»  
»  
09:45, 01/08/2015

Bí Mật Của Hoa Hồng
✿ Người Đăng: hoahongxanh

1.094 Lượt Xem 12 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Bí Mật Của Hoa Hồng

Phải chăng anh mang đến mùa thu

Cho ngàn bông hoa nhẹ nhàng nở rộ?

Phải chăng anh mang bao phép lạ

Đưa em trở về với tuổi hai mươi?

------------------------------------------------------------------------

Cơn mưa mùa hạ kéo dài không biết bao giờ sẽ ngừng lại. Những giọt nước mắt của tôi cũng chẳng biết bao giờ sẽ thôi rơi. Mưa ngày càng lớn, lòng tôi cũng càng thêm nặng trĩu. Ngày hôm qua, chỉ mới hôm qua thôi, tôi vẫn còn vui vẻ bên Đăng- mối tình đầu của tôi. Nhưng chỉ sau một ngày, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. "Chia tay” – điều mà Đăng đã nói với tôi vào sáng này, điều đã cuốn đi bao hi vọng, bao niềm vui của tôi.

****

Tôi và Đăng quen nhan khi vào đại học. Chúng tôi học khác khoa và biết nhau qua một vài người bạn. Ngày mà chúng tôi trở thành một cặp là ngày 14/2 – ngày Valentine. Với tôi, đó là ngày mở ra một thế giới mới với sự hiện diện quan trọng của Đăng trong cuộc sống của tôi. Hơn một năm- khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để chúng tôi hiểu hầu như trọn vẹn về nhau. Suốt quãng thời gian ấy không hề có chuyện gì quá to tát để tình cảm của chúng tôi rạn nứt. Chúng tôi có cãi cọ, giận nhau nhưng tất cả đều được giải quyết ngay sau đó. Tôi đã cho rằng Đăng sẽ là người cùng tôi đi đến tận cùng của cuộc sời này. Nhưng một câu nói đã phá vỡ tất cả: " Xin lỗi, mình chia tay đi. Chúng ta có lẽ không thuộc về nhau.”

Phải chăng Đăng đã yêu một cô gái khác? Phải chăng tôi làm cậu ấy chán? Hay vốn dĩ chúng tôi không thuộc về nhau như cậu ấy nói?

Tuổi 19 của tôi có nhiều màu sắc, mùi vị. Có màu hồng của niềm vui, hạnh phúc và cũng có vị mặn đắng của sự chia ly.

-------------------------------------------------------------------------

Tôi thức dậy thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là mẹ và anh trai. Mẹ nói rằng tôi bị cảm lạnh vì ở ngoài mưa quá lâu. Một người con trai đã đưa tôi vào bệnh viện rồi gọi điện cho ba mẹ.

"Sao con ngốc thế? Vì một thằng con trai mà tự làm khổ mình,” Mẹ vuốt nhẹ tóc tôi.

"Con xin lỗi vì làm mẹ lo…” Tôi rúc đầu vào người mẹ nhứ ngày còn bé.

"Đấy…đã bảo trước là yêu anh thôi mà không nghe, lại đi yêu thêm thằng khác. Bây giờ hay rồi” Anh trai thở dài ngán ngẩm

"Xùy…yêu anh để em khổ cả đời à?” Tôi lườm anh

"Thối đi cô…anh của em là tuyệt nhất, yêu anh là hạnh phúc đấy.”

"Không thèm…cái đồ tự sướng quá đà sa tự kỉ.” Tôi bĩu môi

Anh nhảy dựng lên: " Đấy đấy mẹ xem, con gái mẹ nó không phải dạng vừa đâu.”

Cả mẹ và tôi đều bật cười thành tiếng. Căn phòng ngập tràn tiếng cười, nỗi buồn trong tôi bỗng chốc tan biến. Tôi luôn có gia đình bên cạnh, đó là một hạnh phúc lớn lao.

Mùa thu đến rồi đi một cách bất chợt. Như cuộc tình của tôi và Đăng, đến trong sự ngớ ngàng và cũng đi trong sự ngỡ ngàng.

Để quên đi mọi thứ, tôi dành gần như trọn vẹn thời gian vào các diễn đàn mạng, vào game và kết thêm nhiều bạn mới trên các mạng xã hội. Nhưng những thứ đó chỉ giúp tôi quên đi nỗi buồn khi mặt trời chưa chạy trốn. Còn khi màn đêm ngự trị, tôi vẫn cô đọc, vẫn khóc thầm lặng, vẫn đám vào nỗi nhớ mênh mông. Tôi đã rơi xuống vực thăm tăm tôi mà không có lỗi thoát.

-------------------------------------------------------------------

Trở lại trường sau kì nghỉ Tết, tôi lại bắt tay vào việc học tập. Ngày đầu tiên, tôi nhận được một lá thư cùng một bông hoa hồng. Chủ nhân của lá thư chính là người đã đưa tôi vào bệnh viện một thời gian trước. Lạ là người đó giấu tên.

"Hãy nhớ rằng cuối mỗi con đường đều có ánh sáng

Sau những giọt nước mắt sẽ có những nụ cười

Sẽ có cầu vồng cho những ngày mưa

Sẽ có hoàng hôn cho những ngày nắng

Và vẫn con ai đó yêu thương bạn trong cuộc đời này…”

Rồi thời gian sau đó, ngày đầu tuần nào tôi cũng nhận được một bồng hồng cùng một bức thư từ Superman (cái tên mà tôi đặt cho người đó). Dường như việc chờ và nhận thư đã trở thành một thói quen không thể thiếu của tôi. Anh ấy lắng nghe tôi, thông cảm, sẻ chia cùng tôi mọi chuyện.

----------------------------------------------------------------------

Tuổi 20 của tôi có sự hiện diện của Tường Minh. Đó là một cậu bạn "mới toanh” vì năm nay cậu ấy mới đăng kí chuyển sang học ở khoa của tôi. Theo lời nhận xét của mọi người thì Tường Minh trầm tính, ít nói và có chút lạnh. Chỉ vậy thôi, tôi không chú ý nhiều đến cậu ấy.

Nỗi đau dường như đã chẳng còn qua sâu khi Đăng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cậu ấy đi du học. Công việc hàng ngày của tôi cũng chỉ vùi đầu vào đống sách vở. Hay thời gian rảnh thì lang thang trên mạng để không nghĩ vẩn vơ. Đầu tuần thì chờ đợ hoa hồng và thư hồi đáp của Superman.

Tường Minh bắt chuyện với tôi lần đầu tiên. Vì đó là buổi làm việc theo nhóm. Chúng tôi cùng thảo luận, xây dựng và thực hiện ý tưởng. Rồi dần dần, các cuộc nói chuyện của chúng tôi nhiều hơn, kéo dài hơn và thoải mái hơn. Tôi nhận ra cậu ấy cũng dễ gần, cũng hay đùa như bao người khác. Chúng tôi cũng cũng nhau trao đổi các bài học, cũng dành nhiều thời gian hơn đi chơi với nhau. Tôi và cậu ấy đi vào các nhà sách, những quán kem, đồ ăn vặt vỉa hè,…Đôi lúc thì ngồi bên bờ hồ nói chuyện phiếm. Cậu ấy cũng hay tặng tôi mấy món đồ linh tình như chú gấu bông, dây móc khóa,…và bảo vì con gái ai mà chẳng thích những thứ này. Và còn có cả những lần nói chuyện khiến tôi khó hiểu:

"Thảo Linh, cảm ơn cậu rất nhiều.”

"Sao? Nhưng vì điều gì?”

"Vì đã cũng tớ học bài, cùng tớ đi chơi. Và quan trọng hơn là cậu đã cười nhiều, mặc dù có lẽ là ít hơn trước.”

Câu nói của Tường Minh khiến tôi không khỏi bàng hoàng.

"Tớ biết cậu vẫn còn buồn vì quá khứ nhiều lắm. Con người mà, ai cũng có quá khứ. Nó có thể để lại cho con người ta nỗi đau nhưng lại dạy cho con người ta những bài học. Nên đừng bắt mình phải chịu nỗi đau, cũng đừng tự làm khổ mình nữa.”

"Tớ….”

"Đừng giấu nỗi buồn mà hãy chia sẻ ra để nhẹ nhõm hơn. Cậu biết tớ sẽ luôn sẵn sàng nghe cậu tâm sự mà.” Minh cười dịu dàng.

Các câu nói của cậu ấy cứ tiếp diễn khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Cậu ấy biết chuyện của tôi sao?

"Cảm ơn cậu. Nhưng mà…sao cậu lại nói những câu này? Cậu biết về chuyện của tớ sao? Từ bao giờ vậy? Chúng ta đâu có học cùng nhau năm ngoái?”

Cậu ấy quay mặt ra hướng khác, tôi nhận ra vẻ lúng túng trên khuôn mặt ấy. Nhưng Tường Minh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.

"Có những chuyện một khi người ta đã muốn biết thì nhất định sẽ biết được.”

Rồi cậu ấy nở một nụ cười, nhẹ như tia năng buổi sớm. Chẳng hiểu sao khi nhìn cậu ấy cười, tôi lại thấy bối rối.

Nhưng tôi luôn băn khoăn một điều. Phải chăng tôi đang lợi dụng Tường Minh? Tôi chỉ đang tìm nguồn vui từ cậu ấy để giúp mình thoát khỏi quá khứ? Khi mà tôi không thể xác định được rốt cuộc mình đối với Tường Minh là như thế nào. Tôi hỏi Superman về ý nghĩ ấy. Nhưng một tuần sau đó, tôi không hề nhận được thư hồi đáp, chỉ có một bông hoa hồng vẫn nằm yên bình trong hòm thư trước cửa.

----------------------------------------------------------------------------

Khoảng cách giữa tôi và tường Minh ngày một gần hơn. Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nghĩ về cậu ấy nhiều hơn, và dĩ nhiên là cả tưởng tượng về Superman ngoài đời nữa. Có lần Superman hỏi tôi nghĩ về Tường Minh như thế nào, khi ở bên cậu ấy tôi có thấy vui không. Cậu ấy dịu dàng và tốt bụng, tôi thấy yên bình khi ở bên cậu ấy, mọi thứ nhẹ bẫng không chút nặng nề. Cảm giác cứ mơ hồ và chưa thật sự rõ ràng. Nhưng có một điều chắc chắn, tôi thấy rất vui khi nói chuyện với Superman. Anh ấy lúc nào cũng có cách làm tôi thấy yêu cuộc đời hơn, dù chỉ qua những dòng thư. Nếu là trước đây, tôi đã nghĩ mình thích anh ấy, hoặc cả Tường Minh nữa. Nhưng thích 2 người một lúc thì thật buồn cười. Nên có lẽ tôi chẳng thích ai thực sự trong 2 người họ. Vì tất cả chỉ lưng chừng, mỗi người lại mang cho tôi 1 thế giới, thực ảo, nhưng tôi đều cần.

Thi thoảng, tôi lại thấy Tường Minh ngồi một mình hí hoáy viết gì đó vào cuốc nhật kí màu đen rồi nhìn ra ngoài của sổ cười vu vơ.

Chuẩn bị về nhà thì chợt nhớ ra mình quên sách trê giảng đường, tôi vội quay trở lại lấy. Tường Minh cũng để quên cuốn nhật kí trong hộc bàn. Tôi cầm lên định cho vào cặp để mai trả cho cậu ấy nhưng lại tò mò về nọi dung bên trong. Tôi mở ra, lật từng trang, từng trang. Và không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Những câu chuyện của hai chúng tôi đều được Tường Minh cẩn thận ghi lại. Cậu ấy đã để ý tôi từ rất lâu, nhưng bên cạnh tôi đã có 1 người, và cậu ấy chẳng còn cơ hội. Chuyển khoa cũng vì muốn được học cùng tôi, muốn làm cho tôi vui, muốn tôi lại cười như trước. Lí do mà cậu ấy nói mấy lời hôm trước là đây sao? Chỉ cần tôi vui, cậu ấy chấp nhận yêu đơn phương.

Trở về từ giảng đường Đại Học, tôi nghi hoặc về thứ tình cảm mình dành cho Tường Minh. Sao khi đọc được những dòng ấy, một thứ cảm xúc vui vui khó tả cứ trào dâng. Bất chợt tôi nhìn thấy một dáng người rất đổi quen thuộc. Đó là Tường Minh. Cậu ấy đang làm gì ở hòm thư nhà tôi? Tôi vào núp vào đằng sau cây cổ thụ và quan sát. Cậu ấy đặt một lá thư cùng một bông hao hồng vào đó và vội vã rời đi. Là thật sao? Người đã đưa tôi đến bệnh viện, giúp tôi có niềm tin, chia sẻ cùng tôi và làm cho tôi cười mỗi ngày chính là Tường Minh – người mà tôi đã từng nghĩ mình đang lợi dụng để tìm nguồn vui.

Sao cậu ấy không trách tôi? Sao cậu ấy không nói cho tôi biết? Bầu trời bống tối sầm lại. Tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng mình nặng trĩu.

-------------------------------------------------------------------------

Tường Minh chính là người đã cứu tôi khỏi vực thăm mà tôi ngã xuống, đã mang tôi trở lại với tuổi 20, đã đánh thức tâm hồn tàn lụi vì quá khứ của tôi. Tôi nằm trên giường nhớ lại những gì đã qua giữa tôi và Tường Minh. Tôi cười nhưng sao nước mắt cứ không ngừng chảy ra, chẳng thể kìm lại được. Tôi đã lợi dụng tình cảm của cậu ấy bấy lâu nay, đã làm tổn thương cậu ấy bấy lâu nay. Vậy thì tôi có khác gì Đăng đâu chứ. Tôi cũng ích kỉ, nhỏ nhen, cũng không chịu nghĩ cho cảm xúc của người khác. Thiên sứ tình yêu đã ban tặng cho tôi thứ tình cảm trong sáng và rất đỗi chân thành ấy mà tôi không hề hay biết. Mà hình như là không chịu thừa nhận.

Tôi đã gạt đi tình cảm của cậu ấy, cố gắng nắm lấy niềm vui cho bản thân mà không hề biết tim mình bấy lâu này đã mở cửa để chào đón một tình yêu mới. Tường Minh phải chăng chính là mảnh ghép khiến bức tranh cuộc đời tôi hoàn chỉnh?

Những giọt nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt tôi, rơi cuống những lá thư trước mặt. Rất khẽ! Khẽ như tình cảm mà Tường Minh dành cho tôi vậy. Tim tôi quặn lại. Tôi khóc thổn thức.

Ngày mai, tôi nhất định sẽ nói với cậu ấy tất cả.Tôi sẽ nói với cậu ấy tình cảm thực sự mà tôi đã không dũng cảm thừa nhận. Rằng một đứa con gái ngốc đã trót thích một chàng trai ngốc. Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy, mong Tường Minh tha thứ. Và rồi cậu ấy sẽ….

----------------------------------------------------------------------

* Tình yêu là thứ tình cảm tự nhiên nhất. Sẽ chẳng biết khi nào nó đến và đến theo cách nào. Thứ tình cảm ấy dù đã khoác chiếc áo tàng hình thì rồi cũng sẽ lộ ra….*

Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile