»  
»  
16:22, 04/08/2016

Đường Âm - Tác Giả Định Hải Châu Phần 1
✿ Người Đăng: kenhtruyen

1.897 Lượt Xem 198 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Đường Âm - Tác Giả Định Hải Châu Phần 1

Đường Âm – Tác Giả Định Hải Châu

Nhấn Like Và Chia Sẻ Để Ủng Hộ Nếu Bạn Thấy Hay
Chương I: MA DẪN
Tôi và gia đình chuyển đến làng Sao này chỉ mới vài tháng nên vẫn chưa rành về đường xá nơi đây, nhất là lại đối với một đứa mù đường như tôi. Phải mất cả tháng trời tôi mới nhớ được con đường từ nhà đến trường và ngược lại, tôi đã có thể tự mình đạp xe xuyên qua những khúc cua ngoằng ngoèo và những con đường mòn đầy sỏi vụn để đến lớp đúng giờ mà không cần ba chở. Quãng đường cũng khá dài, tầm 6 cây số. Khối 11 trường tôi học buổi chiều. Ngày qua ngày cứ trưa đạp xe đi học chiều tối lại đạp xe về, tôi cũng dần quen thuộc với cảnh vật và nếp sống sinh hoạt của người dân làng Sao.
Ngôi làng này vẫn còn rất hoang sơ và thưa người ở, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh chỉ thấy bạt ngàn màu xanh của cây cỏ và bầu trời rộng lớn, những ngôi nhà gỗ đơn sơ cách xa nhau cả trăm đến vài trăm mét. Người dân làng Sao sử dụng nước giếng là chính, tuy vậy cũng đã có điện, nhưng nguồn điện vẫn hạn chế nên những con đường ngỏ hẻm vẫn tối om khi đêm xuống do không được lắp đèn. Tôi là chúa sợ ma nên vừa tan học là lật đật đạp xe về nhà ngay tắp lự, tranh thủ chút hơi tàn của ánh mặt trời còn sót lại cuối ngày. Nhưng ở đời thường là vậy, luôn có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn bản thân.

 

Chiều hôm đó, đúng 5h tiếng trống tan trường giòn giã vang lên, học sinh ùa ra từ các phòng học, tuy không đông như trường cũ trên phố nhưng cũng nhốn nháo rộn rã tiếng cười nói làm bầu không khí thoáng chốc trở nên sôi động đầy sức sống. Tính tôi khá hòa đồng nên đến giờ cũng thân được vài đứa, thân nhất là nhỏ Lam ngồi cùng bàn. Vì trường chỉ quy định mặc áo dài vào đầu tuần nên đám con gái tụi tôi thoải mái với quần xanh áo trắng những ngày còn lại. Tôi và Lam lưng đeo balo, tay dắt xe đạp ra cổng trường , miệng ríu rít trò chuyện. Đường về nhà Lam cùng đường với tôi, nhưng nhà nó gần trường hơn nhiều nên thành ra chỉ đi chung được nửa quãng đường, nữa quãng còn lại tôi phải lủi thủi đi một mình. Đạp được vài mét thì tôi cảm thấy có gì đó là lạ, cái xe dường như trở nên loạng choạng, khó điều khiển, tôi liền xuống xe xem xét. Má ơi, thì ra bánh sau xe đạp đã xẹp lép từ lúc nào không hay. Có lẽ lúc nãy trò chuyện với nhỏ Lam hăng say quá nên tôi không để ý. Tôi căng thẳng lục lọi trí nhớ xem gần đây có nơi nào vá xe, nhưng rồi lại thất vọng, vì chắc chắn trên quãng đường từ trường về nhà không hề có chỗ nào vá xe cả. Chỉ có một tiệm duy nhất ngay trước cổng trường. Không lẽ bây giờ lại vác xe trở ngược lại đó, nếu vậy có lẽ khi về đến nhà trời đã tối mù luôn rồi. Các bạn biết là tôi sợ ma mà, thế nên tôi quyết định dắt bộ về nhà, cái xe sẽ tính sau.
Mọi ngày trên chiếc xe đap, tôi bon bon lướt qua đoạn đường này nên không chú ý gì nhiều, lúc này một mình một xe chậm chạp từng bước, tôi mới nhận ra con đường này quả thật hoang vắng, không hề có nhà dân nào, hai bên chỉ um tùm cây là cây. Đang giữa tháng 10 nên dù chỉ mới hơn 5 giờ trời đã nhá nhem tối. Cái lạnh đầu đông bắt đầu xuyên qua lớp áo thấm lạnh từng lỗ chân lông trên người. Da gà da ốc cứ thi nhau chễm chệ xuất hiện. Tiếng bước chân và lốp xe nghiến trên nền đất đầy sỏi vụn nghe rào rạo, rõ mồn một trong không gian quá yên tĩnh như vầy. Nhà tôi ở cuối làng, cái khu xa xôi nhất, xa trạm xá, xa chợ, xa trường học… Cách nhà tôi hơn 200m còn có nhà của ông Năm lụi, nhưng nhà ổng to và đẹp hơn nhà tôi nhiều. Con đường này là con đường duy nhất dẫn vô cuối làng nên ngoài gia đình tôi thì chỉ có nhà ông Năm lụi đi qua lại. Mà mọi người thì làm ruộng về lâu rồi, chỉ có tôi đi học nên về giờ này thôi. Tim tôi liên tục nhảy cà tưng trong lồng ngực, những câu chuyện ma quỷ từng nghe không ngừng chiếu loạn xạ trong trí tưởng tượng. Tôi cố gắng trấn an bản thân thôi không suy nghĩ đến chuyện ma quỷ nữa, dù sao cũng chỉ còn 3 cây số nữa là đến nhà. Nghĩ vậy nên tôi yên tâm, tập trung dắt xe thật nhanh. Được tầm vài trăm mét, tôi chú ý dường như mình đang xuyên qua một lớp sương mù… mờ ảo và lạnh lẽo. Quái lạ thật, bình thường có bao giờ thấy sương mù vào giờ này đâu nhỉ. Tôi vô thức nắm chặt tay cầm, hai vai co lại, cặp mắt ráng căng hết mức nhìn thẳng về phía trước. Bỗng tôi nghe loáng thoáng quanh đây như có tiếng trò chuyện. Có người sao? Tôi mừng rỡ đi nhanh hơn. Không xa về phía trước, vài bóng người thấp thoáng dưới ánh chạng vạng mờ mờ ảo ảo khiến tôi không thể nhìn rõ. Tôi bèn lớn tiếng gọi:
"Ai ở đằng trước đó?”
Nhưng không ai trả lời. Có vẻ họ không để ý. Tôi quyết định đến gần để nhìn rõ hơn…
Là một nhóm 4 đứa con nít tầm 7-8 tuổi đang chụm đầu vào nhau rì rầm gì đó. Sương mù làm cho tôi không cách nào nhìn rõ được mặt mũi tụi nó. Bỗng tôi nghe tiếng một đứa con trai, là đứa cao nhất trong 4 đứa nói:
"Tụi mày giấu ở đâu?”
Tôi khẽ rùng mình, tiếng nói ấy quá lạnh lẽo và không hề tồn tại chút cảm xúc nào. 3 đứa còn lại cũng trả lời bằng cái giọng nhừa nhựa không âm điệu:
"Không có”
"Đừng có nói láo!” – Thằng nhóc hét to hơn.
"Tụi- tao- không- có- nói- láo!” – 3 đứa kia gằn từng chữ, dứt lời liền xông vào thằng nhóc đấm đá túi bụi. Tôi hoảng hồn la lên:
"Ê, mấy đứa kia, đánh nhau gì đó?”
Nhưng dường như tụi nó chả thèm để ý gì. Tôi chép miệng nghĩ "Chắc mấy đứa con nít lại gây gỗ tào lao gì đó”. Bình thường có lẽ tôi sẽ can thiệp và hỏi xem đầu cua tai nheo ra sao rồi phân xử đúng sai, nhưng hiện tại thân mình còn lo chưa xong mà trời lại ngày càng tối hơn, thế nên tôi khẽ lắc đầu rồi dắt xe đi tiếp, tự nhủ tụi nó đánh nhau chán rồi lại thôi.
Đi thêm được một đoạn, hình như sương mù lại có vẻ dày hơn, tôi cắm đầu dắt xe thật nhanh, không gì làm tôi hạnh phúc hơn được trở về nhà ngay lúc này. Đột nhiên ở xa xa phía trước, tôi lại thấp thoáng thấy bóng người. Hay là ba mẹ chờ mãi không thấy nên ra đón mình? Nghĩ thế tim tôi đập rộn ràng, bước chân càng nhanh hơn, nhưng càng đến gần, bước chân tôi càng chậm lại khi nhận ra không phải ba mẹ. Đó là một nhóm 4 đứa con nít chừng 7-8 tuổi đang chụm đầu rì rầm gì đó. Quái lạ, hôm nay sao lắm con nít vậy, à mà chắc có sinh nhật đứa nào trong làng… Dù sao thì có người trên đoạn đường vắng cũng làm tôi an tâm ít nhiều.
Ngang qua tụi nhỏ, tôi cười hỏi:
"Tối rồi mà chưa về nhà hả mấy đứa?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có những tiếng rì rầm to nhỏ không thể nghe ra. Tôi phát bực. Giọng tôi thường ngày đã không nhỏ, trên đoạn đường tĩnh mịch thế này nghe lại càng rõ, không lí nào lại không nghe thấy.
Mặc kệ tụi nó, tôi tiếp tục dắt xe đi. Chỉ mới vài bước, từ phía tụi con nít sau lưng, tôi nghe tiếng của một đứa con trai:
"Tụi mày giấu ở đâu?”
Chân tôi khựng lại. Đó là giọng nói không thể quên được, đều đều, lạnh lẽo và không hề mang theo cảm xúc. Đúng lúc ấy 3 đứa còn lại cũng trả lời:
"Không có”
Vẫn là những giọng nói ấy, nhừa nhựa rờn rợn.
Thằng nhóc kia hét to hơn:
"Đừng có nói láo!”
"Tụi- tao- không- có- nói- láo!”
Không…không thể nào! Tại sao mẩu đối thoại lại giống hệt lúc nãy vậy. Theo bản năng tôi quay đầu lại. Trong màn sương mờ mờ ảo ảo, 4 đứa lao vào nhau đấm đá túi bụi. Tôi cố nhìn thật kỹ… Má ơi! đúng là 4 đứa nhỏ lúc nãy. Hai chân tôi đã nhũn như như bún rồi, nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở đây có thể chỉ là một trò đùa, có thể đám con nít trong làng chỉ muốn bày trò chọc phá người mới chuyển đến. Tôi quay đầu, run rẩy siết chặt 2 bên tay cầm, ép đôi chân khó nhọc lết từng bước đi tiếp. Ba ơi, mẹ ơi, ba mẹ đang ở đâu? Tôi đã sợ muốn khóc nhưng ráng kiềm nén, không có gì, không có ma quỷ gì hết, không được sợ. Tôi cứ bước rồi lại bước, nhưng sao hôm nay quãng đường này cứ như dài ra, hay nói đúng hơn giống như tôi đang đi trên một chiếc máy chạy bộ vậy, đi mãi đi mãi thực ra vẫn chỉ là dậm chân tại chỗ. Bây giờ sương mù đã dày đặc, che phủ mọi vật nên hầu như tôi không thể nhìn rõ gì được nữa. Hơi thở từ miệng đã thành những làn khói mỏng uốn lượn bay lên. Chưa đến Giáng sinh mà lại lạnh như vậy sao? Lúc ban ngày vẫn còn ấm áp lắm mà. 2 hàm răng tôi đã va vào nhau lập cập đến thảm thương. Nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn 6 giờ rồi, chắc cả nhà đang lo lắm. Tôi hoang mang nhìn về khoảng trời âm u mờ căm phía trước, sương dày thế này thấy đường đâu mà đi. Nhưng thôi kệ, chỉ cần đi thẳng hết con đường này là về đến nhà. Tôi cắn răng lần mò trong đêm sương. Rồi tôi nghe thấy tiếng gì đó, là ba mẹ đi tìm mình sao? Tôi mừng rỡ bước đi như bay, miệng gọi như hét:
"Ba ơi! Mẹ ơi! Con ở đây!!!”
Gió thốc từng cơn làm tôi không thể nghe rõ. Tôi lại gọi lớn:
"Ba mẹ ơi!!!”
Và dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng…không xa về phía trước, tôi nhìn thấy…một đám 4 đứa con nít… Mọi chuyện diễn ra như một đoạn phim bị tua đi tua lại nhiều lần…
"Tụi mày giấu ở đâu?”
"Không có”
"Đừng có nói láo!”
"Tụi- tao- không- có- nói- láo!”
4 đứa lao vào nhau.
Tôi kinh hãi thét lớn: "Á Á á á á!!” Tiếng thét như xé toạc màn đêm. Rồi điều tôi không ngờ đến, bọn chúng đột ngột ngưng đánh nhau. Đứa cao nhất trọng bọn đột ngột quay phắt đầu về phía tôi, nhanh một cách kỳ dị. Lạ một điều là chỉ có nó quay lại, còn 3 đứa kia thì chậm chạp đứng vây lại thành một vòng tròn nhỏ, đầu chụm vào nhau, giây sau liền phát ra tiếng rầm rì lạo xạo khó hiểu. Đến khi nhìn thẳng vào mặt, tôi sợ đến tê người, cặp mắt tụi nó trợn trắng đảo liên hồi, miệng không phải đang nói mà chỉ là cử động lên xuống lách nhách không ngừng tạo ra những tiếng "chặp chặp chặp…” vô nghĩa. Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, chỉ biết đứng nhìn trân chối, chiếc xe đạp đã ngã sõng xoài trên mặt đất tự lúc nào.
Nó "nhìn” tôi bằng hai hốc mắt trống rỗng, đen ngòm, máu nhễu nhão từ đỉnh đầu loang xuống khắp mặt. Nhìn lại những đứa kia, tay chúng đang cầm một hòn đá nhọn hoắc vẫn đang rỉ máu. Nó ngoác miệng xé ra một nụ cười gớm ghiếc bốc ra mùi tanh tưởi nồng nặc lợm người. Đầu nó khẽ nghiêng một bên, chăm chú "nhìn tôi” rồi cất giọng, một thứ giọng nói lúc xa lúc gần, đều đều và lạnh đến cùng cực:
"Chị có giấu hai con mắt của em không?”
Trời đất như quay cuồng, tay chân tôi nặng như đeo chì, hai mắt hoa lên.. Tất cả đã vượt quá giới hạn chịu đựng…

Chương II: Ảo Ảnh
Lơ mơ tỉnh dậy với cái đầu nhức nhối khó chịu, tôi lia mắt xung quanh và nhận ra đây là phòng mình, căn phòng nhỏ hẹp chưa đầy 12 mét vuông. Trong phòng ngoài tôi ra thì không còn ai nữa. Nhìn đồng hồ trên tay, đã 7 giờ, bầu trời bên ngoài đã chuyển màu đen kịt, tôi ù ù cạc cạc không hiểu sao mình lại lăn ra ngủ đến tận giờ này. Chợt, tôi nghe có tiếng lạch cạch phát ra từ dưới nhà bếp… Có lẽ là mẹ. Tôi bèn lồm cồm bò xuống giường rồi mở cửa đi thẳng xuống bếp. Đúng là mẹ. Bà đang cắm cúi thái nhỏ hành lá, tiếng dao chạm trên mặt thớt phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch…
"Đói bụng chưa mẹ dọn cơm luôn?”
Dường như biết tôi đi xuống mà chẳng cần nhìn, mẹ vừa lên tiếng hỏi vừa bỏ hành vào tô canh đang bốc khói nghi ngút. Cái bụng rỗng của tôi cũng đã bắt đầu léo nhéo đòi ăn nên tôi "dạ” ngay. Hai mẹ con bưng đồ ăn đặt lên trên bàn, cái bàn ăn nhỏ cũ kỹ bằng gỗ đặt ở góc bếp, rồi kéo ghế ra ngồi. Nhìn quanh không thấy ba, tôi liền hỏi:
"Ba đâu rồi mẹ?”
"Tối nay ba họp trên phường chắc về trễ, mẹ con mình cứ ăn cơm trước đi.”
"Dạ!”
Kỳ lạ là miệng thì nói chỉ có 2 mẹ con, nhưng tay mẹ lại bới những 3 chén cơm. Tôi bật cười chọc mẹ:
"Mẹ nhớ ba quá nên lú lẫn rồi. Có 2 người mà bới chi 3 chén thế mẹ?”
"Hả?” Tự dưng mẹ quay sang nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc. "Con chưa tỉnh ngủ à, đếm sao mà ra 2 người vậy con?”
Tôi ngơ ngác hết nhìn mẹ lại quay sang chén cơm thứ 3 bên cạnh, trên bàn ngoại trừ mẹ và tôi thì đâu còn ai khác?
"Mẹ chọc con hoài nha.” Tôi cười giả lả ra ý con đây biết hết rồi. Nhưng… mẹ vẫn cứ nhìn xoáy vào tôi. Tôi bỗng nhận thấy trên khuôn mặt bà có gì đó bất thường, rất bất thường… Cặp mắt, chính là cặp mắt! Hai mắt mẹ tôi đang từ từ dại ra.
Tôi sợ điếng hồn, vội cầm tay mẹ lắc liên tục:
"Mẹ, mẹ ơi! Mẹ!!!”
Bà vẫn ngồi hướng ánh mắt đờ đẫn về phía tôi như không nghe thấy gì . Ngay sau đó tôi nhận ra…dường như không phải bà đang nhìn mình, mà là nhìn gì đó…ngay sau lưng tôi! Người tôi bỗng chốc lạnh ngắt, da đầu tê rần đi vì sợ.
Từ miệng mẹ có tiếng ngân nga khe khẽ. Mẹ đang hát? Bà ngân nga gì đó rất nhỏ và khó nghe nên tôi phải áp sát tai vào. Đột nhiên, bà rống to lên khiến tôi giật nẩy mình. Lần này tôi đã nghe rõ: "3 người…nhà ta có 3 người…3 người…nhà ta có 3 người…” Tôi kinh hãi đờ người ra nhìn.
Lẫn trong tiếng rống của mẹ, tôi hình như còn nghe được một âm thanh khác. Tôi cố gắng lắng tai nghe…
"Chặp chặp chặp chặp chặp……”
Tôi lặng người. Đó…đó là tiếng gì vậy? Không gian đột nhiên yên tĩnh. Mẹ cũng không còn gào lên câu hát kinh khủng kia nữa. Đôi mắt bà lại dại ra nhìn về khoảng không phía sau làm tôi ớn lạnh. Tôi nuốt nước bọt, run rẩy nhìn theo tầm nhìn của mẹ, từ từ quay người ra sau. Ngay lập tức, một mùi tanh tưởi nồng nặc xộc đến, chóp mũi tôi gần như chạm vào một khuôn mặt nhễu nhão máu với 2 hốc mắt đen ngòm, da thịt trên mặt xám ngoét, đôi chỗ đã bị hóa lỏng do phân hủy, từng mảng thịt tuột khỏi hộp sọ trượt xuống, vắt vẻo đong đưa…
Nó đang "nhìn” tôi.
Và rồi… miệng nó động đậy, cử động lách nhách lên xuống không ngừng tạo ra một tràng "chặp chặp chặp chặp…” ghê rợn. Nỗi sợ đã tràn mọi ngóc ngách, tôi sợ đến không thể làm gì.
Từ phía ghế đối diện, mẹ tôi bỗng rú lên cười sằng sặc như điên loạn, rồi lại bắt đầu gào lên "nhà ta có 3 người…3 người…”
Nước mắt không tự chủ cứ tuôn ra, tôi ôm đầu hét lớn trong tuyệt vọng: "KHÔNG!!!”
——————————
"Hạ, mở mắt ra con ơi, Hạ!!”
Tiếng mẹ kéo tôi trở lại. Tôi mở choàng mắt và hoảng loạng nhìn xung quanh, trong căn phòng nhỏ hẹp, hàng chục người không rõ mặt mũi chụm đầu nhìn xuống tôi với ánh mắt vô hồn… nhiệt độ trong phòng thấp đến thấu xương tủy.
"Hạ, con ơi!”
Tôi lại cố gắng mở choàng mắt ra lần nữa, chớp mắt vài lần để quen với ánh đèn rồi gượng ngồi dậy. Vẫn là trong căn phòng nhỏ của tôi, nhưng lần này chỉ có ba mẹ và một người đàn ông lạ mặt.
Nhận ra ba mẹ, tôi vỡ òa ra trong vui sướng. Tôi ôm mẹ khóc nấc lên, bà cũng hai mắt đỏ hoe, tay vuốt nhẹ nhẹ lưng giúp tôi bình tĩnh. Ba tôi đứng bên cạnh nói bằng giọng nghèn nghẹt:
"Có chuyện gì kể ba mẹ nghe!”
Những hình ảnh quỷ dị vụt lướt nhanh qua đầu khiến tôi một lần nữa lạnh buốt. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi kể cho mọi người về mấy đứa con nít mà tôi đã gặp…
Sau khi nghe tôi kể xong, căn phòng bỗng trở nên im ắng. Ba mẹ lo lắng nhìn nhau trao đổi gì đó. Người đàn ông thì lẳng lặng nhíu mày suy tư. Đột nhiên ông ta đứng lên và nói:
"Chị ở lại theo dõi con bé xem sao, còn anh ra ngoài nói chuyện với tôi một chút.”
Hai người gật đầu. Ba tôi theo người đàn ông ra phòng khách, cánh cửa đóng lại. Tôi lau nước mắt quay sang hỏi mẹ:
"Ai đưa con về vậy mẹ?”
Bà nghẹn ngào nhìn tôi, vẻ khó xử hiện rõ trên mặt. Tôi nghi ngờ nhìn mẹ:
"Mẹ? Mẹ cứ kể con nghe đi, con không sao đâu mà.”
Mẹ tôi thở dài một hơi nặng nề, nhìn tôi nói:
"Không ai đưa hết, là con tự đi về.”
Tôi lắc đầu không hiểu:
"Không phải, con nhớ đoạn đường vẫn còn cách nhà khá xa, mà con lại xỉu ở ngay đó mà?”
Bà chép miệng, khó nhọc kể lại:
"Lúc tối khoảng 6 giờ mà vẫn chưa thấy con về, ba mẹ định chạy xe đi tìm thì đột nhiên thấy con dắt xe đạp đi vào nhà. Mẹ hỏi sao con về tối vậy nhưng con không trả lời, mẹ lại hỏi lại, nhưng con vẫn như cũ không trả lời. Dường như con không nghe thấy gì hết. Lúc ấy mắt con chỉ nhìn đăm đăm về phía trước, và dắt xe đi quanh nhà. Ba mẹ sợ quá liền chạy đến giữ xe lại, nhưng không hiểu con lấy sức từ đâu mà rất mạnh, vùng chiếc xe ra và lại tiếp tục dắt lòng vòng quanh nhà. Ba mẹ hết cách chỉ biết đứng nhìn…”
"Sau đó, con đột nhiên hét lên rồi ngã xuống bất tỉnh. Ba mẹ vội đưa con vô phòng xoa dầu, bắt gió nhưng con vẫn không tỉnh. May sao mẹ nhớ ra con trai ông Năm kế bên nhà mình biết bấm huyệt nên chạy qua nhờ giúp, nó bấm huyệt trên đỉnh đầu một lúc thì con tỉnh.”
Tôi thẫn thờ nhìn vào vô định, thì ra trong lúc tôi nghĩ mình đang lạc trong sương mù không thể thoát ra lại chính là lúc tôi đã trở về nhà. Ba mẹ ở ngay bên cạnh nhưng tôi không thể nhận ra. Cái quái quỷ gì vậy? Tôi bị mộng du, hay tất cả chỉ là những ảo ảnh được tạo ra bởi điều gì đó không thể lí giải? Đầu tôi như muốn nổ tung bởi vô vàn câu hỏi.
Ngoài phòng khách, hai người đàn ông ngồi trầm ngâm với tách trà đặc phả ra những làn khói mỏng uốn lượn…
Chương III: NHẬP
Trí nhấp một ngụm trà, trán khẽ nhíu lại vì nóng, đồng thời cả người lại cảm thấy ấm áp dễ chịu hơn. Đang là đầu đông, lại ở cái nơi cây cối nhiều hơn con người như làng Sao này thì quả thật khá lạnh lẽo. Anh kéo cao cổ chiếc áo khoác màu cà phê lên một chút rồi tằng hắng giọng, vào thẳng chủ đề:
"Con gái anh sinh vào ngày tháng nào? Ý tôi là ngày âm lịch.”
Ông Toàn không hiểu vì sao đột nhiên Trí lại hỏi như vậy, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
"Ngày âm thì tôi không để ý lắm, nhưng ngày dương thì là 16 tháng 8”
Trí lập tức bấm ngón tay tính toán rồi như phát hiện ra điều gì đó, vội ngẩng đầu lên nhìn ông Toàn hỏi:
"Là sinh vào giờ nào?”
"Vợ tôi sinh nó vào đúng nửa đêm.” Ông Toàn vô tình cũng khẩn trương theo.
Toàn thân Trí chấn động. Anh lẩm nhẩm trong miệng "chẳng trách, chẳng trách…”. Ông Toàn đã căng thẳng lắm, thấy Trí cứ câu nói câu không làm ông nóng hết ruột gan. Ông cố đè giọng mình xuống hết mức để không làm phiền vợ con trong phòng:
"Chẳng trách cái gì, anh nói tôi nghe đầu đuôi xem”
Trí cầm tách trà vẫn còn bốc khói nhấp thêm một ngụm rồi gật gật đầu. .
"Ngày chị sinh Hạ lại đúng ngày 14/7 âm lịch. Đây là ngày rằm của tháng cô hồn, nói cách khác, đây là ngày âm thịnh nhất trong năm. Hơn nữa, lại là sinh vào lúc nửa đêm…” Anh trầm ngâm một đoạn rồi tiếp "Anh biết về tháng cô hồn đúng không?”
Ông Toàn ù ù cạc cạc gật đầu, tháng cô hồn năm nào nhà ông chẳng cúng?
"Vậy anh có biết Quỷ Môn Quan sẽ mở từ ngày mùng 2 đến ngày 14? Và đúng nửa đêm ngày 14, Quỷ Môn Quan sẽ đóng lại. Nhưng chính cái thời khắc này, khi Quỷ Môn Quan sắp đóng, chính là lúc âm khí mạnh nhất. Con gái anh vô tình lại sinh vào thời điểm này nên mạng của nó là mạng âm, vì vậy có thể sẽ hay bị người âm theo phá.”
Trí nói rành mạch về một vấn đề liên quan đến tâm linh nên ông cũng hiểu được đôi chút. Nhưng xưa nay ông theo chủ nghĩa vô thần nên không hề tin vào chuyện ma quỷ. Ông Toàn xua tay:
"Ma quỷ gì cậu Trí ơi! Tôi nghĩ con Hạ chắc nó mộng du thôi. Lúc nhỏ nó cũng hay nửa đêm chạy ra ngoài hè nằm ngủ mà sáng ra lại chả nhớ gì.”
Trí quan sát thấy ông Toàn không mảy may tin tưởng mình nên đành thở dài, nhấp thêm ngụm trà rồi nói:
"Tôi cũng hy vọng không có chuyện gì.”
Nói rồi anh đứng dậy chào ra về. Trước khi bước ra cửa, anh nghiêm túc nói với người đàn ông đang nặng vẻ mệt mỏi trước mặt:
"Nếu có chuyện gì cần giúp, anh nhớ gọi tôi ngay!”
Ông Toàn mặc dù không thích sự mê tín của chàng thanh niên này, nhưng ông lại rất cảm kích sự tốt bụng của anh. Ông gật đầu nói:
"Cám ơn cậu!”
Trí đi rồi, ông đóng cửa trở vào nhà. Vợ ông vẫn trong phòng con gái, nhưng không hiểu hai mẹ con nói chuyện gì mà chỉ toàn nghe tiếng khóc. Ông Toàn thở dài, toan bước về phòng mình để mặc hai mẹ con tâm sự, nhưng nghĩ đến vợ cả buổi tối đã khóc đến sưng cả mặt mũi, giờ lại không chịu ngủ sẽ lại tái phát căn bệnh rối loạn tiền đình lại lo. Ông đến trước phòng Hạ, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ mấy tiếng:
"Bà ơi, về phòng cho con nó ngủ, mai còn đi học.”
Không có ai trả lời, vẫn chỉ vang lên những tiếng thút thít nho nhỏ. Ông lắc đầu, hai mẹ con nhà này thật là…Hay mình cũng vào khuyên nhủ con nó vài câu? Xưa nay ông ít nói nên hai ba con cũng không nói chuyện được gì. Nghĩ vậy, ông liền đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt ông, một cảnh tượng dị hợm đến nhợn người: Vợ ông nằm sõng xoài bất tỉnh trên nền nhà, mà ngay bên cạnh là con gái ông, nó đang ngồi chồm hỗm sát bên bà Hiền, hai tay chụp lấy tóc bà bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Hai mắt nó trợn trắng, đảo ngược xuôi không ngừng nghỉ, nước miếng theo khóe miệng nhễ nhại rớt đầy nền nhà. Con gái ông đang cười, một nụ cười ngoác tận mang tai, nhưng từ trong cổ họng lại phát ra tiếng khóc nức nở. Ông rùng mình vì cảnh tượng quái đản trước mặt. Chợt nhớ đến Trí, ông vội vàng đóng sập cửa lại rồi lao vào màn đêm…
Trí vừa đến trước sân nhà mình thì nghe tiếng ai đó gọi thất thanh, anh quay lại. Từ trong bóng đêm đen đặc, ông Toàn hớt hơ hớt hải nhào đến túm lấy vai anh, miệng phát ra từng chữ đứt quãng:
"Con Hạ…..con Hạ… vợ tôi….”
Không đợi ông Toàn nói hết, Trí liền quay người chạy về phía nhà ông. Ông Toàn cũng lật đật chạy theo phía sau.
Vừa vào nhà, anh đi thẳng về phòng Hạ, đẩy mạnh cửa ra. Bên trong, Hạ vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, ngồi chồm hổm nhai tóc bà Hiền với vẻ mặt dị thường. Trí ngồi xếp bằng đối diện cô, mười ngón tay đan chéo nhau tạo thành Ấn Kim Cang, rồi đưa ấn đặt trước trán Hạ, miệng đọc to:
"Om Ram
Om Shrim
Om Mani Pedme Hum
Om Cale Cule Cunde Svaha
Om Bhrum”
Cơ mặt Hạ bắt đầu vặn vẹo. Đôi mắt trắng dã đảo mạnh hơn, khóe miệng giựt giựt. Trí bình tĩnh tiếp tục lặp lại những câu vừa rồi:
"Om Ram
Om Shrim
Om Mani Pedme Hum
Om Cale Cule Cunde Svaha
Om Bhrum”
Cặp mắt của cô đảo liên hồi với tốc độ cực nhanh, rồi đột nhiên nhìn thẳng vào anh. Tiếng khóc từ trong cổ họng Hạ phát ra to hơn, nhưng miệng cô cũng lại càng bạnh ra rộng hơn. Sự trái ngược gớm ghiếc làm cho người ta phải sợ đến bay mất hồn vía.
Hai bàn tay tạo thành Ấn Kim Cang của Trí nhấn mạnh vào trán Hạ, anh lặp lại:
"Om Ram
Om Shrim
Om Mani Pedme Hum
Om Cale Cule Cunde Svaha
Om Bhrum”
Mắt cô từ từ nhắm lại, cả người đổ gục xuống. Trí quay đầu ra hiệu cho ông Toàn mọi việc đã xong. Ông thở phào, bước vào phòng mà vẫn run lập cập. Hai người nâng bà Hiền và Hạ đặt lên giường, hai mẹ con vẫn bất tỉnh nhân sự. Anh bắt mạch lần lượt cho từng người rồi nói:
"Để hai người ngủ một chút, có lẽ từ giờ đến sáng sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa đâu.”
Nói rồi anh rút từ túi áo khoác ra một xâu tiền cổ được xâu lại bằng sợi chỉ đỏ, đặt giữa 2 gối. Ông Toàn trán đã đẫm mồ hôi, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra mà lòng ông quặng lại. Chẳng lẽ… thật sự trên đời này tồn tại cõi Âm?
Còn nữa
Chương IV: XÂU TIỀN CỔ
Đã gần 1h sáng. Trí mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà. Hoàn toàn im ắng, có lẽ mọi người đều đã đi ngủ. Theo thói quen, anh đưa tay lục túi tìm xâu tiền cổ nhưng ngay lập tức nhớ ra đã dùng để trấn quỷ cho con gái ông Toàn. Trí khẽ thở dài, đi thẳng về hướng phòng ông Năm…..
————————————
Tôi mệt mỏi mở mắt trong cái lạnh tê tái đang dần nhấm nháp từng tấc trên da thịt mình. Đã hơn 5 giờ sáng. Đầu tôi quay cuồng nhức nhối. Tôi cựa mình ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, bàn tay chạm phải một vật gì đó lạnh lẽo ngay cạnh gối. Tôi cầm lên nhìn, thì ra là một xâu tiền cổ, không biết sao nó lại ở trên giường… tôi tiện tay nhét vào túi quần. Chợt cảm thấy cổ họng nhờn nhợn, như bị vướng cái gì đó. Tôi cúi đầu ho mạnh vài cái nhưng vẫn không hết, tôi tiếp tục ho mạnh hơn, vừa ho vừa khạc, liên tục và mạnh đến độ khoang mũi tôi bắt đầu cảm thấy vị tanh, nước mắt vô thức tràn ra. Khoan đã, tôi cảm nhận được có cái gì đó đang trôi ra từ cổ họng mình nên vội vàng dùng tay kéo ra. Hai tay tôi cứ kéo, cứ kéo, vật kia từng chút một trồi ra khỏi miệng, và rồi không để ý đến khuôn mặt mình đã ướt đẫm, cổ họng bỏng rát như bị xé rách, tôi cuống cuồng nâng tay lên xem. Má ơi! Tôi như muốn khóc thét lên khi nhìn thấy trong lòng bàn tay mình, lại là một mớ tóc rối nùi!
Tôi lật đật hất mớ tóc xuống đất, chạy xuống bếp tìm nước uống cho trôi đi cái cảm giác lợm lợm rợn người kia. Khi chạy đến cửa bếp, trong cái ánh sáng yếu ớt của bình minh sớm, tôi thấy có 2 bóng người ngồi chỗ bàn ăn phía góc bếp, đầu cúi thấp xuống mặt bàn. Cho là ba mẹ dậy sớm tập thể dục như mọi ngày nên tôi không nghĩ nhiều cắm đầu chạy đến, vớ ngay lấy bình nước trên bàn uống vội uống vàng mà không kịp rót vào ly.
Sau một hơi dài, tôi khoan khoái đặt bình nước xuống. Dường như sáng nay đặc biệt lạnh thì phải, không khí xung quanh phả vào tôi cái buốt giá như từ băng đá. Rồi tôi bỗng thấy lạ, trong phòng bếp tối om và lạnh lẽo như vậy mà ba mẹ lại không bật đèn? Ngoài ra… đã một lúc lâu nhưng sao cả hai người không một ai lên tiếng, căn phòng chìm vào yên lặng đến lạ. Từ sau chuyện bị ma nhát trên đường về nhà, tôi trở nên càng mẫn cảm hơn đối với những vấn đề tâm linh. Sự cảnh giác tự động xù nhọn như gai nhím, tôi từ từ quay đầu qua, cố bắt mình không run rẩy, cất tiếng hỏi:
"Ba?….. Mẹ?…….”
Lúc này đôi mắt đã quen dần với bóng tối, tôi kinh hãi lùi về sau vài bước khi thấy hai bóng người từ từ đứng dậy, nhưng đầu vẫn cúi gằm xuống. Hai người cứ đứng yên như vậy chừng vài giây, rồi đột nhiên…toàn thân rung lắc dữ dội. Tôi đờ người ra, nỗi sợ hãi ngày một tăng dần, tôi hét lên với chính mình "Chạy đi!!!!” nhưng nỗi sợ đã đóng đinh tôi lên chính đôi chân của mình. Tôi chỉ biết đứng đó, trợn to mắt lên nhìn hai cái bóng bắt đầu di chuyển về phía mình. Chúng lết từng bước chậm chạp, nghiêng ngả, vừa đi vừa thả người lắc lư qua lại như những con lắc của mấy
nhà thôi miên. Chúng càng đến gần, tôi lại càng cảm nhận rõ cái lạnh chết chóc từ địa ngục, những bước chân không hề mang tiếng động, như là… đang bước đi trên không!
Tiếng động duy nhất phát ra từ hai hàm răng của tôi, không ngừng va vào nhau lập cập vì kinh sợ. Những cái bóng chỉ còn cách tôi chưa đến một mét, vẫn đang lắc lư điên đảo với cái đầu cúi gằm quái dị. Tôi há miệng muốn gào to cầu cứu ba mẹ, nhưng không thể, khớp hàm như bị ghìm chặt lại bởi cái gì đó vô hình. Tôi nhắm chặt hai mắt, tuyệt vọng chờ đợi điều kinh khủng sẽ đến.
Bỗng nhiên… tôi cảm giác nhiệt độ nơi túi quần của mình nóng lên, đồng thời bầu không khí xung quanh cũng như đang ấm lại. Từng giây trôi qua, trái tim tôi vẫn đập hoảng loạn trong lồng ngực, nhưng dường như…không có gì xảy ra. Tôi nặng nề kéo mí mắt lên….. Phía trước mặt, hoàn toàn trống không!
Tôi cuống cuồng nhìn ngang nhìn dọc khắp nhà bếp, nhưng đã không còn thấy cái bóng nào nữa. Tôi đổ sụp xuống đất, cả người bủn rủn không chút sức lực. Bàn tay tôi thò vào túi quần, lôi ra một xâu tiền đồng cổ……
————————————-
Bà Hiền vẫn còn bàng hoàng khi nhớ lại chuyện đêm qua…Khi hai mẹ con đang ngồi nói chuyện, bà để ý thấy Hạ cứ nghiến răng ken két. Những câu nói của Hạ cứ ngắt quãng từng đoạn, nói vài chữ lại ngắt, như đang cố lấy hơi để có thể rặn ra chữ tiếp theo. Bà xót xa vì nghĩ có lẽ con gái mình đã quá mệt mỏi và đuối sức. Bà nắm lấy tay Hạ, cười nói:
"Thôi con cứ ngủ đi, không có gì phải lo. Chắc lạ đường lạ cái nên lạc. Lúc nhỏ con toàn bị lạc đường rồi khóc ầm lên.”
"D…dd…..ddạ……..!”
Hạ khó nhọc rặn ra từng chữ, xen kẽ là những tiếng nghiến răng ken két ghê người, quai hàm không ngừng bạnh ra thu vào. Bà cũng thấy hơi lạ. Con gái bà xưa nay đâu bao giờ nghiến răng như vậy, kể cả lúc ngủ. Đột nhiên bàn tay bà đang nắm trở nên lạnh buốt và tím tái như bị ngâm trong nước đá hàng giờ liền. Bà giật mình nhìn lên: Hạ đang không ngừng vặn xoắn cơ mặt, hai mắt trợn trắng dã đảo qua lại lia lịa, nước miếng nhớp nháp nhễ nhại, những đường gân máu hằn rõ vằn vện trên da….. từ miệng khi thì phát ra tiếng cười khúc khích, khi lại tiếng khóc nỉ non….
Cơn hoảng sợ tột độ khiến bà ngất đi.
Lúc tỉnh dậy, nhìn đứa con gái đang nằm ngủ yên bình bên cạnh, bà lại không cầm lòng được khóc nấc lên. Ông Toàn đang chợp mắt trên ghế gần đó cũng choàng tỉnh. Ông bước lại ngồi trên giường, vỗ vỗ lên tay vợ rồi nói khẽ:
"Bà và tôi ra ngoài đi.”
Rồi đỡ bà ngồi dậy, hai ông bà dìu nhau đi.
Trên ghế ngoài phòng khách, bà Hiền thẫn thờ kể lại cho chồng nghe chuyện đã xảy ra. Ông Toàn thở dài sườn sượt, nhấp một ngụm trà nóng rồi lại im lặng. Qua một lúc, ông lên tiếng, giọng ông chứa đựng sự bất lực và mệt mỏi:
"Sáng mai tôi qua nhà nói chuyện với cậu Trí xem có cách nào không.”
Bà Hiền gật gật đầu. Hiện giờ chỉ có cách đó, bà cũng đang hoang mang lắm. Nhìn vợ bơ phờ tiều tụy mà ông Toàn đau lòng, ông đứng dậy rồi nói:
"Thôi giờ tôi với bà cứ vào ngủ, chuyện đâu còn có đó. Đừng nghĩ nhiều quá lại sinh bệnh.”
Bà Hiền biết chồng lo cho mình nên cũng chỉ gật đầu, tạm gác nỗi lo qua một bên chờ trời sáng…
Cùng lúc ấy, chừng 200m về hướng Đông Bắc, căn nhà của ông Năm lụi vẫn sáng đèn. Khoảng cách giữa mỗi nhà ở làng Sao quá xe nên không ai nghe được tiếng la hét đầy đau đớn của con trai ông Năm, Trí!
Trong căn phòng khá lớn, la liệt những tấm phù chú với họa tiết rối mắt dán khắp các mặt tường. Hàng chục kệ gỗ được kê sát góc phòng, trên kệ chứa đầy những bức tượng ma quái đủ hình đủ dạng, những hủ thủy tinh lớn chứa thứ chất lỏng vàng khè đục ngầu và hàng tá những chai lọ nhỏ xếp ngổn ngang. Trong phòng nồng nặc mùi trầm hương và lá bồ đề.
Trí ngồi xếp bằng chính giữa phòng, hai bàn tay đan nhau tạo thành Ấn Kim Cang, miệng không ngừng tụng ngũ chú. Từ dưới lớp da trên người anh hằn rõ những ngón tay đang không ngừng ngọ nguậy, cào xé mãnh liệt từ bên trong như muốn đâm thủng lớp da chui ra ngoài…
Chương V: NGƯỜI ÁP VONG
Từ nhà bếp tôi cuống cuồng chạy về phòng, bật đèn sáng choang rồi trèo lên giường trùm mền kín mít, mãi đến khi từng tia nắng trườn vào, xuyên qua lớp mền phủ lên làn da một cảm giác ấm áp dễ chịu, tôi mới kéo mền xuống. Trời đã sáng hẳn, tiếng chim ríu rít quen thuộc ngoài sân giúp tôi thả lỏng tinh thần được đôi chút. Mùi cơm chiên thơm ngào ngạt từ dưới bếp theo gió bay lên, cái bụng rỗng lại không ngừng réo lên nhắc nhở.
Bước xuống bếp, tôi giằng co nội tâm khi vừa muốn kể cho ba mẹ về việc sớm nay, nhưng cũng lại không muốn làm cho ba mẹ thêm lo khi mà đứa con gái hết tối đến sáng lại gặp ma. Cuối cùng, tôi dứt khoát dằn lòng không nói.
Thấy mẹ đang lui cui chiên cơm, tôi bước đến, lôi xâu tiền từ túi ra đưa mẹ xem rồi hỏi:
"Cái này của ai mà ở trên giường con vậy mẹ?”
Mẹ nhìn nhanh sang xâu tiền rồi lại cắm cúi đảo cơm trong chảo:
"Hôm qua chú Trí nói cho con làm bùa hộ thân. Con cứ cầm theo đi, biết đâu lại…” mẹ tôi bỏ dở câu nói, nhưng tôi hiểu, biết đâu lại có thể tránh được ma quỷ…
——————————–
Trong phòng khách nhà ông Năm, ông Toàn ngồi trên chiếc ghế êm ái, đưa mắt quan sát xung quanh. Căn phòng trang trí đơn giản nhưng rất tinh tế với tông chủ đạo là xám và trắng. Trí ngồi ghế đối diện, rót trà vào hai ly. Mùi trà nóng dịu nhẹ thoang thoảng.
Anh nhìn ông Toàn, một người đàn ông trung nên với mái tóc hoa râm và vóc dáng trung bình, khuôn mặt hiền lành chất phát. Anh biết ông vẫn ít nhiều hoài nghi về những chuyện thuộc tâm linh, nhưng anh hiểu đối với một người luôn tâm niệm ma quỷ chỉ là mê tín thì việc chấp nhận sự thật sẽ rất khó khăn. Trí từ tốn:
"Có hai loại nhập: bị nhập và áp vong. Con gái anh có đủ 3 yếu tố chính để có thể kết luận…con bé bị nhập. Nó là mạng âm, thể chất lại yếu, khi bị nhập lại hoàn toàn không thể làm chủ bản thân. Sau khi tỉnh dậy lại không hề nhớ gì…. cũng may đó chỉ là vong, không phải ngã quỷ.”
"Ngã quỷ?”
"Đó là những vong bị chết oan nên oán khí rất mạnh, rất dễ gây nguy hiểm cho người bị chiếm thể xác.”
"Nhưng tại sao…anh lại biết rõ những chuyện đó như vậy?” Ông Toàn thắc mắc
Trí cúi đầu, trầm giọng nói khẽ:
"Vì tôi từng là người áp vong. Nói cách khác, tôi có thể chủ động cho các vong, hay thậm chí là ngã quỷ mượn xác. Nhưng tôi có thể làm chủ mọi sự việc dù là đang bị nhập.”
Ông Toàn càng nghe càng rối rắm. Ông hoang mang suy nghĩ rồi chợt nghĩ đến một khả năng:
"Nhưng có khi nào….. là con gái tôi bị… tâm thần không?” Ông cắn răn nói ra từng chữ. Là cha mà phải nghi ngờ con mình bị điên quả thật là đau đến đứt ruột gan.
Nhưng Trí khoát tay phủ định ngay lập tức, anh giải thích:
"Không thể. Nếu con anh bị tâm thần dù nặng hay nhẹ, thì khi bình thường trở lại sẽ vẫn nhớ được rõ những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian phát bệnh. Nhưng theo lời anh, Hạ không hề nhớ được chi tiết nào. Đó chính là biểu hiện chính của việc bị nhập.”
"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?” Ông Toàn nói như cầu khẩn người thanh niên với khuôn mặt lãnh đạm, toát ra vẻ thông thái hơn người của Trí.
Trí nhíu mày suy nghĩ rồi nhanh chóng trả lời:
"Chỉ còn vài ngày nữa là bước qua tháng cô hồn, trong khoảng thời gian này mỗi giây đều rất nguy hiểm với con bé. Đúng ngày mồng 2, cõi âm sẽ mở ra những âm lộ kết nối hai cõi âm và dương. Những con đường xuất hiện âm lộ gọi là đường âm. Những người mang mạng âm như con gái anh nếu vô tình gặp phải đường âm sẽ rất nguy hiểm. Lần vừa rồi chính là minh chứng, con bé đã bị quỷ dẫn vào âm lộ. Nhưng rất may vẫn chưa đúng tháng cô hồn nên âm khí chúng còn yếu, chưa thể làm gì đáng lo.”
Ông Toàn tập trung lắng nghe mà bủn rủn hết cả người. Trí tiếp tục:
"Xâu tiền cổ tôi đưa cho con bé là một món đồ có tác dụng trừ tà rất mạnh, kết hợp với sợi chỉ đỏ mang tính dương nên tạm thời con gái anh sẽ an toàn. Hãy nhắc nhở con bé luôn mang theo bên mình. Trong thời gian đó, tôi sẽ cố gắng tìm cách ngăn chặn những điều tồi tệ có thể xảy ra.”
———————————-
Tôi gom sách vở cho vào balo, thay đồ chuẩn bị đi học. Từ bên ngoài nghe tiếng ba hỏi to:
"Xong xuôi chưa ba chở đi học?”
"Dạ xong rồi ba!” Tôi cũng trả lời thật to, sau đó chụp lấy balo trên bàn học đeo lên vai rồi mở cửa chạy ra. Liếc thấy chiếc xe đạp thủng lốp vẫn chưa vá gần cửa ra vào, tôi rùng mình một cái.
Ba quay đầu chiếc xe wave cũ màu nhớt dựng ngoài sân rồi ngồi lên nổ máy, tôi chào mẹ thật to rồi leo lên sau xe. Hai ba con bon bon trên xe qua những con đường mòn quanh co rợp cây xanh…
Xa xa đã nhìn thấy mái trường lợp ngói đỏ, sắc đỏ nổi bật giữa rừng cây xanh rì. Ba quay đầu dặn tôi:
"Chiều tan học đứng chờ ba ra đón, đừng có đi lung tung.”
"Dạ, con biết rồi!”
Đến cổng trường, tôi bước xuống xe, chào ba rồi đi vào. Mới được vài bước thì nghe tiếng ai gọi:
"Hạ!”
Nhỏ Lam chạy ra từ bãi giữ xe gần đó. Nó cười toe khi thấy tôi rồi hỏi:
"Ủa hôm nay không đi xe à?”
"Ừ. Xe tui bị lủng lốp nên ba chở đi.” Nó vẫn chưa biết chuyện tôi gặp ma.
"Thế à. Xui nhỉ!” Nó chép miệng rồi kéo tay tôi chạy nhanh vào lớp.
Lam là một cô bé rất dễ thương và hoạt bát, hai đứa tôi rất hợp tính nhau.
5 tiết học trôi qua rất nhanh. Học sinh các lớp lại túa ra như kiến trong tiếng trống trường dồn dập. Tôi đứng đợi ngay cổng. Lam dắt xe ra thấy tôi đứng đó thấy tội liền đứng đợi cùng luôn. Hai đứa vui vẻ trò chuyện một hồi lâu vẫn không thấy ba tôi. Học sinh đã về hết từ lúc nào, cả ngôi trường lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh và cô quạnh… Tôi bắt đầu nóng ruột. Lam ra vẻ thở dài lắc đầu nói:
"Chắc ba bà quên mất đứa con gái yêu quý này rồi. Tội nghiệp chưa kìa ta ơi!!!”
Tôi phì cười, vỗ nhẹ vai Lam:
"Thôi trễ rồi bà về trước đi, tui chờ một mình cũng được.”
"Lỡ ba bà quên thật thì sao, lúc đó bà định đi bộ 6 cây số về nhà à?”
Nghĩ đến việc đi bộ một mình là tôi đã thấy run rồi, nhưng giờ phải làm sao. Ba ơi, sao ba chưa tới đón con?
Lam nhìn khuôn mặt lo lắng của tôi thì toe miệng cười, nhảy lên xe đạp rồi vỗ vỗ vào yên sau:
"Xem ra hôm nay bản cô nương phải ra tay làm phước rồi. Lên đây, tui chở bà về.”
Thấy tôi lưỡng lự, Lam đập mạnh hơn lên yên xe:
"Nhanh nhanh, không trời tối là hết thấy đường à nha.”
Nghe thấy trời tối là tôi nhảy lên ngồi luôn không do dự nữa. Nhỏ Lam chở tôi phía sau, hai đứa vừa đi vừa cười nói râm ran. Đến đoạn đường gập ghềnh, những mô đất lớn nhỏ nối tiếp nhau hết sức khó đi, nhỏ Lam bị trượt té, chiếc xe đạp ngã về một bên khiến cả hai đứa ngã nhào. Nhỏ Lam phản ứng nhanh liền phủi quần đứng dậy dựng chiếc xe đạp lên, còn tôi bị đập mông xuống mặt đường đầy đá nhỏ nên ê ẩm, tê rần. Lam lật đật đỡ tôi dậy, luôn miệng nói xin lỗi, nhưng tôi cố nén đau toét miệng cười. Thế là hai đứa lại leo lên xe tiếp tục đi. Nhưng tôi không biết rằng… xâu tiền cổ, bùa hộ thân của mình, đúng lúc ấy đã từ túi quần rớt ra ngoài …
Nhìn đồng hồ trên tay, đã 6 giờ.Chúng tôi bắt đầu cua vào con đường vắng dẫn vào cuối làng, vào nhà tôi. Trời gần như đã tối hẳn. Cái lạnh lại kèm theo ẩm ướt rất khó chịu. Lam vẫn nói không ngừng phía trước, lâu lâu lại cười rộ lên.
"Thằng Hải lớp 11a3 bà biết không, lúc điền tên vô bài thi cuối học kỳ năm ngoái nó run quá quên luôn mình tên gì đó.”
"Haha vậy à?”
"Nhỏ Linh bí thư 11a7 hôm bữa thi văn nghệ được giải nhất luôn đó.”
"Giỏi vậy!”
"Anh Tùng khối 12 con thầy Mạnh dạy Lý hôm thi đại học lại bị sốt phải bỏ thi.”
"Tội quá!”
Chúng tôi đứa kể đứa phụ họa nhịp nhàng, cứ vậy không biết chán.
"Thằng Khoa lớp phó lớp mình tuần trước bị mời phụ huynh vì trốn học đó”
Học trong lớp đã gần 3 tháng nên tôi cũng nhớ được mặt mũi tên tuổi gần như hết lớp. Tôi nhớ rõ lớp phó là nhỏ Thùy mà, Khoa nào? Nghĩ vậy tôi chọt chọt lên lưng Lam, cười nói:
"Lớp phó là Thùy chứ Khoa nào hả nhỏ kia?”
"Cô Yến chủ nhiệm a5 xin nghỉ đẻ rồi, tận 6 tháng…” Dường như không nghe tôi nói nên Lam vẫn thao thao bất tuyệt.
Tôi bèn thọt lét 2 bên sườn nó, vừa thọt vừa cười nói:
"Á à… quê quá nên đánh trống lảng hả?”
Nhưng Lam hoàn toàn không có phản ứng. Nó vẫn tỉnh queo vừa đạp xe vừa kể tiếp những câu chuyện của mình. Tôi nghĩ chắc nó không sợ nhột.
"Hồi trước ở trường có người bị té trên lầu hai xuống gãy cổ chết đó, gương mặt biến dạng luôn, máu me bê bết .”
Tôi rùng mình. Con nhỏ này tự nhiên trời tối lại kể chuyện gì ghê thế. Tôi đập mạnh vai Lam:
"Ê Lam!”
"Con trai ông Tư đầu hẻm thi rớt đại học, sợ bị đánh nên thắt cổ chết trong nhà tắm, lúc ông Tư bước vào thấy con mình toàn thân treo tòn ten, hai mắt đục ngầu trồi hẳn ra , lưỡi thõng xuống tím đen dài ngoằn, liền rú lên rồi té xỉu.”
Tôi bắt đầu sợ. Sợ vì những câu chuyện kinh dị Lam kể và sợ cả chính nó. Lam vẫn như một cái máy, nói không ngừng nghỉ mà chẳng hề để ý đến điều gì khác. Tôi phát hiện ra bản thân mình quá yếu đuối và nhát gan, bất kỳ vấn đề gì có vẻ khác thường đều làm tôi nghĩ đến ma quỷ. Lam là bạn học với tôi, bạn thân của tôi, làm sao có thể dính tới ma quỷ gì được. Nhưng kể cũng lạ, nãy giờ đi cũng khá lâu rồi mà sao vẫn chưa về đến nhà nhỉ. Tôi ngó nghiêng khắp 4 phía nhưng vô ích, bóng đêm dày đặc đã chắn hết tầm nhìn. Đột nhiên tiếng Lam im bặt, trên đoạn đường vắng chỉ còn tiếng bánh xe nghiến trên nền đá rào rạo. Từ phía sau, tôi thấy Lam chậm chạp quay đầu nhìn sang bên phải, rồi với một tốc độ nhanh kinh ngạc, nó bẻ quặt cổ 180° ra sau, tiếng đốt sống cổ gãy vụn vang lên rợn gáy. Lam đang nhìn trừng trừng tôi từ trên cao với vẻ mặt vô hồn. Tôi hóa đá tại chỗ.
Chiếc xe đạp vẫn cứ lăn bánh trên đường mòn, hai chân Lam vẫn thong thả đạp, chỉ là đầu nó lại bẻ ngược ra sau chăm chú nhìn tôi, những mảnh xương vỡ xé toạc da đâm ra ngoài, máu xối xả nhuộm đỏ thẫm chiếc áo trắng. Đến lúc này, tôi nhận ra Lam không còn là đứa bạn mà tôi biết nữa…



Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ma

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile