Cuộc Sống Thường Ngày Của Hai Vợ Chồng Họ Vương
|
|
Đoản 121 Author: Đôn ______________________________________ Hàng xóm mới đến của Vương Nguyên là một thanh niên vô cùng tuấn mỹ. Từ lần gặp đầu tiên cậu biết rằng bản thân đã say hắn như điếu đổ. Tuy nhiên anh ta dường như đặc biệt trầm tính, Vương Nguyên chưa từng thấy hắn trò chuyện cùng người khác bao giờ. Ngày hôm nay dùng hết can đảm sang nhà thổ lộ, Vương Nguyên thấy anh ta chăm hoa ngay cửa lặp tức đứng đối diện mà nói lên tiếng lòng: -Vương Tuấn Khải! Em thích anh. Vậy mà, hắn chẳng bảo gì, mặt không biến sắc quay lưng vào nhà. Vương Nguyên sau khi nói ra cũng xấu hổ không ngừng, lặp tức hướng nhà mà chạy về. Lần thứ hai, cậu quyết tâm làm lần nữa! Không sao! Cậu nghĩ bản thân có thể khiến hắn ta cảm động: -Em thật sự rất thích anh đấy Vương Tuấn Khải! Vẫn gương mặt ấy, thật lạnh. Vẫn hành động ấy, quay lưng, bước vào nhà. Lần nữa cảm thấy mất mác, Vương Nguyên vẫn không nhụt chí, cách ba hôm sau cậu lại đứng trước cửa nhà Vương Tuấn Khải: -Em thích anh! Cho em cơ hội đi! Tại sao?! Ngực trái hắn chứa băng lâu năm vĩnh viễn không tan?! Vì cái gì đã sau ba lần vẫn cứ quay lưng bỏ đi?! -Tại sao thế Vương Tuấn Khải?! Anh có quyền bảo không thích tôi mà! Lời nói đấy rất tốn kém thời gian sao? Một lời cũng không đáp, quay đầu mà đi khiến anh cảm thấy hứng thú à?! Con mẹ nó anh xem người ta như không khí mà phớt lờ sao?.... Vương Nguyên ức đến khóc rồi! Từ bé đến hiện tại được mười tám tuổi, chưa bao giờ có kẻ mặc kệ lời nói của cậu như thế. Huống hồ....cậu là đang tỏ tình...cái tên này liên tục vứt bỏ mặt mũi của cậu như vậy.... Vai run lên từng hồi khiến nước mắt cũng vì thế mà rơi, càng lúc càng nhiều. Cậu quên cả chuyện mình còn đứng ngay cổng nhà ai kia, cứ thế uỷ khuất khóc cho nhẹ lòng trước đã! Lại không ngờ Vương Tuấn Khải bước ra, đôi tay nhẹ nhàng quệt đi nước mắt trên gương mặt Vương Nguyên, nhìn cậu, ấm áp nở nụ cười mà bấy lâu nay Vương Nguyên có mơ cũng không dám. Anh ta mở tay cậu ra, nhét vào đấy một tờ giấy, ý bảo cậu đọc. Vương Nguyên vốn nghe lời, lặp tức chăm chú nhìn những hàng chữ nắn nót trên mãnh giấy nhỏ kia, từng chữ....từng câu...như ghim vào tim cậu.... "Vương Nguyên, em thật đáng yêu. Mỗi lần em đến trước cổng nhà bảo thích anh, anh thật sự rất vui! Bởi vì....anh cũng thích em! Rất thích em! Chỉ là....anh không thể nói được, anh...bị câm. Anh muốn quay vào nhà lấy giấy viết cho em hiểu, thế nhưng mỗi khi viết xong em đã đi rồi, em chẳng còn đứng đây nữa....ngày hôm nay thật sự may mắn, may vì em vẫn ở đây, may vì Vương Tuấn Khải có cơ hội nói cho Vương Nguyên biết anh ta rất yêu cậu ta! Nhưng em à...anh không thể nói chuyện, anh là một kẻ bị khiếm khuyết so với mọi người...liệu em có đồng ý yêu một kẻ như anh?...." Vương Nguyên không ngừng khóc, khóc ngày một lớn, cậu vò nát tờ giất quăng sang một bên trực tiếp ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải: -Em đồng ý! Em nguyện ý! Vương Nguyên yêu Vương Tuấn Khải! Bất kể anh ta không thể nói chuyện vẫn sẽ yêu anh ta! Mãi yêu anh ta! Vương Tuấn Khải chỉ có thể im lặng, dùng tay vổ về trấn an đứa nhỏ này. Thật đáng yêu... __________________________________________ Tình yêu nếu chỉ có thể dùng lời mà biểu đạt, vậy người câm họ sẽ ra sao? Bởi vì họ luôn phải dùng giấy để giao tiếp, từng chữ viết ra đều đã qua thời gian mà ngẫm nghĩ, họ ngẫm xem họ viết như vậy đã đúng hay chưa...họ nghĩ xem lời viết ra có tổn thương đối phương hay không... Thượng đế ban cho mỗi người một cái miệng và hai bàn tay, sở dĩ người muốn nhân loại sẽ nói ít làm nhiều. Người câm, họ không thể nói, thế nên đôi tay của họ sẽ đặc biệt linh hoạt, đặc biệt hữu dụng....họ thể hiện tình yêu qua cách làm chứ không qua cách nói. Họ đáng được trân trọng! #Đôn
|
Đoản 122 Author: Đôn ___________________________________ Hôm nay rãnh rỗi Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải quyết định đi dạo một vòng thành phố. Ghé ngang quán bán hoành thánh nghi ngút khói bên vệ đường Vương Nguyên không khỏi bị hấp dẫn, kéo tay người con trai đằng sau đứng xếp hàng, cửa hàng này đặc biệt đông khác nha, đứng tận nửa giờ đồng hồ mới gần đến lượt cậu và anh có chổ ngồi. Cái không ngờ chính là từ đầu xuất hiện một cô gái chạy đến hỏi Vương Nguyên: -Chào anh, em xin lỗi phải đưa ra yêu cầu này nhưng...hiện tại em thật sư rất gấp, anh có thể cho em đứng trước được không ạ? Vương Nguyên đối với con gái đều là trước nhường sau nhịn, quay sang nhìn Vương Tuấn Khải không có ý kiến gì liền gật đầu đồng ý với cô gái. Cái không ngờ chính là từ đâu xuất hiện một đám người là bạn của cô ấy chen vào, khién khoảng cách giữa Song Vương các cậu cùng quán hoành thánh mỗi lúc một xa. Vương Nguyên bực tức quay sang hỏi cổ: -Này cô! Tôi chỉ đồng ý nhường một chổ cho cô thôi mà? Đám người bên trên như thế nào lại được quyền lên trên đứng thế? Là bạn cô sao? Cô gái hiền lành ban nãy đột nhiên biến mất, đã thế còn sẵn giọng đáp lấy lời cậu: -Cái gì chứ?! Anh đã nhường chổ này cho tôi rồi mà! Bây giờ tôi cho bạn tôi vào thì anh có quyền lên tiếng sao? Vương Nguyên vốn không thích đôi co với phụ nữ, nhưng lần này thì khác! Cậu thật ghét người khác lấn ác mình! -Này cô gái à, nếu cô thích leo trèo như thế thì liền cô cùng bạn mình đi núi đi. Núi mới là nơi để trèo, đầu cổ người khác thì không, được chứ?! Vương Tuấn Khải im lặng nãy giờ nhìn người mình yêu bị kẻ khác ức hiếp, trực tiếp lên tiếng: -Thế này đi, nếu cô cùng bạn mình bị lạc từ rừng xuống thành phố tôi sẽ dùng tiền tài trợ cho các người trở về. Chứ đừng ở đây áp dụng luật lề rừng xanh để yêu cầu chúng tôi chấp thuận! Mời cô cùng bạn mình ra sau xếp hàng! -Anh.... ____________________________________ Nghe chưa nghe chưa :'( mấy cô không có được giành chổ của người khác nha :'( vậy là xấu tính lắm đó :'( #Đôn
|
Đoản 123 Author: Đôn ____________________________________ Vương Nguyên hiện tại hết sức thoải mái, tận hưởng cái gọi là sung sướng trong phòng tắm sau ngày dài đi làm đau hết cả đầu mỏi hết cả vai. Cả người trần như nhộng đứng dưới vòi sen đắm chìm trong làn nước lạnh. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lớp da thịt trắng nõn mịn màng của bản thân. Khẽ ngửa cổ hừ một tiếng thật bé. Hình ảnh quyến rũ chết người này ngoài cậu ra tên bát đản nào dám lén lúc đưa mắt nhìn trộm thì chỉ có bị Vương Nguyên dùng tay bóp (cổ) đến chết! *Cạch!" - Cửa phòng tắm bị mở toang ra, dám chắc nội thất lẫn người bên trong đều bại lộ trước mặt cái tên nào đó. Vậy mà hắn đến liếc cũng chưa từng tặng cho Vương Nguyên, chỉ chăm chú cắm mặt vào điện thoại rồi hét to: -Bắt được rồi! -Á!!!!! Bắt cái gì được cái gì?! Đồ biến thái cút ra ngoài ngay! Không thấy người khác đang tắm sao? Vương Tuấn Khải anh đúng là biến thái!! Đừng nghĩ vờ vịt ngó lơ thì qua mặt được cậu, nhìn cho đã mắt sau đó giả đần sao? Đừng có mơ! Vương Nguyên dùng nước tạt ướt cả người Vương Tuấn Khải, một cước đạp phăng cái tên còn đang đực mặt trố mắt nhìn cậu văng ra ngoài, rầm một cái đóng cửa lại! Đáng chết! Cậu quên đây là câu lạc bộ bóng rổ, không phải ở nhà, thế nào lại quên khoá cửa chứ?.... Về phần Vương Tuấn Khải, một thân quần áo đẫm nước trợn mắt nhìn về phía cánh cửa mình vừa bị Vương Nguyên đạp ra, tròng lòng uỷ khuất "sao lại mắng anh biến thái chứ? Anh chỉ đang đi bắt Pokemon thôi mà....." _______________________________________ Hồi chiều Đôn xem 60 giây có một tin được đưa lên với nội dung "Tên trộm bị truy nã tự chạy vào đồn cảnh sát chỉ vì đi bắt pokemon..." :v Đến lạy cái game này :v có má nào chơi không đấy #Đôn
|
Đoản 124 Author: Đôn _____________________________ Buổi chiều tà trên bãi biển đượm nắng nhạt, cảnh hoàn hôn đơn sơ chỉ còn hai con người một cao một thấp tựa vào nhau thật hạnh phúc. Chàng trai cao lớn khoác tay ôm lấy chàng trai bé nhỏ, anh ta nói: -Vương Nguyên, hãy nhìn đi, đại dương rộng lớn kia chính là em, còn anh chính là những con cá phía dưới. Nếu một ngày nào đó anh chẳng còn bên em nữa, cũng giống như cá chẳng còn ở đại dương, thế nhưng nước biển vẫn cứ xanh, vẫn cứ trong dù mất đi sự trang trí là những con cá, có buồn tẻ, nhưng anh nghĩ...nó vẫn sống. -....... -Còn nếu ngược lại, thì sao? Nếu biển chẳng còn giữ cá lại, tất cả bọn chúng đều sẽ mắc cạn mà chết. Dù nó có là một cái đáng sợ như thế nào, mạnh mẽ ra làm sao, thì nó vấn chết. Không vì cái gì cả, chỉ vì biển là nguồn sống duy nhất, cá chẳng thể sống thiếu đại dương.. Vương Nguyên im lặng, cậu không nói gì. Người đàn ông này vẫn luôn như vậy. Anh ta thật sự rất yêu cậu, anh ta có thể vì bảo vệ cậu mà vượt qua tất cả nổi sợ, vì anh ta là xã hội đen...cái duy nhất khiến Vương Tuấn Khải lo lắng chính là một ngày nào đó, hắn mở mắt ra và Vương Nguyên biến mất. Cậu xoay người hôn lấy môi anh ta, hôn thật sâu... Vương Tuấn Khải anh là đồ ngốc! Nếu đại dương kia thật sự là tôi, tôi chỉ chấp nhận lưu lại một con cá là Vương Tuấn Khải. Cá đời ôm chặt nó, cả đời giữ lấy nó, sẽ không bao giờ để nó rời đi. Ngay cả khi con cá đó thật sự biến mất, thì đại dương này dù cho cả đời sống trong đơn độc cũng sẽ không bao dung thêm bất kì một con cá nào nữa. _____________________________________ Vậy thì Đôn sẽ là san hô :'( Đôn sẽ thay cá yêu thương biển :'( huhu :'( #Đôn
|
Đoản 125 Author: Đôn ______________________________________ Vương Tuấn Khải đêm nay cùng huynh đệ vui vui vẻ vẻ tu hết chai rượu này đến chai rượu khác, đến việc về nhà cũng dẹp béng qua một bên, đúng là muốn tìm chết mà. Sau khi nhìn đồng hồ đã điểm mười hai giờ. Vương Tuấn Khải lật đật bỏ chiến hữu trên bàn nhậu, chạy như bay về nhà và để lại một tờ tiền, chỉ còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của một trong các chiến hữu: -Cũng không phải cô bé lọ lem đi...vừa đúng mười hai giờ là nó bỏ bạn bỏ bè bó búp bê mà phi về...thằng nào ra xem nó có đánh rơi chiếc giày thuỷ tinh thì lụm lại mai đem trả nó kìa.... Lại không biết vợ hiền nào đó ở nhà đi đi lại lại khắp phòng khách chờ người về ôm ngủ. Vương Nguyên vừa nghe thấy tiếng chuông cửa thì mừng hết trớn, nhưng không! Cậu sẽ không ra mở cửa đâu! Lấy ra con IPhone mới được Vương Tuấn Khải tậu cho vì cậu lở tay cho con cũ vào bồn cầu...nhắn một hàng tin dài gửi đến người có tên "Cô bé lọ lem" [:v cầu thần hãy tha thứ cho tội ác này của con :v :v] Vương Tuấn Khải ngoài cửa nhấn chuông điên cuồng thiếu điều gào khóc: "Mẹ ơi Tiểu Khải biết sai rồi! Huhu mẹ mở cửa cho Tiểu Khải vào đi T^T ngoài này lạnh quá Tiểu Khải sẽ teo lại đó T^T!" [Teo? Là Tiểu Khải teo hay là Tiểu Khải teo thế? :v] Uầy nhưng mặt mũi quan trọng, như thế nào lại thốt ra những lời này? Còn không sợ hàng xóm cười vào mặt sao? Đúng lúc tim đập chân run đầu óc rối bời thì điện thoại khẽ rung, hắn lặp tức lấy ra xem thì phát hiện một hàng tin nhắn từ "Dì Ghẻ Của Cô Bé Lọ Lem" "Chúng mừng cô bé của ta, nhờ sự cố gắng của bản thân con đã thành công có được phần thưởng từ chương trình "Cô Bé Ngủ Bụi". Con đã hoàn thành tốt yêu cầu của chương trình chính là về sau mười giờ, con chính thức sở hữu cái lề đường trước nhà! Chúc con ngủ ngon! Ban Tổ Chức sẽ không cung cấp gì thêm hoặc rút lại quà tặng, nếu không thì con mẹ nó cứ để ta bị ma quỷ bắt đi đi!" Trong lòng thầm ca lên khúc OST của bộ phim "Máu Nhuộm Bến Thượng Hải", Vương Tuấn Khải đau khổ vất vưởng bên vệ đường, hắn thầm rủa con Đô Đô đang cùng vợ mình ôm ôm ấp ấp ngủ đến ngon lành kia...đời thật bất công mà! Thật ra hắn cái gì cũng không biết nha...Đô Béo đã sớm chui lên phòng ngủ rồi, còn Vương Nguyên vẫn chưa có lên, cậu hiện tại cứ như học sinh ngủ gật, chống tay lên bàn một bộ dạng đầy uỷ khuất...vẫn là không có người ôm.... "Cạch!" Vương Nguyên chính là chịu không được ra ngoài mở cửa, lặp tức bắt gặp ánh mắt ôn nhu của người nào đó, miệng cười cười: -Ra đây làm gì? -Kiếm người ôm. -Không phải đã bảo sẽ không rút lại quà tặng sao? -Thèm ôm nên rút lại. -Không sợ ma quỷ bắt đi? -Anh vào nhà rồi thì chính là vật hàn ma diệt yêu tốt nhất. Tôi nhất định sẽ không bị bắt đi. Đến khổ với đứa nhỏ này....thì ra chỉ vì hắn là vật hàn ma diệt yêu thôi sao...ta không cam tâm ahuhuhu...nội tâm ta đang co thắt như bị luộc ahuhu... ______________________________ Anh là đồ ngốc em nó ra kiếm người ôm cơ mà em nó đang kiếm Đôn đấy anh còn không mau dang ra để em sà vào lòng Nguyên Ca (~ ̄▽ ̄)~ #Đôn
|