Tự Dưỡng Pháp Tắc
|
|
Chương 21 "Xin chào, số điện thoại quý khách gọi hiện tại không có người nghe máy, đã chuyển tin nhắn đến hộp thư thoại, xin nhắn lại." "Uông Lỗi, tôi ở phòng thí nghiệm đợi cậu hơn 20 phút rồi, bảo vệ cũng nói cậu không có đến, bây giờ tôi về nhà, chuyện này ngày mai tôi sẽ tìm cậu hỏi rõ." Điện vang đến tiếng tút tút liền cắt ngang, Ninh Tử Mạn cúp điện thoại, bực mình đi xuống gara xe. Cô vốn không muốn ra ngoài, ai ngờ trong phòng thí nghiệm đợi lâu như vậy, nhưng lại nghe báo không có ai đến. Ninh Tử Mạn không hiểu vì sao Uông Lỗi lại ngụy tạo lời nói dối như vậy, chẳng lẽ muốn chơi mình? nếu là như vậy thì ngày mai hắn đi làm tuyệt đối sẽ rất thảm. Đi giày cao gót bước xuống sau khi dừng xe, chốc lát biểu tình của Ninh Tử Mạn trở nên vô cùng ngưng trọng. Cửa nhà bị mở, cổng lớn không bị đẩy ra nhưng có để lại một khe hở nhỏ, vì nhìn thấy khe hở kia cũng thấy được ở đó còn có dắt một tấm thẻ. Ninh Tử Mạn nhanh chóng kiểm tra của chống trộm, cửa không bị hư hao gì, không có dấu vết bị cạy, cho nên nói người mở cửa không biết mật mã thì sẽ dùng những cách khác. Nếu là trước kia, Ninh Tử Mạn sẽ gọi cho cảnh sát lập tức để họ đến xử lý, nhưng hiện tại, cô lại không thể báo cảnh sát được, nếu cảnh sát đến, nhất định sẽ thấy nhân ngư ở đây, nhưng kẻ xâm nhập này càng khiến cho Ninh Tử Mạn không thể yên tâm được. Cô lấy di động trong túi ra, cởi giày cao gót ra, từ từ đi vào, thuận tay cầm một con dao gọt trái cây để trên bàn, từ từ đi xuống tầng ngầm. Cô tin là nếu thật sự là ăn trộm nhất định sẽ đi chung quanh nhà một vòng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua tầng ngầm bên dưới, nhưng thứ cô quan tâm nhất không phải vật chất, mà là nhân ngư sẽ không thể xảy ra chuyện gì. Càng lo lắng, trong lòng Ninh Tủ Mạn ngược lại càng thêm tỉnh táo. Dù lòng bàn tay đã ra mồ hôi, nhưng trong lòng vẫn cố tỉnh táo, trong lúc như vậy, mình càng không thể hốt hoảng. Theo cầu thang đi xuống tầng ngầm, vừa đến cửa cầu thang, Ninh Tử Mạn liền ngửi thấy mui máu tanh nồng, cô từng có thói quen khi học qua giải phẫu, cũng đã ngửi qua nhiều loại máu tanh, nhưng vẫn không nhịn được phát rét trong lòng. Cô rất sợ nhìn thấy nhân ngư bị thương, nếu chỉ bị thương thôi thì mình vẫn còn mừng, nhưng nếu như... Đi cùng với suy đoán, rốt cuộc Ninh Tử Mạn cũng xuống tới tầng ngầm, nhưng mà, đập vào mắt mọi thứ lại khiến cô đứng cứng người tại chỗ, đó là một cảnh tưởng như thế nào, Ninh Tử Mạn không thể dùng ngôn ngữ miêu tả xác thực được. Cô chỉ thấy trên sàn đều là chân tay đứt đoạn, có cánh tay cũng đã bị gãy mất, còn chân thì vẫn còn dính lại xương, còn có khuôn mặt đã bị xé rách, nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là đầu của ai. Ninh Tử Mạn kinh ngạc nhìn Uông Lỗi, nói đúng hơn thì là thi thể bị xé rách của Uông Lỗi. Nó giống như cái giẻ rách các mảnh bị xé nát rơi chung quanh sàn nhà, ngay cả nội tạng trong cơ thể cũng vương vãi khắp nơi, tản ra mùi máu tanh nồng nặc cùng hôi thối. Hai trong mắt hắn còn chưa kịp nhắm lại, cặp mắt vì ứ màu mà đỏ bừng, cứ như vậy trợn trắng nhìn mình. Ninh Tử Mạn cứng ngắc đầu đem tầm mắt dời đi, nhìn về phía nhân ngư trong hồ bơi. Mặt nước trong veo đã bị máu nhuộm đỏ, nàng lúc này đang nằm bên cạnh hồ bơi nhìn mình mỉm cười. Trên khuôn mặt dính đầy máu tươi, trên người cũng như vậy, trên tay cũng như vậy. Dù vậy thì cái màu đỏ kia vẫn không thể giảm bớt đi được vẻ đẹp của nàng. Nàng nhìn thấy mình vẫn như thường ngày phe phẩy cái đuôi cá xinh đẹp kia, con ngươi màu xanh thoáng qua ánh lấp lánh. Chỉ là lần này còn dâng lên cả màu máu đỏ tươi trong nước. "Trạm Lam... đây.... là ai làm?" chuyện tới bây giờ, Ninh Tử Mạn đại khái cũng đã đoán ra, người xâm nhập vào đây chính là Uông Lỗi, hắn lừa mình ra ngoài, muốn vào làm gì với nhân ngư, nhưng mà... hôm nay lại chết ở đây. Ninh Tử Mạn không muốn thừa nhận câu hỏi đã có đáp ăn sẵn trong lòng, cho nên cô vẫn hỏi nhân ngư, là ai làm, dù trong lòng cô đã có kết quả. Thấy Ninh Tử Mạn không có hét lên với mình, nhân ngư vẫn mỉm cười, đối với cô giơ tay đòi ôm. Nhưng mà lần này, Ninh Tử Mạn không như ngày thường sẽ tiến đến ôm nàng. Nhân ngư đợi đã lâu, cho đến khi hai tay cứng ngắc, nhưng vẫn chưa chịu buông xuống. "Ninh Tử Mạn.... ôm...." nhân ngư giống như sủng vật bị bơ, mở miệng nói ra yêu cầu của mình, thậm chí còn muốn ngoài người đến gần Ninh Tử Mạn, nhưng có lẽ nhìn thấy động tác của nàng, Ninh Tử Mạn lại theo bản năng lùi về sau một bước. Cô hít sâu một hơi, chỉ thi thể Uông Lỗi, toàn thân run rẩy. "Trạm Lam, nói chị biết là ai làm, em nói thì chị sẽ ôm em." Ninh Tử Mạn cố gắng che đậy không để lọt ra âm thanh đang run rẩy của mình, biểu hiện cũng rất bình tĩnh. Nhân ngư bị kỹ xảo diễn của cô lừa gạt cũng không hoài nghi gì nhiều. Nàng quay đầu liếc nhìn thi thể Uông Lỗi, hơi nhíu mày, rồi xoay người nhìn mình. "Gi ống đực loài người ăn không ngon." biểu tình trên mặt nhân ngư Ninh Tử Mạn chưa từng thấy qua chỉ có chê bai cùng chán ghét, sau đó nàng lại mong đợi nhìn về phía mình, đòi được ôm. Thấy nàng lộ ra nửa người tiến lại gần, Ninh Tử Mạn như là bị điện giật liền đẩy nàng ra. Khí lực khá lớn đột nhiên như vậy khiến nhân ngư bị đẩy ra thiếu chút là ngã xuống, Ninh Tử Mạn như đang chạy trốn ra khỏi tầng ngầm. Nếu như có thể che dấu sự thật, Ninh Tử Mạn nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào, nhưng mà nàng gạt mình, thì không thể gạt được người khác. Tác giả có lời lải nhải Ừm, hôm nay không quên chỉnh màu, mới cùng bạn học ra ngoài về, đúng là mệt chết được. Gần đây bệnh đau cổ lại bắt đầu hành hạ tui, đau nửa người trên đến hoa mắt chóng mặt, hận không thể cắt đứt cổ luôn. Mặc dù đã 9h, nhưng vẫn còn kịp đăng bài. Hôm qua mới được một bạn đọc tên Tabz cho quà, nhìn bao quà còn có hình Phong vô cùng thô bỉ, nhìn lại mới thấy là một tài xế! cũng phải cám ơn các bảo bảo luôn ở trên wechat ủng hộ tui. Wechat là nơi viết văn miễn phí, nhưng cũng có rất nhiều bảo bảo đáng yêu đến khen thưởng và nhắn lại luôn khiến tui cảm thấy, văn trên wechat cũng rất nhiều người thích xem hơn. mỗi lần thấy bạn đọc đến nói, học cả ngày về chờ lên wechat xem truyện, không thấy được wechat thì cảm giác mỗi ngày tinh thần cổ vũ không có. Tin nhắn như vậy hoàn toàn khiến tui không đành lòng đăng chương mới a, hì hì, bảo bảo chính là một mỹ nữ nhân mềm lòng nói. So chương này tiểu nhân ngư, đã hoa hoa lệ lệ giải quyết xong một con chốt thí phiền phức nhất, có ba con chốt thí, đáng mừng nha, bất quá là mọi người có chú ý đến Uông Lỗi từng nói bí mật này ra ngoài rồi không, hơn nữa, còn có một tai họa ngầm đang chuẩn bị sẵn sàng. Tiếp theo diễn biến, sẽ thoát khỏi cái kiểu manh manh ngày thường, bắt đầu hắc ám. Thuận tiện nhắc luôn, tiểu nhân ngư không có ăn thịt Uông Lỗi, chỉ có cắn một cái thôi, nhưng thấy khó ăn quá, liền nhổ ra hết. Tiểu nhân ngư rất là manh manh nha, tui nguyện ý cho tiểu nhân ngư ăn! Ngoài ra sở dĩ tối đăng chậm là do hôm nay phải ra ngoài hợp mặt bạn cũ, sau đó thu về một đống quà khi còn nhỏ, mặc dù mỗi món quà đều rất thô bỉ khiến tui không dám nhìn thẳng. Nhưng mà trong đó có một cái túi da, tui lại rất là thích nó. Trên weibo cũng có đăng rồi, chỗ này cũng sẽ đăng thêm lần nữa. Mẹ, hôm nay ngực con cũng bự nha! sau này mọi người cũng hãy mang áo ngực cỡ bự nguy nga như vậy ra ngoài đi! Ngao ô, cuối cùng cầu nhắn lại, cầu khen thưởng, cầu lam bình cái, cầu đại gia tử ← cái quỷ gì?
|
Chương 22 Một đường không chạy thẳng về phòng ngủ của mình, Ninh Tử Mạn không kịp cởi quần áo liền chạy vào phòng vệ sinh, cô quỵ trước bồn cầu không ngừng nôn thốc, nhưng vãn cảm thấy cả người mình vẫn còn dính mùi máu tanh nồng nặc dưới tầng ngầm kia, vẫy không thoát ra được. Trong đầu lại nhớ lại bản mặt kinh tởm của Uông Lỗi, càng cảm thấy rợn người, Ninh Tử Mạn cảm giác trên người mình chỗ nào cũng là máu. Cô nhanh chóng cởi quần áo xuống vứt vào sọt rác, dùng nước lạnh như băng để dội lên người mình, lúc này tiếng tim đập thình thịch trong người cô mới bình tĩnh lại. Đứng dưới vòi sen, Ninh Tử Mạn nhìn mình trong gương, chốc lát thì đờ đẫn, cô biết hiện tại mình không nên hoảng hốt, nhất định phải xử lí mọi chuyện rõ ràng. Nhân ngư có lẽ không ôn nhu và lương thiện như đã kể, là do mình quá tin tưởng mọi thứ, lại quên mất điểm quan trọng này. Đầu tiên trí khôn của nhân ngư rất cao, cũng biết dùng rất nhiều đồ vật phức tạp, sau khi được mình dạy, cơ hồ có thể sử dụng được tất cả. Thứ hai, cấu tạo thân thể nhân ngư so với con người khỏe hơn rất nhiều, mặc dù không có qua thí nghiệm, nhưng chuyện hôm nay Uông Lỗi đột nhập đã chứng minh tất cả. Tứ chi của hắn bị xé rách, cả xương bị gãy thịt rách cũng có thể nhìn thấy được, Uông Lỗi bị xé rách bởi một sức mạnh rất lớn. Thử hỏi, đem một người còn sống xé toạc như vậy thì cần dùng đến bao nhiêu sức mạnh? nhưng mà nhân ngư lại làm được, cũng nói rõ bản thân nàng còn tồn tại được cũng có mang theo sức mạnh vô cùng lớn, cũng có thể nói đó là sức mạnh để chiến đấu. Mọi thứ như vậy tất cả đều vô cùng hợp lí. Uông Lỗi nhớ được mật mã nhà mình, muốn quấy rầy nhân ngư, nhân ngư liền giết hắn. Nhưng mấu chốt là nhân ngư không chỉ giết hắn, thậm chí còn... nghĩ đến đây, Ninh Tử Mạn không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả. Loại chuyện ăn thịt người này cô chỉ nghĩ nó sẽ xuất hiện trên những người xấu xí giống như là quái vật, nhưng cô lại không ngờ được, nhân ngư xinh đẹp như vậy, lại.... dùng con người làm thức ăn? như vậy đối với nàng mà nói, có phải mình cũng như vậy hay không... Khi nghĩ đến điều này toàn thân Ninh Tử Mạn như lạnh cóng, cô không ngờ bộ mặt thật của nhân ngư là như vậy, có lẽ mình nhặt về không phải là một thiên sứ, mà thực sự là một ác ma. Mặc dù trong lòng đã có kết luận, nhưng mà Ninh Tử Mạn cũng biết rõ, cho dù nhân ngư là loại sinh vật ấy, thì cô cũng không có cách nào bỏ rơi nhân ngư mà không quan tâm nàng. Nghĩ đến dưới tầng ngầm là một đống lộn xộn, Ninh Tử Mạn hít sâu một hơi, chậm rãi ra khỏi phòng, bấm điện thoại. Thật lâu sau đối phương mới bắt máy, cảnh tượng bên đó cũng rất ồn ào, có thể thấy được lại đang chơi bời. "Ha, bạn tốt của mình, rốt cuộc bồ cũng chịu gọi cho mình? Bồ có biết không, đã ba tháng rồi bồ không có gọi mình đó, tiểu thư lãnh đạm." đối phương là nữ nhân, giọng cũng có chút nhạo báng, mặc dù nói tiếng phổ thông không được rành, nhưng nghe cũng biết rất là thoải mái. "Tả Hi, bồ đổi một chỗ yên tĩnh đi, mình có chuyện muốn hỏi bồ." Ninh Tử Mạn không có tâm tình nói chuyện đùa với cô, mà từ từ đi xuống tầng ngầm. Cô đứng ngoài cửa, nhìn nhân ngư vẫn còn đang ở trong hồ bơi. Hình như nàng cũng biết mình đang tức giận, cho nên không có quay đầu lại nhìn mình, mà đang trốn trong một góc cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Nhìn bóng lưng nhân ngư gầy gò lại tịch mịch, khiến cho Ninh Tử Mạn thêm đau lòng, cô cố nén xúc động qua đó ôm, đem điện thoại dán chặt bên tai. "Ok, yên tĩnh rồi, nói đi, bồ có phiền phức gì sao?" Tả Hi là bạn hồi tiểu học với Ninh Tử Mạn, cũng là bạn học trung học đệ nhất và trung học đệ nhị, hai người từ nhỏ đã chơi chung với nhau, căn bản là bạn tốt không cần nói. Cho đến khi Tả Hi đi nước ngoài du học, hai người mới chia ra hơn mấy năm. Mấy năm qua điện thoại cũng không gọi nhưng ngay lúc này, Ninh Tử Mạn nghĩ đến người duy nhất có thể giúp mình là Tả Hi, huống chi cô ấy còn là pháp y. "Nói cho mình biết cách xử lí thi thể như thế nào không để người khác phát hiện." Ninh Tử Mạn hít sâu một hơi, từ từ nói, Tả Hi nghe nói xong thì huýt sáo một cái, Ninh Tử Mạn cũng biết là cô không có nghiêm túc. "Wow, nhà nghiên cứu sinh vật học vĩ đại của chúng ta đang làm gì vậy? Không phải là lại đem người sống đi nghiên cứu sau đó chơi cho chết đó chứ?" "Tả Hi, đừng có nói đùa, chuyện này là thật đó, bồ nói cho mình biết nên xử lí như thế nào." âm thanh của Ninh Tử Mạn cũng trở nên nghiêm túc, mà Tả Hi cũng nghe thấy lời nói của cô cũng nghiêm trọng. Cô tìm một chỗ không người, chậm rãi đem quá trình xử lí nói cho Ninh Tử mạn biết, cho đến khi nói xong, cô mới mở miệng lần nữa. "Ninh, đừng nói với mình là bố giết người thật nha, thật ra là xảy ra chuyện gì vậy?" Tả Hi cũng không tin người bạn học cùng mình suốt bao nhiêu năm lúc nào cũng đoạt loại giỏi kia lại biết giết người, nhưng khi cô ấy hỏi mình cách làm sao xử lí xác chết, thì nhất định là đã có chuyện. "Tả Hi, hiện tại mình không thể nói nhiều được, tóm lại, chuyện không phải như bồ nghĩ." "Ok, mình hiểu, tóm lại nói qua điện thoại thì cũng không thể rõ ràng được, ngày mai mình sẽ về nước, tới đón mình." "Ngày mai? nhưng còn công việc của bồ..." "Fuck, công việc là cái gì mà so với bạn bè chứ, lão nương chịu đủ cái chỗ ăn chơi này rồi, cúp đây, ngày mai gặp." Tả Hi nói xong, liền cúp điện thoại, Ninh Tử Mạn nghe tiếng tút tút bên kia, thì ném điện thoại qua một bên, đi đến cạnh bờ hồ. Tiếng nói chuyện khi nãy của mình nhân ngư chắc cũng đã nghe thấy, lúc này nàng đang yên tĩnh nhìn mình. Cùng nàng nhìn vào con người đơn thuần kia, nhưng mà lúc này Ninh Tử Mạn lại hoàn toàn mất hết mọi cảm xúc trước đó. Cô không biết có khi nào nhân ngư cũng xé mình ra như vậy không, thậm chí là lo đến nực cười, nếu sau này mình bị nhân ngư ăn, thì ai sẽ đến chăm lo cho nàng. Nhìn thi thể nát bét của Uông Lỗi trên đất, Ninh Tử Mạn rất muốn hỏi nhân ngư, em sẽ không ăn chị chứ, nhưng lời ra tới miệng, lại bị nghẹn trong họng. Cô trầm mặc, nước mắt mông lung tầm nhìn, khiến cô không thấy rõ được biểu tình của nhân ngư. Cảm thấy nhân ngư đang bơi trong nước, kéo theo tiếng nước nhẹ nhàng vang, thông qua tầm nhìn mơ hồ trong hồ nước, cô thấy nhân ngư đang từ từ lộ người ra khỏi nước, Khi gò má bị đôi tay lạnh như băng kia chạm lên, Ninh Tử Mạn lần này cũng không có đẩy nhân ngư nữa. "Ninh.... Tử Mạn... tại sao.... tại sao khóc...." Tác giả có lời lải nhải Khụ khụ, chào mọi người, tiểu nhân ngư đã lâu cũng về đến, ngày hôm qua có người hỏi không phải là nhân ngư sao? tui cũng đã xem lại lịch, ngày hôm qua đúng là np, bởi vì trước giáng sinh đã đổi mới nhân ngư, cho nên hôm qua đến lượt np đó. So, nhân vật mới trong tiểu nhân ngư sắp lên đường, thật ra thì, Ninh thô bỉ phản ứng như vậy cũng hiểu được mà, dù sao luôn cho là một sinh vật xinh đẹp trong lòng mình đột nhiên lại biến thành một quái vật ăn thịt người, không tránh khỏi những phản ứng như vậy. Nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà tui cảm thấy tại sao lúc tiểu nhân ngư ủy khuất nép ở góc hồ nhìn thật là đáng yêu nha! Hí hí, tim tui đã bị tiểu nhân ngư bắt làm nô lệ, cho dù nàng làm gì tui cảm thấy rất manh, rõ ràng là do con chốt thí nam sb kia sai, quấy rầy tiểu nhân ngư còn làm chuyện thô bỉ với tiểu nhân ngư, hắn chết cũng đáng đời mà, Ninh thô bỉ người dựa vào cái gì mà dám mắng tiểu nhân ngư, còn không cho tiểu nhân ngư ôm một cái! tiểu nhân ngư rất ủy khuất, tiểu nhân ngư không nói ~ ↑ tui nghĩ, đó là nội tâm mỗi bảo bảo đang nghĩ đến, mấy người dùng nội tâm của mình nghĩ cho nàng như vậy, tưởng tui không biết gì sao! Nhưng mà, cái này thật ra chính là nội tâm của tui. Mạnh hiếp yếu, những lời này dùng hợp với bất cứ khi nào, tiểu nhân ngư dùng bản lĩnh ăn cơm, thì có lỗi gì! sai là Uông Lỗi, ai kêu hắn chủ động đến còn khó ăn như vậy! ← Mọi người: tác giả năng lực ngươi xuyên tạc sự thật cũng rất giỏi nha... Cuối cùng muốn nói là thật ra tiểu nhân ngư rất đáng thương, hoàn toàn không biết mình sai chỗ nào, chỉ biết là Ninh Tử Mạn đang ghét nàng, nhưng vẫn không hiểu nguyên nhân, haizzz... đừng bỏ nàng, đi cùng ta... Nga a a a, cuối cùng cầu nhắn lại, cầu khen thưởng. Cảm giác sau lễ giáng sinh mọi người có thích không a, qua kì vui vẻ cũng không thấy ai miễn cưỡng nhắn lại ╭(╯^╰)╮
|
Chương 23 Ninh Tử Mạn mất một lúc thì mới bình tĩnh lại được, cô đeo khẩu trang và bao tay, đem thi thể của Uông Lỗi bỏ vào trong túi, chịu đựng ghê tởm kiểm tra lại một lần, dựa theo cách mà Tả Hi đã dạy cho cô, dùng lửa nung liên tục, chi đến khi thành tro. Đứng trước bếp lò, tay Ninh Tử Mạn run run, do dự hồi lâu, mới ấn nút khai hỏa. Cho dù đã từng giải phẫu xét nghiệm nhiều vật thể, cũng có cả con người, nhưng mà những thư kia cô lại chưa đụng đến, mà Uông Lỗi khi nãy vẫn còn là một người sống. Ninh Tử Mạn cảm thấy cũng là do hắn sai, mà cái sai này khiến hắn chết cũng có cả cô. Cũng vì mình muốn bảo vệ nhân ngư mà đem xác hắn xử lý thành như vậy, sau lưng Ninh Tử Mạn cũng có chút lạnh, nhấn cho lửa bật lên rồi vội vàng chạy ra khỏi bếp. Cô còn phải thu thập tàn cuộc cho nhân ngư bên kia, thay nước trong hồ, trên người nhân ngư vẫn còn dính máu. Khi cô quay về hồ bơi, đã nhìn thấy nhân ngư dính một người máu còn có hồ nước đã bị nhiễm đỏ, cô cau mày, không nói một câu kéo nhân ngư ra ngoài. Nhân ngư rất thông mình cũng biết Ninh Tử Mạn đang giận, ngoan ngoãn nghe theo cô sắp xếp, cúi đầu không nói một lời. "Tôi đem em lên lầu tắm rửa một chút." Ninh Tử Mạn thấp giọng khàn khàn nói, sau đó không nói một lời kéo tay nhân ngư đi, đem nàng lên lầu. Đến phòng tắm, Ninh Tử Mạn xả một bồn nước ấm, cởi món đồ lót dính máu của nhân ngư xuống ném vào thùng rác, rồi đưa nhân ngư vào bồn tắm, rửa sạch cho nhân ngư từ trên xuống dưới, còn chà răng thật kĩ. Mỗi ngày nhân ngư đều phải chải răng, nhưng mà hôm nay Ninh Tử Mạn không để cho nàng tự mình chải, mà giúp nàng cẩn thận chải sạch răng. Nghĩ đến nhân ngư đối xử với Uông Lỗi, Ninh Tử Mạn nghĩ đến cũng thấy sợ. Cô không hiểu rốt cuộc nhân ngư là sinh vật gì, tại sao... tại sao... "Ninh Tử Mạn, chị đang giận hả?" nhân ngư không có ngốc, thậm chí trí khôn không hề thua con người. Nàng không hiểu vì sao Ninh Tử Mạn lại giận mình, lẽ nào là vì ăn cái loại giống đực con người kia sao? nhưng mà mình chỉ cắn một cái rồi nhổ ra thôi mà, cái loại giống đực đó cướp Ninh Tử Mạn, mà Ninh Tử Mạn cũng đã nói là ghét hắn, vậy tại sao không thể ăn chứ? Nhân ngư đột nhiên nói chuyện, khiến Ninh Tử Mạn có chút hoảng hốt, cô lấy lại tinh thần, phát hiện nhân ngư bên mép nhân ngư còn đang dính bọt kem chải răng, vội rửa sạch cho nàng. Cô ngồi cạnh bồn tắm, suy nghĩ một chút, cảm thấy luôn trầm mặc như vậy cũng không phải cách. Nếu nhân ngư hỏi mình thì cứ nói nói thẳng vậy. "Trạm Lam, chị có vấn đề muốn hỏi em, em phải thành thật trả lời chị. Em... em tại sao lại làm chuyện đó với Uông Lỗi?" Ninh Tử Mạn cau mày, cô thật sự không có cách nào nói chữ ăn ra khỏi miệng. Lúc mới kiểm tra thi thể, cô phát hiện trên cổ Uông Lỗi có vết cắn rất lớn, hẳn đó là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết. Ninh Tử Mạn suy đoán, Uông Lỗi nhất định đã vào trong hồ nước làm gì đó với nhân ngư, cho nên mới bị nhân ngư cắn đứt động mạch cổ, nhưng trong vài giây vẫn chưa chết được, nguyên nhân khiến hắn chết thật sự là tim bị xuất huyết, cơ tim bị nghẽn khiến tim bị tổn thương nghiêm trọng. Đổi lại mà nói Uông Lỗi cũng chỉ là kẻ ham sống sợ chết. Mà sau khi hắn chết, thân thể còn bị lực đạo lớn xé thành hai mảnh, còn bị nhân ngư ném ra ngoài hồ nước... "Uông Lỗi? cái loài giống đực đó.... là con người sao? em làm sai gì sao?" nhân ngư không hiểu vì sao Ninh Tử Mạn lại muốn hỏi chuyện Uông Lỗi, cái này khiến nàng cảm thấy rất không vui. Nghĩ đến Uông Lỗi cướp Ninh Tử Mạn từ bên cạnh mình, tầm mắt nhân ngư lại trở nên có chút u ám. "Làm sai? dĩ nhiên là em làm sai, hắn là người, mà em đã giết người rồi có biết không? em lần đầu làm chuyện như vậy, hay là đã làm qua nhiều lần rồi, rốt cuộc em là cái gì vậy, có thể nói cho chị biết không?" Ninh Tử Mạn vì kích động mà âm thanh rất lớn, phản ứng của cô khiến nhân ngư càng không hiểu. Tại sao cái loại giống đực kia chết thì Ninh Tử Mạn lại kích động như vậy? Mình làm sai chỗ nào chứ? "Nhưng mà... hắn ăn không ngon... em ném đi." nhân ngư mờ mịt nghiêng đầu, không hiểu mình đã làm sai điều gì, nhân ngư thích mùi máu, thích thịt cá non, nhưng cũng càng thích thịt người. Nhưng mà trước kia khi còn ở trong nước nàng rất ít khi gặp được, nàng không có xem Ninh Tử Mạn như là thức ăn, bởi vì Ninh Tử Mạn là đối tượng giao phối của nàng, nhưng cái tên giống đực loài người kia muốn cướp Ninh Tử Mạn, tại mình không thể ăn hắn, huống chi hắn còn khó nuốt trôi như vậy. "Cho nê, đối với em mà nói, loài người chẳng qua cũng chỉ là thức ăn thôi đúng không?" có được câu trả lời, Ninh Tử Mạn vô lực dựa lên tường. Dường như cô đã hiểu, mình thật sự đã nhặt về một thứ không phải là sinh vật, Nhân ngư không hề tốt đẹp như tưởng tượng, cái gọi là hiền lành có lẽ chỉ do mình ảo tưởng ra mà thôi. Còn bộ mặt thật của nhân ngư thì chính là một con quái vật ăn thịt người. "Phải, nhưng em..." "Chị đi dọn dẹp hồ nước đây." Nhân ngư muốn nói nàng sẽ không ăn Ninh Tử Mạn, nhưng mà người kia đã vội đi khỏi bồn tắm. Nhìn Ninh Tử Mạn đi, cái đuôi dài của nhân ngư lại rũ xuống dưới nước, khiến nước văng lên mặt nàng. Nàng không hiểu vì sao Ninh Tử Mạn lại giận nàng, là do cái loại giống đực con người kia sao? càng nghĩ như vậy, nhân ngư càng thấy không vui. Nàng không hiểu vì sao Ninh Tử Mạn lại để ý đến cái loại giống đực kia đến vậy, là bởi vì con người không có đuôi sao? nhân ngư nghĩ vậy, cảm thấy mình bị Ninh Tử Mạn bỏ rơi, nhưng cũng không muốn nhìn thấy Ninh Tử Mạn ở cùng những người khác, cô ấy và mình đã cùng giao phối với nhau, vậy thì chính là của mình. Nếu Ninh Tử Mạn muốn ở cùng những người khác, như vậy... nàng sẽ ăn luôn Ninh Tử Mạn. Nhân ngư nghĩ như vậy, lẳng lặng nhìn mình trong nước, bỗng nhiên cười lên. Nàng cười rất nhẹ, nhưng đôi mắt đã hiện lên ánh sáng khác thường. Không sai, ăn Ninh Tử Mạn thì toàn bộ con người cô ấy sẽ thuộc về mình, cũng sẽ không tìm những con người khác nữa. Tác giả có lời lải nhải Ngao, rốt cuộc cũng tới ngày cuối cùng của năm 016, có chút cảm khái, năm nay qua cũng nhanh thật a, bởi vì có một người bạn cùng năm khóa yy cùng qua hết ngày này... yên tĩnh. A không đúng, an tĩnh. Nếu như không phải bên cạnh đang sử chữa, đại khái sẽ nằm cả một ngày nói không chừng. Hôm nay đến lượt tiểu nhân ngư lên, Ninh thô bỉ thật ra cũng là một cuồng ma hộ thê, còn nung Uông Lỗi vì để bảo vệ tiểu nhân ngư. Nếu là trường thiên văn thì chừng này vẫn chưa đủ, ít nhất phải viết đến ba chương, nhưng do lời văn ngắn, vì còn muốn dành để viết những nội dung sau đó, chương này cũng phải đơn giản đi một chút. Hơn nữa, tiểu nhân ngư thật đáng yêu, thấy Ninh Tử Mạn để ý Uông Lỗi mà giận mình, còn cảm thấy mình ăn thịt người cũng không có gì sai, hơn nữa còn ngay trước mặt Ninh Tử Mạn bày tỏ: Khó ăn, bảo bảo chưa ăn, bảo bảo cắn một cái đã ói rồi. Được lắm được lắm, trong đầu Ninh Tử Mạn nghĩ, phá của nhân ngư, lão nương nhìn lầm người, ngươi căn bản không phải nhân ngư đứng đắn gì! So, tiểu nhân ngư hơi hắc hóa, thật ra thì hắc hóa cũng mang cảm giác. Hơn nữa còn cảm thấy Ninh Tử Mạn chê mình vì không phải là con người, còn có cái đuôi. Ha ha, cái này giống như nội tâm hắc ngốc vậy, khiến tâm hồn thiếu nữ của tui cũng nở rộ. Con người chính xác là thức ăn trong thế giới nhân ngư, nhân ngư cảm thấy không có gì sai, tiểu nhân ngư dùng bản lĩnh để ăn cơm mà sao lại bị mắng chứ đúng không. Như vậy, hôm nay đến đây thôi, ngày cuối cùng năm 016, ngày mai lại đến ngày đầu năm 017, hy vọng sang năm 017 có thể kết thúc Vô Pháp Khắc Chế và tiểu nhân ngư, khai hố văn mới, cũng hy vọng cái hố lớn trên Tấn Giang có thể kết thúc. Mọi người, chúc mọi người năm mới vui vẻ! Phải luôn yêu thương bản công nga. 【 bỉ cáp đặc 】
|
Chương 24 Ninh Tử Mạn quay lại tầng ngầm dọn dẹp sạch sẽ hồ nước một lần, cho đến khi tầng ngầm không còn mùi máu tanh nào, cô mới dừng lại. Có chút mệt mỏi ngồi cạnh hồ nước, lòng Ninh Tử Mạn trầm xuống. Mới khi nãy vừa nói chuyện với nhân ngư, khiến cô cũng hiểu được mọi chuyện, nhân ngư rất thông minh, nhưng cũng không hiểu ân tình. Là do mình luôn nghĩ nàng vô cùng tốt đẹp, cho nên mới quên bản chất tàn khốc trời cho này. Trong thế giới này chỉ có mạnh hiếp yếu, một khi có năng lực, thì sự cắn nuốt còn khủng khiếp hơn. Nhân ngư không phải con người thuần túy, nàng không có những điều luật riêng, trong lòng nàng, có lẽ loài người đối với nàng mà nói, cũng chỉ là thức ăn, ăn thịt người chuyện này đối với nàng mà nói cũng không khác gì ăn cá, bất quá chỉ là chuyện những bữa ăn bình thường, mà con người chính là bữa ăn sang trọng hơn thôi. "Tôi rốt cuộc nên làm gì mới được đây a..." Ninh Tử Mạn ôm đầu, lần đầu tiên có cảm giác mơ hồ như vậy. Nếu cô và nhân ngư không có quan hệ nuôi dưỡng bình thường kia thì cô cũng sẽ không sầu khổ như hiện tại. Nhưng mà, cô và nhân ngư cũng đã làm chuyện không nên làm, đừng nói là thân thể, ngay cả trong tim cũng đã có cảm tình. Muốn cô giao nhân ngư ra cho những kẻ đó nghiên cứu làm nhục? Cô ngàn lần không làm được, nhưng nếu.... sau khi xảy ra chuyện này, Ninh Tử Mạn làm sao đối mặt với một thứ ăn thịt người... như nhân ngư chứ? Nước trôi theo sự rối bời của Ninh Tử Mạn, cô liền dứt khoát loại bỏ những điều này ra, trước hết mọi chuyện đêm nay nói sau. Cô quay về phòng tắm lần nữa, phát hiện nhân ngư đã ra khỏi bồn tắm, đang đứng trong phòng tắm mờ mịt nhìn vô gương. Cái đuôi xinh đẹp của nàng đang vẫy, dường như chưa từng thấy dáng vẻ của mình, có chút hiếu kì nhìn hình ảnh phản xạ trong gương. Nhìn nàng như vậy vô cùng khả ái, nhưng Ninh Tử Mạn cũng không có dũng khí tâm tình chạy đến ôm nàng, mà chỉ nhẹ ho vài tiếng, đi tới. "Tôi đưa em quay về." Ninh Tử Mạn đứng bên cạnh người nhân ngư, nhỏ giọng nói, Trên người nhân ngư không có quần áo, quay đầu lại nhìn mình một cái, đưa tay ra. may là Ninh Tử Mạn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, theo bản năng lùi về sau một bước. Động tác nhỏ này không tránh được tầm mắt của nhân ngư, đôi mắt màu xanh của nàng vì sự tránh né của Ninh Tử Mạn mà trở nên ảm đạm. Ninh Tử Mạn đang trốn em sao? có phải cô ấy ghét mình rồi hay không? trong lòng nhân ngư nghĩ như vậy, mọi thứ trên mặt cũng bày ra. Thấy nhân ngư ủy khuất nhìn mình, cho dù nhân ngư không hiểu được cảm giác này gọi là ủy khuất, nhưng chính ánh mắt nàng lại biểu đạt như vậy. Đôi mắt màu xanh càng trở nên ướt át, thậm chí còn lóe lên chút ánh sáng, nhân ngư mím môi, giống như đang cố kiên cường, biểu tình như vậy khiến Ninh Tử Mạn cảm thấy cực kỳ khó chịu. "À... đi thôi, đến đây." Ninh Tử Mạn không biết nói gì, chỉ có thể dắt nhân ngư đi xuống lầu. Chặng đường ngắn ngủn, nhưng Ninh Tử Mạn lại cảm thấy dài đằng đẵng. Cô không quay đầu nhìn nhân ngư, cũng không có nói chuyện với nhân ngư, mà cứ như vậy yên lặng, khiến cho nhân ngư thêm khổ sở. "Ninh Tử Mạn, chị sẽ vứt bỏ em sao?" đột nhiên nhân ngư mở miệng, âm thanh này rất nhỏ, chỉ từ giọng nói cũng có thể nghe ra nhân ngư đang rất dè dặt. Ninh Tử Mạn quay đầu nhìn nàng, hai người đúng lúc dừng lại trên cầu thang. Cái đuôi dài của nhân ngư có chút vụng về dồn lại trên cầu thang, nàng đưa tay nắm lấy tay mình, nắm rất chặt, giống như đứa trẻ sợ bị vứt bỏ. Ninh Tử Mạn mềm lòng, đối với nhân ngư là như vậy. Hai chữ vứt bỏ chợt lóe lên trong đầu, lập tức bị chính cô cự tuyệt, nói ngu ngốc gì vậy? cô sao có thể vứt bỏ nhân ngư được. Cho dù kẻ khác đến cướp nàng cô cũng không cho, sao có thể vứt bỏ được chứ. "Em nghĩ nhiều rồi, chị sẽ không vứt bỏ em." Ninh Tử Mạn vừa nói miễn cưỡng nở nụ cười. Thấy nụ cười này nhân ngư cũng có chút vui vẻ cong miệng cười, nàng đưa tay ra, thỉnh cầu Ninh Tử Mạn từ nãy đến giờ không chịu ôm, nhìn cái người mình ôm trong ngực, tầm mắt Ninh Tử Mạn lại nhìn đến làn da trắng nõn của nhân ngư, nhưng nhớ đến cảnh tượng lúc nãy dưới tầng ngầm. Thi thể nát bét của Uông Lỗi hiện ra trước mắt, động tác của Ninh Tử Mạn cũng cứng ngắc theo, cuối cùng cô không ôm nhân ngư, mà từ từ xoay người, chuẩn bị đi xuống lầu dưới. Thấy Ninh Tử Mạn lại đi, biểu tình của nhân ngư nháy mắt cứng đờ, nàng có chút nóng nảy lại dùng cái đuôi lết đi, cơ hồ là dùng tư thế rơi xuống, ôm chặt Ninh Tử Mạn vừa mới đi được một bước. "Nih Tử Mạn, chị ghét em." nhân ngư lần này không dùng câu nghi vấn, mà là dùng câu khẳng định. Cảm thấy thân thể mềm mại của nàng, dán chặt vào người mình, Ninh Tử Mạn khẽ run lên, tim đập cũng nhanh hơn. Làm sao có thể, cô không hề ghét nhân ngư, cô ghét vạn vật của thế giới này cũng sẽ không ghét nhân ngư Chẳng qua là cô không hiểu, không hiểu vì sao nhân ngư lại ăn thịt người, tại sao lại khác với dáng vẻ từng tưởng tượng. Cũng không nói về sẽ như thế nào, Ninh Tử Mạn rất chắc chắn mình không hề ghét nhân ngư. Nhưng những lời này cô không có nói ra, đành im lặng coi như thừa nhận. Nhân ngư nhìn Ninh Tử Mạn, tầm mắt cũng trở nên u ám hơn. Lúc này, ánh mắt nhân ngư không còn là màu xanh nữa, mà trở nên có chút sâu. Nàng hơi nhếch môi, nhìn Ninh Tử Mạn cười si ngốc, càng đến gần Ninh Tử Mạn mùi hương trên người cô càng dày đặc. Giống như lần đầu tiên mình ngửi thấy được, vô cùng ngon đến mê người. Lúc đó tại sao không ăn cô ấy chứ? bởi vì nhân ngư không xác định người này phải làm gì, mà chỗ này là chỗ nào. Có thể sau khi vài chuyện phát sinh, lại khiến nhân ngư muốn độc chiếm Ninh Tử Mạn. Không cần đè nén khát vọng với Ninh Tử Mạn, nhân ngư lại tưởng tượng đến cái mùi hương đang quanh quẩn cạnh thân thể kia từ từ len vào cánh mũi, quấn lấy răng, khiến đôi môi nàng run rẩy. Nước miếng nàng chảy xuống, rớt trên lưng Ninh Tử Mạn, biểu tình của nàng cũng trở nên hung dữ, giống như là dã thú. Nơi mỹ vị nhất của con người chính là vùng thịt non mềm dưới cổ kia. Làn da Ninh Tử Mạn non mềm như vậy, thì máu nhất định rất ngọt. Nhân ngư say mê ngửi mùi của nàng, khóe miệng chảy xuống chất lỏng khát vọng. Tác giả có lời lải nhải Mọi người không cần lo tiểu nhân ngư hắc hóa, bởi vì căn bản tiểu nhân ngư đã không hề bạch hóa chút nào, văn này từ đầu đến cuối tiểu nhân ngư là hắc, còn có Ninh thô bỉ thì đổi từ bạch thành hắc. Mà, bảo bảo tính một chút, bạn bè thân thiết cũng nên ra trận giúp đỡ. Hiện tại Ninh thô bỉ hắc hóa chỉ mới 50%, còn xa bao nhiêu chưa thể nói! Nói đến, đột nhiên cảm thấy, Ninh thô bỉ nghiên cứu khoa học sinh vật giỏi như vậy, có cần cùng tiểu nhân ngư sinh thêm một tiểu nhân ngư nữa không, với kỹ thuật khoa học này, Ninh thô bỉ hẳn là có thể nghiên cứu ra được chứ nhỉ? Thông minh tiểu nhân ngư sinh cho Ninh thô bỉ một tiểu tiểu nhân ngư, chốc lát lại bị manh hóa. Mọi người cảm thấy thế nào? có muốn tiểu tiểu nhân ngư không? Cảm giác có thể bày ra diễn biến thông minh này dễ như trở bàn tay. Ninh thô bỉ: nói, tại sao lại ăn thịt người, tên này xấu như vậy, em ăn nó làm gì, không thể thương được, một chút cũng không đáng yêu. Tiểu nhân ngư: vẫy đuôi, thả tay. Ninh thô bỉ: em bán manh cũng vô ích, em nhìn xem cả ngày nay làm gì rồi, có biết là chị còn phải đi dọn cho em không, còn phải dọn luôn cái hồ bơi cho em! không ôm em nữa, không thèm ôm em. Tiểu nhân ngư: Mạn Mạn... Ninh thô bỉ: gọi tên chị thân mật như vậy cũng vô ích, chị giận rồi, chị đẹp như vậy em không ăn, lại đi ăn người khác! tại sao không dùng cách khác đến ăn chị chứ! tóm lại chị đây ngạo kiều giận rồi. Tiểu nhân ngư: Nga... 【 bơi a bơi 】 Ninh thô bỉ: Á, em làm gì vậy? Tiểu nhân ngư: em đưa bảo bảo nhảy xuống biển. Ninh thô bỉ:... cái này còn chưa đủ, tui nghĩ tới, nếu như có tiểu tiểu nhân ngư, hai cái nhân ngư bơi qua bơi ại trong biển, để lại một mình Ninh thô bỉ trên bờ nóng ruột... Hôm nay đã nghĩ xong, bảo bảo thích văn này thì cho cái like or dấu hôn của mình ← nhắn lại.
|
Chương 25 Tầng ngầm so với trước đó sáng hơn một chút, cũng là do Ninh Tử Mạn dọn dẹp, còn lắp thêm bóng đèn. Dù đã không còn mùi máu tanh, nhưng cô vẫn không thể quên được chỗ này đã có một người chết. Nhưng mà, Uông Lỗi chết, cũng không phải nguyên nhân khiến cho mình sợ, điều này Ninh Tử Mạn hiểu rất rõ. Cho đến giờ cô luôn suy nghĩ nếu không phải do Uông Lỗi làm chuyện quá đáng thì nhân ngư căn bản sẽ không tấn công hắn. Cho nên nói Uông Lỗi có chết hay không cũng không phải vấn đề Ninh Tử Mạn lo lắng, chỉ là cô không thể tiếp nhận nổi cái chết mà nhân ngư tạo cho Uông Lỗi. Nhân ngư thuần khiết sạch sẽ như vậy, trong lòng mình, nàng cũng vốn chỉ là như một thiên sứ hiền lành. Nhưng mà có lẽ sau khi biết sự thật, Ninh Tử Mạn mới hiểu, cái gọi là thiên sứ, thật ra chính là một ác ma. Giấc mơ tan vỡ khiến lòng cô có cảm giác hoang mang, có lẽ nào vì vậy mà mình sẽ ghét nhân ngư thật sao? câu trả lời là phủ định, từ sau khi có tình cảm với nhân ngư thì Ninh Tử Mạn chỉ biết là, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không ghét nàng. "Trạm Lam, tôi không ghét em. Mặc dù tôi sợ, nhưng ghét tình cảm này tôi sẽ không làm gì em." Ninh Tử Mạn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói, nghe cô nói như vậy biểu tình hung tàn của nhân ngư chợt cứng đờ, dần dần bình thường lại, khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Nàng thu hồi răng nanh, buông hai tay ôm cổ Ninh Tử Mạn ra, nhìn bóng lưng Ninh Tử Mạn, dường như có loại cảm giác đau lòng. Nhân ngư chưa từng khóc, không biết khóc là như thế nào, nàng chỉ biết im lặng cúi đầu, cảm thấy trong hốc mắt mơ hồ, nhưng không giống như nước trong hồ bơi làm mắt mình mờ. Ninh Tử Mạn thấy nhân ngư cúi đầu không ngẩng dậy, đưa tay đến kéo nàng, có lẽ mu bàn tay bị một giọt nước rơi trúng. Giọt nước kia có chút lạnh, chính là từ trên mặt nhân ngư rơi xuống. Ninh Tử Mạn vội nâng mặt nhân ngư lên, không tìm được dấu vết nước mắt trên mặt nàng, hốc mắt nhân ngư cũng không có nước mắt, mà chỉ hơi ửng đỏ. Mới khi nãy giọt nước kia giống như là ảo mộng còn sót lại, nhỏ bé hư vô, rất nhanh biến mất không còn thấy được. Cuối cùng Ninh tử Mạn cũng không thể biết được nhân ngư có khóc hay là không, hay là giả vờ, nhưng cũng có thể là không phải. Trải qua chuyện tối này, Ninh Tử Mạn nhất định cũng không thể nào ngủ dưới tầng ngầm được, cho dù cô nằm trên lầu cũng không thể ngủ được, chứ đừng nói gì là ở đây. Nghĩ như vậy, cô đem nhân ngư thả vào hồ nước, xoay người muốn đi. Cũng có thể do biểu hiện cô muốn rời đi quá rõ ràng, lần này nhân ngư vội vàng nắm được vạt áo cô. Lực đạo kia không nhỏ, Ninh Tử Mạn quay đầu chỉ thấy nhân ngư đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt lóe lên màu xanh sáng ngời. Ánh mắt nhân ngư biết nói chuyện, Ninh Tử Mạn nhìn vào từ đầu đến cuối đều biết, đôi mắt này gương mặt này, chính là ma túy đáng sợ nhất không thể chống lại được, nàng khiến cho mình chìm đắm đến bây giờ, cho dù phát hiện được sự thật tàn khốc thì cũng không thể làm phai mờ đi phần dục vọng kia. Vào lúc này đôi mắt nhân ngư đang nói với mình đừng đi, ở lại với nàng. Ninh Tử Mạn biết sự cứng rắn của mình đang dần sụp đổ, nhân ngư càng đáng thương mong chờ nhìn mình, thì cô cũng không còn cách nào dẫn tâm được nữa. "Chị... Trạm Lam, chị không có cách nào ngủ lại chỗ này được, chị..." "Em không biết... chị ở lại." nhân ngư dường như hiểu được sự băn khoăn của Ninh Tử Mạn, đung đưa đuôi cá bơi đến cạnh hồ bơi, ngoan ngoãn lơ lửng gần cạnh thành bờ hồ. Bộ dạng như đang nói với Ninh Tử Mạn nàng không biết làm chuyện xấu gì đâu. Hành động như vậy khiến lòng Ninh Tử Mạn cũng mềm xuống, rõ ràng trước đó đối phương còn xé toạc một người sống ra, nhưng mà cô đối với nàng... cũng không còn cách nào nhẫn tâm được. Nghĩ một lúc Ninh Tử Mạn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại dưới tầng ngầm, bất quá cô không dám ngủ, mà quyết định trong một đêm này đem mọi tài liệu nghiên cứu về nhân ngư chỉnh sửa lại tất cả. Một khi Ninh Tử Mạn đã làm việc, thì cũng sẽ luôn quên bản thân mình, cũng giống như lúc này. Cô biết Uông Lỗi mất tích không thể che dấu được, nếu có người biết hắn mất tích ngay tại nhà mình, thì sẽ rất phiền phức, mình cũng nên tìm một chỗ mới đem nhân ngư dấu đi mới được, để tránh gây thêm rắc rối. Làm xong đánh bảng đánh giá thì khi Ninh Tử Mạn ngẩng đầu lên cũng đã là buổi sáng. Cô quay đầu nhìn lại nhân ngư, phát hiện nhân ngư vẫn luôn làm ổ ở trong góc. Nàng quay lưng lại với mình nằm cạnh hồ bơi, bóng lưng tịch mịch phá lệ tiêu điều. Giống như tiểu sủng vật bị chủ nhân đuổi ra ngoài, vừa cô đơn vừa sợ hãi. Ninh Tử Mạn cảm thấy, có lẽ là nhân ngư sợ mình vứt bỏ nàng, có lẽ lúc này cô lại không biết có nên nói với nhân ngư hay không, mình tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng. Tả Hi nói sáng nay đúng 9h máy bay sẽ đáp xuống phi trường, Ninh Tử Mạn nghĩ một hồi, cảm thấy hịn tại mình nên ra ngoài. Cô tùy ý trang điểm một chút, để cho mình không lộ ra vẻ mệt mỏi, rồi mặc thêm cái áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Lúc gần đi, cô phát hiện nhân ngư đang lén nhìn mình, động tác nhỏ bị mình phát hiện thì liền vội vàng xoay người đi, cái đuôi lớn làm cho nước trong hồ bị xao động theo. Bị hành động ngốc nghếch như vậy của nhân ngư chọc cười, Ninh Tử Mạn thở dài, ra khỏi tầng ngầm. Nhân ngư là do cô nhặt về, cũng là do cô sơ sót để nhân ngư bị Uông Lỗi phát hiện. Cho nên, dù cho nhân ngư có làm gì, thì cô cũng sẽ không để cho những kẻ khác làm tổn thương nhân ngư, càng không thể vứt bỏ nàng. Nhân ngư là của cô, cho dù là thiên sứ hay ác ma, thì cũng chỉ thuộc về một mình cô. Nói đúng hơn cũng là do nhân ngư chính là ác ma, cho nên nàng mới có thể nhìn thấy tâm tư của mình, muốn giữ nàng lại. Tác giả có lời lải nhải Đầu tiên, mọi người xem chương mới hôm nay về tiểu nhân ngư sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hôm nay không phải là đăng np sao? chủ yếu là vì, hôm nay buổi sáng vừa dậy thì bận phải đi thông báo bộ kịch truyền thanh Thanh Sắc, bận đến gần 4h chiều thì cũng không còn thì giờ viết văn nữa, miễn cưỡng viết xong trên Tấn Giang, không còn thời gian viết np, nhưng lại kịp lúc viết thêm một chương nhân ngư, nghĩ đến tui cũng chỉ có thể viết bộ nhân ngư này trên Wechat làm phụ thôi, nhưng mà có phải tui lại làm nó thành chính rồi không. Túm lại, chương trước cứ nghĩ là tiểu nhân ngư sẽ ăn Ninh thô bỉ, mấy người nghĩ nhiều quá rồi, tiểu nhân ngư nếu đã ăn thì sẽ ăn toàn bộ, sao chỉ cắn mỗi cái cổ làm gì, cho nên mới nói, tiểu nhân ngư manh manh tạm thời cũng không biết cách ăn Ninh thô bỉ trực tiếp được, hiện tại cũng sắp đến! tiểu nhân ngư hắc hóa rồi vẫn rất manh manh, không sai đây là một từ mới, vừa hắc vừa manh.... còn có chút ngây ngốc, thật là đáng yêu, thấy chương trước mọi người có vẻ hứng thú với tiểu tiểu nhân ngư, vậy thì nhất định phải đăng một chương về tiểu tiểu nhân ngư rồi, nghĩ đến tiểu nhân ngư ôm thêm cái tiểu tiểu nhân ngư, sau đó cái đuôi của tiểu tiểu nhân ngư còn biết phe phẩy, cảnh tượng thật là ấm áp nha! Tóm lại là sau khi hoàn tiểu nhân ngư xong, sẽ có phiên ngoại, hôm qua cũng cho mọi người đoán rồi, hôm nay kịch truyền thanh 《 Thanh Sắc 》sẽ được chia sẻ, trải qua nhiều cực khổ, rốt cuộc cũng được đăng lên. Trải qua nhiều khảo hạch cùng kiểm tra được thông qua, chúng tui vui mừng tuyên bố. Toàn bộ kịch đều hoàn giống như văn trên wechat. Nói về cuộc sống của một nữ hentai mặc chứng tự kỷ nặng cùng với một nữ chính luôn điên cuồng theo đuổi, không cầu được thì quấy rầy, quấy rầy không được thì nhốt, cuối cùng hai người dùng độc dùng máu để có được tình cảm với nhau. Nói tới thì tui thấy đa số mọi người không thích thể loại cố chấp này, cảm thấy số người thích cũng không quá thích lắm, nhưng tui cảm thấy, nếu đã yêu thì trong lòng sẽ có thích cũng như tui, cũng không thể nhìn người mình thích đi thích một người khác, như vậy tui sẽ nổi điên. Hai kiểu cực đoan chính là, một không bao giờ gặp lại, hai là dùng mọi thủ đoạn để có được nàng. Cái thứ nhất là đa số mọi người hay làm, còn cái sau.... không có kinh tế, thực lực, gia đình không giàu thì cũng chỉ là lời nói, đại khái... sau ba năm chắc sẽ đến ngày giỗ luôn. Người rất thích cố chấp yêu, cho nên có thanh sắc cái này văn, bộ này kịch. Tóm lại, cv đích biểu hiện vô cùng xuất sắc, hoàn toàn đem vai chính biến thái hết thảy phơi bày ra, là một vô cùng để cho người thoải mái kịch. Nhất là cao có thể bộ phận, ta không ngại nói cho mọi người, thông qua cái này cao có thể, ta cảm thấy, ba ba ba, bởi vì phách cái mông mà trở nên tốt đẹp! Dĩ nhiên trừ cao có thể, thật ra thì bộ này kịch cuối cùng, cũng có thúc giục lệ điểm. Nhất xúc động lòng người đích chắc là vai chính đối với một cái khác vai chính nói, ngươi lòng, là làm bằng sắt đi. So sánh trên thế giới thống khổ nhất cảm tình, đại khái chính là cầu mà không được. Nói như vậy như vậy nhiều, chính là vì cho cái này radio kịch đánh quảng cáo liễu, còn không có nghe bảo bảo, nhanh đi luân nhà weibo: Mát mẽ tổng công bạo, nghe một chút nga. Ngoài ra kịch tổ làm cái này kịch cũng là xài tâm tư, hy vọng bảo bảo cửa có thể tiện tay gởi cho, lưu một ít mình bình luận cái gì, như vậy cũng là cho mọi người động lực và ủng hộ, không đúng rút số liền rút được ngươi đâu. Cuối cùng muốn nói là hôm nay dù đã qua sinh nhật, nhưng so với bình thường cũng chả có gì khác nhau, cũng chỉ là một buổi sáng bình thường, sau đó đến chỗ bán ở ngoài, tiếp tục lại bình thường, tập thể dục, rồi hết một ngày, haizzz, cẩu độc thân sinh nhật một mình thật là buồn, cũng muốn mua cái bánh kem lắm, nhưng ăn thì sợ mập nên thôi. Mới một năm không có nguyện vọng gì nhiều, hy vọng cái cổ tui không bị đứt, hy vọng văn chương kết thúc viên mãn. Mặc dù nói đã qua ba cái sinh nhật qua rất nhanh... viết nhanh, nhưng lần sinh nhật thứ hai đã được mọi người chúc phúc rất nhiều, thật là vô cùng vui vẻ. Hy vọng sau này có thể cùng mọi người trải qua sinh nhật! Còn có thể chờ qua sinh nhật cho mọi người quà! bên trên, mọi người yêu yêu nhiều, yêu mọi người (づ  ̄3 ̄) づ ╭~ Dựa theo quốc tế thông lệ, tối nay hẳn để thúc giục lệ ca khúc or ấm lòng ca khúc tới một phát. https://soundcloud.com/po-roro-2/pass-3
|