Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 55: Em trêu đùa tôi
“Đường Húc Nghiêu, tôi thật sự không muốn đi, chuyện của Đường gia các người không liên quan gì đến tôi!”.
Đường Húc Nghiêu lành lạnh nở nụ cười:” Không liên quan đến em?! Chuyện của em với Thần Dật từ trên xuống dưới có ai mà không biết, sau đó em lại chạy đến trêu đùa anh, bây giờ em duy trì trong sạch cho cả hai sao?!”.
“……..” Hạ Hải Dụ tức không nói lên lời:” Đường Húc Nghiêu, anh đừng có mà ngậm máu phun người, trước kia tôi cùng Thần Dật chỉ là quan hệ đơn thuần, hơn nữa cũng đã là quá khứ rồi, nói cái gì mà tôi đến trêu đùa anh, tôi trêu đùa anh lúc nào, tôi trêu chọc anh cái gì rồi hả?!”.
“Không thừa nhận!? Lần đầu tiên gặp mặt anh bao hết cả quán rượu em nói xằng nói bậy, còn đá anh, lần thứ hai gặp mặt, miệng em đầy ác độc nguyền rủa anh, rồi say khướt nôn hết lên người anh, một đêm anh phải chăm sóc em em có biết không, sáng thứ hai em lại dám vẽ động vật lên trên mặt anh…..Từ khi vào Đường Thịnh, những việc xấu hổ của em đầy rẫy, em hãy tự mình suy nghĩ một chút đi, em bưng nước nóng làm bỏng hai mắt của anh có đúng hay không, ở bãi đỗ xe em làm hỏng chuyện tốt của anh có đúng hay không, em chủ động chạy đến trước mặt anh mong anh hiến tủy cứu Hải Tinh có đúng không……..Hạ Hải Dụ em là người phụ nữ của anh rồi, chuyện của anh cũng sẽ là chuyện của em, em đừng nghĩ em đặt mình ngoài mọi chuyện!”.
Đường Húc Nghiêu hầm hừ không nói đạo lí, lửa giận từ đáy lòng bốc lên hừng hực, chính là cô tự nhiên đem cuộc sống của anh rối thành một đống, chính vì cô mà tâm trạng của anh không thể khống chế, chính là cô trêu đùa anh!.
“……..” Hạ Hải Dụ muốn điên rồi, anh ta là cố tình gây sự! Nếu không phải anh ta chạy tới cường hôn cô, sau đó mọi chuyện liên tiếp cũng sẽ không xảy ra, anh ta đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà! Đại thiếu gia làm gì mà ai dám quản! Bệnh thiếu gia ở giai đoạn cuối!
“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Nếu không tôi nhảy ra khỏi xe!”. Hạ Hải Dụ vừa nói tay vừa nắm lấy cửa xe.
Đường Húc Nghiêu bị hành động của cô khiến cho tim gan anh đều run sợ, nhưng mà, anh làm sao lại có thể để cho một cô gái uy hiếp!?
Tay anh mở cửa xe khác bên cạnh, hung hăng đe dọa:” Em nhảy, anh cũng sẽ nhảy!”.
Hạ Hải Dụ hít phải một ngụm khí lạnh, cô biết không phải là anh ta nói đùa, Đường thiếu gia từ nhỏ được bao bọc, tính khí rất kiêu ngạo, biểu tượng của sự ngang ngược, thật ra thì chính xác hơn, từ trong xương tủy đã cố chấp, không để cho bất cứ một ai nghi ngờ sự kiêu ngạo của anh ta, anh ta nói được sẽ làm được!
Không dám mang tính mạng của anh ra đùa, cô đành phải thỏa hiệp, từ từ thu lại kiêu ngạo, nén giận một lần nữa lại yên lặng.
Rolls – Royce một đường đi thẳng, cuối cùng dừng lại ở khách sạn quốc tế Kim Đỉnh.
Không ngoài ý muốn, khách khứa đã về hết, nhưng Đường gia từ trên xuống dưới đều không thiếu một ai.
Đường Húc Nghiêu kiên quyết kéo Hạ Hải Dụ đến trước mặt mọi người, cằm hơi hơi nhếch lên, ngạo mạn, mà lại kiên quyết như muốn tuyên bố---- Đây là người yêu của tôi!
Hạ Hải Dụ không dám nhìn anh, lại càng không dám nhìn xung quanh, chỉ cúi gằm đầu xuống, trong đám người, không đếm được có biết bao nhiêu người chiếu ánh mắt sắc bén như dao lên trên người cô, chỉ ngoại trừ một người----
Thần Dật nhắm hàng mi xuống, trong đáy mắt một mảnh đau thương.
|
Chương 56: Lúng túng gặp mặt
“Hải Dụ .. . đã lâu không gặp.”Thần Dật yếu ớt mở miệng, giọng nói không đè nén được chán nản, không khỏi nhớ tới một câu, gặp lại không bằng nhớ nhung.
“Đúng vậy , đã lâu không gặp, Thần Dật.” Hải Dụ cố gắng bảo trì nụ cười, đáy lòng không khỏi chua xót, mặc dù đã sớm hiểu được bọn họ là có duyên mà không phận, làm thế nào cũng không nghĩ ra gặp lại trong tình huống lúng túng thế này.
Đường Húc Nghiêu nắm chặt tay cô, cố tình khiêu khích nhìn về phía Thần Dật, “Em đưa cô ấy tới đây, anh không phải sẽ cảm thấy lúng túng chứ?”
Thần Dật khẽ cau mày, không lên tiếng.
Ánh mắt của những người xung quanh càng thêm hàm ý sâu xa.
Thiệu Hành vội vàng lấy cùi chỏ đụng vào Đường Húc Nghiêu, “Nghiêu, còn tiếp tục ở nơi này tán gẫu, nên đi vào gặp mặt lão gia trước!”
Hải Dụ cắn môi, cô cũng sẽ phải đi cùng sao?
Đường Húc Nghiêu nhận ra được sự do dự của cô, một cỗ lửa giận vô cớ dâng lên trong lòng, buông tay cô, sau đó ôm eo nhỏ nhắn của cô, “Chúng ta cùng đi vào, ông nội vẫn hi vọng anh có bạn gái chính thức, thấy em nhất định thật cao hứng!”
Xoay người trong chớp mắt, Đường Húc Nghiêu mang Hạ Hải Dụ xuyên qua đám đông đi vào thang máy, thời điểm cửa thang máy khép lại, anh ngước mắt liếc sâu nơi xa một cái, chỉ thấy Thần Dật đang sững sờ đúng tại chỗ, môi mỏng không nhịn được cong lên.
Xung quanh Thần Dật, một mảnh xôn xao, anh cất bước đi mau.
“Dật.” Sau lưng, giọng nói trầm thấp của Đường Gia Ngưng truyền đến.
Thần Dật bước chân ngừng lại một lát, chậm rãi quay đầu, “Mẹ”
Đường Gia Ngưng híp mắt một cái, đáy mắt lộ ra cảnh cáo mạnh mẽ, “Dật, ông ngoại vừa trước mặt giới truyền thông đồng nghĩa ngầm thừa nhận con, vị trí tổng giám đốc Đường Thịnh sắp tới, con phải biết, cơ hội đã mất không thể có lại.”
“Mẹ … từ trước đến nay, con không bao giờ nghĩ tới trở thành tổng giám đốc Đường Thịnh, con không phải họ Đường, con mang họ Thần!”
“Cũng bởi vì con họ Thần, danh không chánh ngôn không thuận, cho nên càng phải thận trọng.”
Thần Dật nhíu chặt chân mày hơn, khó chịu trong lòng, “Mẹ! Tại sao phải tranh giành? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền!”
“Thần Dật!” sắc mặt Đường Gia Ngưng lập tức cứng đờ, thanh âm ép tới thấp, “Theo tin tức nội bộ, mẹ biết được, có người tố cáo ba con năm đó sửa đổi hộ khẩu và lý lịch sơ lược, trong lúc tại chức ba con đã thực hiện nhiều giao dịch mờ ám, con không phải không hiểu mức độ nghiêm trọng của chuyện này, một khi công bố ra ngoài, đừng nói đến vị trí Bộ trưởng thương vụ ba con ngồi không yên, có lẽ còn phải sống nốt quãng đời còn lại trong lao tù! Dật, con nhẫn tâm nhìn cục diện như thế?”
Thần Dật nhắm mắt lại, hai vai chán nản rũ xuống, “ Vậy, mẹ muốn con làm gì?”
“Làm tổng giám đốc Đường Thịnh! Nắm chắc quyền lực trọng yếu! Từ xưa nghiệp quan tương hỗ lẫn nhau, chỉ cần dựa vào bối cảnh của Đường Thịnh, tất cả đều không có vấn đề! Dật vì ba con, vì mẹ, con phải cân nhắc trước sau rồi mới hành sự, không được lưu luyến với tình cảm riêng tư! Con hãy suy nghĩ thật kỹ!”
Thần Dật nhìn theo bóng lưng mẹ, mắt không đừng được hướng về thang máy, Nghiêu cùng Hải Dụ đi được một lúc lâu rồi, sao còn chưa ra?
|
Chương 57: Không làm tổng giám đốc
Trong phòng trang trí xa hoa, khuôn mặt Đường lão gia căng cứng, già nua nhưng không suy yếu, hai mắt tụ lại tàn khốc, chống long đầu trượng, gân xanh nổi trên mu bàn tay, giận khôn kể, “Đường Húc Nghiêu! Mày là đứa cháu vô dụng! Tối nay là trường hợp nào, chính thương hai giới các vị đại lão đều tham dự tiệc mừng thọ, mày cố tình không đến! Ký giả khắp nơi đều chờ xem cuộc vui! Tao sống cả đời nhưng chưa bao giờ mất thể diện như hôm nay! Nếu không có Thần Dật chống đỡ, mày nói xem tao phải đặt mặt mũi vào đâu?”
Đường Húc Nghiêu không nhịn được cười, không sai, anh không có mặt ở tiệc mừng thọ, nhưng bởi vì Thần Dật cứu giúp một lần mà địa vị của anh ta đã nâng cao hơn, thế cũng quá rồi, hai năm trước không biết ai đã ra lệnh bắt bác phải đem Thần Dật ra nước ngoài, còn nói không cho phép anh ta bước vào biên giới một bước.
Anh không phải ghen tỵ Thần Dật sắp cướp đi vị trí tổng giám đốc của mình, người khác bon chen để có được vị trí kia, nhưng anh lại cảm thấy muốn hay không cũng không có được sự thừa nhận của mọi người, bởi vì anh có làm tốt, cũng vĩnh viễn bị coi là “Ngồi mát ăn bát vàng”, thân phận Đường thiếu gia, là xác định, nhưng cũng là một gánh nặng.
Không làm tổng giám đốc Đường Thịnh cũng không có gì, chỉ là tình huống hôm nay, anh và Thần Dật thật châm biếm, bọn họ ai thắng ai thua cũng chỉ là quân cờ bị người ta định đoạt mà thôi!
Hào môn thế gia, đều là dối trá!
Đột nhiên, Đường Húc Nghiêu cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
“Ông nội, ông muốn làm sao thì làm vậy đi, cháu sẽ sớm hoàn thành công việc, ngày mai cháu sẽ phái người đem dấu ấn của tổng giám đốc tới đây.”
Nói xong, anh xoay người muốn đi, không chút lưu luyến nào.
“Đường Húc Nghiêu, mày rời khỏi cái cửa này, cũng đừng nghĩ quay đầu lại, Đường gia ít đi một ai cũng không sao cả, Đường Húc Đông không ngoại lệ, mày cũng không ngoại lệ!” Đường lão gia tuyên bố cảnh cáo rõ ràng cuối cùng.
Sống lưng thẳng tắp chợt run lên, sâu trong nội tâm một dây thần kinh yếu ớt đã bị kích động.
Đường Húc Đông là anh cùng cha khác mẹ với anh, chân chính là cháu trai trưởng của Đường gia, vì một tình yêu nực cười mà vứt bỏ tất cả quyền lợi vốn có ở Đường gia, anh đã từng không hiểu được, cho nên sau khi anh trai rời đi, anh liền tự nói với bản thân, không được ngu ngốc như anh trai, không nên làm chuyện trái với thân phận, muốn hưởng thụ hào quang của Đường gia, muốn hưởng thụ đặc quyền và vinh dự của Đường thiếu gia, đồng thời cũng muốn gánh vác trách nhiệm của thiếu chủ Đường gia.
Năm đó, anh chỉ mới mười sáu tuổi, đã vứt bỏ tất cả những thứ mình yêu thích, ném toàn bộ đồ chơi trong phòng, để lại tất cả xe cộ trong gara, một thân một mình mà đi đến châu Âu xa xôi.
Vatican là một tổ chức tài chính quốc tế lớn, nó luôn lưu tâm tới lợi nhuận lớn, cùng một số quốc gia bỏ ra những khoản đầu tư kếch xù vào hàng loạt các bất động sản , có danh xưng là “Đế quốc tài chính quốc tế”. Theo suy đoán của báo chí phương Tây: ở Bắc Mỹ, Vatican cùng một quốc gia Tây Âu đầu tư gần mấy chục tỷ đô la, số vàng mà nó dự trữ đã vượt quá 100 triệu đô la. Tập đoàn tài chính Morgan của Mỹ là đại diện đứng đầu cho tài sản của Vatican. Tài sản của Vatican vốn không công bố, được ngân hàng bảo mật rất kĩ.
Mà người ngoài càng không biết, Viện Thần học cũng chỉ là ngụy trang, bảy năm trong quá khứ, anh không phải là đọc kinh Thánh, mà là tiếp nhận giáo dục tinh anh, học cách ứng đối với thương trường gió nổi mây bay, học cách đối mặt với truyền thông điên cuồng công kích , học tập tất cả các đức tính của một Đường thiếu gia, ngang ngược, cường thế, thậm chí là phong lưu, hoa tâm, còn cả vì mục đích không từ bỏ thủ đoạn nào.
Hiện tại, nào có ý nghĩa gì đây?
Anh chợt hâm mộ anh trai, có thể tìm được một người con gái, dắt tay cô ấy, cùng sóng vai nhau cả một đời.
Mà anh, sẽ có may mắn như vậy sao?
Quay đầu, nhìn về phía Hạ Hải Dụ, Đường Húc Nghiêu bỗng cười lên, nắm chặt tay cô, Hạ Hải Dụ, bất kể là cô có nguyện ý hay không, anh đã chấm cô.
|
Chương 58: Có ở đó hay không?
“Đường Húc Nghiêu, anh nháo đủ rồi, có thể thả tôi đi rồi chứ?” Ra khỏi phòng phía sau của Đường lão gia, rốt cuộc Hạ Hải Dụ không thể nhịn thêm nữa, tức giận hất tay anh ra.
“Nháo? Em nghĩ rằng anh đang nháo?” Đường Húc Nghiêu cười lạnh, “Nhưng anh thật sự nghiêm túc! Có mất tất có được, mất vị trí tổng giám đốc Đường Thịnh nhưng anh còn có em, Thần Dật và anh mỗi người thắng một ván!”
Hạ Hải Dụ cắn chặt răng, “Cuối cùng là vì Thần Dật, Thần Dật và tôi đã sớm không còn quan hệ!”
“Hừ… Nếu không phải còn thích anh ta, làm gì phải kích động như vậy?” Mắt phượng hẹp dài thoáng hiện lên một tia lạnh.
“Tôi mặc kệ anh!” Hạ Hải Dụ giận đỏ bừng mặt, dậm chân một cái, cũng không muốn đợi thang máy, thẳng tắp lao xuống nơi khúc quanh cầu thang.
Chạy như điên một đường, Hạ Hải Dụ không đếm được mình chạy qua bao nhiêu tầng lầu, cho đến khi không còn bậc thang mới từ từ ngừng lại, lúc này mới hoảng sợ là mình xuống bãi đỗ xe.
Sân bãi trống trải, không gian yên lặng không tiếng động.
Theo bản năng Hạ Hải Dụ ôm hai tay trước ngực, ban đêm cuối hè, cảm giác mát lạnh dâng lên, bất ngờ hắt hơi một cái.
Ngắm nhìn bốn phía, xe đậu ở đây đều là xe hơi cao cấp nổi tiếng trên thế giới, logo sáng chói làm người ta hoa mắt, cô bỗng cảm thấy thê lương.
“Hải Dụ!” Sau lưng chợt vang nên tiếng nói vừa quen thuộc lại vừa có phần xa lạ, Thần Dật không biết từ đâu trên một chiếc ô tô đi xuống.
Hạ Hải Dụ quay đầu lại, cố gắng tươi cười, cố gắng giữ bình tĩnh.
Có lẽ Đường Húc Nghiêu nói đúng, đáy lòng cô vẫn còn hy vọng đi, có lẽ không liên quan đến tình yêu, mà chỉ là xúc động nhất thời.
Hai năm trước Thần Dật không chào mà đi, biến mất trong biển người mịt mờ, cô rất khổ sở, mặc dù không thể ở chung một chỗ, nhưng đã cùng nhau đi qua những tháng ngày đó, chẳng lẽ không đáng nói câu “Gặp lại” sao?
Trong bãi đỗ xe, đèn đóm leo lét, chiếu sáng con ngươi trong suốt của Hạ Hải Dụ, Thần Dật lại không dám nhìn thẳng, ánh mắt của cô không giống với trước đây, tươi đẹp như cũ, lại thêm mấy phần thành thục cùng cố chấp.
Thời điểm năm đó anh biết cô, cô là một người luôn phấn đấu, nhưng hiện tại, ánh mắt của cô cho anh biết, cô bây giờ là một người luôn phải chiến đấu.
Dũng khí cùng quật cường tồn tại trong dáng vẻ ấy làm đáy lòng anh nổi lên vô vàn lời muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Khi anh còn chưa kịp vui mừng vì được gặp lại thì đã sớm định chia lìa hoang vắng.
“Hải Dụ, anh nợ em rất nhiều, thật xin lỗi, rất xin lỗi em.”
“Anh biết rõ mẹ đã làm gì với em, thật rất xin lỗi.”
“Anh biết không chào mà đi, lại càng có lỗi với …”
“Chuyện cho tới bây giờ, em đều hiểu rõ nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, rời khỏi anh không phải là chủ ý của em.”
Môi Hạ Hải Dụ nở nụ cười, cuối cùng, cô cũng chờ được câu này của anh, trong lòng trống rỗng đã được viên mãn bổ khuyết.
Bóng đêm vắng lặng, nụ cười của cô mang theo tia ấm áp cùng vui vẻ, tim Thần Dật khẽ động, anh muốn nói với cô: Hải Dụ, cho tới giờ anh vẫn luôn thích em.
“Hải Dụ…” Anh khẽ nắm chặt quyền, thần sắc căng thẳng.
“Dạ!” Cô nháy mắt mấy cái, không rõ nguyên cớ.
Thình lình, hai đạo ánh sáng mạnh mẽ từ xa bắn tới, nằm ngang giữa hai người.
Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn sang, một chiếc Bugatti xanh ngọc dừng cách đó không xa, đèn xe mở rộng ra, ánh sáng mạnh mẽ giống như nhắc nhở.
Dưới ánh sáng, thân hình thon dài của Thần Dật càng lộ vẻ gầy gò, ánh đèn màu cam ấm áp, rất cô đơn, anh nhìn thấy bóng dáng một người nhảy lên trong mắt.
“Hải Dụ, em chờ anh một lát, anh đi nói một tiếng với mẹ, sau đó đưa em về.”
Hạ Hải Dụ cười lắc đầu, “Không cần, mình em về là được.”
Đối với chủ nhân của chiếc Bugatti kia, cô hiểu quá rõ, Đường Gia Ngưng làm sao cho phép con trai của mình hai lần phạm cùng một lỗi?
Chỉ có điều, hai năm trước bà ấy thành công chia rẽ bọn họ, nhưng bây giờ, thật sự là lo lắng quá rồi.
Xoay người, Hạ Hải Dụ không chút do dự đi về hướng lối ra của bãi đậu xe.
|
Chương 59: Đuổi theo cô
Đường Húc Nghiêu xuyên qua từng tầng lầu của khách sạn quốc tế Kim Đỉnh, không ngừng tìm kiếm bóng dáng Hạ Hải Dụ.
Anh vừa rồi không nói đạo lý, không chú ý đến cảm thụ của cô, đem lời nói nặng nói ra nhưng không phải anh cố ý, tất cả đều bởi vì hai chữ “Ghen tỵ”.
Coi như biết rõ giữa cô và Thần Dật không còn gì, nhưng anh vẫn nhịn không được để ý, lửa ghen cùng lửa giận trong lòng nóng chảy như nham thạch, cấp bách muốn nổ ra, cuộn trào ngọn lửa qua vết thương dưới mắt, không thể ngăn cản tính tình ngang ngược của bản thân mình.
Cho đến khi không thấy bóng dáng của cô, anh mới như tỉnh mộng.
Anh tìm một tầng lại một tầng, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng màu đỏ đó.
Cô cùng anh, còn mặc bộ đua xe kia, hơn một giờ trước, bọn họ cùng nhau ngồi trên xe Harley tùy gió mà đi, đảo mắt, liền mỗi người một ngả.
Tim, chợt trống trải.
Nhớ tới cô không dễ dàng ở trước mặt người khác lộ ra vẻ yếu ớt, anh lại càng hận mình hơn, không biết giờ phút này, cô không phải là trốn trong một góc tối, vụng trộm rơi nước mắt đấy chứ?
Cửa ra vào đại sảnh, Thiệu Hành đã chờ từ rất lâu, thấy Đường Húc Nghiêu, liền không đợi được, xông tới, “Nghiêu, cậu cùng với ông nội nói chuyện thế nào rồi?”
“Không được tốt lắm.” Đường Húc Nghiêu nhìn quanh, “Thiệu Hành, cậu có nhìn thấy Hải Dụ không?”
Thiệu Hành sửng sốt, “ Cô ấy không phải đi cùng cậu sao?”
“Mình làm cô ấy tức giận mà bỏ đi rồi.” Đường Húc Nghiêu có chút chán nản thừa nhận.
“Bỏ đi?” Thiệu Hành nhíu mày, “Tớ vẫn ở chỗ này, nếu cô ấy đi qua, tớ không thể nào không nhìn thấy.”
Đường Húc Nghiêu nhéo nhéo lông mày, “ Cô ấy chạy từ cầu thang xuống. .. Cầu thang cuối cùng đi thông … bãi đỗ xe!”
Lời còn chưa dứt, cả người anh đã lao đi, trang phục đua xe màu đen sáng rõ dưới ngọn đèn, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
“Lộc cộc” tiếng bước chân ở trong bãi đậu xe ngầm vọng lại âm thanh to lớn, Hạ Hải Dụ theo bản năng ngước mắt, tóc dài chặn tầm nhìn của cô, cô không đưa tay cài lại, ánh mắt bình tĩnh mang theo vài tia mơ màng.
“Hạ Hải Dụ, cuối cùng đã tìm được em!” giọng nói mang theo vui sướng, mắt liếc nhìn chỗ Thần Dật đứng cạnh ô tô Bugatti màu lam, môi khẽ nhếch lên lại chậm rãi hạ xuống.
Hạ Hải Đường nhíu mày, không ngờ Đường Húc Nghiêu sẽ đến đây.
Chẳng qua, cô còn chưa muốn để ý anh !
“Tránh ra!” Cô tức giận nhìn Đường Húc Nghiêu đang ngáng đường.
“Chúng ta cùng đi.” Đường Húc Nghiêu không chút nghĩ ngợi liền giữ chặt tay của cô, dùng sức khá lớn khiến Hạ Hải Dụ hơi đau.
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn em trả lại bộ quần áo đua xe cho tôi thôi!” Anh chợt đổi biểu tình, giọng nói mang theo kiêu ngạo, giống như cô đoạt đi bảo bối của anh , anh rất tủi thân.
Nhất thời Hạ Hải Dụ có phần không phản ứng kịp, càng thêm tức giận, anh ta đến đây chính là muốn đòi lại bộ y phục rách này sao?
“Được! Trả thì trả!”
Đường Húc Nghiêu hơi nhếch khóe miệng, ở phía sau cô cười trộm.
Cách đó không xa, Thần Dật đứng tại chỗ, đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Lúc cô đối mặt với anh, vẫn duy trì nụ cười đến cùng, nhưng chính anh cũng nhìn ra được, cô không thoải mái chút nào, mà trước mặt Đường Húc Nghiêu, cô tuy là trợn mắt nhìn, nhưng khắp người trào dâng kích động.
Không biết gì nhìn họ làm cho người ta hâm mộ quan hệ thân mật đó, chung quy anh đã bỏ lỡ rồi sao?
Không còn nhìn thấy bóng lưng họ nữa, Thần Dật cắn răng, cất bước muốn đuổi theo…
|