»  
»  
16:35, 30/11/2014

Em Đừng Đi
✿ Người Đăng: nh0xxitin001

2.531 Lượt Xem 171 Bình Chọn Truyện Cùng Người Đăng


✿ Nội dung truyện Em Đừng Đi

Tên tác phẩm: Em Đừng Đi
Tên tác giả: Bolide Blue
Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm
Nhẹ như cách em đến với thế giới này, thay đổi cuộc đời anh, em đánh mất trái tim anh bằng cách sưởi ấm sự giá lạnh. Có phải đã quá muộn để anh yêu em? Cũng nhẹ như làn gió mát lạnh lướt qua trong một khoảnh khắc, như cách em xuất hiện và biến mất khỏi cuộc đời anh sau khi đã xáo trộn cuộc sống của anh. Xin em đừng đi...
- Con ngốc dở hơi này! Lên xe mau, kẽo trễ!_Khang ngồi trên chiếc xe đạp, gằng giọng hối hả rồi tiếp- Trễ rồi!
- Nãy giờ tao ngồi trên xe mà!_My ngồi yên sau, trên vai đeo balo quát lớn bảo Khang
- Sao nãy giờ không nói sớm!!
- Tại mày không cho tao nói!
- Trời ơi!
Mắng mỏ, dằng vặc My một hồi rồi cậu mới chịu phóng xe đi, Khang đạp xe mà không cần để ý đến My đang ngồi phía sau, cậu chạy còn hơn cả xe gắn máy. Cuối cùng Khang cũng đến trường nhưng sau đó là tiếng chuông vang lên ngân dài. Khang còn chưa kịp bước vào để gởi chiếc xe đạp của mình thì bác bảo vệ đã vội vã kéo cổng trường đóng lại rồi bỏ mặc tiếng la í ới của Khang vọng từ đằng sau.
- Không vào được à?
Khang ngẩng mặt lên sau giọng nói lảnh lót quen thuộc, cậu mừng rỡ nhìn vào chuẩn bị cầu cứu. Xuyên qua hàng rào cổng trường khóa, lần từ đôi bàn chân nhỏ nhắn mang giày bata rồi đến màu xanh của chiếc quần tây quen thuộc nhỏ đang mặc cùng với chiếc áo trắng tinh, cổ và viền tay có sọc carô. Quái lạ!? Trường này chỉ có đứa con gái duy nhất ăn mặc như vậy. Và không cần phải nhìn bộ mặt ăn hại đó cậu cũng có thể đoán ra kẻ đã bỏ mặt mình.
- Mày vào đó từ lúc nào!?_Khang sẵng giọng
- Hihihi...Lâu rồi!
Bỏ mặc mình ngoài này, đã vậy nhỏ còn đứng đó cười khoái chí khiến cậu càng nổi máu điên. Lạ thay, để ý mới thấy lòng bàn chân mình mát mẻ, thoải mái mà dễ chịu lạ thường, khác so với những đôi giày bata thường ngày câu hay mang.
- Không mang giày đi học à?_Nhỏ tò mò nhìn xuống chân cậu vẻ khó hiểu.-Moden thời nay cũng lạ nhỉ!
Khang ngưng không mắng chửi My vì để ý thái độ của nhỏ cũng lạ. Cậu khựng lại, cũng nhìn theo hướng mắt nhỏ xuống đôi bàn chân trần. Khang như điên tiết lên khi biết đó là một phần khiến cho cậu phải đứng dưới nắng, mồ hôi nhễ nhại
- Cái...cái qué gì thế này!? Hồi sáng..?
- Mày có mang giày đâu.
Cậu sực nhớ ra...
- Sao mày không nói!
- Tại mày không cho tao nói!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Khang 14 tuổi còn tên nhỏ là My 13 tuổi. Khang tình cờ gặp My vào đầu kì nghỉ hè. Đó là một buổi sáng trời sầm uất, một bức màng mây đen mù mịt, dưới làn mưa mỏng thưa thớt, trĩu nặng. Tim Khang như lỗi đi một nhịp vào những tiết trời u ám như thế này nhưng cũng vào ngày hôm đó...Khang tình cờ gặp My ở một nơi rất là "Mùi mẫn"
đó là trong bãi rác nhà cậu. Trước đó, Khang mở cửa với hai bao rác cầm trên tay, đến lúc nhận ra mình đã quăng vào mặt My đang nằm trong đống rác mình đang định thủ tiêu. Khang hoảng hồn, tay đánh rớt que diêm đang bén lửa với hộp quẹt rơi xuống đất. Cậu vội chạy đến chỗ nhỏ đang nằm trong bãi rác hôi hám, lấm lem bùn đất, không giống như cách làm của những người khác thay vì đưa nhỏ dậy và đưa vào nhà hay bệnh viện, Khang tát vào mặt My liên hoàng.
- Dậy! Dậy đi! Dậy!
Lúc sau Khang mới nhận ra, nhỏ vì kiệt sức mà ngất chứ không phải là những kẻ ăn mày đầu đường xó chợ lẻn vào đây ngủ. Nhưng có là ai cậu cũng không quan tâm, vẫn cái bản tính máu lạnh của mình. Khang bỏ nhỏ nằm đó rồi xoay lưng, cậu lại không thể bước đi, chân cậu như lún xuống khi nhớ lại khuôn mặt nhỏ lúc bất tỉnh. Cậu định quay lại bế nhỏ lên đưa vào nhà sau phút đắn đo đúng lúc đó, mẹ cậu cũng vừa bước ra nhìn thấy nhỏ bất tỉnh, mẹ cậu cũng hoảng sợ như lần đầu tiên cậu thấy nhỏ vậy. Mẹ Khang chạy đến rồi vội vã gọi cậu giúp dìu nhỏ vào nhà. May thay, cậu không phải bế nhỏ vì dự định lúc nãy vì cậu chưa bao giờ quan tâm đến ai, bất cứ thứ gì...
Sau khi My tỉnh lại, nhỏ đã kể hết chuyện với gia đình Khang và vỡ òa trong nước mắt. Mẹ nhỏ làm gái ở quán bar, ba nhỏ lại ngoại tình với những người phụ nữ khác. Có mỗi buổi tối mẹ nhỏ lại không về bảo là vì công việc, những lần ba nhỏ nói rằng phải họp với đối tác làm ăn hay đi công tác xa lại không về được. Khang hiểu hoàn cảnh của nhỏ, bởi cậu cũng như thế. Tuy ba mẹ cậu không ngoại tình nhưng họ lại không có thời gian dành tình cảm cho cậu vì công việc quá nhiều. Nhỏ cũng giống Khang phần nào, đã phải ở nhà một mình, trong căn phòng khóa, đã phải tru rú đâu đó nơi góc tối bốn bức tường trong căn nhà to lớn nhưng lại vắng hình ảnh hạnh phúc của một mái ấm. Nhỏ bỏ nhà đi vì hình ảnh đó cứ ám ảnh nhỏ vì những tiếng thét la lối, chửi rủa mà nhỏ lúc nào cũng nghe thấy trong căn nhà.
Gia đình Khang giàu có và là một công ty bất động sản và cũng vì My còn nhỏ, không nơi nương tựa. Nhỏ được nhận nuôi kể từ khi đó. Cậu chẳng ưa gì nhỏ. Khang là con một và sống trong một gia đình giàu có hơn nữa cậu có tất cả nhưng kể từ khi My xuất hiện...
- Tại sao không mang giày đi học!_Ông thầy hiệu phó gắt gỏng
- Dạ...Em quên..._Khang gượng gạo cuối đầu
- Ít nhất còn phải biết đường mà mang dép chứ! Sao lại mang chân trần đi học!
- Dạ...Tại "Mẹ em"...!_Từ "Mẹ em" Khang cố tình ngân dài mà gằng giọng ý ám chỉ nhỏ trong khi vẫn biết là nhỏ đã chạy vào lớp học rồi nhưng cậu vẫn tức. Sáng nay Khang dậy trễ một phần cũng là do nhỏ, rồi vẫn tỏ thái độ khó chịu cậu vừa bỏ bàn chải đánh răng vào miệng vừa ngậm ổ bánh mì, còn nhỏ dậy sớm mà không gọi cậu dậy, đứng cạnh Khang nhỏ lanh chanh lách chách, nói không dứt hơi mà toàn những câu đầu đuôi không dấu chấm, dấu phẩy. Khang tức tối, mới sáng đã dậy trễ mà còn phải nghe nhỏ nói không ngớt. Khó chịu cậu la lên: "Câm! Tao cấm mày nói thêm một từ nào nữa. Đừng trách sao tao đá mày ra đường, không cho một con ăn mày như mày ở nhà tao nữa!"
Nó sợ quá, nín bặt, không dám nói gì nữa. Vì vậy mà sáng nay mới sinh ra cớ sự này đây.
- Đi học trễ, vi phạm tác phong! Đã vậy còn đổ thừa cho mẹ nữa hả. Lên phòng giám thị làm việc mau!_Ông thầy hiệu phó nắm cổ áo Khang lôi đi xềnh xệch.
Lí do cậu bị bác bảo vệ nhốt ngoài cổng trường là do vi phạm tác phong. Tại nhỏ mà cậu phải viết một bảng kiểm điểm. Khang và My cùng trường, cậu khối 8, nhỏ học khối 7 nhưng lớp nhỏ lại đối diện với lớp Khang nên lúc nào cậu cũng có thể dễ dàng quan sát nhỏ từ cửa sổ ngay chỗ ngồi của mình. Nhiều khi trong giờ học, Khang lại hay quay sang phía cửa sổ bên cạnh, nhìn xuyên qua tấm cửa kính những tia nắng chói lóa rọi vào, Khang ngắm những lúc My hay lên bảng trả bài. Mỗi lần nhỏ đập bàn giáo viên là cậu lại đoán ra cũng như những lần nhỏ bảo cậu dò bài giúp. Đang đọc ngon lành thì nhỏ lại quên mất nữa đoạn, bà cô vừa mới đặt bút đỏ lên quyển vở, nhỏ lại sực nhớ rồi đập bàn giáo viên cái "RẦM", nhanh chóng đọc hết đoạn còn lại, mỗi lần chứng kiến cảnh đó thì Khang lại bật cười một cách vô thức trong lớp không lí do, tụi trong lớp nhìn bảo cậu khùng, ừ thì khùng. Có khi nhỏ bị xử vì tội mặc quần tây đi học mà không mặc đồng phục của trường, hẳn là cảnh này luôn lặp đi lặp lại trước mặt Khang vì ngày nào nhỏ cũng ăn mặc như thế, những lần đó nhỏ đều bị bắt nằm sấp trên bàn rồi bị giáo viên dùng cây đánh vào mông, nhỏ càng xuýt xoa thì càng tăng số cây nhỏ phải chịu, có những lần nhỏ không chịu nổi định phủi phủi, xoa xoa nhưng khi vừa mới giơ tay lên lại bắt gặp ánh mắt bà cô, tay nhỏ đang hơ hơ đằng sau liền đưa lên gãi đầu, nhiều khi chịu không nỗi thì nhỏ lại xuýt xoa mông trên bàn mà không cần dùng tay.
Giờ ra về...Lúc nào Khang cũng phải hộ tống nhỏ bằng chiếc xe đạp hạng nhất của mình, về đến nhà cậu, nhỏ đưa tay lên trán nghiêm trang như những lần chào cờ rồi phất mạnh tay lên cao như cách chào trong quân đội.
- Thưa cô chú con mới đi học về!
Như những lần nhỏ chào ba mẹ Khang khi đi học cũng khiến họ thích thú phì cười, cậu luôn thắc mắc về cách chào "Đểu" của nhỏ, nhìn trông cũng vui mắt lắm. Như thường lệ, vừa mới đi học về, nhỏ quăng chiếc balo vào phòng rồi vội vã chạy tót ra ngoài cùng với chiếc túi xách.
- Đi học thêm à? Có cần tao đưa đi không?_Khang nằm dài trên chiếc sofa, tay cầm remot, mắt vờ như không rời chiếc TV
- Không cần đâu! Tao đi bộ được rồi._Nói rồi My quay mặt về phía ba mẹ Khang- Thưa cả nhà con đi học!
Vẫn cái cách chào "Đểu" của nhỏ, phải nhìn xong ba mẹ Khang cười dứt thì mới chịu ra khỏi nhà. Nhiều khi sự kín đáo của nhỏ lại khiêu khích sự tò mò khơi dậy trong Khang, cậu quăng chiếc remot, rời khỏi cái màn hình 100 inh rồi phóng ra khỏi nhà với chiếc xe đạp hạng nhất của mình. Trong đầu cứ vẩn vơ những suy nghĩ nhỏ nhặt, cậu lấy làm lạ."Sao lúc nào nhỏ cũng vọt ra ngoài lí do là đi họp nhóm ở nhà bạn lúc thì đi học thêm này kia? không cơm nước, không thay đồ?" Khang tự hỏi từ khi nào mình lại quan tâm, để ý đến những chuyện vặt vãnh thế. Lần theo dấu vết, cuối cùng cậu cũng tìm ra nhỏ. Nhưng...đó là quán trà sữa Teen cơ mà!? Khang đứng đó với những suy nghĩ tranh luận một lúc rồi cũng không nghĩ ra được một đáp án phù hợp. Nhìn nhỏ với chiếc áo trắng có búp ở tay áo có viền ở tay và cổ kết hợp với chiếc váy ngắn sọc carô màu đỏ hẳn là đồng phục của nhân viên trong quán trà sữa nổi tiếng được ưa chuộng bởi nhiều khách hàng. Kèm với nụ cười chào đón và sự ân cần, tinh tế của nhỏ khiến cậu có chút ngỡ ngàng.Chợt...!? Đó có phải là...?
Khang chạy về phía trước một cách vô thức, đứng trước cửa quán cậu sững sờ không biết mình đã làm gì
- Hả!?
My nhìn Khang với vẻ mặt đầy sợ hãi qua cửa ra vào được làm bằng kính trước cửa quán trà sữa. Khang mở cửa bước vào quán.
- Ờm...đem cho một ly trà sữa! Sẵn tiện ngồi đây nói chuyện với tao một lúc._Khang nhăn nhó, không biết mình nên nói gì vì sự bức xúc không thể tự chủ được bản thân lúc nãy
"Nhìn cái thái độ thân mật của nhỏ với tên Tuấn HotBoy gàn gở học cùng lớp mình chướng mắt thật!"
Đột nhiên "Cạch" ly trà sữa đặt trên bàn cắt ngang dòng suy nghĩ xấu xa của Khang cùng với ánh mắt mang đầy giận dữ, nhò gàng giọng tỏ vẻ khó chịu với cậu.
- Sao lại tới đây!
Khang không dám nhìn trực tiếp vào nhỏ như mọi khi, cũng không thể lớn giọng như mọi ngày, như không thể tìm được lí do nào chính đáng hơn nữa thay vì thành thật nói rằng "Lén theo dõi" nhỏ.
- Thì tình cờ đi ngang qua thôi!
-...
- Mà mày làm gì ở đây? Chẳng phải nói rằng đi học thêm sao!_Khang sẵng giọng, chuyển chủ đề
- Tao...tao..
- Mày không nói, tao sẽ về nhà kể cho mẹ tao chuyện này!
My sợ sệt nhìn Khang, trán đẫm mồ hôi. Cậu như dồn nhỏ vào bước đường cùng nơi góc tối, trói chặt nhỏ bằng những câu hỏi như xoáy vào vết thương chưa lành lặn. Nhỏ hít một hơi thật sâu để có thể lấy đủ can đảm.
- Tao đi làm thêm. Thú thật, từ trước tao đã không có học thêm hay họp nhóm ở nhà bạn hay gì cả. Chỉ là cái cớ để...
- Cái con đần này!_Khang nhau mày cốc vào đầu nhỏ- Muốn kiếm tiền thì chỉ cần xin mẹ tao là được rồi! Xin bao nhiêu mà chẳng được! Cớ gì phải...
- Không
My cắt ngang lời Khang, nắng chiều hắt từ phía cửa sổ, nơi Khang đang ngồi, tràn ngập khắp căn phòng một màu cà phê sữa hòa lẫn vào không gian tĩnh lặng, một bầu không khí ấm áp, sóng sánh ly trà sữa cậu hút đã vơi dần nữa ly. Trái tim Khang thổn thức khi bắt gặp đôi mắt to màu nâu sáng như nhìn thấu tận tâm hồn. Đôi mắt lóng lánh, nhỏ dường như đang soi sáng nơi Khang đang đứng khuất dần trong bóng tối. Rằng đã khiến Khang nhận ra người đầu tiên cho cậu thấy sự quan tâm, lo lắng cậu đã dành cho con nhóc phiền phức chính là nhỏ.
- Vậy tên kia?_Khang gượng gạo sau giây phút đắng đo, xao xuyến vừa nãy rồi chỉ tay về phía cậu HotBoy lớp mình
- Tuấn là cháu trai của chủ quán trà sữa này. Có chuyện gì?_Nhỏ thắc mắc
- Không có gì! Chỉ là...còn chuyện học tập của mày thì sao?
Khó mà có thể tỏ ra lo lắng hay nói ra những gì mình đang nghĩ. Chỉ là lời đã trào lên từ cổ họng nhưng đông cứng lại trong lòng, không thể phát thành tiếng cũng không thể nói nên lời. Tuy lo lắng nhưng không thể biểu hiện vẻ bên ngoài sự lạnh nhạt hằng ngày mà cậu dành cho nhỏ.
- Tao tự lo được!
Câu trả lời ngắn gọn từ My như muốn che giấu những thầm kín riêng tư của mình. Hẳn là nhỏ không muốn người khác lo lắng cho mình
- Ừm...Tao về đây, làm việc tốt._Khang cũng tỏ vẻ lạnh nhạt trong những câu nói quan tâm nhưng không thể nào biểu hiện tốt hơn cái nhìn trống rãi không chút biểu cảm. Cơ mà...lại đau nhói thay, vì đây là cái cảm giác mang đến cho cậuu lần đầu tiên những cảm xúc khác lạ.
Đáp lại câu nói của Khang là một bầu không khí tĩnh lặng, nhẹ tênh với một cái nhìn lạ lẫm, quan tâm.
- Không đưa tao về à!_My vội chạy ra vỗ nhẹ vai Khang
- Ơ..._Khang ngu ngơ
- Tao xin nghỉ một bữa! Hôm nay tao hơi mệt._Nói rồi nhỏ vờ mệt mỏi nhảy tót lên xe Khang ngồi
- Hôm nay sao nghỉ vậy My?_HotBoy Tuấn lên tiếng
- Cám ơn! Cám ơn!
Chưa trả lời câu hỏi có vẻ tức tối của Tuấn, nhỏ đã vội xua tay tạm biệt. Khang cũng không ưa gì tên đó nên cũng phóng xe đi luôn. Mặc thái độ cộc cằn của Tuấn rồi bỏ lại những tiếng la lối, giận dữ từ đằng sau.
- Ê! Đi ăn kem không?_My vọng từ đằng sau vỗ vỗ lưng Khang
- Mày nói hôm nay mày mệt mà! Sao tự nhiên lại đòi đi ăn kem?_Khang vờ hỏi
- Thì...tao hết mệt rồi! Mày không ăn thì thôi!
- Đi thì đi! Không lẽ ngồi nhìn mày ăn, thế thì tiếc lắm!
- Hahaha!_Nhỏ cười đùa
Khang biết My không mệt mà hôm nay nhỏ nghỉ làm thêm một ngày cũng chẳng vì lí do gì nhưng cậu lại cảm thấy vui vui. Khang với nhỏ đi ăn kem rồi ăn bánh tráng trộn lại đi ăn chè. Sau những lần ngồi trong quán, cậu lại biết thêm nhiều về nhỏ. Nhỏ ghét chỗ đông người, không thích thú nhồi bông hay những thứ mà những đứa con gái hay ưa chuộng. Thật chẳng nữ tính chút nào nhưng lạ là Khang lại ưa tính cách không- bình- thường của nhỏ. Nhỏ không mè nheo hay đòi hỏi, yểu điệu thục nữ, điệu đà hay thậm chí là "Chải chuốc" vẻ bề ngoài của mình cũng không. Nhắc đến mới nhớ, cách ăn mặc của nhỏ cũng chẳng giống ai lại là đứa con gái duy nhất trong trường mặc quần tây đi học thay vì mặc váy, một bước chân của nhỏ bằng 2 bước đi của tụi con trai. Lâu lâu được nhìn nhỏ mặc váy đi học mà cứ như nhỏ không mặc gì đi học vậy, ai mặc váy lại đi cắm đầu cắm cổ như đi lính. Cứ làm như là nhỏ chẳng mặc gì ấy. Cuối cùng, Khang và My đến công viên, ngồi trên ghế đá rợp bóng cây mát rượi, nhỏ tâm sự.
- Còn nhớ...tao đã từng bị mọi người xa lánh vì lời đồn từ người mẹ làm gái ở những quán bar, vũ trường và đã từng qua đêm với những người đàn ông khác để kiếm tiền. Còn ba tao thì quan hệ lén lúc với những người phụ nữ khác, lúc thì thư kí của ông ta hay thậm chí là con gái giám đốc của một công ty bất động sản. Tao bị cô lập, bị xa lánh từ nhỏ. Mỗi lần họ nhìn thấy mặt nhau thì chỉ có cãi nhau, có khi còn đập vỡ đồ đạc trong nhà. Những tiếng la lối rồi với bầu không khí lạnh buốt cô đơn mỗi khi gia đình cùng ngồi chung bữa ăn, không nói với nhau câu nào cũng chẳng quan tâm đến nhau.
Ánh đèn đường rọi xuống bóng của Khang và My xuống mặt đường dưới gốc cây đang tựa nhẹ vào nhau, vai áp vai, bỗng chốc mặt cậu đỏ lựng và cũng một phần am hiểu về hoàn cảnh gia đình nhỏ. Nhỏ tiếp:
- Sống trong một gia đình tan vỡ và cuối cùng tao đã thoát khỏi "chiếc lồng" chật hẹp, trống trải.
My đi vào một buổi tối sẫm, chỉ với chiếc balo trên vai. Tối
hôm đó, một mình bước trong đêm vắng, bóng My thững thờ, My run rẩy như con chim mất phương hướng chẳng biết đi đâu, về đâu. Không tiền, không một ai quen biết, không nơi nương tựa. Cô bước đi một cách vô thức, bước đi trong tuyệt vọng. Hình ảnh cuối cùng My được thấy và giữ lại trong tâm trí mình là hình ảnh ba mẹ mình cãi nhau. Cô đi mãi, đi mãi, bụng đói cồn cào thì My lại lôi ra gậm nhấm những ngày tâm tối mình đã từng trải. Đi thật xa...kiệt sức, My ngất lịm trong bãi rác ngôi nhà sang trọng và được mẹ Khang nhận nuôi kể từ khi đó. My kể mà nước mắt cứ tuôn ra một cách vô thức, mắt cô mờ dần nhưng hình ảnh Khang đang ngồi bên cạnh nhìn cô lại thật rõ.Khang và My đã chia sẽ mọi thứ với nhau. Sau ngày hôm đó, Khang đã biết rằng My vừa làm thêm ở siêu thị, lau dọn nhà bếp của một nhà hàng nhỏ và công việc làm thêm còn lại là nhân viên ở quán trà sữa Teen. Khang biết rằng viêc làm thêm cũng không dễ dàng gì nhưng làm 3 công việc làm thêm sao!? Thời gian?. Việc dõi theo My đã đâm ra thói quen không thể bỏ cứ lặp đi lặp lại hằng ngày rồi cũng quen dần với cái sở thích muốn được ngắm nhỏ nhiều hơn. Mổi buổi tối, khi ba mẹ Khang đi công tác xa, cậu đều rủ My chơi caro , ăn đêm, chơi điện tử, xem TV. Cậu thích nhất là được ngắm My chơi caro, nhỏ luôn thua mà vẫn luôn miệng nói rằng "Tao chỉ nhường mày thôi". Có khi nhỏ không mướn thua thêm lần nữa thì lại vội lấy tay che không cho cậu đánh nữa, có những lúc nhỏ không hề hay biết là mình đã thua mà vẫn tiếp tục đánh tiếp. Thường tì thắng liên tục sẽ cảm thấy chán vì nó quá dễ dàng nhưng với Khang thì không, cậu luôn quý trọng những giây phút được ở bên cạnh My. Những kĩ niệm cứ đầy lên, nhiều đến nỗi không thể đếm được bao nhiêu những khoảnh khắc ấy và từ đó tình cảm trong Khang cũng đang trào dâng.
Hôm nay là ngày Khang định sẽ thổ lộ tình cảm của mình với My. Khang trên đường về chẳng cảm thấy mệt mỏi sau buổi học 5 tiết dài dằng dặc của mình. Khang mặc tiết trời u ám như sắp có linh cảm không tốt, mặc cho những giọt nước mưa rát buốt bay vào mắt, mặc cho gió bay. Mặc cho mưa ướt tóc rũ nước xuống đôi bờ vai nhưng khi chạy đến trước cửa nhà mình, Khang lại bắt đầu có cảm giác lo sợ, trống trãi đến lạ thường. Cậu mở cửa, bước vào phòng khách và nhìn vẻ mặt đượm buồn của ba mình, Khang vội nhìn về phía mẹ mình, bà đang khóc trên tay bà là một lá thư với phong bì chứa đầy tiền. Hẳn là sau khoảng thời gian gắn bó với gia đình này đã khiến cho gia đình Khang có cảm giác gần gũi nhưng bây giờ không còn nữa...
Không cần nghe ba mình kể lại câu chuyện. Cậu vội vã chạy ra ngoài. Tim cậu thắt chặt lại và lần này thì khác, cậu có thể cảm nhận sự đau rát của những giọt nước mưa, sự giá lạnh trong tim. Tuy cơn mưa đã nhỏ hơn lúc nãy nhưng lại càng đau hơn.
Ba mẹ nhỏ đã đưa nhỏ về và chuộc lỗi lầm của mình bằng cách quan tâm đến nhỏ nhiều hơn. Tiền nhỏ làm 3 công việc làm thêm đều trả lại hết cho mẹ Khang. 

Khang tìm mãi, cậu chạy nhưng điên cuồng như không còn phân biệt được phương hướng, mắt cậu mờ dần vì 2 hàng lệ cứ tuôn rơi.
Từng ngày trôi qua, cậu nhốt mình trong căn phòng khóa cùng với nỗi nhớ, mong chờ. Còn nhớ hình bóng nhỏ phơi đồ, bóng lưng khi nhỏ rửa chén, làm việc nhà trong khi trong nhà đã có người làm mà nhỏ vẫn cứng đầu. Khang suy nghĩ và để vơi đi nỗi nhớ, cậu đã trấn an mình mong cho nhỏ được hạnh phúc.
Ba năm sau...
Hôm nay, vào ngày sinh nhật thứ 16 của nhỏ. Bầu không khí rộn rã, hạnh phúc bên gia đình khiến My cảm thấy hạnh phúc lắm nhưng niềm hạnh phúc ấy vẫn chưa được trọn vẹn vì vắng hình bóng ngôi nhà thứ hai của mình, nơi mà Khang và nhỏ đã từng bên nhau và nhiều những khoảnh khắc có vui mà cũng có buồn. Nhỏ chờ mãi những tháng ngày hiu quạnh mong cậu sẽ tìm thấy nhỏ. Sau buổi tiệc tàn, nhỏ sải bước trên con đường vô tình tìm đến nơi quen thuộc, công viên khi đó...nơi My và Khang thường hay sánh vai rảo bước bên nhau và ngồi trên những hàng ghế đá.
Đột nhiên!?
- MY!?
- Khang!?
Đứng trên một con đường, dưới màn đêm đầy sao, hai con người đối diện nhau nhận ra sự thay đổi theo thời gian, chỉ một bước chân nữa thôi nhưng sao khoảng cách như chỉ 1 milimet nữa thôi...
- Anh Yêu Em!_Khang chạy đến ôm chầm My thốt lên
My gật đầu lia lịa, nước mắt trực trào ra thấm lên đôi bờ vai mạnh mẽ của Khang, những dòng cảm xúc dâng trào, nơi hình bóng ta kề vai tâm sự với nhau, ánh đèn đường rọi xuống bóng 2 người.
Nhẹ như cách em đến với thế giới này, thay đổi cuộc đời anh, em đánh mất trái tim anh bằng cách sưởi ấm sự giá lạnh. Có phải đã quá muộn để anh yêu em? Cũng nhẹ như làn gió mát lạnh lướt qua trong một khoảnh khắc, như cách em xuất hiện và biến mất khỏi cuộc đời anh sau khi đã xáo trộn cuộc sống của anh. Xin em đừng đi...



Vote Điểm :12345

Loading...

✿ XEM CÁC TRUYỆN LIÊN QUAN :Truyện Ngắn

✿ XEM TRUYỆN KHÁC
ĐĂNG NHẬP


CHỨC NĂNG
TRUYỆN NGẪU NHIÊN
TRUYỆN FULL
Lên đầu trang
Xuống cuối trang
Loading...
truyện thái mới truyện thái full oneshot đam mỹ truyện gay oneshot fanfic khải nguyên mới fanfic khải nguyên full oneshot bách hợp fanfic Bác Chiến mới fanfic Bác Chiến full Đam mỹ võng du fanfic vkook hoàn fanfic vkook mới fanfic ChanBaek full fanfic ChanBaek mới

Copyright Kênh Truyện © 2011 - 2024 - In Sách Truyện Theo Yêu Cầu
V987.Club Kiếm Tiền Online -Giao diện Mobile