Tên truyện: Ký Ức Cát Bụi
Tác giả: Chi Chi
Trong tình yêu, khi không còn thuộc về nhau nữa thì tất cả đều trở thành cát bụi, trở thành những mảng ký ức làm ta chẳng thể quên...
Tôi lạc lõng bước vào lớp học mới với những khuôn mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào mình. Những ánh mắt chẳng mấy thiện ý, những cái bĩu môi khinh bỉ, những lời nói chế nhạo,... Tất cả là tại tôi nghèo. Cái mác nghèo khổ đã theo tôi suốt mười sáu năm của cuộc đời, làm tôi nhiều lần muốn chết, nhiều lần lâm vào bước đường cùng ngỡ tưởng không sống nổi.
Một cô gái yếu ớt như tôi, sống trên đời chẳng có tình thương của một ai cả. Lúc nào cũng bận rộn với những việc làm thêm nặng nhọc chỉ để học, thỏa mãn niềm mơ ước nhỏ nhoi như bao người. Biết trách ai được, trách ba mẹ nỡ bỏ rơi tôi ở cái xó chợ ngay từ khi tôi còn nhỏ hay trách cuộc đời quá trêu ngươi, số phận lắm nghiệt ngã? Nhưng thôi, tôi đã biết, đã học được sự kiên cường qua những lần vấp ngã. Tôi trở nên lạnh lùng, trầm mặc và không bao giờ trò chuyện với ai dù họ có bắt chuyện trước. Dẫu việc làm đó là mất lịch sự nhưng tôi không sao tiếp nhận nổi, cảm giác khi có một người tiếp xúc với mình.
- Hoài An, cậu đang làm gì vậy?- Thanh Sơn- cậu bạn ngồi cùng bàn với tôi cất tiếng hỏi, nhìn tôi với ánh mắt tò mò. Từ ngày bước vào ngôi trường này, chỉ có Sơn là "hơi" quan tâm đến tôi mặc dù tôi chẳng bao giờ để ý cậu.
-... - Vẫn im lặng, tôi không quay lại nhìn Sơn, chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách mới mượn ở thư viện ban sáng. Thấy tôi không nói, Sơn cũng không hỏi nhiều liền đứng dậy bỏ đi. Tôi kịp ngước mặt lên, thoáng nhìn trong đôi mắt Sơn có tia buồn bã. Nó làm tôi không hiểu. Rồi có tiếng đập mạnh bàn, một nhóm con gái tiến lại gần chỉ trỏ vào mặt tôi.
- Con kia, mày tưởng mày là ai? Ỷ có chút nhan sắc thì lên mặt hả mày? Ngay cả Sơn mà mày cũng dám phớt lờ, thật muốn chết mà.- Nói xong, cô ta định giơ tay lên đánh nhưng tôi đã kịp đưa tay lên đỡ. Cái cảnh đánh đập lúc nhỏ khiến tôi sợ hãi lắm rồi, tấm thân nhỏ bé của tôi làm sao chịu được nổi. Tôi sợ đau...
Tôi nhìn thẳng vào cô ta mà chẳng nói lời nào. Vài người bạn xúm lại xem, nhưng vừa nghe tiếng thầy giám thị thì tụi nó liền chạy mất, tôi lại được yên bình như cũ. Nhưng trong lòng thì chẳng mấy thanh thản. Học chung với nhau cũng lâu, tôi biết Sơn thích mình. Nhưng tôi không hiểu cảm giác của mình và lí do duy nhất là tôi chẳng xứng với cậu ấy.
....
Ngay lúc tôi cô độc, yếu hèn thì chàng trai ấy đã đến bên tôi, che chở cho tôi như một món quà trân quý nhất. Đó là Thiên Anh, đàn anh trên tôi hai lớp. Không hiểu sao khi ở cạnh anh tôi có cảm giác an toàn, cảm giác được yêu thương.
- Hoài An, hôm nay em học tốt chứ?- Thiên Anh đứng đợi tôi ở cổng trường. Nhìn thấy anh, tôi liền vui vẻ nhưng cũng ngượng ngùng. Tôi mỉm cười tươi rói nhưng chính tôi cũng giật mình. " Hoài An, mày biết cười sao? Mày biết hạnh phúc sao?" Mặc dù nhiều lần muốn từ bỏ, muốn rời xa anh nhưng tôi chẳng làm được. Mỗi lần nhìn anh ở đằng kia giang tay với mình tôi lại muốn nhào vào lòng anh, được anh bảo bọc. Tôi kiên cường hơn, tôi cố gắng hơn để đấu tranh cho tình yêu của mình.
- Vâng, rất tốt ạ!
- Như thế mới là người anh yêu thích chứ.- Anh vừa cười vừa xoa xoa đầu tôi như một đứa bé, khiến tôi bĩu môi. Nhìn thấy dáng vẻ của tôi, anh bật cười dắt tay tôi rời đi. Nhưng mãi đắm chìm trong hạnh phúc, tôi nào biết rằng phía sau gốc cây lớn, một chàng trai đang đứng lặng nhìn chúng tôi, với đôi mắt buồn bã nhưng chứa chan tình cảm. Ngày hôm đó, tôi đã làm cho trái tim Sơn tan nát.
_0o0_
Thiên Anh phải đi du học, cái tin tức này như sét đánh ngang tai tôi. Làm sao có thể? Vừa nghe anh nói, tôi chỉ im lặng không nói gì. Nhìn tôi bần thần làm anh lo lắng.
- Em có thể đợi anh không? Chỉ hai năm thôi?- Thiên Anh nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt đầy kiên định mà hứa hẹn. Tôi đã cảm động và cũng đau lòng ngay từ giây phút ấy.
Tôi vui, tôi cảm động vì anh hứa quay về với tôi, bên tôi trọn đời. Nhưng tôi cũng buồn, cũng đau khi phải xa anh, để rồi hai năm tới tôi sẽ sống thế nào khi không có anh bên cạnh?
- Em...em... - Tôi òa khóc, ôm lấy anh thật chặt như muốn khảm anh và mình thành một, để cả hai khỏi phải lìa xa. Nhưng tôi không thể níu kéo, anh có tương lai, có bồn phận của mình. Còn tôi chỉ là một người yêu nhỏ bé, ngèo hèn mà thôi.
Anh nhẹ nhàng vòng tay qua, dịu dàng vỗ về tôi. Đôi mắt anh tràn ngập đau lòng khi thấy Hoài An như vậy, tôi quá yếu đuối.
- Em phải hứa với anh, phải chờ anh. Anh nhất định trở về bên em...
- Được, em sẽ chờ. - Khi nói xong, tôi thấy được trong mắt anh có sự vui mừng, có ý cười vui vẻ. Đúng thế, đã yêu nhau nhiều thì nên chia sẻ cho nhau. Nếu là của nhau thì giờ có xa cách nửa vòng Trái Đất thì vẫn thuộc về nhau thôi.
Ngày Thiên Anh đi, tôi không còn khóc nữa mà thay đó là nụ cười tươi. Tôi cười vì anh nói "Anh yêu em", tiếng yêu của anh như mật ngọt rớt vào tai làm tôi vui sướng. Tôi hứa với anh là tôi sẽ chờ.
Thời gian hai năm thấm thoát trôi qua cũng rất nhanh. Mặc dù không có Thiên Anh ở đây nhưng tôi thật may mắn khi có Thanh Sơn bên cạnh. Cậu ấy luôn chăm sóc và yêu thương dù cho tôi không đáp lại. Dần dà tôi thấy thân hơn vói Sơn, cảm thấy mình quá lệ thuộc vào cậu ấy và rồi yêu Sơn lúc nào không hay. Nhưng tôi không chấp nhận đó là sự thật. Mỗi khi nhìn Sơn tim tôi liền đập rộn ràng, cái cảm giác này khiến tôi luôn chán ghét và trốn tránh. Làm sao có thể? Tôi yêu Thiên Anh mà...
Thời hạn hai năm đã đến và hôm nay cũng là ngày Thiên Anh quay về, đồng thời Sơn hẹn gặp tôi. Tôi đến gặp cậu trước, tôi muốn nói chuyện rõ ràng.
- Hoài An...- Vẫn là tiếng gọi tha thiết ấy khiến tôi run lên. Sơn nhìn thẳng vào tôi...thật lâu như chưa bao giờ được thấy tôi trên đời vậy. Ánh nhìn chứa chan tình yêu nồng đậm làm tôi bối rối.
- Sơn à?
- Để tớ nói trước. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu ở lớp học, tớ liền yêu cậu rồi. Tớ yêu cô gái yếu đuối luôn tỏ ra kiên cường, yêu cô gái đáng yêu nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ. Cái tớ yêu chính là con người của cậu, An à!- Im lặng một lát, Sơn lại tiếp.- Tớ biết nói những lời này là vô nghĩa khi cậu đã có người yêu, nhưng tớ vẫn muốn nói ra. Nói " Tớ thích cậu" để sau này tớ không nuối tiếc. Dẫu cậu không đáp trả nhưng tớ vui vì người con gái tớ yêu lại chính là cậu, An à!
- Sơn à... - Vành mắt tôi đỏ lên, nước mắt cứ thế rơi xuống. Nghe những lời này, không hiểu sao tim tôi lại đau đớn đến không thở nổi. Tôi muốn chạy tới ôm cậu thật chặt nhưng tôi không thể...
- Chúc cậu hạnh phúc nhé! Người tớ yêu.- Tôi nhìn thấy Sơn mỉm cười, nụ cười thành tâm chúc phúc nhưng cũng chứa đớn đau vạn phần. Đau đớn khi người cậu yêu yêu người khác chăng?
Rồi Sơn đứng dậy bước đi khi tôi chưa kịp nói lời nào. Tiếng "tạm biệt" vẫn còn vang vọng lại ở đâu đó... Tôi chết lặng tại chỗ, tim tôi đau như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực... Cậu ấy đi rồi, người con trai luôn bảo vệ, luôn lặng thầm yêu tôi đã rời xa tôi mãi...
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi hoàn hồn... Nhấn nút nghe " Là anh" tiếng nói ấy lâu lắm rồi tôi chưa được nghe đến và dường như đã quên...
Tôi vội đi đến nơi anh hẹn. Nhìn thấy Thiên Anh cao lớn đứng bên cạnh chiếc ô tô đen bóng mà tôi không dám tiếng lại gần... Không hiểu sao lúc này đây tôi cảm thấy anh xa lạ quá, làm tôi không với tới được... Thiên Anh thì khác, anh vui mừng đi đến bên tôi, kéo tôi ôm chặt vào lòng. Cái ôm thể hiện sự nhớ nhung da diết.
- Anh...
- Ừ, là anh đã trở về bên em.- Thiên Anh vui mừng, anh cười tươi rói, in dấu hôn nhẹ lên vầng trán của tôi. Tôi nói không nên lời và cũng không biết phản ứng ra sao...
Từ ngày trở về, hôm nào Thiên Anh cũng đến đưa tôi đi chơi khắp nơi, như bù đắp lại những thiệt thòi mà hai năm qua tôi đã trải qua... Theo anh nghĩ là vậy. Tôi cũng đi với anh, không một lời từ chối. Khi bên anh tôi chẳng lúc nào tập trung. Đầu óc tôi dường như tràn đầy bóng hình của Thanh Sơn, nhiều lúc tôi thẩn thờ, anh thấy chứ nhưng anh cũng không nói gì... Anh vẫn cố làm tôi vui vẻ.
Cho đến hôm nay, anh hẹn gặp tôi. Và chính tôi cũng có quyết định của lòng mình.
- Em/Anh.- Hai chúng tôi cùng đồng thanh một lượt. Rồi cả hai bật cười, anh nhường tôi nói trước.
- Em xin lỗi, nhưng dường như em không còn yêu anh nữa rồi. Em cảm thấy mình thật tồi tệ khi ở bên anh, trái tim em lại để ở nơi khác. Em là một đứa không ra gì phải không anh? Em đã phản bội lại tình yêu của chúng ta... Em xin lỗi.- Tôi lấy hết dũng khí nói một mạch, song cuối đầu thật thấp, không dám nhìn mặt anh. Đẫu lâu anh vẫn im lặng, tôi rụt rè mà ngước mặt lên thì thấy anh đang nhìn mình.
- Em...
- Anh biết! Anh hoàn toàn có thể cảm giác được sự thay đổi của em. Anh cũng thật buồn nhưng cũng vui khi em đã trưởng thành, đã đủ can đảm. Anh mới chính là kẻ lừa dối.- Nhìn thấy tôi ngạc nhiên, anh liền nói tiếp.- Thật ra, người em yêu chính là Thanh Sơn. Từ hai năm trước anh đã biết. Em biết không, em từng cảm ơn anh vì đã làm em thay đổi, dạy em biết cười nói, vui đùa, kéo thoát em ra khỏi hoàn cảnh mặc cảm nhưng anh không phải người đó. Mà chính Thanh Sơn, đó chính là động lực thật sự của em, Hoài An à!- Tôi hoàn toàn ngốc sững, Thiên Anh nói sao cơ, tôi không yêu anh ư?
-Cậu ấy thật sự rất yêu em, cậu ấy từng đến cầu xin anh hãy làm em hạnh phúc đó. Nhưng khi ấy anh chỉ cười khẩy với Sơn bởi anh tin rằng mình luôn yêu em, điều đó cậu ta không nên nhắc anh. Nhưng hai năm ở nước ngoài, anh đã sống khác. Anh không phủ nhận mình cũng đã thay đổi, thế nên thật xin lỗi em.- Tôi òa khóc, nước mắt rơi lã chả. Thiên Anh buồn bã vươn tay lên lau nhẹ nước mắt của tôi. Tôi cảm thấy mình thật ngốc, khi không nhận ra tình cảm của mình...
- Anh và em không thuộc về nhau thế nên em đừng bảo giờ cảm thấy có lỗi nữa... Hãy quên đi, hãy để tình yêu đẹp của chúng ta trở thành ký ức đẹp, em à! Hãy đấu tranh cho tình yêu của mình nhé!
Tôi đã hiểu rõ tình yêu là gì... Nhưng khi quay đầu lại thì Sơn chẳng còn đứng chờ tôi... Cậu ấy đã rời xa tôi thật... Mang trái tim tôi đi mất...
-- Vài năm sau--
Vẫn như thế, tôi một mình bước đi trên con đường cũ, nơi chúng tôi từng cất bước bên nhau. Nhưng bây giờ chỉ còn mình Hoài An, không còn Thanh Sơn nữa rồi...
Bỗng như theo linh cảm, tôi quay đầu lại, phía bên kia... Thanh Sơn đang đứng cười với tôi, nụ cười vẫn trong trẻo như nhiều năm trước... Người con trai ấy...là người tôi yêu...
Có những thứ nên quên đi nhưng cũng có những chuyện nơi giữ lại. Giữ lại ở một ngăn ký ức nào đó để ta nhớ đến... Đâu mới là tình yêu...
Tình yêu của Thiên Anh từng dành cho tôi... Tình yêu của tôi và Thanh Sơn từng trao cho nhau... Hãy xếp tất cả vào quá khứ, mọi thứ đều trở thành cát bụi, trở thành ký ức đẹp...
Bởi chúng tôi, phải bắt đầu lại khởi đầu mới... Một tình yêu màu hồng...
-- The end --
Vote Điểm :12345