Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
|
|
Chương 263: Cử hành hôn lễ (2)
Rốt cuộc chuyện gì thần bí như vậy? !
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ liếc nhau một cái, đồng thời lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu cũng nhìn nhau lắc đầu.
Chú rễ, cô dâu, phù rể, phù dâu cũng không biết, người khác thì càng không thể nào biết!
Ánh mắt của mọi người cũng rơi trên người Thủy Tinh, miệng nhỏ nhắn cuả cô cũng không nói, chính là không nói!
Một đám người chậm rãi đi về phía thang lầu, muốn tìm tới cùng.
Hạ Hải Dụ mặc bộ váy cưới lụa trắng, lặng lẽ đếm từng nhịp tim của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng là mỗi một nhịp tim, càng làm cho cô cảm nhận được lồng ngực chấn động mãnh liệt.
Biết con gái không ai bằng mẹ, cô run như cầy sấy, cúi đầu, len lén hỏi con gái, "Thủy Tinh, hôm nay con tại sao lại quấy rối , rốt cuộc là chuyện gì, mau nói cho mẹ nghe!"
"Mẹ yên tâm đi, là chuyện tốt!" Thủy Tinh ngẩng đầu lên, nghiêm túc làm ra đảm bảo, nhưng cuối cùng một chữ cũng không chịu tiết lộ.
Hạ Hải Dụ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn bộ dáng như vậy, nhóc con này thế nào cũng không chịu nói!
Ánh mắt cầu cứu liếc về phía bên cạnh.
Đường Húc Nghiêu trong lòng cũng lo lắng, cầm tay nhỏ bé, nhỏ giọng đắn đo hỏi con gái, "Thủy tinh, rốt cuộc là chuyện gì, trước nói cho ba ba, có được hay không? !"
"Không được! Trước nói sẽ không có ngạc nhiên!"
Ngạc nhiên? !
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đồng thời lạnh cả sống lưng, tiểu nha đầu này ngạc nhiên từ trước đến nay rất kinh người!
"Ba, mẹ , con rất yêu hai người !" Thủy Tinh cười rất ngọt ngào.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ cảm thấy trong lòng rung động, bọn họ cũng yêu Thủy Tinh a!
Bởi vì yêu, cho nên phải tin tưởng!
Tình yêu như thế, thân tình cũng nên là như thế!
Trong lòng, rộng mở trong sáng.
Được rồi, vậy bọn họ cũng không hoài nghi gì nữa, mặc dù Thủy Tinh thường ngày rất phá phách, nhưng bọn họ tin tưởng cô sẽ có chừng mực!
Sẽ chờ rốt cuộc ngạc nhiên của cô là gì!
Một nhà ba người, từ từ, từ từ đi xuống thang lầu.
Sáng nay máy bay đã vận chuyển đủ loại hoa, đem cả tòa phòng ốc trang trí trở nên vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, hành lang, thang lầu, đại sảnh tất cả toàn là hoa tươi, đắt giá mà tinh sảo của Lace trong đó, không khí tràn ngập hương thơm thoải mái và vui vẻ.
Ngoài cửa lớn, một hàng dài xe nổi tiếng, đã sớm chờ ở đó.
Mọi người nhìn một chút, không có gì đặc biệt, hết thảy đều là theo kế hoạch!
"Thủy Tinh, con vui mừng gì đấy? !"
Thủy Tinh cười, buông tay ba mẹ ra, chạy đến một khối trên đất trống, con ngươi vòng một vòng thật to, sau đó tay nhỏ bé cầm lên cái còi đeo trên cổ đặt trong miệng, vỗ lên má dùng sức thổi một cái. . . . . .
Chỉ thấy tiếng cô còi vừa dứt, vốn là ngừng ở cửa chính kia một đoàn xe giống nhau chợt khởi động, chạy ra.
". . . . . ." Thiệu Hành dùng sức xoa trán, ông trời, tiểu nha đầu này chơi cái gì, không có xe bọn họ chẳng lẻ muốn dựa vào cặp chân đi bộ tới giáo đường sao? !
". . . . . ." Vân Tiểu Tiểu len lén nuốt nước miếng một cái, dè dặt nhìn vẻ mặt Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ .
Trời ạ, vẻ mặt cùng biến sắc !
"Thủy Tinh. . . . . ." Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ đồng thời nhìn về phía con gái, bởi vì khóe miệng giật giật, cho nên thanh âm cũng có lúc có lúc không .
Thủy Tinh trừng mắt nhìn, lông mi dài nhấp nháy, rất đẹp, phấn trên khuôn mặt nhỏ nhắn nỡ rộ ra một nụ cười thật to, cả người cũng để lộ ra dáng vẻ rất bướng bỉnh , cô không lên tiếng, chẳng qua là cầm cái còi lên, lại dùng lực thổi. . . . . .
Lộc cộc. . . . . . Lộc cộc. . . . . .
Tiếng vó ngựa đồng thời từ xa đến gần.
"Xe ngựa? !" Mọi người ngạc nhiên hô lên, Hạ Hải Dụ cùng Đường Húc Nghiêu cũng cảm thấy không thể tin được.
Đúng, xe ngựa, chính là loại xe ngựa chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích!
Đếm rốt cuộc không hết có bao nhiêu chiếc xe ngựa, màu sắc của chúng đều là màu trắng, màu trắng tuấn mã, màu trắng dây cương, màu trắng buồng xe, màu trắng xinh đẹp , màu trắng mộng ảo !
Cầm đầu bên kia một chiếc xe ngựa, từ sáu con ngựa trắng giá , cửa xe mở ra, nhưng bên trong không ai, chẳng qua là màu trắng Lace nệm thượng bày một phong thư màu đỏ thật to.
Trên nhung tơ, in chữ vàng "Hỉ" cực kì chói mắt.
Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ trong lòng tựa như đã hiểu, dắt tay nhau đi tới, tay cầm phong thư lên.
"Tân hôn vui vẻ, răng long đầu bạc!"
Tám chữ thật to, hình thức viết lấy lối viết thảo, trên phong thư không phải là ký tên, mà là con dấu —— Đường.( Lối viết thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh)
Không cần nhiều lời, có thể sử dụng con dấu này, chỉ có một người!
Hạ Hải Dụ hốc mắt chợt nóng lên, là Đường lão gia!
Đường Húc Nghiêu cũng cảm động, thật không nghĩ tới ông sẽ làm như vậy!
Thủy Tinh xoay chuyển con ngươi, hắc hắc, cái này chính là cô và ông cùng nhau tặng cho ba mẹ làm lễ vật kết hôn!
"Mẹ, ông bảo con hỏi mẹ có thích lễ vật này không? !"
"Thích!" Hạ Hải Dụ nghẹn ngào gật đầu, "Cám ơn thủy tinh! Cám ơn. . . . . . ông nội!"
Ở trước mặt vợ, hận mình quá nhỏ bé.
Đường Húc Nghiêu giơ tay lên lau khóe mắt Hạ Hải Dụ, chỉ có hai người họ mới có thể nghe âm thanh nói, "Đừng khóc, cô dâu không thể rơi nước mắt ! Nếu không là điềm xấu!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ đã nói không ra lời, dùng sức ngăn đi đôi mắt chua xót.
Quá ngoài ý muốn, quá khiếp sợ, không dám tin, nhưng cũng quá giá trị!
Như vậy được chúc phúc , thật hạnh phúc!
Đường Húc Nghiêu đưa tay về hướng cô, cô đem tay mình từ từ giao cho anh, được dìu đỡ, được yêu thương , chậm rãi ngồi lên xe ngựa.
Thủy Tinh mỉm cười, nhảy lên chiếc xe ngựa thứ hai.
Phía sau, Thiệu Hành dẫn Vân Tiểu Tiểu ngồi lên chiếc xe ngựa thứ ba.
Tân khách còn lại, theo thứ tự lui về phía sau.
Đợi mọi người sắp xếp xong, Thủy Tinh lần nữa cầm lên cái còi đeo trên cổ, dùng sức thổi lên. . . . . .
"Lộc cộc" " Lộc cộc " Tiếng xe ngựa vang lên lần nữa, đoàn xe lộng lẫy hướng tới giáo đường mà đi.
Bầu trời xanh thẳm, chim bồ câu cất cánh, màu sắc rực rỡ khí cầu lay động theo chiều gió bay rất xa, tựa như một bức họa rất đẹp. . . . . .
|
Chương 264: Cử hành hôn lễ (3)
Xe ngựa"Lộc cộc" đi về phía trước, nếu không phải bên tai vang véo vọng tiếng vó ngựa, còn có phía dưới hơi lắc lư, Hạ Hải Dụ sẽ cho rằng mình đang nằm mơ! Không, ngay cả nằm mơ cô cũng không thấy đẹp như vậy!
Nửa mui buồng xe đã chặn lại nửa ánh mặt trời, màu vàng óng ánh, ánh sáng ở trước mắt của cô biến thành rất nhiều màu sắc, trời xanh mây trắng đều tựa như đang mỉm cười.
Đoàn xe lộng lẫy thẳng tắp dọc theo đường phố đi về phía trước, người đi trên đường đều dừng chân.
Thực tế so với cổ tích còn đẹp hơn!
Hạ Hải Dụ hơi ghé mắt, nhìn hai bên đường người cùng vật, từng điểm từng điểm đi xa, trước mắt lần nữa bắt đầu mơ hồ.
Mặc dù đều là không biết mỗi người, nhưng cô và anh cảm thấy trong đôi mắt đó đều là những lời chúc phúc,cô cực kỳ cảm động trước những chúc phúc đó!
Hôm nay, cô đã nhận được rất nhiều, lời chúc phúc tốt đẹp!
Cả đời khó quên!
Cô hoảng hốt, giống như nghe được nơi thiên đường vang ra âm thanh —— Hải Dụ, chúc con hạnh phúc!
Ba mẹ . . . . . Con rất hạnh phúc. . . . . . Thật rất hạnh phúc. . . . . .
Ba mẹ. . . . . . Cũng mong con được hạnh phúc. . . . . .
"Ba . . . . . . Mẹ. . . . . ." Cô không kìm được, nghẹn ngào nỉ non.
Đường Húc Nghiêu ôm bả vai của cô, đem cô hướng trong ngực mình mà ôm, âm thanh trầm thấp rồi lại dịu dàng, "Ba mẹ thấy được, bọn họ ở trên trời nhìn, con cá nhỏ bọn họ trưởng thành, lập gia đình . . . . . . Bọn họ không muốn nhìn thấy em khóc. . . . . . Muốn nhìn em cười. . . . . . Nhìn em trở thành một cô dâu xinh đẹp. . . . . . Bắt đầu cuộc sống mới. . . . . . Bọn họ sẽ cảm thấy tự hào vì em!"
Hạ Hải Dụ tựa đầu vào trong lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của anh, nghe âm thanh anh khàn khàn, trong lòng chợt một mảnh bình tĩnh.
Đúng vậy a, cũng đã qua, sắp mở ra một cuộc sống mới. . . . . .
◎◎◎
Trong chiếc xe ngựa thứ hai, Thủy Tinh ngồi ngay ngắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười.
Lần đầu tiên ngồi xe ngựa, cảm giác thật là tốt!
Không chỉ là ba mẹ thích phần lễ vật này,mà cô cũng rất thích phần lễ vật này!
Ba là chú rễ đẹp trai nhất , mẹ là cô dâu đẹp nhất , mà cô là hoa đồng khả ái nhất !
Hắc hắc!
Hai tay đang cầm cầu hoa nhỏ, cô ngây ngất cười, nhưng không biết bộ dáng môi hồng răng trắng, mặt mày cong cong của mình, đã sớm trở thành một phong cảnh xinh đẹp .
Chỗ rất xa, một đám người ăn mặc tây trang màu đen, ở trong bóng tối tất cả đều trầm mặc.
Sống mũi bọn họ đều đeo mắt kính, tròng kính trải qua đặc biệt gia công xử lý, trở nên như ống nhòm, có thể thấy rõ cảnh ở ngoài cách mấy cây số, nhưng mỗi người đều rũ mí mắt, không dám mạo phạm cô bé nơi xa chút nào.
Bởi vì cô chỉ có thể bị một người nhìn, người kia chính là ngài—— Điện hạ!
Lạc Tư lặng lẽ nhìn phương xa, anh mang mặt nạ màu bạc , vẻ mặt không thể nhận ra, nhưng khóe môi hơi cong lên, mặc dù chỉ là hơi cười yếu ớt, cũng đã mang một cái gì đó mê hoặc.
Màu hổ phách con ngươi, chiếu vào hình dáng nho nhỏ, trở nên dịu dàng.
Đoàn xe chuyển qua góc đường, khi chiếc xe ngựa thứ hai kia biến mất sau tầm mắt, ngay sau đó nụ cười của anh biến mất, khôi phục vẻ cứng rắn của vương giả.
"Chuẩn bị xe!" Lạnh lùng phân phó thuộc hạ.
"Vâng, điện hạ!"
Phúc chốc, không biết từ nơi nào đột nhiên một chiếc xe màu đen lái ra.
"Điện hạ, xin mời!" Hộ vệ cung kính mở cửa xe cho anh.
Lạc Tư mặt không thay đổi ngồi vào trong xe, hơi thở vẫn như cũ rất lạnh.
Một màn dịu dàng kia, thật giống như chỉ vì một người mà tồn tại.
" Chuyện ta phân phó làm xong chưa? !"
"Làm xong, xin điện hạ yên tâm!"
"Ừ."
◎◎◎
Bên kia, đoàn xe quẹo qua, càng ngày càng đến gần giáo đường.
Đường Húc Nghiêu nhìn bốn phía một chút, có vẻ đang suy nghĩ.
Đoàn xe một đường lái tới, không có gặp phải bất kỳ chiếc xe quản chế cùng chặn lại, đối với lần này anh cũng không nghĩ, chắc hẳn là ông đã sớm thông qua quan hệ để đưa tin cho bên truyền thông, nhưng giáo đường lân cận thế nào cũng yên tĩnh như vậy, thậm chí một người cũng không có? !
Tôn giáo tự do, nếu là bình thường dân chúng nghĩ đến giáo đường, đây là cho dù là ai cũng không thể có bản lãnh ngăn cản được? !
Trừ phi là có năng lực khống chế người tôn giáo!
Hợp nhất các giáo? !
Sa quốc? !
Chẳng lẽ. . . . . . Thủy Tinh biết vị điện hạ đó? !
Hạ Hải Dụ nhận ra được ánh mắt thất thần của anh, ngước mắt hỏi, "Thế nào, anh nghĩ gì thế, nghiêm túc như vậy? !"
"Đang suy nghĩ Thủy Tinh." Đường Húc Nghiêu quay đầu lại nhìn một chút chiếc xe ngựa thứ hai, mắt lộ ra vẻ cưng chìu, "Thủy Tinh trưởng thành, chúng ta liền già rồi!"
Hạ Hải Dụ cười dịu dàng, cầm bàn tay anh, "Chúng ta sẽ cùng nhau sống đến già!"
Lúc này, xe ngựa đã tới trước cửa giáo đường.
Nhà thờ lớn St.Mart San Francisco, có một tượng Thập Tự Giá rất to, từ cửa chính nhìn không giống giáo đường, càng giống như là viện bảo tàng, tráng lệ, đài organ khổng lồ Pipe Organsye chỉ có duy nhất ở nhà thờ lớn St.Mart San Francisco, bốn bề được làm theo phong cách đường pa-ra-bôn hiện đại, màu xám trắng, giống như các dãy số, cũng giống như cái mũ của Giáo Hoàng, trong giáo đường rất cao, dùng thủy tinh màu sắc rực rỡ tạo hình chữ, ánh mặt trời chiếu xuống đủ màu sắc, xanh vàng rực rỡ, chuông gió làm từ kinh loại, đung đưa như tiếng trời.
Đường Húc Nghiêu đi trước xuống xe, sau đó xoay người, đưa tay đưa về phía Hạ Hải Dụ.
Cô chậm rãi đem tay mình giao cho anh, trên tay nhiệt độ xuyên thấu qua bao tay màu trắng Lace truyền lại vào lòng bàn tay của anh.
Cùng lúc đó, Thủy Tinh từ chiếc xe ngựa thứ hai của mình nhảy xuống, cô tung tăng thân thể rơi vào tầm mắt Đường Húc Nghiêu và Hạ Hải Dụ , hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Cửa giáo đường, Đường Húc Đông cùng Triệu Chỉ Dao đã sớm lòng như lửa đốt.
"Húc Nghiêu, Hải Dụ, các em thế nào giờ mới đến a! Này cũng qua thời gian dự định!" Hai vợ chồng đi tới, cẩn thận quan sát Đường Húc Nghiêu cùng Hạ Hải Dụ và còn có Thủy Tinh, thấy bọn họ cũng bình yên vô sự mới yên lòng, bất quá, bọn họ tại sao là ngồi xe ngựa tới a? !
Được rồi được rồi, về sau hỏi nữa, lễ thành hôn bắt đầu đến đây!
|
Chương 265: Cử hành hôn lễ (4)
"Hải Dụ em mau cùng chị tới đây!" Triệu Chỉ Dao lôi Hạ Hải Dụ hướng bên trong giáo đường vào phòng nghỉ ngơi, "Chị đã nói với em thời gian và đường đi ra sân lát nữa rồi mà!"
"Còn có Thủy Tinh cũng đã tới! Hoa đồng cũng là một hạng mục cần chú ý!" Hướng cô bé ngoắc.
Đường Húc Nghiêu lưu luyến không muốn đem vợ yêu cùng con gái đưa cho Triệu Chỉ Dao, "Chị dâu, làm phiền chị!"
"Tốt lắm, em cũng đừng có dài dòng, thời gian không còn kịp!" Đường Húc Đông chen lời nói.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn bảo bối bị mang đi. Trong nội tâm nhất thời dâng lên một trận mất mát, mặc dù bọn họ chẳng qua là rời đi xuống phía sau chuẩn bị, nhưng anh lại như thế không bỏ được, thật cũng muốn đi theo vào.
Lúc này, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu cũng đến gần, thân là phù rể Thiệu Hành vỗ vỗ bả vai bạn tốt , "Nghiêu, đừng xem, cậu vào bên trong giáo đường chờ đi!"
"Đúng đúng, Thiệu Hành em dẫn nó đi đi, đừng để cho nó ở đây vướng tay vướng chân!" Đường Húc Đông luôn tao nhã lễ độ không nhịn được muốn điên ,thằng em luôn nhìn xa trông rộng, hôm nay thế nào trở nên ngốc như vậy !
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu còn muốn nói cái gì đó, lại bị Thiệu Hành lôi đi.
Trong giáo đường, mọi việc đã sẵn sàng, mỗi một cái góc đều thơm mùi Mân Côi, tượng trưng màu trắng thuần khiết , tượng trưng sự niềm nở màu đỏ, còn có tượng trưng cao quý màu tím. . . . . . Thậm chí còn có đặc sản cầu vồng Mân Côi của Hà Lan, trong không khí cũng phảng phất lên hương vị ngọt ngào.( Mân Côi: Hoa Hồng)
Khác, đủ mọi màu sắc dịu dàng bồng bềnh, từng cái màu hồng, ở trong ánh sáng xuyên thấu, tạo ra không khí vừa lãng mạn vừa đáng yêu .
Chỗ ngồi, tân khách tụ tập, vô số nhân vật nổi tiếng, trên mặt mọi người mang theo nụ cười, hoặc hâm mộ, hoặc chúc phúc, hoặc mang theo một chút ghen tỵ, nhưng bất kể là loại nào, đều là đang mong đợi chứng kiến hôn lễ.
Bất luận bối cảnh Đường gia , chỉ là một khoa học kỹ thuật ở San Francisco nổi tiếng, Đường Húc Nghiêu thân là người trong giới kinh doanh nổi tiếng , nhưng cô dâu cũng không có tiếng tăm gì, trừ trên thiệp mời tên ở ngoài, mọi người đối với cô không biết gì cả, nhưng nghe nói chú rể và cô dâu đã yêu nhau nhiều năm, thậm chí đã có một cô con gái năm tuổi, cô bé lọ lem có thể nào không làm cho người chú ý? !
Phù rể là Thiệu Hành, bên trong Silicon Valley giá trị con người trợ lí tổng giám đốc, có "Vạn năng giúp đặc biệt " danh tiếng, đã từng có nhiều công ty mời về với giá rất cao , tất cả đều bị anh cự tuyệt, cười trừ!
Hơn nữa hôn lễ còn có Đường Húc Đông, luật sư tiếng tăm quốc tế, còn có vợ của anh là Triệu Chỉ Dao, nghe nói một bức họa của cô ở Fuji so ra trên trăm vạn đô la thiên giới!
Đây hết thảy, quá thần kỳ!
Mà truyền thông tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài, càng làm cho hôn lễ long trọng che phủ bởi một tầng thần bí!
May mắn được mời tới quan lễ, không một tân khách không ngẩng đầu mà đợi, khẩn cấp muốn nhìn dáng vẻ cô dâu một chút, phô trương như vậy, cô tuyệt không phải đơn giản mà được gả vào nhà giàu có như vậy!
Dĩ nhiên, đại gia càng muốn xem khuôn mặt tiểu công chúa Đường Gia!
Thời gian từng giây từng phút đáy lòng mọi người cũng càng ngày càng nặng.
Cùng lúc đó, đứng ở phía trước là chú rể Đường Húc Nghiêu lòng như lửa đốt.
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh xuất hiện vẻ vô cùng lo lắng, lòng bàn tay thậm chí rịn ra mồ hôi nóng, lại một lần nhìn khắp nơi, thời gian tại sao lại chậm như thế, trong giáo đường chuông không phải đã hư chứ? !
Nhìn bên cạnh phù rể một chút, thấp giọng hỏi, "Không phải là xảy ra điều gì không may chứ? !"
Thiệu Hành nếu không phải bận tâm hình tượng thật muốn trợn mắt trừng anh, "Cậu giao trái tim đặt ở trong bụng đi! Sẽ không có bất kỳ điều gì không may ! Lập tức, lập tức, lập tức tới liền OK !"
Đường Húc Nghiêu vẫn không yên lòng, "Không phải là dặn dò mấy câu thôi sao, sau lại lâu như vậy a, trang điểm cũng xong rồi a!"
"Có lẽ là ở chỗ trang điểm!" Thiệu Hành nhớ tới lúc chị mình lấy chồng nên đoán thế.
Không sai, tạm thời lúc này bên trong phòng nghỉ ngơi, đang tiến hành công việc trọng đại là trang điểm lại .
Thợ trang điểm đang giúp Hạ Hải Dụ trang điểm, kiểm tra cuối cùng, Triệu Chỉ Dao lại ở một bên giám sát, "Tóc cô dâu giống như hơi nghiêng, thoáng điều chỉnh một cái!"
"Cái vương miện cũng hơi xê dịch, ừ, hướng bên phải một chút, tốt tốt, một chút xíu là tốt rồi!"
"Vòng tai nữa kiểm tra một lần, ngàn vạn lần vững chắc, không thể để trên đường rớt xuống!"
"Còn có còn có,chỉnh làn váy một cái, nhất định phải hoàn toàn chăn đệm nằm dưới đất mở rộng, nếu không đi bộ cùng thời điểm rất dễ dàng trật chân té!"
Vân Tiểu Tiểu cũng không nhàn rỗi, hướng về phía khác một mặt gương chiếu, cảm giác trên người mình trang phục và đạo cụ hết thảy OK , liền vội vàng giúp Thủy Tinh kiểm tra, "Tới tới tới, Thủy Tinh, dì sẽ giúp con đánh một chút má hồng lên!"
"Tốt tốt, như vậy tốt, nhìn hơn béo nga!"
"Nữa đánh một chút phấn có được hay không? !"
"Ừ ừ, Thủy Tinh thật xinh đẹp!"
"Thủy Tinh bảo bối hôm nay muốn trở thành nhân vật chính thứ hai đây, nhất định sẽ mê chết một đám nhỏ!"
Thủy Tinh chu mỏ một cái, "Con mới không cần, con đã có người yêu!"
Người chung quanh đều nở nụ cười, còn tưởng rằng cô chỉ nói lời trẻ con, nhưng không biết việc cô từng thề.
Cộc cộc. . . . . cộc cộc . . . . .
Ngoài cửa chợt có người gõ cửa.
Thủy Tinh phản ứng nhanh nhất, "Con đi mở cửa!"
Rầm rầm chạy đến cửa, tay nhỏ bé kéo cửa ra, "Vèo" mở cửa.
". . . . . ."
Ơ, thế nào không ai? !
Cư nhiên không ai! ! !
Nhưng là cửa lại rất nhiều bó hoa, trong nhụy hoa hé ra một mặt nạ màu bạc .
Thủy Tinh ngọt ngào nở nụ cười, mặt mày cong cong, bộ mặt vui mừng. Cô khom lưng đem mặt nạ cầm lên, hướng về phía nó dùng sức hôn một cái.
Lúc này, tiếng chuông giáo đường vang lên, trầm mạnh, xa xôi, giai điệu vĩnh hằng.
Trong giáo đường đức cha chậm rãi đi tới, mặt mỉm cười, "Hôn lễ đã đến lúc, cô dâu nên ra sân!"
Đáy mắt Hạ Hải Dụ vui vẻ, cuối cùng thời khắc này cũng đã tới , khẩn trương đến cực hạn, tâm tình liền chuyển đổi vì bình tĩnh,cô biết, mình chờ đợi thời khắc rất lâu rốt cục cũng đã đến. . . . . .
|
Chương 266: Cử hành hôn lễ (5)
Giai điệu hôn lễ dịu dàng vang lên, bài hát vừa quen thuộc lại vừa xa lạ làm say lòng người vang lên, quen thuộc là bởi vì cô từng nghe thấy trong hôn lễ của người khác, mà xa lạ là bởi vì đây chính là hôn lễ của cô.
Hạ Hải Dụ hít một hơi thật sâu, từng nhịp, từng bước quan trọng nhất trong đời của cô.
Ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi tạm thời, cô ngẩng đầu nhìn về lối đi thật dài, thảm màu đỏ kéo dài đến nơi hạnh phúc.
Ánh mắt của cô có chút mê mang, hồng chói mắt, trước mắt đều hồng, hồng mỹ lệ, hồng sáng chói . . . . . Sẽ mang cô tới bên cạnh anh.
Cô cực kỳ khẩn trương, vô cùng khẩn trương, khẩn trương đến mức hô hấp cũng phải thật cẩn thận, cô hận mình vô dụng, rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, nhưng đến thời khắc mấu chốt, cô vẫn như cũ lại không có cách nào giảm bớt khẩn trương của mình chút nào.
"Chị. . . ." Hạ Hải Tinh ở bên khẽ gọi kéo suy nghĩ đang du loạn của cô lại.
Hạ Hải Dụ quay đầu, nhìn em trai thân yêu đứng ở một bên, đang duỗi tay về phía cô.
Hải Tinh đã trưởng thành, khỏe mạnh rồi, thậm chí so với cô đã cao hơn!
Thật tốt!
Cô nở nụ cười, đưa tay đến chỗ em trai, cho cậu dắt mình tiến bước vào lễ đường.
Cũng trong lúc đó, Đường Húc Nghiêu nhìn thảm đỏ một phía trước tha thiết, ánh mắt của anh cũng không chớp, sợ mình bỏ lỡ điều tốt đẹp nhất trong nháy mắt kia, chỉ cần vừa nghĩ tới cô sắp đi vào tầm mắt của mình, ở cùng anh nửa đời sau, anh thiếu chút nữa quên cả hô hấp.
"Thả lỏng. . . . . . Thả lỏng. . . . . ." Thiệu Hành nhỏ giọng nhắc nhở anh, một bên mỉm cười.
Đường Húc Nghiêu nhàn nhạt " Ừ " một tiếng, cũng muốn mình giữ vững trấn định, nhưng mà làm sao để trấn định đây, từ lúc chào đời tới nay đây là khoảng thời gian khẩn trương nhất rồi !
Ngàn trông vạn mong, cuối cùng trông mong đến hôn lễ, nhưng anh thật sự sợ số mạng lại lần nữa cùng anh đùa giỡn, anh nghĩ, mình không thể chấp nhận nổi nữa bất kỳ đả kích nào khác, cho dù là một chút xíu!
Nụ cười đáy mắt của Thiệu Hành càng sâu hơn, đáy lòng âm thầm đắc ý, thật may hôm nay anh là phù rể, có thể rút ra vài kinh nghiệm tốt cho bản thân, như vậy tương lai không lâu khi anh kết hôn sẽ không luống cuống chân tay như vậy !
Trong khi hai người đều có tâm sự riêng, cửa giáo đường chợt có động tĩnh.
Đường Húc Nghiêu trầm ngâm nhìn sang, dưới ánh mặt trời, cô dâu mặc váy trắng xuất hiện, cánh hoa hồng mềm mại từ giữa không trung bay xuống, đẹp không sao tả xiết, cũng không bằng nụ cười trên mặt cô dâu.
Mặc dù khoảng cách rất xa, mặc dù ngăn cách mặt cô một lớp vải sa, nhưng anh vẫn có thể liếc nhìn nụ thấy cười của cô, đó là sức mạnh có khả năng xuyên thấu người!
Các bạn nhỏ dùng non nớt ngọt ngào hát âm thanh tự nhiên, như mê hoặc linh hồn mọi người.
Các tân khách rối rít đứng dậy, nhìn về cô dâu xinh đẹp, trên mặt cô nhẹ nhàng nụ cười thánh khiết chói lọi, làm cho người ta nhìn ngây dại.
Hạ Hải Dụ cũng xa xa nhìn Đường Húc Nghiêu đầu kia thảm đỏ, lòng của cô lần nữa vì khuôn mặt anh tuấn của anh mà khẩn trương , ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, vẻ mặt dịu dàng thành kính, nhìn anh, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc cường liệt được không thở nổi .
Mắt phượng hẹp dài lóe ra ánh sáng yêu thương , anh đứng ở nơi đó, nhìn cô.
Cô cũng sâu kín nhìn anh.
Ngắn ngủn mấy giây, cô sắp có cảm giác hít thở không thông.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng từ trước tới nay đây là lần đầu tiên có ý nghĩa nhất.
Cô có cảm giác, có thể nhìn thấy bóng mình rõ ràng trong con ngươi tĩnh mịch của anh, nhịp tim tăng nhanh, máu trong người cũng sôi trào, xông thẳng đại não.
Đó là một cảm giác . . . . . Thiêu đốt cùng điên cuồng!
Cô từng bước từng bước đi về phía trước, bước chân chậm chạp mà kiên định, mỗi một bước đi, trước mắt đều thoáng qua vài chuyện trước kia, chuyện cũ như khói, tương lai như mộng.
Mọi người đều mê mẩn, cô dâu quá đẹp, bộ váy cưới thuần trắng làm màu da sáng cô trắng như tuyết , thiết kế eo thon váy cưới lộ ra sống lưng phía sau, làn váy như quạt quanh co khúc khuỷu trên mặt đất, làm tăng thêm mấy phần phong tình cổ điển, đường cong toàn thân ưu nhã, đầu sa lụa trắng dài tới eo ếch, gương mặt càng thêm mỹ lệ, mái tóc dài toàn bộ cuộn lên đỉnh đầu, dùng trân châu cố định, chỉ còn vài sợi tóc tinh tế ở cổ và tai, cộng thêm đường cong mềm mại.
Mà tiểu hoa đồng đi sau cô dâu cũng không kém phần, cũng xinh đẹp đến kinh người , khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, cũng mặc bộ lễ phục nhỏ màu trắng, vóc người nhỏ nhắn bị váy lụa trắng quấn lấy, giống như nàng tiên nhỏ bé từ trên trời giáng xuống, trên đầu mang một vương miện châu báu, kim cương hình giọt nước sáng chói vô cùng, nét mặt tươi cười như hoa.
Vốn tò mò các khách mời từ từ đã hiểu, tại sao người cao như trời Đường Húc Nghiêu lại lấy một cô gái có bối cảnh bình thường làm vợ, cũng để cho cô sớm sinh con, giờ khắc này, toàn bộ đều hiểu, cũng bắt đầu không thể không hâm mộ anh, có vợ hiền con ngoan như vậy, chồng còn đòi hỏi gì? ! Mỗi ngày đều tươi cười tỉnh lại, nhất định cả đời không tiếc!
Cuối cùng, Hạ Hải Dụ đi tới trước mặt Đường Húc Nghiêu, anh mặc tây trang, cắt may vừa người làm thể trạng hoàn mỹ tinh tráng hiện ra, kiểu tóc trải qua xử lý càng thêm thâm thúy, môi mỏng khẽ mím, là đang cười, lại mang theo một loại lực hút trí mạng.
Thấy cô đến gần, lông mày tuấn lãng giương nhẹ, hướng cô đưa tay ra.
Gò má Hạ Hải Dụ hiện lên hai đóa phấn hồng, có chút khó hô hấp, tay của cô từ lòng bàn tay Hải Tinh chuyển đến trong tay của anh.
Mười ngón tay nắm chặt.
Em khát vọng, anh dùng một bàn tay có nhiệt độ ổn định, một tấm lòng vĩnh hằng, dắt em đi qua xuân rực rỡ, đông hoang vu.
Em nguyện ý, ở bên trong mỉm cười của anh, trong ánh mắt, giống như tình yêu không ngừng, ước mơ ngày mai vô hạn.
Em muốn ban ngày cùng anh cảm thụ ánh mặt trời ấm, ban đêm cùng anh thưởng thức màn đêm, mỗi ngày cùng nhau hưởng thụ ánh nắng sáng sớm, gió nhẹ, mưa, hoàng hôn.
Tình yêu, chính là tay trong tay như vậy, cùng nhau chia sẻ buồn vui cả cuộc đời!
Hai người cùng xoay người về phía cha xứ hiền lành, trong đôi mắt không nhìn thấy những người khác nữa, bên tai cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có thể cảm thấy đối phương.
|
Chương 267: Cử hành hôn lễ (4)
"Hải Dụ em mau cùng chị tới đây!" Triệu Chỉ Dao lôi Hạ Hải Dụ hướng bên trong giáo đường vào phòng nghỉ ngơi, "Chị đã nói với em thời gian và đường đi ra sân lát nữa rồi mà!"
"Còn có Thủy Tinh cũng đã tới! Hoa đồng cũng là một hạng mục cần chú ý!" Hướng cô bé ngoắc.
Đường Húc Nghiêu lưu luyến không muốn đem vợ yêu cùng con gái đưa cho Triệu Chỉ Dao, "Chị dâu, làm phiền chị!"
"Tốt lắm, em cũng đừng có dài dòng, thời gian không còn kịp!" Đường Húc Đông chen lời nói.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn bảo bối bị mang đi. Trong nội tâm nhất thời dâng lên một trận mất mát, mặc dù bọn họ chẳng qua là rời đi xuống phía sau chuẩn bị, nhưng anh lại như thế không bỏ được, thật cũng muốn đi theo vào.
Lúc này, Thiệu Hành cùng Vân Tiểu Tiểu cũng đến gần, thân là phù rể Thiệu Hành vỗ vỗ bả vai bạn tốt , "Nghiêu, đừng xem, cậu vào bên trong giáo đường chờ đi!"
"Đúng đúng, Thiệu Hành em dẫn nó đi đi, đừng để cho nó ở đây vướng tay vướng chân!" Đường Húc Đông luôn tao nhã lễ độ không nhịn được muốn điên ,thằng em luôn nhìn xa trông rộng, hôm nay thế nào trở nên ngốc như vậy !
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu còn muốn nói cái gì đó, lại bị Thiệu Hành lôi đi.
Trong giáo đường, mọi việc đã sẵn sàng, mỗi một cái góc đều thơm mùi Mân Côi, tượng trưng màu trắng thuần khiết , tượng trưng sự niềm nở màu đỏ, còn có tượng trưng cao quý màu tím. . . . . . Thậm chí còn có đặc sản cầu vồng Mân Côi của Hà Lan, trong không khí cũng phảng phất lên hương vị ngọt ngào.( Mân Côi: Hoa Hồng)
Khác, đủ mọi màu sắc dịu dàng bồng bềnh, từng cái màu hồng, ở trong ánh sáng xuyên thấu, tạo ra không khí vừa lãng mạn vừa đáng yêu .
Chỗ ngồi, tân khách tụ tập, vô số nhân vật nổi tiếng, trên mặt mọi người mang theo nụ cười, hoặc hâm mộ, hoặc chúc phúc, hoặc mang theo một chút ghen tỵ, nhưng bất kể là loại nào, đều là đang mong đợi chứng kiến hôn lễ.
Bất luận bối cảnh Đường gia , chỉ là một khoa học kỹ thuật ở San Francisco nổi tiếng, Đường Húc Nghiêu thân là người trong giới kinh doanh nổi tiếng , nhưng cô dâu cũng không có tiếng tăm gì, trừ trên thiệp mời tên ở ngoài, mọi người đối với cô không biết gì cả, nhưng nghe nói chú rể và cô dâu đã yêu nhau nhiều năm, thậm chí đã có một cô con gái năm tuổi, cô bé lọ lem có thể nào không làm cho người chú ý? !
Phù rể là Thiệu Hành, bên trong Silicon Valley giá trị con người trợ lí tổng giám đốc, có "Vạn năng giúp đặc biệt " danh tiếng, đã từng có nhiều công ty mời về với giá rất cao , tất cả đều bị anh cự tuyệt, cười trừ!
Hơn nữa hôn lễ còn có Đường Húc Đông, luật sư tiếng tăm quốc tế, còn có vợ của anh là Triệu Chỉ Dao, nghe nói một bức họa của cô ở Fuji so ra trên trăm vạn đô la thiên giới!
Đây hết thảy, quá thần kỳ!
Mà truyền thông tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài, càng làm cho hôn lễ long trọng che phủ bởi một tầng thần bí!
May mắn được mời tới quan lễ, không một tân khách không ngẩng đầu mà đợi, khẩn cấp muốn nhìn dáng vẻ cô dâu một chút, phô trương như vậy, cô tuyệt không phải đơn giản mà được gả vào nhà giàu có như vậy!
Dĩ nhiên, đại gia càng muốn xem khuôn mặt tiểu công chúa Đường Gia!
Thời gian từng giây từng phút đáy lòng mọi người cũng càng ngày càng nặng.
Cùng lúc đó, đứng ở phía trước là chú rể Đường Húc Nghiêu lòng như lửa đốt.
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh xuất hiện vẻ vô cùng lo lắng, lòng bàn tay thậm chí rịn ra mồ hôi nóng, lại một lần nhìn khắp nơi, thời gian tại sao lại chậm như thế, trong giáo đường chuông không phải đã hư chứ? !
Nhìn bên cạnh phù rể một chút, thấp giọng hỏi, "Không phải là xảy ra điều gì không may chứ? !"
Thiệu Hành nếu không phải bận tâm hình tượng thật muốn trợn mắt trừng anh, "Cậu giao trái tim đặt ở trong bụng đi! Sẽ không có bất kỳ điều gì không may ! Lập tức, lập tức, lập tức tới liền OK !"
Đường Húc Nghiêu vẫn không yên lòng, "Không phải là dặn dò mấy câu thôi sao, sau lại lâu như vậy a, trang điểm cũng xong rồi a!"
"Có lẽ là ở chỗ trang điểm!" Thiệu Hành nhớ tới lúc chị mình lấy chồng nên đoán thế.
Không sai, tạm thời lúc này bên trong phòng nghỉ ngơi, đang tiến hành công việc trọng đại là trang điểm lại .
Thợ trang điểm đang giúp Hạ Hải Dụ trang điểm, kiểm tra cuối cùng, Triệu Chỉ Dao lại ở một bên giám sát, "Tóc cô dâu giống như hơi nghiêng, thoáng điều chỉnh một cái!"
"Cái vương miện cũng hơi xê dịch, ừ, hướng bên phải một chút, tốt tốt, một chút xíu là tốt rồi!"
"Vòng tai nữa kiểm tra một lần, ngàn vạn lần vững chắc, không thể để trên đường rớt xuống!"
"Còn có còn có,chỉnh làn váy một cái, nhất định phải hoàn toàn chăn đệm nằm dưới đất mở rộng, nếu không đi bộ cùng thời điểm rất dễ dàng trật chân té!"
Vân Tiểu Tiểu cũng không nhàn rỗi, hướng về phía khác một mặt gương chiếu, cảm giác trên người mình trang phục và đạo cụ hết thảy OK , liền vội vàng giúp Thủy Tinh kiểm tra, "Tới tới tới, Thủy Tinh, dì sẽ giúp con đánh một chút má hồng lên!"
"Tốt tốt, như vậy tốt, nhìn hơn béo nga!"
"Nữa đánh một chút phấn có được hay không? !"
"Ừ ừ, Thủy Tinh thật xinh đẹp!"
"Thủy Tinh bảo bối hôm nay muốn trở thành nhân vật chính thứ hai đây, nhất định sẽ mê chết một đám nhỏ!"
Thủy Tinh chu mỏ một cái, "Con mới không cần, con đã có người yêu!"
Người chung quanh đều nở nụ cười, còn tưởng rằng cô chỉ nói lời trẻ con, nhưng không biết việc cô từng thề.
Cộc cộc. . . . . cộc cộc . . . . .
Ngoài cửa chợt có người gõ cửa.
Thủy Tinh phản ứng nhanh nhất, "Con đi mở cửa!"
Rầm rầm chạy đến cửa, tay nhỏ bé kéo cửa ra, "Vèo" mở cửa.
". . . . . ."
Ơ, thế nào không ai? !
Cư nhiên không ai! ! !
Nhưng là cửa lại rất nhiều bó hoa, trong nhụy hoa hé ra một mặt nạ màu bạc .
Thủy Tinh ngọt ngào nở nụ cười, mặt mày cong cong, bộ mặt vui mừng. Cô khom lưng đem mặt nạ cầm lên, hướng về phía nó dùng sức hôn một cái.
Lúc này, tiếng chuông giáo đường vang lên, trầm mạnh, xa xôi, giai điệu vĩnh hằng.
Trong giáo đường đức cha chậm rãi đi tới, mặt mỉm cười, "Hôn lễ đã đến lúc, cô dâu nên ra sân!"
Đáy mắt Hạ Hải Dụ vui vẻ, cuối cùng thời khắc này cũng đã tới , khẩn trương đến cực hạn, tâm tình liền chuyển đổi vì bình tĩnh,cô biết, mình chờ đợi thời khắc rất lâu rốt cục cũng đã đến. . . . . .
|