Gần đây tôi hay để ý cô bạn bàn trên, nàng có một vẻ thu hút bí ẩn.
Tôi gọi nàng là Cỏ Bốn Lá, cũng giống như nàng gọi tôi là Chim Sẻ. Cỏ Bốn Lá là một cô gái không nổi bật, tính tình có vẻ dở dở ương ương, nắng mưa thất thường. Nhưng mà, tôi lại thích cái sự lạ đời của nàng…
Nàng có một sự tinh nghịch vừa phải, dễ thương vừa phải, chín chắn vừa phải. Nói chung nàng cứ bình thường thế, chẳng quan tâm ai, chẳng để ý cái gì. Tôi thì khác, cái tuổi con trai mới lớn thích thể hiện và nông nổi, tôi quan tâm đến vẻ ngoài và quan tâm đến suy nghĩ của người khác về mình. Tôi rất muốn biết nàng nghĩ gì về tôi.
Ngày cô chủ nhiệm đổi chỗ tôi ngồi sau lưng nàng, thú thật tôi chẳng để ý gì đến đứa con gái trông có vẻ bình thường như nàng, được cái nàng thân thiện dễ gần, chủ động chào hỏi tôi.
"Chào cậu, mình và cậu trước đây quen nhau không nhỉ?”
Phút giây đó tôi tin là đầu óc nàng có vấn đề, chúng tôi đều là học sinh mới vào trường, mấy ai biết ai mà nàng lại hỏi câu đó. Tôi đã định gọi nàng là Khủng Long Xanh, xong nàng không chịu, nàng bảo:
"Ồ cậu gọi như thế nghe không giống mình, mình bé thế này mà khủng long thì to quá.” Nàng nhăn mặt, mắt nàng to tròn nhìn ngây ngô.
"Vậy muốn gọi thế nào?” Tôi ngáp dài.
"Không biết, mà sao cổ cậu cứ rụt rụt xuống thế kia, cứ như con chim sẻ sợ lạnh ý haha.”
Từ đó, nàng gọi tôi là Chim Sẻ. Còn tôi, tôi thấy trên cặp nàng có logo cỏ bốn lá liền gọi nàng như vậy.
"Người ta tin rằng, cỏ bốn lá sẽ ban tặng may mắn cho ai tìm thấy chúng, nhất là tìm thấy một cách tình cờ.”
Cỏ Bốn Lá của tôi không như vậy. Nàng đôi lúc sẽ giống như cún cưng dễ thương muốn được bảo vệ, đôi lúc lại mạnh mẽ quật cường, đôi lúc nàng giống bệnh nhân tâm thần…
Tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một cô gái có chút lập dị và kì quái như nàng, cho đến một ngày.
Trời hôm ấy mưa tầm tã, mưa đột ngột và bất ngờ, cũng không hiểu sao mà hôm ấy tôi lại bỏ sẵn một chiếc ô trong cặp. Cỏ Bốn Lá ngẩn ngơ nhìn trời qua cửa sổ, nàng thở dài quay xuống nói với tôi:
"Trời mưa to nhỉ.”
"Ờ.” Tôi đáp cho có.
"Cậu mang ô không?” Ánh mắt nàng vẻ thăm dò lại mong chờ, tôi thật ngạc nhiên khi đôi mắt ấy có thể bộc lộ rõ nét tâm trạng suy nghĩ của nàng đến vậy.
"Mang.”
"Hôm nay cậu đi xe hay đi bộ?” Tôi khá phiền trước câu hỏi linh tinh của Cỏ Bốn Lá.
"Đi bộ.”
"Vậy mình về với nha.” Cỏ Bốn Lá rạng rỡ hẳn, nàng cười, đôi mắt to tròn nhìn thẳng làm tôi chợt đơ trong một khắc, đôi mắt ấy có gì đó rất thu hút.
"Ờ.” Tôi gật gật rồi cúi xuống tiếp tục chép bài. Lúc nàng quay lên, tôi nghe nàng lẩm bẩm một bài hát gì đó vui tai.
Trống vừa đánh hết giờ, Cỏ Bốn Lá rất nhanh đã cất xong sách vở vào cặp đứng chờ tôi. Tôi vừa ra khỏi lớp nàng đã đến đi bên cạnh.
"Hôm nay trời mưa đẹp nhỉ?” Nàng cười toe toét.
"Mưa đẹp gì? Hâm à?” Tôi đứng ra xa một chút.
"Ờ thì mưa hay mà, nhìn kìa, mưa làm lá cây rơi.” Nàng bật cười rất thích thú, tay đập đập vai tôi.
"Cậu thích ăn kẹo không?” Nàng lại hỏi.
"Hơi hơi.”
"Kẹo gì?”
"Không có loại gì đặc biệt, loại nào cũng thích.”
"Cậu thích màu gì?”
Tôi bắt đầu thấy nàng hơi phiền, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp.
"Màu xanh nước biển.”
"Ồ mình cũng thích màu đấy, chúng ta chung sở thích đó.”
Tôi chỉ biết gật đầu. Tính tình tôi khá trẻ con, nên tôi không thích những người còn trẻ con hơn cả tôi như vậy. Có lẽ thế mà tôi không thích những câu hỏi nhạt nhẽo của nàng.
"Cậu thích bói tay không?”
"Không biết cái đó.”
"Đưa tay đây.” Nàng chìa tay ra, tôi lắc đầu, nàng liền kéo tay tôi đặt lên tay nàng. Quả thực lúc đó tôi hơi sững sờ, con gái gì mà tự nhiên quá.
"Tay cậu bị đau này!” Nàng ngẩng đầu nhìn tôi, mắt nàng lại to tròn.
"Ừm hôm qua bị đứt tay.”
"Làm gì mà hậu đậu thế? Phải cẩn thận chứ, xem nào, mình có băng dán đây, để mình dán cho không vết đứt lại rách ra thì phiền lắm.” Cỏ Bốn Lá nhanh nhẹn mở cặp lấy một cái băng ra, cẩn thận băng cho tôi. Ngón tay nàng nhỏ và mịn, chạm vào tay tôi như có luồng điện rất nhỏ, không rõ ràng nhưng đôi lúc có thể cảm nhận được. Nhìn gương mặt chăm chú của nàng tôi chợt thấy vui vui, chưa có người con gái nào quan tâm tôi như vậy.
"Nhìn gì ghê vậy?” Tôi giật mình mới phát hiện ra mình đã nhìn nàng một lúc lâu, còn nàng thì cười tít mắt.
Sau đó tôi nghiêm túc trò chuyện với Cỏ Bốn Lá, nhận ra nàng rất thú vị. Nàng thích nhiều thứ, khi nói về điều gì đều thể hiện sự nghiêm túc rất thật, nàng giỏi lắng nghe và giỏi trò chuyện, tạo cảm giác vô cùng thoải mái, gần gũi. Đặc biệt, nàng rất thích cười.
Tôi đưa Cỏ Bốn Lá đến ngõ thì tạm biệt, nàng vừa đi giật lùi vừa vẫy tay chào tôi. Đột nhiên nàng vấp vào hòn đá, ngã ra phía sau. Tôi vội vàng chạy lại, thấy mặt nàng nhăn lại.
"Có sao không vậy? Phải cẩn thận chứ.”
"Không sao.” Cỏ Bốn Lá cười tít mắt, phủi phủi vết bẩn trên áo rồi tạm biệt tôi, chạy về nhà. Tôi nhìn bóng nàng lon ton mà bật cười.
Từ hôm ấy, tôi hay để ý Cỏ Bốn Lá trong giờ. Nàng rất lười, trong lớp không ghi chép bài mà thường ngồi ngẩn ngơ, lâu lâu nàng hay nhìn ra cửa sổ, chán thì trêu chọc bạn cùng bàn hoặc quay xuống trò chuyện cùng tôi.
Có lần nàng đổi chỗ xuống ngồi cạnh tôi vì bạn thân của nàng ngồi đằng sau tôi, nàng có thể thoải mái trò chuyện. Nhưng nàng chỉ trò chuyện một chút, sau đó lập tức lăn ra ngủ. Tôi thích nhìn Cỏ Bốn Lá ngủ, đôi mắt to nhắm lim dim, miệng nàng chu lên, má phụng phịu. Gió nhẹ thổi tóc Cỏ Bốn Lá bay bay, nắng vàng chiếu lên người nàng nhẹ nhàng, trông nàng cứ như thiên thần bay qua đây dừng lại nghỉ ngơi…
Cỏ Bốn Lá hay nói, hở ra một chút là nàng nói say sưa. Ban đầu tôi cho rằng Cỏ Bốn Lá thích tôi, vì thế mà nói chuyện nhiều với tôi. Thì ra nàng luôn thân thiện với tất cả mọi người, nàng nói được với rất nhiều thằng con trai cùng lớp, đôi khi tôi tưởng Cỏ Bốn Lá là một cậu con trai thật sự.
Nàng có một thằng bạn thân là con trai, tên Cây Sậy vì nó gầy và cao dong dỏng. Nhiều khi thấy nàng khoác vai nó, dựa vào vai nó ngủ gật, rồi nó mua đồ ăn cho nàng tôi lại thấy khó chịu, chỉ hơi khó chịu thôi!
Nhưng thằng Cây Sậy không phải vấn đề, vấn đề là một thằng khác kia. Thằng Hôi Nách. Thằng Hôi Nách không biết có hôi nách thật hay không, nhưng tôi không ưa nó, nên tôi gọi nó như vậy. Thằng Hôi Nách học lớp bên cạnh, có vẻ ngoài rất điển trai, cao ráo hơn tôi. Nghe nói nhà nó vừa giàu, lại học giỏi, nó được nhiều con gái theo lắm. Thế mà dạo này, nó cứ hay sang lớp hỏi thăm Cỏ Bốn Lá, trêu chọc Cỏ Bốn Lá.
"Ê Cỏ Bốn Lá, có bạn hỏi thăm mày kìa.”
Mỗi lần thằng Cây Sậy hét toáng lên ngoài cửa lớp rồi tủm tỉm chỉ thằng Hôi Nách đang đứng đó tôi lại thấy ngứa mắt. Đã thế thằng Hôi Nách còn nháy mắt một cái với Cỏ Bốn Lá, dù là lúc nháy mắt nó càng thu hút hơn, và tôi vẫn cứ khó chịu trong lòng.
Cỏ Bốn Lá có vẻ như cũng thích thằng Hôi Nách, vì mỗi lần nó đến là Cỏ Bốn Lá lại hớn hở hẳn ra, cười tươi chạy về phía nó. Cứ như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài sống lại giữa đời thực vậy! Tôi tức giận đi ra khỏi lớp, làm ra vẻ lạnh lùng đi qua trước hai người đó. Ấy vậy mà Cỏ Bốn Lá chẳng thèm quan tâm, nàng cứ cười cười với thằng Hôi Nách suốt thôi. Thế là tôi càng tức, tôi quyết tâm giận Cỏ Bốn Lá.
Một tuần liền tôi không nói chuyện với Cỏ Bốn Lá, và nàng thì có vẻ đã nhận ra tôi giận nàng, nàng hỏi:
"Dạo này cậu sao thế?”
"Không có gì.” Tôi lạnh nhạt.
"Không có gì mà như thế à? Dạo này có bài hát nào hay không?” Nàng bắt đầu lân la hỏi chuyện tôi.
"Không. Cậu quay lên đi.” Tôi hơi gắt lên, chợt thấy Cỏ Bốn Lá giật mình, mắt nàng to tròn ngạc nhiên có nét buồn. Chà, tôi chỉ mong mắt nàng đừng lộ rõ cái vẻ tội nghiệp ấy.
"Xin lỗi, dạo này tôi hơi nóng tính.” Tôi nhìn Cỏ Bốn Lá.
"Có chuyện gì à?” Nàng lập tức quan tâm tôi, nhưng mà, nếu là người khác nàng cũng sẽ quan tâm như vậy thôi, nếu là Hôi Nách có lẽ còn quan tâm hơn. Tôi lắc đầu cười khổ. Giá mà tôi biết được tình cảm của nàng nhỉ. Giá mà nàng cũng cười với tôi như cười với Cây Sậy, với Hôi Nách…
Trường tôi tổ chức một chương trình giao lưu văn nghệ giữa các khối lớp. Lớp tôi và lớp Hôi Nách phải cùng nhau chuẩn bị vài tiết mục. Tình cờ hơn, nhóm tôi và nhóm Hôi Nách cùng một đội. Chúng tôi được phân đóng một vở kịch.
Vở kịch Hoa Linh Lan.
Cỏ Bốn Lá được chọn đóng Hoa Linh Lan, vì nàng có ngoại hình tầm thường giống nhân vật đó, và nàng diễn xuất khá tốt.
Cô bạn ngồi gần tôi vào vai Công chúa, tên gì đó tôi không quan tâm lắm.
Tôi thì may mắn được đóng vai Hoàng Tử, tôi vui lắm, vì tôi và Cỏ Bốn Lá có thể đóng cặp với nhau.
Rất may hơn nữa, thằng Hôi Nách đóng vai thằng gù xấu xí.
Tôi cười hả hê suốt mấy ngày khi nghĩ đến cảnh mình và Cỏ Bốn Lá nắm tay nhau hạnh phúc, còn thằng Hôi Nách thì phải khom lưng như ông cụ nhìn chúng tôi.
Điều bất ngờ duy nhất là tôi chưa đọc kịch bản. Và kịch bản thì tôi và thằng gù (tức thằng Hôi Nách) cùng say đắm Công Chúa, nhưng tôi sẽ cưới Công Chúa và thằng gù thì chết. Còn Cỏ Bốn Lá, nàng chỉ xuất hiện có vẻn vẹn mấy giây cuối của vở kịch, lại là cảnh ôm xác thằng gù khóc.
Tôi càng nghĩ càng buồn tủi. Cỏ Bốn Lá thì ngược lại, dù chẳng được nói câu nào nhưng nàng vui vẻ ra mặt, nàng đã nhanh chóng tập trước và đi tìm cả quần áo đẹp để mặc.
Ngày diễn, tôi cũng chăm chút rất cẩn thận. Cỏ Bốn Lá thì xinh miễn chê, ít nhất là trong mắt tôi, à có thể là cả trong mắt thằng Hôi Nách nữa. Thằng Hôi Nách cũng đẹp trai vô cùng, nó mặc chiếc áo rách rưới lên người nhưng cũng không kém phần khi đứng gần Hoàng Tử là tôi.
Vở kịch kết thúc, tôi chẳng muốn kể nhiều vì tôi cũng không có gì ấn tượng. Cả vở kịch tôi chỉ chăm chăm vào Cỏ Bốn Lá mặc chiếc váy màu trắng đeo bờm hoa cười rạng rỡ lúc cuối. Khi nàng khóc, tôi thấy nàng càng thêm xinh đẹp. Diễn xong, nàng quay ra cười với tôi, tôi chợt thấy hạnh phúc trong lòng.
Tiết mục của chúng tôi giành giải Nhì, tôi tặng cho Cỏ Bốn Lá một bông hoa màu trắng bằng nhựa.
"Vui nhỉ.” Nàng quay sang nhìn tôi nói.
"Ừ.” Tôi gật gật.
Một lúc sau, tôi bảo nàng.
"Hôm nay… xinh đấy!”
"Há?” Nàng quay ra, đôi mắt lại mở to tròn xoe. Rồi nàng lại cười. "Hehe mình biết mà, cảm ơn Hoàng Tử nha! Hoàng Tử cũng đẹp trai lắm.”
"Có đẹp hơn thằng gù không?” Tôi hỏi. Nàng có vẻ hơi bối rối.
"Đẹp hơn chứ. Hoàng Tử là Hoàng Tử, phải đẹp hơn thằng gù xấu xí rồi.”
"Vậy Hoa Linh Lan thích Hoàng Tử hay thằng gù?” Tôi gặng hỏi, cố gắng không để lộ sự hồi hộp.
Cỏ Bốn Lá ngẩn ngơ một lúc, rồi nàng cười.
"Hoa Linh Lan không thích sự cô độc, Hoa Linh Lan thích được yêu…”
"Hả?”
"Thì sự tích Hoa Linh Lan nói vậy đó.” Nàng gật gù.
"Vậy cậu thì thích Hoàng Tử hay thằng gù?” Tôi bực bội hỏi thẳng.
"Mình thích Hoa Linh Lan.” Cỏ Bốn Lá cười khì rồi chạy vụt đi.
Lớp tôi có một thông lệ, cứ cuối tháng sẽ tổ chức sinh nhật cho các bạn trong tháng. Tháng này là sinh nhật Cỏ Bốn Lá.
Trưa thứ Bảy, cả lớp tụ họp đông đủ. Lớp trưởng mang một chiếc bánh gato to bự và một túi đầy bánh kẹo về. Cả lớp hò reo. Tôi thấy Cỏ Bốn Lá cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo. Gần đây tôi thấy nàng hay buồn vu vơ, không hay nói như trước. Chẳng lẽ nàng đang buồn?
Cả lớp hát bài Happy Birthday và cắt bánh, Cỏ Bốn Lá vẫn cười, vẫn là nụ cười gượng gạo đáng ghét.
Mọi người có chuẩn bị hoa và quà cho những bạn sinh nhật, tôi lập tức tranh lấy phần quà có ghi tên: Cỏ Bốn Lá. Tôi chạy nhanh về phía nàng, chìa hộp quà màu hồng nhỏ nhỏ cho nàng. Nàng nhìn tôi rồi bật cười, nụ cười thật của nàng. Rồi tôi lại đưa thêm một hộp quà giấy gói màu xanh, là giấy gói hình cỏ bốn lá!
"Đây là…” Cỏ Bốn Lá ngạc nhiên.
"Màu hồng là quà của lớp, màu xanh là quà của tôi.” Tôi ngượng ngùng. Còn nàng thì cười híp mắt gật gật, rồi nàng cất hai món quà cẩn thận.
"Ra ăn bánh đi.”
"Ừ.” Cỏ Bốn Lá liền cầm tay tôi kéo đi.
Tôi nhìn nàng ăn mà bật cười, nàng cứ cầm cả miếng bánh bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, mà lớp tôi đứa nào đứa nấy đều vậy cả. Nàng thấy tôi cười thì cầm miếng bánh xoa lên mặt tôi, tôi liền làm lại, bôi lên má nàng. Tôi còn lấy bánh vào hai bàn tay, bịt mắt nàng từ phía sau. Cỏ Bốn Lá hét ầm lên rồi cố gắng cấu vào bụng tôi. Tôi thả nàng ra, nàng im lặng làm tôi hơi sợ. Đột nhiên nàng cười lớn.
"Đồ Chim Sẻ đáng ghét, tới đây.” Rồi nàng cầm cả chiếc bánh to đập thẳng vào mặt tôi!
Sau buổi sinh nhật nhỏ, tôi và Cỏ Bốn Lá đi bộ về nhà. Cả chặng đường Cỏ Bốn Lá không nói câu nào, không khí có phần ngượng ngập.
"Chim Sẻ này…” Đột nhiên nàng mở lời.
Tôi quay sang Cỏ Bốn Lá, nàng đang ngắm nghía hộp quà của tôi trên tay, ngón tay nàng vuốt nhẹ lên những cây cỏ bốn lá trên giấy gói. Rồi nàng cười rất nhẹ.
"Có một chuyện mình muốn nói với cậu.”
"Chuyện gì vậy?”
"Thì là… mình sắp chuyển đi rồi.” Cỏ Bốn Lá cười như không, tôi thấy mắt nàng long lanh ứa nước. Nàng sắp đi? Đi đâu chứ? Đi mãi luôn ư?
Tôi có bao nhiêu điều muốn nói mà không cất nổi một câu. Tôi im lặng nhìn Cỏ Bốn Lá, nàng mặc áo sơ mi trắng cộc tay, tóc nàng buông xoã, má vẫn dính chút bánh kem… Cỏ Bốn Lá, người con gái vốn đơn giản dễ thương lại có thể trầm tư như thế, nụ cười nàng lại có thể phức tạp đến vậy…
"Cỏ Bốn Lá này, ừm, đi ăn không?” Tôi rụt rè như người ta đi ăn trộm hỏi đường chạy trốn, mà quái lạ, tôi việc gì phải hồi hộp như thế chứ.
"Đi ăn á? Giờ này mình phải về ăn trưa với ba mẹ.” Cỏ Bốn Lá nghiêng đầu, rồi như nghĩ ra điều gì đó, nàng cười. "Để mình gọi về xin phép.”
Tôi nhanh chóng gật đầu háo hức. Một lúc sau, Cỏ Bốn Lá hét lên vui mừng.
"Đi thôi!”
Quán ăn nhỏ.
Tôi ngồi đối diện Cỏ Bốn Lá, nhìn nàng nhấp nhẹ một ngụm trà sữa thái rồi lại trầm mặc.
"Ăn nhiều vào, sau này đi nơi khác làm sao đồ ăn ngon bằng được. Phải tranh thủ bồi bổ lúc chưa muộn.” Nói rồi tôi cầm một miếng pizza bón cho nàng. Ban đầu nàng còn ngượng không ăn, nhưng một lúc sau liền há miệng đón miếng pizza. Tôi không biết vì sao lúc ấy lại có can đảm đến mức đút đồ ăn cho người con gái mình thích như vậy nữa?
Cỏ Bốn Lá bị dính sốt vào mũi, nàng chỉ cần đội cái mũ chóp là sẽ giống hệt như một chú hề. Tôi bật cười. Nàng đỏ mặt.
"Hừ chả có gì đáng cười cả.”
"Haha trông cậu như thế này dễ thương hơn đó.”
"Đừng trêu mình, mình… mình… mình uống nước của cậu.” Cỏ Bốn Lá nói xong liền cầm trà sữa của tôi lên mút.
"Không cho, đồ con gái tham ăn.” Tôi giành lại, mút một ngụm to trà sữa suýt sặc.
"Nè, uống chung ống hút thế là sao hả?” Nàng mắng, tôi giật mình nhận ra, chúng tôi vừa dùng chung ống hút ư? Thế là trong lòng tôi cứ vui vui.
"Thì dùng chung ống hút nghĩa là gia đình đấy.” Tôi cười tít mắt, chợt thấy Cỏ Bốn Lá mặt đỏ bừng miệng cười tủm tỉm.
"Sau này, Chim Sẻ có quên mình không?” Cỏ Bốn Lá ngồi xoay xoay chiếc ô trong ly kem, ngẩng đầu hỏi tôi.
Làm sao mà tôi quên nàng được. Nàng là mối tình đầu của tôi mà.
"Quên luôn.” Tôi trêu.
"Thật à?” Đó, tôi đã nói là nàng rất cả tin mà. Mắt nàng loé lên một tia buồn buồn. Tôi cười xoa đầu nàng.
"Tôi không bao giờ quên Cỏ Bốn Lá đâu.”
"Mình cũng không bao giờ quên Chim Sẻ.”
Tự nhiên nghe câu ấy của Cỏ Bốn Lá, tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Có lẽ nàng không nói thế với Cây Sậy, không nói thế với thằng Hôi Nách chăng? Hoặc có nói, cũng không dùng ánh mắt và giọng thật lòng như vậy chứ?
Ngày chia tay Cỏ Bốn Lá đến rất nhanh. Nàng mặc áo phông màu xanh lục đứng dưới gốc cây phượng, phượng mùa này chưa nở, lá xanh mướt như màu áo của nàng.
"Cỏ Bốn Lá, đi mạnh khoẻ.” Tôi xoa đầu nàng, mỉm cười. Tôi khi ấy không hiểu rõ sự chia ly là gì, càng không hiểu rõ người con gái mình yêu ra đi sẽ thế nào, nên tôi không thể hiểu nổi cảm xúc của mình ngày hôm ấy. Chỉ biết là, thực sự rất buồn!
"Tạm biệt, Chim Sẻ!” Cỏ Bốn Lá nhìn tôi, ánh mắt long lanh nước, nàng cười tươi lắm, cười như khóc vậy.
"Người ta tin rằng, mỗi cánh của loài cỏ bốn lá đều tượng trưng cho một thứ: cánh lá đầu tiên là sự trung thành, cánh lá thứ hai là hi vọng, cánh thứ ba dành cho tình yêu và cánh cuối cùng là sự may mắn. Chính vì vậy, người nào tình cờ có được một chiếc cỏ bốn lá chính là đã có được cho mình cánh thứ tư – sự may mắn.”
Tôi tặng Cỏ Bốn Lá một cuốn sổ tay nhỏ, có bìa màu xanh lục, tôi còn gấp giấy thành hình cỏ bốn lá kẹp vào bìa…
Bên trong tờ giấy hình cỏ bốn lá, tôi đã đem giấu một bí mật. Biết đâu một ngày nào đó, Cỏ Bốn Lá của tôi sẽ tình cờ thấy được bí mật nhỏ ấy, tôi tự nhủ nàng sẽ thế nào?
Có lẽ vào một ngày đẹp trời, Cỏ Bốn Lá sẽ thấy, bí mật của Chim Sẻ…
"Cỏ Bốn Lá, tôi thích cậu!”
Vote Điểm :12345