✿ Nội dung truyện Tìm Được Cục Nhỏ... Liền Trở Thành Cha Cục Bột!
Tính cách: 1x1, sinh tử văn, HE, cổ đại Kiểu mẫu người yêu: cực soái công sủng thụ x giảo hoạt manh manh thụ Chính đoạn tuổi thơ: Y
nhìn đứa bé trong lòng khóe miệng không tự chủ nhếch lên ánh mắt cũng
như trăng khuyết cong cong. A Tề nhìn cả thế giới trong lòng mình vui vẻ
như vậy tâm trạng cũng tốt lên không ít ôm chặt lấy hai người. Khung
cảnh tiểu gia đình vô cùng ấm áp. Ma ma và 4 vị cô nương thấy vậy cũng
không nghĩ ngợi nhiều nữa trực tiếp đón nhận hắn. Chỉ cần sau này hắn
làm y đau khổ thì dù có đến tận cùng thế giới toàn bộ gia nhân thanh lâu
quyết khiến hắn thân tàn danh liệt
Chương 1
Thế giới dưới thời Kaka,... Mối quan hệ giữa các cường quốc vô cùng căng thẳng. Nước B đánh chiếm nước D, còn chưa kịp ăn mừng đã bị nước A lớn ăn mất. Cứ
thế cá lớn ăn cá bé mà có cá lớn lại còn có cá lớn hơn. Nhiều cuộc
chiến tranh giữa các nước bùng nổ liên tiếp. Tình hình ranh giới giữa
các đất nước càng trở nên vô dụng. Nghiêm nhiên đất nước C bé nhỏ của
An Nhiên Dương chính là một con mồi béo bở cho các nước lớn. Không
những có nhiều ruộng đất màu mỡ lại còn có địa hình rất thích hợp cho
việc phòng thủ. C vương đã lo nghĩ tới chiến tranh xảy ra cũng chỉ còn
là điều sớm muộn. Cuối cùng buộc ngài phải gả đi Thất Hoàng Tử- hài tử
được sủng ái nhất trong số 7 người con của mình. Tuy rằng đây cách
tốt nhất để bảo đảm cho cuộc sống của hàng vạn những bách tính vô tội.
Nhưng dù sao ván cược này của ngài quá lớn, gả An Nhiên Dương cho vương
gia của quốc gia đang lớn mạnh nhất hiện nhất. C vương lo rằng vị vương
gia kia sẽ không chấp nhận nhưng càng lo sợ tiểu Dương bị ngược đãi. Bất
kì sự việc phát sinh theo hướng nào thì ngài cũng không phải bên có
lợi. Thực đau đầu! Không khỏi khiến ngài phải mở cuộc họp cùng 7 người
con của mình. "Phụ vương, gả ta đi!" Nhiên Dương nhàn nhã bộ dạng cười cười Khi
quốc vương cùng 6 vị hoàng tử và công chúa còn đang lo nghĩ cách tốt
nhất để không gây chiến tranh mà vẫn có thể bảo vệ được đất nước. Nhiên
Dương ung dung tự tại hệt chuyện y vừa nói ra căn bản không hề quan
trọng. "Dương Nhi, không được ngươi chẳng phải đã hứa gả cho ta rồi
sao?" Đại Hoàng Tử đứng bật dậy phản đối kịch liệt. Tiểu đệ của hắn như
vậy xinh đẹp như vậy lanh lợi như thế sao có thể cho người khác chiếm
tiện nghi? Đã vậy tiểu Dương Nhi hồi nhỏ rất quấn hắn luôn chạy theo sau
hắn hứa hẹn "Đợi đệ lớn lên sẽ gả cho huynh" còn cười vô cùng đáng yêu!
AAA Nghĩ tới thôi đã khiến người khác muốn yêu thương "Ai yo, đại ca
huynh bị đệ ấy lừa rồi. Dương nhi đều hứa với bọn muội lớn lên sẽ gả
cho chúng ta!" Chư vị Tứ, Ngũ, Lục tỷ tỷ khóc thành một dòng lấy khăn
tay chấm chấm đồng thanh thê lương gào khóc. Đệ ấy gạt người a! "Ách có vụ này nữa sao?" bạn nhỏ nào đó chỉ có thể gãi gãi đầu, lè lưỡi hối lỗi. "Dương
nhi, huynh sẽ không để đệ phải chịu ép buộc như vậy." Tam ca vốn là
người hòa nhã, thích hưởng thụ, chưa từng màng thế sự nhưng hắn cũng cực
kì yêu thương tiểu đệ nhà mình liền gấp lại cây quạt, thu lại bộ dạng
hòa nhã, hùng hổ ý định bảo hộ đệ đệ "Tiểu Dương, không nhất thiết
phải gả ngươi đi. Để Lục muội đi được rồi" Nhị ca đứng bật dậy nhìn tiểu
bảo bối mình dưỡng từ nhỏ đến lớn. Hắn cũng không nỡ để y xuất giá tòng
phu sớm như thế. Hắn mới ở bên y được mười mấy năm thôi mà! C vương
nhìn đứa nhỏ còn đang loay hoay trả lời các huynh, tỷ...trong lòng không
khỏi lo nghĩ xem có nên gả đi y. Nhưng sâu trong đáy lòng ngài biết
chính mình sẽ không thể. *---------------------------------------*
Nhiên
Dương thở dài một hơi, từ ngày y nói muốn phụ vương gả mình đi cũng
được 1 tuần. Các vị huynh tỉ không hẹn mà gặp thay nhau yết kiến phụ
vương nài nỉ phản đổi 1 ngày đều đặn 3 lần.
Y thực không hiểu
nổi. Y cũng không hoàn toàn muốn đi xa nhưng chẳng phải cũng chỉ vì muốn
bảo vệ bách tính, nhân dân C quốc, có gì là không tốt?
Đang mải
suy nghĩ, An Nhiên vô tình nhìn thấy nhìn trúng một chiếc lắc tay bằng
vàng. Họa tiết uốn lượn hệt như chiếc lắc kia có thể cử động, kiểu dáng
nam tính không quá mềm mại. Rất vừa vặn với cổ tay y. Ám vệ nhận ra y
nhìn trúng chiếc lắc này liền tiến lại gần đưa y một túi bạc rồi cung
kính lui về chỗ ẩn náu.
Y hòa nhã thương lượng với ông chủ cuối
cùng mua được chiếc vòng với nửa giá đương nhiên tâm trạng không thể tốt
hơn được nữa. Đang chờ ông chủ lấy tiền thối bỗng sau gáy truyền tới
một trận đau đớn cả người nhẹ hẳn đi. Mọi thứ xung quanh cũng tối xầm
lại...
Ám vệ quay ra, quay vào nhìn đều đồng loạt hốt hoảng khi
phía trước chỉ là một khoảng trống lớn cơ hồ chưa từng có người đứng.
Lắc tay cũng chưa lấy chứng tỏ... HOÀNG TỬ ĐÃ BỊ BẮT CÓC!!!!
.
.
.
Nhiên
Dương mở mắt tỉnh dậy. Sau gáy truyền đến một cơn đau buốt. Cảnh vật
xung quanh không chút quen mắt nhưng cũng không khiến y thay đổi sắc
mặt.
Bỗng cánh cửa bật mở, một thân ảnh cao lớn vận y phục đen
tuyền thêu những đường kim chỉ vàng vừa xa hoa lại vừa giản dị. Tóc đen
nhánh buộc củ hành cố định bằng trâm gỗ phảng phất mùi tràm. Gương mặt
hắn rất anh tuấn ngũ quan rất vừa mắt người nhìn. Trán cao rộng, mũi dọc
dừa thẳng tắp, mọi thứ trên gương mặt hắn đều không tỳ vết tất cả đều
khiến người khác ghen tị. Nhưng y lại cảm thấy trong đôi mắt hổ phách đỏ
rực kia của hắn chính là một ngọn lửa hung ác tàn bạo thiêu rụi mọi nơi
đôi mắt kia nhìn tới.
"Không sợ?" người vừa vào tới mở miệng.
Giọng nói mang theo tia lạnh giá thực sự rất dọa người "Ân, quen rồi"
Nhiên Dương ngược lại với ý nghĩ trong đầu hắn nhoẻn miệng cười. Gương
mặt vốn thu hút người nhìn của y khi cười lại khiến người ta đập loạn
nhịp, ngừng cả hô hấp sợ sẽ cắt ngang khoảnh khắc này.
"Ngươi
biết mục đích ta tới đây?" Hắn nhìn thẳng vào mắt y trực tiếp đi vào mục
đích chính của mình. "Không biết" y khép lại nụ cười vạn người mê khi
nãy chỉ để lại trên môi sự nhu hòa . Ánh sáng từ cửa sổ hắt lại vô tình
khiến y trở thành một thư sinh yếu ớt mỏng manh.
"Có ngươi, ta sẽ
bảo vệ được đất nước của ta mãi mãi" nam nhân cười lạnh, dứt khoát rút
kiếm, rất nhanh đặt kề cổ y. Đôi mắt hổ phách lộ ra một tia hung tàn
"Phải
đến đất nước của ngươi, giết ta mới có tác dụng" y vẫn cười, nụ cười
của y dường như rất tự nhiên không mang theo dù chỉ một chút sợ hãi,
không để ý qua thứ kim loại sắc nhọn đang kề ngay sát cổ y. Ánh mắt cũng
cong lên thành hình ánh trăng.
"...Tốt, rất thông minh. Ta không
muốn mất thời gian" thu lại kiếm nam nhân nhìn y tán thưởng. Quay người
hướng cửa lớn bước ra "Ngươi biết ta, ta không biết ngươi là rất bất
lịch sự a" y nhìn theo bóng nam nhân đang đều đều cất bước. Khí chất của
hắn rất thanh thúy, lãnh lệ hệt như tiên tử không dính chút bụi trần.
"A
Tề" bước chân hắn khẽ khựng lại rồi lại tiếp tục bước đi hắn còn không
thèm quay đầu lại nhìn y một bước đi thẳng ra cửa. Y nhíu mày, hiếm khi
thấy có người không mê mị nụ cười bảo bối của y a~ Gương mặt y bỗng chốc
trở nên giảo hoạt
*-------------------------------------*
A
Tề ngộ ra một chân lý, đừng trông mặt mà bắt hình dong! Cũng đừng nghe
người ta đồn Thất Hoàng Tử ngoan hiền, thục đức mà tưởng thật.
Nhiên
Dương công tử 'lãnh tĩnhđoan trang' rõ ràng lúc mới bị bắt một chút
trốn chạy cũng không có ai ngờ vừangồi trên ngựa đã đá tên giữ ngựa phi
đi 'may mắn' ám vệ đuổi kịp chặn ngựa củay. Trốn đi chưa nói, y còn tỏ
vẻ nhàm chán "Ta đứng ở đây đợi các ngươi tới cũng lâu lắm đó.". Ám vệ
đồng loạt đen mặt không biết nên đánh vào bản mặt 'không thể cợt nhả
hơn' kia cho đỡ tức hay đem y về cho Ác Ma chủ tử trị tội. Thế nào đem
người về rồi chủ tử vốn nổi tiếng 'không ai được phép giễu cợt trước
mặt' không nói không rằng trực tiếp mắt mở mắt nhắm cho qua. Nhiên Dương
cũng không thể tin được nhưng cũng tốt, hắn tốt lắm không quản y~ Ám vệ
ấm ức đồng loạt đòi đập đầu vào gối tự tự.
Chưa hết trên kiệu
ngay cả khi có hắn ngồi đối diện y cũng cả gan nhảy cửa sổ ra ngoài. Lại
còn ban đêm cứ đến lúc mọi người ngủ im, y sẽ chạy long nhong ra ngoài
đốt lều của ám vệ. Tên khốn kia rốt cục còn bày ra bao nhiêu trò nghịch
ngợm nữa! Y có phải hay không rất có thù với ám vệ của hắn!?!
A
Tề cuối cùng nhịn không được đập bàn nghe tả hộ pháp báo cáo những thiệt
hại y gây ra. Hắn vốn là người an tĩnh, lãnh lệ thường sẽ không dễ lộ
ra vẻ tức giận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ trong 2 ngày tên khốn kia lại
cự nhiên đánh bị thương 27 vệ binh trong đoàn. Còn có 3 cái kiệu xa hoa
của hắn đều bị hỏng cửa sổ do số lần nhảy cửa của y quá 'ấn tưởng'.
Thêm nhiều đồ đạc, binh khí, vv... của ám vệ bị thiêu đốt chỉ còn tro
bụi
"Báo!!!" từ ngoài cửa ám vệ hớt hải chạy tới giọng nói gấp gáp
"Chuyện
gì?" A Tề phiền não xoa xoa hai thái dương mới 2 ngày y đã quậy phá như
vậy thêm vài chuyện nữa cũng không sao. Hắn cũng thuộc loại tinh thần
thép a
".....Dương công tử đã trốn mất" ám vệ vừa nói xong liền cùng tả hộ pháp mất dạng tránh bị cơn giận của chủ tử thiêu rụi.
'Phựt'
dây thần kinh thép của A Tề dãn dài thành một đoạn rồi đứt phựt. Gân
xanh trên trán không ngừng nổi lên bộ dạng vô cùng giữ tợn. Đôi mắt đen
thũng sâu thẳm híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên. Hơi thở hắn vẫn đều đặn
nhưng lại mang theo sát khí nặng nề... Ân bất kì người nào chứng kiến sẽ
không tự chủ rùng mình vài cái.