Có những kỉ niệm chợt đến nhưng vô tình đã gắn sâu tận kí ức của một cô bé khi những cơn mưa chợt ùa về.
…Có những giọt sương vương vấn trên khóe mi, long lanh nhưng mặn chát.
Tôi bỗng quên mất rằng mình đang đi trên xe buýt, đã quá vô tư mà không kiềm được cảm xúc để ngăn những "giọt sương” ấy lại. Ngoài trời, mưa tầm tã, mưa ngập đường phố, mưa làm ướt hết cả một khoảng trời trong xanh, mưa khiến bầu trời xanh trong bỗng trở nên xám xịt, tối sầm và thật sự chất chứa u buồn. Những ngày mưa nhợt nhạt, tôi vẫn thường có thói quen kì dị là đi ra ngoài đường, hòa cùng dòng người xe cộ hối hả mà đông đúc ấy, thả mình lên chiếc xe buýt đi đâu đó, cũng chẳng biết vì lý do gì, đơn giản đó là một thói quen mà khi Tân còn ở đây, hai chúng tôi thường xách những chiếc ô lên và đi.
Tôi tình cờ gặp Tân vào một buổi chiều mưa, chẳng biết cuộc gặp gỡ ấy là vô tình hay cố ý. Tan học, trời bắt đầu chuyển cơn mưa. Tôi ghét nhất sự đợi chờ, nhất là chờ mãi đến khi trời hết những cơn mưa, dù rằng người có bị ướt hết cả, tôi cũng phải chạy thật nhanh, ra ngoài trạm đợi xe buýt. Một đứa con gái ngốc nghếch và kì quặc theo suy nghĩ của nhiều người. Mặc kệ, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về mình cho lắm. Trùm áo lên và một, hai, ba, tôi chạy, chạy tất tưởi trong cơn mưa.
Trạm chờ xe buýt đông nghẹt, người chen chúc đứng lấn cả nhau, một mái che chẳng đủ cho từng ấy con người. Chậc, đảo mắt nhìn quanh, kiếm cho mình một chỗ giấu chân, xem ra chẳng còn nữa, dù gì người cũng đã ướt cả rồi, có trú cũng vậy cả thôi.
-Ô này, bạn che đi! Một đứa con trai vóc dáng cao ráo, mặt mũi thanh tú, với làn tóc hơi xoăn nhẹ và người ướt đẫm.
Tôi tròn xoe mắt, nhìn cậu ta trong bộ dạng đáng kinh ngạc, lần đầu tiên, có người cho tôi mượn ô trong hoàn cảnh như thế này.
-Cậu ướt hết rồi, không che sao?
-Không. Cầm đi! Đừng nhìn tớ như vậy nữa. Bộ kì cục lắm à?
-Ờ, kì lắm. Tôi gật đầu và cầm lấy chiếc ô màu xanh ngọc bích, nhưng không bật ô lên.
Dòng nước mưa càng lúc càng thêm xối xả, mưa trắng xóa và mát lạnh. Tôi đảo mắt nhìn sang cái con người bên cạnh, trông chúng tôi chẳng khác nào những kẻ dị hợm, người ướt sũng chèm nhẹp như những con chuột. Những tuyến xe buýt qua đi, dòng người cũng bắt đầu thưa dần. Tôi muốn quay sang hỏi cậu bạn kia đợi xe số mấy nhưng thôi lại im bặt. Những lúc cậu ta nghiêng đầu nhìn số hiệu xe buýt, tôi lại lén nhìn. Một con người với dáng vẻ lạnh lùng, nhưng rất cuốn hút. Bỗng dưng, tôi thấy mình mong nhớ một ai đó xa lạ, vốn dĩ không thuộc về quá khứ, cũng chẳng phải ở hiện tại, nó có thể là tương lai chăng? Trời mưa khiến tâm trạng con người trôi dạt bềnh bồng theo cơn mưa rồi sao? Tôi lắc đầu, suy nghĩ lung tung gì nữa không biết.
-Đi thôi, xe buýt tới rồi.
Hả? Gì cơ, sao cậu ta biết mình đi xe buýt này nhỉ?
Trong cuộc sống, có đôi khi ta bắt gặp những điều vô cùng khó hiểu, chẳng thể nào lý giải nguyên do. Hay thôi, cứ để mọi chuyện tới và đi một cách ngẫu nhiên như vậy, hẳn cuộc sống sẽ thú vị hơn!
-Tớ tên Tân. Hàng xóm mới của cậu đấy.
-À, ờ, hì…Tớ không biết mình có hàng xóm mới đấy!
Vậy ra, con người này, sẽ đi chung đường về với tôi, một cảm giác hoàn toàn khác, bỗng dưng tôi thấy mình thật may mắn. Nhoẻn miệng cười.
Những ngày sau đó, chúng tôi bỗng trở thành đôi bạn thân thiết, tôi hay ghé thăm nhà Tân chơi vào mỗi buổi chiều tà, cùng đi loanh quanh trong khu vườn nho nhỏ trồng những chậu xương rồng của cậu ấy. Những chậu xương rồng nhỏ bé nhưng vô cùng mạnh mẽ, như chính tính cách của Tân vậy. Cùng nhau đi học, cùng nhau đi về và cùng nhau đi dạo quanh thành phố vào những ngày mưa. Ngắm nhìn cảnh thành phố trong cơn mưa, lắng nghe giai điệu radio du dương nhẹ nhàng, rồi cả hai, bất chợt xuống xe, bật ô lên, đi rồi dừng lại ở một quán cóc ven đường, thưởng thức vài ba món ăn đường phố. Thú vị lắm!
-An ơi! Mưa rồi, đi thôi. Giọng của Tân vang lên ngoài hàng rào những cây vảy rồng.
-Hôm nay, trời mưa đúng sinh nhật An đó! Mình đi đâu đây?
Tân không nói, cầm tay kéo tôi đi trong mưa, những cơn mưa thi nhau xối xả, như muốn hát tặng tôi bài hát chúc mừng sinh nhật. Hôm nay, Tân và tôi, không đi xe bus, Tân chở tôi tới một quán cà phê nhỏ, không gian ấm cúng và rất dễ thương. Quán cà phê có cái tên rất đặc biệt "Cơn mưa nhỏ” như sở thích của hai chúng tôi là đi dưới mưa vậy! Một sở thích khác người.
Nến, hoa và bánh kem. Tân đã chuẩn bị tất cả mọi thứ. Cảm xúc của tôi vỡ òa, có lẽ, đây là lần sinh nhật hạnh phúc và ấm cúng nhất từ trước tới giờ, tôi không có nhiều bạn bè, vì ít nói, nên mọi người cảm nhận rằng tôi khó gần. Sinh nhật tôi, thường thì chỉ tổ chức ở nhà, với ba mẹ, em gái và đứa người bạn thân.
-Chúc mừng sinh nhật cậu An. Happy birthday.
***
Một buổi chiều mưa dài lê thê…Cậu đang ở đâu vậy, Tân? Mưa mang cậu đi đâu rồi cơ chứ? Sao tớ tìm mãi chẳng thấy? Nhìn qua khung cửa sổ kia, tớ bỗng hình dung ra đôi mắt cậu đang nhìn tớ, Tân ạ!
Thời gian đã quá lâu rồi, nhiều khi tớ cứ ngỡ cậu đã quay về, tớ bỗng thấy thấp thoáng bóng dáng cậu đâu đây.
-Tân ơi, mưa rồi, đi chơi thôi. Tân ơi, Tân ơi.
Tớ gọi cậu trong vô vọng, cậu đã chuyển nhà đi đâu vậy? Sao có thể đi mà không cho tớ biết, sao phải trốn tránh tớ. Tớ bỗng ghét cậu. Ghét luôn cả những cơn mưa. Tớ nhớ cậu, nhớ những chậu cây xương rồng, nhớ cái góc quán quen cũ ấy, vẫn mở những bài hát quen thuộc. khi hai đứa cùng ngồi trong ngày sinh nhật tớ đấy, chắc là cậu đang chơi trò trốn tìm với tớ thôi. Phải không? Tớ sẽ tìm thấy cậu, sẽ tìm được, phải không Tân? Cậu trả lời tớ đi mà, một lần thôi, cũng được.
Chẳng có cậu ở đây, tớ bỗng thấy mình cô đơn lắm, dù có bao nhiêu người xuôi ngược tớ vẫn thấy mình nhỏ bé và thật sự lạc lõng.
Chậu xương rồng tớ với cậu trồng giờ đã nở hoa rồi. Đẹp lắm. Tớ ước rằng: "Giá mà cậu ở đây, mà trông thấy nó, chắc hẳn cậu sẽ vui lắm, sẽ cười tít cả mắt”. Rồi tớ với cậu, sẽ trồng nhiều nữa, nhiều nữa.
Tớ đã chờ xe buýt một mình, từ khi không có cậu đi bên cạnh; bao nhiêu lần rồi cậu có biết không? Gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Mệt quá! Tớ ngồi ở trạm xe buýt chờ cậu tới trong vô vọng, tớ mong cậu sẽ xuất hiện một lần nữa, đưa tay ra, đưa cây ô nhỏ cho tớ. Tớ đợi cho tới khi trời ngớt cơn mưa đến lúc phố lên đèn, vừa đói vừa mệt, cậu vẫn không bất chợt xuất hiện.
Nếu cậu mệt hoặc đi đâu xa, có thể nói với tớ cơ mà, tớ có thể tự lo cho mình được mà. Không cần phải bỏ đi trong im lặng như thế đâu…
…Trời cứ mưa, mùa mưa mà, mưa chẳng chịu ngớt, lòng tớ nặng trĩu, tớ nhìn cơn mưa trên ban công. Hôm nay, mưa buồn thế nhỉ? Hay vì tớ đang buồn. Hôm nay, đi mưa, tớ ốm rồi.
… Tân ơi, tớ ốm rồi. Ốm cả con người, ốm lẫn cả con tim. Sao vẫn không thấy cậu đâu? Nếu cậu ở đây, chẳng cuống cuồng la tớ ầm ĩ "Con nhỏ này, không biết chăm sóc bản thân à, hở một tí là đau, rồi lại chạy sang nhà tớ, pha ly nước cam nóng, cho tớ giải cảm à”.
Cậu đi rồi, có nhớ tớ không?
…Có giọt sương đọng lại trên khóe mắt, ướt mi, làm khóe mắt tớ cay cay.
Kí ức chợt ùa về, trong màn mưa có người đang mỉm cười với ánh mắt xa xăm, lòng tớ bỗng nhiên nghe đau nhói.
Vote Điểm :12345