Nó
lặng lẽ dạo bước trong sân trường vắng. Hôm nào cũng vậy, nó cố tình
ngồi lại để làm thêm vài bài tập nữa và cho đến khi những tiếng ồn ào
dứt hẳn thì nó lại dọn tập sách vào cặp, nhưng nó không đi về mà đi ra
sân sau trường nó. Và bây giờ nó đang nhìn những gợn sóng lăn tăn trên
mặt hồ. Chiều nay trời đẹp quá. Từng gợn mây hồng vắt ngang bầu trời
vàng rực. Từng cơn gió đua nhau làm khuấy động những tán lá phát ra
những âm thanh rì rào êm ả. Một lại chiếc xích đu gỗ quen thuộc. Trong
trường học cấp 3 lại có một chiếc xích đu thì thật là lạ. Nó ngồi đấy
ngắm nhìn không gian vắng lặng. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm nó hạnh phúc.
Nó nhìn bâng quơ và trên từng tán cây, phượng đã bắt đầu nở. Mùa hè sắp
đến rồi ư. Lại một năm học nữa sắp qua. Ấy thế mà nó chẳng có cảm giác
gì cả, bởi nó vào lớp, học và ra về. Nó chẳng nói chuyện với ai và nó
cũng chẳng có bạn. Không phải lớp của nó có cái kiểu mạnh ai nấy sống,
lớp của nó sôi nổi và xôn xao lắm. Nhưng nó chẳng thích làm gì hơn là ra
ngoài sân sau trường mỗi giờ ra chơi và ra về. Thế giới của nó thật tẻ
nhạt và trong mắt nó dường như điều gì cũng tẻ nhạt.
– Sao mà xui quá vậy nè?
Nó khẽ nhìn ra đằng xa. Sao lại là cái tên mắc dịch đó. Hắn đang tìm
kiếm cái gì đó, vừa tìm kiếm vừa kêu ca. Rồi nó lại tiếp tục nhìn về
quãng trời kia. Biết bao lần nó nhìn về đấy mà vẫn không thấy chán. Cuối
cùng, nó cũng đứng dậy và bước ra về thì cái tên ôn thần đó đã gần sát
bên cạnh nó và nhìn nó chăm chú. Nó bất ngờ và đơ ra. Nhìn hắn thì cũng
đẹp trai lắm, hắn có đôi mắt hút hồn người và hắn cứ nhìn chằm chằm vào
nó làm nó không cách nào thoát khỏi. Nhưng rồi trái tim nó đập mạnh kéo
nó thoát ra khỏi đôi mắt hắn.
– Cậu làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? – Nó chau mày và hỏi
– À không có gì …… – Hắn ngại ngùng vừa xoa đầu vừa nói. Nhìn hắn bây giờ trông đáng ngố, đáng yêu lắm.
– Vậy tôi đi về đây. – Nó định vùng chạy nhưng hắn nhanh chóng gọi nó lại.
– Này. Nảy giờ cậu ngồi đây, cậu có thấy xâu chìa khóa nào không?
Ra là hắn tìm chìa khóa, nhưng sao lúc nảy hắn nhìn nó dữ vậy? Nó dừng lại trả lời hắn.
– Tôi không thấy. – Rồi nó cất bước đi tiếp. Nhưng chỉ mới bước chân thứ ba thì hắn lại hỏi.
– Cậu có thể tìm giúp tôi không? Nếu không tìm được thì chắc tối nay tui ngủ ngoài đường luôn đó.
Nó định bụng nói không được nhưng khi quay mặt lại nhìn hắn, không hiểu
sao, nó đã gật đầu. Nó giúp hắn đi tìm xâu chìa khóa. Không biết hôm
nay tại sao nó lại tốt với hắn thế không biết. Lần nào đi ngang lớp hắn
nó cũng đều bị hắn chọc ghẹo hết. Nhiều lần nó cũng điên lên vì bực tức
hắn nhưng trong lòng nó lại thấy vui vui. Chẳng hiểu sao nhiều lúc nó
thấy lạ lạ khi bị hắn chọc.
– Cậu có chắc là nó rớt ở đây không? – Sau một hồi lâu tìm kiếm trong vô vọng, nó hỏi hắn.
– Lúc ra chơi tui đánh nhau ở ngoài đây. Chắc là nó rớt khi ấy. – Nó
nhìn hắn chăm chăm. Trời đất, đánh lộn mà hắn nói một cách nhẹ nhàng cứ
như chuyện đó là chuyện bình thường hàng ngày của hắn.
– Tại
sao lại đánh nhau? – Chẳng hiểu sao nó lại hỏi vậy. Nhưng hắn lại mỉm
cười, nụ cười của hắn đẹp quá và trái tim nó lại đập mạnh lần thứ 2.
– Chẳng sao cả. – Rồi hắn vờ như tiếp tục tìm xâu chìa khóa. Thấy vậy nó cũng chẳng hỏi thêm gì.
Trời đã bắt đầu tối, nó và hắn đã tìm hết một tiếng đồng hồ rồi.
– Cậu ở một mình à? – Bất chợt nó hỏi hắn.
– À không …. Tôi ở với mẹ …. Nhưng hôm nay mẹ đi công tác rồi… Tuần sau
mới về lận … – Nhìn mặt hắn có vẻ không vui. Nó cũng vậy, nó cũng không
vui. Nó thì ở với ba nhưng ba nó dường như chẳng bao giờ thấy về nhà.
Mẹ nó thì đã mất lâu rồi. Chính vì vậy mà nó không muốn về nhà ngay khi
vừa tan học. Vì nó biết, khi về đến nhà thì cũng chỉ có mình nó trong
căn nhà vắng lặng đó thôi.
– Thế cậu không sống với ba à?
– Ba mẹ tui đã li dị lâu rồi. Giờ ba tui đã định cư ở nước ngoài rồi. –
Vẻ mặt hắn buồn lắm. Từng lời hắn nói chứa đầy nổi đau.
– Xin lỗi. – Nó nhìn hắn đầy ái ngại.
– Chuyện cũng qua lâu rồi. Không có gì đâu. – Rồi hắn mỉm cười nhìn nó,
nụ cười buồn nhưng trong đó là cả một sự cố gắng để người bên cạnh cảm
thấy an lòng hơn.
– Vậy cậu có nhà người quen nào ở gần đây không?
– Không có. Từ khi ba mẹ tui li dị thì mẹ tui đã dọn về đây để sống,
cho nên không có nhà người quen nào ở đây cả. Haizzzz …… Chẳng biết tối
nay phải làm sao nữa …..Mà mấy hôm nữa cũng không biết tính sao luôn …..
– Thế cậu có biết nhà người bạn nào không?
– Trong lớp tui không chơi với ai.
Tự nhiên nó thấy hắn giống nó quá. Nó cũng không có người bạn nào cả.
Nó có vẻ trầm tư khi nghe hắn nói. Nó đang phân vân điều gì đó lắm. Hắn
khẽ nhìn sang nó. Nó đang đăm chiêu suy nghĩ, nhìn thật dễ thương. Đúng!
Phải nói là rất dễ thương. Dễ thương hơn cả lúc nó ngồi trên xích đu,
nhìn xa xăm một cách mơ màng. Hắn khẽ đưa tay vào túi quần, tay hắn mân
mê xâu chìa khóa. Hắn mỉm cười một mình. Hắn nghĩ lại sự việc lúc chiều.
Hắn bỏ quên xâu chìa khóa trong ngăn bàn nên vội vã trở lại lớp. Hắn
nhìn thấy nó đang đi vô thức trong sân trường. Gương mặt nó lạnh lùng
lắm. Nhưng khi từng cơn gió thoảng qua, nó ngẩng mặt lên đón nhận. Những
làn gió khẽ vuốt mái tóc nó ngang qua một bên và trên môi nó một nụ
cười xuất hiện, từ trên cao, trái tim hắn đập liên hồi. Nó học ở lớp bên
cạnh lớp của hắn, ngày nào hắn cũng gặp nó, cũng chọc nó điên lên, cũng
chẳng biết vì sao hắn lại thích chọc mỗi mình nó như vậy; nhưng nhìn nó
chiều nay, lần đầu tiên hắn thấy nó đẹp đến vậy. Và hắn đã giả vờ đi
tìm xâu chìa khóa bị rơi. Bây giờ nhớ lại, đúng là hắn thật xấu xa. Tự
nhiên bắt nó đi tìm giúp hắn một thứ không cần tìm cũng thấy. Mà nó bị
ghẹo quen rồi nên hôm nay chọc nó như vậy chắc cũng không sao đâu. Không
hiểu nảy giờ nó đang đăm chiêu suy nghĩ về việc gì. Mãi một lúc nó mới
nói.