Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 50: Trở ngại tâm lí
Sau khi Hạ Hải Dụ ngồi xuống, cẩn thận thắt dây an toàn, nhưng đôi tay nhỏ bé vì căng thẳng mà nắm thật chặt dây an toàn.
Ánh mắt Đường Húc Nghiêu quét nhanh qua cô một cái, nghi ngờ hỏi:” Em rất sợ xe đi nhanh?!”.
“Tôi sẽ không nhát gan như thế?” Cô kiên quyết phủ nhận.
Anh nheo mắt, biểu lộ hoài nghi, anh nhớ lần thứ hai gặp mặt, cô đúng là bởi vì anh tăng tốc độ mà say xe, nôn đến mềm cả người, hơn nữa còn ngất đi! Rõ ràng rất sợ, còn giả vờ không sao, cô nhóc này, hình như có rất nhiều bí mật!
Bỗng Đường Húc Nghiêu im lặng không lên tiếng, nhưng mà chăm chú nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sâu đào hoa trong con ngươi lóe lên một ánh sáng nhạt không rõ ràng.
Hạ Hải Dụ bị anh nhìn như thế rất bỡ ngỡ, không khỏi có chút chột dạ, quả thật, cô có một bí mật, không muốn nói ra cho bất kì một ai, trong nơi yếu đuối nhất ở đáy lòng cô đã khắc cốt ghi tâm, muốn chôn vùi thật sâu trong lòng lại chợt dâng lên, mặt ngoài vết thương dường như đã sớm đóng vẩy, chỗ sâu nhất vẫn là vết thương lan rộng.
Không biết nên nói cái gì cho phải, Hạ Hải Dụ nhát gan cúi đầu, mắt nhìn thẳng, chăm chú nhìn mũi chân của mình.
Trong ánh mắt, cô nhìn thấy dáng vẻ Đường Húc Nghiêu mím môi thật chặt, không chút biểu cảm, len lén cầu nguyện: Làm ơn! Ngàn vạn lần đừng có hỏi đến, cô thật sự không muốn nói!
Bỗng-----
Anh tăng tốc độ xe, lên đến vận tốc cao nhất sau đó phanh gấp ngay lập tức.
“Anh làm cái gì thế!”. Hạ Hải Dụ sợ hãi hét to, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảnh tái nhợt, trong đôi mắt hạnh con ngươi tràn ngập hoảng hốt, sợ hãi.
Đường Húc Nghiêu chớp đôi mắt hẹp dài, hành động ngoài ý của cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, khiến bốn mắt hai người giao nhau:” Em thật sự rất sợ! Vì sao!? Trước kia gặp phải tai nạn giao thông?!”.
Cô mơ hồ run rẩy, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau, nhưng mà trên người vẫn thắt dây an toàn, không thể lùi lại được nữa.
“………..” Môi cắn chặt, cho đến khi trắng bệch, đến khi đau đớn, cô vẫn không chịu nói ra.
Dừng lại một chút, Hạ Hải Dụ nặn ra giọng nói cứng rắn, miễn cưỡng cười vui vẻ:” Thật ra thì mỗi người đều sợ cái gì đấy, có người sợ sấm sét, có người sợ gián, tôi chỉ hơi sợ tốc độ mà thôi, cứ cho là như vậy!”.
Lông mày Đường Húc Nghiêu hơi cứng lại:” Sợ hãi đi ô tô nhanh như vậy mà còn đi học lái xe?!”.
“………………” Sắc mặt của cô càng trắng hơn:” Tôi muốn vượt qua trở ngại tâm lí nên mới đi học lái xe!”.
“Vì sao trở ngại tâm lí? Nói cho anh biết!” Anh nhìn cô không chớp mắt, quyết tâm hỏi bằng được.
Hạ Hải Dụ nhắm chặt hai mắt, ở tận sau bên trong óc nhớ lại hình ảnh khủng khiếp kia một lần nữa, một lát sau, mở mắt ra, đáy mắt chuyển thành một mảnh tĩnh lặng.
Hít một hơi thật sâu, yếu ớt mà mở miệng:” Năm năm trước, cha mẹ tôi gặp tai nạn ô tô, bị người ở phía sau đâm vào đuôi xe, xe trực tiếp từ trên cầu cao lao xuống, xương cốt tìm khắp nơi đều không thấy……”
Nói xong, cô lại cắn chặt môi, muốn mượn sự đau đớn này để cố gắng giữ bản thân được bình tĩnh.
Trong lòng Đường Húc Nghiêu bị dao động, năm năm trước, cô mới chỉ có mười lăm tuổi thôi!
“………” Muốn an ủi cô, nhưng không biết mở miệng như thế nào.
|
Chương 51: Tim bị nhói đau!
Giống như đã nhận được sự đồng cảm của anh, Hạ Hải Dụ có chút không tự nhiên.
Không cầm lòng được lại nghĩ đến lúc ở bệnh viện kia một lần , trong lúc đấy anh cũng lặng im, sau đó dùng sự thông cảm và ánh mắt xót xa nhìn cô.
Bản năng của cô lại bắt đầu bài xích .
Cô không cần anh an ủi, những năm gần đây cô đều sống rất tốt, cô làm được!
“Không sao, năm năm, thời gian khó khăn nhất đều cũng đã trôi qua, mặc dù vừa đi học vừa đi làm, đối với việc học vẫn tiếp tục kiên trì, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, cơ thể Hải Tinh cũng đã dần dần hồi phục, đối với cuộc sống hiện tại tôi cảm thấy rất hài lòng!
Khóe môi khẽ nhếch lên! Cố gắng duy trì nụ cười.
Đường Húc Nghiêu nhạy bén phát hiện trong lời nói của cô có chỗ không ổn,” Vừa đi học vừa đi làm? Chẳng lẽ người gây ra tai nạn lại không bồi thường cho em và Hải Tinh sao?”.
“……….” Lòng Hạ Hải Dụ mạnh mẽ nhói đau:” Người gây ra tai nạn rất có gia thế, mua chuộc người chứng kiến, đem lỗi gây ra tai nạn đổ lên đầu cha mẹ tôi……Sau đó, đền bù cho tôi, nếu như anh là tôi, lúc đấy anh còn có thể nhận tiền được sao?!”.
Quay đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, cố nén nước mắt.
Đường Húc Nghiêu mím môi không nói, lẳng lặng nhìn gò má cô, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trên mặt lại tràn ngập mạnh mẽ kiên cường.
Cuối cùng đã hiểu vì sao cô đối với người có tiền lại căm hận, những người dựa vào tiền ở trong mắt cô tất cả đều là ‘kẻ thù’.
Bỗng, trong buồng lái xe im lặng đột ngột vang lên một hồi chuông điện thoại di động, điện thoại của anh có người gọi đến.
Nhìn qua điện thoại một chút, là anh trai Thần Dật, tám chín phần mười là gọi đến thúc giục anh tham gia yến tiệc sinh nhật của ông già ở nhà.
Không khỏi, anh không thể nhịn được nghĩ đến, các bóng hồng xinh đẹp, yến tiệc linh đình, khiến cho anh cảm thấy chán nản.
Hạ Hải Dụ quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh:” Sao anh còn chưa nghe điện thoại?”.
“Không muốn nhận”. Anh giương môi cười, tùy hứng tắt điện thoại, tháo pin di động.
Chợt, anh vươn cánh tay, ôm cô vào trong ngực, hôn nhẹ trên tóc cô, mùi thơm của dầu gội đầu giá rẻ xông vào mùi anh, lại cực kì dễ ngửi:” Một lúc nữa, anh dẫn em đi hóng gió.”
“……….” Cô theo bản năng kháng cự.
“Đừng lo lắng………Anh không đi xe ôtô thể thao……. Mà trải nghiệm tốc độ ở một loại xe khác!
|
Chương 52: Tốc độ kích thích
Ngoại ô, ở một căn nhà tư nhân có gara riêng, gần hai mươi chiếc xe mô tô phân khối lớn xếp thành một hàng, hơn nữa mỗi chiếc xe đều thuộc loại xe khủng.
Hạ Hải Dụ nhận ra mấy loại xe khủng đấy, không nhịn được nuốt nước bọt một cái:” Tôi cảm thấy giống như đã nhìn thấy ở trong phim rồi!”.
Đường Húc Nghiêu gật đầu tán thưởng:” Con mắt không tệ!”.
Anh lấy ra hai bộ quần áo đi xe cùng một chiếc mũ bảo hiểm ném cho cô, anh lấy màu đen, màu đỏ ném cho cô:” Lời quảng cáo của Harley có biết không?”.
“Sao!?” Hạ Hải Dụ có chút mù mịt.
Đường Húc Nghiêu híp mắt nhìn về phía trước, trong giọng nói mang theo rất nhiều hoài bão, hai chiếc môi đỏ mọng như hoa anh đào nở rộ mở ra , cùng giọng nói vô cùng tinh tế:” Con đường bắt đầu từ nơi này, không có điểm dừng.”
Hạ Hải Dụ le lưỡi một cái “ Nhiều tiền, ăn chơi, đùa quá lố………Đường Húc Nghiêu anh nhất định là một thiếu niên hư hỏng!”.
“Không ngông cuồng không phải là thiếu niên!”. Anh nhún nhún vai, .nhấc chân ngồi trên yên một chiếc xe máy, nhanh chóng khởi động xe, gara lập tức nghe thấy tiếng sấm nổ vang dội, ở trong ống bô xe máy dường như xuất hiện các tia lửa hồng, đốt cháy thành những chiếc đuôi diêm dúa.
Anh quay đầu lại dặn dò:” Đi lên! Ôm lấy eo anh!”.
Động tác cùng vẻ mặt của anh rất mê người, giống như là chỉ huy trong thời cổ đại Hãn Huyết Bảo Mã kỵ sĩ .
Trong nháy mắt, Hạ Hải Dụ có chút ngẩn ngơ.
Đường Húc Nghiêu cũng không để cho cô có nhiều thời gian ngẩn người, cánh tay dài duỗi một cái liền đem cô ngồi lên yên xe phía sau, đem lấy hai cổ tay mảnh khảnh đặt bên hông mình:” Nhớ, có chết……cũng đừng buông tay ra!”.
Câu này, giống như lời thề.
Một giây tiếp theo, anh liền nhấn ga tăng tốc độ, xe mô tô phân khối lớn phát ra tiếng gào thét, bụi bặm bay lên tận chân trời, đi đến nơi xa.
“A…..” Tiếng hét chói tai của Hạ Hải Dụ cùng tiếng động cơ nóng hầm hập rung động phát ra tiếng nổ đùng đoàng bay lên trời cao.
“Đường Húc Nghiêu, tôi chưa có mua bảo hiểm, xảy ra chuyện anh phải chịu trách nhiệm?!”.
“Tôi chịu trách nhiệm! Chịu trách nhiệm tới cùng!”.
“Chúng ta đi đâu đây?”.
“Muốn đi đâu thì đi đến nơi đó”.
Đi theo dấu chân của gió, lên trước!
Chiếc cầu cao lan ra, những tòa nhà chọc trời đi xa khỏi tầm mắt!
Phút chốc núi cao, phút chốc vực thẳm, người lạ cùng đường, kề vai luân hãm!
Xe đi nhanh như điện chớp, gió thổi nóng bỏng khiến cho toàn thân Hạ Hải Dụ đều là mồ hôi, nhưng lại cảm giác được một loại say mê, vui vẻ, một loại cảm giác chưa từng trải nghiệm qua, những lời than thở bây giờ chỉ còn lại vui thích sảng khoái!
Lòng cô ưu tư bình thản, nếu mà thật sự chết như thế, như vậy sống trên cuộc đời này cũng không uổng!
“Hạ Hải Dụ----Còn sợ sao--“ Anh đón gió, hét to, trên mặt mang theo nét cười bất cần đời.
“Không sợ nữa-----Cảm ơn anh---Đường Húc Nghiêu----“ chưa bao giờ hét to tiếng như thế, cổ họng giống như bị rách, nhưng cô không một chút nào cảm thấy khó chịu, ngược lại, ở trong đáy lòng còn dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc, cười hứng gió không chớp mắt.
Xe mô tô đi qua toàn thành, cuối cùng dừng lại ở quảng trường Thời Đại, đèn đường đã sáng lên, màn hình lớn ngoài trời đang tỏa ánh sáng lung linh, tiệm cơm quốc tế Kim Đỉnh, ở phòng cuối lầu đang diễn ra một bữa tiệc đông người náo nhiệt, Đường lão gia thọ 80 tuổi tất cả mọi người trong thành đều biết đến.
Một phóng viên đi lên, hỏi ra một câu nhạy bén:” Đường lão gia, tối nay là sinh nhật ngài, trong ngoài thành đều đến tham dự bữa tiệc của Đường gia, tại sao lại không thấy Đường Thiếu Gia đến?!”.
Lông mi dài của Đường Húc Nghiêu nhíu lại, dưới mũ bảo hiểm gương mặt tuấn tú hiện lên mấy phần lo lắng.
Hạ Hải Dụ phía sau nhìn thấy, hóa ra tối nay là yến tiệc mừng thọ của Đường lão gia, thảo nào ghế sau lamborghini còn có một bộ lễ phục chưa mở bao bì.
“Đường Húc Nghiêu, anh mau đi đi, mọi người đang chờ anh kìa!”. Vòng tay quanh hông anh, hơi thả ra:” Tôi đi trước!”.
“Không cho đi!”. Trong gió đêm, một tay anh bắt lấy tay cô.
Cô khẽ cau mày, không hiểu vì sao anh quấn quít si mê cô không chịu thả ra.
|
Chương 53: Tình yêu ngây ngô
Nhìn theo tầm mắt của anh, trên màn hình lớn ống kính chuyển một cái, Đường lão gia lùi ra phía sau hậu trường, một người con trai trẻ tuổi ôn tồn nho nhã đi lên trước, một thân tây trang màu xám khiến dáng người cao to càng thêm cao ngất, tóc đã cắt ngắn, mép tóc mai xinh đẹp, thái dương cũng tinh tế, mày kiếm mắt sáng, nụ cười dịu dàng.
Anh ta đối với Hạ Hải Dụ vô cùng quen thuộc, Thần Dật, chính là Thần Dật!
Anh là học sinh khóa dưới của trường cô, thời gian bọn họ quen nhau là lúc cô học năm hai đại học, anh học năm nhất.
Ở trong trường anh là một trong số những nhân vật nổi tiếng làm mưa làm gió, thành tích tốt, học giỏi đến mức có thể đoạt được học bổng quốc gia, gậy Lam Cầu, dẫn đầu cả nước chiến thắng được nhận gậy Lam Cầu, anh còn có thể vẽ tranh, trong đại học có thể cử anh đi vẽ tranh triển lãm. ………
Anh gần như là hoàn mỹ, khiến các cô gái không thể kháng cự được mà thần tượng, cô cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cô chưa bao giờ muốn giấc mơ giống cô bé lọ lem, cô cũng không hi vọng xa vời rằng mình sẽ được anh yêu mến, chỉ cần xa xa ngắm anh một cái, thế là hài lòng!
Vốn cứ nghĩ rằng một đoạn thầm mến sẽ còn kéo dài nữa, cũng không biết tuyết mùa đông ập tới tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cô nhớ ngày đó rất lạnh rất lạnh, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện, chẩn đoán chính xác Hải Tinh mắc bệnh bạch cầu, trong nháy mắt kia, thế giới của cô sụp xuống rồi, giống như tất cả lực lượng để sống cũng không còn.
Cô đứng ở một góc trong bãi tập, khóc đến chật vật, gió tuyết cùng nước mặt hòa hợp lại thành một chỗ, đóng thành băng, đông lại.
Là Thần Dật đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một chiếc khăn tay sau đó đem khăn quàng cổ quàng lên trên cổ cô, rồi dịu dàng hỏi:” Tôi có thể giúp cô được cái gì không?”.
Cô gào khóc, một chữ cũng không nói ra được, chỉ lắc đầu, vẫn lắc đầu.
Thật ra thì, hắn cũng không cần phải làm gì cả, cô chỉ cần, cô chỉ cần đối tượng để có thể nhìn cô khóc mà thôi.
Sau, bọn họ kết giao, mặc dù không có những thứ tuyên bố kia “ Về sau chúng ta chính là bạn bè”. ….. Không tuyên bố, nhưng mà, anh sẽ chờ cô tan học, sẽ vì cô mà ở thư viện giữ chỗ ngồi, sẽ giúp cô lấy nước nóng đưa cơm, sẽ đi cùng cô đến bệnh viện thăm Hải Tinh…….
Thời còn là học sinh, như thế, cứ cho là tình yêu đi!?
Đơn giản, trong suốt, không có bất kì một tạp chất.
Cứ tưởng bọn họ suốt đời là một đôi, nhưng chưa từng nghĩ, anh lại có gia thế cao như vậy, bố làm bộ trưởng, mẹ là viện trưởng tòa án.
Mẹ của anh cầm chi phiếu 5000 vạn tệ đến trước mặt cô, ánh mắt khinh miệt, tàn nhẫn nói:” Hạ tiểu thư, nếu cô không muốn phá hỏng tương lai của Thần Dật, không muốn em trai của cô bị đuổi khỏi bệnh viện……”
Không đợi đối phương nói xong, cô đã biết mình phải làm thế nào rồi, đấy không phải là cảnh cáo mà là uy hiếp, mang tính mạng Hải Tinh ra uy hiếp cô!.
Chia tay, giống như lúc đầu, không cần phải nói. Thậm chí chỉ sau một tuần lễ Thần Dật ra nước ngoài học, không còn tin tức.
Trăn trở hai năm, gặp mặt lại, anh đã thay đổi thành một người khác.
Anh nhìn về ống kính, tác phong nhanh nhẹn, sâu kín bên trong con người bình thản, ánh mắt tỏa sáng. Nhìn về đám nhà nhà giống như sài lang hổ báo mỉm cười:” Các vị, thật xin lỗi, Đường thiếu gia có việc gấp nên không thể xuất hiện ở yến tiệc mừng thọ, mọi người có vấn đề gì, có thể hỏi tôi!”.
Nhìn giống như lời nói lễ phép nhưng trong lòng thì đang gợn sóng, Đường Húc Nghiêu là người thừa kế duy nhất của Đường gia, mà Thần Dật, cũng chỉ là cháu ngoại, từ thân phận đến huyết thống, vĩnh viễn không thể hơn được một chút, nhưng tối nay thời thế nghịch chuyển!
Đường Húc Nghiêu chợt cười to, ông nội là muốn Thần Dật lên tiếng, nói cách khác, tổng giám đốc Đường Thịnh rất nhanh sẽ phải đổi chủ.
Sắc mặt Hạ Hải Dụ trắng bệch, nhìn về phía Hạ Húc Nghiêu hỏi:” Hai người các anh không phải là……..”.
“Anh em họ! Có vấn đề gì không?”
|
Chương 54: Đã quá muộn
Đã quá muộn
Anh em họ!?
Tiếng lòng Hạ Hải Dụ run lên bần bật. Thần Dật gọi Đường Húc Nghiêu là anh trai?!
Tại sao lại có thể như thế?!
Tuy trước đây quan hệ của cô và Thần Dật rất đơn thuần, nhưng dù sao cũng có một đoạn vướng mắc, mà bây giờ quan hệ của cô với Đường Húc Nghiêu lại là cái loại này……Này……..Điều này thật sự là……
Sắc mặt trắng bệch
Đường Húc Nghiêu nhận ra được sự khác thường của cô, nhíu mày, thắc mắc:” Em làm sao thế? Sắc mặt sao lại khó nhìn thế?”.
“Không sao, không sao đâu”. Hạ Hải Dụ liên tục lắc đầu, ánh mắt mập mờ, sau đó cũng không dám nhìn lên màn hình lớn một lần nào nữa, lại càng không có dũng khí nhìn Đường Húc Nghiêu.
Nhưng Đường Húc Nghiêu lúc nào cũng nhạy cảm, anh khẽ nheo mắt lại, tỉ mỉ nhìn cô một lát, lại ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, mơ hồ suy đoán ra một chuyện:” Em quen Thần Dật?”.
Trong giọng nói, mang theo một cỗ chất vấn mãnh liệt
Hạ Hải Dụ nặng nề lắc đầu:” Không quen!”.
“Nói dối!”. Bỗng nhiên Đường Húc Nghiêu trở nên sắc bén đứng vùng dậy, chỉ cảm thấy trong lòng mình nóng bỏng như nham thạch đang phun chảy, mạnh mẽ từ đáy lòng phun trào ra, anh nắm lấy cổ tay cô, lôi cô vào trong ngực:” Hai năm trước Thần Dật thích một cô bé, vì cô bé đấy anh ta suýt trở mặt cùng toàn gia tộc……..Cô bé kia chính là em phải không!?”.
“…………..” Trái tim Hạ Hải Dụ chợt co rút đau đớn, liền hô hấp cũng khó khăn.
Cách đấy không xa, hai ánh đèn chiếu đến, chiếu thẳng vào khiến cho người ta không thể mở mắt ra, bước chân Đường Húc Nghiêu khẽ xoay lại, tránh ánh sáng, liếc mắt nhìn lại, một chiếc Rolls- Royce đang lái tới.
Cửa sổ ô tô từ từ mở ra, lộ ra vẻ mặt tràn ngập rối rắm, anh ta sắc bén liếc Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ một cái, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:” Lên xe đi, nếu không một lúc nữa chó săn ập tới!”.
Trong một giây Đường Húc Nghiêu dừng lại suy tư, đi theo không nói câu gì, dẫn Hạ Hải Dụ cùng nhau ngồi vào trong xe.
Động tác của anh rất nhanh rất mạnh mẽ, Hạ Hải Dụ giống như không kịp để phản kháng, đợi đến khi mình đã ngồi vào ghế thì mới phát hiện ra mình bị “ bắt cóc “ rồi.
“Đường Húc Nghiêu, anh mau thả tôi xuống xe!”.
“Tôi không muốn đi chung cùng các anh, tôi không muốn đi đến Đường gia!”.
“Mau dừng xe!”.
Bất luận cô có kêu gào thế nào, Đường Húc Nghiêu như cũ vẫn bất động, Thiệu Hành đương nhiên cũng không dám dừng xe, nâng con ngươi qua kính nhìn xuyên qua Hạ Hải Dụ. Không nhịn được muốn đồng cảm cùng cô.
Cũng thật sự là khó xử cho cô, ai lại bảo ông trời sắp xếp như thế, Thần Dật trước kia vì cô mà suýt chiến tranh cùng gia tộc, mà bây giờ, Đường Húc Nghiêu cũng muốn vì cô mà triển khai một chiến lược, đúng, là chiến lược, chiến tranh chỉ là một cuộc đấu, mà chiến lược, kéo dài hơn, mãnh liệt hơn, kết quả cũng khó biết trước được.
|