Thứ gì quyết định tình yêu?
Câu trả lời là không gì cả, hay tất cả đây?
Sáng ngày Chủ Nhật trời nắng nhẹ, một buổi hẹn hò của chúng tôi bắt đầu như thế.
Tôi đón Sim ở nhà cô ấy, đèo cô ấy trên chiếc xe đạp màu trắng đã cũ của tôi. Dù là chiếc xe đi xuống dốc bóp phanh kêu kít kít từng hồi, lúc đạp nhanh nghe tiếng xoạch xoạch của nan hoa sắp gãy, dù là nó tồi tàn lắm rồi nhưng tôi không bao giờ bỏ nó, và Sim cũng chẳng bao giờ ngại khi đi cùng tôi trên chiếc xe như vậy.
Cô ấy vòng tay qua eo tôi siết chạy, vừa chỉnh lại tư thế ngồi vừa hỏi tôi:
- Chồng yêu, hôm nay chúng ta đi đâu?
Sim luôn gọi tôi như vậy, còn tôi thì dù ngượng nhưng vẫn lưu tên Sim trong danh bạ là "bà xã” làm cô ấy rất vui.
- Muốn đi đâu nào? – Tôi nhún vai.
- Thời tiết thật đẹp, muốn đi ăn kem.
- Được.
Chúng tôi đến quán kem hai đứa hay ăn từ nhỏ. Cô bán hàng niềm nở nhìn chúng tôi cười.
- Vào đi hai đứa, hôm nay có kem tươi đó!
Sim ăn kem rất nghịch, cô ấy chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ, ăn kem thì càng không. Cô ấy xúc kem từ ly của cô ấy sang ly của tôi, rồi lại lấy kem của tôi bỏ sang ly của mình, sau đó trộn lên, làm cho kem nhuyễn ra. Chưa hết, cô ấy thích xin thêm hai quả sơ ri đỏ chót bỏ vào miệng ăn hết rồi phun hạt lên mặt tôi mà cười khúc khích. Những khi ấy tôi không giận, chỉ khẽ mỉm cười rồi ấn đầu Sim.
- Biết hôm nay vì sao tôi rủ đi ăn kem không? – Sim ngồi thẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi im lặng nhìn cô ấy, chơi với nhau bao năm, sao tôi không biết cô ấy chắc chắn lại vì chuyện tình cảm mà nảy sinh buồn phiền.
- Hôm nay anh ấy nói, anh ấy biết tôi thích anh ấy. – Sim nói như nghẹn, ngưng một lát lại nói tiếp. - Nhưng mà anh ấy cũng nói, anh ấy không thích tôi.
Không phải lần đầu tôi thấy Sim khóc, khóc vì tên con trai đó. Người mà Sim thầm thích suốt bao năm nay, người mà từ trước giờ chỉ coi Sim là em gái.
Tôi vỗ vai Sim, xúc một thìa kem, Sim liền há miệng ra. Tôi và Sim bật cười, cô ấy đã khá hơn. Tôi biết.
Sáng hôm sau, tôi đều đặn qua nhà đón Sim đi học. Thứ Hai đầu tuần, Sim thường chọn kẹp tóc màu xanh, cô nói đó là biểu tượng của sự may mắn, hi vọng may mắn sẽ đến với Sim cả tuần.
- Hôm nay ăn gì được nhỉ? Chẳng muốn ăn lắm.
Sim đột nhiên đứng lên, đặt tay lên vai tôi, cô ấy ghé sát tai tôi hỏi nhỏ. Tay tôi hơi run, tim đập nhanh lên vài nhịp. Đã một thời gian, tôi phát hiện sự khác lạ của bản thân đối với những lần động chạm nhẹ của Sim.
- Phải ăn vào, bữa sáng quan trọng lắm.
- Ừm, đi ăn cháo ha.
Tôi gật đầu. Tôi lại nghe tiếng cười của Sim bên tai, cô ấy choàng tay ôm cổ côi. Khi khẽ quay đầu lại, tôi thấy Sim nhắm khẽ mắt dựa đầu vào vai tôi. Cô ấy cứ đứng như thế cho tới khi tôi đạp xe đến trường.
Giờ kiểm tra hầu như không bao giờ là dễ dàng đối với học sinh, nhất là học sinh không giỏi lắm như Sim. Tôi thì học khá hơn, nên có thể thoải mái hơn. Giờ kiểm tra Hoá, tôi thấy Sim cắn bút gãi gãi đầu rồi chu môi nhăn mặt, tôi khẽ cười. Bất kể lúc nào, tôi vẫn thấy Sim vô cùng đáng yêu. Tôi thở dài một hơi rồi chép đáp án ra một tờ giấy, ném cho Sim. Cô ấy bắt lấy rồi hôn gió tôi ba phát, sau đó cười toe chép bài.
- Cảm ơn nha, lúc nào cũng ném phao cho tôi như thế. Hehe. – Sim đi từ phía sau khoác vai tôi. Chúng tôi ra ghế đá ngồi.
- Hôm nay lại khách sáo vậy à? Nghe xa lạ gớm.
- Ờ ha, thôi dù sao cũng phải trả công chứ nhỉ?
- Trả như nào?
Tôi cười khi nhìn bộ dạng Sim giả vờ suy nghĩ trả công cho tôi. Rồi bất chợt, cô ấy thơm vào má tôi.
Cả người tôi đông cứng. Sim thì thản nhiên vỗ vai tôi gật gật.
- Quà ý nghĩ nhất nhé.
Sim vào lớp rồi, tôi vẫn ngồi im không nhúc nhích. Đưa tay sờ hai má, tôi thấy nó nóng bừng. Có lẽ tôi cần một cái gương, để soi xem gương mặt tôi đỏ như trái gấc, hay như màu cờ Tổ quốc cũng nên.
Mỗi chiều, Sim hay ngồi vắt vẻo trên lan can lớp học để đọc tiểu thuyết. Tôi không thích cô ấy đọc thể loại ấy, không thích cô ấy ngồi chỗ nguy hiểm như vậy. Nhưng tôi không còn cách nào khác, vì cô ấy rất ương bướng.
- Sim, xuống đi, ra ghế đá mà đọc. – Tôi nhăn mặt.
- Không, ngồi đây mới mát. Hơn nữa đây là tầng Một, ngã cũng không chết. – Sim vẫn say sưa với cuốn sách dày cộp, không thèm ngẩng lên nhìn tôi.
- Thế về nhà mà đọc đi, ở trường đông có tập trung nổi không?
- Thì tôi phải đợi cậu nữa, cậu tập cầu lông thì tôi phải đọc truyện thôi. Nào, hôm nay chồng yêu khó tính quá đấy. – Sim chun mũi cười tít mắt. Mỗi lần như thế, tôi lại thở dài mặc kệ cô ấy thích làm gì thì làm.
Tôi kết thúc buổi đánh cầu thường vào lúc chiều muộn. Sim lăng xăng đi lấy xe đợi tôi đòi đèo vì sợ tôi mệt. Tôi ngồi sau xe Sim, gió thổi làm tôi hơi nheo mắt. Có lẽ vì bản thân có tình cảm với người ta, sợ bị phát hiện, nên cử chỉ của tôi không được tự nhiên dù hai đứa đã chơi với nhau mười mấy năm rồi. Tôi để khẽ tay lên vai Sim, thấy cô ấy không nói gì, khoé miệng tôi hơi nhếch.
- Tại sao lúc nào cũng đợi tôi tập vậy? – Tôi hỏi Sim.
- Thì muốn chờ về chung chứ sao. Đi một mình không vui.
- À thì ra là thế. – Tôi gật gật.
Đối với tôi, Sim chẳng bao giờ ngại ngùng gì hết, có gì cũng nói thẳng ra, vì cô ấy đặc biệt tin tưởng tôi. Vì tôi, là bạn thân nhất của cô ấy.
Bạn gái thân nhất của Lim.
Ba tuổi, mẹ tôi bắt đầu đưa tôi sang nhà Sim chơi, vì mẹ tôi và mẹ cô ấy là bạn thân thời đại học với nhau, sau lại cùng ở một thành phố mà trở nên thân thiết.
Bốn tuổi, tôi và Sim lần đầu ngủ trưa cùng nhau. Mẹ tôi nói khi ấy hai đứa cứ ôm chặt nhau ngủ rất ngoan, Sim nghe vậy cười khùng khục, còn tôi thì đỏ mặt.
Lên lớp Một, tôi gần như ngày nào cũng ăn cơm nhà Sim. Vì chúng tôi học hai buổi, trưa tan học liền chạy về nhà cô ấy ăn cơm ngủ nghỉ, chiều lại dắt tay nhau đến lớp. Cứ như thế rất lâu.
Có một buổi trưa, tôi và Sim nảy ra ý định rất ngông của trẻ con. Sim lấy một cây nến, sau đó bật lửa đốt, nến cháy lung linh dưới ánh nắng mặt trời buổi trưa. Khi ấy chúng tôi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là ngọn lửa, thế nào là nguy hiểm khi chơi với lửa. Chúng tôi thích thú nhìn ánh nến vàng nhạt lấp lánh. Rồi Sim chạm tay vào sáp nến nóng chảy, cười tít mắt.
- Hiên xem này, sờ cái này đi.
Sim kéo tay tôi chạm vào sáp nến, vẫn còn nóng, ở dạng nước. Không biết cơn nóng từ sáp nến hay từ chỗ tay Sim đang nắm tay tôi làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi không chơi nữa. Còn Sim vẫn nghịch thêm. Một lúc sau, Sim bị bỏng, vết bỏng nhẹ nhưng với một đứa trẻ Sáu tuổi vẫn rất đau.
- Xin lỗi Sim! – Tôi nhỏ giọng. - Là Hiên không cẩn thận, làm bỏng tay Sim.
- Sao lại lỗi của Hiên? Là tôi tự nghịch mà.
- Sau này, tôi không bao giờ làm Sim bị đau nữa! – Tôi mỉm cười với Sim, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy đáng yêu.
Khi lên lớp Năm, chúng tôi tắm cùng nhau. Tôi và Lim thích nhất trò bôi xà phòng khắp nhà tắm, sau đó trượt băng nghệ thuật chuyên nghiệp. Có lúc, tôi và cô ấy còn khiêu vũ, kết quả tôi ngã dập mông, còn Sim thì va cằm vào bồn rửa mặt mấy hôm mới hết sưng.
Cấp Hai, tôi và Sim đều lớn hơn, cơ thể cũng bắt đầu dậy thì. Tôi vốn chậm phát triển, lúc nhìn thấy ngực Sim bắt đầu nhú lên còn mình vẫn là bức tường vững chắc, tôi bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Ngày mới vào cấp Ba, tôi và Sim cùng nắm tay nhau tung tăng bước qua cổng trường. Cô ấy ngửa mặt lên trời hét lên rồi ôm lấy tôi mà nói nhỏ.
- Hiên, cuối cùng, chúng ta cũng lớn rồi…
Và bây giờ đã là những năm tháng cuối đời học sinh, tôi và Sim vẫn bên nhau như thế. Cô ấy vẫn trẻ con đáng yêu, còn tôi vẫn thích cô ấy.
Dù cho tình yêu này, giống như một tội lỗi, một sai lầm, một sự vụng trộm.
Sim vẫn ôm cổ tôi từ phía sau, ngân nga một bài hát của Lệ Quyên. Sim hát rất hay, cô ấy cũng rất thích hát. Tôi cũng thích nghe cô ấy hát. Mỗi lần đèo Sim, cô ấy lại ôm chặt cổ tôi, dựa mặt lên vai tôi rồi hát khe khẽ. Sau đó, cô ấy đứng thẳng sau tôi, một tay bám vai tôi, một tay cô ấy vẫy vẫy, cô ấy hát vang.
Tôi mỉm cười rất vui vẻ. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy như vậy, dù thế nào tôi cũng chấp nhận.
Tôi tìm được một nhóm kín trên Facebook, nhóm giành cho những người đồng tính. Tôi quen được rất nhiều bạn mới, tôi cũng đem câu chuyện về người con gái tôi thầm yêu kể cho mọi người, ai cũng đều ủng hộ tôi tỏ tình với Sim. Ban đầu tôi định viết thư, nhưng với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ cho là trò đùa. Cuối cùng, tôi quyết định hẹn Sim ra công viên hai đứa hay chơi khi còn nhỏ.
- Có chuyện gì thế? – Sim ngồi xích đu vừa lắc đầu theo nhịp một bài hát vừa hỏi tôi.
- Nếu như… nếu như có một người thích Sim, thích lâu lắm rồi, muốn bày tỏ với Sim, Sim làm thế nào?
Cô ấy đơ ra hai giây, sau đó lấy lại nụ cười nói với tôi.
- Tôi sẽ nói với người đó, người tôi yêu là Hiên rồi haha! – Cô ấy cười và bẹo má tôi một cách rất tự nhiên.
- Tôi cũng vậy. – Tôi cắn môi một lát, rồi nhìn thẳng vào mắt Sim. – Tôi cũng yêu Sim.
- Hiên nói gì mà… nghe không giống đùa lắm á?
Cô ấy bối rối, lắc lắc đầu. Tôi bình tĩnh chấp nhận lời từ chối, tôi hít một hơi sâu.
- Sim này, chẳng biết từ bao giờ tôi đã thích Sim đến vậy, thích không giống như chúng ta hay trêu đùa, thích giống như Sim thích cậu hot boy khoá trên đó vậy, tôi thích Sim chính là thứ tình cảm rõ ràng như thế. Tôi biết Sim sẽ kinh tởm tôi, xa lánh tôi, nhưng tôi không muốn ở bên Sim mà cứ phải đè nén bản thân như vậy. Tôi muốn ít nhất với tư cách là bạn Sim, có thể nói cho Sim ai đang thích Sim…
- Hiên đừng đùa, Hiên cứ như vậy thì Hiên sẽ không còn là bạn tôi đâu!
Sim đứng dậy bỏ đi, cô ấy không thèm nhìn tôi đến một lần. Cô ấy đi rồi, chẳng ngoài dự đoán của tôi.
- Sim!
Tôi hét thật to, chạy nhanh đến níu tay cô ấy. Tôi biết nếu tôi không nói rõ với Sim, cô ấy sẽ chỉ coi như chưa có chuyện ngày hôm nay, những ngày tháng sau này sẽ không thể rõ ràng, chúng tôi sẽ mất hết.
- Nghe Hiên nói!
- Vĩ nói đi. –Tôi thấy Sim rơi nước mắt, lần đầu tiên cô ấy khóc vì tôi ư?
- Tôi… tôi xin lỗi…
- Nếu chỉ là lời xin lỗi, tôi không cần nghe đâu. Hiên à, tôi sẽ coi như chưa có lời Hiên nói vừa rồi nhé, coi như Hiên đùa tôi thôi, nhưng mà, sau này tôi không thích đùa như vậy đâu, không có vui…
Sim nấc lên từng hồi, khóc ngày càng to. Mắt Sim đỏ mọng nước, mặt cô ấy mếu máo một cách tội nghiệp, tôi chưa từng thấy Sim như thế. Bất kể chuyện gì buồn, cô ấy đều không bộc lộ cảm xúc quá mạnh mẽ như thế, nhưng mà lần này, là tôi sai rồi, tôi đã khiến cô gái mình yêu thương vì tôi mà khóc.
- Được, Sim đừng khóc nữa. Sim muốn gì tôi cũng đồng ý, chỉ xin Sim đừng khóc nữa. Tôi sẽ… không làm phiền Sim, không khiến Sim phải sợ đâu. Đừng lo.
Nếu như tình cảm này là sai lầm, có lẽ không nên có. Nếu như không thể chấm dứt sai lầm, có lẽ một người phải ra đi.
Người bắt đầu, cũng nên là người kết thúc.
Sim.
Thì ra Hiên không đùa, cô ấy đã đi thật. Rời xa tôi, à không, bỏ lại tôi.
Ngày hôm ấy cô ấy nói thích tôi, tôi biết cô ấy không đùa. Tôi phải làm thế nào chứ? Cái nỗi lo sợ cứ chập chờn trong tôi mãi, tôi biết như thế đối với Hiên là một sự tổn thương ghê gớm lắm, nhưng mà tôi biết phải làm sao đây?
Tôi cũng chỉ là một cô gái nhỏ tuổi, yêu đương nam nữ còn chưa hiểu rõ, tôi chẳng biết gì về tình yêu đồng giới như vậy cả. Nhưng mà tôi hiểu, Hiên thích tôi, cái cảm giác ấy có lẽ khó tả lắm. Cô ấy chẳng dám nói, chỉ âm thầm chịu đựng mà tôi chẳng hay…
Tôi không rõ bản thân mình dành cho Hiên là gì.
Nếu như mỗi khi ngồi sau xe Hiên, choàng tay ôm cổ cô ấy, áp mặt vào bờ vai cô ấy tôi lại thấy vui vẻ, nếu như thế là yêu…
Nếu như khi tôi vờ tựa vào vai cô ấy ngủ say, Hiên lấy áo khoác cô ấy đắp lên người tôi dịu dàng, và tôi thấy cô ấy nhìn tôi chăm chú, tôi thấy cả khoé môi tôi nhếch lên mãn nguyện, nếu như thế là yêu…
Nếu như khi Hiên vỗ vai tôi khi buồn, bón từng thìa kem cho tôi, lau vết bẩn trên miệng tôi, tôi lại cảm thấy ấm áp, nếu như thế là yêu…
Nếu như tôi luôn được cười vui vẻ khi ở bên Hiên, tôi thích ôm cô ấy từ phía sau, tôi thích thơm má cô ấy rồi nhìn cô ấy đỏ bừng mặt giận dỗi, tôi thích trêu chọc cô ấy nhiều lắm, nếu như thế là yêu…
Thì chúng tôi đành lỡ một nhịp yêu.
Vote Điểm :12345