"Chuyến xe buýt ma"
"Tác giả: Trần Quang Minh"
Tôi là sinh viên từ Đồng Tháp lên Sài Gòn học. Đường xá đối với tôi còn lạ lẫm lắm. Khi đó, tôi vừa gặp lại được một người bạn tên là Nhì học chung thời trung học với tôi. Tôi mừng lắm vì ở nơi lạ lẫm này lại tìm thấy được người bạn cũ thì hay biết bao. Đến ngày chúng tôi vào học đầu tiên, mọi việc diễn ra bình thường không có gì lạ. Cho đến một tháng sau, khi tôi đã quen từ từ đường lối trên Sài Gòn này thì có một chuyện kì lạ xảy ra. Sáng hôm ấy, tôi cũng đi xe buýt đi học như mọi khi cùng với Nhì, chúng tôi cùng đi cùng cười nói vui vẻ. Tan học, khoảng 5 giờ chiều, chúng tôi còn phải đi học thêm đến hơn 7 giờ mới đi về. Đêm ấy, ngoài đường vắng vẻ lắm, tìm được một chiếc xe buýt thật là khó khăn. Đến gần nửa tiếng đồng hồ sau thì có một chiếc xe buýt màu đỏ sẫm như máu chạy đến, chúng tôi mừng rỡ ngoắc tay ngay. Chiếc xe ngừng lại và cửa tự động mở ra, chúng tôi lên xe với niềm vui vì may mắn đã tìm được một chiếc xe buýt để về. Vừa bước vào, một làn hơi lạnh chạy dọc sương sống khiến tôi lạnh buốt, nhìn quanh thì trong xe không có máy lạnh thì tại sao lại lạnh như thế nhỉ. Tôi với Nhì bước vào, ngồi ngay vào hàng ghế cuối, tôi nói nhỏ với thằng Nhì:" Ê mày! Chiếc xe này u ám và yên tĩnh quá, lại hơi tối và dơ dáy quá, tao thấy ghê quá mày ơi!". Thằng Nhì cười lớn và nói lại:" Mày sợ cái gì thằng điên, còn có tài xế mà, yên tâm đi có tao ở đây đừng có sợ, vì cái xe buýt này tồi tàn nên nó mới ế thế này." Nó nói thì tôi cảm thấy yên tâm hơn được phần nào. Mà nhìn kĩ lại chiếc xe vắng vẻ không có một ai thật đáng sợ. Chiếc xe buýt chạy mãi mà vẫn chưa đến, tôi bước đến hỏi chú tài xế:" Chú ơi sao vẫn chưa đến vậy, đã hơn 10 giờ rồi đấy, nhà cháu đâu có xa thế?" Chú tài xế im lặng một cách ghê rợn, tôi không dám hỏi tiếp đành chờ xem chú ấy chạy đi đâu. Đến gần 11 giờ, tôi mệt quá nên đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, chiếc xe buýt dừng lại, vì thắng gấp nên khiến tôi giật cả mình. Tôi gọi thằng Nhì kêu nó ra xem ông ta chở mình đi đâu thế không biết. Nhìn ra cửa sổ thì thấy toàn một màu đen. Tôi và nó vội bước ra xem thử, thì ra đây là một nơi hoang vắng, toàn là mồ mả, nghĩa trang, thật hãi hùng trước cảnh đó. Tôi với nó lên hỏi tài xế thì ông ta đã biến mất tự lúc nào rồi. Tôi sợ quá chẳng biết làm sao để về nhà đây. Tôi với thằng Nhì đi lang thang tìm lối ra nhưng vẫn không tìm được. Đột nhiên nó la lên:" Ê chiếc xe buýt mất tiêu rồi kìa!". Nó làm tôi giật cả mình, quay lại thì chiếc xe buýt đã biến mất thật rồi. Tôi sợ quá, chẳng biết phải làm gì. Tôi kiệt sức nên ngồi xuống đất thở hổn hển. Rồi thằng Nhì nói:" Chắc đêm nay tao với mày ngủ ở đây rồi." Tôi cũng nghĩ như nó vậy vì bây giờ không có đường nào để ra cả. Tôi mệt quá ngủ trước nó, còn nó thì vẫn đi quanh quẩn đó để tìm có chiếc xe nào chạy vào đây không, nhưng tôi biết trong lòng nó vẫn nghĩ rằng ai lại điên khùng chạy xe vào đây chứ. Nó có vẻ tuyệt vọng nên cũng ngồi xuống nghỉ một lát rồi cũng ngủ thiếp đi. Đến 12 giờ khuya, bỗng tôi thức dậy, chẳng thấy thằng Nhì đâu cả. Tôi hoảng hốt chạy đi tìm nó, nếu mà nó cũng mất tích thì chỉ còn một mình tôi ở đây thật ghê rợn. Tìm mãi mà không thấy, tôi bỏ cuộc ngồi xuống thở hổn hển. Bỗng tôi nghe tiếng bịch bịch, những bước chân nặng nề đang bước tới đây. Tôi ngước lên nhìn thì thấy thằng Nhì, người nó toàn máu me đang chạy về phía tôi, nó vừa chạy vừa kêu to:" Chạy đi Minh, chúng đuổi tới rồi, chạy đi, chạy mau..." Nó kiệt sức và ngã xuống, tôi nhìn thấy sau lưng nó một bóng đen đang đuổi theo, nó nhìn thấy tôi, đôi mắt nó lồi ra máu chảy ròng ròng, khuôn mặt nức nát, người toàn máu me, không có đôi chân. Nó tiến thẳng về phía tôi, tôi sợ quá chạy nhưng chạy không nổi nữa. Tôi ngã xuống mặt cho số phận, con ma đó tiến tới gần, nó ngồi xuống trước mặt tôi, đưa tay bóp lấy cổ của tôi xiết thật chặt. Tôi biết mình thế nào cũng chết nên không một chút quậy quọ. Rồi đột nhiên tôi nghe tiếng kêu của thằng Nhì:" Minh! Minh! Mày dậy đi, mình đi về nè, không dậy là tao bỏ à." Tôi mở mắt ra thì thấy nó đang nhìn tôi, tôi ngồi dậy, thì ra nãy giờ chỉ là một giấc mơ, giấc mơ thật kinh khủng. Thằng Nhì kéo tay tôi chạy thật nhanh và nói lớn:" Mau! Chiếc xe sắp đi mất rồi." Tôi chưa tỉnh ngủ, nhìn về phía trước thì thấy một chiếc xe buýt màu xanh đọt chuối đang chạy về hướng tôi và thằng Nhì. Nó ngoắc tay như mừng rỡ vì tìm được lối thoát. Chiếc xe dừng lại, chúng tôi lên xe, mùi xe và không khí trong xe thật là ấm áp. Ông tài xế thân thiện hỏi chúng tôi về đâu và thằng Nhì vội chỉ ngay về kí túc xá của chúng tôi. Trong xe này vẫn vắng vẻ không có ai, tôi liền hỏi ông tài xế tại sao lại như vậy. Ông ấy nói:" Mới sáng sớm chưa có ai đi xe đâu các cháu à, mà các cháu tại sao lại ở trong nơi hẻo lánh thế này vậy?" Chúng tôi nói thật cho ông tài xế nghe về toàn bộ sự việc đêm qua. Ông tài xế nói rằng:" Chỗ này thường có một chiếc xe buýt màu đỏ sẫm gặp tai nạn, trong đó chỉ có tài xế vì đang ngủ gục và may là không có vị khách nào. Vì chết oan nên ông ta lưu luyến cuộc đời của mình nên cứ đêm đến là lái xe chạy các chỗ có bóng tối và rước khách đến chỗ này để làm bạn với mình. Vì lúc ông ta chết cảnh sát không tìm được cái xác của ông ta nên mới không thể siêu thoát." Thế tôi lại vội hỏi tiếp:" Ông ta chết ra sao?" Ông tài xế trả lời:" Ông ta đâm vào một ngôi mộ khi ngủ say, chiếc xe lật ngửa và ông ta bay ra ngoài, máu chảy khắp đường nhưng không biết cái xác rơi ở đâu và đến nay vẫn chưa tìm thấy." Nghe ông tài xế nói thế tôi liền nghĩ đến giấc mơ đêm qua, thì ra bóng ma đó chính là ông tài xế đêm qua lái chiếc xe buýt màu đỏ sẫm." Tôi và thằng Nhì được một cú hoảng hồn. Về đến kí túc xá, tôi và thằng Nhì đều mệt nhừ nên xin nghỉ một bữa ở nhà ngủ cho lại sức. Đến bây giờ, mỗi lần chạy ngang đó hoặc nhớ lại chuyện lúc đó tôi còn thấy rợn cả người. HẾT