Cái ánh nắng yếu ớt của mùa thu cố gắng len lỏi, cái gió lạnh se se làm nức lòng người, cái đám lá vàng rụng đầy nơi sân hiên..
" Hôm nay gió lên rồi, cô gái của chúng ta vẫn ăn mặc như mùa hè đó sao? "
Em
ấy vẫn xinh lạ thường, đôi mắt hồn nhiên đầy hi vọng, trên tay vẫn khệ
nệ chồng sách như ngày đầu tôi gặp.. Đã 1 tháng tôi nhìn em trong sự
lặng lẽ, chẳng dám bước đến gần chào một tiếng, chỉ đơn giản là được trở
thành một hậu duệ thầm lặng của em. Khi em cần, khi em khó khăn, thật
là lúc vất vả cho tôi vì không thể nắm bắt tất cả. Nhưng may mắn hơn, em
gắn bó với nơi có tôi - thư viện trường :> Khi em bước đến, là khi
hàng trăm triệu nơ ron thần kinh tôi giãn ra, tôi vẫn thường cười một
mình như một người điên khi thấy hôm đó em vui, nhưng sẽ thật khủng
khiếp nếu hôm đó trong đôi mắt em thoáng có nét buồn..
Nếu dùng
một từ để diễn tả cảm xúc lần đầu gặp, có lẽ đó là " Thất thần " Phải
vậy, tôi từng nghĩ " Người gì mà gầy thế, nhìn như kiểu mấy bộ xương khô
trong mấy phim tôi vẫn xem giết thời gian ấy" Đại loại vậy, thế mà
chẳng hiểu sao, sau một tuần thường xuyên gặp em ở thư viện, tôi lại cảm
thấy có một điều rất đặc biệt ở cô gái này..
Đó là một người ham
đọc sách, học giỏi toán, tiếng anh thì chắc chắn hơn tôi hoàn toàn rồi.
Em luôn dành thời gian ở thư viện vào khoảng 3 đến 5 giờ chiều. Biết
thế nên tôi đổi luôn lịch làm thêm sang tối để lên thư viện chọn chỗ "
lí tưởng" trước ngầm theo dõi em.. Tháng 9 đi qua nhanh, trường có vài
sự kiện tiêu biểu cho mấy lễ lớn, thêm một buổi party mở ra cho mấy bạn
học sinh sẵn sàng lên đường " chiến đấu mang giải lớn " về cho trường
trong kì học sinh giỏi tháng tới. Tôi trong đội tuyển sinh, thực chất
không hoàn toàn giỏi, nhưng tôi thích tìm hiểu về mấy cái tế bào lạ lạ
nên theo đuổi môn này từ đó.. Ai ngờ lại nổi bần bật, vinh dự được lọt
top đi thi. Còn em, em cũng nằm trong đội tuyển Tiếng anh, đúng cái môn
tôi phải thoi thóp từng con điểm chống liệt. Giữa em với tôi căn bản đã
có sự khác biệt. Thế mà tôi mặc kệ, nghĩ cũng hay, biết đâu sau này có
thể nhờ em chỉ bảo học để đi thi ielts cho đủ sáu chấm, cơ mà ngày ấy
còn xa lắm..
Xong buổi party cũng cỡ 6h tối rồi, tôi bị chuốc
cho một đống thịt nướng ăn không còn biết trời đất, mải mê quá nên lạc
mất em chỗ nào không hay.. Trời lại gió, tôi lo lắng hơn. Chưa bao giờ
tôi lo lắng cho bất cứ ai nhiều như thế, gió cứ thấu vào da lạnh buốt,
mà cô gái " của tôi" luôn ăn mặc phong phanh.. Cảm tính có lẽ em chưa
về, tôi chạy ra nhà xe..
" Cô ấy kia rồi"
Tôi điên lên mất,
thấy em loay hoay đứng đó với cái xe đạp tuột xích, muốn chạy lại giúp
em, nhưng tôi không thể ra mặt ngay lúc đó. May sao đúng lúc có vài đứa
bạn gọi em lên lớp lấy bài tập gì đó, tôi tranh thủ chạy nhanh ra chỉnh
lại giúp em.. Sau đó, tôi nghĩ em đã bất ngờ không biết ai mà lại giúp
bí mật thế, hi vọng em đừng nghĩ đến thiên thần hay ma quỷ gì cả..
Đó
đã là những ngày cuối tháng 9, chúng tôi ôn thi tất bật cho tháng 10,
vẫn góc quen thuộc của tôi và của em.. Tôi nhìn em lặng lẽ, em có một
thói quen giống tôi, thích vừa làm bài tập vừa đeo tai phone. Tôi thì
quen nghe mấy bản ballad, tôi chỉ không biết e nghe gì..
Loay hoay
với mớ đề cương, tấy tấy xóa xóa một hồi, đang trong tư thế vươn vai lấy
tinh thần.. Bất giác thấy em nằm gục xuống bàn ngủ. Tôi phát điên với
cái đầu cứ giật liên hồi của mình, nó hoàn toàn không nghe lời và muốn
tự làm chủ.. tôi bước chậm tới bàn của em mà lòng cứ lo sợ em tỉnh
giấc.. Một tai phone của em rơi ra, tôi nhẹ nhàng nghe thử..
" I'm still there everywhere. I'm the dust in the wind. I'm the star in the northern sky.. "
Từng
lời nhạc nhẹ nhàng khẽ làm tôi nhói lên, cái bài hát " cực buồn" mà tôi
luôn dùng để tự trấn an bản thân hoặc cố gắng đẩy nước mắt ra mỗi khi
buồn mà không thể khóc.. là bài hát mà em đang nghe..
Tôi tháo tai
nghe còn lại cho em, vốn dĩ trong lúc ngủ nghe phone không hề tốt cho
tai, chắc nó sẽ khiến em đau đầu khi tỉnh dậy mất, tôi nghĩ đến điều này
bởi một cuốn sách sinh từng đọc.. Gió lại lên, tôi khép cửa sổ lại cho
em đỡ lạnh rồi trở về chỗ của mình..
" Con bé này hình như không biết lanh "
Tháng
10 đến, ngày thi cũng đến, chúng tôi nhanh chân lên xe đến khu vực thi
của mình. Ngày trước đó cũng thấy nhiều người chúc em thi tốt lắm, có
mình tôi chúc không người nhận.. Để chế độ một mình rồi hi vọng những
điều tốt nhất cho cả hai..
1 tháng qua cứ theo dõi em âm thầm như thế.. tôi từng nghĩ nên cởi mở hơn trong việc chủ động làm quen em..
Ngày
về mưa tầm tã, em đứng chờ một góc thư viện. Hôm nay em Cũng khá tối
rồi, không còn cách nào khác, tôi phải làm gì đó thôi..
- Em có muốn về chung không?
- Dạ? - Con bé lúng túng với người lạ
- Không sao đâu, chị cũng ra xe bus giống em mà, mau thôi muộn rồi đó!
- Dạ, cảm ơn chị ạ!
Tôi mở cắp lấy áo cho em :
- Em mang vào đi không ốm đấy!
- Dạ thôi không cần đâu, em quen rồi..
- :"> Mang lẹ đi bà.. - tôi giục em
Con
bé bất đắc dĩ nghe theo. Chúng tôi rảo đi thật nhanh, em khép nép, tôi
đẩy em vào sát, không muốn em bị ướt, người em ấm nóng, khẽ giật mình
rồi nép chặt vào vai tôi, bất chợt mặt tôi cũng nóng ran, như được
truyền lửa. Là lửa với lửa giữa cái thời tiết lạnh lẽo ấy..
- Dạo này em không đạp xe đến trường nữa à?
- Dạ, tại bữa nay trời hay mưa nên em hơi lười..
Phải rồi, nếu như thế thì tôi sẽ có cớ về chung chuyến với em và gần em hơn..
Chuyến
xe chúng tôi lên là chuyến xe cuối cùng rồi, con bé cảm ơn rối rít..
nếu không sẽ chẳng còn cách nào ngoài việc bắt taxi về..
- Có gì đâu em, lợi cả hai đứa mà, hahaahh
Con bé cười tít mắt, là nụ cười ấy, nụ cười làm bừng sáng cả thế giới của tôi.. :"))
Tối
đó về, tôi theo dõi đèn hiệu facebook em suốt đêm, hôm nay em ngủ muộn
hơn mọi khi.. Cơn buồn ngủ của tôi kéo đến, bất chợt nhận được một
sticker kiểu kawaii kawai~
Là con bé..
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Cô Gái Trên Thư Viện - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/51-13403-1#ixzz4UWrlhjbo
Vote Điểm :12345