Với hạnh phúc tan vỡ của tình yêu đầu, với kỉ niệm đau thương của tình yêu đầu tôi đã mất đi sự tự tin và sự tin tưởng vào tình yêu đầu, thật chán chường khi phải nhắc lại nhưng thật xui xẻo, hôm nay tôi gặp lại người yêu cũ, tôi phải làm sao? Nên cười và lại người yêu cũ chào hỏi hay là quay mặt bỏ đi như không quen biết, đang suy nghĩ vẫn vơ thì anh ấy bước lại gần tôi, tôi khá là hồi hộp, tim đập mạnh không biết anh ấy muốn nói gì với tôi, tôi cảm thấy dâng lên cảm giác chua xót, những kỉ niệm ngày xưa chợt ùa về khiến mắt tou6 cay cay, tôi cố nén nước mắt, ngước mắt nhìn người con trai trước mặt anh ấy vẫn thế, ánh mắt dịu dàng, thân hình cao lớn, nhưng có đều ánh mắt có một nỗi buồn hiện rất rõ trong mắt khiến người đối diện cảm thấy thương cảm nhưng có lẽ tôi vẫn còn hận chuyện cũ nên tou6 không cảm thương với anh, anh rủ tôi đi cafe, tôi không muốn đi, dù sao cũng chia tay không còn gì để nói thì ngồi chung với nhau chỉ làm mình thêm chua xót hơn. Anh ấy biết tôi không muốn đi cùng nên cũng không ép. Rồi chúng tôi ai đi đường ấy, vẫn không liên quan đến nhau, vẫn là con đường song song không bao giờ cùng chung hướng đi vs nhau. Cho tới một tháng sau, tôi nghe các bạn học ĐH cùng vs tôi nói:
- Anh Hoàng học khoa tự nhiên- xã hội đã nhập viện vì bị ung thư đó, anh ấy tốt vậy mà lại.........
Sau khi nghe được câu đó chồng sách tôi cầm trên tay tôi rớt" Bịch" xuống đất. Tôi bắt đầu chạy đến bệnh viện, trên đường đi tôi không ngường trách mình. Tại sao, tại sao lúc đó không nghe ah ấy muốn nói gì? Tại sao, tại sao anh ấy lại tự mình cam chịu mà lúc còn quen nhau anh ấy không nói một câu? Tại sao, Tại sao? Lúc trước anh ấy chê bay mình, trăng hoa quen nhiều người một lúc sỉ vả mình có phải là vì không muốn mình biết anh ấy bị một căn bệnh hiểm nghèo? Nước mắt tôi rơi lã chã mỗi bước chân thêm một nặng nề, chân tôi run run có thể vì chạy nên run cũng có thể run vì anh ấy, Tôi do dự là có nên vào hay không càng nghĩ đến lúc khi gặp được anh ấy nước mắt tôi rơi càng nheiu62, cuối cùng tôi quyết định vào, tôi giọng nghẹn ngào hỏi chị ý tá;
- Chị....hic...hic...chị...cho...em...hic....hỏi...Trần...Minh....Hoàng...bị..híc...ung...híc...
Nói đến đây tôi kìm không được nước mắt chị y tá luống cuống khuyên tôi:
- Em, Em bình tĩnh, Trần Minh Hoàng đúng hông?
- Hic...hic....hic..Dạ!- Tôi trả lời chị khi cố gắng kìm nước mắt
- À nằm phòng 501 Tầng 5.
- Càm...hic..càm...hic...ơn...chị
Tôi chạy nhanh đến thang máy, lòng nóng như lửa đốt không biết anh ấy như thế nào cơ thể có xanh xao, ốm yếu hay không. Có ai chăm sóc ảnh không?. Anh có tiếp nhân đi xạ trị hay cố gắng tìm cách chữa bệnh hoặc có ý niệm nuông xuôi hông?
" DING" thang máy mở tôi chạy tìm phòng 501, cuối cùng cũng thấy, tay tôi lúc này run đến phát sợ, tôi lấy hết lòng gan dạ của mình mở cách cửa, trong phòng không có ai, chì có mto65 người con trai mằn trân giường nhắm nghiền 2 mắt có lã anh đang ngủ, nhìn anh ấy xanh xao thấy rõ tôi cảm thấy thương anh ấy biết bao khi nhìn cảnh tưởng này tôi nắm lấy tay anh ấy thì thào:
- Anh phải khoẻ đó! vẫn có người dõi theo anh
Anh nghe có ai nói chuyện thì mở mắt, anh nhìn tôi rồi thốt lên:
- Mỹ Hà? Sao em ở đây? Em, em biết rồi sao?
- Vậy là những gì em suy đón là đúng anh cố ý khiến em hận anh để không muốn em biết anh..........híc...anh....híc....không .....thấy...mình...ngu...ngốc...không...hic...hu...hu
Tôi khóc như một đức trẻ, Hoàng ôm lấy tôi không ngừng xin lỗi, anh ấy nói tôi hết sự thật là 3 tháng trước anh cảm thấy không khoẻ nên đến khám bác sĩ và biết mình ung thư, sau khi biết mình bị chứng bệnh khó chữa đó anh cảm thấy cả thế giới như sụp đỗ anh nghĩ tôi sau khi biết sẽ đau khổ và không chịu buông tay vì tôi quá yêu anh nên anh chọn cách một mình chịu đau đớn, nghe được mấy lời đó tôi trách anh ngu ngốc tôi trách anh không lo nghĩ cho bản thân tôi trách anh không nói tôi nghe mà cam chịu một mình tôi trách anh, tôi trách anh.
1 năm sau.
- Hoàng! ăn đi, món này do em làm đó
Mỹ Hà ngồi trước mộ Hoàng, năm đó cô và anh đã cố gắng tìm mọi cách để chữa bệnh nhưng cuôi cùng vẫn chỉ có một kết quà là "chết". Tôi đã ở bên Hoàng suốt thời gian đó, đó là thời gian hạnh phúc nhất tôi từng có tôi sẹ không bao giờ quên.
- HẾT-
Vote Điểm :12345