Nhan Bạch Vũ con gái Nhan Gia Bình, lão nguyên soái giảo hoạt. Năm đó mẹ Nhan Bạch Vũ sinh ra cô, thể chất yếu kém liền không thích hợp mang thai lần hai. Nhan Gia Bình yêu thương lão bà sâu sắc, không mang hai tâm. Từ nhỏ đối Nhan Bạch Vũ vô cùng nghiêm khắc giáo dục, mười ba tuổi vứt vào quân đội, cho cô tự định tự đoạt. Đến nay đã được mười năm. Nhan Bạch Vũ cũng không phụ Nhan Gia Bình, trở thành xuất sắc cá nhân khiến hắn vô cùng hài lòng, làm hắn đau đầu chính là, đứa nhỏ này một chút cũng không giống hắn, rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt chọc qua vô số mỹ nữ
Nhan Gia Bình không quản được Nhan Bạch Vũ về phương diện này!
Nhan Gia Bình triệt để đen mặt, hắn ước có ai đó đem Nhan Bạch Vũ trừng trị thích đáng!
Nhan Bạch Vũ ở kinh đô hoa đào nhiều lắm, Nhan Gia Bình không thể xoay chuyển được Nhan Bạch Vũ liền điều cô đến E thị phồn hoa, cho cô bận sức đầu mẻ trán với đống văn kiện, tội phạm và cấp dưới
"Lão ba tưởng những thứ này có thể gây khó dễ cho con sao?" Nhan Bạch Vũ nhếch môi cười, ngồi trong văn phòng tự do gác chân lên bàn. E thị mỹ nữ như hoa, cô bung một ít sức lực, ngoạn một chút các nàng. Khoảng thời gian mới từ quân khu trở về làm cô phá lệ mệt mỏi, lại phải di chuyển liên tục từ thành thị này sang thành thị khác
Có tiếng gõ cửa truyền đến, Nhan Bạch Vũ tuỳ tiện 'ân' một tiếng. Nhan Bạch Vũ thả hai chân xuống đất, chỉnh hỗn độn dày nặng quân phục, nghiêm túc xám con ngươi làm người không tiện nhìn thẳng. Nhan Bạch Vũ đối công việc khắt khe, một chút không lơ là, đây là đến từ quân đội thói quen
"Có chuyện gì?" Nhan Bạch Vũ trầm thấp ngữ khí khiến nam trung sĩ phát run, hắn điệu thấp thanh âm nói:
"Thiếu tướng! Đêm nay tại nhà hàng năm sao Forest Flower có vị kia tiểu thư mời cô đến dự bữa tiệc rượu, sinh nhật nàng. Nàng nói nàng là bằng hữu nhiều năm trước của cô" Nam trung sĩ đưa Nhan Bạch Vũ tấm thiệp mời, quả nhiên lời đồn là có thật nha
Tấm thiệp thiết kế sang trọng, nhìn sơ đã biết người của giới thượng lưu, phú nhị đại. Nhan Bạch Vũ nhíu mày xem cái tên chủ nhân bữa tiệc
Lâm Linh?
Lâm gia thiên kim tiểu thư, nhiều năm trước ở quân đội gặp qua cái kia quân y nữ nhân, nàng đã xuất ngũ đi theo con đường của gia tộc, làm hảo tổng tài. Nhan Bạch Vũ trừ lần kia bị thương vùng bụng được nàng chăm sóc, đi uống nước vài lần, còn lại đều không cùng nàng giao hảo nhiều lắm. Vì cái gì mời cô nha!
Lâm Linh cũng thật nhanh, cô mới đến E thị nhậm chức nàng liền tin tức! Bất quá thiệp cũng đã phát, bản thân không thể không tới. Lâm Linh năm đó chăm sóc vết thương của cô kỹ càng tận tâm, phần ân tình này cô đều nhớ rõ
Nam trung sĩ quan sát Nhan Bạch Vũ anh khí mặt mang theo nghiền ngẫm trầm tư, liền nghĩ, là tình cũ của thiếu tướng sao?
"Cậu tên gì?" Bất thình lình trong trẻo thanh âm hỏi đến nam trung sĩ đại não chậm vài giây, cứng họng trả lời
"Báo cáo thiếu tướng! Tôi tên Giang Luật!" Giang Luật giơ tay đặt lên trán, tư thế thẳng tắp, thanh tú khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi, hắn chỉ nhỏ hơn Nhan Bạch Vũ một tuổi
"Ân, sau này vất vả cậu!" Giang Luật thụ sủng nhược kinh nhìn Nhan Bạch Vũ bóng lưng cao ngất rời khỏi văn phòng thiếu tướng. Nhan Bạch Vũ hoàn toàn khuất dạng, hắn mới nhảy cẩng lên vui sướng
Giang Luật gia hoàn cảnh khó khăn, lão ba mất sớm, mẹ hắn thường xuyên phát bệnh. Giang Luật một tay nuôi mẹ, một tay chống đỡ gia đình, hắn tuổi trẻ nhưng bươn chãi rất nhiều, đến giờ còn chưa có mối tình vắt vai. Nhan Bạch Vũ khi còn ở kinh đô có xem qua danh sách tất cả nhân lực chi cục tổng quân đội, Giang Luật gia khiến cô lưu ý, chiếu cố hắn một chút, đồng thời nếu hắn làm tốt, sẽ thưởng
Có vài người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Có vài người sinh ra đã là cảnh cửa nát nhà tan!
Nhan Bạch Vũ chống khuỷu tay lên thành lan can, châm thuốc, nhả một ngụm khói vào không khí, ánh nắng phản chiếu bóng lưng cao gầy đổ dài trên mặt đất. Nhan Bạch Vũ đứng nơi lầu cao nhìn hướng E thị phồn hoa, nơi này sót lại chút hồi ức sống động của cô khi làm nhiệm vụ tối mật chính phủ
Sáu năm trôi qua rồi, tràn cảnh hôm đó Nhan Bạch Vũ không cách nào quên, cũng không muốn quên. Có người đã từng vì hành động bồng bột, thiếu suy nghĩ của cô mà hy sinh. Người mà đã từng là tình đầu, đã từng là chiến hữu, đồng sinh ra tử, cuối cùng nàng đỡ cô một phát súng, vĩnh viễn âm dương tách biệt
Một câu 'tôi yêu em' chưa kịp mở lời thì người đã rời xa tôi...
Từ đó về sau, Nhan Bạch Vũ sống phóng khoáng hơn, bỏ đi bản tính nóng nảy. Kết giao rất nhiều mỹ nữ, mỗi người đều rất giỏi giang, nhưng tại sao chính mình vẫn thấy cô đơn khi ở cạnh họ đây. Không có chân chính người nào khiến Nhan Bạch Vũ dừng lại bước chân
Nhan Bạch Vũ biểu tình phảng phất nhàn nhạt thương cảm, tựa như làn khói xám như có như không. Nhan Bạch Vũ lại rít một ngụm, rồi dụi tắt điếu thuốc mới châm, nhìn đồng hồ