Mưa Mất Màu
1.1 – Ngày ấy của bây giờ
Có giấc mơ nào mong manh đến vô hồn, có tình yêu nào mù quáng đến ngây dại, có bàn tay nào nồng nàn đến mơ hồ, có giọt nước mắt nào trong veo như vô hình…
Áp ly trà sữa lên má, tìm kiếm sự ấm áp hiếm hoi còn sót lại, bên tai, những âm thanh du dương quen thuộc vẫn vang lên như lời thì thầm an ủi, cô ngồi đó… bất động. Ánh mắt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định. Ba tiếng, bốn tiếng, rồi năm tiếng trôi qua. Anh vẫn không xuất hiện. 4 năm sống trong chờ đợi. Cô không hề nhắc đến tên anh, không một cuộc gọi, một bức thư hay một dòng tin nhắn nào. Cô không có số điện thoại, cũng chẳng có địa chỉ của anh, vậy sao có thể tìm được anh từ một nơi cách xa nửa vòng trái đất. Tất cả những gì cô làm được chỉ là chờ đợi. Anh đến trong thầm lặng rồi đi cũng lặng thầm như thế, bỏ lại mình cô giữa những cảm xúc hỗn độn trong bộn bề cuộc sống. Cũng tại nơi này,
5 năm trước…
Đeo headphone lên tai, cô lơ đãng bước đi trên con đường rải nắng. Cô muốn tìm cho mình một khoảng lặng, không phải để suy ngẫm. Bởi cô đã có lựa chọn, hay có lẽ thực tế đã lựa chọn thay cô. Cô sẽ về với mẹ. Cô chỉ muốn lang thang một mình dưới cái nắng mong manh đầu đông, để tâm hồn được một phút thả mình.
Ngày mai, ba mẹ cô sẽ đến tòa, thủ tục ly hôn đã được hoàn tất, chỉ còn lựa chọn của cô. Cô không đau khổ hay tức giận. 17 tuổi – chưa đủ trưởng thành để không còn là một cô bé nhưng cũng đủ chín chắn để thấu hiểu sự thay đổi giữa ba và mẹ. Ba cô là họa sĩ, ba lãng mạn và vô tư, yêu tự do nhưng tâm hồn phóng khoáng của ba lại bị trói chặt trong gian bếp, trong căn nhà với những lo toan thay người phụ nữ. Mẹ cô vốn chỉ là nhân viên văn phòng, rồi cứ tiến dần đến chiếc ghế trưởng phòng kế hoạch. Mẹ mải miết theo đuổi những giấc mơ, để cô lại với vòng tay của ba. Mẹ yêu cô, cô biết, nhưng trong những giấc mơ của mẹ, cô còn nhỏ bé quá, mẹ chỉ được bên cô trong vài phút buổi tối, khi cô đã chìm vào giấc ngủ. Ba yêu gia đình, mẹ cũng thế, nhưng họ cũng yêu những ước mơ của bản thân. Chừng nửa năm qua, cô cảm nhận được sự thay đổi của ba, ông vội vã hơn trong những bữa cơm, ông ra ngoài nhiều hơn, cả những tác phẩm của ông cũng đong đầy niềm hạnh phúc lạ thường. Người phụ nữ ấy cũng là một họa sĩ, có lẽ bởi vậy mà họ tìm được điểm chung trong lẽ sống của đời nhau, họ tìm được sự đồng điệu giữa hai tâm hồn vốn ẩn mình dưới sự già nua của năm tháng. Mẹ không oán hận gì, mẹ chỉ buồn cho bản thân mình, buồn với những giấc mơ đã thành hiện thực… cô đọc được điều đó qua ánh mắt của mẹ. Mẹ để ba ra đi. Như để hối lỗi cho sự hy sinh của ba với những khát vọng của mẹ. Ngày ba đi, ba ôm cô vào lòng, cô mỉm cười: ‘Ba hứa sẽ hạnh phúc nhé?’. Ba không trả lời nhưng có lẽ cái siết chặt vòng tay đã thay cho những lời hứa… Ba sẽ hạnh phúc… Vì ba… vì con… vì những người ba yêu thương! Từ hôm ấy mẹ quan tâm cô nhiều hơn, bên cô nhiều hơn vào mỗi tối hay những buổi sớm. Cô biết mẹ sợ cô sẽ thấy tủi thân, thấy lạc lõng hay đau buồn, sợ cô yếu đuối rồi rơi vào vòng xoáy của xã hội. Nhưng cô đã đủ lớn để hiểu, đó là sự giải thoát cho cả ba và mẹ, chỉ là cô muốn tập quen với cuộc sống thiếu đi một người mỗi ngày. Cô không hề thay đổi. Từ nhỏ cô đã quen với cách sống khép mình, và giờ cũng vẫn vậy. Bởi thế cô không có nhiều bạn, duy chỉ có Nhi là thân thiết với cô nhất. Có lẽ khi gia đình đứng trước bờ vực đổ vỡ, người ta thường sẽ quay cuồng với nước mắt hay trong sự dằn vặt, đau khổ. Nhưng cô không giống vậy và Nhi cũng biết điều đó. Thế nên những gì Nhi dành cho cô chỉ là một lời động viên ngắn ngủi: ‘ Có lẽ là một lựa chọn tốt’.
Cô vẫn lang thang theo những hàng cây ven bờ, những bước chân chậm rãi mà đều đặn. Bỗng, cô dừng lại trước một bức tranh dưới tán cây. Cô đảo mắt tìm kiếm chủ nhân của bức tranh nhưng chỉ thấy hàng bằng lăng chạy dài, lũ trẻ vui đùa hay những con người lướt qua rất vội. Cô ngồi xuống bên giá vẽ, dõi theo từng nét màu trong tranh rồi lại ngước nhìn khung cảnh thực trước mắt, rất giống nhưng… ở đó cô tìm thấy một sự bình yên rất lạ. Vậy là… cô cứ ngồi đó, ánh mắt xoáy sâu vào mặt hồ phẳng lặng mà sinh động trên tấm giấy nhuộm màu. Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua. Trời chuyển màu hoàng hôn, rồi lại xám dần bởi những đám mây đã nặng . Mưa bay. Mưa rất nhẹ. Những cơn gió đầu đông len lỏi thấm vào da thịt, lạnh buốt. Cô chợt tỉnh bởi những hạt mưa hắt vào mắt kính. Cô rút vội chiếc ô trong ba lô. Cô không che cho mình mà để nó trùm lên bức tranh. Cô chống tay định đứng dậy nhưng lại ngồi phịch xuống… đôi chân cô tê lại, chẳng chịu nhúc nhích. Mưa cứ thế hắt lên khuôn mặt cô, lạnh buốt, cô hoang mang đảo mắt tìm kiếm sự giúp đỡ.
"A”
Cô bất ngờ hét lên, một gương mặt lạnh lùng kề sát phía sau cô, ánh mắt anh hướng về bức tranh trước mặt. Dường như tiếng hét của cô khiến anh giật mình.
"Sao thế?”
"Sao anh lại ở đây? – cô cất tiếng trong vô thức.
"Đây là nơi công cộng”
"À…”
Như nhận ra được sự ngây ngốc trong câu hỏi của mình, cô hơi cúi đầu ái ngại.
"Em cứ định ngồi như thế này sao?”
"Chân tôi… không đi được” – cô cúi đầu nhìn đầy bất lực
Vài giây trôi qua…
Cả người cô bị nhấc bổng lên, chỉ kịp kêu một tiếng thất thanh. Anh bế cô chạy về phía hiên trước một quán ăn nhỏ mới đóng cửa. Đặt cô xuống nền đá, rồi ngồi trước mặt cô, một tay anh nâng cổ chân cô lên, tháo chiếc sandal ra.
"Làm gì vậy???” – cô tròn mắt nhìn theo đôi tay anh
Anh không trả lời mà vẫn tiếp tục tháo chiếc còn lại. Ngón tay anh nắm lấy hai ngón chân cái của cô, siết chặt.
"Đếm từ 1 đến 10”
Cô khẽ trau mày nhưng không tiếp tục thắc mắc mà làm theo lời anh. Khi tiếng thứ mười cất lên trong đầu cũng là lúc anh rời tay khỏi ngón chân cô. Cô co chân lại theo phản xạ, kì lạ là đôi chân đã không còn tê nhức như trước nữa, cô xỏ chân vào đôi sandal rồi đứng dậy, cười nhẹ:
"Cám ơn”
"Ừm..”
Mưa ngừng hẳn. Trời cũng đã tối. Cô xỏ hai tay vào túi áo, nói lời tạm biệt rồi rảo bước về con đường phía trước. Con đường còn vương vất đâu đó dấu ấn những hạt mưa…
***********
1 tuần sau…
Cô lại lang thang trên con đường hôm ấy. Cô trở lại nơi đây cũng đúng vào buổi chiều chủ nhật. Như một thứ gì đó nhỏ bé mà mãnh liệt dấy lên trong trái tim non nớt. Cô tin mình sẽ gặp được chủ nhân của bức tranh. Cả anh nữa. Một niềm tin mơ hồ nhưng chẳng cách nào dập tắt…
Và… vẫn là nơi ấy, bên bờ hồ gợn sóng nhẹ lăn tăn, anh ngồi đó, vẫn chiếc giá vẽ bằng gỗ nhưng là với một bức tranh khác. Cô thoáng thẫn thờ ‘Bức tranh hôm đó là của anh?’… Đôi mắt cô ánh lên niềm vui mơ hồ, cô bước nhanh hơn, đứng đằng sau anh, nhìn theo những nét vẽ. Chiếc bút lông trên tay anh vừa uyển chuyển vừa dứt khoát tạo nên những nét vẽ rất nghệ thuật.
Cô vẫn đứng bên anh, chăm chú nhìn anh vẽ cho đến khi tiếng nói của anh khiến cô thoáng giật mình:
"Em thích tranh của tôi đến vậy sao?”
"À…ừm… tôi muốn lấy lại chiếc ô được không?”
"Được, nhưng tại sao em lại dùng một chiếc ô như vậy?” – Anh dừng tay, quay người nhìn cô
Đã có nhiều người hỏi cô như vậy, một chiếc ô trong suốt có lẽ là rất kì lạ. Nhưng câu trả lời của cô vẫn luôn không thay đổi…
"Ừm… cảm giác được nhìn những hạt mưa rơi mà không chạm được tới mắt mình rất thú vị”
Anh cười nhẹ: " Không chỉ có vậy phải không?”
Cô thoáng bất ngờ, ngập ngừng không nói, cô chưa từng kể với ai về lí do ấy, ngoại trừ Nhi… cô muốn giữ những kỉ niệm đó cho riêng mình.
"Chúng ta có thể trao đổi được không”
"Trao đổi?” – cô bất ngờ nhắc lại lời anh
"Ừm, em tặng tôi chiếc ô này như lời cảm ơn cho đôi chân của em, còn tôi sẽ tặng lại cho em bức tranh này bởi em đã bảo vệ nó” – anh vừa nói vừa lôi ra một bức tranh trong chiếc túi đặt cạnh giá vẽ.
Là bức tranh hôm đó…
Ngập ngừng vài phút, cô cất tiếng nhỏ nhẹ:
"Được ạ”
Hàng loạt các câu hỏi hiện lên trong đầu cô, điều gì đã khiến cô quyết định dễ dàng đến thế? Chiếc ô ấy cô đã gìn giữ, nâng niu nó hơn một năm nay! Nhưng không đợi tìm được câu trả lời, cô gạt vội những suy nghĩ trong đầu, cố buộc mình phải tin vào cái lí do đơn giản nhất: chỉ là vì cô thích bức tranh ấy mà thôi. Rồi cô tạm biệt anh và đem theo bức tranh về nhà.
Từ hôm ấy, chủ nhật nào cô cũng đến đây, ngồi phía sau anh, xem anh vẽ, trong im lặng.
1.2 Ngày ấy của bây giờ 2
Thời gian cứ thế trôi đi, để lại phía sau những con người với những cảm xúc không tên. Một năm trôi qua trong bình yên. 52 ngày bên anh cũng yên bình như thế. Cô không biết nhiều về anh nhưng lại thuộc lòng những sở thích của anh.
Anh giống cô…
Anh yêu nghệ thuật…
Anh thích những ly trà sữa ấm áp bên bờ hồ…
Anh thích ăn kem dưới cái giá lạnh của những cơn gió đầu đông…
Anh cũng thích nhìn mưa như thế, qua chiếc ô trong suốt, cảm nhận những giọt nước lăn dài giữa không trung…
Còn cô,
Cô thích được ngồi nhìn anh vẽ, hàng giờ, trong im lặng…
Hôm ấy là sinh nhật cô. Sau một bữa tiệc nhỏ với vài người bạn cùng lớp, cô trở về nhà lúc ban trưa, tiếng mẹ vọng ra từ gian bếp:
"Ân về rồi hả con”
"Dạ vâng” – cô đáp nhẹ
Cô bước nhanh vào trong bếp, mẹ cô đang loay hoay với những dụng cụ nhà bếp. Đã 1 năm kể từ ngày ba đi, mẹ cô luôn cố gắng dành thời gian quan tâm đến gia đình, nhưng công việc vẫn là công việc. Cô hiểu điều đó nên cũng không đòi hỏi nhiều ở mẹ, cô giúp mẹ làm hết việc nhà. Đôi khi, vào những lúc rảnh rỗi, mẹ lại vào bếp, mẹ làm những món cô thích. Mẹ nấu ăn không tồi nhưng mẹ không quen với những dụng cụ trong gian bếp nhỏ bé như cô, bởi số lần mẹ dùng những thứ đó không nhiều, còn cô thì cũng không phải người sống theo quy luật. Đôi khi chỉ vì thấy hứng thú, cô lại xáo trộn mọi thứ trong căn bếp.
Cô bước đến bên cạnh mẹ, ôm mẹ từ phía sau, tựa cằm lên bờ vai gầy mảnh mai theo năm tháng, thì thầm:
"Hôm nay cô bé 18 tuổi của mẹ được ăn gì vậy ạ?”
Mẹ cười hiền: " Mẹ nấu toàn món con thích thôi. À… hôm nay có cả chú Lâm và My nữa”
Chú Lâm là người mà mẹ lựa chọn cho những năm tháng sau này.Chú là giám đốc của một phòng tranh lớn. Mẹ nói chú cũng yêu công việc nên hiểu và cảm thông với những ước mơ của mẹ. Chú cũng đã từng lập gia đình nhưng rồi vợ chú mất khi sinh đứa con đầu lòng. Chú đã sống và nuôi nấng đứa con gái duy nhất một mình cho đến khi gặp mẹ. Cô bé đó là My. Khác với cô, My tinh nghịch và lạc quan, luôn đem đến niềm vui cho những người xung quanh. Có lẽ, My là nắng, nắng cuối đông, nắng đầu xuân, nắng kết thúc những chuỗi ngày băng giá. Còn cô, cô là mưa, mưa cuối thu, mưa đầu đông, mưa khởi nguồn cho những tháng dài heo hắt. Bởi cô ít nói và trầm tính nên My luôn là người chủ động bắt chuyện ngay từ lần gặp đầu tiên.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Chắc là chú ấy đấy, con ra mở cửa đi”
"Vâng” – cô cười nhẹ rồi rảo bước về phía cửa.
"Con chào chú, chào My”
Chú Lâm mỉm cười: "Chúc con sinh nhật vui vẻ, quà kỉ niệm cho cô bé tròn 18 tuổi” – chú trao cho cô một chiếc túi giấy màu hồng.
"Con cảm ơn chú ạ”
"Mình cũng có công chọn quà đấy nhé!” - My kiễng chân, nghiêng đầu nháy mắt tinh nghịch
"Mình sẽ hậu tạ bạn vào tháng sau được chưa” – Cô bật cười. "Chú và My vào nhà đi ạ!”
My bước vào cất tiếng chào mẹ rồi lên tiếng chán nản: "Vậy là không được nhận quà của Ân mất rồi?”
"Tại sao?”
"Mình đi Pari”
"Pari? Sao lại đi?”
"Mình nhận được học bổng toàn phần cho một khóa học nghệ thuật ở đó”
"Chúc mừng My nhá, nhưng bao giờ My đi?”
"Tuần sau mình sẽ ra sân bay”
"Còn 2 ngày nữa thôi sao? Vậy thì Ân sẽ dành cả ngày mai để đưa My đi chơi”
"Hứa đấy nhá!”
"Ok”
"Thôi được rồi, cả nhà ăn cơm đi, coi như là tiệc chia tay cho My luôn” – mẹ bước ra với đĩa thức ăn còn nghi ngút khói
Bữa cơm cứ thế trôi qua trong không khí ấm cúng, như một gia đình, dù có chút buồn của sự chia ly gần kề nhưng ai cũng cố gắng tạo ra không khí vui vẻ, ấm cúng nhất cho My, như để bù lại cho cô bé khi không còn được bên ba trong 4 năm tới.
****************
Chiều đó, cô lại đến công viên...
Vẫn là hàng bằng lăng chạy dài theo lối cũ, vẫn là những đứa trẻ hồn nhiên vui đùa trong cái nắng đông mong manh. Nhưng trong cô, một nỗi thổn thức lạ lẫm trào dâng. Từ bao giờ cô đã ngóng trông mỗi ngày chủ nhật, từ bao giờ bước chân cô lại hân hoan đến vậy và từ bao giờ hình bóng anh đã ngập tràn trong tâm trí cô. Tại sao? Cô đã nhiều lần tự hỏi mình như vậy, nhưng rồi lại tự phủ nhận khi chưa kịp có câu trả lời. Một mối tình đầu không trọn vẹn đã cướp đi của cô thứ niềm tin vốn là cao cả vào một tình yêu chân thật. Ngày ấy, cô cũng đã yêu, yêu bằng cả trái tim của một cô bé 16 tuổi, nồng nhiệt nhưng ngây dại và mong manh. Còn anh ấy, có lẽ chỉ coi đó là một mối tình qua đường. Anh bỏ cô đi khi trong cô vẫn tin rằng sẽ mãi trọn vẹn là tình yêu bất diệt.
Vậy đấy, cô nông nổi và ngây dại. Nhưng cô chưa từng hối hận về tình yêu của mình, bởi nhờ nó mới có cô của ngày hôm nay – Một Hàn Ân trưởng thành và lãnh đạm.
Vẫn là dáng hình trầm lặng, nhưng hôm nay cạnh anh không còn là khung tranh gỗ như mọi khi. Anh chỉ ngồi đó. Một mình. Hướng mắt vào khoảng không vô định. Trước ngực cô bỗng dấy lên từng hồi ức nghẹn. Những lo lắng mơ hồ bỗng bao trùm tâm trí cô. Nhưng vì sao? Vì điều gì? Cô không biết, cũng không muốn cố gắng để đào sâu thêm từng suy nghĩ.
Cô tháo chiếc sandal, ngồi xuống bên anh, để dòng nước lạnh buốt vỗ về mọi cảm giác. 1 phút, 2 phút,... rồi 10 phút trôi qua. Anh vẫn lặng im, cô không nói. Có thể vì bên anh trong tĩnh lặng đã trở thành thói quen của cô. Cũng có thể vì trong cô, mơ hồ phảng phất nỗi lo sợ, sợ một khi cất tiếng sẽ là bắt đầu của những nỗi đau. Chỉ cần bên anh, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn đâu đó trong bầu trời của cô, đã là quá đủ.
Nhưng chẳng phải điều gì, cứ cố tránh là sẽ được...
" 1 tiếng nữa anh đi" - anh cất tiếng mờ nhạt, như có như không. Nhưng lại như ngòi nổ, thổi bùng lên trong cô nỗi hoang mang tột cùng.
Chẳng để cô kịp trả lời, anh vẫn cất tiếng bình thản, ánh mắt vẫn dõi theo từng gợn sóng trên mặt hồ:
" Anh đi Paris "
Cuối cùng cô cũng đã hiểu được từng lời, từng chữ trong tiếng nói đều đặn của anh. Ngước mắt lên trời, mở lớn ánh nhìn như xoáy sâu,đắm chìm trong thứu màu trầm buồn u uất. Lại như gượng mình, chỉ sợ một lần nháy mắt, thứ tràn ra sẽ là mặn chát vô tận.
" Em đừng khóc, anh không biết dỗ dành con gái đâu"
Cô im lặng, từng ngón tay khảm sâu vào da thịt, đau nhói. Nhưng chỉ có thế mới khiến cô vụng về nén đi những đau thương trực trào đang nghẹn ứ trong tim. Anh không muốn thấy cô khóc. Cô sẽ không khóc.
Khi ráng chiều đã phủ màu u uất, khi màn mưa dày thêm trong hoang hoải nỗi đau, khi vạn vật tưởng chừng như quên đi sự tồn tại của một tâm hồn đã cuộn trào từng đợt đau đớn xót xa. Cô cất tiếng nhẹ bẫng, nhẹ như bâng quơ trong cổ họng, sợ thành lời anh sẽ nhận ra, những nghẹn ngào trong giọng nói của cô:
" Anh sẽ về chứ?"
" Anh sẽ về, nhưng có lẽ phải là rất lâu"
Cô im lặng. Phần da thịt trong lòng bàn tay ửng đỏ như sắp ứa máu. Anh sẽ về. Cô sẽ đợi. Vượt mọi thời gian!
**************
Cô chẳng biết mình đã tạm biệt anh ra sao, đã trở về bằng cách nào. Chỉ nhớ anh đặt vào tay cô là chiếc vòng tay sáng lấp lánh, chỉ nhớ hơi thở anh cứ xa dần rồi lại như vô hình hiện hữu trong tâm trí cô.
Trong căn phòng bao trùm là bóng tối, chỉ còn một mình cô, tĩnh lặng, đắm chìm vào hoang hoải vô định. Bên tai vẫn là tiếng gõ cửa, tiếng gọi của mẹ. Cô biết cô như vậy là sai. Cô không có quyền, cũng không có tư cách để mẹ phải dày thêm những mệt nhọc, những lo lắng chồng chất. Nhưng chỉ một đêm thôi, một đêm để được thấy mình trong bóng tối. Một đêm để thấy nước mắt nhuộm màu. Một đêm để kịp đưa đau thương về tận cùng lưu luyến...
2. - Quá khứ của tương lai
Bản nhạc bên tai vẫn vang lên trầm ổn. Dù muốn hay không, đau thương hay hạnh phúc vốn đã là của quá khứ.
Tuổi 22 - ngày tháng tươi đẹp để vươn mình với bão tố, bỏ lại đằng sau là vết thương, là niềm đau, là những nông nổi, vụng dại. Chỉ còn bóng hình đã trở thành khắc cốt ghi tâm, vẫn hằn sâu, in đậm theo từng nhịp đập. Chỉ còn những thói quen, những kiếm tìm chẳng cách nào ngủ yên.
" Ring. Ring. Ring"
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Là My. Nhấp một ngụm trà sữa nồng ấm như để tự xoa dịu chính mình, cô cất giọng nhẹ nhàng:
"Alo"
" Ân à, My đây, Ân đang làm gì thế?"
" Mình chỉ đi dạo thôi, có chuyện gì sao?"
" Nếu mình bảo trong 30' nữa mình muốn gặp Ân thì Ân sẽ làm gì?"
" Định bắt mình đạp xe vượt đại dương đến đó sao" - Ân khẽ cười, My luôn hồn nhiên và tinh nghịch như thế.
" Không xa đến vậy, chỉ cần bắt taxi đến sân bay là gặp được rồi"
" Hả??? My về rồi sao, đừng đùa thế chứ"
" My vừa xuống sân bay 5' trước"
" Được, vậy chờ mình"
Hân bật cười, nhanh tay quẳng ly trà sữa vào chiếc thùng rác gần đó, vội vã chạy khỏi công viên.
Đã hai năm kể từ lần cuối cùng được gặp My. Chỉ nhớ Tết năm ấy, giữa cái lạnh buốt của miền Bắc, nụ cười trên môi My ngày càng đậm hơn. Mỗi tối, không phải bên máy tính hàng giờ, thì cũng là ôm ấp chiếc điện thoại hàng tiếng. My kể My đã có bạn trai. Đó cũng là một anh chàng người Việt, hơn My một tuổi. Anh ấy luôn ân cần chăm sóc, dỗ dành, mỗi khi My nức nở vì nhớ nhà. My cũng hứa khi kết thúc khóa học, sẽ đưa anh về ra mắt ba mẹ.
Chiếc taxi dừng lại trước cửa sân bay, cô bước nhanh vào sảnh lớn, từng dòng người tấp nập qua lại, có vui mừng hội ngộ, cũng không thiếu đau buồn chia ly. Chẳng khó để tìm ra My, cô bé với chiếc váy xanh ngọc nhiều họa tiết, hết cười típ mắt rồi lại từng bước giật lùi tinh nghịch ở góc trái sân bay.
Nụ cười trên môi cô càng đậm, bước chân cũng nhanh hơn. Nhưng chỉ vài giây thôi, đôi môi cứng lại, bàn chân như chơ vơ nửa vời. Cánh tay mà My đang ôm lấy... Là của anh. Bàng hoàng. Hoảng hốt. Bàn chân cô giật lùi theo phản xạ. 4 năm chờ đợi để gặp anh, nhưng không phải theo cách này.
Khi ánh mắt anh tìm đến nơi cô, cô chỉ kịp vụng về nép mình sau vách tường. Cố hít thở đều đặn, cố để trái tim bình ổn từng nhịp đập.
Màn hình điện thoại sáng lên kèm theo tiếng chuông vô hồn như phá vỡ mọi cố gắng của cô.
" Mình xin lỗi, ở trường có việc đột xuất, khi nào về mình sẽ gọi lại cho cậu" - chẳng để My kịp lên tiếng, cô vội tắt điện thoại. Chỉ sợ trái tim không thể lừa mình dối người, sợ giọng nói lại nghẹn lên từng cơn quặn thắt.
Siết chặt bàn tay, để ngón tay khảm sâu vào da thịt. Chỉ có thế mới khiến cô nén mình không nức nở. Chỉ có vậy cô mới có sức lực bước từng bước ra bên ngoài.
Cô lang thang trên khắp các con phố, mông lung, trong hoang hoải vô định. Không có điểm dừng cũng không cần đích đến. Chỉ biết mỗi bước chân sẽ làm trái tim thôi mỏi mệt.
Anh đi, không hứa hẹn cũng chẳng định thời gian. Chiếc vòng tay có chăng chỉ như món quà lưu niệm gửi một người bạn - đúng nghĩa. Mọi thứ là do cô tự huyễn hoặc mình, tự để mình tin vào một lời ước hẹn - chưa từng được cất lên.
4 năm, đủ dài để người ta tự dấy lên những nghi hoặc, để vơi dần những nồng nhiệt thuở ban đầu. Không ít lần cô đặt mình đối diện với sự thật, để mình tin, tương lai cho những cảm giác mơ hồ vốn không thể tồn tại. Cô không khóc, hay có lẽ nước mắt đã đặc quánh với niềm đau. Không đau thương quỵ lụy, không đắm mình vào cồn rượu. Nhưng lại thảng thốt, ngỡ ngàng. Chẳng ai ngờ trái đất tròn đến thế, chỉ có lòng người là tự tạo sắc cạnh trà sát với nỗi đau. Từ khi bắt đầu, vốn chỉ mình cô mơ tưởng.
Vài giọt nước trên thảm cỏ khẽ len lỏi vào đôi bàn chân, lạnh buốt, khiến cô thức tỉnh. Lại là cành cây, là lũ trẻ, là bờ hồ chẳng gợn sóng. Như thói quen trong tiềm thức, hoang hoải đưa cô về nơi bắt đầu. Cô vẫn đứng lặng trước cánh cổng hoen màu. Cô sợ phải bước tiếp, phải đối mặt với kỉ niệm, với kí ức từng tin, từng yêu, dù chỉ mình cô giữ. Nhưng cô ghét phải trốn tránh, phải tự bọc mình trong ngây dại. Vốn biết sẽ phải tổn thương, vậy tại sao không để một lần đau đến tột cùng?
Từng bước chân nặng trĩu vẫn đều đặn trên thảm cỏ xanh ngắt đến úa tàn. Như vô thức, cô tháo chiếc sandal, ngồi xuống bên bờ hồ. Vẫn là dòng nước mát vỗ về da thịt, vẫn là mưa giăng phủ kín mặt hồ, nhưng giờ, buốt giá, sắc lạnh đến thắt tim.
Giọng nói trầm ổn lại vang lên trong tiềm thức, vẹn nguyên như không có thời gian...
" Em đừng khóc, anh không biết dỗ dành con gái đâu"
Không! Anh biết. Chỉ là với ai thôi!
Tháo chiếc vòng cô gìn giữ suốt 4 năm, để vào lòng bàn tay, hết siết chặt rồi lại xòe ra. Không có nắng, vòng vẫn lấp lánh. Cô không anh, nhất định vẫn phải tràn nhựa sống. Đôi môi khẽ cong lên một đường cong nhợt nhạt đến quặn thắt. Nghiêng nhẹ bàn tay, thứ kim loại trượt xuống như trực chờ đã lâu, rồi biến mất trong màu nước đã sẫm ráng chiều. Chỉ có để kí ức ngủ yên, để kỉ niệm trở thành dĩ vãng, cô mới có dũng cảm đối mặt, dũng cảm quên đi, dũng cảm bước tiếp trên con đường phía trước.
Một giọt nước mắt ấm nồng lăn dài trên gò má. Chạm vào khóe môi, mơ hồ theo mưa, tan biến như chưa từng tồn tại. Mưa và nước mắt dù nóng và lạnh, vẫn mặn chát đến xót xa.
Mưa vẫn rơi, vẫn giăng dày phủ kín, nhưng mờ nhạt, hư vô, mông lung trong vô định.
Ngày 2 - 8 -2015.
Mưa mất màu, em mất anh!!!
Vote Điểm :12345