NGƯỜI YÊU CŨ (ĐOẢN VĂN)
Tên gốc: Cựu Tình Nhân
Tác giả: Khổ Tố
Edit + Beta: Ẩn thân
Thể loại: Đô thị tình duyên, đoản văn 2 chương, hiện đại ấm áp, gương vỡ lại lành, ôn nhu công X biệt nữu thụ, HE.
Nhân vật chính: Lương Quân Kỳ x Đào Gia Bối
Tình cảm đứt đoạn, làm sao có thể tiếp tục đây?
Đào Gia Bối kéo hành lý ra sân bay, đôi mắt nhanh chóng quét một vòng bốn phía xung quanh, rất nhanh liền tìm được bóng dáng người đàn ông cao gầy, giờ khắc này hắn đang cau mày thấp giọng nói cái gì đó với người đầu bên kia điện thoại, biểu tình có chút không kiên nhẫn. Trong đám hành khách qua lại, có người đưa mắt đặt trên người hắn, không chỉ bởi vì gương mặt anh tuấn xuất chúng của hắn, mà còn bởi vì trong tay hắn đang cầm một bó hoa hồng đỏ tươi thắm.
Lấy ra kính râm treo ở trong túi mang lên, Đào Gia Bối trong lòng âm thầm cầu Phật phù hộ, cúi đầu bước nhanh đi ra ngoài, nhưng là Phật lúc này hiển nhiên vẫn còn đang say giấc nồng, làm sao nghe thấy lời cầu xin thần Phật phù hộ của cậu.
"Hey, Đào Gia Bối ——” Người đàn ông hô to đuổi theo, kéo lại cánh tay của cậu, "Cậu sao lại càng gọi càng chạy a! Ăn cơm nước ngoài mấy năm sẽ không mất luôn cái họ Đào đó chứ?”
"… Thật trùng hợp a!” Ánh mắt tò mò của mọi người xoẹt xoẹt bắn về phía hai người bọn họ, Đào Gia Bối cả người không tự nhiên, chậm rì rì xoay người lại, một khắc trước khuôn mặt còn cứng ngắc thoáng chốc đã xuất ra nụ cười xán lạn.
Lương Quân Kỳ như cười mà không phải cười nhìn cậu: "Bớt dùng chiêu này đi, tôi chính là đặc biệt tới đón cậu. Cậu dám nói cậu không phải nhìn thấy tôi mới giống như con thỏ chạy nhanh như thế?”
"Ai nói thế? Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử a!”
Lương Quân Kỳ buồn cười cong cong khóe môi, cũng không vạch trần cậu, trực tiếp đem bó hoa hồng nhét vào trong lồng ngực của cậu, khom lưng đoạt lấy vali hành lý, sải bước chân đi ra ngoài: "Đi thôi, anh mang cậu đi ăn cơm.”
"Ê, tôi không muốn cái này.” Đào Gia Bối lúng túng theo sau, nhỏ giọng nhắc nhở, "Thật ngốc a, cái tật xấu thích khoe khoang của anh chừng nào mới có thể thay đổi đây?”
"Cái này gọi là lãng mạn.”
"… Lãng cái rắm chứ mạn!”
Đào Gia Bối bụng nói, tế bào lãng mạn của anh đặt ở chỗ tôi, này tỉnh lại đi, đem cho tiểu nhân tình của anh đi. Nhưng lời này nhất định không thể nói ra miệng, nghe thật chua a. Quan hệ hai người bọn họ hôm nay nói đến kỳ thực còn có chút ám muội, hồi đó tốt nghiệp đại học, Đào Gia Bối xuất ngoại du học, Lương Quân Kỳ lưu lại kế thừa gia nghiệp, một cách tự nhiên liền chia tay.
Tính đến thời điểm này, hai người rõ ràng còn có tình cảm, nhưng ai cũng không có mở miệng níu giữ.
Bình tĩnh mà xem xét, Lương Quân Kỳ quả thật là một người yêu tốt, tính tình mặc dù có chút nóng nảy, nhưng đối với người yêu thật lòng rất tốt.
Đào Gia Bối còn nhớ lúc hai người ở chung với nhau, Lương Quân Kỳ không hiểu ra sao sẽ vì cậu nảy ra ý tưởng "Cùng nhau ăn bánh Tart Trứng”, lén lút chạy thật xa xếp hàng để mua. Một đêm mưa bão gấp gáp chạy đến thư viện đón người, một bên hò hét tại sao lại không nghe lời vẫn cứ đi ra ngoài, một bên chỉ mặc một kiện áo ngắn tay, ở trong gió run lẩy bẩy đau lòng ôm cậu vào trong ngực.
Rất nhiều lúc, hắn còn có thể tạo ra một chút lãng mạn, ngạc nhiên nhỏ, Đào Gia Bối ở bên ngoài đều lộ ra một bộ dáng đặc biệt ghét bỏ, trong lòng thì lại biết người này đem đến cho mình vui sướng cùng ấm áp, đại khái cũng không có người nào có thể thay thế được.
"Nghĩ gì đó?” Trước mắt đột nhiên có một bàn tay đưa ra, đặc biệt quen thuộc đem ngón tay cái bị cậu cắn vào hai hàm răng giải cứu ra: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được cắn móng tay, cậu tưởng mình vẫn là con nít ba tuổi sao?”
Xe dừng lại ở cột đèn xanh, đèn đỏ, Đào Gia Bối bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nam nhân đang nghiêng mặt sang bên này nhìn mình, tay còn nhẹ nhàng đặt ở trên mu bàn tay của cậu. Tâm hơi thắt lại, Đào Gia Bối lại cười rộ lên: "Nghĩ đến anh là muốn mời tôi ăn một bữa thật lớn phải không? Có thật nhiều thứ tôi đều muốn ăn đây, anh tuyệt đối đừng có không nỡ móc tiền túi ra đó…”
Động tác vươn tay dự định xoa tóc cậu dừng lại.
Lương Quân Kỳ liếc mắt nhìn cậu, cười nói: "Được thôi, tùy ý cậu.”
Đào Gia Bối mím mím môi, như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nếu như không phải còn mang kính râm, thật sợ rằng… Thật sợ rằng một khắc kia hắn đưa ánh mắt qua, sẽ nhìn thấu trái tim mình hoảng loạn không thể tả.
… Lương Quân Kỳ đào hoa từ trước đến giờ không thay đổi, hiện tại hẳn là cũng có người tình mới ở bên cạnh đi?
Đào Gia Bối, ngươi mau tỉnh lại đi! Các ngươi bây giờ là bạn bè phi thường thuần khiết, không cho phép ngươi lại đối với người ta có ý nghĩ gì kỳ quái! Cậu âm thầm căn dặn chính mình, giấu ở trong lòng quan niệm đó mới có thể chậm rãi buông bỏ được.
Lương Quân Kỳ biết cậu mệt, đem tất cả hoạt động tẩy trần, chào đón gì đó đều an bài vào ngày mai, dẫn cậu đi ăn cơm rồi trực tiếp đưa cậu về nhà. Chia cách năm năm, mẹ Đào nhớ con vô cùng, mới thấy mặt đã vừa khóc vừa cười mà mắng cậu không tim phồi, đủ lông đủ cánh liền bay mất cả người mẹ này cũng quên.
Lương Quân Kỳ đứng ở cửa cười như muốn ăn đòn, Đào Gia Bối vụng về an ủi, nháy mắt ra hiệu hắn phải làm gì đi chứ, hắn không có lòng tốt mà làm bộ như không hiểu được, Đào Gia Bối khóc không ra nước mắt, chỉ có thể kiên trì đối với mẹ Đào sử dụng đòn sát thủ —— làm nũng.
Chiêu này từ nhỏ tới giờ đều đặc biệt hữu hiệu, mẹ Đào bị chọc cho nín khóc mỉm cười, chính cậu cũng dưới ánh mắt mang theo ý cười của Lương Quân Kỳ mà bối rối đỏ ửng mặt.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi tối ngày hôm sau Đào Gia Bối liền theo Lương Quân Kỳ đi tới KTV. Một vòng người trong đó, phần lớn đều là người cậu quen biết, chỉ có một số ít là nhìn lạ mặt.
Lưu Hiểu Phi là bạn thời đại học chơi thân nhất với bọn họ, cũng là người duy nhất trong số các bạn bè biết được giữa bọn họ từng có một đoạn tình cảm. Vừa thấy mặt, hắn liền vỗ vỗ miệng, từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ một phen, nghiêm túc nói: "Không sai, thay đổi.”
"Biến thành cái dạng gì rồi?” Đào Gia Bối cười.
"Đẹp trai, đương nhiên là trở nên đẹp trai rồi!” Vừa nói, bộ dáng vừa giả như sắc lang nhào người tới, Đào Gia Bối bị hắn chọc cho suýt chút nữa cười đau cả bụng, trong lòng cậu rất vui, cách biệt lâu như thế, tình cảm mọi người tựa hồ vẫn không có thay dổi gì.
Bầu không khí chơi đùa càng ngày càng tốt, mỗi người đều uống không ít.
Đào Gia Bối xem như tương đối thanh tỉnh, Lưu Hiểu Phi lại có chút say, ngồi sát bên cạnh cậu, tựa đầu dựa vào ghế sa lon, thanh âm mơ hồ hỏi: "Nè, nhiều năm như thế cũng không thấy bên cạnh cậu có người nào, có phải là… Còn thích thằng nhãi Lương Quân Kỳ kia sao?”
Đào Gia Bối nhìn chất lỏng lắc lư trong ly rượu ở trên tay, có chút mê man cười: "Nói nhảm cái gì đó, tớ chỉ là không gặp được người thích hợp.”
Lưu Hiểu Phi kề sát vào nhìn mặt cậu, như là phát hiện ra cái bí mật gì kinh thiên động địa lắm, lắc lắc đầu ngón tay, vui vẻ nói: "Nói dối! Đào Gia Bối, tớ còn không biết cậu sao?”
Đào Gia Bối ánh mắt xa xa rơi vào người một cậu con trai ngồi ở trong góc, đang thấp giọng nói đùa bên người Lương Quân Kỳ.
Người kia như phát giác ra, khẽ ngẩng đầu hướng cậu nở nụ cười, Đào Gia Bối cũng cười cười theo, rất nhanh lại rũ mắt xuống.
"Cậu lợi hại được chưa, biết hết tất cả.” Đào Gia Bối buồn bực nhấp rượu, bất đắc dĩ đẩy tên sâu rượu bên người một cái: "Có thể giới thiệu một chút về vị kia bên cạnh hắn hay không?”
Lưu Hiểu híp mắt lại dùng sức nhìn, đến nửa ngày mới nói: "Há, cậu ta a!”
"Lương Quân Kỳ mấy năm qua đổi người yêu liên tục, người này… Còn là học sinh đi? Nhìn đẹp phải không? Cánh tay nhỏ nhắn, chân cũng nhỏ nhắn này, còn có gương mặt đó, với cậu thời đi học không sai biệt lắm.”
Lương Quân Kỳ khốn kiếp,cái đồ không có tiết tháo, Đào Gia Bối bĩu môi, liếc xéo hắn: "Cậu ám chỉ tớ cái gì a?”
Lưu Hiểu Phi khà khà cười: "Không, tớ có thể ám chỉ cậu cái gì a. Tớ chỉ nói sự thật mà thôi, các loại dấu hiệu này nói rõ cái gì đây? Nói rõ Lương Quân Kỳ hắn vẫn yêu thích loại hình như cậu này, nếu như cậu còn có ý đồ kia với hắn, kia là cái gì, lại đi đoạt về chứ sao.”
Đào Gia Bối không hé răng.
"Vui lên bạn hiền! ” Lưu Hiểu Phi khoác vai của cậu: "Có một chút thử thách phải không? Cậu có biết vị bạn học nhỏ này nghị lực đặc biệt kinh người hay không, Lương Quân Kỳ lúc đầu không nghĩ tới muốn cân nhắc cậu ta, nhưng ngạc nhiên là cậu ta lại đến công ty hắn chặn đường suốt hai tháng, kiên trì cho đến khi Lương Quân Kỳ cuối cùng cũng chấp nhận cậu ta.”
Đào Gia Bối trong lòng đau đớn, hờn dỗi mà thấp giọng nói: "Kia thật không dễ dàng a, tớ chúc bọn họ hạnh phúc.”
Lưu Hiểu Phi trợn to mắt nhìn cậu thần sắc bình tĩnh, đây là dấm chua trong truyền thuyết sao?
"Tớ mệt rồi, về trước, cậu giúp tớ nói một tiếng với mọi người.” Đào Gia Bối cầm lên áo khoác, bước nhanh đi ra ngoài, ban đêm gió lạnh thổi, người tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn không phải của mày, không bao giờ phải..
Đào Gia Bối, mày còn hy vọng cái gì đây?
Ngủ một giấc đến hừng đông, điện thoại nhà liền vang lên, mẹ Đào đã đi làm, vang lên rất lâu cũng không ai tiếp máy, Đào Gia Bối còn mơ ngủ mà bò ra nghe điện thoại, người ngã vào ghế sô pha, hữu khí vô lực nói: "A lô?”
Tiếng nam nhân cười trầm thấp dán vào bên tai truyền tới: "Còn đang ngủ sao? Tối hôm qua thế nào lại về sớm như thế?”
Đào Gia Bối vùi đầu vào trong khuỷu tay, hàm hồ nói: "A, có chút mệt.”
"Buổi trưa ra ngoài không?”
"Tôi nói Lương Quân Kỳ anh không có chuyện gì làm sao?” Đào Gia Bối cười, "Làm chuyện đứng đắn của anh đi, tôi không cần anh ở cạnh.”
"Đồ không tim không phổi, tôi đây không phải là mấy năm không gặp cậu, nên nhớ cậu sao.”
Vậy sao mấy năm qua anh một cú điện thoại cũng không gọi cho tôi? Đào Gia Bối ở trên ghế sa lon xoay người, nằm ngửa đối diện trần nhà ngẩn người, qua loa mà nói: "Vậy sao…”
Lương Quân Kỳ cười hai tiếng, tựa hồ còn muốn nói gì đó, Đào Gia Bối đột nhiên cất cao giọn nói: "Ôi, nước tràn rồi, tôi không thèm nghe anh nói nữa, bái bai.”
Ồn ào một chút, điện thoại liền cúp.
Lương Quân Kỳ nghe tiếng đô đô đô, nhất thời cũng có chút ngẩn ra.
Gần một tháng trôi qua, hắn lại tìm Đào Gia Bối đi ra ngoài, cậu đều dùng đủ các loại lý do từ chối. Lúc đầu hắn cũng cho là Đào Gia Bối công việc mới vừa vào quỹ đạo, muốn quen thuộc công ty mới nên có chút bận bịu, nhưng sau đó lại phát hiện cậu cũng sẽ theo Lưu Hiểu dạo chơi xung quanh, chính là không liên hệ hắn, quả thực như tránh ôn thần mà liên tục ẩn núp.
Tôi khủng bố lắm sao?
Lương Quân Kỳ cắn điếu thuốc, trong lòng có chút buồn bực.
Mẹ Đào phải ra ngoài gần một tuần, cuối tuần, Đào Gia Bối đưa bà đi, chỉ có một mình ở nhà, xem TV, thực sự nhàm chán liền cầm lên một cái giẻ lau, vô cùng chịu khó đem căn phòng từ trên xuống dưới đều tiến hành một phen tổng vệ sinh. Cả ngày một mình cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, thế nhưng nháy mắt mấy cái tựa hồ cũng cứ trôi qua như thế.
Buổi tối ăn cơm xong, Đào Gia Bối đi tắm rồi vào phòng lên mạng, lúc Lương Quân Kỳ gọi điện thoại tới, cậu còn có chút xoắn xuýt có nên tiếp máy hay không.
Chuông điện thoại giằng co rất lâu, đứt đoạn, lại kiên nhẫn tiếp tục vang lên.
Đào Gia Bối hít một hơi, mới nhận nghe, Lương Quân Kỳ liền không nhịn được hỏi: "Cậu ở đâu?”
"Tôi… Tôi ở nhà…”
"Vậy tôi đến tìm cậu.”
"Không cần” Đào Gia Bối nắm chặt điện thoại, có chút khẩn trương nói: "Kia… Chúng tôi đã ra ngoài, anh tới cũng không tìm được người, anh có chuyện gì sao?”
Lương Quân Kỳ bỗng nhiên trở nên trầm mặc, Đào Gia Bối mím chặt môi, vào lúc này cũng không biết phải nói cái gì.
"Đào Gia Bối…” Lương Quân Kỳ nhẹ giọng gọi tên của cậu, ngữ điệu mềm nhẹ như vậy cực kỳ giống trước đây hắn bị chính mình dồn đến cực hạn, bất đắc dĩ thỏa hiệp, Đào Gia Bối chỉ cảm thấy tim không hề báo trước mà nhanh chóng nhảy lên, cơ hồ nhanh đến nỗi đánh vỡ cả lồng ngực của cậu.
"Hả?”
Lương Quân Kỳ thở dốc, nói: "Cậu mở cửa.”
"Mở cửa gì?” Chân không tự chủ đi tới cửa, Đào Gia Bối chậm rãi mở cửa, nam nhân nhấc theo một túi bia, cười nói: "Chào buổi tối a, đến, hai anh em chúng ta đã lâu không cùng uống rượu rồi.”
Lương Quân Kỳ vòng qua cậu, tự nhiên phóng khoáng đi vào nhà.
Đào Gia Bối trố mắt từ từ phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo, cau mày oán giận: "Này, tôi không phải nói với anh là tôi muốn rời nhà sao?”
"Hả? Cô không ở nhà sao?”
"Lương Quân Kỳ! Tôi đang nói với anh, anh đi nhanh lên, tôi cũng phải ra ngoài rồi!”
Lương Quân Kỳ thả xuống túi nilong, ngước mắt lên rồi bỗng nhiên trong nháy mắt đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, vòng tay đem người ôm vào trong ngực, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cậu, thì thầm thấp giọng nói: "Cậu lại nói dối với tôi nữa thử xem?”
Hô hấp quấn quýt, Đào Gia Bối có chút chật vật đem ánh mắt hướng nơi khác, căm tức thối lui vài bước, nhanh chân trở về phòng, ầm, cửa lập tức đóng lại!
Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang lên, nam nhân đẩy cửa đi vào, cũng học bộ dáng của cậu ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, dựa lưng vào bên giường.
"Còn tức giận sao?” Nam nhân lấy cùi chỏ đụng đụng cậu, Đào Gia Bối không phản ứng lại, hắn trái lại càng hăng hái, mỗi lần lại mạnh hơn một chút, hắn hạ thấp giọng, lấy lòng cười: "Vui chưa? Đào tổ tông? Tôi sai rồi, thật sự, tôi nghiêm túc tự kiểm điểm một vạn lần! Cậu nhìn tôi chút đi, trên gáy có phải là khắc ba chữ ‘Tôi có tội’ hay không?”
Đào Gia Bối tát một phát đem cái đầu đang tiến đến trước mặt, đẩy ra, không nhịn được cười chế giễu: "Xong chưa?”
"Hết giận rồi?” Lương Quân Kỳ đem lon bia đưa tới, cười rộ lên: "Uống chút bia đi?”
Đào Gia Bối tiếp nhận bia, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Lương Quân Kỳ anh cái tật xấu gì đây? Ngang ngược như vậy là muốn ép tôi nổi nóng với anh?”
"Không phải bởi vì cậu cứ giống con rùa đen rụt đầu không chịu gặp tôi, cho nên tôi mới phải xài chiêu này sao?”
Đào Gia Bối rất chột dạ, ngập ngừng nói: "Tôi khi nào thì vậy a?”
Trong phòng không bật đèn, ngay cả ánh sáng lờ mờ của màn hình máy vi tính cũng dần dần chìm vào bóng tối, Lương Quân Kỳ chỉ là cúi đầu cười, tia sáng nhỏ từ ban công chiếu vào mông lung, ấm áp, gương mặt đó cười đến đặc biệt quyến rũ người.
Đào Gia Bối cuống quít nhắm mắt, ừng ực ừng ực nuốt xuống một lon bia.
Ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, từng cái từng cái khảm vào trong màn đêm như những viên kim cương phát sáng, hai người câu được câu không trò chuyện, bất tri bất giác nói đến một ít chuyện cũ, Lương Quân Kỳ nhớ lại, nói: ” Năm ấy, mùa đông năm thứ ba đại học, internet lan truyền: bốn giờ sẽ có mưa sao băng, cậu còn nhớ không, cậu nói với tôi, cậu đặc biệt muốn xem, bảo tôi đúng bốn giờ gọi điện thoại cho cậu.”
"A, nhớ rồi.” Đào Gia Bối tùy ý bóp lon bia trống rỗng, âm thanh lạch cạch lạch cạch trong không gian yên tĩnh hơi hơi chói tai.”Cậu nói xem cậu rất thiếu đạo đức đi?” Lương Quân Kỳ nói: "Tôi thật vất vả bỏ qua một bên quyển truyện đang coi dở, gọi điện thoại cho cậu, cậu cư nhiên tắt điện thoại, tôi như một thằng ngốc ở trên đài uống gió Tây Bắc mấy tiếng đồng hồ, đáng thương biết bao a.”
"Hả? Anh đứng ở đó đến hừng đông sao? Khi đó anh không phải nói, anh quá buồn ngủ, không thức dậy được sao?”
"… Còn không phải là ngại chính mình quá ngu, không muốn nói cho cậu biết sao.” Lương Quân Kỳ mặt đen một nửa.
Đào Gia Bối nhịn cười, nói: "Nói như thế anh thấy mưa sao băng sao? Những bức hình kia là chính anh chụp đi? Còn gạt tôi nói là người khác chụp.”
"Cậu còn cười được?” Lương Quân Kỳ híp mắt, nhào tới muốn giáo huấn cậu, Đào Gia Bối oa oa kêu, một cước đạp hắn, một tay tách ra móng vuốt của hắn, còn một tay che chở lon bia trong tay.
"Lương Quân Kỳ! Anh cách tôi xa một chút! Xa một chút! A! Bia sắp đổ!”
Lương Quân Kỳ thuận thế túm lấy bàn chân lạnh lẽo của cậu, đè cậu lại, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng nhúc nhích … Ai, chân cậu sao lại lạnh như thế?”
"Biến, tay anh so với chân tôi còn lạnh hơn.” Đào Gia Bối đem chân rút về, đến nửa ngày không nghe thấy Lương Quân Kỳ hó hé gì, nâng mắt lên lại đối mặt với con ngươi tối om của hắn.
"Anh, anh làm gì thế?” Đào Gia Bối nuốt một ngụm nước bọt.
"Đào Gia Bối…” Lương Quân Kỳ nghiêng người lại gần, hai tay vòng qua hai bên cậu, nhẹ giọng nói: "Em trốn tránh anh hơn một tháng, đến cùng là tại sao? Anh khiến em chán ghét đến thế sao?”
"Tôi không có.”
"Nói dối” Lương Quân Kỳ không tha thứ "Em có dám nhìn vào mắt của anh lặp lại lần nữa hay không?”
"Tôi thật sự không có, không phải là vì bận bịu quá sao…”
"Trốn, tiếp tục trốn, em mà còn trốn tránh nữa, anh liền hôn em a?”
Hơi thở ấm áp hòa quyện cùng một chỗ, như có một dòng điện từ đầu dây thần kinh chạy đi khắp toàn thân, ngay cả nửa bên vai cũng xụi lơ. Đào Gia Bối cảm thấy gò má của mình có chút nóng lên, không nhịn được nhíu mày, nói: "Làm gì lại nói câu như thế, không sợ người yêu bé nhỏ nhà anh ghen sao?”
"… Em nói ai?” Lương Quân Kỳ sửng sốt một chút.
"Ai? Còn có ai?” Đào Gia Bối đưa tay đẩy hắn: "Tránh ra, đừng đè lên tôi. Chính là đứa nhỏ hai tháng trước ngồi cùng anh chứ ai, mi thanh mục tú, bé ngoan nè, với anh rất xứng a.”
"Chậc, sao anh nghe lời này chua như vậy a?”
"Thần kinh.”
Đào Gia Bối đánh hắn một cái: "Anh đến cùng có tránh ra hay không? Không thì tôi đạp anh đó!”
Lương Quân Kỳ nắm chặt cánh tay của cậu, cười đến mặt mày cong cong: "Đào Gia Bối, thành thật khai báo, em hỏi thăm Lưu Hiểu Phi về anh phải không? Thế nào? Đối với đời sống tình cảm của anh quan tâm như thế?”
"Chỉ là quan tâm bạn bè thuần túy thôi, tôi làm sao? Phạm tội à?” Đào Gia Bối mạnh miệng.
"Anh ở trong lòng em… Thật sự… Chỉ là bạn bè thôi sao?” Lương Quân Kỳ nắm chặt cánh tay cậu muốn thoát ra, dùng một cái tay khác hơi nâng cằm của cậu lên, nhẹ nhàng hôn môi cậu.
Đào Gia Bối đột nhiên trợn to mắt, bộ dáng có chút ngốc.
"Anh cùng y sớm đã chia tay, ” Lương Quân Kỳ đôi mắt đen kịt, như một viên bảo thạch, thời điểm chăm chú nhìn thoạt nhìn càng them thâm tình: "Thích hỏi thăm như thế, điểm ấy sao lại dò không ra a? Ngốc.”
… Lưu Hiểu Phi chơi mình sao? Khốn nạn!
Đào Gia Bối bên này còn chưa xoắn xuýt xong, tay Lương Quân Kỳ nắm cằm cậu hơi kéo lại, cúi đầu, tinh chuẩn hướng bờ môi nóng bỏng mà dính vào.
Đầu lưỡi đẩy ra bờ môi khép hờ của cậu, Lương Quân Kỳ lúc đầu còn vô cùng khắc chế tâm nóng mà ôn nhu khẽ hôn, nhưng sau đó lại đem người ôm chặt vào trong ngực, điên cuồng mút vào hôn sâu.
Loại khao khát táo bạo đó như là hận không thể ngay tức khắc liền đem người nuốt cắn vào trong bụng, tiếng tim đập cổ vũ vang lên bên tai ong ong, Đào Gia Bối dừng lại, nhu thuận mà hé miệng, dần dần nhiệt tình đáp lại.
Đây là một nụ hôn rất dài, lúc kết thúc hai người đều có chút hơi thở bất ổn.
Lương Quân Kỳ tựa đầu đặt ở trên bả vai của cậu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cái cổ trắng nõn của cậu, nhẹ hơi thở dài: "Thật vui, em yêu, người ta nhớ em muốn chết rồi, em có biết không?”
"Dùng cái gì để nhớ?” Đào Gia Bối cụng đầu hắn: "Dùng nửa người dưới nhớ sao? Nhớ đến nỗi cùng người khác lên giường?”
"Này” Lương Quân Kỳ ngồi thẳng dậy: "Em vừa đi liền đi năm năm, năm năm a đại ca! Hồi đó chia tay, em một câu bảo anh chờ em cũng không nói, anh nghĩ đến em đời này cũng sẽ không trở về đây! Anh có thể làm sao? Làm góa phụ à?”
Đào Gia Bối hận đến cắn vào môi dưới của hắn, làm cho Lương Quân Kỳ đau đến "Rít” hít vào một ngụm khí lạnh, mới vừa lòng nhả hàm răng ra, hầm hừ nói: "Anh cũng không kêu em ở lại a?”
"Đây không phải là sợ làm lỡ tiền đồ của em sao, huống hồ em đi dứt khoát, vui vẻ như thế, ai biết trong lòng em còn có anh hay không?”
"Đầu đất.”
Lương Quân Kỳ sờ sờ mặt của cậu, cười tủm tỉm nói: "Em không đi nữa? Cả đời đều ở bên cạnh anh đi? Vợ à?”
Đào Gia Bối vuốt ve tay hắn, trừng mắt: "Gọi ai đó?”
"Gọi em a, vợ ơi.”
Lương Quân Kỳ đem người ôm vào trong ngực, như con lật đật mà trái lắc lắc phải lắc lắc, trái tim trống rỗng được xoa dịu như họ lại trở về thời gian của năm năm trước đây, hình như không khí cũng trở nên thật ngọt ngào.
"Anh nghĩ rồi, Đào Gia Bối, anh trốn không thoát em…” Lương Quân Kỳ thấp giọng nói: "Năm năm này anh đã thử qua rất nhiều người để quên em, anh rất muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng không một người nào có thể giống như em nắm giữ trái tim của anh.”
Đào Gia Bối cười: "Nghĩ rõ rồi? Không có ai được như em đi?”
"Vâng, em là tốt nhất trên thế giới.” Lương Quân Kỳ hôn một cái vào lỗ tai của cậu: "Tùy hứng như thế, đáng ghét như thế, lười biếng như thế, thích đỏ mặt như thế, thích nói dối như thế, thích ăn dấm chua như thế, biệt nữu như thế… Tuyệt đối có một không ai trên thế gian này.”
"Này, anh đây là đang mắng em đi!”
Lương Quân Kỳ trầm thấp cười, khoang ngực khẽ chấn động, Đào Gia Bối nghe đặc biệt an tâm.
"Khuyết điểm của em càng nhiều càng tốt, như vậy ngoại trừ anh, sẽ không ai dám yêu em, đúng không?”
Đào Gia Bối giật giật lỗ tai hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Ai nói thế, người thích em rất nhiều a.”
Tiếng gió vù vù thổi rèm cửa sổ vang vọng, ánh sao lấp lánh.
"Đào Gia Bối…”
"Hả?”
"Anh yêu em.”
"Đầu đất, em cũng yêu anh.”
…
"Đào Gia Bối, anh đã nói với em chưa, kia…” Nam nhân da mặt luôn luôn dày giờ phút này mặt hơi có chút nóng lên: "Em là… Khụ khụ… Mối tình đầu của anh…”
"Là cái gì của anh?”
"Mối tình… đầu…”
"Ha ha ha ha, thật, thật sự sao?”
"Ừm… Cười! Cười cái rắm a!”
Nghĩ đến nước mắt cũng chảy ra, người nào đó chậm rãi dừng cười, đứng lên, nghiêm mặt nói: "Kỳ thực… Anh cũng là… Mối tình đầu… của em.”
Nếu như em có cánh, có thể bay, vậy em nhất định sẽ vượt qua thiên sơn vạn thủy để trở về bên anh, bởi vì anh ở đây, trái tim của em mới có thể ở đây.
HẾT
Vote Điểm :12345