Có lẽ ở quê tôi không nhà nào có cây mai đẹp như cây mai của nhà ông Hai cả . Chắc cây mai phải lớn tuổi lắm rồi, vì cái gốc to lớn, xù xì và góc cạnh coi rất xưa cổ, mà đặc biệt hơn nữa là hoa của nó có rất nhiều cánh, có hoa chỉ có 5, 6 cánh, có hoa được 7, 8 cánh … thậm chí có hoa tới 12 cánh lận, và màu hoa vàng tươi rực rỡ . Không biết tự bao giờ mà tôi đã bị cuốn hút bởi cái dáng khẳng khiu của những cành cây nâu nâu đươm đầy nụ xanh ngắt, để rồi một sớm mai xuân bỗng trở nên vàng rực trong nắng …
"Làm gì đó ?" một tiếng nói bỗng vang lên sau lưng tôi . Giật thót mình, tôi quay phắt lại sợ hãi . Một đứa con trai chạc tuổi tôi đang đứng nhìn tôi lạ lẫm .
"Không… không có làm gì hết."
"Không làm gì hết sao lại ở trong sân vườn nhà tui ? Tính bẻ trộm hoa hay trái cây, phải không ?"
"Không có … không phải bẻ trộm trái cây hay hoa đâu … mà tui …"
"Mà tui … làm sao ?"
"Tui tính bẻ một cành mai đem về nhà trồng"
"Cái gì ? Bẻ mai đem về nhà trồng hả ?"
"Ừa tui thích bông của cây mai này lắm, còn khoảng nửa năm nữa là tới Tết, tui tính bẻ trộm một cành đem về nhà trồng … tới Tết có hoa mai chưng sẽ được hên lắm … "
Hắn nhìn tôi hiền hoà và hỏi trống không :
"Nhà ở đâu vậy ?"
"Xóm dưới, cái nhà có cây mận to thật là to đó ."
"Vậy hả, nhưng tui chưa bao giờ vào trong xóm, nên không biết đâu ."
"Cậu là cháu của ông Hai hả ? Cậu ở đâu mà chưa bao giờ vào trong xóm ?"
"Ừa tui là cháu ngoại ông Hai, tui ở Sài Gòn, hồi đó lâu lắm rồi có về đây thăm ngoại, nhưng không nhớ gì hết . Lần này chắc tui về đây ở luôn rồi ."
"Sao vậy ?"
"Má tui mới chết, trên đó không còn ai thân nên ngoại đem tui về đây ."
Nhìn đôi mắt đen láy hơi buồn buồn, tôi đã tính hỏi còn ba đâu, nhưng không hiểu vì sao lại thôi .
"Tên gì vậy ?" hắn lại hỏi tiếp :
"Tên Hùng, nhưng mọi người kêu tui là Cu . Còn cậu tên gì ?"
"Kêu tui là Trúc, đừng có kêu là cậu nữa … còn tui kêu là Hùng nhe, tên Hùng đẹp hơn mà đúng với người nữa … còn Cu thì … quê quá, với lại ai cũng có cái đó mà … "
Dứt lời, hắn ta cười thật là dễ thương . Và tôi cũng đã cười theo câu nói ngộ nghĩnh đó .
Ở tuổi 16 nhưng do giống ba tôi nên tôi cao lớn hơn những đứa cùng trang lứa nhiều, thêm nữa do suốt ngày dãi nắng, lội sông, chèo ghe phụ mẹ tôi bán hàng trên chợ, nên tôi có nước da bánh mật rất khoẻ mạnh . Còn Trúc thì trái ngược lại, thua tôi có một tuổi mà dáng người thanh tú, trắng trẻo, trông rất thông minh với đôi mắt đen láy và nhất là cái cười sao mà dễ thương hết sức .
"Hùng đã lựa được cành mai nào chưa ?" Tiếng của Trúc kéo tôi về với thực tại của một tên bẻ trộm .
"Chưa … mà có lựa chọn gì đâu … mới vô có một chút thôi thì bị bắt gặp rồi ."
"Hùng vô bằng cách nào vậy ?"
"Leo qua rào ở đằng sau vườn rồi lội qua con mương vô đây"
"Hổng sợ chó hả ?"
"Tui canh kỹ rồi, hồi nãy thấy ông Hai dẫn con chó đi đâu rồi ."
"Trời ơi ! Hùng ghê quá đi, sao để ý theo dõi nhà người ta dữ vậy ?"
"Đâu có theo dõi đâu, tại thấy ông Hai đi vắng nên mới … leo vô thôi, với lại theo dõi kiểu gì mà để bị bắt gặp như vầy ."
"Lần sau Hùng đừng leo rào nữa, kêu cửa đi nhe, Trúc mở cửa cho ."
"Có thiệt không vậy ?"
"Thiệt mà, Trúc muốn làm bạn với Hùng lắm . Về đây mới có ít lâu thôi mà Trúc buồn quá à . Nhớ má, nhớ nhà mà hổng có bạn gì nữa hết . Bây giờ Hùng thích cành nào nói đi, Trúc kêu chú Bảy chặt cho ."
"Thôi, ông Hai biết được sẽ đánh cậu chết ."
"Đã nói đừng kêu là cậu nữa mà … Ngoại không bao giờ đánh Trúc đâu, ngoại thương hổng hết nữa mà đánh gì ."
"Nhưng mà cây mai này quí lắm đó … thôi cho tui … cho Cu một cành nhỏ này được rồi, mà để Cu bẻ nó cũng được, đừng kêu ai hết ."
"Ừa, Hùng lấy đi, nhưng để Trúc vô lấy cây dao, chứ nó dai lắm đó ."
Hí hửng ra về bằng cửa trước với cành mai trên tay, trong lòng tôi rộn rã như mùa xuân vì mình đã có được cái hằng mơ ước và nhất là quen được một người bạn có nụ cười dễ thương như những nụ mai .
"Mai mốt tới chơi nữa nghe Hùng ." Tiếng Trúc nói vói theo .
"Ừ" tôi đáp vội vã và chạy thật nhanh về nhà .
Đến nhà, tôi lập tức đào ngay một cái hố nhỏ để trồng cành mai, không sợ nó chết . Đắp đất và tưới cho nó mấy gáo nước múc từ trong lu xong, tôi đứng nhìn cành mai mà trong đầu nghĩ đến những chùm hoa vàng rực và nụ cười thật dễ thương .
"Hùng ! đứng làm gì vậy ? Cành mai sống không ? Sao không qua bên nhà Trúc ?" Một loạt câu hỏi đánh thức tôi đang ngơ ngẩn vì những chiếc lá vàng héo bắt đầu rụng .
"Ơ … không biết, chắc nó không thích đất nhà Cu, hay là Cu không biết cách trồng nên nó héo queo và rụng gần hết lá rồi ."
"Hổng phải vậy đâu, bửa hổm Trúc kể cho ngoại nghe về cành mai này, ngoại nói là mai phải chiết ra mới sống được, chứ không có cắm xuống đất như vầy ."
"Sao kể cho ông Hai chi vậy, ổng đánh Cu sao, mà ổng có la cậu Trúc không ?"
"Hổng có mà, ngoại chỉ cười và nói là đồ con nít vậy thôi . Sau đó, Trúc năn nỉ ngoại chiết một cành cho Hùng . Ngoại làm rồi, đang bó đất, chờ đến lúc nó ra rễ sẽ chặt cho Hùng . Hổm rày sao lâu quá không thấy Hùng qua để kể cho Hùng nghe, nên hôm nay Trúc mới vô đây kiếm Hùng đó ."
"Vậy hả … cám ơn cậu Trúc nghe ."
"Đã nói là đừng kêu là cậu nữa rồi mà …" Trúc đột nhiên ngưng nói mà nhìn tôi chăm chăm . Hơi ngường ngượng, tôi hỏi :
"Nhìn gì mà nhìn dữ vậy ?"
Nở một nụ cười và mặt ửng đỏ lên, Trúc đáp :
"Hùng đô con ghê há"
Tôi bỗng thấy quê quê vì lúc đó nhận ra mình chỉ mặc độc một cái quần đùi đen . Trước giờ tôi vẫn thường bông nhông một cái quần đùi tắm sông, đá banh với mấy đứa bạn mà đâu có sao đâu, tự nhiên hôm nay lại thấy lúng túng vậy .
"Tại tui làm việc nhiều đó thôi, nhưng mà như Trúc mới đẹp đó, trắng trẻo mà cười có duyên lắm ."
"Không, không thích như vầy, thích như Hùng thôi ."
"Đen thui, xấu quắc à"
"Không có xấu, đẹp trai lắm … "
Phần 2
Cành mai chiết lớn thật chậm mặc dù tôi và Trúc chăm sóc rất kỹ lưỡng . Theo lời dặn của ông Hai, chúng tôi đã kiếm đầu cá, đầu tôm để bón cây và Trúc còn lấy cả đất chung quanh cây mai ở nhà đem qua đắp thêm nữa, thỉnh thoảng lại lấy một miếng bánh dầu vùi vào gốc . Trúc thường hay đến nhà tìm tôi mỗi buổi chiều vì biết rằng ban ngày tôi còn phải phụ má đưa trái cây ra chợ bán . Mỗi lần đến Trúc luôn múc một gáo nước tưới cho cây mai dù tôi có nói "Hùng tưới rồi mà"; Trúc gần như không bao giờ trả lời mà chỉ cười với tôi . Và cũng từ ngày trồng cây mai chiết tôi không còn muốn chạy vào xóm để tìm kiếm mấy thằng bạn cũ nữa mà quanh quẩn trước nhà để chờ Trúc . Tôi rất ngại đến nhà tìm Trúc, vì nhà ông Hai giàu có nhất vùng, mấy đứa bạn chơi với tôi từ nhỏ đã chọc ghẹo và nói tôi "bám đít" công tử nhà giàu rồi . Nhiều lúc tôi cũng tức lắm, tính không chơi với Trúc nữa mà tiếp tục những trò chơi thô bạo với đám bạn trong xóm, nhưng không hiểu sao tôi không thể không chờ đợi Trúc mỗi buổi chiều .
"Ngày mai Trúc sẽ đi học trên trường huyện đó Hùng ."
"Ừ, vậy mà tới mùa tựu trường rồi há ."
"Hùng không đi học sao ?" Trúc ngần ngại hỏi :
"Học hết lớp 8 thì Hùng nghỉ ở nhà phụ má"
"Ba Hùng đâu ?"
"Ba không chịu nổi sự cô quạnh và cái thiếu thốn nơi đây nên đã bỏ đi mất rồi ."
"Hùng có một mình thôi hả ?"
"Hùng có anh hai, nhưng cũng giống như ba, anh đã bỏ má và Hùng mà đi luôn rồi ."
Một sự im lặng chia xẻ cái mất mát của hai đứa bao trùm không gian chung quanh .
Bịch … bịch …
Trúc ngơ ngác nhìn ra ngoài rồi tròn mắt nhìn tôi như thầm hỏi .
"Xoài rụng đó . Đi, đi ra ngoài vườn mình lượm đem vô chấm nước mắm đường ăn ."
Hai đứa rời bỏ cái không gian chùng lắng đó chạy ra ngoài và nhanh chóng tuôn ra những trận cười rộn rã .
Chiều nay trời tắt nắng sớm, giòng sông sau nhà buồn bã chảy về xuôi, lác đác trên sông những đám lục bình bềnh bồng vô định . Giòng sông chảy buồn, nắng chiều buồn, màu tím của đám lục bình cũng buồn mà tôi còn buồn hơn thế nữa, vì mãi đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy Trúc tới . Lại gần cây mai, mân mê những chiếc lá xanh tôi thấy mình bồn chồn kỳ lạ . Tiếng má kêu tôi vào ăn cơm đã giúp tôi quyết định sang tìm Trúc .
"Con chạy ra ngoài một chút, con ăn sau nghe má"
Vừa ra khỏi nhà được một quãng thì gặp Trúc đang vội vã đi ngược lại, tôi hỏi liền :
"Trúc đi đâu vậy ?"
"Đi gặp Hùng" vừa thở hổn hển, Trúc vừa trả lời :
"Sao hôm nay Trúc đến trễ vậy ?"
"Tại mắc phụ ngoại tuốt lá mai, hôm nay 14 rồi, phải ngắt lá cho Tết ra hoa . Hùng ngắt lá cây mai của mình chưa ?"
"Chưa, mà Hùng cũng không có biết hôm nay là ngày phải ngắt lá mai đâu … suốt chiều giờ chỉ lóng ngóng chờ … Trúc thôi, không nhớ gì hết ."
"Thiệt hả ? Hùng chờ Trúc đó hả ?"
"Ừ" tôi đáp nhỏ, rồi hỏi tiếp :
"Vậy bây giờ mình ngắt lá mai được không ?"
"Được, mà sáng mai làm cũng được, tại cây của ngoại lớn quá đi nên phải làm mấy ngày mới xong, còn cây của mình có chút xíu hà, ngắt mấy phút là hết trơn . Mà Hùng tính đi đâu vậy ?"
"Đi tới nhà Trúc"
Trúc im lặng không nói gì nữa mà chỉ nhìn tôi, nhưng tôi có thể thấy được cả một trời xuân ánh lên trong đôi mắt đó .
"Ủa, sao tới giờ này ? không đi học hả ?"
"Được nghỉ Tết rồi, mà Hùng tính lấy ghe đi đâu vậy ?"
"Qua nhà dì Chín chặt lá chuối về cho má gói bánh . Trúc đi không ?"
"Đi, nhưng mà Trúc không biết bơi, có sao không ?"
"Con trai gì mà ẹ vậy" tôi le lưỡi chọc Trúc . Lại chỉ vẫn một nụ cười thay câu trả lời .
"Không sao đâu, Hùng bơi giỏi lắm, có gì Hùng cứu vô bờ cho, nhưng mà để chắc ăn Hùng cột cái thùng nylon 4 lít vô người Trúc nhe, Trúc chỉ cần bao nhiêu đó là đủ nổi rồi ."
Một tràng cười như pháo Tết vang lên sau cái ý kiến của tôi .
Dòng sông thật êm và tôi chèo cũng dễ dàng vì đang xuôi theo con nước lên . Cũng vẫn một màu tím lục bình đang lững lờ trôi đó, nhưng hôm nay tôi lại không thấy nó buồn nữa . Trúc ngồi trong lòng ghe tay đang khoát nước nghịch .
"Có sợ không ?"
"Không sợ, có Hùng rồi mà . Hùng ơi, chèo lại gần đám hoa tím đó được không … hoa gì mà đẹp vậy ?"
"Lục bình đó"
"Hùng ơi, có nhiều con cá nhỏ bơi trong đây lắm nè"
"Ừa, coi chừng cá chốt nó đâm sưng tay đau buốt lắm đó nghe"
"Cá chốt hả ?"
"Ừa, con cá giống con cá trê nhỏ đó"
"Có ăn được không ?"
"Được chứ, kho tiêu ăn với cháo trắng ngon hết xảy luôn"
Cặp ghe vào bờ, tôi nhảy lên trước và kéo Trúc lên sau . Cột ghe vào nhánh bần, một tay tôi cầm con dao bầu, một tay dắt Trúc băng qua con đường đất để vào nhà dì Chín chặt lá chuối .
"Dì ơi, con ra chặt lá chuối cho má con"
"Ừ, nhớ lấy quày dừa khô tao để dành cho má mày luôn đi nghe, đứa nào đi với bay vậy ?"
"Dạ con là cháu ngoại của ông Hai"
Dì không nói gì nữa cả mà đi vào trong bếp .
"Dì Chín là ai vậy Hùng ?"
"Là em của má đó"
"Dì đẹp quá hả, giống má Hùng ghê đi, mà Hùng cũng giống má lắm đó ."
"Người ta nói con trai mà giống mẹ khổ lắm ."
"Hùng ơi! trời sắp mưa rồi"
"Biết rồi, Hùng đang chèo cho lẹ tới ngã ba sông, mình sẽ núp mưa dưới gầm cầu sắt đó"
Một góc trời đen kịt và đang lan ra thật nhanh, gió mạnh làm mặt sông cuộn sóng . Trúc ngồi giữa lòng ghe bên đống lá chuối có vẻ sợ lắm, hai tay vịn thành ghe mắt nhìn trời kéo cơn vần vũ .
"Nhảy lên bờ đi Trúc" . Tôi la lên khi kềm ghe cặp vào gầm cầu .
Loay hoay làm sao mà Trúc hụt chân té xuống sông, tôi sợ hết hồn, buông cả chèo nhảy vội xuống kéo Trúc vào bờ . Cũng may là gần bờ nên không bị uống nước, mà chỉ có người ướt nhẹp thôi . Nói Trúc chạy vào núp dưới gầm cầu xong, tôi ba chân bốn cẳng chạy xuôi theo con nước để kéo lại chiếc ghe đang trôi đi .
Cột nhanh chiếc ghe vào chân cầu, tôi chạy vội vào gầm, ngồi xuống bên cạnh Trúc là lúc những hạt mưa bắt đầu rơi . Tiếng mưa rơi ào ào như thác đổ, mặt sông dậy sóng cuồn cuộn, tất cả đang bị một màn mưa bao phủ . Tôi cởi áo vắt nước cho khô rồi hỏi Trúc :
"Sao không cởi áo ra vắt nước đi ?"
"Trúc thấy lạnh quá à"
"Nhưng mặc áo ướt như vậy sẽ bị cảm bịnh đó ."
Trúc ngượng ngùng cởi áo ra, tôi đưa tay đón lấy áo của Trúc và vắt mạnh .
"Người gì mà yếu như sên vậy" . Vừa nói tôi vừa chuyển mình sang phía gió thổi để che cho Trúc . Ngồi sát vào tôi để tìm hơi ấm Trúc yên lặng không nói một lời, còn tôi nhìn ra ngoài như muốn ước lượng xem chừng nào trời sẽ tạnh . Bỗng Trúc chuyển mình, rúc sát vào người tôi hơn, giờ tôi có thể nghe được hơi thở của Trúc, nhận biết được cái mùi da thịt của Trúc và tự nhiên thấy lòng mình lâng lâng kỳ lạ . Áp mặt vào vai tôi, Trúc thì thầm trong tiếng mưa rơi :
"Hùng ơi, em thương anh nhiều lắm" .
Tim tôi bỗng thắt lại, không còn nghe được cả tiếng mưa rơi mà nghe trong lòng mình đang dâng lên một cảm xúc sung sướng kỳ lạ … thì ra tôi đang yêu và được yêu mà không thể định hình được cái điều đó . Vừa hạnh phúc đón nhận điều kỳ diệu, vừa lúng túng không biết nói gì, tôi chỉ lặng lẽ vòng tay qua người để kéo sát Trúc vào mình hơn, như muốn nói rằng "Anh cũng yêu em nhiều lắm" .
Cơn mưa rào cuối năm vội đi nhanh như lúc đến, để lại quanh đây một màu cỏ cây xanh ngắt, một mặt sông rộng lớn mạnh mẽ hơn và làm nở bừng trong tôi những hạt mầm yêu đã ấp ủ từ lâu .
Về đến nhà, tôi vội lấy chiếc áo khô đưa cho Trúc mặc, rồi xuống bếp nấu một miếng nước nóng mang lên cho Trúc uống cho ấm người . Trúc đang ngồi co ro trên chiếc giường tre của tôi, chiếc áo của tôi hơi rộng nên làm cho Trúc trở nên bé bỏng hơn .
"Ăn cơm nghe, Hùng dọn cơm hai đứa ăn"
"Ừa, mà tự nhiên em muốn ăn cháo trắng với cá chốt kho tiêu ." Trúc cười vòi vĩnh .
"Mai mốt đi, bây giờ trễ rồi, anh làm không kịp đâu . Ăn cơm của má nấu sẵn đi nghe ."
Phần 3
Hôm nay tôi mới tới nhà ông Hai để biếu trái cây và luôn tiện rủ Trúc sang nhà tôi ở lại qua đêm để cho Trúc biết thế nào là hương vị ngày Tết dưới quê như đã hứa . Gần Tết nhà ông Hai đã đẹp lại càng đẹp hơn, cây mai cổ thụ đã ươm đầy những nụ xanh tươi mát . Chung quanh nhà được quét dọn sạch sẽ làm cho những luống hoa vạn thọ, thược dược càng thêm đẹp . Trong nhà bàn thờ được lau chùi sáng chưng . Một cành mai được chặt xuống cắm trong chiếc độc bình to lớn bày bên cạnh câu đối Tết :
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Tôi chẳng hiểu nó muốn nói cái gì cả mà chỉ biết là nó đẹp và thích hợp vì có chữ "mai" trong đó mà thôi .
"Ngoại ơi, tối nay con ở lại bên nhà anh Hùng nấu bánh tét nghe ."
"Ừ" tiếng ông Hai đồng ý, vì thấy Trúc ở một mình buồn quá . Hơn nữa suốt mấy tháng qua, Trúc chỉ chơi thân với có mình tôi mà tôi lại là đứa hiền lành siêng năng nhất xóm .
Những chiếc lá chuối mang về hôm qua đã được rửa sạch, phơi khô, má cũng đã chẻ dây để cột . Cuốn lá lại … đổ nếp … cho đậu xanh … cho thịt … cột dây … Trúc say sưa nhìn má tôi gói bánh tét . Lúc gần hết tôi mới nói với má để tôi tập gói xem sao, má chỉ cười hiền hậu đồng ý, đứng lên nhường chỗ ngồi cho tôi rồi đi vào bếp . Thật ra tôi muốn chính mình gói cái bánh cho Trúc mà thôi . Trúc hình như hiểu ý, nên sau khi tôi cột cái bánh xong, Trúc nói :
"Anh Hùng làm dấu cái bánh này đi nghe, để coi anh gói bánh có ngon bằng dì không ?"
"Đâu cần đánh dấu, bánh Hùng gói xấu òm, méo xẹo à, nhận ra nó liền thôi ."
"Không có xấu, đẹp lắm mà"
Kê mấy cục gạch bên cạnh mái hiên, tôi và Trúc phụ má bắc cái nồi đất to tướng để nấu bánh . Chẻ nhỏ một ít củi để làm mồi xong tôi bỏ thêm mấy gộc cây đã được phơi khô . Ngọn lửa leo lét cháy, dần dần bén ngọn .
"Hai đứa ngồi đây canh lửa cháy cho đều nghe . Má vô sên mứt dừa ."
"Con vô coi dì sên mứt", dứt lời Trúc chạy vào trong bếp .
Được một chút lại chạy ra ngồi xổm bên cạnh tôi . Từ ngày quen nhau, suốt mùa hè qua, tôi đã dẫn Trúc đi đầu trên, xóm dưới, bắt cá, bắt cua, làm ná bắn chim … nên Trúc trở nên dạn dĩ và nhanh nhẹn hơn nhiều .
"Em nghĩ mứt sắp được rồi đó, em chạy vô lấy mấy cọng cho anh ăn nghe ."
Trúc lại bỏ đi, nhìn theo vào bếp tôi thấy lòng mình ngọt ngào như hương vị của những cọng mứt dừa trắng ngần kia .
Ăn cơm chiều xong, má dặn dò tôi lúc vớt bánh tét phải làm gì rồi má qua bên nhà dì Chín ngủ lại bên đó, để sáng mai đi với dì mang dưa lên chợ sớm . Trải chiếc chiếu dưới mái hiên, tôi và Trúc ngồi cạnh nhau dựa lưng vào vách lá mà đón nhận cái hạnh phúc thần tiên đang phủ trùm vạn vật . Bóng cây mai lung linh theo ánh lửa bập bùng . Cành mai vốn đã nhỏ sau khi ngắt hết lá trông lại càng mảnh khảnh . Vì là cây bói nên chỉ lác đác có vài chiếc nụ con con nhưng với tôi như vậy là đẹp nhất rồi vì tôi đã có được cả một rừng mai đang nở trong lòng .
Trời bắt đầu lành lạnh, tôi vào nhà lấy cái mền quấn quanh người Trúc, rồi ra cời bếp cho thêm củi, tôi cũng không quên chẻ thêm một khúc củi ướt để xông khói đuổi muỗi . Co mình trong niềm hạnh phúc Trúc nhìn tôi làm không nói một lời .
"Có buồn ngủ không, ngủ đi, chừng nào vớt bánh anh kêu dậy, ăn bánh lúc mới vớt ra ngon phải biết"
"Không, em không ngủ đâu, em thức với anh"
Những bông hoa mận nở muộn đang thả vào không gian yên tĩnh một mùi hương thoang thoảng thơm mát . Thỉnh thoảng tiếng củi trong bếp nổ lách tách tung ra bên ngoài những đốm lửa trông như cái pháo bông tí hon .
"Em ăn bắp nướng không ?"
"Ăn"
…
"Cái con gì kêu vậy, phải con ễnh ương không ?"
"Không phải, con bù tọt"
"Là con gì vậy ? Có ăn được không ?"
"Nó giống con ếch nhưng ốm nhom, dài thòng . Nấu cà ri ăn cũng ngon lắm ."
"Cái ụ hôm trước anh móc bùn dưới mương lên đắp để làm gì vậy ?"
"Đó là cái lò tráng bánh . Mai má tráng bánh, em có ở lại nữa không ?"
"Em muốn ở lại với anh mãi thôi ."
Tôi giật mình mở mắt ra, trời đã trưa lắm rồi . Trúc nằm bên cạnh tôi quấn mền say ngủ, lúc ngủ Trúc đẹp một cách ngây thơ thánh thiện quá . Nghe lục đục trong bếp, tôi quay qua nhìn thì ra má đang lui cui quậy bột để tráng bánh, cái dáng hao gầy của má tự dưng làm tôi cay mắt, tôi muốn khóc vì cái hạnh phúc mà má đã và đang cho tôi . Tôi bước lại ôm má và nũng nịu :
"Sao má không nghỉ một chút đi đã ?"
"Trên chợ những lúc không có người mua, má đã nghỉ rồi . Với lại không có còn ngày giờ nữa, mốt là 30 rồi ."
"Vậy thì má đừng tráng bánh nữa"
"Con thích bánh tráng lắm mà, hôm bữa con còn nói là tráng bánh cho thằng Trúc ăn cho biết, với lại má làm quen rồi, một chút là xong ."
Má ngồi tráng bánh, tôi gỡ từng chiếc đem phơi, Trúc nhìn chăm chăm không chớp mắt . Lấy một chiếc bánh nước dừa béo ngậy vừa tráng xong còn nóng hổi, tôi bỏ dừa khô và đậu xanh nấu chín và cuốn vào rồi đưa cho Trúc . Vừa nhai ngấu nghiến, Trúc vừa nói :
"Ngon quá đi à, con chưa bao giờ được ăn bánh tráng dừa ngon như vậy hết đó ."
Nhìn Trúc ăn mà tôi như cũng đang cảm nhận được những vị ngọt ngào và béo ngậy của chiếc bánh, của tình yêu … trong khi má cười hiền hậu vì món ăn của mình đang được một thực khách tận tình thưởng thúc .
"Chút nữa má nướng bánh cho Trúc ăn nghe má ."
"Ừa, cũng sắp xong rồi, con ra đốt lò đi, nhớ lấy gáo dừa khô mà đốt mới có than tốt để nướng ."
Tay má thoăn thoắt trên lửa hồng, chiếc bánh phồng nhỏ bằng cái đĩa con, bỗng chốc lớn dần ra, rồi phồng lên, to lên mãi cho đến khi giống như cái mâm vàng óng thơm phức sau đó được rắc đầy mè rang vàng tươm và cuộn tròn lại đặt trên mâm . Tôi cũng không quên lấy mấy cái bánh phồng đã nướng vàng đem ra phơi sương cho bánh dẻo lại rồi mang vào cắt những khoanh bánh tét nhân đậu cuộn vào bên trong, ăn vào vừa thơm, vừa dẻo, vừa béo ngậy … Oâi ! không biết đó là hương vị Tết, là khúc nhạc Xuân trong tôi hay là hương sắc của tình thương má dành cho tôi và của cái tình yêu tươi đẹp nở rộ trong lòng .
Những mùa xuân mới trôi qua với những hương yêu ngút ngàn thêm lên . Cây mai lớn dần và mỗi năm lại nở thêm nhiều đoá hoa tươi thắm …
Năm 19 tuổi tôi đi làm nghĩa vụ quân sự do lệnh động viên vì tình hình chiến tranh miền biên giới trở nên nóng bỏng .
Chiều trước hôm lên đường, má tôi làm một mâm cơm cúng ông bà để cầu xin cho tôi bình yên và đồng thời cũng để mời mấy người thân quen ăn uống . Mọi người hỏi han đủ thứ chuyện, tôi chỉ ầm ừ trả lời vì lòng đang nặng buồn khi phải xa Trúc . Đứng bên cây mai đã cao lớn hơn xưa, hai đứa không nói gì mà như là đã nói tất cả .
Tiếng mấy người lớn trong nhà vừa ăn uống, vừa nói chuyện vang vang . Ai đó đã nói "cầu xin cho nó đi được bình yên, lúc về cưới vợ cho nó là được rồi, cái thằng hiền lành, ít nói, giỏi dang mà bảnh bao nữa chứ, mà nó đâu rồi ta ?".
Tiếng má tôi đáp :
"Chắc nó ở ngoài kia chia tay, chia chân với mấy thằng bạn" .
Trúc nhìn tôi cười chọc quê, cũng chỉ với ánh mắt nụ cười đó thôi mà Trúc luôn mang cho tôi những niềm tin yêu vô cùng tha thiết . Vòng tay ra sau để cổi sợi dây chuyền đang đeo, Trúc đeo vào cổ tôi và nói :
"Sợi dây chuyền này của má em cho em hồi nhỏ, má nói em đeo hình tượng Phật này sẽ được bình yên . Giờ em muốn Đức Phật sẽ luôn phù hộ cho anh ."
Giữ chặt tay Trúc trong tay, tôi muốn kéo dài cái giây phút bình yên này mãi .
Tết năm đó tôi không được về thăm nhà mà phải ở lại đơn vị .
"Đồn anh đóng ven rừng mai, nếu mai không nở anh đâu biết xuân về hay chưa ?" Tiếng hát của một đồng đội lại mang tôi về với nụ cười yêu dấu bên cạnh những cánh mai vàng rực rỡ .
… Anh của em,
Như vậy là anh không về ăn Tết với má, với em được rồi . Không có anh, em không thèm Tết nữa, mà em còn ghét nó nữa là khác . Hôm trước em có qua bên nhà để ngắt lá cây mai, nhưng em lại không làm vì không có anh mai nở để làm gì . Vậy mà nó cũng ra hoa vàng thắm anh à . Chắc là nó muốn chứng tỏ cái bản chất của nó mỗi lúc xuân về …
Cái lò tráng bánh bị nứt rồi, cái cục gạch kê nấu bánh nằm buồn thiu dưới gốc cây mận, không có anh, má cũng buồn không tráng bánh, sên mứt mà em cũng không muốn má làm vì em biết rằng không có cái gì ngọt ngào hơn tình yêu mà anh đã cho em …
Áp lá thư trên ngực, tôi nhắm nghiền mắt lại để không phải thấy cái gì cả .
Một cái Tết, một mùa xuân thật trống trải bơ vơ .
Cuộc bể dâu đã làm nên bao dâu bể, ngày tôi may mắn lành lặn trở về lại là ngày mà trái tim tôi tan nát . Vì những lý do gia đình mà Trúc đã rời bỏ nơi đây ra đi mất dạng, đọc những lá thư mà Trúc gởi má tôi chuyển lại, tôi như một người mất hồn, câm lặng . Ai ai cũng tưởng rằng tôi vì sau những ngày tháng chiến tranh mà bị sợ hãi hay cái gì đó khủng khiếp lắm ám ảnh tôi . Có ai biết đâu rằng tôi mất hồn vì đã đánh mất cái nụ cười đẹp như hoa mai trong gió xuân .
Hàng ô môi ven sông đã nở hoa tím hồng cả một vùng . Ngồi lặng ngắm vòm trời đầy hoa nở đó tôi bỗng thấy lòng mình bâng khuâng lạ, tưởng chừng như có một cái gì đó đang thấp thoáng trong vòm hoa, trong trí nghĩ của tôi . Lấy cây sào tre khều mấy đám lục bình đang tấp vào gần bờ . Vẫn là một màu tím nhạt biêng biếc xanh … bập bềnh … bập bềnh … sao tự dưng tôi bỗng thương thật nhiều những bông hoa trôi nổi lạc loài dường như ẩn giấu một nỗi buồn cho số phận đắng cay của cuộc đời bất hạnh nào đó .
Tiếng ca văng vẳng từ máy hát của một nhà bên sông như nhuộm tím cả một buổi chiều hiu hắt, cô quạnh … hiu hắt, cô quạnh như lòng tôi .
… Về phương nam ngắm sông ngậm ngùi, thương những đời như lục bình trôi …
Ngày tháng dần trôi qua … vậy mà đã mười năm rồi từ ngày tôi buồn chán sau cái chết của má nên theo gia đình một thằng bạn xuống tàu rời xa quê đi làm một kiếp tha phương .
Mười cái Tết trôi qua thiếu vắng bóng hình má, thiếu vắng những bông mai vàng, thiếu vắng cái nụ cười yêu dấu đó …
Mười cái Tết tôi thèm được ăn một miếng bánh tráng dừa, một miếng bánh phồng phơi sương cuốn quanh khoanh bánh tét nhân đậu … mà nhất là thèm một nụ cười rạng rỡ như những đoá mai xuân xưa …
"Không đi hội chợ Tết hả Hùng ? Năm nay cộng đồng tổ chức hội xuân lớn lắm, ở trường học đó ." Chị chủ nhà nơi tôi share phòng nói oang oang .
"Vậy hả chị ? hôm nay em làm overtime nên mệt quá, chắc không đi đâu, ngủ một giấc cho đã rồi tính sau ."
Hai vợ chồng người chủ đã ra khỏi nhà lên xe đi mất hút . Năm nay Tết Việt Nam rơi vào ngày cuối tuần nên cũng thuận tiện cho những ai muốn tìm kiếm chút hương vị quê hương . Nắng miền Nam California cũng vàng ươm như nắng quê xưa nhưng lại không mang chút hơi ấm mùa xuân cho lòng người xa xứ . Nhìn bức vẽ một nhánh trúc bên cành mai treo trên đầu giường tôi lại đắm chìm vào một biển hồi ức mông lung …
Giật mình tỉnh dậy, trời đã gần 6 giờ chiều rồi, lăn qua lăn lại một cách lười biếng, tôi nửa muốn dậy, nửa muốn nằm nán lại . Hình ảnh nụ mai nở tung sắc vàng đã kéo tôi ra khỏi sự lười biếng đó . Nghe nói hội hoa năm nay có rất nhiều giống hoa mới được nhập vào, ngay cả hoa kiểng ở Việt Nam mang sang, nên tôi quyết định đi xem và luôn tiện kiếm cái gì ăn nữa .
Hội chợ đông nghẹt người, bãi đậu xe của trường lớn như vậy mà phải mất hồi lâu tôi mới tìm được một chỗ đậu do một gia đình nào đó ra về . Tôi lang thang qua các quầy hoa và bánh được bày biện rất đẹp . Nào là hoa thuỷ tiên từ Trung Quốc trồng trong các chậu sứ có đục nhiều lỗ rất hay, nào là hồng đủ màu sắc, có cả vạn thọ của Pháp, hoa đào của Nhật, nhưng tuyệt nhiên không thấy một sắc mai vàng . Đến một quầy bán một loại hoa mà mọi người kêu là hoa mai Mễ, tôi dừng lại để lục tìm trong ký ức hương sắc cánh hoa xưa … hoa nhỏ xíu, cánh nhọn tạo cho hoa giống hình ngôi sao hơn, sắc vàng sậm không rực rỡ, cành lại suông đuột màu đo đỏ … sao gọi là mai cho được … miên man với những hỗn độn trong lòng, bỗng nhiên :
"Làm gì đó ?"
Tim tôi như thắt lại … Trời ơi, có lẽ nào … giọng nói này tôi không thể nào lẫn lộn được hết … có lẽ nào … hay là tôi đang sống trong mơ với tiếng vang vọng của quá khứ …
Quay vội lại … trời ơi, không thể là giấc mơ được … đúng là Trúc rồi … vẫn nụ cười đó, vẫn ánh mắt đó và kìa cả một trời xuân với sắc mai vàng đang bừng nở . Có phải chăng là giờ đây tôi mới hiểu được câu đối Tết mà ngoại của Trúc đã từng treo bên cành mai năm xưa :
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Hết
Vote Điểm :12345