Chương XI: LÀ QUỶ
Bên ngoài, tiếng mẹ tôi tươi cười:
"Xuân hả cháu, đến chơi với con Hạ nhà bác à?
"Dạ! Hạ có ở nhà không ạ?” Tiếng cái Xuân lễ phép đáp lại. Lúc nào cũng vậy, Xuân luôn khoác lên mình một vẻ trầm lắng, dịu dàng đầy nữ tính, chính vì vậy nó luôn được lòng mọi người, nhất là các bậc phụ huynh như mẹ tôi.
"Nó còn ngủ trong phòng, cháu cứ vào kêu nó dậy đi!”
"Dạ!”
Bóng người phản chiếu qua kẽ hở dưới chân cửa. Tôi vội nhắm mắt làm như mình đang ngủ rất say… Tôi biết, tôi là một đứa nhát cáy. Những chuyện xảy ra khiến tôi lo sợ và kiệt sức. Ma cỏ ở khắp nơi, ngay cả Lam – đứa bạn thân nhất, cũng là quỷ. Tôi lo sợ rằng một khi tôi mở miệng hỏi, có thể sẽ lại mất thêm một người bạn. Đúng! Tôi đang trốn tránh sự thật. Hiện giờ tôi đã rối rắm lắm rồi, thà cứ lạc trong sương mù một thời gian để hồi sức còn hơn thấy rõ sự thật khủng khiếp rồi chết trong tuyệt vọng.
Xuân đẩy cửa bước vào rồi từ tốn ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh bàn học, cất giọng nhẹ nhàng: "Hạ ơi!” Tôi vẫn nhắm mắt làm như không nghe thấy. Nó kiên nhẫn lặp lại :
"Hạ ơi!” Tôi vẫn nằm trơ ra không nhúc nhích.
Bốn phía lại im ắng. Có lẽ nhỏ thấy tôi ngủ say quá nên thôi không gọi nữa.
Bỗng nhiên, từ phiá bàn học vang lên tiếng "rào rạo…rào rạo….”, lẫn trong đó là tiếng chóp chép liên tục. Tôi nghĩ thầm chắc nó ăn kẹo. Mà cũng lạ, xưa giờ Xuân rất ý tứ trong mọi vẫn đề, kể cả chuyện ăn uống, khó có thể tưởng tượng được nó lại nhai chóp chép thật to như lúc này.
Tiếng nhai rào rạo ngày một lớn hơn, nhanh hơn, thỉnh thoảng còn lẫn tiếng "cốp” lạnh người. Có vẻ như kẹo rất cứng. Một lúc sau…xung quanh lại im lặng. Tôi nghe thấy tiếng kéo ghế, tiếng bước chân đi ra cửa.
"Chắc Xuân nó đi về.” Nghĩ vậy, tôi nhè nhẹ thở phào. Nhưng ngay khi tiếng bước chân dừng trước cánh cửa phòng gần như mục nát vì mối, tôi giật thót khi nhận ra tiếng bước chân đang đổi hướng. Xuân đang bước về phía tôi!
Nhỏ từ từ bước về phía giường, chậm rãi ngồi xuống. Tiếng nhai "rào rạo…rào rạo…”lại vang lên khiến tôi khá khó chịu. Nhỏ chỉ ngồi đó, ngay cạnh tôi, nhai kẹo không ngừng. Lát sau…dường như nhỏ hơi cuối xuống, những lọn tóc mềm mại thơm hương bồ kết chạm vào mặt tôi ngưa ngứa. Rồi tôi nghe tiếng nó thì thào, sát cạnh tai mình:
"TAO BIẾT….MÀY CHƯA NGỦ……..!”
Toàn thân tôi trấn động. Cái giọng nói đều đều nhựa nhựa ma quái như thế đã trở nên ám ảnh tôi suốt thời gian qua, đó là giọng nói từ âm ti địa phủ. Tôi mở choàng mắt. Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt hoàn toàn không có mắt mũi, chỉ là một mớ da kéo chồng lên nhau như bị phỏng nặng lâu ngày, và một cái miệng rộng ngoác đang không ngừng nhai nghiến thứ gì đó. Nó có mái tóc dài đen mượt của Xuân, có vóc dáng của Xuân, nhưng nhất định không phải là Xuân mà tôi biết.
Tôi sợ cứng người, gương mặt kinh dị của nó cúi sát mặt tôi, từ cái miệng đang nhai nhóp nhép tứa ra thứ gì đó đỏ sẫm rồi theo cử động miêng của nó nhễu nhão rơi xuống mặt tôi. Mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến tôi muốn nôn mửa, nhưng tôi quá sợ đến nỗi không thể cử động hay nhúc nhích gì, tay chân nặng như đeo chì, chỉ có thể nằm đó, nước mắt trào ra không ngừng. Thấy vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt tôi, hai khóe miệng nó dần dần giương lên, banh ra một nụ cười ghê tởm. Hai hàm trên và dưới trống hoác, chỉ có cặp nướu lở loét và thối rữa . Lúc đó, tôi nhìn rõ được cái thứ mà nó nhai ngấu nghiến, đó chính là răng – RĂNG CỦA CHÍNH NÓ!
Tôi kinh hãi thét lên " Á Á Á !!!!!!”
———————————————————————————
Tôi choàng tỉnh. Dùng hết sức lực ngồi bật dậy, tôi hoảng loạn đảo mắt khắp phòng. Không có ai cả! Là mơ sao??
Tiếng mẹ lật đật đẩy cửa chạy vào, bà ngồi xuống giường, nắm hai bàn tay lạnh ngắt của tôi, lo lắng hỏi:
"Sao vậy con, mơ thấy ác mộng à?”
Tôi rụt tay lại, lau vội những giọt mồ hôi đầm đìa trên trán, sốt ruột hỏi:
"Xuân đâu rồi mẹ?”
Mẹ tôi hơi bất ngờ, bà nói:
"Con biết Xuân đến? Lúc sáng nó có đến chơi, mà thấy con ngủ say quá nên ngồi chơi với mẹ tí rồi về. Có chuyện gì sao?”
Tôi nghệt mặt. Hóa ra lúc giả vờ ngủ tôi lại mệt quá và thiếp đi luôn, rồi lại gặp ác mộng. Tôi mệt mỏi lắc đầu. Hơn lúc nào hết, tôi muốn được trở lại một cuộc sống êm ả như trước kia, một cuộc sống bình thường không ma quỷ!
Tôi hỏi mẹ, giọng vẫn còn hơi run:
"Đám cưới của con….lo đến đâu rồi?”
Bà thở dài… "Ba và chú Trí đang chuẩn bị, đúng 10 giờ tối mai sẽ tổ chức.”
Tôi cắn răng, nước mắt lại úa ra. Mẹ xót xa ôm tôi vào lòng, bà vỗ vỗ lên lưng, nhẹ giọng trấn an:
"Ráng lên con. Qua ngày mai, con sẽ không phải chịu đựng những thứ quỷ quái này nữa!”
Tôi nghẹn ngào vâng dạ, thầm cầu trời cho mọi việc suông sẻ.
—————————————————————————-
Cách đây hai năm, khắp làng Sao ai ai cũng bàn tán xôn xao về chuyện nhà ông Tư đầu làng. Ông Tư đã ngót nghét bốn mươi mới sinh được một đứa con trai. Ông mừng lắm, đặt tên con là Đạt để mong cho sau này con mình lớn lên đỗ đạt, thành công. Tuy chỉ có một mụn con nhưng ông Tư chẳng hề nuông chiều, trái lại còn rất nghiêm khắc, đánh con như cơm bữa. Vì vậy, Đạt rất sợ ông.
Rồi đến kỳ thi đại học. Thấy con mình chểnh mảng việc học hành, ông cầm roi đánh mắng, dọa sẽ từ mặt nếu Đạt không thi đậu.
Và Đạt không đậu đại học. Biết mình rớt, vừa mắc cỡ với họ hàng, lại vừa sợ những trận đòn roi từ ba, Đạt đã chọn cách tiêu cực nhất: Thắt cổ tự vẫn!
Đó là tất cả những gì ông biết về "chồng sắp cưới” của con gái mình. Ngay lúc này, ông và Trí đang ngồi trong nhà ông Tư. Ngôi nhà khá lớn, được bài trí đơn giản theo cách truyền thống. Tuy có người ra ra vào vào, ngôi nhà vẫn cứ toát lên vẻ âm u lạnh lẽo rợn người.
Ngồi đối diện hai người là ông Tư. Theo lời Trí, từ khi con trai chết, ông Tư chỉ lẩn quẩn trong nhà, đêm đêm tụng kinh cầu nguyện cho vong hồn con sớm siêu thoát. Lúc trước tuy tuổi đã gần lục tuần nhưng ông Tư vẫn khỏe mạnh và nhanh nhẹn không thua gì thanh niên trai tráng, ngày ngày vác cuốc ra đồng chiều tối vác cuốc về. Vậy mà trong hai năm qua, Trí gần như không còn nhận ra ông: Người ông gầy xọm đi, hai má hóp lại, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, râu tóc bạc phơ…Cả người ông toát ra một vẻ tang thương nặng nề.
Ông Toàn mặc dù chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng ông hiểu nỗi đau của một người cha bị mất con, nó đau gấp ngàn lần nỗi đau thể xác. Ông chậm rãi trình bày lý do mình đến đây, tâm trạng vô tình cũng bị sự tang tóc của ngôi nhà làm trùng xuống…
Ông Tư trầm ngâm, lặng im ngồi nghe, thỉnh thoảng thở ra nặng nề, lặng lẽ như một hồn ma. Ông thều thào :
"Nghiệp của tôi nặng lắm. Con trai tôi chết lỗi cũng do tôi…. Bây giờ có làm gì thì cũng đã muộn, thằng Đạt…nó cũng đâu thể sống lại.” Giọng ông khàn đi, đôi mắt đục mờ trở nên ươn ướt. "Có thể giúp được cho con gái anh, tôi rất sẵn lòng…Coi như làm việc thiện, giúp nó mau siêu thoát…”
Ông Toàn mừng rỡ : "Cám ơn anh nhiều lắm!”
Trí từ đầu đến cuối cũng chỉ ngồi im lặng, bỗng cất tiếng:
"Ông nói đúng, con trai ông vẫn chưa hề siêu thoát!”
———————————————————————————
Hai người sóng vai trên con đường mòn. Ông Toàn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, những tia nắng cuối ngày hắt lên áng mây chiều tạo nên một màu buồn hiu hắt. Ông đột nhiên hỏi người thanh niên bên cạnh:
"Cậu Trí, tại sao lại phải là con trai ông Tư?”
"Vì cậu ta là hợp nhất.” Anh điềm nhiên trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng về khoảng không phía trước.
"Hợp nhất? Ý cậu là sao?”
Trí đột ngột dừng bước, anh quay sang ông Toàn. Những tia sáng le lói của chiều tà bị che khuất phía sau vóc dáng cao lớn của người thanh niên:
"Nghĩa là, cậu ta có âm khí mạnh nhất trong những người chưa siêu thoát có ngày chết phù hợp với con gái ông. Nói cách khác, cậu ta chỉ còn một bước rất ngắn nữa thôi, sẽ thành quỷ.”
"Hả?” Ông Toàn lắp bắp "Quỷ?”
"Đúng. Một con quỷ. RẤT MẠNH!”
Chương XII: ĐẠT
Ông Toàn thấy lỗ tai mình lùng bùng, hoài nghi không biết vừa rồi mình có nghe nhầm hay không:
"Cậu nói sao? Cậu để con gái tôi cưới một con ma sắp thành quỷ?”
Trí mỉm cười, anh nói:
"Từ ma quỷ đến con người, tất cả mọi loài đều tồn tại một sự e dè, giữ khoảng cách đối với con mạnh hơn như một bản năng. Một khi con gái ông thuộc về một âm vong mạnh như Đạt, tỉ lệ được bảo vệ khỏi sự đói khát của các vong hồn khác sẽ càng cao.”
"Nhưng…tại sao thằng nhỏ lại có thể trở thành quỷ?”
"Có 3 lý do.” Trí giải thích một cách rõ ràng "Thứ nhất: Chết vì treo cổ. Khi một con người lâm vào bước đường cùng, tự kết liễu mạng sống sẽ tích tụ rất nhiều oán hận, sinh ra oán khí, khó siêu thoát. Thứ hai: Phạm vào họa trùng tang do chôn cất sai ngày giờ, dễ thành quỷ mà kéo người thân chết theo. Thứ ba: Bị chôn ngay trên mảnh đất chứa âm mạch…”
"Âm mạch?”
"Đúng, đất âm mạch hay còn gọi là đất dưỡng quỷ. Những âm mạch dưới lòng đất liên tiếp nhau tạo nên những mắt xích. Mỗi mắt xích là một vị trí chí âm, nơi phát ra âm khi mạnh nhất. Con trai ông Tư chính là bị chôn ngay tại vị trí chí âm đó. Vong hồn sớm hay muộn chắc chắn sẽ bị dưỡng thành quỷ hồn!”
Ông Toàn sững sờ. Những điều này ông chưa từng nghe đến, nhưng ông cũng nhận biết được đất dưỡng quỷ đáng sợ đến thế nào.
"Làm sao cậu biết rõ như vậy?”
Trí chỉ lắc đầu : "Chuyện đó không quan trọng!”
"Vậy…vậy….” Ông vội đến líu lưỡi "Con Hạ… nó…nó… có gặp nguy hiểm gì không?”
"Tôi đã nói không thể chắc chắn 100% thành công.” Trí trầm giọng: "Nhưng anh đừng quá lo lắng, hiện tại nó vẫn chưa thành quỷ. Chỉ cần chúng ta hoàn thành nghi lễ trước khi cửa Quỷ Môn Quan mở, thì cho dù có thành quỷ nó cũng sẽ không làm hại vợ mình. Chúng ta chỉ có thể liều một phen.”
Một làn gió lướt qua giữa hai người đàn ông, mang theo cái se lạnh và cả những đám lá sồi khô xào xạc giữa chiều đông hiu hắt. Cả làng Sao như chìm vào một gam màu ảm đạm…
Ông Toàn cúi đầu bước đi, nhưng tròng lòng đầy lo lắng, lỡ đâu thằng Đạt nó cũng như những vong khác, theo ám con Hạ luôn thì sao? Ông liếc nhìn Trí, vẻ tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng trên khuôn mặt tinh anh kia khiến ông cũng an tâm phần nào. Cả hai người không gì nữa, chỉ im lặng bước nhanh trên con đường mòn đầy sỏi dẫn về nhà.
————————————————————————
Trong căn phòng nhỏ nghi ngút mùi nhang khói, ông Tư lom khom đứng trước bàn thờ Đạt, hai tay chắp lại trước ngực, miệng lẩm bẩm:
"Đạt ơi, ba biết linh hồn con vẫn lẩn quẩn quanh đây, ba biết con nghe được lời ba nói…” Ông ngừng một chút rồi tiếp "Ba biết con là một đứa nhỏ ngoan hiền, tốt bụng. Nay con gái người ta gặp nạn, cầu xin sự giúp đỡ của cha con mình. Ba biết là con sẽ đồng ý, đúng không?”
Đôi mắt mờ đục của ông nheo lại, xuyên qua đám hương khói lượn lờ trìu mến ngắm nhìn di ảnh của đứa con trai. Trong bức ảnh, một thanh niên 18 tuổi với làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, nghiêm nghị nhìn thẳng. Trái tim yếu ớt, già nua của ông lại quặn lên đau đớn, những giọt nước mắt tưởng chừng như khô cạn lại bắt đầu chảy xuôi theo khóe mắt, ướt đẫm gò má…
Ông nặng nề thở dài, đưa tay áo lên lau nước mắt rồi quay người chậm chạp bước đi.
Ngay khi ông vừa quay lưng, ba nén nhang ông vừa thắp đột nhiên bừng cháy lên phừng phực, ánh sắc đỏ rờn rợn như máu lên tấm di ảnh. Khuôn mặt người thanh niên như bị biến đổi, đôi mắt hằn lên sự tức giận đầy hung hãn.
——————————————————————————-
Sáng sớm hôm sau, người dân nhộn nhịp kéo nhau ra đồng, tiếng cười nói vang vọng bốn bề, nhộn nhịp đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh về đêm.
Ông Toàn và bà Hiền tất bật dọn dẹp nhà cửa, lau bàn thờ ông bà, còn dán lên tường chữ Song Hỷ bắt mắt theo đúng chỉ dẫn của Trí. Mặc dù chỉ là nghi lễ tượng trưng nhưng ông bà cũng căng thẳng lắm.
Hạ đang trong phòng mình, ướm thử bộ áo dài đỏ của mẹ cô năm xưa đã mặc. Vóc dáng hai người khá giống nhau nên cũng không phải sửa gì nhiều.
Mới 17 tuổi thôi, vậy mà cô lại phải làm đám cưới với một người đã chết thậm chí còn chưa thấy mặt. Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt chẳng rõ vui hay buồn, mái tóc chấm vai buông xõa tự do. Là ai vậy, tại sao lại xa lạ như thế? Cô nghĩ thầm rồi chợt buồn man mác.
Có tiếng gõ cửa. Bà Hiền mở cửa bước vào, trông thấy con gái trong bộ áo dài của mình khi xưa mà hai hốc mắt bà lại đỏ hoe. Bà bước đến nắm tay Hạ, giọng hơi khàn đi vì khóc nhiều:
"Tối nay 9 giờ nhà trai sẽ bắt đầu khởi hành, đúng 10 giờ sẽ tổ chức lễ. Cũng chẳng có gì phải sợ cả, chỉ là một nghi lễ nhỏ thôi con à.”
"Con biết mà.” Hạ khẽ cười buồn "Có những ai đến vậy mẹ?”
"À…Có vợ chồng ông Tư và cha con ông Năm thôi.”
Hạ ngạc nhiên : "Có ông Năm nữa hả mẹ? Lần đầu tiên con gặp ông ấy đấy.”
Bà Hiện gật đầu: "Thì ba mẹ cũng vậy, trước giờ chỉ toàn gặp cậu Trí chứ đã nhìn thấy ông Năm bao giờ đâu.”
Nói rồi bà chép miệng. "Thôi, cứ nghỉ ngơi đi, cần gì thì mẹ gọi.”
"Dạ!”
——————————————————————
Tôi ngồi xuống giường, tay mân mê tà áo dài. Ngoài kia, ánh sáng mặt trời ấm áp và rực rỡ đến chói mắt, có lẽ nên ra ngoài hít thở một chút để thoải mái hơn. Nghĩ vậy, tôi liền thay bộ đồ thun sờn cũ, mở cửa bước ra ngoài.
Tôi bước chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ, đi vòng lên phía đầu làng. Hai bên đường cây xanh lẫn cỏ dại mọc um tùm. Ánh nắng ấm áp xuyên qua những tán cây rọi xuống, chiếu loang lỗ trên mặt đường. Thỉnh thoảng có người chạy ngang qua, khói xe vẽ thành đường uốn lượn phía sau ngồ ngộ. Tâm trạng tôi thả lỏng đôi chút, miệng ngân nga nhỏ nhỏ giai điệu của một bài hát xa xưa…
Từ phía xa xa, dưới gốc một cây sồi già, ánh nắng chiếu lên mái tóc đen tuyền của một người thanh niên nào đó đang ngồi tựa lưng vào thân cây đọc sách.
Tôi tò mò lại gần. Chợt có tiếng "Rắc” vang lên, tôi giật mình vì đạp trúng một nhành cây khô. Người thanh niên kia cũng giật mình nhìn lên, thoáng bất ngờ khi thấy tôi lóng ngóng đứng đó. Tôi cười ngại ngùng:
"Chào anh!”
Người thanh niên gấp lại cuốn sánh dày cộm, mỉm cười đáp lại:
"Chào em! Cũng ra đây ngắm cảnh à?
Tôi thoáng do dự nhưng vẫn bước đến, lấy hết can đảm ngồi xuống cạnh anh ta.
"Dạ! Nhà em gần đây nên đi dạo chút cho đỡ buồn. Anh đang đọc sách à?”
"Ừ…” Anh vỗ nhẹ lên quyển sách trên tay "Anh đang ôn lại vài thứ, cũng sắp thi rồi.”
"Anh thi gì?”
"Thi đại học.” Anh cười hiền, đuôi mắt cong cong. Tôi trộm quan sát người thanh niên và thầm cảm thán, anh như một quý tộc bước ra từ bức tranh nào đó vậy, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng trẻo, nói chuyện lại từ tốn nhỏ nhẹ.
"Em tên gì?” Tôi nghe tiếng anh hỏi.
"Em tên Hạ, còn anh?”
"Anh tên Đạt, nhà cũng ở gần đây.”
Tôi cảm thấy tên này khá quen, hình như đã từng nghe qua ở đâu đó…
"Anh siêng học quá, chắc anh học giỏi lắm nhỉ!”
Anh cười cười rồi lắc đầu : "Không đâu, anh cũng ham chơi lắm, bị ba đánh hoài à!”
Tôi bật cười. "Vậy chắc anh sợ ba anh lắm.”
Đột nhiên anh im lặng, đôi mắt trở nên đờ đẫn vô hồn, khóe miệng giựt giựt:
"Sợ chứ…anh sợ ba lắm………….”
Có lẽ anh bị áp lực nặng nề về chuyện thi cử lắm, tôi thở dài thông cảm.
"Anh…có muốn đi dạo một vòng không?”
Vẫn khuôn mặt đờ đẫn, anh từ từ quay sang nhìn tôi, miệng lẩm bẩm: "Đi chơi?”
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nhưng tự trấn an bản thân "Đang ban ngày ban mặt, làm gì có ma quỷ mà phải sợ!” Nghĩ vậy, tôi lấy lại can đảm, gật đầu với anh.
"Đúng, đi dạo một vòng sẽ giúp tăng lưu lượng máu lên não, đầu óc sẽ minh mẫn và học bài nhanh thuộc hơn.”
Nhưng anh chỉ ngồi đó, chìa khuôn mặt đờ đẫn tái nhợt về phía tôi, lẩm bẩm một mình. Dường như anh không hề nghe được tôi nói gì: "…..đi chơi…..đi chơi……..đi chơi……..đi chơi…….” Anh ta cứ như một cái máy tua đi tua lại vô số lần, chỉ lặp lại đúng một từ : "Đi chơi.”
Tôi thấy ghê ghê, đầu anh ta có vấn đề à? Tôi lập tức đứng lên, ấp úng:
"Thôi, anh bận học thì cứ học đi, em…em về trước nha!”
Vừa nói xong, giọng anh ta cũng im bặt. Anh ngước đầu lên, chậm chạp một cách khó hiểu, đôi mắt dại ra. Đột nhiên anh ta bật nhanh dậy, gào to vào mặt tôi:
"TAO PHẢI HỌC! TAO PHẢI THI ĐẬU!!!”
Ngay sau đó lại cúi gằm, vai run rẩy, hai bàn tay ôm lấy mặt. Giữa những kẻ tay phát ra tiếng thút thít nghẹn ngào, anh ta khóc như một đứa trẻ:
" Ba ơi…con không có đi chơi, con sẽ ngoan ngoãn học bài mà. Đừng có đánh con…ba đừng đánh nữa, con đau lắm, ba ơi….”
Người thanh niên trước mặt kỳ quái đến nỗi làm tôi sợ chết khiếp.Tôi cuống quýt quay người bỏ chạy. Nhưng khi vừa quay người, ánh nắng ấm áp đã không còn nữa. Bầu trời đã tối đen từ lúc nào, sương mù dày đặc, cái lạnh đột ngột thấm sâu từng tấc da thịt. Tôi nín thở, sợ hãi nhận rằng một lần nữa, mình lại gặp quỷ!
Từ phía sau lưng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó, như là tiếng hít thở, nhưng khò khè đứt quãng. Như là có ai đó lên cơn đau tim, hoặc là bị…siết cổ!
Chương XIII: CÓ CHUYỆN
Hai chân tôi run rẩy. Có tiếng cọt kẹt đong đưa qua lại khe khẽ tựa như có người đang đu đưa võng, chiếc võng chầm chậm đưa qua….đưa lại…tiếng cọt kẹt chậm lại, thưa dần rồi ngừng hẳn. Trái tim tôi nện thình thịch trong lòng ngực sắp nổ tung vì khiếp sợ… Tôi muốn bỏ chạy thật nhanh, nhưng dường như đôi chân đã bị ghim chặt vào mặt đất, một lực vô hình từ từ xoay người tôi về phía sau. Tôi điên cuồng vùng vẫy, miệng không ngừng gào to: "Cứu! Cứu với!!!”
Ngay khi nhận ra thấp thoáng một bóng người dưới gốc cây sồi già to lớn, tay chân buông thõng, đầu hơi ngoẹo về một bên, thân mình chầm chậm đung đưa qua lại như một con rối được điều khiển bởi sợi dây thừng to bản nơi cần cổ, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân mình bị rung lắc dữ dội, tiếng ai đó vang lên không ngừng: "HẠ! HẠ!”
Tôi choàng tỉnh. Trước mắt tôi là khuôn mặt đầy lo lắng của ba mẹ. Tôi dùng sức nhấc người ngồi lên, lia mắt nhìn quanh: Là phòng của mình!
Tôi đang nằm trên giường, vẫn mặc trên người bộ áo dài đỏ của mẹ…Bầu trời ngoài kia vẫn trong xanh.Những gì vừa xảy ra chỉ là…mơ sao? Mẹ đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, lo lắng hỏi: "Sao vậy con?”
Tôi mệt mỏi lắc đầu: "Con chỉ gặp ác mộng thôi, không sao đâu mẹ.”
Ba tôi trầm ngâm:
"Chắc cũng tại mấy chuyện ma quỷ gần đây nên con nó bị ám ảnh.”
Mẹ xót xa vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi ra sau tai, miệng thở dài:
"Tội nghiệp con tôi, sao mà con số khổ thế hả con!!”
Tôi chỉ im lặng. Hôm qua ở nhà ông Năm, tôi cũng đã mơ, nhưng giấc mơ ấy lại cũng chính là việc thật đang xảy ra. Liệu…giấc mơ này có song song tồn tại một việc gì đó nữa hay không?
——————————————————————————————-
Thờ gian trôi qua, màn đêm đã buông tấm rèm đen kịt phủ kín ngôi làng nghèo vùng núi…Nơi đây, cứ độ 7-8 giờ là mọi người đều đã an vi trên chiếc giường êm ấm, xung quanh lại chìm vào sự tịch mịch cô quạnh.
Ông Năm đứng trước tấm gương lớn trong phòng khách, tỉ mỉ cài từng hạt nút trên chiếc áo sơ mi kiểu dáng thanh lịch. Ông có dáng người cao và ốm, nhưng da dẻ lại đặc biệt hồng hào đầy sức sống.
Trí đứng tựa vào kệ sách bên cạnh, nhìn ông nói:
"Tại sao ba lại muốn đến đó?”
Ông Năm chậm rãi cài nút trên cổ tay, như cười như không hỏi lại:
"Con có thể chắc chắn việc này sẽ không có vấn đề gì sao?”
Trí im lặng. Ông Năm tiếp lời:
"Ta cảm thấy việc lần này…có chút không ổn.”
"Ý ba là sao?” Trí khẽ nhíu mày nhìn ông.
Ông Năm cúi đầu, vuốt nhẹ lên ống tay áo:
"Dựa vào trực giác!” Ông mỉm cười, nhìn Trí qua tấm gương: "Ta đã già rồi, trải qua bao chuyện, kinh nghiệm cũng hơn con rất nhiều…”
Trí không trả lời.
Ông Năm nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cổ trên tường, kim giờ đã đến số 9. Ông nhẹ giọng:
"Đến lúc rồi, đi thôi!”
Vì chỉ cách nhà ông Toàn độ 200 mét nên chỉ sau vài phút đi bộ, hai cha con ông đã đến trước cửa.
Nhà ông Toàn mở toang cửa chính, nhưng bên trong hoàn toàn im ắng, ánh sáng leo lét từ hai ngọn nến trên bàn thờ tổ tiên càng tô điểm cho bầu không khí thêm não nùng, tang tóc. Dường như đây không phải là lễ cưới, mà như một lễ đưa ma!
Ông Toàn đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ bên tách trà đặc, trông thấy cha con Trí liền đứng dậy, bước vội ra đón khách. Ông đưa tay ra trước mặt ông Tư, niềm nở:
"Anh chắc hẳn là anh Năm?”
"Còn anh hẳn là anh Toàn!”
Ông Toàn nở nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày qua, đưa tay hướng vào nhà:
"Mời vào! Mời vào!”
Bên trong phòng Hạ, bà Hiền đang lui cui búi tóc cho con gái, nghe tiếng vọng từ ngoài liền biết có người đến. Bà vấn một lọn tóc sau cùng ôm quanh một vòng cả búi tóc Hạ rồi nói nhỏ:
"Con đánh tí son lên cho tươi, nhìn cái mặt buồn thiu như thế này chú rể nào mà dám rước?”
Rồi bà lại hoảng sợ lắc lắc đầu:
"Không, không được! Nó không rước con càng tốt, chứ lỡ nó rước thật thì…”
Hạ biết bà đang rối như tơ vò, vội quay người lại ôm eo, rúc vào lòng bà, thủ thỉ:
"Mẹ này! Cứ coi như lần này con tập làm cô dâu , sau này mà lấy chồng thật thì khỏi phải lúng ta lúng túng!”
Bà Hiền cười buồn, biết mình lại mất bình tĩnh. Bà đánh nhẹ lên vai con gái, mắng:
"Giờ này mà còn đùa được. Thôi lo chuẩn bị đi, mẹ ra tiếp khách.”
"Dạ!”
Nói rồi quay người đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng, Hạ liền thu lại nụ cười. Cô mệt mỏi quay người nhìn vào gương, một khuôn mặt nặng trĩu lo âu đầy căng thẳng. Cứ nghĩ đến việc cưới một người đã chết là cô lại sợ đến lạnh người. Hạ vỗ nhẹ lên má để trấn tĩnh, cô cầm lên một thỏi son, bôi nhẹ một lớp mỏng lên đôi môi nhợt nhạt của mình. Cô đang rất đắn đo, không biết có nên kể cho Trí nghe về giấc mơ lúc sáng hay không…Bỗng có tiếng gõ cửa. Hạ đặt lại thỏi son vào hộc bàn, nói to:
"Cứ vào đi!”
Cánh cửa mở ra, bóng dáng cao lớn của Trí che hết cả cửa phòng. Anh bước vào, kéo ghế ngồi cạnh Hạ:
"Tôi nghe nói cháu bị ác mộng?”
Thì ra ba mẹ nói với chú ấy rồi! – Hạ nhẹ nhõm. Cô cười cười:
"Dạ! Nhưng không có gì đâu chú, chỉ là mơ thôi.”
"Cháu cứ kể lại đi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”
Cô đáp nhỏ: "Dạ!” rồi tập trung nhớ lại giấc mơ, sau đó kể lại toàn bộ với người đàn ông bên cạnh. Trí chăm chú lắng nghe, vẻ mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
Cho đến khi Hạ kể xong, Trí vẫn chỉ im lặng . Anh khoanh tay trước ngực, hai mắt nhìn đăm đăm vào một điểm vô định trên mặt đất.
Một lúc sau, Trí đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Hạ, trầm giọng hỏi:
"Cháu có biết người thanh niên tên Đạt đó là ai không?”
Cô mờ mịt lắc đầu.
"Cháu chưa bao giờ gặp anh ta.”
Trí khẽ thở dài, giọng anh thầm thì như đang tự nói chuyện với chính mình:
"Đó là con trai của ông Tư – người mà cháu sắp cưới.”
Hạ sững người. Đạt? Đúng rồi, chẳng trách cô lại thấy cái tên ấy rất quen, dường như đã nghe ở đâu rồi.
"Nhưng làm sao có thể mơ về một người mà mình chưa rừng gặp mặt?”
Trí đáp, giọng anh trở nên nghiêm trọng:
"Đây không phải chỉ là mơ, mà là điềm báo. Điềm báo từ một người đã chết!”
Hai vai Hạ không tự chủ run lên, giọng nghèn nghẹt như sắp khóc:
"Chẳng phải mọi người nói là anh ta đã đồng ý cưới cháu rồi sao?”
Trí không nói gì. Anh đột ngột đứng dậy , xoay người bỏ ra ngoài.
Trên ghế, Hạ vẫn không ngừng run rẩy. Cô cứ tưởng nếu mình nhắm mắt chấp nhận cưới người chết thì mọi chuyện sẽ an ổn, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này. Tại sao những chuyện không may cứ thay nhau ập đến như vậy?
—————————————————————————
Bên ngoài phòng khách, hai người đàn ông trò chuyện đôi câu, khói trà trên bàn bốc lên nghi ngút. Bà Hiền bưng ấm rót thêm trà cho khách, thỉnh thoảng góp thêm vài câu vào câu chuyện của chồng.
Trí bước đến, cúi người nói thầm gì đó vào tai ông Năm . Vừa nghe xong, ông liền quay sang ông Toàn nói, giọng ông gấp gáp:
"Tôi với thằng Trí ra đây một chút, sẽ quay lại ngay!”
Ông Toàn có hơi bất ngờ nhưng cũng vội đáp:
"Vâng, anh cứ đi!”
Ngồi nhìn hai cha con Trí bước vội vào màn đêm lạnh buốt ngoài kia, trong lòng ông Toàn dấy lên một nỗi bất an. Linh tính mách bảo có chuyện gì đó chẳng lành, nhưng người ngoại đạo như ông có muốn giúp cũng chẳng thể nào làm được gì. Ông khẽ thở dài nặng nề, hớp thêm ngụm trà nóng. Vị trà đắng chát nơi đầu lưỡi, nhưng khi nuốt vào lại nghe vị ngọt lan tỏa dịu nhẹ…Ông vỗ nhẹ lên tay vợ, nói khẽ:
"Đêm nay…chắc sẽ rất dài đây, bà nhỉ!”
Chương XIV: UẨN KHÚC
Trong đêm đen đặc, từng cơn gió đầu đông thổi thốc vào mặt rát buốt, hai cha con Trí vẫn vững vàng bước nhanh trên con đường đầy sỏi cuội dẫn về phía đầu làng. Gió lùa đám lá trên cây hai bên đường nghe xào xạc…xào xạc….tựa như tiếng hát vỗ về từ thiên nhiên bao la.
Ngay trước cổng nhà, ông Tư lom khom giữ chặt di ảnh của con trai trước ngực, tay kéo cổ áo chống chọi với cái lạnh giá trong đêm. Bà Hường – vợ ông – một người phụ nữ trung niên gầy nhẵng, gây ấn tượng ngay với người khác bởi cái mũi cao khoằm trên khuôn mặt nhọn quá mức bình thường. Bà đang loay hoay xách một giỏ đồ khá lớn, có lẽ là đồ dùng cần trong hôn lễ. Họ đang chuẩn bị đến nhà của ông Toàn.
Trông thấy hai cha con Trí, ông Tư hơi ngẩn ra, rồi vội vàng lên tiếng hỏi:
"Không phải cậu nói sẽ đến nhà ông Toàn trước sao?”
"Chúng ta cần nói chuyện.” Trí nói nhanh.
Vợ chồng ông Tư đưa mắt nhìn nhau rồi gật gật đầu. Ông Năm tiếp lời:
"Ở đây không tiện, có thể vào nhà của anh chị nói chuyện không?”
Ông Tư chậm chạp gật đầu, ra ý mời hai người vào.
Trong phòng khách nhà ông Tư vào buổi đêm thậm chí còn ghê lạnh và u ám hơn ban ngày rất nhiều. Những táng cây lớn bên ngoài in bóng khắp các mặt tường, không ngừng đong đưa, tạo nên hình ảnh rùng rợn đầy ma quái.
Bốn người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ hương được chạm trỗ rồng hổ tinh xảo.Thấy không còn nhiều thời gian, Trí vào thẳng vấn đề:
"Đạt dường như không muốn tổ chức đám cưới với con gái ông Toàn.”
Ông Tư nhướn mày vẻ ngạc nhiên, ông hỏi lại:
"Sao cậu lại nói như vậy?”
"Tôi phát hiện con trai ông chết phạm vào họa trùng tang, nghĩa là bị chôn vào sai ngày giờ… hoặc chết trong khi vẫn chưa mãn tang người thân trong gia đình. Lúc đầu,tôi đã nghĩ nguyên nhân là do chôn vào thời điểm xấu, nhưng sau khi tính lại thì hoàn toàn không phải…”
Ông Tư càng nhạc nhiên, ông cao giọng:
"Ý cậu là nhà tôi có người chết ngay trước khi thằng Đạt…tự tử?” Ông khó nhọc phun ra hai chữ luôn làm ông đau đớn mỗi khi nhớ lại.
"Đúng vậy!” Trí gật đầu đầy dứt khoát.
Ấm trà trên tay bà Hường run lên, dòng nước nóng hổi từ vòi ấm trào ra chạm vào da tay khiến bà thả vội ấm nước xuống bàn, rút khăn từ dưới bàn lên lau vội. Mặt bà dần trở nên tái mét. Trí nhận ra điều đó nhưng làm như không có gì, anh hỏi tiếp:
"Ông có nghĩ thằng bé muốn ám chỉ điều gì?”
Bà Hường co rúm người, hai vai so lại như muốn trốn tránh gì đó. Ngồi cạnh bên bà, ông Tư trầm ngâm suy nghĩ, quả thật ông không thể nghĩ ra được có uẩn khúc gì. Ông mở miệng:
"Cậu Trí, tôi…” Chưa kịp nói hết câu, bà Hường đã khóc rống lên . Ông quay sang vợ, khó hiểu hỏi:
"Kìa bà, có chuyện gì vậy?”
Bà Hường vẫn khóc đến đứt từng đoạn ruột. Ông Năm lên tiếng từ phía đối diện:
"Chuyện này hệ trọng, mong bà bình tĩnh nói cho chúng tôi được rõ!”
Bà cố gắng nén tiếng khóc vào trong, tự trấn tĩnh lại. Bà kể, giọng khản đặc:
"Mọi chuyện đều là do tôi, tại tôi mà ra, không liên quan gì đến thằng Đạt!”
Bà Hường lau nước mắt, tiếp tục:
"Lúc thằng Đạt học lớp 12, nó có tâm sự với tôi một chuyện tày trời…” Bà dừng lại, sợ sệt đảo mắt về phía chồng, bà biết chuyện đã đến nước này cũng không giấu được nữa.
"…nó…nó….. đã lỡ làm cho con gái người ta có bầu!”
Ông Tư giật nảy mình. Ông trân trối nhìn bà Hường, miệng lắp bắp:
"Bà…bà vừa nói cái gì?”
Nhưng bà làm như không nghe gì, chỉ cố sức nói ra thật nhanh những bí mật trĩu nặng mà mình luôn cất giấu bấy lâu nay …
"Lúc đó nó sợ một thì tôi sợ tới mười… Tôi biết tính ông hung dữ, tôi sợ ông biết chuyện sẽ đánh nó tới chết, thế nên tôi dặn nó phải giữ im lặng, tuyệt đối không được hé răng với ai. Rồi… tôi bí mật đến nói chuyện với con bé ấy, khuyên nó hãy phá bỏ bào thai trong bụng đi…”
Cả căn phòng im ắng, chỉ có tiếng thạch sùng vang lên não nề trong không gian đầy ngột ngạt, bức bí.
"…Nhưng nó không chịu…có chết nó cũng sẽ giữ lại. Thế rồi…hai chúng tôi xảy ra cãi vã…Tôi vô tình đẩy mạnh nó. Con bé mất thăng bằng té xuống, đầu đập vào cạnh bàn…máu đỏ trào ra không ngừng…”
Bà ngước đôi mắt đờ đẫn nhìn vào ông Tư, giọng đều đều:
"Con Dung…nó chết rồi!”
Ông Tư ôm ngực thở khó nhọc, chỉ tay vào vợ, miệng phát ra từng chữ đứt quãng:
"Con Dung sao?……Bà…sao bà dám….dám làm chuyện tày trời như vậy?”
Trí biết người con gái đó. Dung là một cô gái trẻ, khá xinh xắn, ba mẹ gặp tai nạn qua đời từ khi còn rất nhỏ nên cô được ông bà nội nuôi nấng. Chỉ là…trước khi xảy ra sự việc Đạt tự vẫn, đâu đó có người nói Dung đã bỏ nhà lên thành phố làm ăn. Thật không ngờ… Anh lạnh lùng nhìn bà Hường, cất tiếng hỏi:
"Đạt có biết chuyện này?”
Bà Tư vẫn ngồi đó như lẩm bẩm với chính mình:
"Sau khi thả trôi sông cái xác, tôi mới kể lại với nó…Con ơi, mẹ xin lỗi! Mẹ biết con đau khổ lắm…..” Bà lại gào lên than khóc.
Ông Tư cảm thấy trời đất xung quanh như đảo lộn không ngừng, mạch máu hai bên thái dương căng phồng lên. Ông ngồi ngửa người, tựa hẳn hoàn toàn vào thành ghế, miệng thều thào:
"Trời ơi..vậy là không chỉ có tôi….mà chính bà…bà đã tiếp tay hại chết con mình!”
Vậy là đã rõ. Trí lên tiếng:
"Nếu tôi đoán không nhầm, con trai ông bà muốn cảnh báo một mối nguy hiểm nếu cử hành hôn lễ.”
Ông Năm gật đầu, ông tiếp lời:
"Đe dọa tính mạng con gái ông Toàn không phải là Đạt, mà chính là Dung!”
Ông Tư nặng nề hướng cặp mắt mờ đục nhìn về phía cha con Trí:
"Tại sao?”
" Bị chia cắt với Đạt, bị hại chết luôn cả đứa con trong bụng khiến Dung lún quá sâu vào thù hận. Cô ta sẽ trả thù tất cả những ai xen vào giữa tình yêu với trai ông bà.”
Bà Hường gào lên với khuôn mặt ướt đẫm:
"Vậy thì hủy đi! Hủy bỏ cái đám cưới chết tiệt này đi là được!”
Ông Năm lắc đầu:
"Đã muộn rồi!”
Trí nhìn người đàn bà trước mặt, cất giọng lạnh lùng:
"Chỉ vì che dấu sự thật, bà đã đẩy thêm một con người vô tội vào nguy hiểm. Một khi ma quỷ đã xác định mục tiêu, chúng sẽ đeo bám con mồi không ngừng nghỉ. Con gái ông Toàn đã trở thành con mồi trong mắt Dung.”
Ông Tư lờ mờ đoán ra được cô bé đang phải đối đầu với một nguy hiểm rất lớn. Ông không ngờ chỉ vì điều tàn nhẫn mà vợ ông đã giấu nhẹm đi lại để lại hậu quả lớn như vậy.
Dồn hết sức tàn lên đôi chân, ông lọm khọm đứng dậy, nói dứt khoát:
"Vậy thì đi, qua đó nhanh lên!”
—————————————————————————-
Đã gần 10 giờ đêm, chỉ còn chưa đến 5 phút nữa. Ba người nhà ông Toàn đang thấp thỏm đứng ngồi không không yên, hết nhìn lên đồng hồ lại nhìn ra bên ngoài, hai ngọn nến lớn khắc hình long phụng vẫn cháy leo lét trên bàn thờ.
Ông Toàn nóng ruột đi qua đi lại. Chợt nghe có tiếng bước chân, ông vội chạy ra. Cả bốn người nhà ông Tư và ông Năm đều đã đến, trên tay ông Tư còn ôm chặt tấm ảnh thờ con trai.
Bà Hiền mừng rỡ, lên tiếng thúc giục:
"Đến cả rồi. Mau mau vào làm lễ!”
"Sắp hết thời gian rồi, tôi sẽ giải thích sau.”
Trí ném lại một câu rồi cùng ông Năm lao nhanh đến bàn thờ, thổi tắt hai ngọn nến, gỡ xuống chữ Song Hỷ đỏ rực khỏi tường. Nhang đang cháy trong lư hương đều bị ông Năm nhanh tay rút ra, nhúng vào tách trà dang dở trên bàn.
Sực nhớ ra điều gì, Trí vội quay sang Hạ, giọng gấp gáp:
"Cởi chiếc áo dài ra, nhanh!”
Cô đang vịn tay lên thành ghế, lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nghe tiếng của Trí liền giật thót mình. Cô lắp bắp hỏi lại:
"Cởi…cởi ra ạ?”
Ngay lúc đó, chiếc nhẫn bạc trên cổ Trí nóng dần lên, anh biết có một luồng âm khí cực mạnh đang tiến dần về ngôi nhà. Không xong rồi, ngôi nhà của ông Toàn, hiện tại, đã trở thành một âm lộ!
Anh hét to:
"Đóng tất cả cửa lại!”
Mọi người hoảng hồn vội tản ra, tất cả cửa từ trên xuống dưới đồng loạt bị đóng sập lại. Trong khi đó, trí rút một xấp bùa từ túi áo, cắn mạnh đầu ngón tay rồi nhanh chóng vẽ lên đó những ký tự kỳ lạ. Anh gấp rút dán mỗi lá bùa lên giữa mỗi cánh cửa.
Khi dán xong lá bùa lên cửa chính, cũng là cánh cửa cuối cùng, một đợt khí lạnh đến thấu xương tủy ập đến, những cánh cửa gỗ cũ kỹ đột nhiên rung lắc dữ dội. Trí nói nhanh:
"Hiện giờ chúng ta đang ở giữa âm lộ, ma quỷ sẽ có thể xuất hiện dưới mọi hình dáng mà chúng muốn, tạo ra nhiều ảo giác để đánh lừa mọi người. Hãy tỉnh táo!”
Hạ sợ hãi ôm chặt bà Hiền. Bà cũng đang sợ đến điếng người, da mặt cũng đã tái nhợt, cắt không còn giọt máu.
Mọi người căng thẳng nhìn dáo dát xung quanh. Một lúc sau, những cánh cửa thôi rung lắc, trở về bình thường… nhưng lại văng vẳng đâu đó có tiếng ru:
"Ầu ơi, con ngủ cho ngon…..
Để cha để mẹ của con đi cày….
Ầu ơi, con ngủ giấc lành…..
Để mẹ gánh nước tuới hành tưới dưa…..”
Tiếng ru ai oán, nỉ non, nghe thê lương như muốn xát muối vào lòng. Một giọng nói vang lên, như xa như gần:
"Con ơi…con của mẹ ơi……Người ta ác lắm, nỡ giết con khi con còn trong bụng mẹ…Con ơi… đứa con bé bỏng đáng thương của mẹ ơi…….”
Mọi người lo lắng nhìn nhau. Riêng bà Hường khi vừa nghe tiếng nói cất lên liền hét lên thất thanh rồi ngồi thụp xuống, hai tay ôm cứng đầu, miệng không ngừng gào lên:
"Con Dung! Là con Dung!!”
Ông Tư ngồi xuống, ôm lấy người vợ đang run rẩy không ngừng. Ông biết tội của bà nặng lắm, Trời Đất khó dung tha. Nhưng dù sao bà cũng là vợ của ông, là người cùng ông chia sẻ bao đắng cay mấy chục năm qua… Ông thở dài…nhắm mắt đầy bất lực, cánh tay già yếu cố gắng ôm chặt bà hơn.
Trí cất tiếng nói to:
"Nam mô Đại bi hội thượng Phật, Bồ Tát
Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại bi tâm đà la ni
Hỡi âm binh ngoài kia, đau thương trong quá khứ hãy để lại quá khứ, tội lỗi của con người tự Trời Phật nhìn thấu và trách phạt, cớ sao không chịu đầu thai siêu thoát, lại trở thành quỷ đi hại người vô tội?”
Bốn phía đột nhiên im ắng. Bỗng "RẦM!”, những cánh cửa khốn khổ lại đập ầm ầm vào nhau như muốn bật tung ra khỏi bản lề. Một tràng cười ma quái vang lên đầy chế nhạo…Cảm thấy không ổn, Trí vội ngồi xếp bằng, hai tay xếp ấn Kim Cang đặt trên đầu gối, miệng bắt đầu tụng kinh.
Ông Năm nãy giờ vẫn đứng yên phía sau mọi người, lặng lẽ theo dõi mọi việc. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, không ai nhận ra được khuôn mặt ông đang dần biến đổi. Lớp da căng bóng, hồng hào trên mặt đang từ từ nhăn nhúm lại…
Tiếng niệm kinh vang lên, đều đều và chậm rãi. Những ký tự được vẽ bằng máu lóe sáng trên những tấm bùa. Một lúc sau, tiếng gió gào rú ngưng hẳn, những cánh cửa cũng trở nên im ắng một cách ngoan ngoãn. Nhưng tiếng Kinh vẫn phát ra đều đều từ miệng Trí.
Đây là lần đầu tiên lâm vào cảnh này, bà Hiền như muốn ngất xỉu vì sợ hãi. Bà đã thấu hiểu được nỗi khổ của con gái mình khi cứ phải liên tục bị những thứ ma quỷ chết chóc này đeo bám. Bỗng từ phía bên kia cánh cửa, một giọng nói dịu dàng, trầm ấm vang lên:
"BA ƠI….MẸ ƠI….CON LẠNH QUÁ….CHO CON VÀO NHÀ…”
Bà Hường đang ôm đầu ngồi co rúm trong góc nhà, nghe thấy tiếng nói liền trợn mắt lên. Bà đứng bật dậy, hai mắt sáng lên, giọng mừng rỡ:
"Thằng Đạt, thằng Đạt về kìa ông!”
Chính Hạ cũng nhận ra giọng nói đó, người thanh niên mà cô gặp trong giấc mơ!
Ông Tư cũng như bị mê muội. Mấy năm qua ông luôn thắp nhang niệm Phật, cầu mong được gặp lại đứa con tội nghiệp dù chỉ một lần. Ông muốn được ôm nó, được xin lỗi và nói hết cho đứa con trai duy nhất biết là ông yêu thương nó nhiều đến nhường nào. Ông chầm chậm bám vào bức tường đứng lên, giọng không giấu niềm vui sướng:
"Đạt ơi, con ơi!! Con về với ba mẹ phải không?!”
Nói rồi hai vợ chồng ông chạy ra phía cửa. Tiếng niệm Kinh liền ngưng lại. Trí vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, anh quát lớn:
"KHÔNG ĐƯỢC MỞ CỬA!”
Vợ chồng ông Tư bị tiếng quát làm giật mình. Bà Hường nhìn Trí, hai mắt bà trợn lên, tròng đen hầu như bị đẩy ngược lên phía trên hốc mắt. Giọng bà rít lên điên loạn:
"ĐỂ CON TÔI VÀO! NÓ LẠNH…NÓ LẠNH LẼO LẮM!”
Trí lắc đầu, nghiêm giọng:
"Chỉ là ảo giác của âm linh tạo ra, ông bà đừng bị lừa!”
Tiếng nói từ bên ngoài lại cất lên đầy da diết:
"CON NHỚ BA MẸ LẮM….CON CÔ ĐƠN LẮM….CHO CON VÀO NHÀ ĐI…”
Ông Tư dường như cũng trở nên mất hết lý trí. Ông xông ra, tông thẳng người vào cánh cửa. Nhưng đã được niêm phong bởi lá bùa phía trên nên dù ông có cố gắng cách mấy vẫn không xê dịch được, thân hình già nua cứ một lần lại một lần, không ngừng tông mạnh lên cửa.
Ông Toàn thấy thế sốt ruột chạy đến, ôm chặt lấy ông Tư rồi dùng sức lôi ngược vào bên trong. Bà Hường đầu tóc rũ rượi, dùng mười đầu ngón tay sắc lẹm như dao cào cấu lên khắp mặt mũi ông, miệng gào rú:
"BỎ CHỒNG TAO RA!”
Hai mẹ con Hạ vội chạy ra, mỗi người một bên lôi bà ta ra xa. Nhìn những vết cào xước ngang dọc không ngừng rỉ máu trên khắp mặt và cổ chồng, bà Hiền nghiến răng tức giận:
"Bà ta điên rồi!”
Trí nhắm mắt, tiếng niệm Kinh lại đều đều vang lên. Anh không thể ngưng niệm vào lúc này, Kinh Phật sẽ giúp những tấm bùa chắn kia mạnh hơn rất nhiều lần.
Không ai nhận thấy, từ phía sau lưng, đứng thu người trong góc nhà, lớp da trên cơ thể ông Năm ngày càng trở nên vàng ệch, dúm dó. Những cục u to nhỏ phập phồng nổi lên lại xẹp xuống không ngừng theo tiếng niệm.
Mắt thấy sức mình không thể cầm cự được lâu, bà nói to:
"Giữ chặt! Mẹ xuống bếp lấy sợi dây cột bà ta lại.”
"Dạ!” Hạ khó nhọc lên tiếng, siết chặt vòng tay lại, nhìn mẹ hối hả chạy đi.
Bà Hường vẫn đang vùng vẫy giãy dụa một cách man dại.
Chẳng thể ngờ được trong cơn điên loạn, bà Hường liền nhe hàm răng lởm chởm, cúi đầu cắn mạnh vào Hạ. Những cái răng xuyên thủng lớp áo dài, cắm ngập qua da, như muốn nghiền nát cả xương tủy. Máu đỏ trào ra ướt đẫm cả bờ vai. Cô hét lên đau đớn, hai tay ôm lấy vai sợ hãi lùi về sau.
Bà Hường bật cười sằng sặc "HÁ HÁ HÁ..!” rồi vùng chạy về phía cửa, với tay lên lá bùa bên trên…
Trí mở choàng mắt, anh đứng bật dậy, lao về phía người đàn bà điên kia, nhưng đã muộn!
Lá bùa đã nằm gọn trong tay bà.
Một tiếng "ROẸT!” bén ngót vang lên……
Chương XV: ẢO ẢNH
Lá bùa bị xé làm hai nửa, bay phất phơ trong gió…
Một giây sau đó, cửa chính như bị một lực rất mạnh từ bên ngoài làm bật tung ra, đẩy bà Hường ngã nhào ra sau.
Chính giữa cửa, một người đàn bà trong bộ bà ba màu ngà, mái tóc đen dài ướt sũng bết lại với nhau. Nước từ trên người cô ta không ngừng dọc theo hai cánh tay nhỏ xuống nền tí tách…tí tách…Thoạt nhìn trông giống như một người vừa chạy vội đến từ cơn mưa lớn bất chợt, nếu không nhìn xuống phía dưới… Hai mũi chân trần chúi ngược xuống dưới…bay lơ lửng trên không, hoàn toàn không chạm đất.
Là quỷ! Trí trở nên cảnh giác.
Con quỷ chầm chậm cúi đầu nhìn bà Hường, bà ta vẫn đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất sau cú ngã lúc này. Nó nhoẻn miệng cười, đôi môi tím tái khẽ nhếch lên:
"Cuối cùng cũng gặp nhau, cô nhỉ!” Nói rồi, từ miệng thè ra một cái lưỡi đỏ hỏn dài ngoằng, liếm ngang dọc trên mặt bà Hường những vệt nhớp nhúa tanh tưởi.
Bà Hường rú lên khiếp sợ, cuống cuồng lật người vừa bò vừa chạy thật nhanh ra xa, co rúm người lại, miệng lảm nhảm:
"Nó đến đòi mạng rồi….nó đến đòi mạng rồi…..”
Trí đi nhanh đến, nhanh như chớp dán lá bùa trong tay lên giữa ấn đường nữ quỷ. Con quỷ liền khựng lại, từ từ thu chiếc lưỡi dài vào trong.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, lá bùa trên trán nó đột nhiên "phừng” một tiếng rồi bốc cháy, chớp mắt đã trở thành tro tàn. Anh lại nhanh như cắt rút một lá bùa khác dán lên…vẫn như cũ, lá bùa bốc cháy như bị châm trên lửa.
Nó quá mạnh! Trí lùi lại phía sau, bàn tay nắm chặt con dao trong túi quần.
Nữ quỷ ngửa cổ lên trời, cất một tràng cười ghê rợn, tiếng cười lạnh lẽo vang dội bốn bức tường. Nó nhìn Trí, tròng mắt đảo không ngừng quanh hốc mắt, miệng toác ra cười đầy dị hợm.
Hạ vẫn ôm lấy bả vai đang không ngừng ứa máu, cô cắn răng chịu đựng cơn đau nhức từ vết cắn. Ông Tư dường như đã tỉnh táo lại, ông lo lắng nhìn vợ đứng cách đó không xa đang không ngừng run rẩy, miệng lảm nhảm những câu từ rối loạn khó hiểu.
Bà Hiền chỉ biết nắm chặt tay chồng, nhắm mắt thầm khấn vái Trời Phật thoát qua khỏi nguy hiểm.
Con quỷ nhìn về phía bà Hường, cất giọng nhừa nhừa đầy chế giễu:
"BÀ CÓ MUỐN GẶP CHÁU NỘI KHÔNG?”
"Cháu…cháu nội?” Bà lắp bắp lặp lại.
Nữ quỷ mỉm cười, vòng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bụng đầy trìu mến. Liền sau đó, bằng một tốc độ nhanh không tưởng, nó dùng tay thọc mạnh vào bụng, xé toạc lớp da xuyên qua tạo thành một lỗ lớn, máu ào ạt tuôn xối xả, đọng thành vũng lớn dưới chân. Mùi tanh tưởi hôi thối bốc lên từ vũng máu đen đúa.
"Ối!”Bà Hiền kêu lên thản thốt khi nhận ra, lẫn trong vũng máu tanh hôi kia có thứ gì đó trắng trắng, ngọ nguậy….
Ông Toàn kinh hãi hét lên:
"GIÒI, LÀ GIÒI!!”.
Từ trong khoang bụng, nó lôi ra một bào thai nhỏ xíu, đỏ hỏn, còn chưa hình thành đầy đủ hình dạng con người. Nữ quỷ dịu dàng ẵm bào thai vẫn đang lòng thòng cuốn rốn trên tay, đưa qua đưa lại, miệng cất lên tiếng hát ru đầy ai oán:
"Ầu ơi, con ngủ cho ngon…..
Để cha để mẹ của con đi cày….
Ầu ơi, con ngủ giấc lành…..
Để mẹ gánh nước tuới hành tưới dưa…..”
Cảnh tượng quỷ dị trước mặt khiến cho ai nấy đều xanh lét. Bà Hiền đè tay trước ngực, kiềm chế cơn buồn nôn trực trào ra khỏi cuống họng.
Ông Tư mặt cắt không còn giọt máu, ông đau khổ nhận ra trên tay con quỷ chính là đứa cháu nội duy nhất của mình…nhưng đã không còn nữa. Một sự dằn vặt xót thương dâng lên trĩu nặng nơi đáy lòng người đàn ông già nua.
Sau tiếng hát ru thê lương, con quỷ quay phắt đầu về phía bà Hường. Nó lướt người đến gần, hai mũi chân chúi xuống, bay là là trên mặt đất. Nó dừng trước mặt bà ta, cất giọng ngọt ngào:
"BÀ NỘI ƠI….BÀ BẾ CHÁU ĐI NÀY…”
Cả người bà Hường run rẩy kịch liệt, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Bà ôm đầu lắc lia lịa:
"Không! Không!!! Đừng qua đây!”
Giọng nói lại vang lên:
"BÀ NỘI ƠI….BÀ BẾ CHÁU ĐI NÀY…”
"Đừng qua đây….Đừng qua đây……!!!”
Con nữ quỷ chợt trầm giọng. Nó gầm lên giận dữ:
" BẾ – CHÁU – ĐI !!!”
Nói rồi, nó thả rơi tự do đứa con đỏ hỏn trên tay xuống đất. Khi sắp chạm nền nhà ẩm ướt, bào thai dột nhiên biến thành làn khói mỏng, tan biến vào hư vô.
Con quỷ lại rú lên cười. Có vẻ nó thích thú với trò mèo vờn chuột lắm. Nó thích thú khi được gặm nhắm nỗi khiếp sợ của bà Hường – người đã đẩy mẹ con nó vào cái chết!
Bà Hường như muốn ngất lịm đi vì sợ. Bà chắp hai tay vào nhau để trước ngực, miệng không ngừng:
"Cô xin lỗi Dung ơi! Là cô không đúng, năm xưa đã hại chết con…Cô sai rồi…tha thứ cho cô đi con!”
Nhưng dường như nữ quỷ không còn hứng thú đùa giỡn với bà ta nữa. Nó đảo tròng mắt trắng dã quanh phòng rồi dừng lại trên người Hạ, miệng banh ra cười khằng khặc:
"À…KIA RỒI…..CÔ DÂU CỦA CHÚNG TA KIA RỒI……HÁ HÁ HÁ…”
Ông Toàn giật thót mình, vội vàng lách người chắn trước mặt con gái. Ông gấp gáp:
"Đừng, xin đừng làm hại con gái tôi!”
Con quỷ không hề để ý gì đến lời van xin từ người cha khốn khổ, nó chỉ chăm chăm nhắm vào con mồi. Bộ áo dài cưới đỏ đến chói mắt trên người Hạ càng làm nó trở nên khát máu. Nữ quỷ kéo lê mũi chân về phía Hạ, cái lưỡi gớm ghiếc lại bắt đầu từ hốc miệng thò ra, ngoe nguẩy như loài rắn rết không xương, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng "khè…khè…” trầm đục.
Trí vẫn nắm chặt con dao, trong đầu không ngừng suy tính. Cách đây vài ngày ngắn ngủi, anh đã gọi vong một lần. Đây là một trong những tà thuật gọi hồn mạnh nhất, cần phải dốc toàn sức lực và ảnh hưởng rất lớn đến nguyên khí. Vài ngày là hoàn toàn không thể hồi phục sức lực. Nếu như lúc này, anh lại tái sử dụng thuật xuất vong…thật không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Hạ đã mệt lả người vì mất máu, vết cắn lại không được khử trùng đúng cách nên bị nhiễm trùng. Nhiệt độ cơ thể cô ngày một tăng, mắt nhòe đi vì hơi nước trong cơ thể bốc lên.
Từ phía sau, cô thấy vai ba mình run lên. Cô biết ông sợ lắm, cô cũng biết dù cho có chuyện gì xảy ra, ông cũng vẫn sẽ chắn phía trước, dùng thân mình bảo vệ cô. Hạ thấy mình yếu đuối quá, cô không muốn lôi kéo ba mẹ và người thân vào những nguy hiểm khó lường như thế này, nhưng sao số phận lại trớ trêu, sinh cô ra định sẵn là người mạng âm – miếng mồi ngon cho quỷ dữ. Nước mắt lại không tự chủ dâng lên, uốn quanh viền mi rồi lăn dài trên gò má.
Khi chỉ còn cách cha con Hạ vài bước chân, nữ quỷ dừng lại. Thân hình nó trôi dạt lềnh bềnh trong không trung như một trái bóng bay không trọng lượng.
Con quỷ cứ đứng đó, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ, nó cất giọng nhẹ tênh đầy mê hoặc:
"LẠI ĐÂY NÀO…..HẠ ƠI……LẠI ĐÂY NÀO…….”
Lại là thuật thôi miên mà nó đã sử dụng để làm mù mờ đầu óc vợ chồng ông Tư. Trí quát lớn:
"NHẮM MẮT LẠI!!!”
Nhưng…đã không kịp. Đôi mắt Hạ dần trở nên đờ đẫn và trống rỗng. Cô như lạc vào một giấc mơ rất đẹp. Nơi đây tràn ngập sắc hoa, thoang thoảng hương hoa nhài dịu nhẹ trong gió….Ở trước mặt, ba mẹ đang mỉm cười tươi rói, vẫy vẫy tay về phía cô rồi quay lưng bước đi. Ba mẹ…chờ con với! Cô chạy nhanh về phía hai người….
Hạ từ từ từng bước tiến về phía nữ quỷ vẫn đang nỉ non những lời dụ hoặc:
"LẠI ĐÂY…….LẠI ĐÂY NÀO…….”
Hai vợ chồng ông Toàn phát hiện ra điều bất thường ở con gái. Hai mắt Hạ trống rỗng, nhìn vô định vào một điểm nào đó, hai chân như bị ai điều khiển, từng bước lại từng bước chăm chăm đi về phía con quỷ.
Ở phía sau nữ quỷ, Trí gào lên:
"GIỮ CHẶT CÔ BÉ LẠI! NHANH !!!!!!!!!!!”
Ông bà cuống cuồng nhào vào giữ chặt con gái lại. Ông Tư tuy sức yếu nhưng vẫn ráng cắn răng, hai cánh tay gầy guộc níu chặt bả vai Hạ.
Không biết sức lực từ đâu, Hạ trở nên rất khỏe. Cô bất chấp mọi nỗ lực lôi kéo của mọi người, xăm xăm bước đi. Bà Hiền gào khóc trong bất lực:
"CON ƠI, TỈNH LẠI ĐI CON!”
Con quỷ đã dùng thuật thôi miên, đưa Hạ vào một ảo ảnh không hề tồn tại. Dù cho có người gào thét hay làm bất cứ điều gì, cô vẫn sẽ không thể tỉnh. Trừ khi, cô tự mình dứt ra được khỏi những ảo ảnh đó, hoặc, con quỷ phải bị tiêu diệt.
Trí vội vã rút dao găm ra, trên lưỡi dao sắc lẹm ánh lên một màu đỏ nhàn nhạt được khắc những ký tự kì quái khó hiểu. Đầu anh hơi cúi xuống, miệng liên tục lẩm bẩm liến thoắng những câu bùa chú bằng tiếng Phạn và lặp đi lặp lại không ngừng…
Hạ đã bước đến sát trước mặt nữ quỷ. Cô đờ đẫn đứng bất động. Từ trên đỉnh đầu, một luồng hơi lạnh lẽo đến cùng cực phả ra từ miệng nữ quỷ, mang theo mùi tanh của máu, bùn đất, và cả rong rêu… Nó cúi người xuống, thầm thì vào tai cô:
"XEN VÀO TÌNH YÊU CỦA TAO…THÌ PHẢI CHẾT!”
Nói rồi, cái lưỡi dài đến dị hợm của nó lại càng dài ra, đầu lưỡi đỏ như máu chẻ ra làm hai như loài rắn độc. trườn quét trên khuôn mặt không cảm xúc của Hạ, nhớt nhợt, hôi hám.
Lưỡi dao trong tay Trí nóng lên và rung lắc dữ dội. Thời cơ đã đến! Anh giơ cao tay, hướng mũi dao về lồng ngực mình, dùng sức định đâm xuống…
Bỗng từ góc nhà, một bóng người từ đầu đến cuối vẫn thu mình trong bóng tối, im lặng không một tiếng động khiến cho người ta quên đi sự hiện diện của mình, nhanh như một cơn gió lao thẳng ra, nhảy phóc lên lưng con quỷ, miệng không ngừng cắn xé từng tất da thịt của nó.
Trí sững sờ. Bàn tay cầm dao từ từ buông thõng xuống…
Riêng bà Hường như cũ vẫn ngồi thu lu một chỗ, hai tay ôm đầu gục vào tường, miệng lẩm nhẩm loạn xạ, những người còn lại cũng đều sững sờ.
Ông Tư và vợ chồng ông Toàn choáng váng mặt mày, không tin vào mắt mình khi nhận ra "cái thứ” bám trên lưng con quỷ, không ngừng nhe hàm răng nhọn hoắc lởm chởm cắn mạnh xuống, rứt từng tảng da thịt nhai ngấu nghiến với vẻ mặt đói khát, chính là ông Năm!
Bà Hiền lấy tay bụm miệng, hết nhìn ông Năm rồi nhìn qua Trí, giọng bà run đến độ khó nói được rõ ràng:
"Ông…ông Năm….cậu Trí…..ba cậu…….”
Trí nhìn bà, khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên ba anh xuất đầu lộ diện trước mặt người khác ngoài anh với hình dáng KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI. Anh biết là do ông lo lắng cho mình, ông biết nếu Trí tiếp tục sử dụng thuật gọi vong sẽ không thể cầm cự nổi, rất nguy hiểm cho tính mạng. Anh cảm thấy hổ thẹn vì sự sơ suất của mình khi không tìm hiểu rõ uẩn khúc trong cái chết của Đạt, vô tình đẩy Hạ và cả những người khác vào nguy hiểm.
Làn da của ông Năm đã tách ra hoàn toàn với lớp cơ thịt bên trong, bị mắc lại nơi đỉnh đầu không thể tuột ra khỏi cơ thể, nó phồng lên và chảy xệ xuống, làm khuôn mặt ông biến dạng hoàn toàn. Ông đang dùng những đầu móng tay bén ngót và nhọn như đinh sắt cắm sâu xuống, bám chắc trên lưng nữ quỷ, khuôn mặt nhỏ thó chằng chịt những đường gân máu chồng chéo lên nhau vô cùng đáng sợ.
Con quỷ hoàn toàn bất ngờ trước sự tấn công của ông, nó tức tối giãy dụa trong đau đớn. Có thể chạm được vào quỷ, chỉ có thể là quỷ!
Không những vậy, một con quỷ mạnh và khát máu đến như thế, không chỉ là quỷ, mà còn là quỷ ký sinh!
Nữ quỷ khổ sở vật lộn trong đau đớn. Tiếng "bựt…bựt..”vang lên lạnh gáy….
Đột nhiên, một tiếng nói vang lên, tách biệt giữa khung cảnh hoảng loạn. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và từ tốn:
"ĐỪNG GIẾT VỢ CON…CHÚ NĂM!”
Tiếng nói như phát ra từ bốn bức tường, xa xăm mông lung nhưng lại gần ngay bên cạnh. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, tấm di ảnh của Đạt tỏa ra một làn khói trắng mờ ảo, trong suốt…
Vote Điểm :12345