Vài dòng đầu tiên:
- Ừm, lời đầu tiên mà Linh muốn nói là đây là lần đầu tiên mà Linh lại hoàn thành nguyên một "đứa con tinh thần” nhanh chóng như vậy. Có lẽ động lực lớn nhất vẫn là người mà Linh muốn tặng "đứa con” này.
- Riêng anh Kiệt, em muốn 22 trang này này sẽ là kỉ niệm giữa anh em mình thôi. Em hi vọng anh sẽ giữ và đọc nó. Nó sẽ nhắc anh nhớ về một đứa em gái luôn yêu quý anh nhiều và nhiều hơn như vậy. Đừng bất ngờ khi đọc nó bởi câu chuyện là toàn bộ cảm xúc em gửi gắm vào. Em hi vọng câu chuyện sẽ giúp anh hiểu được cảm xúc thật sự của em.
p/s: Đọc cái này kèm theo nghe Chắc ai đó sẽ về sẽ hiểu được tâm trạng của Linh hơn
NHẬT KÍ ẢO – TỬ LINH
Câu chuyện của tôi không phải là tưởng tượng…
Có lẽ không ai hình dung được nó xảy ra…
Tôi cũng không ngờ rằng chính mình lại vướng vào nó…
Cái thứ mà được gọi là "thế giới ảo”…
Tiếng gõ lạch cạch liên tục vang lên trong căn phòng nhỏ với ánh đèn vàng le lói. Thói quen của tôi là vậy, cứ mỗi tối lại ôm cái laptop thân thuộc để "onl” Facebook – trang mạng xã hội đa dạng với nhiều các thành phần.
Có lẽ ít ai biết, một trong những điều thú vị của Facebook là "giang hồ ảo” với các địa điểm là Nguyệt Phường hay Phường Đen. Trên đó, mọi người có thể tuyển, mua, bán với nhiều thể loại, hình thức khác nhau. Nói tóm gọn lại là trên đó chấp chứa đa số những người có tên hướng ngôn tình Trung Quốc. Tôi cũng chẳng khác gì. Chẳng hạn thế này, từ những người không quen biết chỉ cần tụ tập trong một bài đăng và xã giao vài câu là đã có thể trở thành gia phả của nhau. Tôi cũng thế, không biết tôi đã nhận được bao nhiêu ba, má, anh, chị, em, ông, bà, con, cháu… rồi nữa, nhưng ước lượng hơn sáu chục người. Ầy, đừng sốc, tôi cũng không ngờ rằng là tôi có thể nhận được nhiều và nhớ hết tất cả bọn họ đến vậy.
Lang thang trên bảng tin, tôi bắt gặp một bài đăng "Tuyển phả […]” của một member nam. À, tôi quên nói, tôi là con đầu nên khát vọng của tôi là có anh trai – một người anh biết cưng chiều em gái. Theo quan điểm của tôi thì anh trai là người duy nhất bênh vực mình khi bị bố mẹ la mắng. Có vẻ đúng chứ đấy nhỉ? Bởi vậy, thấy bài đăng này, tôi liền comment chữ "Ứng em gái” và profile của mình. Các bạn nghĩ xem tôi sẽ được đáp bằng chữ "Nhận” hay "Loại”? Cái này thì tôi cũng không quan tâm lắm. Tôi đã gặp nhiều bài đăng và đã từng ứng rất nhiều lần, "Nhận” tôi cũng gặp rồi, mà "Loại” thì tôi cũng gặp rồi. Người ta "Nhận” thì mình add friend rồi inbox nói chuyện, "Loại” thì out thôi. Quay lại vấn đề chính, một thông báo và đập vào mắt tôi là chữ "Nhận”. Okay, như vậy là tôi có thêm một người anh nữa. À, quên, tôi chưa nói với các bạn là tôi có tầm hai mươi ông anh ảo trên này nhỉ?
Hôm đó là ngày 18 tháng 7 năm 2014, đúng lúc 22:02.
[color=blue]Tử Linh: ^^ inb ạ
Bạch Nhân Kiệt: chào em gái yêu =))))
Tử Linh: Chào anh trai. Anh tên gì, nhiêu tuổi, ở đâu? :))))))
Bạch Nhân Kiệt: đệt, như hỏi cung vậy em =))))) anh tên Kiệt, 17t, ở tphcm =)))))
…
Anh em chúng tôi đã bắt đầu cuộc trò chuyện như thế đó. Chúng tôi inbox nhau hằng ngày, vâng, chính xác là hằng mỗi tối. Cái tên thân quen tôi gọi ông Kiệt là "anh kiệt gấu trúc (đực)”. Càng ngày tôi càng tự thấy mình đúng đắn khi đã comment chữ "Ứng” vào cái bài đăng để tôi có một người anh ảo tuyệt vời như vậy.
Ngày 17 tháng 8 năm 2014, 00:19.
Tử Linh: Em là cú, anh cũng là cú =)))
Bạch Nhân Kiệt: =)))))) bên anh sáng rồi =)))))
Tử Linh: Mấy giờ mà anh bảo sáng?
Bạch Nhân Kiệt: 10h sáng =))))) anh qua Mẽo rồi mà =))))
Tử Linh: Oh vậy hở? Anh cách em nửa vòng TĐ. Em tưởng anh siêng làm cú. Anh ở bang nào? =))
Bạch Nhân Kiệt: =))))) anh ở Cali, ở đây chán bome =))))))
…
Người anh ảo của tôi qua Mĩ rồi cơ à? Ầy, vậy là bên Mĩ mình có tầm 6 người thân (bao gồm thật và ảo) rồi. Tự nhiên thấy ý định đi du học nó thôi thúc tinh thần ghê.
Một buổi tối, tầm 21:29.
Tử Linh: Cái bài like cụa em mô rồi?
Khổ nỗi, qua sáng mai tôi mới nhận được tin nhắn rep.
Bạch Nhân Kiệt: giờ mới onl =))))
Tử Linh: Đâu đâu, sao em chưa thấy? Ộ Ộ
Đó cũng là tin nhắn cuối cùng mà tôi rep khiến tôi phải chờ đằng đẵng gần hai tháng trời mới được một tin nhắn trả lời của ông Kiệt.
Hôm đó là ngày 1 tháng 9 năm 2014, 10:37.
Sau ngày đó, không một tin nhắn trả lời. Tôi chờ, tôi đợi, cứ mỗi lần như thế tôi lại nhấn vào inbox người anh trai ảo để xem, nhưng kết quả tôi nhận được chỉ là số giờ "onl bao nhiêu giờ trước” ngày càng tăng mà thôi.
Dần dần, cuộc sống trên đây với nhiều người thân ảo khác và việc học tập khiến tôi dần quên bẫng đi người anh ảo thân thiết. Trong tâm trí tôi, người anh trai với cái tên Bạch Nhân Kiệt dần phai mờ theo thời gian, nhưng nó không bị xóa hẳn. Trong một ngăn nào đó trong kí ức, nó sẽ được lưu giữ. Mãi cho đến khi, tôi "onl” Facebook để check thông báo như thường lệ thì tin nhắn từ một cái tên đã từng làm tôi hằng trông ngóng xuất hiện làm tôi giật mình.
Bạch Nhân Kiệt: đang =))))
Ngày 17 tháng 11 năm 2014, 06:48. Đó là tin nhắn trả lời của ông Kiệt – người anh ảo quý mến của tôi. Một cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng tôi.
Tử Linh: Dạo này sao rồi ông anh? Vẫn khỏe chứ? =)))
Bạch Nhân Kiệt: không khỏe nổi =)))) sao đổi tên rồi? =)))) em sao rồi? =)))
…
Sau hai tháng ròng rã "off” dài hạn, cuối cùng thì chúng tôi đã tiếp tục công cuộc nói chuyện như trước. À, quên nữa, thật ra, tên lúc tôi ứng bài đăng của ông Kiệt không phải là Tử Linh như bây giờ, mà là Bạch Nguyệt Linh. Đây cũng là một trong những lí do nhỏ khiến chúng tôi cảm thấy như có duyên anh em và nói chuyện hợp nhau như vậy.
Ngày 19 tháng 11 năm 2014, 22:07.
Bạch Nhân Kiệt: có việc thì anh off =))))
Tử Linh: Đừng có off luôn =)))
Bạch Nhân Kiệt: tới lúc off anh sẽ phải off =)))) em đừng buồn =)))) anh và em mới quen nhau có 1-2 tháng thôi =))))
Tử Linh: 1-2 tháng mà "mới" hà? Không buồn rân được =))
Bạch Nhân Kiệt: anh nghĩ là chưa tới =)))) anh onl off thất thường =))))) đừng buồn, còn bệnh không? =)))))
Tử Linh: Anh thương em cái đi. Đừng có off luôn =))) Bệnh ni nó dai lắm =))
Bạch Nhân Kiệt: thương nên onl, nhưng có chuyện thì off =))))) có uống thuốc không đấy?
Tử Linh: Off cũng được nhưng nhất định anh phải onl lại. Có chứ anh, em uống nước á =))
Bạch Nhân Kiệt: lỡ anh không onl lại? =))))) uống thuốc chứ không phải uống nước =))))
Tử Linh: Em buồn, em tủi. Nước là liều thuốc tốt mà anh =))))
Bạch Nhân Kiệt: rồi sẽ quên anh =))))) đúng không? =)))) anh sút em bây giờ =))))
Tử Linh: Không, em nhớ. Anh không tin hà? Uống nước tốt mà =))))
Bạch Nhân Kiệt: nếu anh chưa từng quay lại thì sao? =))))) không, anh tin thuốc =))))
[…]
Tử Linh: Em biết anh thương em mà, vậy đừng off luôn :">
Bạch Nhân Kiệt: hên xui =)))) tạm thời thì ko off =))))
…
Vẫn cái cách nói chuyện kiểu vừa quan tâm, vừa đá đểu tôi như thế. Nhưng điều tôi sợ nhất là "off” mãi mãi, kiểu như tự xóa mình khỏi Facebook luôn vậy. Tôi có hơn sáu chục người thân ảo, và tôi đã cố tạo dựng mối quan hệ thân thiết với họ bằng cách inbox hằng ngày, và cố gắng tìm mọi chuyện để nói nhưng có vẻ tất cả đều thất bại. Tôi thực thấy nhàm chán và nhạt nhẽo khi nói chuyện. Cho đến khi gặp ông Kiệt, "phương pháp” của tôi có vẻ như đã được vận dụng thành công, phải không nhỉ?
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận người thân ảo, nhưng lần này tôi cảm thấy mĩ mãn nhất. Anh Kiệt gấu trúc (đực) tạo cho tôi thiện cảm tốt, cách nói chuyện của anh hài hước, đá đểu nhưng vẫn thể hiện rõ sự quan tâm của một người anh đối với em gái. Điều này làm tôi như nghiện Facebook, sau giờ học là tôi lập tức "onl” để check inbox. Nói thật, chủ yếu là tôi ngóng tin nhắn của ông Kiệt.
Ngày 2 tháng 12 năm 2014, 14:16.
Bạch Nhân Kiệt: à em này, nếu ngày mai anh không phải là anh thì em như thế nào? =))))
Tử Linh: Ý anh là sao? - - Anh là con gái hả? : O
Bạch Nhân Kiệt: không =)))))) một người khác hoàn toàn, không phải anh, sử dụng nick này =)))))) anh nói nếu =))))
Tử Linh: Cái gì? Oaoaoaoa ếu chiệu đâu TT_TT
Bạch Nhân Kiệt: anh nói nếu chứ có phải thật đâu =)))))) nếu chuyện đó xảy ra thì em làm sao =)))) vẫn nói chuyện với người đó? =))))
Tử Linh: Không được phép xảy ra thật TT_TT Nếu có cũng chỉ xã giao vài câu thôi, xong rồi thì lặn luôn TT_TT
Bạch Nhân Kiệt: sao vậy? =))))
Tử Linh: Bởi vì em đã từng gặp tình huống như vậy TT_TT
Bạch Nhân Kiệt: gặp rồi? =)))))) anh không biết là có thể onl nữa không =)))) thời gian onl đang bị hạn chế dần =))))) nhưng anh sẽ cố =)))))
Tử Linh: Đừng bỏ em mà TT_TT Onl ít cũng được mà, đừng có off luôn TT_TT Anh mà off luôn em sẽ buồn buồn buồn buồn ... lắm đó TT_TT
Bạch Nhân Kiệt: không off luôn =)))))) nhưng lúc cần thì sẽ off 1 thời gian =))))) đừng sợ hay buồn vì cứ nghĩ rằng anh sẽ quay lại =)))))
…
Ông Kiệt bất chợt hỏi tôi như thế. Tôi đã từng gặp tình huống này rồi, phải, gặp rồi, và tất nhiên tôi không bối rối với câu trả lời thẳng thắn của mình. Khi người anh ảo của tôi nói "thời gian onl đang bị hạn chế dần” thì trong tôi đã hình thành nên cái cảm giác thấp thoảng lo sợ. Sợ một ngày nào đó, anh Kiệt tôi sẽ mãi mãi "off” như bốc hơi không một dấu vết. Nhưng đúng là "vừa đánh vừa xoa”, câu nói đó, câu nói "đừng sợ hay buồn vì cứ nghĩ rằng anh sẽ quay lại” làm tôi nuôi cho mình một niềm tin, một niềm tin rằng, ông Kiệt sẽ không bao giờ có chuyện "off” vĩnh viễn.
Ngày 7 tháng 1 năm 2015, 23:19.
Tử Linh: Onl giờ độc dữ ha anh, em buồn ngủ chết /_\
[color=grayBạch Nhân Kiệt: ngủ đi, cuối tháng này em không còn gặp anh nữa đâu =))))[/color]
Tử Linh: Ơ, sao cuối tháng em không gặp anh nữa?
Kiệt, trả lời em, anh đi đâu à? :’(
Bạch Nhân Kiệt: ừ anh có việc =))
Tử Linh: Off luôn à? :’( Sao anh nỡ? :’(
Bạch Nhân Kiệt: ừ off luôn =))
Tử Linh: Òa, đừng có đùa em, không chịu đâu :’( :’( :’(
Bạch Nhân Kiệt: anh không đùa đâu =))
Tử Linh: Anh bỏ hết tất cả à? :’( Anh không quay lại thiệt hả? :’( :’( :’(
Bạch Nhân Kiệt: thật =)))
Tử Linh: Đừng off luôn mà, off dài cũng được nhưng mà quay lại đi anh, đừng biệt tăm, em sợ :’( :’( :’(
Bạch Nhân Kiệt: cứ xem như em chưa bao giờ quen anh =))
…
Tôi đã từng nghĩ chúng tôi sẽ kéo dài mối quan hệ thân thiết này mãi mãi nhưng cuộc sống luôn luôn có những trớ trêu. Đời là thế, có thể hôm nay còn vui vẻ cười tươi, nhưng hôm sau đổ bệnh nặng đến liệt giường khi nào không hay.
Tử Linh: Anh nói gì kinh thế? Đừng dọa em, onl lại đi :’(
Bạch Nhân Kiệt: anh cũng muốn đó là giỡn nhưng không phải vậy =)) nếu thật sự có cơ hội anh sẽ onl =))
Tử Linh: Nói em nghe, chuyện gì làm anh phải off luôn như vậy? :’(
Bạch Nhân Kiệt: anh không nói được =))) xin lỗi em =))
…
Tôi sợ điều này. Tôi sợ nó cướp đi người anh tôi yêu quý hết mực. Ông Kiệt off luôn luôn thì tôi biết tìm đâu ra "Kiệt thứ hai”?
Cuộc sống, theo quan điểm của tôi, chỉ là bản nhạc buồn tẻ với những âm hưởng đơn điệu. Nhờ thế giới ảo mà tôi cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa, đáng sống hơn. Tôi đã từng rất nhiều lần có ý định ngủ một giấc dài, thật dài rồi không tỉnh lại nữa. Nhưng nghĩ đến thế giới ảo, tôi lại tự hỏi, "Nếu mình làm vậy, những tin nhắn mình chưa rep thì sao đây?” Cứ như vậy, nó trở thành động lực thúc đẩy mạnh mẽ bản thân tôi. Haha, mà thôi bỏ qua chuyện này đi.
Anh Kiệt tôi vẫn thế, dù trong mọi hoàn cảnh, mọi tình huống, mọi câu nói, lúc nào cũng trung thành với cái icon "=)))” nhỏ xinh. Nói chuyện lâu ngày tôi cũng bị nhiễm theo cái icon này. Không biết ông Kiệt có giống tôi không nhưng cái icon này tùy tâm trạng mà định được độ dài của nó. Khi tôi vui, cái icon có thể thế này "=)))))))))))))))))))))”, nhưng khi tâm trạng tôi xấu, nó có thể trở nên "=))”. Đơn giản bởi vì lúc đó cười không nổi.
Tôi đã từng nói là tâm trạng tôi thay đổi xoành xoạch chưa nhỉ? Đơn giản vì tôi là Bạch Dương mà. Rất nóng tính, dễ cáu nhưng cũng rất nhanh hết giận. Nỗi buồn cũng tương tự như thế. Có nhiều chuyện nó buồn man mác, có nhiều chuyện như đè nặng lên lồng ngực tôi, khó thở lắm, căng thẳng lắm. Nhưng khi tôi tìm đến Facebook, nhìn những dòng tin nhắn trong inbox mà người tôi nó nhẹ nhõm ra hẳn. "Thế giới ảo” như một liều thuốc thần kì vậy, tôi nhanh chóng trở lại tính cách thường ngày, như chưa hề có chuyện buồn nào xảy ra.
Tôi là một con bé nhạy cảm. Vâng, chính xác là rất nhạy cảm. Bắt gặp cảnh nào dễ xuôi lòng là mắt tôi nó cứ rưng rưng, xem phim tôi khóc cũng phải hơn năm ba lần. Những lúc ấy tôi kiềm được, nhưng cái này "cuối tháng này em không còn gặp anh nữa đâu” tôi không kiềm được. Tôi cũng tự đặt một dấu hỏi lớn cho chính mình.
Tay thì rep tin nhắn mà mắt thì ướt đẫm lúc nào không hay. Trong tôi từ khi nào đã hình thành cái cảm xúc với thế giới ảo, với những người chưa hề gặp mặt? Tôi có cảm xúc mạnh mẽ khi đọc nhưng dòng tin nhắn trên đó, tôi có cảm giác như mình đang sống trong một không gian rộng rãi với bốn bề là người thân và bạn bè. Tôi yêu cái "thế giới ảo” này, nhiều lắm. Và tôi quý người anh ảo của tôi nữa, cũng nhiều lắm.
Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, tôi không ngừng nghỉ về việc anh Kiệt tôi sẽ "off” mãi mãi như thế. Khi nghĩ đến nó, tim tôi nó đập mạnh, vâng, đập mạnh như muốn rớt ra ngoài. Thỉnh thoảng đâu đó tôi cảm nhận được những luồng thắt nhẹ trong tim. Nhói.
Hôm đó là ngày 8 tháng 1 năm 2015.
Tử Linh: Em không tin anh mãi không đả động tới Fb hay Gmail, em tin anh sẽ onl lại, em chờ. Chờ đợi là hạnh phúc, không phải anh đã nói với em như thế sao?
Bạch Nhân Kiệt: chờ trong khoảng thời gian ngắn thì có lẽ, nhưng chờ 1 người không bao giờ quay lại thì hạnh phúc chỗ nào?
…
Không bao giờ quay lại? Tôi cứ tự nhủ lòng mình, đó chỉ là lời nói thôi. Ai biết trước được tương lai? Biết đâu anh Kiệt gấu trúc (đực) lại quay về sớm hơn mình tưởng thì sao? Hì.
Bạch Nhân Kiệt: biết thế ban đầu anh không nói =))
Tử Linh: Anh không nói, buồn còn day dứt hơn /_\
Bạch Nhân Kiệt: cũng như anh off 3 tháng, em không biết cũng chả cần phải buồn =))
Tử Linh: Nhưng em nhớ...
Bạch Nhân Kiệt: cũng không như thế này, em buồn anh cũng xót, anh thương em nhất trong đám em gái =))
…
Cứ như vậy, tôi càng buông xuôi cho nước mắt. Tôi không kiềmm được, bởi vì tôi không thể nào cứng rắn nổi. Một người anh mà tôi quý mến hơn thảy, một người anh luôn là lí do để tôi "nghiện” Facebook, một người anh mà tôi hằng giờ ngóng chờ những tin nhắn, đùng một cái biến mất, tôi làm sao chịu nổi?
Chỉ còn 22 ngày nữa, tôi chỉ còn chút thời gian ít ỏi đó để có cơ hội nói chuyện với ông Kiệt thôi sao? Giá như thời gian trôi thật chậm, thật chậm thôi.
Tử Linh: Đừng bỏ em mà :’(
Bạch Nhân Kiệt: anh cũng không muốn =))
Tử Linh: Anh không muốn thì cố gắng quay lại đi
Bạch Nhân Kiệt: không thể khác với không muốn em hiểu không? =))
…
Tôi không muốn. Anh Kiệt tôi cũng không muốn. Nhưng tình thế bắt buộc chúng tôi phải muốn.
Ngày 9 tháng 1 năm 2015, 11:57. Thế là qua ngày mới, tôi chỉ còn 21 ngày để nói chuyện.
Bạch Nhân Kiệt: ăn vậy hại bao tử =)))
Tử Linh: Anh cũng vừa onl vừa ăn còn gì? /_\
Bạch Nhân Kiệt: anh khác em khác, đừng cãi nữa =))
Tử Linh: Không khác, anh với em đều có hệ tiêu hóa như nhau cả thôi /_\
Bạch Nhân Kiệt: của anh tốt hơn =)))
Tử Linh: Sao anh biết được? /_\
Bạch Nhân Kiệt: vì anh biết =))
Tử Linh: Anh cách em nửa vòng trái đất, sao anh biết được? /_\
Bạch Nhân Kiệt: vì anh học sinh học về cơ thể con người =))))
…
Lần đầu tiên mà tôi cảm thấy buồn cười trong lúc tâm trạng buồn man mác như vậy. Quả là anh Kiệt tôi thật biết cách an ủi người khác.
Cây đàn luôn có những phím đen xen lẫn nhưng phím trắng. Cuộc sống cũng vậy, nó xen lẫn niềm vui và nỗi buồn. 23:01.
Tử Linh: Đừng bỏ em /_\
Bạch Nhân Kiệt: cứ nghĩ anh luôn bên em là được =)) hoặc là xem anh chưa bao giờ có mặt =)) xóa hết tin nhắn đi =))
Tử Linh: Không, em không xóa, anh đừng nói thế, em khóc đấy
Bạch Nhân Kiệt: anh đã bảo nếu em khóc thì anh không nói chuyện với em nữa =)) đừng vì anh mà buồn quá như thế =))
Tử Linh: Tại anh bảo em xóa hết tin nhắn nên em mới khóc
Bạch Nhân Kiệt: cũng là không muốn em buồn thôi =))
Tử Linh: Anh có biết anh nói xóa hết tin nhắn là em càng suy sụp hơn không? Nước mắt em rơi rồi này, em không kiềm được
Bạch Nhân Kiệt: nếu dứt khoát được thì sẽ tốt hơn, em sẽ không phải khóc nữa =))
Tử Linh: Em không muốn như thế
Bạch Nhân Kiệt: khóc 1 lần cho đã rồi thôi, sau này đừng vì anh mà khóc nữa =))
Tử Linh: Làm gì cũng được nhưng đừng bảo em xóa hết tin nhắn, em không thể đâu
Bạch Nhân Kiệt: ừ rồi không xóa tin nhắn nữa =))
…
Không biết anh Kiệt tôi có biết hay không nhưng khi nghe câu đó xong là tôi chỉ muốn hét vào mặt ổng "Anh bị điên à?”. Không biết ông gấu trúc (đực) này nghĩ cái gì nữa. Bảo tôi xóa hết tin nhắn? Ổng bị điên à? Lúc đó cơ mặt tôi nóng lắm, nước mắt nó cũng theo đó mà tuôn ra. Tôi không thể xóa được, không thể…
Ngày 10 tháng 1 năm 2015, 14:06.
Tử Linh: Em nhớ anh /_\
Bạch Nhân Kiệt: anh biết, đừng buồn nữa =))
Tử Linh: Em không buồn nhưng tâm trạng nó ảm đạm /_\
Bạch Nhân Kiệt: anh có nghe bé Nguyên Mẫn nói về tình cảnh của em rồi =))
Tử Linh: Ầy, anh hỏi Yuu à? /_\
Bạch Nhân Kiệt: nó pm anh =))
…
Anh Kiệt tôi vẫn thế, lúc nào cũng an ủi tôi, nhưng tôi không thể làm theo được. Tôi bị cảm xúc chi phối, tôi không điều khiển được bản thân. Cổ họng tôi nó nghẹn ắng lại.
Nguyên Mẫn (hay Yuu) là người bạn thân ảo tốt nhất của tôi. Tuy Yuu hơn tôi một tuổi nhưng chúng tôi vẫn xưng hô "ta-mi” bình thường, có lẽ cách xưng hô như thế đã ăn sâu vào máu trước khi chúng tôi biết tuổi của nhau.
Đọc đoạn inbox mà tôi cứ cắn môi thật chặt để không bật ra tiếng khóc. Tình cảnh tôi lúc đó thật đáng thương. 13:39.
Nguyên Mẫn: Em ib anh muốn hỏi cái này ._. Anh đừng nghĩ là em nhiều chuyện nha
Bạch Nhân Kiệt: hỏi đi =))
Nguyên Mẫn: Rốt cuộc anh bận gì tới nổi không thể onl face, có thể đừng giấu em không?
Bạch Nhân Kiệt: anh không trả lời được, xin lỗi em =)) Linh đã hỏi anh qua rồi =))
Nguyên Mẫn: Hầy ... Gì thì gì, thời gian này anh quan tâm Linh nhiều một chút giùm em, không khéo nó điên mất ._.
Bạch Nhân Kiệt: anh vẫn luôn quan tâm Linh, anh vẫn đang khiến nó bình tĩnh nhưng nó không thể anh cũng đang không biết làm gì đây =)) nếu có thể em chăm sóc nó giúp anh =))
Nguyên Mẫn: Em mấy ngày nay dù đang vui cấp mấy cứ mò vào nói chuyện với nó là y như rằng ._. Tâm trạng theo nó
Bạch Nhân Kiệt: là lỗi của anh =)) đáng lẽ anh không nên nói nó nghe về việc anh đi =))
Nguyên Mẫn: Anh không nói thì nó sẽ đợi ._. Đau ngắn vẫn hơn đau dài
Bạch Nhân Kiệt: anh nói tình hình cũng chả sáng hơn =))
Nguyên Mẫn: Nhưng em tin một t.gian nữa nó sẽ ổn thôi, em ko biết nó thế nào, nó bảo em khóc nhiều tốt ._. Cũng chẳng biết đúng không ._.
Bạch Nhân Kiệt: anh biết, anh chả biết làm gì vì anh chẳng ở bên nó =))
Nguyên Mẫn: Em cũng thế thôi ._. Hôm nó lên cơn tâm trạng em cứ tưởng nó thất tình không chứ, hỏi ra mới biết tại anh
Bạch Nhân Kiệt: anh cũng không nghĩ nó lại buồn như vậy =))
Nguyên Mẫn: Thì tại nó quý anh thật lòng mà
Bạch Nhân Kiệt: quý người nào đấy cũng chỉ ở mức quý thôi, nếu người đấy biến mất anh cũng chỉ buồn chứ không cảm xúc nhiều như nó =)) nó cứ thế anh cũng không vui =))
Nguyên Mẫn: Ai bảo nó nhạy cảm quá chi, Bạch Dương ghét chờ đợi, cứ nhìn nó đợi anh những lúc anh off dài hạn là biết
Bạch Nhân Kiệt: kể cả những lúc anh không báo gì với nó? =))
Nguyên Mẫn: Ừm, anh không vui thì em cũng làm sao vui nổi
Bạch Nhân Kiệt: ừ cứ để cho nó yên 1 thời gian vậy =))
…
Một đoạn inbox dài với hỗn tạp cảm xúc. Nếu Yuu không tự nguyện hỏi để tôi đọc thì chắc có lẽ tôi cũng không biết về việc này. Cảm ơn Yuu, tuy không biết được lí do off dài hạn nhưng tôi vẫn thấy đoạn inbox này là quá đủ rồi.
14:14.
Tử Linh: Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi /_\ Thức khuya không tốt /_\
Bạch Nhân Kiệt: ừ tí nữa anh ngủ, em đừng lo =))
Tử Linh: Anh không thay đổi quyết định thật à?
Bạch Nhân Kiệt: ừ, Linh này, đừng vì anh mà buồn nữa, mọi người xung quanh rất lo cho em đấy.
Tử Linh: Anh đừng nói thế, em buồn là em buồn thôi, có nói không buồn cũng không cải thiện được gì đâu
Bạch Nhân Kiệt: ừ, em buồn anh cũng chả biết làm thế nào, vì anh không có bên cạnh em
Tử Linh: Không sao đâu anh, em ổn
Bạch Nhân Kiệt: đừng bảo anh em ổn và tự đi khóc một mình đấy
Tử Linh: Em ổn, anh không dùng icon nữa?
Bạch Nhân Kiệt: anh đang không vui nên không dùng
Tử Linh: Vì em?
Bạch Nhân Kiệt: ừ
[…]
Bạch Nhân Kiệt: cố lên, anh không biết làm gì ngoài nói câu này
Tử Linh: Em đang cố và cố hết sức có thể
Bạch Nhân Kiệt: ừ cố lên, rồi chuyện gì cũng qua
…
Lần đầu tiên tôi thấy ông Kiệt không dùng icon. Ừ, thì đúng rồi, có ai đang buồn mà lại cười toe toét đâu. Câu hỏi này của ông Kiệt "đừng bảo anh em ổn và tự đi khóc một mình đấy”, tôi không trả lời được nó. Đúng là tôi đã khóc một mình.
Ngày 11 tháng 1 năm 2015.
Sáng hôm nay ra sân bóng đá với con bạn. Chính xác hơn là bị nó lôi kéo đi. Ngồi chỗ sân mà tôi cứ nghĩ lung tung về lí do ông Kiệt "off” dài hạn. Không có gì để làm, tôi lấy điện thoại ra nghe nhạc. Ừ thì lại nghe trúng bài "Chắc ai đó sẽ về”, sao mà nó hợp tâm trạng lúc ấy thế không biết. Bất chợt nước mắt rơi lã chã lúc nào không hay.
10:26. Một đoạn inbox giữa Yuu và anh Kiệt tôi.
Nguyên Mẫn: Sao tối qua anh không onl /_\
Bạch Nhân Kiệt: anh đi làm =))
Nguyên Mẫn: Ra vậy, con Linh ngố nó đợi anh bắt em cú cùng, ai ngờ nó đi ngủ làm em mất giấc, xong nó không chịu đền em nên giờ anh đền đi /_\
Bạch Nhân Kiệt: đợi anh làm gì? sao không bảo nó đi ngủ sớm? =))
Nguyên Mẫn: Thì đợi anh onl, nó ngang bỏ xừ, tối qua chửi tục hầm bà lằng em không dám đụng /_\
Bạch Nhân Kiệt: cap anh xem =))
Nguyên Mẫn: Hông được, đt em cùi /_\
Bạch Nhân Kiệt: đệt =))) vậy tóm tắt nó đã chửi gì anh nghe =))
Nguyên Mẫn: Khỏi, em kêu nó chụp cho
Bạch Nhân Kiệt: ừ =))
Nguyên Mẫn: Nó méo chịu, tóm tắt = Fuck You /_\
Bạch Nhân Kiệt: ừ rồi =))
Nguyên Mẫn: Anh nói gì mà con Linh nó la em thế /_\
Bạch Nhân Kiệt: anh đâu nói gì =))
…
Đọc đoạn này như đọc truyện tiếu lâm, hài. Nhưng nó không vực được dậy cảm xúc u uất của tôi bao nhiêu cho lắm. Vẫn cứ lững tha lững thững như người mất hồn.
10:49. Khoảnh khắc mà tôi cho rằng nó bắt đầu chuỗi đau thương và không khí ảm đạm trong inbox của tôi và ông Kiệt.
Bạch Nhân Kiệt: ừ =)))) anh hỏi thật em này Linh, trả lời thật, em thích anh đúng không? =)))
Tử Linh: Đúng, thì sao?
Bạch Nhân Kiệt: từ khi nào? =)))
Tử Linh: Em không rõ
Bạch Nhân Kiệt: không rõ cũng không sao, đừng chuyển qua yêu là từ bỏ được =)))
Tử Linh: Ý anh là sao?
Bạch Nhân Kiệt: em chỉ mới thích thôi đúng không? =))
Tử Linh: Không, từ khi anh qua Mỹ thì phải?
Bạch Nhân Kiệt: không? =))) ý em là sao? =))
Tử Linh: Em thích anh từ lúc anh qua Mỹ, nếu em nhớ không lầm
Bạch Nhân Kiệt: lâu như vậy à? =))) anh không có gì hay ho đâu =)) em không thấy lỗ khi thích anh à? =))
Tử Linh: Không
Bạch Nhân Kiệt: nhưng anh có vợ rồi =)) xin lỗi em =))
Tử Linh: Không sao, em vẫn thích
Bạch Nhân Kiệt: anh sẽ không onl nữa, em không thấy vô vọng sao? =)) anh không muốn em phải buồn hay đau vì anh =))
Tử Linh: Không sao, anh nói anh chỉ onl tới ngày 30, em đành chịu vậy
Bạch Nhân Kiệt: thế đừng buồn nữa =))) anh nói rồi, em buồn anh cũng xót, nên phải tươi lên được không? =))
Tử Linh: Em đang cố
Bạch Nhân Kiệt: ừ ngoan =)) thế mới là em của anh =)
Tử Linh: Anh không bao giờ quay lại thật à?
Bạch Nhân Kiệt: ừ, anh không đùa =)) đừng thích anh nữa, câu nói này khá vô dụng nhưng anh thật lòng đấy, đừng thích anh nữa =))
Tử Linh: Anh có nói vậy thì em vẫn thích, em công nhận nó vô dụng
Bạch Nhân Kiệt: lí do em thích anh là gì? =))
Tử Linh: Tình cảm không có lí do
Bạch Nhân Kiệt: ấn tượng ban đầu? =)) yêu thì không có lí do, thích thì có =)) anh nghĩ vậy =))
Tử Linh: Thích cũng như yêu, thích lâu ngày tích tụ lại thành yêu
Bạch Nhân Kiệt: tất cả đều có lí do =))) vậy ấn tượng khiến em thích anh chắc có phải không? =))
Tử Linh: Chắc vậy, nhưng em không nói được, khó nói lắm
…
Tôi thẳng thắn thừa nhận. Chẳng có gì phải chối, nói thật vẫn tốt hơn. Phải thừa nhận một sự thật nữa là tôi tốn vài ml nước mắt trong đoạn inbox trên. Sống mũi tôi cứ cay cay, còn nước mắt thì cứ thi nhau lăn dài. Tôi đã nói là tôi rất nhạy cảm rồi mà. Và sau đây là cái đoạn chen ngang giữa cuộc thoại lâm li bi đát phía trên. 11:35.
Nguyên Mẫn: Anh làm Linh khóc ._.
Bạch Nhân Kiệt: ừ, anh xin lỗi =))
Nguyên Mẫn: Đừng bảo nó đừng thích anh nữa ._.
Bạch Nhân Kiệt: anh chỉ muốn tốt cho nó =)) cứ để nó hy vọng thì tốt à? =))
Nguyên Mẫn: Cứ mặc kệ đi, năm tháng trôi qua cũng có ngày nó quên thôi, xem mọi thứ là một kỉ niệm đã qua
Bạch Nhân Kiệt: chấm dứt từ giờ vẫn đỡ hơn là để nó hy vọng và chờ đợi =))
Nguyên Mẫn: Em ko nghĩ nó thích anh đâu, hôm noel nó nói thích người khác mà ._.
[…]
Bạch Nhân Kiệt: Mẫn này, anh biết là em thương nó, nhưng đừng vì thế lại đi nói với anh mấy câu này =)) anh không hề có ý tổn thương nó =)) và thương nó thì an ủi nó, nói với anh mấy lời thế anh lẫn nó không thấy cảm kích đâu =))
Nguyên Mẫn: Vậy ạ, có lẽ là em nhiều chuyện rồi, sao này em không chen vào nữa hai người tự giải quyết đi.
…
Ngay cái câu của Yuu gần kề cuối cùng, nó đã châm ngòi cho một chuỗi cảm xúc hỗn độn phía dưới. Sao tôi lại vướng vào cái "tình cảm ảo” này chứ?
Bạch Nhân Kiệt: còn cơ hội thì em cứ nói đi =)) đang khóc à? =))
Tử Linh: Em đã nói là khó nói rồi, em vừa khóc xong
Bạch Nhân Kiệt: sao lại khóc?
Tử Linh: Tự nhiên nước mắt nó trào ra
Bạch Nhân Kiệt: không có gì tự nhiên cả, có gì cứ nói, anh nghe
Tử Linh: Em thấy lồng ngực bị đè nén, khó chịu lắm, nên khóc
Bạch Nhân Kiệt: em có sao không?
Tử Linh: Không sao, đau ở tinh thần thôi anh
Bạch Nhân Kiệt: con bé ngốc, đau vì chuyện gì?
Tử Linh: Đau giống mấy người mới bị thất tình, không sao đâu anh
Bạch Nhân Kiệt: sao lại thất tình?
Tử Linh: Anh biết câu trả lời mà
Bạch Nhân Kiệt: hôm Noel em bảo thích ai khác? giờ em bảo thích anh từ khi anh qua Mỹ, anh nên tin cái nào?
Tử Linh: 1 năm trước em đơn phương, giờ gặp cậu ta em chả còn cảm xúc gì, em chỉ xem là bạn
Bạch Nhân Kiệt: đơn phương đau vậy em còn lặp lại làm gì?
Tử Linh: Em không ngăn được cảm xúc
Bạch Nhân Kiệt: ừ anh cũng hiểu cảm giác của em, nếu không với được sao em không buông tay?
Tử Linh: Vì em không muốn
Bạch Nhân Kiệt: sao lại không muốn?
Tử Linh: Vì không thích
Bạch Nhân Kiệt: nếu em tiếp tục thích anh thì em nhận được gì?
Tử Linh: Em không biết
Bạch Nhân Kiệt: thế anh nói cho em biết, em không nhận được gì cả ngoài nỗi đau tinh thần, nếu em nói anh nghe ban đầu thì anh sẽ giúp em nghĩ ra cách giải quyết, giờ thì anh bất lực rồi, và cũng xin lỗi em, anh đã yêu người khác nên không chấp nhận tình cảm của em được
…
Câu này là thất tình đúng gốc luôn rồi đấy nhỉ? Trông tôi thật đáng thương. Tôi chẳng biết làm gì. Chỉ biết lại khóc. Tôi không kiềm được, thực sự không kiềm được. Nhưng từ bé đến giờ tôi chưa bao giờ khóc vì một thứ được cho là "thế giới ảo chỉ là nơi chơi đùa với cảm xúc”. Đừng quan tâm cái này nữa, tôi vẫn là đứa em gái của ông Kiệt thôi, vì đoạn sau còn đáng chú ý hơn nhiều. Tiếp tục nào…
Tử Linh: Em hiểu mà, không sao đâu
Bạch Nhân Kiệt: hiểu thì được rồi, đừng bảo không sao, là anh sai, là anh vô tâm trước tình cảm em dành cho anh, chắc anh quá ngu ngốc để nhận ra rằng em thích anh lâu như vậy, thế mà giờ chỉ phun ra được 2 chữ xin lỗi
Tử Linh: Không sao, em ổn
Bạch Nhân Kiệt: ổn thật? anh không thích nghe những lời nói dối
Tử Linh: Em ổn, ổn đến phát khóc
Bạch Nhân Kiệt: em nói thật cảm xúc của mình đi, khi anh còn cơ hội dỗ em, sau này anh không dỗ được đâu
Tử Linh: Em đang đau, đau lắm anh à
Bạch Nhân Kiệt: ừ anh biết, thế nào nữa?
Tử Linh: Em không biết, nước mắt cứ rơi hoài, em không ngăn được
Bạch Nhân Kiệt: anh không ngăn em khóc được, nhưng khóc xong phải cười được không em?
Tử Linh: Em sẽ cố
Bạch Nhân Kiệt: em phải chắc, đừng dùng chữ cố
Tử Linh: Vì em không chắc được
Bạch Nhân Kiệt: anh nói em chuyện này, nghe xong không được khóc
Tử Linh: Anh nói đi, em nghe
Bạch Nhân Kiệt: sau này đừng cố tìm anh hay đợi, vì anh sẽ không quay lại được nữa, anh rất muốn quay lại vì anh còn vợ và em gái anh, nhưng anh sẽ không còn cơ hội nào nữa, đừng khóc cũng đừng buồn, được không?
…
"Không còn cơ hội nào nữa?” Nghĩ xem, tôi có thể cứng rắn nổi trước câu nói này sao? Hôm nay, ngày 11 tháng 1, ngày mà tôi khóc nhiều hơn hai lần như mọi ngày khác. Anh Kiệt của tôi vừa nói là anh ấy rất muốn quay lại đấy, nhưng tại sao lại không còn cơ hội…? Tim tôi bất giác nhói, đau lắm, đau ở đây này… Tiếp này…
Tử Linh: Anh bị bệnh nặng hay cái gì khác? Đừng giấu em, nói thật em nghe đi
Bạch Nhân Kiệt: em biết thế là được rồi, đừng nghĩ gì nhiều nữa, đừng đoán vớ vẩn cũng đừng khóc vì anh làm gì, anh không đáng
[…]
Tử Linh: Anh giấu em chuyện gì nói thật đi?
Bạch Nhân Kiệt: không gì cả
Tử Linh: Đừng nói dối, em biết anh đang giấu em
Bạch Nhân Kiệt: không gì cả, đừng nghĩ vớ vẩn
Tử Linh: Anh nói dối, em không tin, anh đang giấu em cái gì đó
Bạch Nhân Kiệt: anh bảo đừng nghĩ vớ vẩn, nghe không?
Tử Linh: Em không thể ngừng nghỉ được, trường hợp khả thi mà anh không bao giờ quay lại nữa thì chỉ là bệnh nặng thôi
Bạch Nhân Kiệt: không, anh không bệnh, anh chẳng bệnh, đừng nghĩ nữa
Tử Linh: Anh càng chối, em càng nghi ngờ
Bạch Nhân Kiệt: chứ em muốn anh làm sao?
Tử Linh: Nói sự thật cho em
Bạch Nhân Kiệt: sự thật chỉ có vậy
Tử Linh: Anh chắc chắn chứ?
Bạch Nhân Kiệt: ừ
Tử Linh: Thật không?
Bạch Nhân Kiệt: ừ
Tử Linh: Anh không giấu em điều gì đấy chứ?
Bạch Nhân Kiệt:ừ, không giấu
…
Tôi không tin nổi. Tôi có linh cảm là ông Kiệt đang giấu tôi một cái gì đó rất quan trọng. Tôi lại nghĩ lung tung như lúc sáng ở sân bóng đá: "Có khi nào anh Kiệt bị bệnh nặng phải phẫu thuật không? Rồi anh ấy biết trước tỉ lệ phẫu thuật thành công là rất thấp…?” Nghĩ đến đây tôi chợt rùng mình. Có cái gì đó nong nóng ở hai bên má. Ừ, tôi lại khóc rồi. Không chỉ là nước mắt, tim tôi đau lắm, nó nhói từng đợt, lồng ngực thì bị đè nén đến khó thở. Tôi cứ như chìm trong hố sâu tuyệt vọng.
Những ngày 12 tháng 1 năm 2015. Không có gì đáng chú ý vì anh em chúng tôi đã trở lại bình thường, như những ngày mà ông Kiệt mới "onl” lại sau ba tháng "off” ròng rã. Không khí trong inbox đã dễ chịu hơn, không còn căng thẳng đến mức đau tim nữa. Ừ, mình không thể thay đổi được quyết định thì phải cố gắng tận dụng hết những ngày còn lại thôi. Vậy là tôi chỉ còn 17 ngày.
Ngày 13 tháng 1 năm 2015. Hộp inbox yên ắng nhưng tôi vẫn chờ một tin nhắn trả lời.
Ngày 14 tháng 1 năm 2015. Một sự kiện khá bất ngờ xảy ra. 11:31.
Tử Linh: Đừng bơ em TT_TT
Bạch Nhân Kiệt: Nó đi ra ngoài rồi em. Tôi onl acc nó có việc chút
Tử Linh: Ai vậy huh? /_\ Má ơi...
Bạch Nhân Kiệt: Bạn nó. Mượn acc nó nhận tin nhắn thông báo công chuyện =))))
Tử Linh: Cho hỏi: Khi nào anh Kiệt onl? /_\
Bạch Nhân Kiệt: Cũng chưa biết em ạ. Lát nó về mà ngủ luôn thì không onl đâu em.
…
Này, sốc thật nhé. Chỉ có ba câu trả lời thôi mà trong đầu tôi nó nhảy nhót hàng tá dấu chấm hỏi. Cái quái gì thế này…? Bạn ông Kiệt? Ơ hay, đùa nhau à…?
Ngày 15 tháng 1 năm 2015. Cái này có thể tạm gọi là "bỏ rơi em gái” không nhỉ? Ba ngày anh Kiệt tôi không "onl” rồi đấy. Khổ thật, tự nhiên hôm qua xuất hiện "tên bạn "dở hơi” nào đó của ông Kiệt”, trả lời vài câu rồi lặn tăm luôn là thế nào?
Một ngày không nhắn tin. Ừ thì bực rực trong người, khó chịu đấy. Tự nhiên tôi bất giác nảy ra một suy nghĩ, "Liệu có phải, không là người bạn nào cả, mà là ông Kiệt rep không nhỉ?”. Tôi cứ bâng khuâng cái câu hỏi mơ hồ này. Con bạn tôi nói, "Tao nghĩ là ông Kiệt đấy mày ạ, thà là phũ luôn chứ đừng có lừa dối một cách trắng trợn như thế. Người ta nói đây cũng là một cách từ chối nói chuyện lịch sự nhất khi thấy một người nhàm chán…” Ngớ ngẩn quá, tôi cứ nửa tin nửa ngờ. Ài, mệt thật! Nói gì thì nói, sợ nhất vẫn là ông Kiệt "off” trước ngày dự tính. Tôi vẫn còn chưa kịp gửi "quà chia tay” mà…
Ngày 16 tháng 1 năm 2015. 04:20.
Bạch Nhân Kiệt: anh đây =)))
Tôi mừng ra mặt đấy chứ. Cuối cùng sau 72 tiếng "bỏ rơi em gái” giờ anh Kiệt tôi mới chịu ló mặt ra. Vâng, khỏi phải nói, lại tiếp tục công cuộc nói chuyện như thường ngày. Nhưng lại có một tin đủ để làm tôi hết hồn, anh Kiệt tôi có thể sẽ "off” trước ngày 30. Thế là sao cơ chứ?
Ừm, chính xác là giờ tôi không còn tình trạng "nhạy cảm đến khóc” nữa, chỉ buồn thôi. Nghĩ lại thì cái gì cũng có số rồi, ông Kiệt đi là đi, nói mấy cũng không thể cản được. Vậy thì chỉ còn cách tận dụng những ngày ít ỏi còn lại thôi.
Ngày 17 cũng vậy, Nhưng tôi chỉ còn có 13 ngày nữa.
Ngày 18 tháng 1 năm 2015. Một ngày không inbox, ừ, nhớ lắm.
Ngày 19 tháng 1 năm 2015. Inbox trở nên nhộn nhịp. Còn tôi thì cứ thấp thỏm làm sao ấy, tôi cứ sợ việc ông Kiệt "off” trước ngày 30. Nếu "off” sớm như thế, làm sao mà tôi gửi "món quà chia tay” này đây?
Anh Kiệt tôi nói sẽ nhờ bạn lấy giúp, ể, chả lẽ cái ông bạn hôm ngày 14 à? Nhưng mà tôi muốn tận tay ông Kiệt lấy cơ. Sau mấy phút "giằng co” thì ông Kiệt mới bảo "ừ rồi anh sẽ lấy =))))”. Nhưng, sao tôi lại thấy bất ổn vậy nhỉ?
Bạch Nhân Kiệt: =))))) kệ đi =)))
Đó là tin nhắn lúc 23:07 mà tôi nhận được. Đó có thể tạm gọi là tin nhắn tạm biệt trá hình không?
Ngày 20 tháng 1 năm 2015. Ảm đạm và trầm buồn. Inbox trống rỗng, vì anh Kiệt không "onl” mà tôi cũng không nhắn gì. Vì tôi nghĩ, chắc là ông Kiệt chỉ "off” liên miên tối thiểu ba ngày như hôm 13 thôi. Nhưng tôi đã lầm.
Ngày 21, 22, 23, 24, 25, 26 tháng 1 năm 2015.
Ừ, giờ thì không còn gì để nói nữa rồi. Mở hộp inbox ra, thứ tôi nhận được chỉ là dòng chữ "hoạt động 6 ngày trước”. Thế đấy, anh em gì kì cục, đi mà cũng không tạm biệt một tiếng là sao? Tôi cảm thấy buồn, buồn đến thê lương, nhưng tôi lại không khóc. Có khi nào nó chai lì cảm xúc rồi không? Anh Kiệt tôi từng bảo biết thế sẽ không nói trước việc anh ấy sẽ đi mãi mãi như thế này, để đến ngày "off”, sẽ làm tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ "off” bình thường nhưng thực chất là không phải, mà tôi có trách cũng không được. Đã đi rồi thì còn đâu mà trách móc nữa? Và bây giờ ông Kiệt lại lẳng lặng "off” như thế để tôi nghĩ ổng "off” bình thường, mấy ngày sau "onl” lại. Nhưng đã sáu ngày liền không "onl” rồi, tôi làm sao dám đặt niềm tin vào việc sẽ nhận được một tin nhắn trả lời chứ?
Tôi đã từng dự tính, nếu ngày 30 anh Kiệt tôi đi, thì ngày 28 tôi sẽ hoàn thành món quà này, và ngày 29 sẽ gửi nó. Nhưng bây giờ, "đối tượng nhận quà” của tôi "off” vĩnh viễn rồi, tôi cũng không còn chuyện gì để nói, vậy nên truyện sẽ hoàn thành sớm hơn dự định vậy.
To be continued…
Lòng tham của con người là vô đáy, trong sâu thẳm của lòng, tôi vẫn hi vọng mình sẽ điền tiếp vào dòng chữ "To be continued” nhiều và nhiều lần nữa.
THE END.
*Note: From: Tử Linh – To: Bạch Nhân Kiệt
Anh Kiệt thân mến,
Lúc anh đọc được cái này thì chắc là anh đã off Facebook rồi nhỉ? Em vẫn thấy việc anh đi luôn như thế này là một cú đả kích tinh thần lớn cho em vậy anh ạ. Lúc anh em mình mới quen nhau, ngay từ đầu nói chuyện đã thấy hợp rồi, lại còn giống họ nữa, cứ như là trời sinh anh em sẵn ấy, anh nhỉ? Em nhớ, lúc anh nói anh ở Hồ Chí Minh, em đã thấy có cái gì đó thôi thúc rồi, vì trên này em quen cũng khá nhiều người ở Hồ Chí Minh. Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, em lại đến thành phố mang tên Bác thì sao hì? Anh có nhớ là em thường nói "Em nhớ anh” không? Cái đó là nhớ thật đấy, không phải đơn giản là lời nói đâu nha. Em đã từng có ý định đi du học. Nhưng em lại nghĩ tới những người thân ảo tại Việt Nam, nên nén lại. Giờ anh ở Mĩ, mama ảo và hai bác ảo của em cũng ở Mĩ, cô ruột và chị họ em cũng ở Mĩ, tự nhiên cái ý định đi du học nó lại bập bùng trong em. Em nhớ tối nào em cũng hỏi anh "Sao anh chưa ngủ?” hay "Bên anh bây chừ mấy giờ rồi?” kể từ khi anh sang Mĩ nhỉ? À, có lần em đòi xem ảnh anh mà anh nói anh không thích chụp nhỉ? Nếu có thể, vâng, em nói là có thể, có thể thôi, nếu có thể quay lại, anh cho em xem ảnh nhé, được không?
Hai tháng anh off ròng rã, em đổi tên. Nhưng em vẫn để cái tên Bạch Nguyệt Linh ở tên thay thế. Em không muốn vứt bỏ nó. Cái tên đánh dấu hai anh em mình gặp nhau mà, nhỉ? Anh có biết là khi em nhận tin nhắn của anh sau hai tháng off liền, em vui lắm không? Anh lúc nào cũng bắt em đi uống thuốc khi em cảm nhỉ, lại còn hù dọa không nói chuyện với em nữa. Vì nó là yếu điểm của em mà, ha? Anh với em đã có 2651 tin nhắn với nhau rồi nhỉ, trông cũng kha khá đấy chứ. Em muốn nó tăng thêm, nhưng hình như không được nữa rồi, tiếc quá anh nhỉ?
Rồi một buổi tối anh bất chợt nói "cuối tháng này em không còn gặp anh nữa đâu” thì em như đóng băng luôn vậy anh ạ. Anh có biết là câu nói đó nó ám ảnh em suốt 22 ngày trước khi anh đi không? Em không ngừng nghĩ về nó. Em đã khóc, vâng, em đã khóc thật sự như tuôn trào mãnh liệt mọi cảm xúc. Em luôn thắc mắc là tại sao anh lại có thể không onl suốt quãng thời gian từ đây đến tương lai sau này. Em biết là có những thứ anh giấu em. Em không muốn anh khó xử, nên em không hỏi nhiều. Anh đã nói với em về dự định về Việt Nam hè 2016 mà, sao bây giờ lại xảy ra như thế này? Khi anh nói "đủ tài chính thì anh vào Đà Nẵng”, trong em đã ấp ủ sự chờ đợi, sự háo hức của một đứa em gái trông ngóng anh. Em cũng đã từng táo bạo nghĩ rằng sẽ bay sang Mĩ du học, tiện thể gặp nhiều người thân ảo bên đó luôn, đặc biệt là anh.
Anh làm em tin tưởng đến kì lạ. Người ta fake tuổi, fake giới tính. Nhưng riêng anh thì em không có nghi ngờ chút nào. Có lẽ anh tạo cho em thiện cảm tốt, rất tốt là đằng khác. Anh làm em tin tưởng đến nổi em đem chuyện tình cảm riêng tư của mình ra tâm sự với anh, và anh trở thành "chuyên gia tư vấn”. Em luôn nhớ câu anh đã nói với em: "Nếu người ta không trả lời, hãy nhắm mắt đi qua... Cái gì không phải là của mình thì mãi mãi không phải là của mình...”. Và, anh cũng tâm sự với em chuyện tình cảm riêng tư của anh cho em mà ha? Hóa ra anh em mình giống nhau, đều đơn phương cả, à không, bây giờ thì còn có mình em đơn phương thôi mà, anh nhỉ?
Anh từng nói, em sẽ quên anh, nhỉ? Vâng, đúng là có thể em sẽ quên anh nếu để thời gian phai mờ kỉ niệm. Nhưng em sợ sự lãng quên. Em không muốn quên. Đó là lí do tại sao em lại muốn viết câu chuyện này như vậy. Em muốn nó sẽ là nhật kí nhắc nhở em kí ức về anh, sẽ là sợi dây bện chặt hình ảnh anh vào tinh thần của em. Ài, nãy giờ lời văn nó sến súa quá anh nhỉ? Đoạn tiếp theo nó còn sến súa thậm tệ hơn nữa cơ này.
Em đã từng nói không có ai set rela với em, nhỉ? Vâng, anh đoán đúng rồi đấy. Mục đích ban đầu của em là set rela với anh. Em vui lắm khi anh bảo em cứ set, anh ạ. Em không hiểu, nhiều lúc, tim em nó đập một cách bất bình thường khi đọc tin nhắn rep của anh. Thật đấy, em không có phóng đại đâu. Dù chúng ta chỉ là quan hệ ảo nhưng em rất muốn nói, "Em yêu anh, anh trai ạ.”. Chậc, đừng hiểu lầm đây là tỏ tình. Đây chỉ là câu nói của một đứa em gái dành cho anh trai thôi. Nhưng mà hình như gần đây nó vượt mức anh trai-em gái bình thường rồi anh ạ. Anh có thể giải thích cho em như vậy là như thế nào không?
Anh và em đã từng đôi co nhiều lần nhưng đa số là anh nhường em nhỉ? Anh đã từng làm em cười, rất nhiều, vì những câu nói bông đùa hài hước. Và anh cũng từng làm em khóc, vì một đợt đả kích tinh thần. Em luôn hỏi "Anh có thương em không?” và anh luôn trả lời "Có”. Em nhớ, em hỏi câu đó nhiều quá đến độ anh ức chế luôn nhỉ? Sáu tháng – khoảng thời gian chất chứa bao kỉ niệm giữa anh em mình, đi nhanh quá anh nhỉ? Lúc mới gặp anh, ngày 18 tháng 7, em không biết sinh nhật anh nên đã để nó trôi đi một cách hững hờ. Năm nay, em muốn chúc sinh nhật anh thật vui vẻ vào ngày 20 tháng 7 năm 2015, nhưng có lẽ nó không thực hiện được rồi, hì.
Anh đã nói "nếu có duyên thì gặp”. Em cũng hi vọng là như vậy. Em không tin vào thứ gì gọi là mãi mãi nhưng em tin vào niềm hi vọng của chính mình. Em hi vọng anh sẽ quay lại, dù chỉ một chút. Em biết hi vọng của em chỉ là 1% thôi nhưng em sẽ chờ, sẽ chờ đến một ngày đẹp trời nào đó em sẽ nhận được một tin nhắn của một người tên Bạch Nhân Kiệt, nhỉ?
Em gái yêu của anh.
Tử Linh.
P.s: Anh bảo anh thích màu đen nên em chuyển toàn bộ màu chữ của truyện sang màu xanh, để lời thoại của anh màu đen đấy. Tiện thể nói lời tạm biệt đến anh luôn: Tạm biệt anh, anh đi vui vẻ, mạnh giỏi nhé, người anh trai mà em đã luôn yêu (mến).
Vote Điểm :12345