Truyện ngắn: Nếu một ngày anh nói yêu em.
Tác giả: Gem Lê
Còn yêu, còn nhớ.
Còn nhớ, còn đau.
Hợp tan, tan hợp.
Hỏi người còn thương...
Tình yêu như một cơn mưa rào mùa hạ, đến chóng vánh và đi rất nhẹ nhàng, nhưng sau cơn mưa bầu trời lại hửng nắng. Những tia nắng dịu nhẹ vẫn còn mang theo làn hơi ẩm uớt trên dải cầu vồng nối hai đầu thành phố, một thành phố buồn... nào ai nhớ.
Cậu quen anh cũng vào mùa hạ, một chiều mưa rả rích trên tán bằng lăng xanh thẫm xen lẫn những bông hoa màu tím nhạt. Những bông hoa buông mình cho nước rửa trôi rồi vội vã đáp xuống mặt đường trơn trượt sau từng cơn gió, im lặng mà chờ đợi bàn chân của những ai vô tình bước qua. Người ta vội vã đạp lên nó, vội vã băng qua đường, vội vã tránh cơn mưa... Và nhiều hơn thế, người ta vội vã gặp nhau như một sự tình cờ để rồi lưu luyến không muốn rời xa. Cậu cũng vậy, ẩn mình trong một mái hiên vắng, dưới màn mưa dai dẳng để lắng nghe những thanh âm dịu dàng của cuộc sống. Phố đã vắng bóng người, chìm hẳn trong sự mờ nhạt của mưa, và ẩm ướt của bầu không khí. Một chút nước mưa hắt qua những viên ngói phủ rêu làm cậu bất chợt cảm thấy lạnh lẽo, kéo sát chiếc áo khoác mỏng về phía thân mình, và vươn tay hứng những giọt nước trong vắt từ mái hiên. Nó rơi xuống, long lanh như những giọt pha lê phản chiếu bóng dáng mờ mờ của người đi ngoài phố, và vỡ tan trong lòng bàn tay ửng hồng.
- Cậu cũng thích mưa?
Một người đàn ông hỏi cậu, anh đứng bên thềm hiên vắng, lặng lẽ nhìn mưa rơi ngoài phố. Tay cũng đưa ra mà hứng từng giọt nước long lanh như cậu, chỉ có điều anh ấy để cho nó trôi tuột xuống bậc thềm mang theo bao bụi bặm.
- Vâng. Còn anh thì sao? Anh thích mưa vì điều gì?
Dương cặp mắt trong veo của mình theo những giọt mưa tí tách nhỏ giọt mà hỏi anh ta. Một vài tia nước bắn ra từ lòng bàn tay làm ướt hai vạt áo, thấm vào da thịt khiến cậu có cảm giác lành lạnh. Anh vẫn đứng đó, im lặng và ra chiều suy nghĩ, hình như đó là một câu hỏi khó.
- Tôi không biết.
Anh ta lắc đầu cười mà trả lời cậu, tay vẫn chơi vơi giữa khoảng không phía trước bỏ mặc cho sự gột rửa của mưa. Con người anh ta thật lạ, thích mà lại không biết giống như mưa khi nào sẽ tạnh. Chẳng ai rõ điều ấy, cậu cũng không hứng mưa nữa mà ngồi đứng tựa mình bên cánh cửa gỗ, lặng lẽ mà quan sát anh. Có lẽ cậu bị thu hút bởi sự kì lạ ẩn chứa bên trong một chàng trai với hai gọng kính, mái tóc ướt mang màu hạt dẻ. Anh có làn da bánh mật, đôi mắt nâu đen ẩn chứa những nỗi tương tư sầu muộn, nó khiến tôi chìm đắm trong một dòng cảm xúc không tên. Buồn buồn nhưng không quá u uất, ánh mắt anh mang nỗi buồn phảng phất và có phần day dứt.
- Anh thích mưa vì buồn?
Cậu hỏi anh, mắt vẫn chăm chú nhìn về nơi có ánh mắt buồn.
- Sao cậu lại hỏi vậy?
Anh không trả lời, ngạc nhiên mà hỏi lại, ánh mắt tò mò chờ đợi câu trả lời. Cũng phải, vì sao anh thích mưa anh còn không biết thì tại sao một người vô tình gặp như cậu lại có thể biết. Cậu không đáp vội, trầm ngâm nhìn mưa mà cười nhẹ, một nụ cười giải thích cho cái sự ngây ngốc của mình.
- Tôi thấy qua ánh mắt. Hình như anh cũng như cơn mưa này, buồn mà chẳng thể buông.
Cậu vẫn cười, những nụ cười buồn sau cái lí lẽ cá nhân ấy, có lẽ nó chẳng đúng với anh mà hợp với cậu hơn.
- Ừ, có lẽ vậy.
Anh đáp nhẹ kèm theo những tiếng thở dài, một sự im lặng ngăn cách giữa hai người, không ai nói thêm lời nào cho đến lúc tạnh mưa. Dù có dai dẳng hay kéo dài thì cuối cùng nó cũng tạnh, phố cũng trở nên tấp nập và uớt át với dòng người đang đổ về tổ ấm sau một ngày mệt mỏi. Ai cũng hối hả, họ chọn cho mình một đích đến, một hướng đi, gặp gỡ tình cờ... và vô tình lãng quên.
Sau ngày mưa là những ngày nắng nhẹ, không oi ả mà dịu mát, những tia nắng nghịch ngợm đu mình trên hàng cây đầu ngõ. Phố tần ngần vương sắc tím bằng lăng, một khung cảnh yên bình mới mẻ mà lạ lẫm, nó cho cậu cái cảm giác thư thái trong tâm hồn. Lâu rồi cái cảm giác ấy mới trở lại, mạnh mẽ như một cơn giông cuốn phăng mọi phiền muộn của cuộc sống. Khép cánh cửa lại, cậu thả hồn theo những khỏang trời trong xanh và mơ mộng trên con đường đến nơi làm việc. Đó là một quán cà phê nhỏ nằm nép mình bên những hàng ngọc lan, nhìn chung thì nó là một quán đẹp nhưng khách cũng không đông lắm. Chính vì vậy mà công việc của cậu cũng không có nhiều chỉ đơn giả là bưng bê và lau chùi bàn ghế. Hôm nay lại một ngày vắng khách, cả quán chỉ lác đác vài ba người ngồi, đa phần họ là những người trung tuổi đến đây để thư giãn và đọc sách.
- Cho một đen đá không đường, em ơi!
Một vị khách lạ vừa vào quán, cậu nhận ra điều ấy vì ở đây trước giờ rất ít người gọi nó, họ thích cái vị đậm đà của những ly cà phê sữa hơn.
- Vâng, quý khách vui lòng chờ một chút!
Hoa trả lời khách rồi đặt tách cà phê đen vào khay cho cậu, anh ta ngồi ở một bàn bên cửa sổ, lặng lẽ buông ánh nhìn ra con đường bên ngoài.
- Cà phê của anh đây ạ!
Cậu đặt tách cà phê xuống mặt kính, hơi ngạc nhiên về cái vóc dáng quen quen của anh ta.
- Cảm ơn!
Anh ta mỉm cười và quay lại, ánh mắt buồn buồn làm cậu chột dạ, chẳng biết anh có nhớ đến cậu không. Cũng có thể anh không nhớ, một cuộc gặp thoáng qua như thế thì có gì để nhớ, bởi nhớ làm gì rồi lại phải quên.
- Cậu là người đứng trú mưa hôm trước?
Anh bỗng hỏi khi cậu còn đang ngây người với những suy nghĩ vẩn vơ ban nãy.
- Vâng. Không ngờ anh còn nhớ.
Cậu hơi bất ngờ khi anh hỏi vậy.
- Nếu không phiền thì ngồi nói chuyện cùng anh được chứ?
- Dạ, không có gì.
Cậu ngồi xuống đối diện với anh, quán khá vắng nên việc đó cũng không ảnh hưởng gì. Anh vẫn trầm ngâm nhâm nhi một ngụm cà phê đắng, đặt tách cà phê xuống và nở một nụ cười buồn.
- Cậu có biết tại sao tôi chọn cà phê đen không?
Anh hỏi cậu sau nụ cười ấy. Phải, cậu cũng thắc mắc về cái sở thích kỳ quặc ấy của anh. Rồi chẳng đợi câu trả lời, anh đã tiếp lời:
- Tôi thích cái vị đắng của cà phê đen, đắng trước ngọt sau, vị ngọt cũng êm êm chứ không quá đậm đà như vị cuộc đời.
Cậu im lặng, anh cứ tự hỏi rồi trả lời về cái vị đắng của cuộc đời mà anh nếm trải. Anh cũng như cậu, lớn lên từ cô nhi viện với những sứt mẻ và tổn thương trong tâm hồn.
Có lẽ vì vậy mà cả hai luôn khao khát được yêu thương, cũng có người từng thương anh... và hơn hết có một người đã từng yêu anh. Chị ấy là con một đại gia ở thành phố này, quen anh khi tình cờ được anh cứu thoát khỏi một lũ côn đồ. Họ quen nhau và yêu nhau như một sự xếp đặt của số phận, khi cô ấy chấp nhận vượt qua mọi rào cản của gia đình mà đến với anh. Nhưng ông trời sao thích trêu đùa lòng người, đem yêu thương đến cho anh rồi lại đánh cắp nó trong một ngày mưa tầm tã. Chị ấy ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, thanh thản và yên bình với nụ cười không tuổi, chỉ có anh vẫn gặm nhấm nỗi đau. Hình như anh khóc, có gì đó lấp lánh nơi khóe mắt, cậu vòng tay ôm lấy anh, cho một điểm tựa để buông bỏ nỗi buồn anh cố giấu. Ngoài kia trời lại mưa, cơn mưa rào bất chợt đến và đi nhường chỗ cho tia nắng ấm áp như phía sau mỗi niềm đau hạnh phúc sẽ mỉm cười.
Cậu không còn lặng lẽ cô độc một mình, anh không cần gặm nhấm nỗi cô đơn. Hai người cô đơn, mỗi người bù đắp cho nhau một nửa để tạm gác nỗi buồn mà trở thành đôi bạn. Anh vẫn coi cậu như một đứa em thân thiết, còn cậu và thứ tình cảm dành cho anh chẳng biết có phải của người em không. Xa anh là nhớ, cậu muốn được trông thấy anh mỗi ngày cho dù đó chỉ là một khoảnh khắc, và hình như cậu đã yêu... Một tình cảm mang đầy tội lỗi của một chàng trai yêu một chàng trai. Cậu thấy ghê tởm chính bản thân mình, ghê tởm cái tình cảm nhơ nhuốc mà cậu không thể khống chế.
"Tình nào buồn hơn tình đơn phương...
Đau nào hơn yêu mà không nói..."
Yêu, có phải cậu đã yêu từ nỗi buồn nơi đáy mắt của anh, yêu cà phê đắng và cậu cũng yêu mưa. Tình yêu đến chậm chạp như thu đang sang chùng chình sương sớm, chân thật từ những cảm giác vẩn vơ được con tim góp nhặt. Phải, cậu yêu anh qua những buổi cà phê tâm sự, cái xoa đầu mỗi lúc trêu nhau. Yêu đơn giản là vui khi anh cười, buồn khi anh khóc, đớn đau khi anh nói hẹn hò. Ai nói tình yêu này đáng ghê tởm... ai nói tình yêu này không tồn tại... ai nói tình yêu này đầy tội lỗi. Con người sinh ra đều mang những bản ngã riêng cho mình, ai cũng muốn đeo đuổi hạnh phúc, vậy tại sao cậu lại không thể yêu anh. Ngoài kia dòng đời xô đẩy gặp được nhau là do duyên số còn đến bên nhau còn tùy số phận, vậy nên yêu thì cứ yêu thôi...
Lễ tình nhân người ta dạo chơi ngoài phố, tay trong tay dưới tiết trời se se lạnh, cậu lại lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao và nhâm nhi một chút cà phê đắng. Chẳng biết từ bao giờ cậu cũng yêu cái vị đắng của nó, hình như khi yêu anh thì đã bắt đầu yêu những sở thích kỳ lạ ấy.
"Tinh! Tinh! Tinh!".
Tiếng tin nhắn kéo cậu khỏi dòng suy nghĩ, với tay bật máy, một cảm giác hồi hộp khi màn hình hiện tên anh. Anh nhắn tin, nhưng để làm gì khi hai người đâu phải người yêu nhau.
"Đi chơi không? Ở nhà chán quá! Anh em mình đi đâu đó cho mát, ngày lễ của những kẻ cô đơn."
Cô đơn khi một mình, nhất là hôm nay nỗi cô đơn ấy càng nhân lên gấp bội khi người ta có đôi, có cặp còn mình thì lẻ bóng. Cậu phân vân khi nghĩ có nên tận dụng ngày hôm nay mà nói với anh lời yêu hay không. Cậu sợ lắm! Sợ khi trót buông lời yêu anh và anh xa lánh chỉ còn một mình, cậu sẽ mất anh mãi mãi...
"Vâng"
Gửi tin nhắn cho anh, trước sau thì vẫn phải nói, cậu nên tận dụng cơ hội này dù cho sau đó có ra sao. Tình yêu đã vượt qua sự sợ hãi, chắp cho cậu một đôi cánh trắng để bay tới chạm tay vào hạnh phúc, dẫu cho đó là một điều không tưởng. Anh và cậu đi bộ ven hồ, con đường về đêm vắng lặng lác đác vài bóng người qua. Kéo cậu ngồi xuống một chiếc ghế đá liễu phủ, lặng lẽ trông về phía bóng tối mờ mịt. Phía màn đêm vô định điểm xuyến vài ánh sao như dát bạc trên mặt hồ gợn sóng.
- Anh Tuấn!
Gọi anh mà cậu bỗng thấy lo sợ, cái cảm giác hồi hộp và bồn chồn làm cậu như nản chí. Cậu sợ khi nói lời yêu anh, sợ không còn được gần bên anh, sợ anh ghê tởm mà đẩy ra xa. Nhưng cậu chấp nhận tất cả, đau một lần còn hơn suốt kiếp.
- Gì em?
Ánh mắt nâu buồn của anh là cậu bất giác cảm thấy chùn bước, và muốn giấu đi cái điều định nói, nhưng có lẽ đã muộn. Cậu lặng lẽ ôm lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn vội vã, thủ thỉ bên tai trong nhịp thở hổn hển ngắt quãng.
- Em... yêu... anh!
Ánh mắt bàng hoàng của anh làm cậu đau đớn, tim cứ thế mà âm ỉ nhói lên từng cơn, cái cảm giác ấy cậu đã chấp nhận từ lâu mà sao khi bắt gặp vẫn đau đến quặn lòng. Anh đẩy cậu ra, sự ngạc nhiên xen lẫn thương hại hòa vào trong cái giọng trầm ấm mà hét:
- Em điên rồi! Chúng ta là con trai đó!
Lại gần và tiếp tục ôm anh, niềm đau đang chiếm giữ tâm hồn cậu, nó thôi thúc cậu phải ôm anh lần cuối, phải níu lấy anh trong vòng tay yếu mềm.
- Em xin lỗi! Em thật sự yêu anh!
Níu lấy tay anh mà gào thét, nước mắt chảy dài từ bờ mi hoen lệ xuống hai gò má chảy vào trong miệng với vị mặn chát. Tình yêu này sao quá chua chát, nhưng dù đắng cậu vẫn muốn một lần được yêu.
- Cậu điên rồi! Đồ bệnh hoạn, tránh xa tôi ra! Tôi ghê tởm cái tình yêu biến thái cũng như con người cậu. Đừng bao giờ lại gần tôi!
Anh đẩy cậu ra mà bỏ chạy, chỉ còn cậu một mình ngồi đó, vật vờ như kẻ điên trên mặt đất bị người đời rũ bỏ. Anh có biết, anh làm cậu đau lắm! Tình yêu này hoàn toàn chân thật nó có phải thứ tình cảm vụ lợi hay toan tính gì mà anh ghê tởm? Có hay chăng chỉ vì hai chữ "đồng tính", cái định kiến xã hội chẳng cho phép cậu được quyền yêu anh. Bàn tay trầy xước rớm máu nhưng chẳng đau bằng con tim đang rỉ máu. Chỉ một đêm nay thôi, cậu sẽ khóc cho tình yêu của mình, một tình yêu muôn đời đáng nguyền rủa...
Anh bỏ chạy khỏi nơi đó, có thật anh ghê tởm cậu ấy hay anh ghê tởm chính mình bởi cái thứ tình cảm ấy cũng đang nhen nhóm trong tim. Anh chửi cậu và cũng chửi cho chính cái sự hèn nhát không dám chấp nhận rằng có lẽ anh cũng đã yêu. Chạy, chạy mãi trên con đường xuyên qua phố, những tiếng còi xe vang inh ỏi, ánh đèn léo sáng phía xa xa như cố kéo anh bừng tỉnh. Nhưng anh vẫn chạy, chạy để trốn khỏi cái thứ tình cảm mà mình đang huyễn hoặc rằng không tồn tại, chạy để khẳng định anh bình thường, chạy để nhận xằng anh vẫn chưa yêu...
- Bịch!
Cái thanh âm khô khốc vang lên trong màn đêm tĩnh lặng đưa anh vào một cõi hư vô mờ ảo, không suy nghĩ, không mệt mỏi. Anh nằm đó, lặng yên bên một màu đỏ thẫm, màu của máu, màu của tình yêu.
Anh tỉnh giậy sau một cơn mê dài đầy mệt mỏi, dải băng trắng che mắt làm mọi thứ đối với anh vẫn chỉ là một màu tối thui huyền bí. Có tiếng người lùm xùm ngay bên, hình như là bác sĩ, họ đang giúp anh gỡ băng thì phải. Anh chỉ nhớ hôm đó anh bị tai nạn khi chạy trốn khỏi cậu, nhắc tới anh lại có chút nhớ nhung. Hình như anh không còn ghét cậu nữa, không phải hình như mà thật ra anh chưa bao giờ ghét cậu, có hay chăng anh ghét chính anh đã tệ bạc với cậu. Ánh sáng làm anh chói mắt nên vội nhắm lại, từ từ mở mắt đón nhận những tia sáng dịu dàng của buổi sáng. Trong phòng chỉ một màu trắng vài ông bác sĩ và Huy bạn thân của anh, người mà anh hay kể về cậu. Sau màn kiểm tra họ lần lượt kéo nhau ra ngoài chỉ còn Huy và anh.
- Mày đỡ chưa?
Huy hỏi anh, ánh mắt cậu ấy có chút gì đó buồn buồn, một ánh mắt xúc động nhưng cũng nhiều cay đắng.
- Ừ! Tao khỏe nhiều rồi.
Anh đáp lại Huy cùng nụ cười khỏe khoắn, tay cong lên khoe bắp chuột có phần mềm oặt trên cánh tay chằng chịt lốt kim truyền.
- Mày còn nhớ Ngọc?
Huy hỏi anh, tự nhiên anh lại thấy bực hay đúng hơn anh sợ, anh sợ khi nhắc tới cậu và cái tình cảm ghê tởm ấy. Thứ tình cảm mà chính anh luôn phủ nhận.
- Mày đừng nhắc đến cậu ta! Tao ghê tởm nó, đồ bệnh hoạn!
Anh bỗng nhiên nổi cáu với Huy, phải anh vẫn ghê tởm cậu dù đâu đó trong lòng vẫn âm ỉ mà gọi tên cậu không thôi. Nhưng thật lạ, Huy cũng tức giận túm cổ áo anh mà hét lại:
- Ghê tởm ư! Cái người mày ghê tởm đã chấp nhận vì mày mà hy sinh đi giác mạc, khi bác sĩ chuẩn đoán có thể mắt mày có thể không nhìn lại được do hỏng giác mạc sau vụ tai nạn. Người ta đã tình nguyện cho mày ánh sáng để mãi mãi chìm trong bóng tối! Cái người mày ghê tởm đã khóc hết nước mắt đưa mày vào viện. Mày nghĩ còn có ai yêu mày hơn thế? Đồng tính thì đã sao? Họ cũng là con người, có quyền yêu, quyền sống. Dù cả đời này mày có tìm kiếm cũng chẳng có ai tốt hơn câu ấy đâu. Đây là bức thư cậu ấy để lại cho mày, hãy đọc và đi giữ cậu ấy lại, đừng để sau này phải hối hận!
Huy bỏ ra ngoài khi để lại cho anh lá thư sau sự thật bàng hoàng ấy, anh sốc nhưng lại đau,cái cảm xúc cố kìm nén bấy lâu chợt bung ra vỡ òa trong niềm đau. Phải anh cũng yêu mà sao anh không dám nhận, đồng tính thì có sao, người đời cười chê thì có sao miễn đời này ta có nhau...
"Gửi người em yêu:
Anh à! Khi đọc những dòng thư này có lẽ mắt anh đã sáng lại, nó có thể mở to và ngắm nhìn mưa như cách anh từng làm. Nó sẽ thay em giúp anh xoa dịu nỗi buồn bằng cách ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ của cuộc sống. Em vui lắm! Vì ít ra khi không còn em bên cạnh, anh vẫn còn đôi mắt của em, đôi mắt đã ngắm nhìn anh trong màn mưa lạnh lẽo, đôi mắt nói yêu và khóc thầm quên anh. Em sẽ cho anh ánh sáng để anh tiếp tục kiếm tìm hạnh phúc, một hạnh phúc trọn vẹn với người vợ đảm đang và những đứa trẻ. Còn em, em sẽ ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ hướng về anh bằng con tim của mình, lặng lẽ quan sát, lặng lẽ yêu... Em đem tình yêu đầy tội lỗi của mình về một nơi chỉ có em, cà phê đắng và mưa, rời xa để anh được hạnh phúc. Hãy tìm cho mình một người mà anh yêu, quên em như chưa từng quen biết và hơn hết xin đừng ghê tởm em. Chỉ mình em có tội, còn tình yêu này nó hoàn toàn chân thật, bởi đó là tình đầu của em. Người ta nói gặp nhau do duyên số nhưng chỉ có một khoảnh khắc để yêu nhau, còn với em khoảnh khắc yêu anh là trọn đời trọn kiếp...
Chúc anh hạnh phúc! Yêu anh!".
Buông thõng lá thư trên giường bệnh, anh cũng khóc, khóc cho cái sự ngu ngốc của bản thân đã để vụt mất cậu. Vùng chạy ra ngoài màn mưa nặng hạt, anh phải tìm cậu ấy mà giữ thật chặt bên mình. Anh hiểu rồi, tình yêu không có tội, đồng tính cũng vậy, yêu thì cứ yêu, và cho dù có bao nhiêu ngăn cấm vẫn cần cố gắng bên nhau để vượt qua giông tố của cuộc đời. Mưa vẫn rơi rả rích kéo theo những màn sương giăng vây kín lấy anh, nhưng vì cậu anh sẽ luôn tìm kiếm một giấc mơ sương mù... giấc mơ chỉ có hai người yêu nhau.
Nếu một ngày em nói yêu anh.
Anh có còn để em bên cạnh...
Nếu một ngày anh nói yêu em.
Em có còn gần ngay bên cạnh...
Gem lê – 24/06/2015
Vote Điểm :12345