TOÀN TÂM YÊU CẬU
Tác giả: Thì Chi Túc
Thể loại: đoản văn, trung khuyển công, hiện đại sân trường, 1×1, HE
Truyện liên quan: Hoa hạ chi thi – Thì Chi Túc
Chương 1
"A Lượng, muốn tới trễ? Nhanh lên một chút xuống đây đi.” Ngoài cửa có một thanh âm hô to.
A Lượng gãi gãi đầu, sau đó thô lỗ kéo lên rèm cửa sổ. Vừa nghe thanh âm cũng biết ngay là tên kia.
"Phiền chết!” Hắn trong miệng lầm bầm lầu bầu.
Nhanh chóng thay xong đồng phục, giải quyết xong một hộp sữa tươi trên bàn ăn liền đi ra khỏi cửa nhà .
Ngoài cửa, hắn nhìn thấy người mình không muốn nhìn thấy nhất── Nghiễm Diêu .
"Sách, sao cậu vẫn còn ở đây? A Lượng âm thầm oán trách.
Người nọ lại lộ ra dáng vẻ không sao cả, chỉ chỉ chiếc xe đạp ở bên cạnh. "Muốn lên không ? Đi xe đạp tương đối mau.”
"Không cần, cậu hay là dùng xe đó chở những người bạn gái của mình đi.” Nói xong liền cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước .
Người nọ vội vàng nhảy lên xe đạp, đuổi theo.
"Tôi không có bạn gái.”
Còn nói láo! A Lượng căn bản cũng không tin lời của Nghiễm Diêu. Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng người này lớn lên đích xác rất xuất sắc, vóc người một thước tám hai thật giống như người mẫu, so với bản thân mình một thước bảy ba còn cao hơn nửa cái đầu .
Có mấy lần vào thời điểm nghỉ trưa, cũng nhìn thấy người nọ cùng nữ sinh trong lớp trò chuyện rất cao hứng, cũng đã từng bắt gặp y đơn độc ở cùng cùng con gái, cho nên căn bản không thể không có bạn gái .
So với người không được nữ sinh hoan nghênh như mình , người nọ thật khiến cho người ta đố kỵ đến mức nổi điên.
"Lại uống sữa tươi khi bữa ăn sáng sao? Sao không ăn chút bánh báo để tốt cho dạ dày?”
Ngay cả lời quan tâm của người kia cũng cảm thấy như huyên thuyên không dứt, không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh bước chân .
Đi học trên đường, bắt gặp một nữ sinh bên cạnh không tự chủ liếc về phía Nghiễm Diêu, sau đó cúi đầu đỏ mặt.
"Tiểu Khả, sớm nha” Lòng dạ không tốt hướng về phía nữ sinh năm ngoái cùng lớp với mình chào hỏi. Ai kêu nàng cứ một mực nhìn lén người bên cạnh mình?
"A, A Lượng, buổi sáng hảo! Cô gái khẩn trương chào lại, sau đó lại nhỏ giọng hỏi:
"Cái đó, bạn nam đi bên cạnh cậu…… có thân hay không?”
Cô gái còn chưa từng cùng Nghiễm Diêu cùng lớp, cho nên mới phải hỏi cái này.
"Nói nhảm, cậu kia con mắt nào nhìn thấy tôi cùng hắn thân nhau? Nếu như cậu để ý hắn, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên bỏ cuộc đi. Hắn ở lớp chúng tôi rất được hoan nghênh, hơn nữa cũng có bạn gái rất tốt.”
Thấy cô gái biểu lộ vẻ mặt tổn thương, A Lượng nhất thời cảm thấy phiền muộn trước đó trong lòng sung sướng lên không ít.
"Cậu sao lại nói lời như thế? Tôi không có bạn gái.” Người nọ bất đắc dĩ thở dài.
Có quỷ mới tin tưởng hắn!
A Lượng không đợi Nghiễm Diêu gởi xong xe đạp, liền nghênh ngang đi vào cổng trường.
Chương 2
Lại là tiết văn nhàm chán. Bà cô tóc nửa bạc, ánh mắt nghiêm nghị cầm cuốn sách trên tay, dùng thanh âm khàn khàn phải giống như quạ đen mà giảng bài.
A Lượng không lòng dạ nào tập trung, vòng vo chuyển bút trên tay, nhìn về phong cảnh ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc là bắt đầu từ đâu?
Bắt đầu từ đâu, cái người gọi là Nghiễm Diêu đó liền cùng mình dây dưa, thậm chí còn ngày ngày cùng nhau đi học?
Mình đối với y luôn chán ghét, đã không hề để ý tới y, y nhưng lại cố tình dính lấy mình, còn quan tâm giúp đỡ.
Thật không hiểu, người bình thường giống như mình vậy, rốt cuộc có chỗ nào đáng giá y một mực muốn cùng mình chung một chỗ ? Chẳng lẽ y đến gần mình là có mục đích khác ?
"Uy, A Lượng.” Nam sinh ngồi bên cạnh nhẹ giọng kêu lên, đem A Lượng từ trong suy nghĩ kéo trở về.
"Cái gì?”Miễn cưỡng đáp lại .
"Tiết sau là trắc nghiệm vật lý, tôi không có ôn tập, nhờ cậy cậu.”
"Chớ có nói đùa. Tôi cũng là nhờ Bồ Tát phù hộ.” Không giống người nọ, mình tướng mạo bình thường, thành tích cũng là bình thường, thật khiến người buồn bực .
"Không phải đâu? Lần trước trắc nghiệm cậu làm được đến bảy mươi câu a?”
"Là tên kia cưỡng ép tôi cùng hắn ôn tập, tôi học đề cương của hắn, cứ như vậy mà làm thôi.”
Nội dung ghi nhớ trong đề cương của tên kia, ngẫu nhiên trắc nghiệm đều có ra, cho nên mới làm được các bài phân số không tệ. Nhưng cho dù như vậy , mình cũng sẽ không cảm kích y, vô luận thi đến phân số khó đến thế nào, cũng sẽ không nói cám ơn.
"Tên kia cậu nói không phải là Nghiễm Diêu đi? Như vậy lần này cậu có hay không mượn đề cương của hắn?”
"Không có.”
"Thảm! Lần này trắc nghiệm khẳng định chết không toàn thây!” Bạn học ai hô một tiếng, quay đầu lại nói "Vậy lần sau cậu giúp tôi hỏi mượn hắn đề cương đi ? Có được hay không?”
"Miễn. Chính cậu đi mượn.”
"Hắn chỉ chơi với một mình cậu, nào biết hắn có chịu hay không cho tôi mượn a?”
"Tôi không có chơi với hắn. Chuyện của chính cậu, tự mình đi làm!” A Lượng lạnh lùng nói .
"Biết. Cũng không cần làm sắc mặt đó cho tôi xem đi.” Bạn học có chút ủy khuất .
A Lượng không tự chủ nhìn một chút nhân vật chính trong câu chuyện. Người nọ ngồi ở chỗ hàng bên ngoài, đang chuyên tâm nghe giảng. Tựa hồ phát giác ánh mắt của mình, cũng hướng mình nở một nụ cười nhàn nhạt làm cho A Lượng lập tức xấu hổ mà quay đầu đi.
Chương 3
"Hôm nay có muốn hay không đến nhà tôi làm bài tập?” Vừa tan học, cái tên mặt dày như da trâu kia liền lập tức chạy tới đây .
"Không, tôi không muốn.” Mắt cũng không nhìn y một cái, trực tiếp tăng nhanh bước chân đi về phía trước .
"Nhưng nếu tôi làm theo ý cậu, cậu sẽ ngay cả bài đều không làm, lập tức bị nợ bài tập đi?”
"Tôi thiếu nợ hay không cũng không liên can tới cậu, đừng có dây dưa với tôi nữa.”
"Thiếu nợ bài tập cũng không phải là chuyện tốt, cậu cũng không muốn để cho mẹ mình lo lắng đi?”
A Lượng là hài tử lớn lên ở gia đình đơn thân, mẹ đem tất cả hy vọng ký thác vào trên người hắn, mong hắn thi đậu tốt đại họ, để cho hai mẹ con có thể hưởng thụ một cuộc sống thượng hạng một chút. Nhưng A Lượng trời sinh không thích đi học, chỉ thích lừa gạt mẹ mình cùng người chung quanh đánh nhau .
Mỗi lần đến cuộc thi trắc nghiệm, A Lượng đều chỉ vừa đủ điểm. Có lần hắn lười biếng không có ôn tập, kết quả cuộc thi thành tích ba khoa đều không đủ, cùng lúc chuyện đánh nhau cũng bị lộ, mẹ vì thế mà khóc suốt cả một đêm. A Lượng chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình như vậy, không thể làm gì khác hơn là cưỡng bách chính mình siêng năng hơn một chút .
Nhưng là, đầu óc A Lượng cũng không phải đặc biệt thông minh, lời giảng của thầy giáo chỉ có thể miễn cưỡng nghe hiểu một nửa, cũng sẽ không làm bài tập về nhà. Nghiễm Diêu biết tình huống của hắn, liền khuyên A Lượng không nên đánh nhau nữa, mà A Lượng cũng đáp ứng. Nghiễm Diêu còn bắt đầu mời hắn đến nhà mình làm bài tập, khi cùng A Lượng gặp gỡ sẽ luôn dạy hắn học.
Mấy tuần lễ đầu, A Lượng cơ hồ mỗi ngày đều sẽ tới nhà Nghiễm Diêu, nhưng là gần nhất số lần càng lúc càng ít đi. Trừ bởi vì A Lượng ghét Nghiễm Diêu, còn có một nguyên nhân.
"Phiền chết! Chuyện của tôi, không tới phiên cậu quản!”
Thật đáng ghét, Thật đáng ghét …… không muốn thấy mặt tên kia lần nào nữa.
"Tôi biết, là tôi không tốt.Cho nên, tới nhà của tôi đi?” Đối phương vẫn là lộ ra một khuôn mặt tươi cười ôn hòa.
"……”
"Dạng bài này là dùng công thức A để giải, chỉ cần đem số liệu thay vào là được, hiểu không?”
"Thật là phiền phức ……”
"Còn bài này, x cùng y muốn ……”
"Quá phiền toái, đem bài tập của cậu ra đây!”
"Bài tập của tôi…… cậu muốn dùng làm gì?”
"Đương nhiên là dùng để chép a!”
"Điều này sao được.” Nghiễm Diêu nhíu mày .
"Vậy tôi không làm nữa!” Để xem hắn có thể làm gì
"…… Nếu như bài tập của tôi cùng của cậu hoàn toàn một dạng, thầy giáo sẽ hoài nghi đi?”
"Cậu là đồ ngốc a? Tôi cố ý viết sai mấy đáp án, như vậy là không thể nhìn ra được rồi.”
"……” Thật không còn gì để nói.
Chương 4 (H)
"Bài tập làm xong, tôi phải đi về.” Còn chưa sửa sang lại hảo bài tập cùng văn cụ trên bàn, liền gấp gáp đứng lên .
Nghiễm Diêu lập tức bắt lại tay của A Lượng.
"Chờ một chút. Tôi đưa bài tập cho cậu chép, cậu cứ như vậy liền đi?”
Dự cảm xấu.
"…… Nếu không còn có thể thế nào a.”
Một sử lực, đối phương liền lập tức rơi vào trong ngực của mình.
Nghiễm Diêu ở bên tai A Lượng nhẹ nhàng thổi khí "Tôi muốn như vậy.”
Từ phía sau lưng ôm lấy vòng eo thon của đối phương, một đường thăm dò xuống, cởi ra chiếc quần da trên người.
"Không muốn! Tôi không muốn như vậy!” A Lượng dùng sức giãy giụa, lại bị đối phương ôm thật chặt, không thể nhúc nhích .
"Thật là không nghe lời.”
Cố định khuôn mặt của hắn, ôn nhu ở trên môi ấn xuống một cái hôn, nữa lấy đầu lưỡi trơn trợt tinh tế tiến vào khoang miệng dây dưa triền miên .
"Ân……”
Bàn tay cởi ra quần lót, tiến một bước dò vào bộ vị tư ẩn, không nhẹ không nặng vuốt ve.
"Cậu …… dừng tay a …… ngô ……” Thật vất vả mới lấy lại hô hấp, lại bị một lần nữa đoạt đi .
"Hắc a ……”
"Cậu không thích sao?” Lần này y chuyển sang hôn ở vành tai và cần cổ .
"Sao có thể sẽ thích? Ngô …… chớ lưu lại dấu vết a ……”
"Tôi biết rồi.”
"Cậu mặc dù nói như thế…… nhưng kết quả không phải vẫn là ……”
"Hư! Yên lặng một chút ……”
"Cái gì mà an tĩnh một chút, dù sao cũng là cậu……”
"Còn nói nữa tôi sẽ trừng phạt cậu a.”
Nghiễm Diêu đem quần cùng quần lót của A Lượng hoàn toàn cởi ra, để cho hắn quỳ nằm trên mặt đất, màu sắc địa phương xinh đẹp phía sau kia hoàn toàn nhìn không bỏ sót. Đem đầu lưỡi đặt lên trên, tỉ mỉ liếm lấy, đây chính là trừng phạt của Nghiễm Diêu đối với A Lượng.
"A…… cậu cái này …… biến thái!”
" Tôi thấy cậu cũng tương đối biến thái đi. Tôi liếm nhưng là phía sau, tại sao phía trước lại cũng hưng phấn? Ân?”
"Có làm cũng nhanh chút, đừng nhiều lời nói nhảm! Tôi còn phải về nhà” Tức giận cắn răng.
"Đừng nóng lòng.”
Nghiễm Diêu lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve côn thịt của A Lượng, xúc cảm nóng rực khiến y yêu thích không buông tay. Lần nữa liếm lên bí cốc mềm mại kia, khẽ cắn thịt non màu hồng, khiến cho người nọ khó nhịn rên rỉ .
Đột nhiên, Nghiễm Diêu dùng sức cắn một cái, mút mạnh lên da thịt, làm phát ra âm thanh "trạch trạch” đầy dâm mỹ, đầu lưỡi bắt đầu vói vào tiểu huyệt bên trong ──
"A a a!” A Lượng hưng phấn liền bắn ra chất lỏng màu trắng.
"Ngồi vào trên người tôi.”
A Lượng hoảng hốt quay đầu lại , thân thể so với cái đầu nhanh hơn một bước, hồn hồn ngạc ngạc bò đến trên người nam nhân.
"Bây giờ, liền làm chuyện mà cậu thích nhất đi.” Nghiễm Diêu khẽ vuốt cái trán của A Lượng khích lệ.
A Lượng giống như bị đầu độc, nghe lời liền cởi quần của đối phương ra, đem nam căn sưng to của y nhắm ngay chính mình hậu huyệt, sâu thật sâu ngồi xuống .
"A ……”
"Cậu bé ngoan!”
Nhiệt độ nóng cháy cơ hồ muốn tan chảy nội bích, địa phương vốn không dùng để làm chuyện như vậy lại đang tham lam siết lấy nam nhân, không ngừng mở ra rồi co rút lại, thật giống như đang thưởng thức mỹ vị.
"Hắc…ân……” A Lượng đem tay khoác lên trên vai Nghiễm Diêu, níu lấy áo sơ mi màu trắng trên người đối phương.
"Cậu khỏe thật a.” Nghiễm Diêu ôm lấy vòng eo của a Lượng, phối hợp cùng với động tác của đối phương, nhiệt tình luật động.
Chỉ thấy đối phương mê loạn nhắm lại cặp mắt, đôi môi khẽ nhếch, hai gò má mang theo sắc thái liễu mật đào bàn nhìn thật mê người. Tiểu huyệt dâm đãng phía dưới một lần lại một lần đói bụng ăn vào nam căn của đối phương, không ngừng phun ra nuốt vào.
Người này hết thảy thời điểm chọc người trìu mến cùng dâm loạn, cũng chỉ có mình có thể nhìn thấy, thật tốt .
Kịch liệt hôn môi đối phương, đoạt đi không khí trong miệng đối phương, tham lam giao triền. Như vậy, đối phương sẽ hiểu hắn sao?
Vô luận hôn đối phương bao nhiêu lần, ra vào đối phương bao nhiêu lần, cũng sẽ không đủ.
Vậy mà, cho dù tâm ý không cách nào truyền đạt, khoái cảm vẫn là sẽ dần dần tích lũy .
"A Lượng ……”
"Ân…ân …a… a…”
Hai người tâm linh tương thông, đồng thời cùng nhau lên đỉnh.
Chương 5
Ngày thứ hai, A Lượng trở lại trường học, tâm tình đặc biệt kém, cơ hồ người người thấy cậu cũng tránh lui chín mươi dặm.
Nhưng cũng có một số người là ngoại lệ .
"Uy, mày đụng vào tao! Bộ đi đường không có mắt sao?” đại ca nổi danh khắp trường Trương Quần lớn tiếng quát.
"Là mày đụng tao trước? Còn nữa, mày có biết hay không bản thân rất cản trở? Mau cút đi!”
A Lượng giọng nói bất thiện hồi chủy. Hôm nay ai cũng đừng nghĩ trêu chọc hắn.
"A? mày đây là thái độ gì ? Thật là to gan! Mày có biết tao là ai hay không?”
"Tao biết mày là con chuột!”
"Thao con mẹ mày!”
"Phanh!”A Lượng một quyền đánh vào bụng của đối phương, Trương Quần chật vật ngã nhào trên đất.
"Dám đánh lão tử, đơn giản không biết sống chết!” Trương Quần bò dậy, giơ lên quả đấm chuẩn bị đánh trả.
"Có chuyện gì? Ở trong trường sao dám đánh nhau?” Thanh âm khàn khàn của nữ nhân từ cua quẹo hành lang truyền tới.
"Quần ca, không tốt, lão thái bà tới!” Tiểu đệ bên cạnh Trương Quần nhắc nhở.
Trương Quần chỉ có thể cứng rắn thu hồi quả đấm, cảnh cáo nói "Mày tiểu tử hãy nhớ đó!”
Đợi Trương Quần cùng tiểu đệ rời đi, A Lượng đem tay cho vào túi quần, làm như chuyện khi nãy chưa hề phát sinh.
Tan học, A Lượng thu thập xong vật phẩm, liền lập tức ra khỏi lớp. Cái tên phiền phức đó ngay lúc tiếng chuông vừa vang lên đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
"Hình như lại có nữ sinh hướng Nghiễm Diêu tỏ tình , bọn họ đang ở vườn hoa bên kia, mau đi xem một chút.”
Mấy bát quái nữ sinh châu đầu ghé tai, thanh âm vừa lúc truyền tới bên tai A Lượng.
Khốn kiếp!!!
Người nọ lại được hoan nghênh? Tất cả nữ sinh đều bị y đoạt đi …… hắn cũng muốn có nữ sinh hướng mình tỏ tình a!
Thời điểm đi qua vườn hoa, quả nhiên nhìn thấy Nghiễm Diêu cùng một nữ sinh khác chung một chỗ. Mà người tỏ tình chính là Tiểu Khả mới vừa gặp vào sáng sớm hôm qua.
Bọn họ tại sao lại cười vui vẻ đến như thế? Hai người không phải là chỉ vừa mới quen sao? Nhất là Tiểu Khả kia, gương mặt hồng hồng xấu hổ, nụ cười điềm mỹ giống như tùy thời có thể xuất ra mật.
"Ghê tởm ……” A Lượng không tự chủ nắm chặt quả đấm, tay phải truyền tới đau đớn mơ hồ.
Một thân một mình bước trên đường trở về nhà, ánh mặt trời buổi chiều chiếu xuống nhượng lòng người càng lúc càng phiền toái. Trên trán cùng phần lưng của A lượng cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Yêu, tiểu tử! Đã lâu không gặp rồi. Một mình về nhà thật là can đảm a!”
Phía trước đèn điện, Trương Quần cùng mấy đồng đảng đang chắn đường.
A Lượng hậu lui mấy bước.
"Chuyện ngày hôm nay mày còn không có quên đi? Lão tử bị mày thưởng một quyền, bây giờ bụng vẫn còn đau đây!” Trương Quần cong lên khóe miệng, từ từ đi lên trước .
Hai giây sau, đối phương đột nhiên ra quyền hướng đánh A Lượng .
A Lượng tránh thoát, tha tha quả đấm, chuẩn bị nghênh kích.
Năm đối với một, A Lượng biết mình hoàn toàn không có phần thắng, chỉ có thể sử xuất toàn lực. Đối phương mấy người lại một quyền hướng A Lượng đánh tới .
"A Lượng!”
Nghiễm Diêu từ đằng xa chạy tới .
"Cậu đã đáp ứng tôi không đánh nhau nữa!”
Lại là cái tên đáng ghét này.
"Cút! Tôi không muốn thấy cậu!”
Nghiễm Diêu chạy đến bên người A Lượng, giúp hắn chặn lại công kích phía sau.
"Cậu nếu như đánh nhau bị thương, bác gái sẽ rất thương tâm.”
"Bọn họ muốn đánh tôi, tôi không có cách nào.” A Lượng phiền não nói.
"Tôi giúp cậu ngăn cản bọn họ. Nơi này cách trường học không xa, cậu trước đi thông báo với thầy giáo đi.”
Nhớ tới khuôn mặt khóc thút thít của mẹ, A Lượng biết mình không thể bị thương.
"Tôi biết rồi.”Dứt lời, A Lượng lập tức dụng hết toàn lực chạy trốn .
"Tiểu ca, cậu đánh nhau rất lợi hại?” Trương Quần lộ ra một nụ cười hưng phấn.
"Chẳng qua là cũng tạm được!” Nghiễm Diêu cũng đáp trả một nụ cười.
Chương 6
Một tuần sau.
A Lượng khoác túi lên vai, chuẩn bị ra cửa .
Vừa đến cửa, đã nhìn thấy Nghiễm Diêu đứng dựa bên lan can.
Đầu, con mắt trái cùng cánh tay của y đều quấn đầy băng vải, thoạt nhìn thương thế rất nặng.
"Cậu tại sao không có đi thông báo với thầy giáo?”
Nói giỡn, nếu nói với thầy giáo, chuyện hắn đánh đối phương trước không phải sẽ bại lộ? Đến lúc đó trường học liền sẽ liên lạc mẹ của hắn, kết quả thập ma cũng không thay đổi a.” Tên này ngu ngốc để cho hắn trốn trước, hắn dĩ nhiên hảo lợi dụng cơ hội này. A, người bị thương không phải là mình, thật tốt quá .
Hơn nữa , trọng yếu nhất là ……
"Vậy còn phải hỏi ? Đương nhiên là bởi vì tôi ghét cậu a.” A Lượng cười lạnh .
"Phải không ……” Nghiễm Diêu rũ xuống mi mắt .
"Tôi cho cậu biết, từ trước kia tôi đã rất ghét cậu. Nhìn thấy cậu bị người đánh thành như vậy, thật là vui sướng trong lòng a!”
"……”
"Sao không nói gì? Cậu bị thương Tiểu Khả có phải hay không rất lo lắng? Hay là chê cậu thay đổi xấu xí, cho nên muốn chia tay với cậu? Đáng đời!”
"Tại sao nhắc tới Tiểu Khả?”
"Còn giả bộ sao? Ngày đó tôi nhìn thấy nàng với cậu tỏ tình. Các người không phải là cười nói rất vui vẻ? Cậu chấp nhận nàng đi!”
"Cậu có phải hay không bởi vì ghen tỵ nữ sinh khác cùng tôi tỏ tình, cho nên mới không có đi gọi thầy giáo?”
"Sao có thể như thế? Đồ tự luyến!” A Lượng rống to .
"Tiểu Khả căn bản không có hướng tôi tỏ tình, nàng thích …… là cậu.”
"Cậu nói cái gì đó? Nàng rõ ràng hỏi tôi với cậu có quen hay không, nghe nói cậu có bạn gái lại bày ra dáng vẻ thương tâm, nhìn sao cũng không thấ là vui mừng đi.”
"Nếu như tôi với cậu quen thân, nàng liền có thể hướng tôi hỏi thăm tin tức của cậu …… nàng thương tâm là bởi vì thái độ cậu đối với nàng quá kém.”
"…… Kia tại sao các người nói chuyện cao hứng như vậy?”
"Bởi vì chúng tôi đang nói về cậu a. Tôi thật cao hứng cũng có người nhìn trúng cậu. Nhưng tôi sẽ không đem cậu nhường cho nàng.” Nghiễm Diêu nghiêm túc nói .
"…… Cậu …… đang nói……cái gì đó.” A Lượng cúi đầu.
Nghiễm Diêu nhìn hai tai hắn hồng hồng, cười nói "Tôi đang hướng cậu tỏ tình a. Lần này tôi tha thứ cho cậu, lần sau tuyệt không cho phép còn như vậy bỏ lại tôi, biết không?”
"Tôi hại cậu bị đánh, cậu không tức giận sao?”
"So với bị đánh , chuyện cậu bỏ tôi lại càng làm cho tôi khổ sở hơn a!”
"…… Tôi nói tôi ghét cậu nhất, cậu đối với tôi tỏ tình …… cũng vô dụng.”
"Không cần gấp gáp, tôi thích cậu là được.”
A Lượng gương mặt ngày càng nóng, Nghiễm Diêu dùng tay kia không bị thương của mình đem hắn kéo vào trong ngực .
"Ai sẽ tin tưởng cậu a …… cái đồ tâm quỷ ……”
"Nga ? nói cho cậu biết một bí mật, thật ra thì ngày đó thật sự có nữ sinh cùng tôi tỏ tình ……”
A Lượng nắm chặt y phục đối phương, run rẩy hai tay "Cậu không phải muốn cùng những nữ nhân khác chung một chỗ ……”
"Tôi cho tới bây giờ cũng chỉ thích một mình cậu, không có cùng những người khác cùng một chỗ.”
"…… Không biết xấu hổ.” A Lượng sẳng giọng .
< Hoàn >
Vote Điểm :12345