Tên truyện: Về Bên Anh T/g: jesse007 Thể loại: đam mỹ hiện đại. cường x cường, HE
Mình là một hủ nữ, đọc rất nhiều đam mỹ nay muốn viết một truyện nhẹ nhàng về thể loại này mong các bạn ủng hộ.
Chương 1: Gặp gỡ.
Lý
Tuấn Khang là sinh viên năm hai đại học A khoa kinh tế, còn anh là Lâm
Hạng Vũ sinh viên năm cuối khoa kiến trúc. Rõ ràng là hai ngành học khác
nhau, chắc không bao giờ có thể gặp nhau trong cái trường đại học với
hơn 10.000 sinh viên. Thế mà ông trời lại sui khiến 2 người gặp nhau, mà
lại gặp nhau trong tình cảnh trớ trêu như thế này.
Chính là ngày
hôm đó, cái ngày mà khoa kinh tế tổ chức thi nam sinh thanh lịch, hắn
nằm trong top 3 thí sinh vòng chung kết. Hắn rất tự tin mình sẽ giựt
được giải thanh lịch năm nay, đáng lẽ là hắn đã giựt được giải từ năm
trước nhưng vì khi đến vòng chung kết hắn không thể tham dự được, hắn
phải nằm "treo giò” ở bệnh viện cả tháng trời. Năm nay hắn quyết tâm
phải giựt được giải nam sinh thanh lịch của khoa kinh tế. Người tính
không bằng trời tính mà.
Anh là một người điềm tĩnh, không thích
những nơi huyên náo, đông người nhưng lại bị thằng bạn thân kéo đi xem
cuộc thi nam sinh thanh lịch của khoa kinh tế. "Thật nhàm chán” là cảm
giác bây giờ của anh, anh ghét tiếng reo hò, tiếng huýt sáo rồi tiếng la
hét làm anh nhức cả óc đinh cả hai tai. Anh quyết định rời khỏi nơi ồn
ào này và đi kiếm cho mình một nơi "yên tĩnh” để "xả buồn bực”. Anh đi
đến nhà vệ sinh nam của khoa kinh tế, nhưng vừa mới bước vào đã nghe
tiếng ồn ào, la hét chửi rủa.
"Khốn kiếp! Có ai ngoài đó không?
Mẹ kiếp! Cái nhà vệ sinh chó chết này, thằng khốn nạn nào xài hết giấy
vệ sinh để tao biết được tao đập chết cha” - Tiếng người chửi rủa vọng
ra từ phòng cuối của nhà vệ sinh.
Tiếng chửi rủa càng làm anh khó chịu, anh mới bước tới gõ cửa phòng vệ sinh cuối nhà vệ sinh.
"Cọc Cọc Cọc”
Hắn nghe tiếng gõ cửa liền mừng thầm là có người đem giấy tới, liền mở cửa:
"Cá…m
ơn” - Hắn há hốc mồm vì người trước mặt hắn rất cao, hắn đã cao mà
người này còn cao hơn hắn, thân hình nhìn rất đẹp không mập cũng không
ốm, không có cơ bắp nhiều nhưng cũng săn chắc, đặc biệt đôi mắt người
này nhìn rất buồn nhưng rất đẹp.
Trước khi hắn mở cửa, anh đã
thầm nghĩ trong đầu tên này chắc nhìn cũng thô kệch như cái miệng của
hắn nhưng khi cánh cửa mở ra và nhìn "cái tên thô kệch” trước mặt, nước
da trắng, tóc đen, kiểu tóc hợp mốt rất hợp với khuôn mặt nhỏ gọn, ngũ
quan hắn rất tương xứng, rất đẹp khiến anh ngạc nhiên trong giây phút
đầu thấy hắn nhưng rồi đôi mắt anh cũng nhanh chóng trầm xuống. Hắn nhìn
tay anh không có cầm cuộn giấy vệ sinh liền lớn tiếng quát:
"Tên kia! Giấy vệ sinh đâu? Ta đang rất gấp”
"Ai nói là tôi phải lấy giấy vệ sinh cho cậu” - Anh lạnh lùng đáp.
"Cái
gì? Khốn kiếp, không lấy dùm thì biến đi chỗ khác, ngươi biến thái à,
thích nhìn nam nhân không mặc quần lắm à?” - Hắn tức tối vừa chửi vừa
đóng sầm cánh cửa lại.
Bị hắn chửi nhưng anh lại không giận mà
trên khuôn mặt anh còn hiện cái nhếch môi thú vị. Anh quay lưng bước đi
mặc kệ cái tên ở trong kia đang bực tức chửi rủa ầm ĩ.
"A lô 1 2 3
4 5…Các bạn im lặng nào! Tôi sẽ thông báo kết quả cuộc nam sinh thanh
lịch của khoa kinh tế năm nay là ai? Ai sẽ là người đăng quang
đây?.......Xin chúc mừng nam sinh có SBD 054 Lý Tuấn Khang là người được
nhiều phiếu bình chọn nhất và đồng thời cũng là nam sinh thanh lịch của
khoa kinh tế năm nay…mời bạn lên nhận giải nào! - Giọng của MC vang dội
khắp trường và dĩ nhiên là hắn cũng đang nghe tên mình được xướng lên.
Bây giờ hắn không biết mình nên vui hay buồn nữa. Thật khốn kiếp mà, hắn
ở trong toilet tức tối, bức tóc vò đầu thì nghe tiếng MC vang dội:
"Lý
Tuấn Khang! "Nam sinh thanh lịch Lý Tuấn Khang”…Các bạn bên dưới có ai
thấy bạn Tuấn Khang đâu không? Đếm tới 10 nếu bạn không lên nhận giải
thì giải này sẽ trao lại cho nam sinh có phiếu bầu cao thứ hai…Đếm nào
các bạn…1 2 3 4 5 6 7 8 9 10”
Xong rồi, hắn không thể lên nhận
giải được rồi, nói trắng ra là hắn không có duyên với cuộc thi này, hai
lần đều không thể cầm trên tay cái giải thưởng chết tiệt đó.
Ngày
hôm sau, hắn đến trường với vẻ mặt đầy sát khí, đám bạn hắn thấy hắn
đều tránh sang một bên không dám bắt chuyện và cũng không hỏi lý do tại
sao hắn lại bỏ giải thưởng hôm qua. Cảm giác xung quanh ai cũng nhìn hắn
với vẻ mặt khó hiểu lại còn thì thầm to nhỏ làm hắn nhớ đến "cảnh gặp
gỡ” hôm qua là máu hận sôi sùng sục. Hắn đứng phắt dậy, đạp ghế sang một
bên rồi hùng hổ đi ra khỏi lớp. Hắn đến khoa kiến trúc kiếm cái người
đáng ghét hôm qua để tính chuyện.
Lâm Hạng Vũ đang cùng bạn anh,
là Hùng Lâm nói chuyện về môn học. Anh hôm nay cảm giác sẽ có chuyện gì
đó xảy ra, đúng như dự cảm, từ xa anh đã thấy bóng dáng "bốc khói” của
ai đang bước đến trước mặt anh với vẻ mặt hung hăng. Hắn dò hỏi đám bạn
về khoa kiến trúc rồi tự mình mò tìm tới thì ngay lúc anh vừa hết tiết
học và đang cùng bạn thảo luận. Anh nhìn hắn một cái rồi quay sang nói
chuyện với bạn tiếp. Hắn nghiến răng vì thấy anh không phản ứng với hắn,
xắn hai tay áo, chống hông nhìn anh nói:
"Tên kia!”
Anh
vẫn không trả lời, chỉ thấy bạn anh ngước nhìn hắn, nhướn mắt ý bảo "Tên
này ở đâu ra nhìn hung hăng vậy?”. Hùng Lâm quay sang nhìn anh thì chỉ
thấy anh vẫn bình thường nói tiếp câu chuyện. Hắn nhìn anh rồi nhìn bạn
anh rồi lại nhìn anh thấy không ai phản ứng liền giơ tay định động thủ.
Ngay lúc hắn định túm cổ áo anh thì bị phản ứng kịp thời nắm lấy cổ tay
hắn giữ chặt. Bạn anh thấy vậy liền né sang một bên vì biết một lúc nữa
anh và tên kia sẽ có một trận kịch liệt. Anh ngước lên nhìn hắn thì thấy
hắn đang nhăn mặt khó chịu vì cánh tay anh nắm rất chặt. Anh phất tay
hắn ra, đứng lên phủi phủi cái quần, hai tay đút túi quần, nói:
" Tôi có quen cậu không?” - Anh giả vờ hỏi nhưng thật ra thì anh nhớ rất rõ hắn là đằng khác.
Câu hỏi của anh làm hắn ngẩn ngơ vài giây, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi
là người bị anh hại…à trong toilet…à không có giấy…anh không lấy à lấy
dùm tôi”. Hắn vừa nói vừa liếc xung quanh, âm thanh trong miệng nhỏ dần
vì sợ người khác nghe được thì chỉ có nước kiếm cái lỗ mà chui xuống
thôi à.
Anh nhướn mày suy nghĩ một chút rồi nhếch mép cười:
"Tôi
không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là gặp một cậu sinh viên đang đi ngoài, vì
hết giấy vệ sinh nên la ó chửi bới um sùm. Không lẽ đó là…” Anh đang
tường thuật lại sự việc hôm qua thì bị bàn tay ai đó chặn lại ngay
miệng.
"Câm miệng, anh muốn hại chết tôi à” Hắn nghiến răng, bàn tay kia vẫn chặn ngay miệng anh.
"Bỏ bàn tay của cậu ra” Anh hất tay hắn ra và buông luôn cánh tay hắn mà anh đang nắm nãy giờ.
"Anh nhớ rồi vậy giờ chúng ta tính sổ đi” Hắn xoa xoa cổ tay đã ửng đỏ.
"Liên
quan gì đến tôi” Anh khoanh tay dựa cột nhìn hắn. Hùng Lâm vẫn đứng một
bên quan sát hai người nãi giờ, trong lòng cười thầm "sắp có chuyện vui
để xem rồi”.
"Sao không liên quan, anh là người hại tôi không
lấy được giải…” Đang định nói đến giải thưởng kia thì hắn liếc sang Hùng
Lầm đang nhìn mình.
"Tôi là người sử dụng hết giấy vệ sinh sao” Anh cười khiêu khích hắn
"Anh…thật
tức chết, tôi không thèm tính chuyện với anh nữa” Hắn biết mình bị hố,
thật ra anh chỉ là không lấy giấy vệ sinh dùm hắn làm lỡ thời gian lên
nhận giải của hắn, hắn không cam lòng nên đến tìm anh tính chuyện vậy mà
lại bị anh làm cho bẽ mặt lần nữa nên kiếm đường thối lui, nhưng trong
lòng hắn vẫn chưa bỏ qua cho anh.
Anh nhếch mép cười nhìn theo "con cún nhỏ” đang quay đầu bỏ chạy. Hùng Lâm đứng cạnh vỗ vai anh:
"Thú vị đấy, cậu thích rồi à”
"Cậu nghĩ sao?” Anh cười cười trả lời
"Cũng dễ thương nhưng kiểu tính cách thế này khó tiếp nhận à” Hùng Lâm xoa cầm ra vẻ am hiểu
"Chắc vậy” Anh cười nhưng chỉ lúc sau vẻ mặt anh trầm lặng, suy nghĩ về câu nói "khó tiếp nhận” của Hùng Lâm.