[ Kiều Lan] [ Hương Khuê] Chỉ Yêu Mình Em!
|
|
23/- Cuối tuần. ***** Yêu một người hẳn nhiên sẽ quan tâm... Yêu một người hẳn nhiên sẽ chẳng ngại ngần thể hiện trước mặt người khác... Yêu một người hẳn nhiên sẽ vì người ta mà có "tâm cơ" một chút... *****
Thanh Hà lên thửa hoa của mình, hôm nay cô lên hơi muộn vì hôm qua mệt mỏi quá ngủ nướng thêm một chút. Cả tuần cô lên chức "trợ giảng chính thức" của chị luôn. Hôm nào cũng lên lớp rồi hôm nào cũng có người đưa về, hôm nào Mai cũng rủ ai kia qua ăn cơm, rồi hôm nào cô em họ lắm chuyện cũng kêu người ta lên tưới hoa phụ cô coi như trả tiền cơm. Thanh Hà trố mắt, hai con mắt muốn lọt ra ngoài, đám hoa của cô ai cắt trụi lũi. Trộm hoa? Thanh Hà suýt ngất, ở đây có người trộm hoa sao? Bỗng từ xa hai chàng trai choai choai khoảng mười tám đôi mươi, chở nhau trên chiếc xe máy và một người đi lẻ. Cả ba chạy tới chỗ Thanh Hà. Dường như họ là người địa phương, đậm chất dân vùng này.
-Tỷ Tỷ. -Một anh chàng chìa ra cho Thanh Hà sấp tiền, dúi vào tay cô. -Mấy anh là ai, đây là?? - Tụi em giúp Đại Ka cắt hoa lên Đà Lạt bán cho tỷ. - Hả? -Thanh Hà trố mắt, trộm hoa rồi đem tiền về trả à? Mà Đại Ka là ai. -Mấy đứa. -Vừa lúc Thanh Hằng chở Mai trên một con xe máy trờ tới.
-Đại Ca.- Ba đứa reo lên.
-Ừ! Xong rồi à? -Thanh Hằng gật đầu chào tụi nhỏ. -Em, lên Đà Lạt chơi.- Quay sang cô mỉm cười, hôm nay cuối tuần nên không lên lớp.
- Chị... -Thanh Hà ngơ ngác. Mai nhanh chống xuống xe chị, nhảy qua chiếc yên sau còn trống của một anh chàng. -Đây là Quân, Dương và Thiện, hàng xóm kế nhà chị.- Chị giới thiệu với cô ba anh chàng. -Còn là đàn em của Đại Ca.- Thiện thêm vào, anh chàng đang phấn khỏi vì được chở Mai thì phải. -Đi thôi. -Không biết vô tình hay cố ý, Thanh Hằng kéo tay cô lên xe. Chị chủ động quay ra sau đội lên cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, cài lại. Con nai vàng từ nãy đến giờ ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ờ thì là cuối tuần nên người ta muốn tìm cớ rủ cô đi chơi thôi mà. Thanh Hà không kịp phản ứng gì thì ba chiếc xe máy đã bon bon băng qua những ngọn đồi. Gió sớm mang theo mùi trà xanh bát ngát. -Chị.... -Thanh Hà hơi nhoài người ra trước. Tôi lên đây gần tháng rồivẫn chưa được xuống Đà Lạt chơi. Thanh Hà hiểu ý, nhưng mà... Cô lên 6 tháng nay còn chưa xuống chơi huống hồ chị, bất quá chỉ đem hoa xuống chợ cho thương lái rồi về luôn. -Ka, Tỷ... Đẹp đôi dễ sợ.- Dương và Quân chạy vượt lên song song xe Thanh Hằng, cố tình trêu. Mặt Thanh Hà lại đỏ rần, chẳng lẽ họ biết... Lại còn kêu cô là tỷ??? -Thôi đi hai ông tướng, đi đâu đây? -Chị cười với hai đứa. -Ăn sáng! -Quân nói nhanh, cậu có vẻ đói, phải thôi, sáng phải dậy sớm đi cắt hoa đem xuống Đà Lạt rồi lại quay về. -Em... Ăn gì?- Chị nhẹ ngã người ra sau kề sát mặt cô, có lẽ do gió tạt mạnh sợ cô không nghe được. Thanh Hà cụp mi, nhìn theo một sợi tóc mình rơi lên vai chị... Mùi hương quen thuộc đưa đến mũi cô vừa nhanh vừa nồng đậm, gương mặt chị lại gần đến làm người ta phát ngượng. -Em ăn gì cũng được. -Cô lí nhí, hơi ngã người ra trước nói cho chị dễ nghe và cũng chỉ "vì gió mạnh" thôi nha! -Người ta chỉ bán bún, phở, bánh canh, hủ tíu... Không bán "gì cũng được". -Chị cười, chủ tịch dạo này thật hư, thích trêu Thanh Hà mọi lúc mọi nơi. -Chị... -Cô đánh nhẹ vào vai chị một cái, bờ môi đỏ cong lên. Sáng nay thật đẹp trời! ****** Cả đám tấp vào quán cafe ngay trung tâm sau khi ăn no nê. Công nhận 3 cậu trai và cả Mai đi với nhau, chỉ cần bỏ thêm một con vịt cùng mấy hoa atisô vào giữa là lập tức thành cái "chợ Đà Lạt" đúng nghĩa. Chúng nhanh chóng làm quen với Thanh Hà, chọc ghẹo cô đến khi đỏ mặt trước cả khi đã quen thân. -Chị Thanh Hằng mới lên mà nạp được đàn em rồi.- Mai ngưỡng mộ chị. -Trời ơi Đại Ca vừa tài hoa vừa phong độ, đừng nói tụi này, mấy cô nàng gần nhà đều mê mệt đó nha.- Thiện huyên thuyên tâng bốc chị, đâu biết có hàng lông mày rậm rạp được tỉa tuốt cận thận đang biểu tình ý khó chịu. -Đừng nói linh tinh. -Thanh Hằng đặt ly cafe xuống, nhìn Thiện. -Chứ sao, đúng là vậy mà, Ca mới lên mà đã dành hết gái của vùng này... - Dương bức xúc. -Đúng vậy, hôm qua còn có cô nàng ngượng ngùng chặn đường của Ca để đưa tấm thiệp màu hồng kìa, cô bé xinh ơi là xinh cầm cái thiệp tự làm, vậy mà Ca không nỡ nhìn ngang một lần khiến con bé thất vọng tràn trề. -Quân làm một tràng minh họa cho lời nói hai thằng bạn. -Chậc! Chậc! Bởi vậy em gái ơi là em gái, phải chi tặng nó cho anh thì có phải chúng ta có cơ hội vẽ lên chuyện tình cổ tích không... -Dương tiếc nuối. -Có không đó chị Hằng? Ghê thiệt. -Đến Mai cũng không tha cho chị. Có đôi mắt nai to tròn khẽ dao động liếc nhìn chị một cái. Nhưng con sói kia không hề có chút hoang mang hay sợ sệt, thậm chí cánh môi anh đào cong nhẹ, mím một cái rồi khẽ mấp mái những đường viền tuyệt mỹ: -Người ta phát tờ rơi! Cả đám thật sự muốn té ghế cái rầm, vậy mà Ca cũng nghĩ ra sao? Phát tờ rơi cơ đấy. - Hồi dạo ở Sài Gòn cũng có cô gái chặn đường chị ở công ty để tỏ tình. -Thanh Hà chợt hồi tưởng về cái hôm có cô nàng tỏ tình với chủ tịch, cả đám nhân viên còn đứng reo hò kịch liệt, nhưng tảng băng bước đều và không mảy may, đi lướt qua người ta như không tồn tại. Thanh Hà liền lên tiếng, làm gì có chuyện "phát tờ rơi" như chị nói được chứ. Thanh Hằng này đào hoa không chịu nổi, cô phải "tố cáo" chị luôn, rõ ràng có người tỏ tình chị mà không chịu nhận. Thanh Hà ơi Thanh Hà, là ý gì đây? Ghen tuông sao? -Hửm? - Thanh Hằng mím môi dưới, mắt biểu hiện ý cười cợt... -Không có ấn tượng! -Không thể nào! Điêu ngoa. -Thanh Hà gay gắt phồng má. -Đúng mà, làm gì có ai lại tỏ tình ngoài đường. À hay là có người tỏ tình em giữa đường nhỉ?- Chị quay nhìn thằng cô, ánh nhìn trêu ghẹo. Người tỏ tình cô giữa đường đó chẳng phải là chị sao mà còn... -Ơ... Em em...- Thanh Hằng này quả thật ít nói, nhưng chị mà nói thì thánh không cãi nổi huống hồ Thanh Hà tiểu thụ. - Ca thật ghê ghớm, Tỷ ơi ly dị, nhất định phải ly dị. -Quân nhoi lên. -Đúng đúng đúng... -Hai tên kia hùa theo. Thanh Hà nhìn cậu trai, không biết nên khóc hay nên cười, ở đâu ra Ca với Tỷ rồi còn ly dị, haizzzz mặt Thanh Hà cả sáng nay không phút nào ngưng đỏ được. -Thôi nào, đi chợ!- Chị gọi tính tiền, mấy tên đàn em này rất bá đạo, nếu cứ để Hà Hậu Đậu da mặt mỏng của chị ngồi đây một hồi sẽ chết chắc... Nếu không vì sợ Thanh Hà ngại ngùng từ chối đi chơi, cũng chẳng nguyện ý rủ đám tụi nó đi cùng làm gì. ****** Đà Lạt mùa thu với cái nắng không mấy gay gắt làm lòng người cũng mát dịu cả đám loay hoay ra chợ, chị đi cạnh cô lâu lâu liếc nhìn, người ấy tủm tỉm rung nhẹ bờ vai mỏng nhỏ... Mọi thứ trở nên êm đềm nhưng đầy phấn khởi. -Thanh Hà, vào đây!. -Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị nắm tay cô kéo vào một hàng quần áo. Chị lấy một chiếc khăn choàng, tự tay choàng qua cổ cô, tỉ mẩn, ân cần, ôn nhu... -Khăn choàng của em ở nhà mỏng quá! -Chỉ một câu nói như thế, và rồi những chiếc khăn choàng đẹp nhất, ấm nhất trong hàng quần áo đó đều được gói vào túi cho chị. Đương nhiên ba tên loi nhoi sẽ phải xách đồ rồi! Chị lại kéo cô vào một hàng khác, tay vẫn nắm từ nãy giờ không biết vô tình hay cố ý. Một cửa hàng lớn, toàn đồ hiệu. (Đại Ca dê tặc à! Người ta vẫn chưa đồng ý làm người yêu mà, haizzzz). -Thanh Hà! Áo ấm của em cũng mỏng. -Lẽ hiển nhiên là tất cả những chiếc áo tốt nhất cũng được gói hết vào cho chị. -Thanh Hằng à... - Là mua cho giáo viên trợ giảng để còn dạy mấy đứa nhỏ thật tốt!- Vậy là có người cứng họng chẳng từ chối được lời nào. Hết mùa thu này sẽ là mùa đông, có nghĩa hôm nay đâu phải đi chơi Đà Lạt như ai kia nói, chỉ là muốn đi mua sắm đồ cho người ta khi mùa đông sắp tới thôi! Vậy đồng nghĩa với việc có 5 con nai tơ vào tròng. -Mai à, em cũng chọn áo ấm đi. -Chị sực nhớ, quay lại. -Em cũng được sao? -Mai hớn hở. -Ừ! Phải trả tiền cơm chứ.- Chị gật đầu, mỉm cười. -Yead, chị Hằng thật tốt, nhưng mà...- Mai ngập ngừng, chị là tình nguyện viên thì lương được bao nhiêu, mua cho Thanh Hà nhiều như vậy rồi mình không thể đòi hỏi. Rõ ràng Thanh Hằng có ý với chị mình, nhưng bản thân chẳng can hệ gì cả... -Không sao, em chọn đi, chị sẽ góp ý. - ...Nhưng nét mặt Thanh Hằng vô cùng thành ý. - Dạ... Cô nhìn chị, sự băng lãnh ngày nào dường như tan biến, giữa hai hàng lông mày luôn biểu đạt sự xa cách mặc định của chị cũng giãn ra với em gái cô, hệt hôm đi với bạn cô. Bất động hoàn toàn với người lạ. À ừm... Đây là sự theo đuổi mà chị nói sao? động thái theo đuổi? Chính xác là như vậy... Tự nhiên và điềm tĩnh y như chị vậy. Nghĩ đến đây cô phì cười! Rồi có gì đó vụt qua khiến nụ cười lơi dần... Ngọc Hà thì sao? ******* -Minh Hằng, Minh Hằng... Đó có phải Thanh Hằng bồ thích không. -Tường Vy, và Thuỳ Trang đang lang thang trong chợ Đà Lạt, thấy nhóm cuat chị và cô đang chọn đồ. -Đúng rồi, là cái chị tình nguyện viên gì đó gần nhà cậu phải không? Đi với ai mà nắm tay nắm chân vậy kìa. -Đâu? Đúng rồi, chị ấy đó, có người yêu rồi sao? -Minh Hằng nhìn theo hướng Tường Vy chỉ, lập tức thấy chị, chùng giọng. -Á à, biết nhỏ đó rồi, là hai chị em con Mai bên đồi B á! Nghe đâu con chị mới ở đâu đến cả năm nay -Trang lườm nguýt. -Có thì có, cậu sợ à, ba cậu giàu nhất vùng này mà sợ ai, thích thì nhích. Người không có người yêu thì phải giành giật với nhiều người, có người yêu rồi chỉ giành với một người không phải tốt hơn sao?- Tường Vy chanh chua. -Được không? -Minh Hằng ngờ vực. -Được được, cái gì của mình là của mình cái gì không phải của mình thì giành giật cho được cậu chưa nghe à. Thanh Hằng đó nghe nói vừa tài giỏi vừa đẹp, chỉ có cậu là xứng thôi.- Trang đanh đá không kém cô bạn. -Thế mình phải làm gì?- Mình Hằng hỏi, mắt vẫn hướng về Thanh Hằng, cô thích chị từ lúc mới lên đây mấy ngày đầu, gần nhà nên chị cứ đi đi về về hôm nào cũng ngang qua ngõ nhà Minh Hằng và chẳng hay một ánh mắt nhìn theo từ tấm lưng áo ướt đẫm mồ hôi vì đạp xe. Tường Vy kéo Trang và Minh hằng sát vào mình, cả ba thì thầm to nhỏ gì đó. *****
|
24/- Xe đạp sườn ngang... Sáng nay trời se lạnh, từng cơn gió thốc qua cắt da cắt thịt. Thanh Hằng vươn mình thức giấc, mở cửa sổ đón nắng... Từ căn gác nhỏ của chị nhìn xuống vườn hoa thật đẹp, giống như trong tranh, đó là lý do chị chọn mua căn nhà này, một ngày ở trong đây sẽ được nhìn thấy bốn mùa xuân-hạ-thu-đông.
Chị chuẩn bị lên lớp, vẫn là sơmi trắng đơn giản bỏ vào chiếc quần âu chuông chắn, chị khoát thêm blazer nỉ màu lông chuột, tiện tay choàng thêm chiếc khăn màu đỏ mận... Bao giờ chị ăn mặc đơn giản cũng đều toát lên hết vẻ đẹp thanh thoát tự nhiên nhưng mặn mà.
Đạp xe đến lớp học tình thương, nhắm mắt tận hưởng chút hơi sương, trong lành, đầy vị sớm... Chiếc xe đạp băng băng và Thanh Hằng mỉm cười vu vơ, để cái má lúm hiện lên hờ hững, môi chị mấp mái một vài giai điệu tình yêu.... Có hẹn với ai kia!
Chị đến nơi, không thấy Thanh Hà đâu, chỉ có đám trẻ con đang bu quanh đông đúc. Thanh Hằng tò mò bước đến, là mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang phát tập vở, bánh kẹo... bọn nhỏ hào hứng chen nhau lấy. Cử chỉ của các cô điềm đạm, dịu dàng. -Bé An, gì đấy?- Chị ngồi xuống ngang tầm một đứa nhỏ đang đứng ngơ ngác, xoa đầu nó hỏi, chắc là nó nhỏ quá nên không chen vào lọt.
-Dạ! Có chị kia không biết ở đâu lên phát quà cho tụi con đó cô.
-Ừ! Thế hôm nay chị Hà không đến lớp sao? -Thật sự đây mới là điều Thanh Hằng quan tâm hơn cả.
-Dạ hôm nay chị Hà không có ở thửa hoa.- Con bé gãi gãi đầu.
-Chị Hà bị bệnh rồi cô.- Thằng bé Bảo đứng gần đó liền chen vào, nó đã nhận xong phần của mình.
-Sao?
- Dạ tụi con nghe chị Mai nói vậy.
- Ừ thôi cám ơn con. Này, nhận quà xong rồi mấy đứa về đi nha, cô có việc nên cả lớp nghỉ học hôm nay, ngày mai lên học bình thường. -Chị lập tức đứng lên, quay sang dặn dò thằng bé Bảo.
Mấy người phát quà nãy giờ chăm chăm nhìn chị, dường như họ chỉ quan tâm về cô giáo. Rất tiếc, Thanh Hằng chẳng để lại gì dẫu một nụ cười nhạt, chỉ nhìn ngang một cái, còn không để tâm đến gương mặt người phát quà là ai, liền luống cuống lấy xe, thả dốc đi ngay.
-Này Tường Vy, hình như công cuộc làm quen thất bại, chị ấy đi rồi. -Thuỳ Trang dừng phát quà cho đám trẻ, nhìn theo lưng áo trắng thấp thoáng xa dần, chỉ còn thoang thoảng đánh rơi lại mùi nước hoa đắc tiền phả vào không khí.
-Gì vậy trời?- Tường Vy hơi bực. -Nè thằng kia, lúc nãy cô giáo bảo gì đấy? -Vy lớn tiếng hỏi bé Bảo.
-Chị ơi em không phải tên thằng kia, em tên Bảo.- Thằng bé bực bội, chị đó nhìn xinh xắn mà nói chuyện vô duyện cực kì.
-Được rồi, Bảo, cô Thanh Hằng nói gì? -Minh Hằng nhanh miệng gỡ cho cô bạn đang quê với thằng bé, cô đang rất muốn biết Thanh Hằng nói gì.
-Cô Hằng nói hôm nay nghỉ một ngày ạ! -Nó nhìn Minh Hằng.
-Sao lại nghỉ?
- Em không biết! - Nó ngu ngơ.
-Ừ, thôi giải tán đi.- Thuỳ Trang nói lớn, thu xếp đồ vào.
-Chị ơi, em chưa nhận được mà!
- Em nữa...
Mấy đứa trẻ chưa nhận biểu tình.
-Thôi để lại cho tụi nó đi.- Minh Hằng khều khều Trang.
-Nhưng mà...
- Thôi kệ, có nhiêu tiền đâu, tìm cách khác.
Thế là ba chị xinh đẹp được cho là tốt bụng từ sáng đến giờ bỏ lại cả bao đồ đang phát để mấy đứa trẻ tự chia ra, bỏ về hết.
******
-Thanh Hà à! Thanh Hà... Thanh Hà.- Chị chạy đến sân đầy hoa của ngôi nhà gỗ quen thuộc, bên trong rất im lìm càng làm Thanh Hằng hồi hộp lo lắng. Không kịp dựng chiếc xe đạp đàng hoàng, bỏ nó ngã hẳn vào hàng rào cây, chạy thẳng vô trong.
-Thanh Hà à! Thanh Hà... Em đâu rồi Thanh Hà.- Tiếng Thanh Hằng vang vang, chị sốt ruột muốn xỉu, chỉ mong lập tức nhìn thấy cô, nghe tiếng cô cho yên tâm.
-C..ch..chị...- Thanh Hà nằm trong căn phòng chỉ kê vừa một chiếc giường và cái tủ cây bằng gỗ thông, nặng nhọc lên tiếng, giọng nhỏ xíu còn khàn đặc nên chị không nghe thấy.
Cô nghe tiếng chị, cố mở mắt nhưng không nổi, chỉ mờ mờ thấy ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, tiếng chị càng lúc càng gần và bước chân cũng vồn vã.
-Thanh...H...Hằng... -Thanh Hà cố dùng hết sức lực gọi thêm lần nữa.
-Trời ơi! Thanh Hà. -Chị đã tìm thấy cô, lập tức chạy đến ngồi bên cạnh, đôi mắt lo lắng của chị nhìn cô xót xa đến độ bất giác long lanh.
Sờ lên trán thử, chị vô thức rụt tay về vì nhiệt độ quá cao, vậy mà cô trùm 3 cái chăn liền... Thanh Hằng lập tức chạy ra ngoài tìm đá chườm cho cô trước, điện thoại nhờ người mua thuốc qua ngay, bắt nhanh nồi cháo lên bếp.
Chị loay hoay ở ngoài, cứ năm mười phút lại chạy vào chỗ cô, thay mấy viên đá lên trán và thăm chừng nhiệt độ.
Thanh Hà chập chờn, chỉ biết Thanh Hằng đang bên cạnh, bàn tay thon dài của chị thoăn thoắt chăm cô, chốc chốc bàn tay ấy áp lên trán, áp lên má, mát rượi. Mỗi lần Thanh Hà cố nheo mắt mở lên, thấy chị ngồi cạnh cô lại yên tâm nhắm mắt tiếp, bóng dáng cao gầy trong chiếc sơmi trắng tinh khôi của chị quanh quẩn ra vào, mùi hương quen thuộc bao trùm không khí... Chỉ bấy nhiêu, Thanh Hà đã thấy mình đỡ mệt hơn nhiều.
-Em à! Ngồi dậy ăn miếng cháo cho khoẻ. - Thanh Hằng đặt tô cháo nóng hổi hừng hực khói lên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, lay nhẹ Thanh Hà.
Nhờ nổ lực hạ sốt của chị nãy giờ mà cô dường như đỡ hơn, Thanh Hằng nhẹ nhàng đỡ cô dậy, cẩn thận lót một chiếc gối mềm mại sau lưng. Thanh Hà thở hắt ra, mệt nhọc đưa bàn tay trắng xanh xao lên vén mấy sợi tóc loà xoà qua vành tai.
Thanh Hằng bê tô cháo, múc một muỗng, chị thổi nhè nhẹ cho đến khi chắc chắn cháo hết nóng mới đúc cô, Thanh Hà hơi ngập ngừng một loáng, nhưng có gì đó, chắc sợ chị đưa mãi sẽ mỏi tay nên miễn cưỡng há miệng.
-Thanh Hằng... Em tự ăn được. -Cô nuốt hết miếng cháo trong miệng, nói bằng giọng khàn đặc khi chị đang ra sức thổi muỗng cháo tiếp theo.
Thanh Hằng dừng lại một chút, ngẩng lên nhìn cô chằm chằm, thở dài một tiếng rồi đưa chiếc muỗng đang cầm trên tay cho cô. Thanh Hà thật sự không chút sức lực, cô cố dùng hết sức tàn, đưa muỗng cháo lên ăn.
Thanh Hà đưa tay bê tô cháo, bàn tay nóng như hòn than vô tình chạm trúng bàn tay mát rượi của Thanh Hằng liền rụt lại.
-Để chị cầm cho chắc.- Chị lên tiếng trước, tận tuỵ bê tô cháo để ngang tầm, thật gần cho cô dễ ăn, biết chắc Thanh Hà có dụng hết sức bình sinh lúc này cũng chẳng cầm nổi, muỗng cháo cô tự ăn đã là cố gắng lắm. Nếu chị dứt khoát cứng rắn hơn thì Thanh Hà sẽ ngoan ngoãn, nhưng là chị quá chiều chuộng cô.
Thế là dù Thanh Hà có tự ăn, chị cũng tình nguyện làm một chiếc bàn ăn thông minh, kiên trì ngồi nhìn cô chậm rãi nuốt từng muỗng nặng nhọc.
Ấy vậy, nhờ hơi nóng bóc lên, tô cháo vừa vơi một nửa, mồ hôi trên trán Thanh Hà rịn ra như tắm, bệnh trong người cô cũng theo đó thoát ra ngoài, giống như vừa chết đi sống lại, đỡ mệt 4 5 phần.
-Chị... Em không ăn nổi nữa!- Thanh Hà đặt chiếc muỗng xuống, ái ngại nhìn chị, cổ họng cô rất đau, nãy giờ biết là cháo chị nấu nên cố ăn, cô cũng chẳng biết sao mình đối với chị ngoan như vậy.
-Ừ! Không sao, được vậy đã tốt, em uống thuốc nha. -Thanh Hằng nhoẻn miệng cười. Trong hơi thở từng nhịp nóng hừng hực, Thanh Hà cũng thấy một cơn gió nhẹ thổi qua từ nụ cười đó.
Chị đặt tô cháo lên bàn, bốc từng viên thuốc trong một chiếc túi nhỏ, những viên hơi to được bẻ làm ba hoặc bốn, đưa cho cô kèm một ly nước lọc. Thanh Hà nhăn nhó, cuối cùng ngoan ngoãn uống hết.
-Sao bệnh mà ở nhà một mình, Mai đâu. -Đến giờ chị mới hỏi cô.
-Mai lên rẫy, sáng nay em không bệnh nặng đến vậy!- Cô nhỏ giọng, không dám nhìn chị.
-Vậy nên em kêu em ấy đi đi. -Chị nhìn cô nghiêm giọng.
-Dạ! - Thanh Hà thật thà.
-Ngốc, sau này nếu không khoẻ phải lập tức gọi cho chị, biết chưa.- Thanh Hà chau mày, đưa tay xoa xoa đầu cô làm rối vài sợi tóc.
Thanh Hà mím môi, gật gật, cử chỉ cưng chiều của chị thật làm người ta xao xuyến mà!
Thế là cả ngày có một ai đó ở lì nhà người ta không chịu về, tự tiện nấu ăn, tự tiện rót nước pha trà, tự tiện ra vào phòng rồi cả tự tiện ngồi lên giường người ta nói nhảm, cốt để cái con người đau ốm nằm đó cười vui vẻ.
Vậy là cả tuần liền không còn giáo viên trợ giảng.
Cô giáo tình nguyện thì vừa hết giờ lại ba chân bốn cẳng chạy ra chợ xã mua đồ, rồi đạp xe qua nhà người ta ở lì đến tối.
Mấy hôm nay ngày nào cũng có mấy chị đến phát kẹo, mọi sự diễn ra êm đẹp cho đến khi cô giáo tới lớp, đi ngang qua chỗ mấy người "dư hơi" kia đứng, họ nhìn cô giáo cười tươi, cô giáo mím môi gật đầu một cái rồi đi thẳng vào lớp. À! Nhưng không sao, cái mím môi và ánh mắt lướt ngang của cô giáo cũng làm một trong ba người đó đỏ mặt, thích thú và tủm tỉm cười. Lớp vào giờ học, ba người kia đứng ở ngoài một lúc rồi về.
*******
Sáng nay cuối tuần không cần lên lớp, vừa thức dậy Thanh Hằng đã chạy sang ngôi nhà gỗ bên đồi B, nhưng hôm nay không có Thanh Hà ở đó, Mai bảo cô lên thửa hoa, Thanh Hằng lập tức quay đầu xe chạy đi mất, mai chưa kịp nói thêm gì.
-Ủa chị... -Thanh Hà giật mình, cô chỉ nghe một tiếng gió, quay ra sau đã thấy chị đứng gần mình.
-Khỏi bệnh chưa?- Thanh Hằng hỏi mà chẳng đợi trả lời, tiến đến vài bước, đứng đối diện đưa tay đặt vắt ngang trán Thanh Hà, nhíu mày.
-Em hết rồi! Nếu còn để lâu hoa sẽ hỏng hết.- Cô ngước nhìn chị, mắt long lanh, môi tim tím vì lạnh dù người đã mặc một chiếc áo bông dày.
-Cắt hoa sao?
- Dạ!
- Rồi tiếp theo?
- Chắc sẽ bắt xe lên Đà Lạt. -Cô ngồi xuống tỉ mẩn cắt từng nhánh hoa, biết tính mình hậu đậu nên phải thật chậm rãi và cẩn thận.
-Để chị làm cho.- Không cần Thanh Hà trả lời, chị đã gỡ chiếc kéo trong tay cô. Thanh Hà cơ bản không đủ sức chống cự, nhất là khoảnh khắc tay chạm tay, Thanh Hà lập tức buông. Thế là dù trên thửa hoa của mình, có người chỉ ngồi chơi nhìn người kia làm việc.
-Xong rồi. -Chị đứng lên phủi tay khi đã bó hoa xong, nhìn cô mỉm cười tươi, chị làm rất nhanh, nhanh hơn cô nhiều. -Giờ đi thôi.
Thanh Hằng thong thả đứng lên, bê bó hoa to để lên yên sau xe đạp, chị tìm một sợi dây buột chặt rồi lên xe. -Em,đi thôi!- Chị gọi cô. -Hả... Chị... Là sao?- Con nai tơ ngơ ngác, nãy giờ Thanh Hằng tất cả tự biên tự diễn, cô không biết chị định làm gì? Đi đâu? -Không phải em muốn xuống Đà Lạt giao hoa sao?
- Xe đạp?- Cô hoảng, Thanh Hằng này luôn biết cách làm người ta bất ngờ.
-Ừ! - Chị bình thản gật đầu.
-Vậy em...em...- Ý cô muốn hỏi mình sẽ ngồi đâu? Ôi cô hoang mang quá, và còn đi xe đạp cả chục cây đường dốc xuống Đà Lạt, chị đạp nổi không?
Thanh Hằng mỉm cười, chỉ chỉ cái sườn ngang đằng trước.
- Lại đây. -Lời nói của Thanh Hằng rất nhẹ, nhưng chẳng hiểu sao lại có ma lực khiến Thanh Hà râm rấp nghe theo, cô bước lại gần.
Chị vừa nhanh vừa gọn, kéo chiếc eo nhỏ của cô, hai tay ôm lấy, nâng lên ngồi một bên sườn ngang trước xe mình.
Thanh Hà ngước nhìn chị, tư thế bây giờ...bây giờ... Giống như chị ôm cô từ phía sau, bao bọc cả cơ thể cô lại mới có thể lái xe, lúc nãy còn ôm eo cô nâng lên. Mặt Thanh Hà đỏ hơn cả mặt trời sáng nay...
Tình thế lúc này, hơi thở của chị thật gần phả vào mặt cô ấm áp, đặc quánh không khí xung quanh, rất dễ chịu mà lại khiến người ta xấu hổ đến nỗi muốn nhảy xuống xe ngay tức khắc.
Có điều... gương mặt Thanh Hằng toát lên một vẻ tự nhiên thanh bạch khó tả, nó liêm khiết và cao ngạo đến mức người ta không còn nghĩ đến một cái gì mờ ám. Chỉ thấy một chút trong xanh của bầu trời mùa thu, chút nắng gắt của ban mai, chút ngọt ngào của kẹo đường...
Thanh Hằng bắt đầu đạp xe, mỗi nhịp nhấp nhỏm, lại áp sát cô một nhịp, lưng cô sát người chị, như thể chỉ cách nhau một sợi tóc. Thanh Hà thậm chí chẳng dám thở mạnh, cô chăm chăm nhìn phía trước không nhúc nhích, bởi cô có cảm giác chỉ cần xoay đầu một cái, hoặc ngước lên là chạm ngay mặt chị.
Thanh Hằng có thể cảm nhận được cô gái chị yêu đang an ổn trong lòng mình, một tư vị vô cùng lạ, vai kề vai, má gần kề má... tóc cô thi thoảng phất ngang mặt chị, mùi hương chưa bao giờ gần đến vậy... Mọi thứ làm chị ngây ngất, thế này thì dù có đạp về Sài Gòn cũng chẳng mệt chút nào, tốt nhất đường đi càng xa càng hay. (Đại Ca dê tặc, dụ dỗ, gù quến, lợi dụng gái nhà lành... *tức giận*)
Thả qua một con dốc, Thanh Hằng phanh lại, đôi chân quá dài không khó chống vững xuống đất. Chị lôi một cái mũ len trong chiếc cặp da trên giỏ xe ra, ân cần đội lên cho cô, nhẹ nhàng chỉnh cho nó ngay ngắn rồi ngắm nghía vài giây, sau đó mỉm cười.
-Ấm chưa?- Tiếng nói từ chị giống như thì thầm nhỏ vào tai cô.
-Ừm! - Thanh Hà gật nhẹ, quay hướng khác giấu một nụ cười ngượng ngùng.
Chị đạp tiếp tục, nhưng sao... Đường ra Đà Lạt gần quá! Chị hơi luyến tiếc khi đã đến shop hoa, cô vào giao.
Mọi việc xong xuôi, Thanh Hà trở lại... Thanh Hằng thả lõng tay như đang đón cô lên chỗ lúc nãy, nhưng...Thanh Hà da mặt mỏng đương nhiên trèo lên yên sau, để lại cho chị chút hụt hẫng.
Thanh Hằng hơi ngoái đầu cười nhẹ, chị biết ngay mà... Haizzzz -Lâu lâu xuống Đà Lạt, đi dạo được không em?
- Dạ...
Vậy là trong gió sớm, chút sương lả lơi trên những tán thông thưa thớt, có chiếc xe đạp trắng tinh chở theo hai cành hoa nở rộ lanh quanh mấy con dốc.
Chị bảo sẽ tìm một quán ăn.
-Chị ơi! Dừng lại một chút được không?- Thanh Hà vươn tay nắm nhẹ lưng áo chị xiết chặt.
-Ừm! - Chị thắng xe.
Thanh Hà bước xuống, bên đường có một shop quần áo rất to, chắc nhất nhì thành phố này, dĩ nhiên toàn đồ hiệu. Cô lon ton chạy vào, chị nhìn theo dáng vẻ đó từ phía sau vô thức mỉm cười, dễ thương thế!
Chuyện là trong đây cô thấy có làm mẫu một chiếc áo sơmi trắng rất hợp với chị, cô biết chị bây giờ dẫu giản dị, vẫn toàn vác đồ hiệu. Cô bước vào cửa hàng không nghĩ ngợi, dù có khi chiếc áo bằng cả một vụ hoa không chừng. Vốn rất chắt chiu cần kiệm nhưng vì chị mà phóng khoáng một chút cũng không sao. - Ê ê Minh Hằng, chị con nhỏ Mai hôm trước đi với Thanh Hằng kìa. -Tường Vy tinh mắt nhất, lập tức kéo Minh Hằng.
"Bộ tam sên" đang ngồi trong hiệu quần áo, đây là chỗ của bạn cả ba, cuối tuần nên ra chơi.
-Ờ ờ... Ê ê Thanh Hằng bên đường.- Minh Hằng nhìn ra, qua tấm kính liền phát hiện Thanh Hằng bên kia đường, còn Thanh Hà đang xem xét chiếc áo. -Nghèo kiết xác mà bày đặt mua đồ hiệu à, có tiền trả không? -Thuỳ Trang dè bỉu.
- Ê ê, Ngọc!- Vy gọi cô bạn, cũng là chủ cửa hàng.
-Hả? - Ngọc quay lại. Bốn đứa châu đầu xì xầm gì đó. *******
Thanh Hằng cảm thấy không tiện lắm, chị nghĩ nên qua trước shop đợi Thanh Hà, lát nữa cô quay ra thấy chị ngay sẽ tiện hơn, vậy nên liền vòng xe qua đó, nhẫn nại đứng đợi cô, chắc cô thích cái gì đó trong shop.
Chị đứng ngay phía trước nhìn vào, cánh cửa khép không kín lắm nên vọng ra vài âm thanh phía trong, chị nheo mắt nhìn vào. Là chủ tiệm ra tận chỗ Thanh Hà đang chọn đồ...
-Này cô ơi, ở đây không bán đồ loại phổ thông, toàn đồ hiệu à, giá không mềm. Chẳng hay cô đủ khả năng không?
- Ơ tôi...tôi...- Thanh Hà ngập ngừng, tự nhiên tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng... Chẳng lẽ nhìn cô tệ đến nổi không mua nổi một cái áo.
Thanh Hằng đứng bên ngoài, ánh mắt đang phẳng lặng như mặt hồ tức khắc long lên giận dữ. Chị dựng xe xuống, đi nhanh vào trong, đến bên cạnh cô.
-Thanh Hà, đi thôi. - Thanh Hằng cố giữ ngữ điệu bình thường với Thanh Hà, gỡ chiếc áo cô đang cầm treo trở lại, nắm tay cô kéo đi thật nhanh.
Ra hiệu cô lên xe đạp ngay rồi chạy đi mất.
******
Ngọc trở vào chỗ ba cô bạn đang ngồi, cả đám cười lớn.
-Hahaha vui không?
- Vui đấy! - Bốn đứa đắc ý cười ha hả.
Nhưng một lúc sau, có chiếc roll-royce màu đen láng coong đỗ xịt trước cửa, Ngọc lập tức cho nhân viên ra niềm nở.
Cả đám trố mắt, là Thanh Hằng nắm chặt tay Thanh Hà bước xuống.
- Lấy hết đồ trên giá xuống cho tôi, gói toàn bộ. -Chị lạnh giọng, đưa tay kéo hết mấy sào đồ, tất cả, quăng phịt xuống đất bất cần.
-Chị muốn... - Ngọc lấp bấp chạy ra hỏi.
-Mua hết cửa hàng này. Tiền mặt nhé! Nếu có bán cô thì mua luôn.- Thanh Hằng đưa mắt sắc lẻm nhìn Ngọc, hất tặng cô nụ cười nửa khuôn miệng giễu cợt. Một tay chị dĩ nhiên nắm chặt tay Thanh Hà, tay còn lại cầm một túi vải trút xuống đất đầy tiền... Phía sau còn thêm hai người cũng ôm hai túi vải giống hệt.
Giờ phút này, không những mình Ngọc tái xanh mặt mày đến nỗi đứng không vững, bên trong còn đến ba người khác điếng hồn nhìn đống tiền chị lơ đễnh trút ra. Tất cả những người có mặt trố mắt nhìn chị như không tin.
-Thật ra chỉ là mua giẻ lau nhà cho người yêu tương lai của tôi. -Chị lại nở nụ cười không thiện ý nhưng chẳng hề giống đang đùa chút nào.
|
25/- Nỗi lòng tiểu mỹ thụ... Sau một sự việc không mong muốn do Thanh Hằng tự đạo diễn và Thanh Hà chỉ biết ngơ ngác đi theo, cả hai cùng ăn sáng, sau đó Thanh Hằng đề nghị vào vườn hoa Đà Lạt chơi. Chuyện lúc nãy chị xem như chưa từng xảy ra, trong khi Thanh Hà cứ len lén nhìn người đi cạnh, ánh mắt ái ngại. Cô chợt nhận ra dường như chị chỉ hiền từ với mỗi cô, dịu dàng với mỗi cô và để tâm đến cô thôi... Chợt rung động quá! nhưng Thanh Hà có khả năng nhanh chống nén cảm xúc xuống. Thanh Hà muốn mua hai ly matcha, thế là chị chiều theo, thật ra Thanh Hằng muốn uống cafe hơn nhưng Thanh Hà không chịu, bảo là chị uống cafe nhiều quá sẽ không tốt, sau này chỉ được uống một ly buổi sáng hoặc chiều tối. -Thanh Hằng à... Chuyện lúc sáng.- Khi cả hai cùng sánh bước ngắm hoa, Thanh Hà mới dám ngập ngừng định hỏi chị gì đó. -Sao?
- Dạ.,. Không. -Dù sao Thanh Hà vẫn thấy ngại và thắc mắc. Thanh Hằng tức giận quăng cả bao tiền xuống đất, thế rồi chị kéo hết đồ đạc lựa tới lui một hồi trong sự lơ ngơ của mấy đứa nhân viên. Cuối cùng, Thanh Hằng bảo là không muốn mua nữa, vì đồ không tốt lắm, giá chênh lệch hơn gốc quá nhiều, nhân viên phục vụ không đàng hoàng... bla...bla...bla... Sau đó gọi mấy nhân viên của mình đến gom lại hết bao tiền, kéo Thanh Hà sang cửa hàng đối diện bên đường, cũng to lớn không kém cửa hàng đó, mua một đống đồ thật nhiều, gần như một nửa cửa hàng mà không cần lựa chọn hay nhìn giá. Cả chủ và nhân viên cửa hàng bên này nhìn theo luyến tiếc , không dám làm gì dù rất bất bình trước hành động ngông cuồng của chị. -Thật ra, nếu không ưa họ thì sao phải dùng nhiều tiền để mua đồ của họ? Há để người ta kiếm lời một khoảng hời sao? -Thanh Hằng cười cười như đã biết ý Thanh Hà muốn hỏi. Ôi trời, đúng là Thanh Hằng của cô thật tâm cơ, đã làm phật ý của chị chắc chắn khó sống. Đem tiền dằn mặt, cho biết mình có thừa chứ chẳng phải ngu muội mà để cho họ hưởng không. Quả là cao minh! quá cao minh! mấy người đó phải đến tức chết chứ không vừa... Haizzzz. -Nhưng làm vậy có phô trương quá không?
- Với lại mấy món đồ từ của hàng đó có đem về làm giẻ lau nhà cũng thấy chướng mắt. Không có lửa làm sao có khói, nếu họ không đụng tới người yêu tương lai của chị trước thì đã chẳng có chuyện gì. -Thanh Hằng không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chẳng dễ dàng với kẻ mình ghét. - Hả... Ơ... Nhưng... -Lại là "người yêu tương lai" lúc nãy cũng vậy, cô ngượng chết được. -Haha không phải sao? -Thanh Hằng cười phóng khoáng lộ rõ cái lúm đồng tiền, đẹp hơn bất kì loài hoa nào nở rộ giữa vườn hoa đang đứng. -Thanh Hà này... Em yêu chị được chút nào chưa? -Thanh Hằng bỗng quay lại nhìn cô nghiêm túc. Trong gió, làn tóc chị tung bay nhẹ nhàng, biểu hiện của một sự chờ trông trân trọng. -Ơ... Em... À ừm... Chị hỏi vậy là sao?- Thanh Hà quay chỗ khác né tránh, giả ngơ. -Thì chị theo đuổi em bữa giờ, đã được chút nào chưa? -Giọng Thanh Hằng vẫn dịu dàng đằm thắm, đầy kiên nhẫn... Rõ ràng là vậy đấy, bữa giờ chị vẫn êm đềm theo đuổi cô, được chút nào chưa thì phải để người ta biết còn cố gắng tiếp. Haizzzz nếu nhìn từ bên ngoài thì thấy mồn một là của nhau lâu rồi, thế mà nhân vật chủ chốt trong cuộc kia vẫn ỡm ờ lưỡng lự, cần phải cho một lời khẳng định để ngừoi ta còn... còn... còn... Ừ thì! còn đường đường chính chính nắm tay này, ôm này, hôn này, rồi còn cả... CƯỚI này! Cám treo để heo nhịn đói hoài vầy sao chịu nổi. Trong khi cựu chủ tịch năm nay đã gần ba mươi cái xuân xanh rồi đấy chứ ít ỏi gì, cơ mà vẫn chưa từng trãi cái cảm giác (nghe nói) "có điện giật" nào... Vậy là còn chưa tính con người mơn mởn trước mặt cứ đẩy đà gió đưa hoài, nhiều khi phải cắn răng chịu đựng, có ngày chắc phụt máu mà chết mất... Chị để mặc thời gian trôi dạt lặng lờ, không phải chị quên mất cái lời "hứa hẹn" đó, mà là chị lặng lẽ bên cô vậy thôi, chị không tặng hoa, không mời gọi đi ăn đi uống, không tấn công vồn vã... Bởi lẽ chị có làm vậy cả đời được đâu. Chị và cô không phải những đứa trẻ mười tám đôi mươi lờn vờn mèo mỡ. Đối với chị, lần đầu nhìn thấy cô cũng giống như bắt gặp đúng đối tượng của đời mình. Như mây gặp gió, cây gặp nước, ruộng gặp phù sa, nắng hạn lâu năm gặp mưa dầm ào ạt... Khi đó, đã có lúc chị nghĩ nếu cô có người yêu rồi, có chồng thậm chí là có con đi nữa... Chị cũng yêu cũng chờ! Chị đeo đuổi cô bằng chính con người mình, chị vẫn là Phạm Thanh Hằng và cô vẫn là Tăng Thanh Hà. Ngày ngày, chị làm những gì chị cảm thấy vui vẻ và vẫn để cô nhởn nhơ làm điều cô thích, chỉ là trong tầm kiểm soát, bảo vệ của chị, chắc chắn không con ong con bướm nào được phép ve vãn. Chị đặt cô ở trong tầm mắt và trong cả cuộc sống thường nhật của mình, mọi hành động suy nghĩ đều lấy cô làm trọng tâm. Chuyện yêu nhau là một ngày một bữa, chuyện cưới nhau là cả một đời. Vậy nên chị xác định cô là một đời của mình chứ không phải một ngày một bữa. Mọi chuyện từ từ, đi vào nếp sống của nhau rồi sau đó mới có thể lần lần mà bên nhau trọn đời được chứ. Thế thôi! Chị muốn cả hai biến thành không khí, thành hơi tở của nhau kia kìa. Huống hồ cái ngày cô đi, cái ngày chị mơ hồ nhận ra cuộc sống thiếu người ta giống như đất trời sụp đổ. Ngày đó, nhủ lòng chỉ cần nhìn thấy cô, rồi có phải đi song song không chạm vào cô suốt kiếp cũng cam lòng. Vậy thì bây giờ chẳng phải quá tốt rồi sao? Có thể ở cạnh cô ngày ngày, cùng cô làm những việc mình thích, ung dung tự do tự tại quấn quýt nhau giữa khoảng trời thiên nhiên tươi đẹp, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trồng hoa, cùng nhau dạy bọn trẻ và chung nhau đường đi lối về... Cưỡng cầu gì hơn nữa?. Chỉ là nếu cô đồng ý làm người yêu chị sẽ hoàn hảo, viên mãn hơn. Xác định là chuyện sớm muộn, chị sẽ chờ. -Chị, hoa đó đẹp chưa kìa, hoa gì nhỉ?- Thanh Hà reo lên, lon ton chạy đến một đám hoa tím ngắt. Ủa! gì vậy kìa, là thái độ chạy trốn như một con rùa rụt cổ chính hiệu. Thanh Hằng nhìn theo lắc đầu thở dài rồi bước đến ngồi xuống cạnh bên. -Oải hương đấy cô ạ!- Chị xoa xoa đầu cô qua chiếc mũ len chị đội cho lúc sáng, cô gượng gạo làm ra vẻ hào hứng với đám hoa lắm vậy. Thế là một lúc cả hai lại tung tăng đi khắp nơi xem mọi thứ, chơi thật vui vẻ. Như đã nói, chị không quá cưỡng cầu, chỉ cần chị vui, cô vui, vậy thì không cần ép buộc hay cần một danh phận phù du khác nữa! Có điều giữa hai người chen chút ngượng ngập, một chút mong lung và một chút xa cách... Vậy nên trong lòng vẫn mấy viên đá đè lên, nặng trĩu, khó thể tự nhiên. ****** -Rõ ràng là yêu người ta đến cháy lòng còn chưa chịu. -Mai dè bỉu đến sau lưng Thanh Hà, cô chị họ đang khoanh tay đứng ngắm đám ly ly đua nở. -Xứng với người ta đâu!
- Thế không xứng chỗ nào để em nói chị Hằng làm cho xứng.
- Tất cả!
- Người ta bỏ cả ghế chủ tịch để yêu chị, bỏ cả gia đình, cả thành phố phồn hoa, bỏ cả đồ hiệu và cuộc sống vật chất... Chỉ để đến bên chị.- Mai bức xúc thay Thanh Hằng. -Yêu một người, là muốn người đó thuộc về mình trọn vẹn, muốn người ta một lòng một dạ yêu thương mình chứ không phải một nơi trú bão. Thế rồi bão tan, rồi người ta nhận ra không cần mái hiên này nữa... Vậy sẽ thế nào, sẽ đau hơn! -Thanh Hà nói bằng giọng xa xăm, như tự nói với chính bản thân mình.Đó mới thực là nỗi lòng của Thanh Hà, cô vô thức sợ. Cô giống như con chim nhỏ sau lần té ngã gãy cánh sẽ sợ những cành cong, cô không dám hy vọng quá nhiều, trong mong quá nhiều dẫu cô yêu chị không biết đếm sao cho hết. Cô đã nhớ rất kỹ càng, rõ nét mình đã đau đớn đến mức nào cái ngày nhìn thấy Ngọc Hà hôn chị, tuyên bố cả hai yêu nhau. Cô chỉ cần nhắm mắt lại có thể hồi tưởng ra ngay tim mình quặn thắt thế nào, gào thét thế nào, tuyệt vọng thế nào vào cái ngày chị hẹn mà không đến, bỏ cô bơ vơ trong hụt hẫng mong chờ. Cô sợ, có lẽ Thanh Hà chưa yêu ai lần nào nên tận sâu tâm khảm cho rằng chị chính là mối tình đầu của cô, chính người làm cô đau khổ. Và rồi Thanh Hà biết được, cảm được, thẩm thấu được mình phải vật vã thế nào để vượt qua nỗi đau đó trong sáu tháng dài đăng đẵng. Sáu tháng sau, Thanh Hằng tìm cô và bảo rằng chị bỏ tất cả vì cô... Cô hiểu, cô thấy, cô tin và cô trân trọng những gì chị làm, trân trọng từng hành động của chị bây giờ nhưng thực lòng Thanh Hà không dám, ngàn lần cũng không dám mở lòng nói yêu chị thêm lần nữa. Vậy có phải... Cô quá mong manh nhỏ bé không? Cô quá sức yếu đuối và hèn nhát kém cỏi. Cô thương... Thương lắm những giọt mồ hôi của chị những ngày ở trên mảnh đất này, vì cô mà lăn sả bản thân, vì cô mà vất vả, vì cô mà làm mọi thứ trước kia chị chưa làm và vì cô mà chịu khổ sở ở chốn hẻo lánh xa xôi, vốn sinh ra không dành cho chị. Chị nói yêu cô, bảo rằng sẽ theo đuổi cô nhưng chưa lần chị kể với cô rằng chị và Ngọc Hà như thế nào rồi, chị chưa từng chính thức bảo rằng yêu cô, lòng chị chỉ có cô, bây giờ chị chỉ cần mình cô... Chị nói lần nào chưa? Vẫn chưa! Thanh Hà khoanh tay, thở dài, mắt xa xăm vô hồn nhìn ngắm những bông hoa... Cô đứng phơi mình trong nắng gay gắt buổi trưa, tâm cô bối rối... Lúc nào cũng chỉ vì Thanh Hằng mà bối rối! ****** - Ê buồn vậy bồ. - Tường Vy bước vào, vỗ vai Minh Hằng khi cô bạn thân đang ngồi suy tư trên xích đu trước nhà. - Chuyện Thanh Hằng đúng không?- Thuỳ Trang theo sau, ngồi xuống cạnh, đung đưa chiếc xích đu. -Haizzzz... Hết rồi!- Minh Hằng thở dài buồn bã. -Hết gì chứ?
- Chị ấy giàu có như vậy thì làm gì nữa đây? Thật tình trước giờ mình chưa thích ai như vậy hết!- Minh Hằng thảm não, chuyện hôm trước giờ nghĩ lại còn thấy rầu rĩ, mất mặt. Hai người kia nhìn nhau, nhúng vai một cái rồi thở dài theo. -Thôi mà... Ủa nhưng mà bữa đó Thanh Hằng có thấy mình đâu, bồ đừng buồn nữa, chị ấy có điều kiện như vậy thì cả vùng này chỉ mình bồ là xứng thôi à, thật đó. -Tường Vy an ủi. -Đúng vậy, đúng vậy, vùng này có mình bồ là xứng nhất.- Trang hùa theo. -Mà phải công nhận cô gái đó rất đẹp, phải đến khuynh quốc khuynh thành. - Minh Hằng được mệnh danh là hoa khôi của vùng, nhưng thật sự là đứng trước Thanh Hà không khỏi cảm thấy tự ti, vì kém quá xa. -Nói vậy sao được, là lấy sắc dụ người sao? Lấy nhan sắc chèn ép người khác à? Dĩ nhiên là cái thứ như vậy đáng ghét quá rồi, Thanh Hằng cũng chỉ là thích vẻ bên ngoài một chút thôi.- Tường Vy càng nói càng hùng hổ.
-Đúng, bồ phải đứng lên, phải giành cho được, có tụi mình luôn bên bồ mà, xíaaaaa cái thứ đó còn lâu mới chiếm được tình yêu sâu đậm của đại anh hùng kia. Chỉ là Thanh Hằng có một chút háo sắc, rồi chị ấy sẽ biết ai thật lòng, vậy thì bồ càng phải quyết liệt hơn. -Thuỳ Trang còn đanh thép hơn. -Được không???
- Được mà được mà, giờ vào trong chỉnh trang lại nhan sắc rồi tính cách nè. -Bộ tam sên kéo nhau vào phòng của Minh Hằng, tiếp tục bàn thuyết âm mưu. ******* -Chào mấy đứa, hôm nay ba chị lại đến phát quà đây! -Tường Vy làm ra vẻ hào hứng gọi lũ trẻ lại, kéo Minh Hằng qua góc bàn cả tuần trước đều đứng phát cho bọn trẻ. Lạ thay, hôm nay cả ba bị "ăn bơ", cả đám trẻ nhìn họ vẻ khinh bỉ, không đứa nào thèm lại nhận kẹo. -Sao vậy? Qua đây.- Minh Hằng ngoắc thằng Bảo, mọi ngày nó là đứa chạy tới giành nhận trước tiên. -Thôi không nhận đâu, mấy chị để giành ăn đi, có chị Thanh Hà bữa đi chợ Đà Lạt về, hôm nay đem kẹo cho tụi em rồi.
- Gìiiii???- Ba người trố mắt. -Đúng rồi, tuần trước chị Hà bị bệnh không đến lớp nên tụi em miễn cưỡng nhận bánh kẹo của chị thôi, hôm nay không cần nữa.- Một đứa khác lên tiếng. Bọn trẻ đâu có thích hội này, tuy chúng đơn giản, dễ dụ nhưng không phải trẻ con không có óc quan sát, không hiểu chuyện, chúng có thể thấy được ai thật lòng ai giả tạo. Và hơn nữa, chúng sẽ dành hết tình cảm cho người biết thương yêu chúng thật sự. Thế nên, việc "phản bội" chị Thanh Hà đáng kính để nhận bánh kẹo (tuy hơi hơi ngon) của mấy người này là không bao giờ! -Trời đất cơi! Đồ phản phúc.- Thuỳ Trang tức giận. -Thôi, tụi em vào lớp đây, tới giờ rồi.
Thế là cả đám trẻ ùa chạy vào trong, bỏ mặc ba gương mặt sững sờ đứng lại với túi bánh kẹo chưa kịp bóc. ******** Tan buổi học, như thường lệ Thanh Hằng lấy xe đạp leo lên, chóng chân đợi sẵn. Thanh Hà sẽ sắp xếp đồ đạc vào chiếc cặp da của chị, bước ra, đặt nó vào giỏ xe rồi ra yên sau ngồi cho chị thả dốc về. -Thanh Hà, muốn sang nhà chị xem thử không? Thanh Hà chợt nhớ ra mình chưa sang đó bao giờ, chỉ biết chính xác nó ở chỗ nào mà thôi. Dạo này chơi tương đối thân với Dương, Quân và Thiện, bọn nó hay rủ qua xóm bên đó nhưng Thanh Hà còn chưa có dịp.
- Dạ. Thế là đến ngã ba, Thanh Hằng không rẽ trái như mọi khi mà rẽ qua bên phải.
Bao giờ cô cũng ngoan ngoãn ngồi sau xe cho chị chở, chị hỏi han vài câu và cô trả lời, cuộc trò chuyện cứ theo gió đưa cho đến khi hết đoạn đường.... Khổ nhất là mỗi lần đến đoạn dốc, Thanh Hà đều nhỏm người lên một chút, cô xót chị lắm, chở cô hì hụt, lúc đó chị sẽ không nói chuyện mà mím môi như cố lấy sức đạp. Đôi ba lần Thanh Hà không chịu nổi liền nhảy xuống đi bộ, thế là sau đó Thanh Hằng nghiêm giọng với cô, vậy rồi lần tới Thanh Hà không dám nữa. Đang đi tự nhiên Thanh Hằng dừng đột ngột, chị xuống xe, Thanh Hà thấy vậy xuống theo dù chưa biết phía trước là gì, cô tiến hai bước đứng song song chị. Một chiếc xe hơi sang trọng đỗ chắn ngay con dốc nhỏ đầu đường lên nhà Thanh Hằng. Thấy chị và cô, người trong xe mở cửa bước ra.... -Ngọc Hà... -Thanh Hằng hơi ngạc nhiên, môi mấp mái mấy chữ rồi sững sờ chôn chân. -Giám đốc.- Thanh Hà bỗng điếng hồn khi thấy người đó. Thanh Hà nghe rõ tim mình hẫng đi một nhịp, tâm dao động dữ dội nhưng cố sức kiềm nén... Sao giám đốc lại lên đây? Không phải đi tìm Thanh Hằng chứ? Sống mũi cô bắt đầu cay cay... Đúng là thứ gì không phải của mình thì mãi mãi không thể thuộc về mình. Trong vô thức, cánh tay buông thõng động đậy rất khẽ, ý chừng rất muốn đưa cánh tay ấy lên ôm choàng tay Thanh Hằng, nhưng thôi! Đó giống như bản năng tự vệ, ý thức được người ta sắp sửa lấy mất thứ gì vô cùng quan trọng của đời mình liền bất giác muốn níu kéo. Thanh Hà quay đi giấu đôi mắt long lanh. Cô không hề biết đó chính xác là cảm giác đang... Ghen!
|
- Em xin lỗi... ***** Những điều chân thật và tuyệt vời nhất có lẽ nên cảm nhận bằng hành động chứ không qua lời nói... ...nhưng đôi khi, vài lời thật lòng mới có khả năng cho người ta cảm giác yên tâm... Cho người ta sự khẳng định khi đứng trước nỗi mơ hồ, boăn khoăn...! Và... những cảm xúc dâng lên từ trái tim là khó cưỡng nhất. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc kiểm soát mọi hành động! ***** -Cậu lên đây làm gì? Trốn ở đâu cũng ám quẻ hết vậy?- Thanh Hằng hất mặt hỏi Ngọc Hà. -Gì? Bạn lên thăm không vui mừng sao? Đồ vô tình vô nghĩa.- Ngọc Hà không vừa, vẫn là giọng điệu chỉ giở ra với Thanh Hằng. -Thôi khỏi thăm nôm.- Chị nhún vai lè lưỡi, bất giác liếc sang nhìn Thanh Hà. -Hứ, xin lỗi đi mình không rảnh, có người muốn gặp cậu thôi. Ngọc Hà vừa nói xong, trên xe cũng có một bóng người đàn ông mở cửa bước xuống. -Quốc Cường!!! -Thanh reo lên khi anh chàng vừa ló mặt. Quốc Cường bước xuống đi nhanh tới chỗ chị, cả hai tay bắt mặt mừng, chị vỗ vai anh thâm tình. -Đúng là cậu xinh đẹp hẳn ra, Bảnh bao quá này! -Quốc Cường nhìn Thanh Hằng từ trên xuống, không khỏi cảm thán một câu. -Cậu cũng đẹp trai ra nhiều đó!- Thanh Hằng cười tươi, điều gì vui hơn khi người bạn thân lâu năm không gặp bất ngờ về thăm. -À! Đây là Thanh Hà sao?- Quốc Cường chỉ vào cô gái bên cạnh Thanh Hằng cười ẩn ý. -Đồ nhiều chuyện! - Thanh Hằng không trả lời Quốc Cường mà xoay qua lừ mắt với Ngọc Hà. Sau đó cả ba cười ngất, chỉ có mỗi Thanh Hà ngơ ngác, cô thật sự không hiểu ba người họ nói gì, càng không hiểu chuyện gì khiến họ thích thú như vậy, và nỗi lo âu nặng lòng cô vẫn trìu trĩu không thuyên giảm. -Thanh Hà, đây là bạn cấp 3 của chị, cậu ấy du học ở Anh mới về. -Chợt Thanh Hằng lên tiếng. Thanh Hà không trả lời chỉ gật đầu chào Quốc Cường. -Thôi lên nhà mình đi. -Thanh Hằng nói với hai người kia. -Đi em!- Quay sang cô. -Ơ thôi, chị tiếp bạn, em về. - Gì? tụi này tiếp đón gì chứ. Đi nào! -Chị thong thả nói rồi nắm chặt tay cô dẫn lên nhà .
Thanh Hà ý thức được hành động "vô thức" của Thanh Hằng, đáng lẽ cô phải rụt tay về hoặc tìm cách thoát khỏi, nhưng tự nhiên có cái gì đó thoi thúc, khiến Thanh Hà không còn muốn làm vậy, chỉ là có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cô ngấp mái mấy đầu ngón tay, xiết nhẹ lại tay chị. -Wowwww Thanh Hằng, cậu tận hưởng thật đó.- Ngọc Hà reo lên khi vừa đến cổng rào bằng gỗ thông sơn trắng muốt của chị, trên đó treo rất nhiều giò lan đủ loại. Thanh Hà cũng thoáng chút ngỡ ngàng, nhà chị tuy nhỏ nhưng thi vị, đầy hoa, nằm vắt vẻo trên sườn dốc nhỏ nên thoáng mát không ngờ, phía trên được che chắn bằng khu rừng thông, sáng chiều đều nghe chúng reo vi vút vui tai. Đấy là chưa vào bên trong, ở đó sẽ thấy ngay sự nhăn nắp gọn gàng của chị, căn nhà nhỏ ấm cúng, đủ tiện nghi và mát rười rượi, vậy mà vẫn giữ được nét riêng biệt, mang phong cách "Thanh Hằng". -Thích thì mua lại đi, mình bán cho rồi dọn lên ở.- Thanh Hằng đùa, chị không nghĩ câu đùa đơn giản đó đi đến đôi tai "nhạy cảm" của ai kia lại như kiểu đang gọi Ngọc Hà lên ở cùng. -Thôi để dành ở đi.- Ngọc Hà bỉu môi. -Mai Hoàng và Trí sẽ lên, cậu dẫn bọn mình đi chơi. - Ngọc Hà thả phịch xuống chiếc sôfa trắng của chị.
-Mình đâu có mời mà kéo lên chi nhiều cho chậc nhà. - Đồ ít kỉ, tối bọn mình ngủ ở đây.- Rõ ràng Ngọc Hà và chị lúc nào cũng thân thiết quá mức, thân đến nổi dễ làm người ta hiểu lầm, quá sức hiểu lầm. -Chị ơi! em phải về, lên thửa hoa. -Thanh Hà khẽ gọi. -Ở lại chơi một chút. -Thanh Hằng nhìn cô. -Thôi chị. - Ừm, vậy chị đưa em về. - Thôi chị, em đi bộ về được, chào anh chị em về. -Thanh Hà thực sự không muốn nán lại một giây một phút nào, cảnh tượng và những câu nói ở đây sẽ làm cô đau lòng, tim nhói nhói, dây thần kinh sẽ bị nhấn chìm trong cảm giác khó chịu cực điểm. -Không được!- Chị chau mày, Thanh Hà hôm nay không ngoan chút nào, cái gì cũng không chịu. -Hai cậu cất đồ rồi tắm rửa nghỉ ngơi, mình đưa Thanh Hà về.- Chị quay qua hai người bạn mau chóng dặn dò rồi nắm tay cô ra ngoài. Thanh Hà không nói nữa, mặc chị làm gì cũng được. Cô chẳng nói thêm với chị lời nào cho đến khi về nhà. ****
Sáng nay Thanh Hà không lên trợ giảng, Thanh Hằng dạy bọn trẻ mà cứ lóng ngóng ra cửa. Vậy mà, đến hết giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng mình trông mong. Vừa hết giờ, chị lập tức đội chiếc mũ lưỡi trai lên, đạp hộc tốc qua nhà, Mai nói Thanh Hà không ở đó, chị lại chạy đi mất. Lên thửa hoa cũng chẳng có Thanh Hà, nhưng những bụi hoa còn thoáng ướt nói cho chị biết Thanh Hà vừa ở đây xong, mấy cái lá vàng úa cũng đã được cắt bỏ để ngay ngắn 1 góc, chắc chắn Thanh Hà làm xong hết mọi việc rồi nên rời khỏi. Chị lặng lẽ quay xe đi... thật ra chị đã biết cô ở đâu, ngoài đồng cỏ xanh có mặt hồ lóng lánh dưới thung lũng thì Thanh Hà của chị chẳng còn chỗ nào khác. Mỗi buổi chiều khi xong hết việc, chị và cô thường đèo nhau ra đó ngồi ngắm trời mây, hoa gió, nước non... nói đủ thứ chuyện trên hành tinh vũ trụ nào đó đến sụp tối mới về.
Thanh Hằng khẽ khàng bước tới sau bóng lưng nhỏ nhắn đơn độc, khoảng mươi bước chị có thể đứng song song nói chuyện với người ta như mọi ngày, nhưng thôi... Chị không đến! Rút chiếc harmonica trong túi áo đưa lên môi, nhưng rồi chị lại để nó yên về chốn cũ.
Mỗi ngày hai đứa hay ngồi dưới góc thông già, cô say mê nghe chị thổi kèn, những lúc cô buồn càng thích chị thổi những giai điệu buồn hơn...
Thanh Hằng nhìn bóng lưng mỏng nhỏ ấy, bờ vai mong manh, làn tóc mây phi lao theo gió, đơn độc nhưng thanh cao khó chạm, như một nàng tiên buồn bã giữa chốn hồng trần đầy khổ luỵ. Một giọt long lanh mặn chát bị gió cuốn bay về hướng chị khiến Thanh Hằng có chút ngỡ ngàng...
Chị quay mặt trở lại, lấy chiếc xe đạp quay về nhà! Chị không muốn làm phiền Thanh Hà.
*****
-Em! Đi chơi cùng bọn chị không?. - Một lúc sau, Thanh Hằng quay trở lại chỗ khi nãy chị bỏ đi, bóng lưng kia vẫn ở đó, vẫn khoanh tay đưa mắt xa xăm vô hồn.
-Ủa chị! -Thanh Hà giật mình, đưa tay quẹt quẹt chùi chùi ngang mặt làm nó tèm nhem như con mèo mướt.
-Ừm! Đứng đây làm gì? Bụi bay vào mặt kìa. -Thanh Hà cầm chiếc khăn lau lau khuôn mặt cho cô, có vẻ chị chuẩn bị sẵn, nhưng hành động cứ bình thản như Thanh Hà bị bụi dính mặt thật, làm cô yên tâm rằng chị không biết mình khóc.
-Dạ! Anh chị đi đi. -Thanh Hà nhìn thấy phía sau chị có chiếc oto hôm qua, chắc đi cùng Ngọc Hà và Quốc Cường.
-Không được, em phải đi cùng. -Nói rồi chị tự động lôi cô lên xe và Thanh Hà không có sức kháng cự.
******
Ngọc Hà đòi đi thung lũng vàng, nghe nói cảnh ở đó đẹp, và dĩ nhiên Quốc Cường đồng ý, Thanh Hằng không phản đối còn Thanh Hà thì luôn im lặng.
Có vẻ Ngọc Hà và Quốc Cừng thích thú lắm,vừa bước xuống xe đã có Hoàng và Trí đứng ở cổng, họ hẹn trước. Mọi người mừng rỡ bằng cái kiểu mừng "không thể tin được" của đám bạn thân, dè bỉu nhau đủ kiểu. Nhất là Thanh Hằng, bị cả đám đem ra làm đề tài bất hủ, chuyện chị "bỏ phố lên rừng". Mà cái người đứng bên cạnh mặt đỏ bừng bừng, biết rõ vì mình chị mới lên đây.
Rồi đến lượt Trí và Hoàng nhìn Thanh Hà ẩn ý, cười cười với Thanh Hằng, chị quắc mắt lườm một cái mới thôi.
Khi cả đám mua vé xong chuẩn bị vào trong, Thanh Hằng bỗng lôi mấy cái khẩu trang y tế trong túi ra đeo.
-Này, cậu trốn nợ à?- Hoàng chau mày, đi du lịch mà định làm ninja sao?
-Ở đây đâu có nắng. -Ngọc Hà nhìn xung quanh, cũng thắc mắc cô bạn làm trò gì.
-Tránh bị hôn bất ngờ.- Thanh Hằng bình thản, tay vẫn đều đều đeo đến cái thứ ba. Thật sự là chị đang đề phòng, bị một lần thôi là muốn chết, không thể để lịch sử lập lại.
-Hahhaha... - Cả đám phá lên cười làm Ngọc Hà đỏ mặt, rất muốn chạy đến nện Thanh Hằng một trận, lần trước là bất khả kháng chứ bộ! Còn Thanh Hà ngơ ngác, cô không hiểu, mặt ngô ngố đến tội.
Nhưng rồi nỗi buồn trong cô chiến thắng, mặc bọn họ vui vẻ, mặc họ trêu ghẹo nhau, Thanh Hà vẫn giữ tâm trạng buồn thảm như bị ép buộc đi cùng. Rốt cục vào trong, Thanh Hà cũng tránh mặt, tranh thủ lúc cả đám không để ý liền trốn mất, khung cảnh quá đẹp chi phối mọi người, một lúc sau cũng mạnh ai nấy đi.
-Thanh Hằng... -Ngọc Hà đến vỗ vai khi chị đang đứng một mình suy tư trên rừng thông, bên góc phải khu du lịch rộng lớn, ở đây ít người, có rất nhiều những bụi hoa đua nở nên hơi khuất.
-Gì?
- Cậu chưa nói với Thanh Hà sao?
- Nói gì?- Chị tránh né, nhìn hướng khác, nét mặt buồn man mác.
-Chuyện cậu và mình không quen nhau, chỉ là hiểu lầm, cậu bị hại, cậu bị mình cưỡng hôn, cậu chỉ yêu một mình em ấy.
- Phải nói thế nào đây? Em ấy tin không? Mọi chuyện diễn ra sờ sờ trước mắt... -giọng chị xa xăm, có một nỗi dằn vặt.
- Có nghĩa là em ấy vẫn nghĩ mình và cậu yêu nhau? -Ngọc Hà e dè hỏi, quan sát chị ngờ vực.
-Tình yêu và sự tin tưởng phải do mình tự tạo ra bằng hành động chứ không qua lời nói, nếu em ấy vẫn không hiểu được mình yêu em ấy đến thế nào đó là do mình chưa tốt, mình không thể hiện được, tại mình kém cỏi thôi!- Chị thở dài thêm lần nữa, đúc hai tay vào túi quần bước đi vài bước, đưa đôi mắt sâu thẳm ra đâu đó, buồn thiu.
-Cậu khờ thật, con gái yêu bằng tai! Cậu bỏ cả sự nghiệp cả tập đoàn, bỏ gia đình bạn bè, lên đây chịu khổ không phải chỉ vì em ấy sao? Đến nước vậy em ấy vẫn chưa hiểu thì quá ngốc rồi!- Ngọc Hà trách móc, tên bạn mình yêu kiểu gì kì cục, cũng xót bạn mà gay gắt với Thanh Hà một chút.
- Đó là do mình tự chọn lấy, em ấy không biết cũng không liên quan chuyện này, mình cảm thấy bây giờ rất tốt. Ít ra vẫn được ở gần Thanh Hà, ngày ngày nhìn thấy em ấy. -Chị nói bằng giọng chắc chắn, không hối hận.
-Ừ tuỳ cậu thôi nhưng mau về đi còn lo công ty, một mình Bee cũng đuối lắm đấy, sắp tới mình sẽ rút lui, với ba mẹ cũng mong cậu lắm, khi không bỏ đi mất.
- Gì? Sao lại rút lui?- Chị ngạc nhiên, quay phắt lại nhìn nàng.
-Quốc Cường định thành lập công ty, và mình sẽ làm cùng anh ấy. - Thật ra trước đây bị Thanh Hằng lôi kéo về công ty, bây giờ Thanh Hằng không ở đó, vã lại ngày ngày gặp Bee ngại ngại.
-Định về chung một nhà rồi sao? -Chị cười.
-Cậu biết à?
- Nhìn hai người là biết rồi. Mình nghĩ tự Bee sẽ gánh vác công ty được. - Chị hơi ngỡ ngàng rồi nhanh lấy lại bình thản.
-Điên à! Cả một tập đoàn đấy, cậu dành ra vỏn vẹn 6 tháng để dạy Bee thôi thì làm sao lo nổi một mình, cậu định ở đây cả đời sao? Và mình chắc em ấy không hiểu thì cả đời cũng chẳng tự hiểu được đâu. -Ngọc Hà hơi bực, Thanh Hằng chưa bao giờ vô trách nhiệm như thế này, tình yêu đúng là có ma lực làm con người ta mụ mị.
-Sáu tháng, mình đã bỏ Thanh Hà một mình để lo cho công ty, lúc ấy mình đã nghĩ... Sẽ lấy cả đời mình ra để bù đắp khoảng thời gian đó...
Thanh Hằng chấp tay sau lưng, ngẩn cao đầu trả lời như thể chị vô cùng tự hào với quyết định của cuộc đời.
-Cậu..
- Ngọc Hà! -Quốc Cường đứng trên sườn dốc gọi lớn, anh đứng đợi cô xuống nói chuyện với Thanh Hằng nãy giờ.
Ngọc Hà định nói gì đó nhưng cũng chẳng thèm tiếp tục đôi co với tên cứng đầu này, biết tính hắn vốn lạnh lùng, cố chấp không nghe lời ai, giờ lại lọt sâu vào lưới tình, dĩ nhiên ngàn lời nói của nàng cũng bằng không, thế nên bỏ mặc chị lại đó, chạy lên với Quốc Cường.
Thanh Hằng lặng lẽ tiếp tục đúc tay vào túi quần, phóng tầm mắt buồn hờ hợt ra mặt hồ phẳng sóng...
Bỗng có ai đó ập vào lưng chị bằng một lực không quá mạnh nhưng rất nhanh, rất dứt khoát, đủ khiến Thanh Hằng giật mình. Vòng tay nhỏ nhắn như quen như lạ xiết chặt eo chị, rất chặt... Những giọt như thác lũ ào ạt ước đẫm lưng áo trắng, nóng hổi.
Trong phút chốc, chị tĩnh tâm lại vì nhận ra người đang ôm mình từ phía sau...
-Thanh Hằng, em xin lỗi!
Tiếng cô xúc động, nấc nghẹn, run rẫy như con mèo vừa dầm trọn một trận mưa bão.
-Thanh Hà à...- Chị đứng yên nghe sóng mũi cũng cay cay.
Lúc nãy, toàn bộ những dòng "tâm sự mỏng" của chị với cô bạn thân, vô tình bị ai đó nghe thấy... Ngọc Hà vừa đi khỏi, dưới những bụi cẩm tú cầu đang khoe sắc có người đứng vụt dậy, không kiềm được xúc động liền ào tới ôm chị mà tức tưởi. Nãy giờ người ta đã cố sức kiềm nén lắm, cắn chặt mấy ngón tay để ngăn tiếng nấc và đợi đến khi Ngọc Hà đi khỏi.
Thanh Hà không nghĩ trong một thời gian ngắn, mọi cảm xúc trong tim bị khơi lên mãnh liệt, đến nỗi không kiềm được bản thân chạy ra ôm chặt lấy người ta.
...
|
27/- Nụ hôn phớt qua môi! Thanh Hằng nhẹ nhàng gỡ vòng tay của cô gái đang xiết chặt mình từ phía sau... Quay người đối diện cô.
-Thanh Hà!- chị gọi tên cô tha thiết, hai bàn tay áp lên má, hai ngón tay cái khẽ khàng vuốt những giọt pha lê trong suốt lăn ra từ khoé mi, nhìn cô chăm chú và đầy yêu thương. Thanh Hà không nói gì, để yên trong tay chị...
-Vậy là chịu làm người yêu chị rồi phải không?- Có lẽ không cần Thanh Hà phải nói gì nhiều thêm, chị cũng đoán biết được chuyện gì khiến cô như vậy.
Đôi gò má cô ửng đỏ trong khi nét cười trên môi chị càng lúc càng tươi, nó biểu thị cho một hạnh phúc vỡ oà trong lòng ngực.
Thanh Hà khẽ gật đầu, bây giờ thì cô có thể bất chấp, bất chấp địa vị, bất chấp xứng hay không, bất chấp chị là con gái hay còn hàng triệu rào cản xung quanh... Cô yêu chị! Biết thế là được rồi, cô không thể để chị chịu khổ, chịu buồn phiền hay đau lòng vì cô thêm nữa. Chỉ cần ở cạnh chị lúc này, trong tay chị bây giờ... Thì sau đó có vạn đau khổ cô cũng cam lòng.
Liền sau cái gật đầu thay lời khẳng định, Thanh Hà cảm nhận mình bị cuốn vào lòng chị rất nhanh, nhưng có vài phần dịu dàng và ấm áp... Thanh Hà không một chút phòng bị, mùi Hương nồng nàng quen thuộc từ chị thoáng chốc tràn vào mọi giác quan của cô, thao túng hết phần suy nghĩ của, não bộ cũng sớm bị chiếc ôm này làm cho thụ động.
Thanh Hà bị hai tay chị giữ chặt, không còn động đậy nổi, đầu cô ép vào lòng ngực chị không thấy được gì nữa, chỉ nghe một âm thanh trầm ấm truyền vào bên tai:
-Thanh Hà à! Chị vốn không muốn nhanh thế này, nhưng chị sắp không chịu nổi nữa rồi. -Thanh Hằng hít một hơi sâu, ngẩng mặt lên trời nhắm hờ mắt như cố nuốt hết sự ngọt ngào vào trong tim!
Thanh Hà vẫn yên lặng ngoan ngoãn, cô có cảm tưởng dường như mọi thứ xung quanh sau câu nói của Thanh Hằng liền lắng xuống, tĩnh đến cực độ. Khoảnh khắc này, thời gian nguyên thuỷ của vũ trụ ngưng đọng hoàn toàn... Khoảnh khắc hiểu và chấp nhận tình yêu của nhau!
Trong vòng tay duy nhất ấy, Thanh Hà nghe như tim mình không còn đập, cô nín thở để cảm nhận rõ ràng sự chấn động từ sâu trong tim, lang đến mọi nơtron thần kinh.
******
Ba ngày rồi cũng trôi qua, đám bạn chị về lại Sài Gòn. Sau buổi sáng ấy, đã không còn ai thấy Thanh Hằng đứng suy tư, không ai thấy Thanh Hà ủ dột đánh lẻ, mà cứ quấn nhau như đôi sam khiến mọi người ganh tỵ chết đi được. Hoàng đùa với Trí rằng hai người nên yêu nhau luôn cho đủ cặp, cả đám lại phá lên cười, hai đứa nó yêu được nhau là tận thế mất!
-Này Thanh Hằng, mau dẫn ai kia về đi, bố mẹ cậu già rồi đấy!- Ngọc Hà đứng ở sân bay Liên Khương đợi đến giờ, không quên trêu ghẹo cô bạn thân.
-Cậu kìa, nhiều chuyện. - Chị sừng lại.
-Thanh Hằng à, thế rốt cuộc cậu làm cô ấy yêu cậu trước rồi tỏ tình hay là cậu theo đuổi người ta. -Chuyện này Hoàng đã giấu trong lòng rất lâu, là ngứa miệng kinh khủng mà đến bây giờ mới dám hé răng.
-Ơ...là...là... -Thanh Hằng lúng túng, liếc nhìn Thanh Hà đứng cạnh, cô nhìn chị chăm chăm làm chị cười cũng méo mó.
-Haha... Chúc cậu bình yên. -Hoàng vỗ vai chị rồi nhanh chóng chạy vào trong cổng an ninh, anh biết nếu đứng lại đó sẽ "mềm mình".
-Haha.. -Ba người kia nhìn vẻ mặt khó coi của chị cũng quay bước vào trong, lần này Thanh Hằng chết chắc.
-Em... Về thôi! -Chị đánh trống lãng nắm tay cô ra xe, biết thế không ra tiễn đám tào lao này cho khoẻ.
-Em lên phòng chủ tịch làm là ý của chị?. -Thanh Hà không thể giấu thêm sự tò mò, vừa lên xe đã lập tức hỏi, khuôn mặt nghiêm nghị.
*im lặng, thật thà gật đầu*
-Chị tiếp cận em cũng có ý đồ?- Thanh Hằng không nghĩ tiểu thụ dịu dàng này lại có cái giọng "tra khảo" làm người ta sửng gai óc như vậy. *gật gật*
-Từ đầu đã lừa em vào tròng? -Cặp lông mày rậm rạp chau lại thêm phần khí phách làm tim Thanh Hằng đập thình thịch, bây giờ mới biết hoá ra chị sợ vợ! Haizzzza, mới chính thức yêu nhau vài ngày mà con thỏ đã tiến hoá thành sư tử. (Người ta tuổi dần đó Ka à, chết con hợi chưa =))))) woa...hahaha ).
-Chị... Chị... -Thanh Hằng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cúi mặt, cắn nhẹ môi dưới nghĩ ngợi... -Phu nhân à! Xin nhẹ tay cho. -Chợt Thanh Hằng ngẫng lên với đôi mắt hối lỗi nhìn cô, buông một câu khiến người ta giật mình, cái gì mà phu nhân cơ! Lại còn vòng hai tay khoanh trước ngực, như kiểu "em muốn phạt sao cũng được".
-Hahaha...- Thanh Hà không thể nhịn được nữa liền phì cười, chị của cô sao lại đáng yêu đến vậy. Sao cô nỡ giận chị được, phạt chị thì càng không!
Xe vẫn chạy, quấn quanh mấy ngọn đồi để trở về nhà, Thanh Hà nhẹ tựa đầu vào vai chị, một bàn tay đang trên đùi cô chủ động đưa sang nắm lấy tay người ta.
-Thanh Hằng! Em yêu chị.- Tiếng cô thì thầm nhỏ xíu nhưng không thiếu cảm xúc hạnh phúc.
-Chị yêu em từ lâu rồi kìa! -Thanh Hằng cũng nhẹ nghiêng tựa vào đầu cô, hay bàn tay đan vào nhau, xiế chặt và ấm áp.
-Khi nào?
- Từ lúc chị sinh ra...
- Sao?- Cô giật mình, nhỏm dậy không dựa chị nữa mà nhìn thẳng, ánh mắt tò mò.
-Vì chị sinh ra trên đời này là để yêu em!
Thanh Hằng buông câu nói nhẹ tênh như vốn dĩ là như vậy. Trong vô thức, hai khuôn mặt dần dần sát vào nhau, Thanh Hà ngồi yên, còn chị hơi nghiêng đầu sang phải, nhích đến gần cô, hai cánh môi mọng đỏ tìm nhau càng lúc càng sát lại theo từng khắc thời gian, theo từng vòng bánh xe và theo từng nhịp tim đang hoà quyện... Hai đôi mi nhắm hờ.
Thanh Hà cảm thấy hơi thở của chị càng lúc càng ấm, phả khắp không gian xung quanh cô làm gương mặt cả hai nhiễm một tầng sương mỏng, ửng đỏ, hệt tầng sương phủ mờ ngoài kính xe... Một vật rất mềm, rất thơm, rất ấm, chạm nhẹ vào môi cô! Giây phút đó, một luồng điện sinh ra từ điểm nhạy cảm nhất giữa trái tim, chạy dọc sóng lưng rồi lên đỉnh đầu! Buâng khuâng, mơ hồ... Không chân thực lắm! Nhưng cái sự không chân thực đó lại quá chân thực, chân thực đến độ tuyệt hảo làm người ta xém chút ngất xỉu vì cảm giác hết sức mãnh liệt! Lần đầu... Chủ dừng lại ở nụ hôn phớt trên môi.
******
-Em, sang nhà chị chơi! - Thanh Hằng lại dụ dỗ, tuần trước đến giờ, hai người không còn nhắc đến nụ hôn phớt đó, dẫu chỉ một lần.
-Dạ.
Cô lên xe, để chị thả dốc xuống, vẫn là tấm lưng ướt mướt. Chợt một ý nghĩ loé sáng qua đầu cô, khiến Thanh Hà đỏ mặt, tự nhiên cô nghĩ mình nên có chút dũng khí để làm gì đó, quan hệ giữa hai người bây giờ khác rồi, rất khác nữa chứ...
Khẽ... rất khẽ và cực kì ngượng ngùng... Thanh Hà đặt hai bàn lên eo chị, chỉ đặt vậy thôi chứ cô không dám ôm...
Thế rồi, Thanh Hà cảm nhận có bàn tay nắm nhẹ tay mình kéo lên một, hai bánh tay bị ai đó "điều khiển" vồng ra trước thành một khuôn tròn quấn quanh chiếc eo mỏng nhỏ, lắc lư theo nhịp đạp xe. Gò má Thanh Hà ửng đỏ thêm, nhưng có gì đó khiến cô vẫn giữ yên, thậm chí là giống như lẽ tự nhiên, cô áp mặt vào lưng áo người ta, rồi từ từ dựa cả người vào.
Giữa nắng trưa, chiếc xe bon bon trên lối mòn quen thuộc. Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, đồi thông vẫn đẹp và mặt hồ vẫn phẳng sóng... nhưng hôm nay khác nhiều!
******
Thanh Hằng để xe gọn gàng ngoài sân, đóng cửa rào, Thanh Hà có vẻ đã quen chỗ của chị.
-Em à, vào đây. - Thanh Hằng mở cửa một căn phòng trắng muốt và ngăn nắp, nằm trên lầu.
Thanh Hà bước theo vào trong với một tâm trạng như đi hành hương, khép nép và kính cẩn... Cô chưa qua khỏi khu vực phòng khách bao giờ, đây cũng là căn phòng nhất chiếm hết diện tích tầng hai.
-Đây là...
- Phòng ngủ kiêm phòng làm việc của chị.- Thanh Hằng cười tươi khép cửa lại... Thanh Hà không khó phát hiện tấm ảnh của mình, nó được treo giữa bức tường trắng, phóng to và trịnh trọng, đối diện giường ngủ ấm áp đầy chăn gối... Vậy! Chị ngắm hình cô mỗi đêm à! Ý nghĩ này làm Thanh Hà tự nhiên thấy thương người ta quá!
Bức tường bên phải là kệ to đầy sách đóng bằng gỗ, bức tường bên trái là tấm kính cường lực to, kéo màn lụa qua là ngắm được cả vườn hoa phía dưới, nếu phóng tầm mắt ra xa là thấy cả thung lũng. Phía dưới bức ảnh to của cô là chiếc bàn làm việc ngăn nắp, trên bàn có cái macbook màu bạc, một cái ipad và mấy sập hồ sơ, giấy vẽ... Là bàn làm việc.
Thanh Hà vẫn ngó nghiêng xung quanh, căn phòng đẹp quá, hút mắt cô. Cảm thấy mọi thứ thật sinh động, có lẽ do bố cục sắp xếp phòng của chị rất hài hoà. Cô mang theo sự hiếu kì, khám phá căn phòng mới mẻ được Thanh Hằng dẫn vào, không hề ý thức rằng mình đang bị đưa vào... Phòng ngủ và chỉ có hai đứa!!! (>.< chết tỷ rồi woa...hahaha) á hí hí...
Thanh Hằng kéo rèm cho ánh sáng tràn vào phòng, hành động này hợp thức hoá việc mời cô lên phòng ngủ, nói cho cô biết chị không có ý gì mờ ám. Sau đó, ngồi vào ghế xoay lót da mở điều hoà, bật macbook. (May là Ka của em là người tốt nhé! ^.^) Thanh Hà theo thói quen ngày xưa Thanh Hằng "tập tành" cho cô: khi chị ngồi vào bàn làm việc và trong phòng chỉ có hai người thì cô sẽ lấy sách xuống đọc! Nhưng, Không có sôfa, cô đành ngồi xuống... giường của chị.
Điều hoà lặng lẽ toả ra hơi lạnh, quét sạch những hơi nóng từ bên ngoài tràn vào lúc nãy, tuy ở gần Đà Lạt nhưng buổi trưa vẫn nóng. Không lâu sau, không khí đã được chiếc máy làm cho sạch sẽ, mát mẻ. Vẫn là mùi sách mới, ở đây yên quá, yên đến nỗi làm người ta thoáng hoảng hốt, đặc biệt là... Bây giờ Thanh Hà mới giật mình nhận ra cả hai đang ở phòng ngủ của chị chứ không phải ở văn phòng, vã lại quan hệ của cả hai... Khác!
Máy tính khởi động xong xuôi, chị ngẩng lên liền thấy người ngồi trên nệm của mình đang thất thần.
-Thanh Hà... Lại đây chị cho xem cái này!- Chị gọi.
Í?! Thanh Hà lại giật mình, liền bỏ quyển sách xuống, chạy lại bên chị nhìn vào màn hình máy tính.
-Gì vậy chị? - Mẫu thiết kế do chị tự vẽ.
À! Thì ra Thanh Hằng cũng thiết kế sao? Ủa chị là chủ tịch tập đoàn thời trang mà, dĩ nhiên phải biết mới quản lý được người ta chứ.
-Đẹp quá! -Thanh Hà buộc miệng, đúng là người đứng đầu có khác, cô từng làm trong công ty một thời gian, dù là mảng kinh doanh nhưng vẫn liên quan thời trang là bắt buộc, thế mà cô chưa bao giờ thấy những mẫu thiết kế đẹp như vầy.
Thanh Hằng giới thiệu ngắn gọn những mẫu thiết kế của chị, cô chợt nhận ra dù chị bỏ tất cả để đến với mình, đam mê trong lòng vẫn âm ỉ, vẫn cháy bỗng nồng nàng... Vậy thì... Tình yêu của chị dành cho mình còn nồng nàng đến cỡ nào mới đủ rũ bỏ đam mê ấy???
Thanh Hà tỏ ra thích thú với mấy mẫu tiết kế, chính cô cũng đam mê thời trang chết được, cũng vì đam mê mới vất vã xin vào Phạm Gia, và... Chính vản thân cô cũng bỏ đam mê để chạy đi mất khi biết mình yêu chị còn gì?
-Chị đi pha trà. -Thanh Hằng đứng lên.
Thanh Hà vẫn nhìn vào máy tính đến mê mẩn, chị đi rồi ngón tay Thanh Hà vô thức cầm lấy con chuột lick tiếp hình kế, dần dần cô ngắm đến thất thần, theo đà ngồi luôn xuống, dựa lưng vào chiếc ghế làm việc của Thanh Hằng mà không hề hay biết.
Chị cầm hai tách trà quay trở lại, thấy cảnh tượng trước mặt liền có chút thất thần, ngẩn ngơ ra cả phút đồng hồ, sau đó đặt tách trà trên tay phải lên giá sách, tựa vào tường, thong thả nhấm nháp tách trà còn lại trong tay, vẻ mặt thư giãn...
"Một người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm cảnh trên lầu liền ngắm bạn..."
Thanh Hà sau khi ngắm nghía kỹ mấy mẫu thiết kế thì hồn lại nhập xác, ngẩng lên thấy chị.
- Em thích mấy mẫu này quá!
Thanh Hằng mỉm cười, bình thản không nói, bỗng Thanh Hà có một cảm giác lạ, rất lạ... Có một loáng rung động vụt ngang tim. Rồi... Thanh Hà đột nhiên phát hiện:
Aaaaaaaa...!!! Bàn tay cô đang điều khiển con chuột máy tính thần thánh của Thanh Hằng, liền lúng túng rút tay về, liếc nhìn chỗ khác. Lúc này, nhận ra thứ khác... Cô ngồi chiễm chệ trên ghế của chị, tay kia thoải mái gác lên tay vịn aaaaa!!!... Thanh Hà hoảng cực độ nhưng không dám manh động sợ chị chú ý, thôi thì để tự nhiên đi.
Hèn gì nãy giờ lấy làm lạ khi chị mãi đứng đó, thì ra là chỗ ngồi đã bị cô chiếm mất, thế mà người ta vẫn dịu dàng uỷ mị, để yên nhường cho cô chỗ tốt của mình. Tình cảnh bây giờ y hệt Thanh Hà mới là chủ!!!
.
|