TUYẾT CHƯA TAN
Tuyết sẽ tan chứ…!
Trái tim ấy không bị đóng băng, chỉ là con đường đi vào trái tim ấy bị đóng băng mà thôi.
Đứng giữa phi trường nhìn lên bầu trời, trong trái tim nhỏ bé của Vũ Phong như đang rỉ máu. Cô Ngọc chạy vội đến nắm bàn tay và dắt Phong đi. Phong vừa đi vừa ngoái nhìn chiếc máy bay nhỏ dần và biến mất trong bầu trời xanh thẳm kia…
Trong đêm mưa bão ấy Bố của Phong trên đường đi làm về, anh nhìn thấy một cái cây cổ thụ chắn ngang một chiếc ô tô. Điện thoại trong túi thì đổ chuông liên hồi. Bố Phong đang cố chạy xe thật nhanh đến bệnh viện vì mẹ của Phong đang nằm chờ lên bàn mổ. Nhưng không thể nhìn thấy chết mà không cứu. Bố Phong lao tới thì thấy một người đàn ông và một cậu thanh niên người nước ngoài đang nằm trong xe. Cả con đường vắng không một người qua lại, không biết gọi cứu thì ai sẽ nghe nữa. Chỉ biết gọi xe cấp cứu. Không chờ xe tới, bố Phong phải đập cánh cửa lôi hai người kia xuống xe. Tiếng còi xe cấp cứu đến gần anh vẫy tay. Đội ngũ y tế đến đưa hai người đàn ông ấy lên xe và hỏi người nhà nên anh đành đi theo. Điện thoại vẫn đổ chuông liên hồi. Bây giờ ngồi trên xe cấp cứu anh mới bình tĩnh lại và lấy điện thoại ra nghe. Mẹ anh bảo là vợ anh mổ xong rồi. Là con trai, và rất giống anh. Niềm vui với sự lo lắng trộn lẫn, nước mắt lăn trên má anh. Thế là Phong chào đời không có bố bên cạnh, mẹ anh hỏi con đặt tên là gì vậy con, anh sung sướng và nói to lên tên đứa con trai đầu lòng là "Dương Nguyễn Vũ Phong”!.
Người đàn ông tỉnh lại còn cậu thanh niên thì đã ra đi vĩnh viễn. Ông ấy là người Úc. Từ đó bố Phong trở thành con nuôi của ông và ông ấy trở thành ông Nội nuôi của Phong. Ngày Phong được 4 tuổi bố Phong được nhập quốc tịch Úc để sang đó làm ăn. Lâu lâu lại về thăm mẹ con Phong, bà Nội của Phong thì cũng đã qua đời. Đến khi các nhà hàng tại Úc của ông Nội nuôi mọc lên và phát triển thịnh vượng cần cả mẹ Phong sang. Lúc đó Phong chỉ mới 8 tuổi chưa thể đi cùng.
Thế là bố mẹ đi sang Úc để Phong lại một mình và thuê cô Ngọc để chăm nuôi Phong.
Từ khoảnh khắc chiếc máy bay mất hút là lúc Phong trở nên trầm tính, ít nói hẳn. Phong lớn lên từng ngày bởi sự chăm sóc tận tình của cô Ngọc. Tài khoản bố mẹ Phong gửi về cả Phong và cô Ngọc đều có quyền sử dụng. Nhưng vì con nhỏ nên cô Ngọc quyết định hết. Không biết là gửi bao nhiêu, nhưng cô Ngọc chỉ rút đủ để hai cô cháu dùng. Đến khi Phong học lớp 10, biết đến tiền bạc thì cô Ngọc nói chuyện và đưa tài khoản cho Phpng quyết định.
- Cô ngọc: Bây giờ con lớn rồi nên cô sẽ đưa tiền của con cho con quyết định.
Phong cầm cuốn sổ lên và mở ra, số tiền khiến ai nhìn xong cũng phải choáng váng, không phải là vài trăm triệu mà là vài tỉ đồng. Nhưng còn Phong, cậu nở một nụ cười mỉa mai và ném cuốn sổ vào trong góc tường. Chạy lên phòng và đóng cửa một cái rầm khiến cô Ngọc giật mình. Mặc cho cô Ngọc đứng cả đêm gọi nhưng cậu không chịu mở cửa, không chịu ăn tối. Trong một đêm ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau Phong dậy đi tới căn bếp và ngữa tay ra bảo cô Ngọc đưa tài khoản cho mình và bước ra khỏi cửa.
Từ giây phút ấy Phong thay đổi hoàn toàn. Cậu rút tiền và mua những bộ đồ hàng hiệu, thay đổi điện thoại xịn, rủ bạn bè vào quán bar,... làm những việc đó chỉ để tiêu cho nó hết tiền. Nhưng dù chơi đến mệt thì tiền vẫn không hết. Đổi lại một danh phận là cậu công tử bột thì bên trong Phong là một trái tim lạnh lùng, dù không vô cảm nhưng vô tình. Hàng ngày Phong đi Taxi đến trường cùng với cách chơi đẹp khiến Phong nổi tiếng khắp cả trường. Nhưng không có cô bé nào dám đến gần làm quen vì khuôn mặt không lấy một nụ cười ấy. Những ngày tháng trôi qua là những ngày tháng sống trong sự cô đơn. Hình như càng lớn con người ta càng cô đơn hơn thì phải. May thay, sự cô đơn ấy không giết chết tâm hồn Phong, dù bên ngoài ăn chơi đập phá thế nào về đến nhà Phong vẫn luôn nghe lời cô Ngọc. Có lẽ đối với Phong cô Ngọc chính là mẹ mình. Dù không sinh ra cậu nhưng không rời xa cậu hay bỏ rơi cậu dù chỉ là một ngày. Nhưng tình cảm ấy liệu có níu cậu lại khi cậu đang đứng trước bờ vực của sự xa ngã.
Có lẽ là không nếu chuyện đó không xảy ra...
Phong ngồi trên xe Taxi đến trường, đèn đỏ, chiếc xe đối diện vẫn cứ chạy. Một tiếng va chạm kinh hoàng xảy ra khiến con đường kín mít người. Phong bước ra khỏi xe, chiếc xe máy nằm dưới gầm chiếc ô tô hạng nặng. Ở giữa đường chỉ thấy một màu đỏ. Một người đàn ông và một người phụ nự nằm đó bất động. Một cậu bé tầm 10 hay 11 tuổi ngồi gào thóc đến khản giọng. Toàn thân Phong run rẩy, Phong quay lưng và bỏ chạy. Khoảnh khắc ấy hình ảnh chiếc máy bay ngày càng nhỏ dần hiện ra trong đầu Phong khiến cậu không thể nào nhấc đôi chân mình lên được. Ngoảnh đầu lại, cậu bé kia vẫn cứ gào khóc còn thiên hạ thì xúm lại, người thì lấy điện thoại ra phát trực tiếp, người thì chụp ảnh,... nhưng không ai bước tới hỏi han cậu bé. Phong chạy lại và hỏi "có ai gọi cấp cứu chưa ạ?” Mọi người lắc đầu và bỏ đi dần dần. Phong lôi điện thoại ra gọi cấp cứu rồi bước đến nắm lấy tay cậu bé, lau nước mắt và bảo "em đừng sợ”. Cậu bé ngã vào lòng Phong và tiếng khóc cứ thế nhỏ dần. Hai người nằm đó là bố mẹ cậu bé, nhìn họ máu đẫm cả mình khiến Phong càng ôm chặt cậu bé hơn.
Xe cấp cứu tới Phong lên xe cùng, trên đường cậu bé vẫn nắm chặt lấy tay Phong.
- Bố mẹ em có sao không anh?
Câu hỏi ấy khiến Phong trở nên sợ hãi hơn.
- Không sao đâu có bác sĩ rồi. Em đừng sợ!
Phong cũng đang cố tỏ ra mạnh mẽ chứ tâm trạng thì thật sự rất rối bời, Phong gọi điện cho cô Ngọc, cô Ngọc nghe xong chạy liền đến bệnh viện.
Cả ba người ngồi ngoài phòng cấp cứu và chỉ biết chờ đợi. Cánh cửa phong cấp cứu mở ra, Phong chạy lại, một bác sĩ lắc đầu khiến Phong ngã quỵ. Cái chết đôi khi chỉ cách sự sống có một giây thôi, trong khi cả gia đình cậu bé đang vui vẻ hạnh phúc thì một giây sau đã âm dương cách biệt.
Mười năm sau…
Một tòa nhà khá lớn với tấm biển Massage Body. Tại quầy tiếp tân Duy Nhân đứng cạnh một cô gái giọng nói khiêm tốn.
- Xin lỗi em! Ở đây không phải là khách sạn.
Cô gái ấy không biết từ đâu xuất hiện cứ muốn thuê một phòng để ở. Phong vừa bước tới.
- 15 triệu mỗi tháng ok chứ?
- Anh định cắt cổ người đấy à?
- Vậy tùy cô! <Phong nhún vai tỏ vẻ thách thức>
- Ok! 15 thì 15.
Vốn dĩ định hô to để cho cô gái rút lui ai dè cô gái ấy cũng không phải dạng vừa.
- Anh à! Không được đâu. < Duy Nhân chạy lại nói nhỏ với Phong>.
- Thôi kệ cho cô ta thuê một phòng đi, anh lỡ nói rồi.
Không phải vì lỡ nói mà Phong để cho cô gái ấy thuê căn phòng. Ngoài trời mưa gió, cô gái ấy cũng bị ướt nữa, chỉ là anh không nỡ… Rồi Duy Nhân dẫn cô gái lên phòng, căn phòng cạnh phòng của Phong. Phong cũng đi về phòng, mở cánh cửa sổ lan can nhìn những hạt mưa rơi xuống từ mái hiên, đêm mưa làm Phong nhớ đến bố mẹ mình, tim lại đau. Sở dĩ có cái tên Vũ Phong là vì đêm mưa bão đó, Vũ Phong là mưa gió mà…
Căn phòng bên cạnh cô gái ấy cũng đang đứng nhìn mưa rơi. Rồi hai ánh mắt bất chợt tìm thấy nhau, Phong đứng thật lâu và nhìn mãi ánh mắt đó.
Phong và Nhân cùng với mấy anh em kinh doanh phần mềm cung cấp cho các tập đoàn lớn. Mặc dù không phạm pháp nhưng lại phạm vào luật rừng, trong một vụ làm ăn hơn nữa tỉ đồng, Phong đã ra mặt hớt tay trên của một công ty cung cấp phần mềm có chổ dựa là bọn xã hội đen nên bị truy sát khắp nơi. Vì liên quan đến tính mạng nên hai anh em đành phải trá hình kinh doanh Massage Body chỉ phục vụ khách hàng nữ. Một hôm bọn xã hội đen cũng đánh hơi được nên tìm đến, trong lúc không có khách hàng không biết phải làm thế nào thì Nhân chạy sang nhờ Linh Đan giúp đỡ. Không cần đợi giải thích Đan đồng ý ngay, tuột áo quần ra và quấn cái khăn vào nằm sẳn trên giường. Nhân đưa Phong tới và hành nghề. Tay anh chị giải bộ làm người chồng đi tìm vợ, hắn nổi khùng lên và tự ý mở cửa các phòng, cánh cửa mở toang ra, Linh Đan sợ hãi. Phong nắm chặt tay cô khiến cô vơi đi sợ hãi, cô giả dạng đanh đá quát tay anh chị nên hắn ta xin lỗi và biến. Nhờ vậy mà Phong thoát. Rồi họ bắt đầu nói chuyện với nhau từ lúc đó.
Phong đưa Đan đi khắp nơi và làm cho cô cười rất nhiều. Những khoảnh khắc nhìn Đan hạnh phúc anh cũng cảm nhận được sự hạnh phúc. Nhờ Đan, Phong nhận ra rằng cho đi thật là hạnh phúc, cái mà Phong đã giữ cho mình quá lâu rồi.
- Anh và anh Nhân là anh em sao lại khác họ thế? <Cô tò mò>.
Rồi Phong kể cho cô nghe chuyện của mười năm về trước. Lúc ấy bác sĩ vừa ra và bảo là "Rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức!” là lúc Nhân cũng ngất đi. Nước mắt của ba người rơi trên nổi mất mát. Cô Ngọc và Phong lo đám tang cho bố mẹ nhân, một đám tang không người viếng. Mọi việc xong xuôi Phong xin cô Ngọc nhận nuôi Nhân, từ đó Nhân về nhà sống cùng Phong.
Một năm sau, cô Ngọc ngã bệnh phải nhập viện. Ung thư giai đoạn cuối, Phong lại sụp đổ vì thương cô, cô chỉ biết chăm sóc người khác mà không lo cho bản thân mình, đến khi Phong biết thì đã quá muộn Dù tiền có nhiều đến đâu cũng không thể mua lại sức khỏe cho cô. Lúc ấy Phong trở nên giận bố mẹ mình hơn bao giờ hết. Nắm chặt tay cô Ngọc, môi mấp máy thốt lên "mẹ ơi!” thì nhịp tim của cô ngừng đập mà không biết đã kịp nghe được tấm lòng của Phong hay chưa?. Ngày cô mất rồi Phong cũng thay đổi tính tình, không ăn chơi phá phách nữa, Phong tự mình chăm sóc bản thân và chăm sóc Nhân. Nấu cơm, dạy kèm cho Nhân và lo lắng cho em đủ mọi thứ, chỉ là lâu lâu Phong đưa Nhân đi quẫy để giải "xì choét”.
Nghe xong câu chuyện, Linh Đan nắm tay Phong như là đang đồng cảm với những trang sách vừa đọc. Cô cũng kể về mình cho Phong nghe, cuộc đời cô cũng nhiều nổi đau. Ngày bố mẹ cô Ly hôn, bố cô bảo là do ông sai nên ông phải ra đi, cô hãy sống với mẹ. Sau khi ly hôn mẹ cô tái hôn và làm Phó giám đốc của một công ty khá lớn do bố dượng cô làm Giám đốc. Cô sống bao nhiêu năm tháng trong nhung lụa mà không biết đó là sự giải dối. Ngày mưa hôm ấy khi cô biết được ngày xưa bố mẹ ly hôn là do mẹ cô ngoại tình, cô chạy ra khỏi nhà và lang thang cả đêm cho đến khi vào thuê phòng và gặp Phong. Đan kể và rơi nước mắt, Phong bước đến và gạt đi giọt nước mắt trên má cô rồi hôn lên môi cô. Tình yêu ngày càng sâu đậm trong họ.
Một hôm Linh Đan bị sốt, Phong gọi điện mãi không bắt máy nên anh dùng chìa khóa đa năng để vào phòng. Đan nằm đó toàn thân nóng ran, trước đây Nhân cũng hay bị sốt nên anh đã quen, Phong lấy khăn hạ nhiệt cho cô và ngồi cạnh giường cô cả đêm. Nữa đêm tỉnh dậy thấy Phong đang nắm tay mình và ngũ thiếp đi, Đan xoay người lại ngắm Phong và mĩm cười. Phong tỉnh dậy khiến cô giật mình và nhắm mắt lại.
- Cho anh nằm với coi, sắp rụng hết xương rồi nè!
Cho dù ngoài trời đang rất lạnh thì hai người vẫn thấy rất nóng vì hai con tim đang đập rộn ràng. Phong nhìn Đan say với ánh mắt ngập đầy tình yêu màu nắng, Đan nhắm mắt lại vì nghĩ Phong sẽ hôn cô, nhắm thật lâu và cô mở mắt thì Phong cười tủm tỉm, xấu hổ định quay lưng lại thì Phong hôn lên môi cô, hôn thật lâu và thật sâu. Cảm xúc không thể kìm lại được, Phong hôn xuống cổ Đan, rồi xuống vòng một của cô, bàn tay gỡ từng hạt nút chiếc áo sơ mi dài duy nhất mà cô mặc, rồi lại cởi cho đến khi toàn thân cô nằm trong vòng tay Phong mà không có cái gì che chắn. Phong vẫn hôn cô say đắm, không dừng lại ở vòng một, Phong đi xuống vòng hai và dừng lại nơi ấy. Hai làn da ấm áp sát vào nhau, hai cơ thể quấn lấy nhau và…
Đan là một cô gái hiện đại, có gu ăn mặt rất đẹp và trẻ trung, cũng từng học về công nghệ thông tin như hai anh em Phong và Nhân. Cô xác định đến 30 tuổi mới kết hôn. Sau đêm ấy, sáng ra Phong đi mua thuốc tránh thai về cho cô uống và nhân tiện tìm hiểu về tác dụng phụ của thuốc. Anh tìm hiểu thấy có thuốc tránh thai dành cho nam giới uống nên anh đã mua.
Họ kinh doanh mặt trái đến gần hai năm, nhưng đằng sau đó vẫn cung cấp phần mềm cho các tập đoàn lớn. Linh Đan cũng giúp Phong khá nhiều vì cô cũng khá am hiểu lĩnh vực này. Một hôm Phong ra mặt kí hợp đồng với một tập đoàn lớn bất chấp cả tính mạng, mà cái chính là sợ Đan lo nên không nói cho cô. Thấy Phong đi vắng, Đan hỏi mãi Nhân mới chịu nói ra, nhưng biết rồi khiến cô giận hơn vì lo cho Phong. Cô chạy đi, lên Taxi bác tài hỏi cô cô bảo đi đâu cũng được. Cô ngồi trên xe thật lâu, thấy phía trước là sân bay cô liền bảo bác tài dừng xe và vào mua vé bay thẳng ra Nha Trang. Phong về thì cô đã đi, gọi điện cho cô thì cô không bắt máy khiến Phong sợ hãi vô cùng. Cái cảm giác ngày xưa bố mẹ bỏ Phong đi nổi lên cuồn cuộn khiến Phong càng sợ cô sẽ bỏ Phong đi mất. Lấy điện thoại ra xem định vị thì biết cô ở Nha Trang nên anh cũng ra đó ngay.
Cửa Phòng có người gõ, Đan ra mở cửa, đứng trước mặt cô là Phong. Cô ôm chầm lấy anh, Phong đẩy cô vào tường và đóng cửa lại. Hôn cô, hôn thật lâu, cảm giác như đã xa nhau cả hàng ngàn thế kỉ, thế mới hiểu đôi khi tình yêu phải trốn tìm nhau một chút cảm xúc sẽ đong đầy hơn. Rồi Phong bế cô lên ghế Sô-pha, hôn lên khắp thân thể cô và mỗi lần dừng lại nơi ấy điều khiến tim cô rụng rời.
- Anh! Uống thuốc đi! <Cô không bao giờ quên dặn anh trước giờ G>.
Anh lấy ví ra, lấy vỉ thuốc và uống mà không kịp uống nước luôn.
- Lần sau đừng bỏ anh đi như vậy nữa nhé, anh sợ lắm!
Vũ Phong ra mặt kí hợp đồng khiến kẻ thù càng truy lùng mạnh tay hơn nên Nhân gọi điện bảo Phong ở lại luôn Nha Trang.
Gần hai tháng trôi qua, một hôm Đan thủ thỉ một mình "sao thàng này vẫn chưa đến ta!”. Phong bước đến ôm cô từ phía sau, vẻ mặt đầy hy vọng và bảo:
- Chắc tại anh xấu tính nhiều quá nên… Hì hì! Chắc ít bữa nữa có ấy mà. <Phong vừa nói vừa làm nũng với cô>.
Rồi Phong ra ngoài mua một que thử thai về đưa cho cô, cô ngạc nhiên và nhất quyết không chịu thử.
- Không có đâu mà, em thấy anh uống thuốc mà.
- Thì cứ thử đi, đi mà!
Phong cứ năm nỉ nên cô đi vào nhà vệ sinh, lát sau ra cô bảo Phong:
- Anh tự thử đi!
Thử rồi Phong lòng chiếc nhẫn cầu hôn vào cái que thử thai, và nắm thật chặt mang ra cho Đan coi, trong lòng ngập đầy hạnh phúc. Anh mở tay ra, trên que là hai vạch, Đan ngồi phịch xuống ghế.
- Sao có thể được?
- Thực ra từ ngày đầu tiên ra Nha Trang anh đã không uống thuốc. Tại anh sợ em sẽ bỏ anh đi lần nữa nên anh… Anh xin lỗi! Em đừng bỏ anh đi như bố mẹ anh từng làm nữa nhé!
Chưa nghe Phong nói xong Đan bật khóc nức nở…
- Đồ lừa đảo!
Phong ôm Đan thật chặt vì biết là cô còn trẻ và chưa muốn lập gia đình, chưa muốn có con, nhưng anh đã đánh cược cả tình yêu của mình trong trái tim cô mất rồi. Anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi lại ôm cô thật chặt.
Cho dù tuyết vẫn chưa tan nhưng chỉ cần có người sưởi ấm thì trái tim cũng sẽ ấm áp. Họ tổ chức một đám cưới ấm áp tại Nha Trang và bố mẹ Vũ Phong cùng bố mẹ Linh Đan điều có mặt. Họ không tha thứ cho bố mẹ mình, tỏ ra vẫn còn rất giận nhưng sâu thẳm trong trái tim họ là sự quan tâm, lo lắng không bao giờ nguôi.
Vote Điểm :12345