Giám đốc, anh đừng quá đáng như vậy!
Chap 1: Ngày đầu tiên đi làm...
Tôi tên là Minh, Nguyễn Trần Thiên Minh. Tôi đã tốt nghiệp đại học và hiện nay tôi đang phải cố gắng làm việc để trang trải cuộc sống cho mình.
Vì bố mẹ tôi đã ly hôn, đường ai nấy đi từ khi tôi còn rất nhỏ. Bố thì đã cưới người mà ông ngoại tình không lâu sau khi chia tay mẹ tôi, còn mẹ tôi thì cũng đã đi thêm bước nữa sau đó vài năm. Tôi còn có một chị đang sinh sống ở nước ngoài, chị là một người thật tuyệt vời, chị có ý thức học hành từ bé và bây giờ đã có công việc không những ổn định mà còn rất khá nữa, trước kia khi còn đi học chị thậm chí còn chuyển tiền về cho mẹ để nuôi tôi ăn học. Bây giờ thì tôi đã không còn là gánh nặng của chị và mẹ nữa rồi, tôi đã có thể tự kiếm tiền bằng đôi tay của mình.
Tôi chỉ vừa mới chuyển ra ở riêng sau mấy chục năm bám mẹ và vài năm sống cùng bố dượng. Quả thật, tôi rất hạnh phúc vì cuối cùng mẹ tôi đã có một tình yêu đẹp. Bố dượng của tôi rất tốt, ông chăm sóc mẹ tôi rất chu đáo và cũng rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ tôi. Bố dượng luôn làm tôi nhớ đến bố ruột. Tuy không còn trách bố ruột như trước nhưng tôi đã không còn giữ liên lạc với ông nữa. Ông đã thay đổi số điện thoại và thu dọn đồ đạc đi đến một nơi khác để sinh sống với vợ mới. Tôi chỉ biết chúc ông luôn hạnh phúc thôi chứ cũng không thể làm gì hơn.
Hiện tại, tôi đang trong giai đoạn chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn để đăng ký vào làm ở một công ti TNHH thương mại dịch vụ Khách sạn x ở Thành phố Hồ Chí Minh. Sở dĩ tôi đăng ký vào đây làm việc vì môi trường làm việc và sự phục vụ ở đây rất tốt. Vì tôi giỏi ở khoản nấu ăn nên tôi đã đăng ký xin vào làm một phụ bếp.
Mai là ngày tôi đi phỏng vấn. Hồi hộp nhiều nhưng tôi rất mong là mình sẽ thành công!
_o0o_ Thứ Năm lúc 7:00 sáng
Đứng trước cửa công ti. Tôi phải ngước đến mỏi cổ vì công ti rất lớn. Nó to khủng khiếp nhưng cũng sang chảnh không kém. Nó thúc đẩy quyết tâm đến đây làm việc của tôi. Tôi bước vào trong tòa nhà ấy với sự kiêu hãnh và tự tin.
Hôm nay tôi mặc một bộ vest đen, do chị tôi thích bộ này nên tôi nghĩ biết đâu nhờ chị mà may mắn sẽ đến. Bước vào không lâu thì tôi nghe tiếng ai đó
"Quản lí khu này đâu rồi? Ra tôi bảo" - Giọng của một cậu thanh niên trông rất bảnh
"Vâng, tôi đây sếp!" - Chú này thì chắc là quản lí nên hốt hoảng chạy đến
"Chú à, chú làm việc kiểu gì mà để nhân viên lau sàn làm cho nó trơn thế này? Chú muốn tôi trượt té bể đầu để tôi khỏi than phiền mỗi ngày nữa chứ gì?" - Anh ta nói với thái độ tức giận
Tôi thiết nghĩ việc đó chẳng có gì quá đáng. Sàn thì tuy trơn thật nhưng không đến nỗi khiến anh ta trượt té bể đầu đâu, trừ khi anh ta chạy nhảy như đứa con nít thôi. Quát chú quản lí như thế kia thật quá đáng!
"V...Vâng... tôi sẽ điều chỉnh lại ngay!" - Chú quản lí cúi đầu xin lỗi
"Chú xem lại cách làm việc của mình giùm tôi đi! Có lần thứ hai nữa thì chú đừng mong mà làm việc ở đây nữa!" - Anh ta nói rồi lướt qua với thái độ không coi ai ra gì luôn.
Phải là có chức vụ gì lớn nên anh ta mới hống hách như thế. Thật là quá đáng! Chú quản lí thì đỏ hết cả mặt, quay vào trong nhưng không trách cô nhân viên lau sàn. Chỉ vỗ vai cô rồi lắc đầu như thể muốn nói chú không sao. Tên kia thật quá đáng mà. Tôi mà là bố anh ta thì anh ta cũng ăn tát rồi.
Cảm thấy bây giờ mình cần quan tâm bản thân mình thì đúng hơn. Tôi lo nhanh chân chạy đến thang máy và đi lên tầng trên để tiến hành phỏng vấn.
Đúng là do công ti tốt nên đông người đến đăng ký thật. Nào là tiếp tân, phục vụ, giữ xe,... Thế nhưng tôi vẫn không thấy hồ sơ nào đăng ký làm việc trong nhà bếp giống mình. Tôi ra chỗ khác tìm một cái ghế trống cho mình và ngồi đợi.
Đợi cũng hơn một tiếng đồng hồ thì tên tôi mới được gọi vào. Tôi nhanh chóng di chuyển vào trong với tác phong cũng khá là gọn gàng, sáng sủa.
Vào trong này không khí căng thẳng lên hẳn. Trong phòng chỉ duy nhất có sáu người chúng tôi. Năm người kia chắc là quản lí của các bộ phận khác nhau, tôi đoán thế. Họ hỏi tôi những câu hỏi thật đơn giản, tên tuổi địa chỉ thậm chí là sở thích, trình độ học vấn, khả năng nấu nướng và đặt tình huống, sự cố cấp bách trong nhà bếp. Vốn dĩ những cách thức này tôi đã nắm chặt từ khi còn đi học kia, nên việc trả lời các câu hỏi đó đối với tôi quá dễ dàng. Mọi người đều khen ngợi tôi trả lời rất tốt và đồng ý cho tôi vào làm việc ở công ti, nhưng lí do hơn cả là trong số ba người đăng kí thì chỉ có tôi là ngoại hình, chiều cao ổn cùng với trả lời phỏng vấn dõng dạc thôi. Lúc này tôi vui không thể tả nỗi, liên tục cúi đầu cảm ơn và nhận một tờ thông báo cụ thể những ngày bắt đầu làm việc. Tôi vui mừng về nhà gọi điện cho mẹ và chị để khoe. Mọi người đều chúc mừng tôi và bảo tôi hãy cố gắng hết sức, dồn hết tâm huyết vào công việc, đừng để cơ hội hiếm có này vụt mất...
Tôi tự thưởng cho mình một giấc ngủ dài để chuẩn bị cho một quá trình làm việc chăm chỉ...
_o0o_ Ba ngày sau
Hôm nay là thứ Hai, là ngày đầu tiên tôi đi làm. Mang trên mình bộ vest màu xanh đậm, tôi vui vẻ đi đến công ti.
Vote Điểm :12345