Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế
Tác giả: Trần Hưởng
Edit: GinL
Raw: Hoàn - Editing...
Số chương: 25 chương + 1 PN
Nguyên sang, hiện đại, HE, xuyên việt, ngọt sủng, trọng sinh, cường cường
Viên Hàm Vũ x Nhạc Tuyên
===
Văn án:
Nhạc Tuyên có chút buồn bực bởi vì sau vụ tai nạn xe cộ lại bị một người kỳ quái lừa bịp.
Lừa thì cũng thôi đi, người kia lại còn đòi kết hôn với hắn.
Từ chối được không?
Viên Hàm Vũ: Trẫm cho rằng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng!
Nhạc Tuyên: Không hề, là do ngươi cả nghĩ thôi.
Viên Hàm Vũ: Những điêu dân này, trẫm sẽ giúp ngươi diệt trừ từng người một, chỉ cần ngươi đồng ý gả cho trẫm!
Nhạc Tuyên: Ngươi nói đạo lý tốt cái gì chứ, ta cực lực phản đối.
Đây
là một hoàng đế sống lại thời hiện đại, gặp được một tổng giám đốc dung
mạo giống hệt vị tướng quân ưa thích của kiếp trước. Âm mưu dính lấy
nhau rồi hảo nói chuyện yêu đương...!!!
Yêu thương ấm áp
。。。
Hoàng đế công x tổng giám đốc thụ.
Kết hôn trước yêu sau, ngọt sủng, công sủng thụ, 1x1, HE
Một đêm khuya đầu hạ, trên đường lớn một mảnh yên lặng, chỉ có đèn đường lặng lẽ chiếu lên con phố không một bóng người.
"Véo..oooo"
Một tiếng rít xẹt qua bầu trời đêm, một chiếc xe hơi màu bạc gào thét phóng qua.
Nhạc Tuyên siết chặt tay lái, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, không khí trên đỉnh đầu đạt áp suất thấp đến cực điểm.
Di động bị ném sang một bên không ngừng nhấp nháy, nhưng anh không nhìn, tuỳ ý quăng nó trong một góc.
Hai
chữ "Thân ái" lấp loé trên màn hình trông có vẻ vô cùng trêu chọc. Nếu
như để cấp dưới của Nhạc Tuyên nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc cảm thán
một phen. Hoá ra Nhạc tổng cao lãnh như vậy cũng có một mặt lãng mạng.
Bên
trong xe không bật điều hoà, toàn bộ cửa sổ đều hạ xuống. Một tay gác
lên cửa sổ xe, mặc cho gió biển đánh vào mặt. Cảnh tượng vừa rồi vẫn
chiếm hết toàn bộ đầu óc của Nhạc Tuyên, hai thân hình dây dưa với nhau
trên chiếc giường lớn.
Cười lạnh một tiếng, anh đúng là tốt tính quá
mà, nhìn cảnh tượng vậy cũng chỉ bất quá ném thứ trên tay xuống rồi xoay
người rời đi, mà không có nhào lên đánh mấy tên tiện nhân kia mấy bạt
tay.
Tự hỏi lại mình, thường ngày đối với tên nhóc Đỗ Tử Triệt kia
không tệ, nó muốn gì một hai đều thoả mãn. Trừ một lần kia, ở trên
giường hai người cũng vô cùng ăn ý, nhưng ngay cả Nhạc Tuyên cũng không
biết đến tột cùng vấn đề là ở đâu ra.
Một tay chống đầu, đôi mắt dần
híp lại thành một đường. Đột nhiên một bóng đen bay qua trước mắt Nhạc
Tuyên, chỉ nghe thấy "Xuy-" một tiếng, lốp xe cọ sát lên mặt đường, đánh
thức tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhạc Tuyên liều chết giẫm phanh, vừa
sắp chạm vào thứ kia thì ngừng lại. Tai nạn thình lình làm Nhạc Tuyên
hít sâu một hơi, trán tựa lên tay lái im lặng nửa giây, sau đó mới run
rẩy đưa tay mở cửa xe ra.
Một người đàn ông nằm ngay trước bánh xe mình, bánh xe cách người kia không quá mười centimet.
Nhìn
về phía người đang nằm bò dưới đất, không nhìn rõ dung mạo. Đầu tóc hơi
rối ướt dầm dề rơi trên vai, còn dính mấy sợi rong rêu. Nước biển làm
ướt quần áo hắn, trong không khí cũng tràn ngập mùi tanh của biển. Dọc
theo đường hắn chạy đến đây, còn có thể thấy được một hàng dấu chân.
"Anh
không sao chứ?". Nhạc Tuyên nỗ lực làm mình bình tĩnh, ngồi xổm bên
cạnh người đàn ông xa lạ, đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn một chút.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, Nhạc Tuyên chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của mình và trái tim đang đập bùm bùm.
Người
nọ vẫn không nhúc nhích nằm bò, chỉ có thể nhìn gáy người kia. Tuy rằng
là đêm khuya, trên trán Nhạc Tuyên đã bắt đầu xuất hiện một tầng mồ
hôi. Trong lòng càng thêm lo lắng, cũng không biết phải làm như thế nào.
Tổng cảm giác có một tia khí lạnh từ gót chân chậm rãi dâng lên.
Nhạc
Tuyên thầm mắng một tiếng, lúc trước không nên đi xem nhiều phim kinh
dị như vậy, khiến cho giờ phút này cũng chợt thấy rùng mình.
"Hey,
nghe thấy tôi nói không!" người trên mặt đất kia không có nửa điểm phản
ứng, lòng bàn tay tùy ý xoa xoa, muốn móc điện thoại ra, lúc này mới ý
thức được cái thứ xui xẻo kia đã bị mình ném bên cạnh ghế ngồi. Chui vào
xe nhặt di động lên, nhìn hơn 30 cuộc gọi nhỡ, khóe miệng gợi lên một
tia cười lạnh.
Gọi điện thoại cho xe cứu thương, đứng từ xa quan sát, dựa vào xe nhìn chằm chằm người đàn ông dưới chân mà phát ngốc.
Tục
ngữ nói rất đúng, một chuyện không thuận, mọi chuyện sẽ không thuận.
Hôm nay, Nhạc Tuyên cũng thật là có thể lý giải triệt để những lời này.
Bác
sĩ còn chưa tới, Nhạc Tuyên cũng không dám lộn xộn động vào người ta.
Trong tình huống ngại ngùng hiện tại, Nhạc Tuyên cũng không đoán được
người này hôn mê có liên quan gì tới mình hay không.
Giơ tay nhìn
đồng hồ, đã ba giờ rưỡi tối. Tính thêm hai ngày tăng ca buổi tối, Nhạc
Tuyên mới kịp nhận ra, mình đã hai ngày không ngủ.
Lẳng lặng dựa vào xe, vừa buồn ngủ, nhưng thật ra rất căng thẳng.
Vừa
mới định đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, cái di động lỗi thời lại
reo lên. Chưa kịp xem ai gọi, lại theo thói quen bấm nhận máy.
"Chồng, anh rốt cuộc cũng nghe điện thoại của em!"
Vừa
mới nhận điện thoại, Nhạc Tuyên liền lập tức hối hận. Giọng Đỗ Tử Triệt
rõ ràng thở nhẹ ra, thấy Nhạc Tuyên nghe điện thoại, tám chín phần là
không còn tức giận nữa.
"Chồng ơi, anh ở đâu đấy, khi nào xong việc trở về nha!"
Giọng
người nọ làm Nhạc Tuyên có chút hoảng hốt, như là quay trở về lúc chiều
nay, giống như con mèo nhỏ làm nũng với anh, nhắc anh lúc trở về nhớ
mang theo món đặc sản mà người ấy thích nhất.
Đáng tiếc bây giờ giọng nói này, lại làm Nhạc Tuyên hết sức ghê tởm.
"Chồng! Có chuyện gì về nhà mình nói sau, được không!"
Không
nghe được Nhạc Tuyên trả lời, đầu dây bên kia hình như cũng có chút sốt
ruột, càng cố gắng làm nũng, lại một chút cũng không tự nhận ra vốn dĩ
kỹ năng làm nũng đáng tự hào đó hiện tại đã không còn tác dụng gì đối
với Nhạc Tuyên nữa.
Trong lòng cũng đã từng nghĩ đến rất nhiều lời
nặng nhẹ với người kia, nhưng trong nháy mắt này, Nhạc Tuyên chỉ cảm
thấy đặc biệt mệt mỏi, một câu cũng không muốn nói với Đỗ Tử Triệt.
"Không có việc gì cúp máy". Lạnh lùng trả lời lại sáu chữ, mặt không biểu cảm cúp điện thoại.
Vote Điểm :12345