìn thấy bàn tay người nọ, y liền
vẫy vẫy chui vào. Phỉ An Tinh nhìn thấy, há hốc mồm, lát sau mới mừng rỡ
reo lên: - Là nó, đúng là nó! Phỉ Tây Tương lần đầu gặp được một
chú cả vảy xanh xinh đẹp, hắn phút chốc chỉ mải ngắm nhìn, đến khi suýt
bị tam ca của mình cướp mất, hắn mới giật mình đẩy Phỉ An Tinh ra. Phỉ
An Tinh mất đà, ngã ùm xuống nước, toàn thân hắn ướt mem như chuột lột. - Đệ...đệ...dám đẩy ta!!! Đưa ta con cá nào!!!!! - Không phải đã nói, nếu ta gọi được nó ra thì huynh sẽ từ bỏ? - Nhưng...nhưng...nhưng mà ta muốn con cá đó! - Tam ca, long nhân không được nói hai lời! - ... Phỉ
An Tinh dù tiếc nuối nhưng vẫn không có cách nào lấy Tiểu Bơn từ trong
lòng bàn tay của người nọ. Hắn ta u uất nửa ngày trời mới chịu rời khỏi
Thủy Hương Điện, đó cũng là lúc ánh sáng từ Thạch Ngọc Tây Quang trên
Kim Nhãn Đài cũng dần tắt, báo hiệu đã sắp hết một ngày ngắn ngủi ở Phù
Giới.