Khi
Trâm Trân chuẩn bị đóng cửa thì vị khách quen thuộc kia lại tới, vẫn
như mọi khi lạnh lùng bước vào đặt một bó bách hợp trắng, cô nhìn đồng
hồ treo tường đúng 9h tối . Không dài dòng Trâm Trân nhanh chóng gói hoa
cho cô ấy, trong lúc đợi hoa cô khách đó có thói quen ngắm tranh treo
trong shop của cô, số tranh đó thường là cô tự vẽ hoặc mẹ vẽ. - Hoa của cô đây. - Cảm ơn. Mang
bó hoa bách hợp vừa gói xong đưa tới, cô ta lấy trong ví tờ 200 trao
cho cô rồi quay đi. Trâm Trân cầm 200 trong tay nhìn dáng cô ta bước ra
xe hơi rồi rời đi, chiếc xe vừa khuất điện thoại cô liền đỗ chuông. - con về nhanh đi, nhà ta có chuyện rồi . Vừa áp đt trên tai, hai tay đóng cửa shop . - Được rồi con về ngay. Cúp máy xong , Trâm Trân dắt xe máy rời khỏi shop
Vừa
về tới nhà, dựng xe xong , Cô chạy ngay vào nhà thì thấy trong nhà có 2
người đàn ông mặc đồ công sở ngồi trên sofa, đối diện với họ cha cúi
mặt xuống bàn im lặng , cô không hiểu đã xãy ra chuyện gì ? . - Cha, chuyện gì vậy ? Họ là ai?. Cô
ngồi xuống cạnh . Lên tiếng hỏi trong khi hai người đàn ông kia vẫn
đang quan sát cô từ lúc ngoài cửa đến giờ. Cô thấy khó chịu trước cách
nhìn đó nhưng mà hiện tại quan trọng là cha của cô. - Tiểu Thư đây
chắc không biết, Cha cô Thiếu chúng tôi cả vốn lẫn lời 500triệu , cũng
đã lâu rồi chưa thanh toán , bắt buộc chúng tôi phải tới nhà như vậy
thật không tiện. Cô nghe qua như sấm chớp, cha cô thiếu bọn họ
500triệu, nhưng từ lúc nào, rỏ ràng cha nói rằng đi buôn đồ cổ chẳng lẽ
là nói dối. - Cha, nói cho con biết họ nói là thật sao? Cô nhìn qua người cha thân yêu mà cô luôn kính trọng, nhưng giờ đây ông chỉ biết lầm lủi. -
Cha xin lỗi con, , do không đủ tiền nhập hàng cha đã vay của một công
ty cho vay tư nhân, không ngờ tất cả hàng là đồ giả, hiện tại quá hạn
thanh toán cho nên ...họ mới tới đây. Trâm Trân chết lặng, nước mắt
như chãy ngược vào trong, Mẹ hiện đang chạy thận mỗi ngày, cần tiền rất
nhiều, cửa hàng hoa của cô lời không bao nhiêu, bây giờ cha lại thiếu nợ
đến 500triệu, cô biết đào đâu ra số tiền đó bây giờ . - Thấy tình
cảnh gia đình cô hiện tại chắc không thể nhanh chóng trả dứt nợ được,
tôi mạo muội có một đề nghị không biết tiểu thư đây nghĩ sao?. Giửa lúc cô thấy dường như tất cả đang rơi vào bế tắt thì một trong hai người đàn ông kia lên tiếng, - Đề nghị gì?. Không
suy nghĩ nhiều,như vớ được phao, chẳng cần quan tâm nó có thật sự tốt
hay không, bây giờ cô chỉ cần có tiền để trả cho họ, lo cho mẹ thôi. -
Sắp tới công ty chúng tôi đang chuẩn bị kí một hợp đồng lớn với một
Công Ty khá nổi tiếng, nhưng mà nghe bảo không dễ gì họ chịu kí, nhưng
nếu có một cô gái xinh đẹp chịu khó ngồi uống rượu nói chuyện với bên đó
hẳn sẻ có khả năng thành công ông ta vừa nói mắt không dời khỏi
người cô , theo cách ông ta nói thì cô gái xinh đẹp đó chắc là cô rồi.
Nhưng liệu có thật sự chỉ cần uống rượu là xong sao. - Không được con gái tôi sẻ không làm . Trong khi cô đang do dự nghi ngợi thì cha cô đứng thẳng người hét lên từ chối. - Nhưng một lần đi chúng tôi sẻ giảm 20% tiền nợ, gia hạn cho ông thêm thời gian 6 tháng để trả dứt nợ. Người đàn ông còn lại ôn tồn giãi thích những mặt lợi khiến cô chấp nhận đề nghị. - Hử, nói thế nào cũng không được. Cha cô hậm hực. - Tôi đồng ý - Trâm Trân ! . Ông
sửng sốt quay sang cô.Nhưng chỉ thấy trong đôi mắt cô một màn tĩnh
lặng, điều cô cần chính là thời gian, 6tháng là khoảng thời gian không
dài nhưng cũng chẳng ngắn, nó có thể giúp cô có đủ thời giờ để cố kiếm
tiền trả nợ, hơn nửa giảm 20% là con số không nhỏ đâu,đổi lại chỉ cần
uống rượu nói chuyện với họ , cô có thể làm được, à không phãi là chắc
chắn được. - Con gái à, con đừng vì ta mà hủy hoại cuộc đời. Cha cô nhìn cô đau lòng.Nhưng đỗi lại trong cô sự bình tỉnh lạ lùng. - Con sẻ sớm quay lại, cha hãy cố gắng chăm sóc mẹ cho tốt. Không
để cha nói thêm, cô đã quyết định cái gì sẻ không thay đổi, tính đó của
cô từ nhỏ cho đến giờ vẫn không thay đổi, cho nên ông biết dù có nói
nửa cũng bằng thừa. - Ta có lỗi với con nhiều lắm. Ông thở dài
nước mắt trực trào, đây là lần đầu ông khóc trước mắt người khác, trước
mặt con gái ông Giọt nước mắt bất lực vì bản thân quá vô dụng. - Tốt , giao dịch với tiểu thư đây thật sảng khoái, chúng ta sẻ đi ngay bây giờ chứ?. Hai
người kia đứng dậy mĩm cười , một trong số đưa tay ra , nhưng cô chã
thèm quan tâm, ông ta chờ giây lát không thấy phãn ứng thì tự động xấu
hổ rụt tay về, Lúc này cô mới lên tiếng. - Tôi cần tắm rửa, thay đồ và trang điểm. - Ok, chúng tộ đợi cô trong xe. Cô cũng không nói nhìu định quay đi thì dừng bước quay người lại. - Tôi lấy gì để tin các ông. - Tiểu thư đây yên tâm. Trong lúc đợi cô chúng tôi sẻ soạn một hợp đồng giửa hai bên. - Tốt thôi. Cô gật đầu rồi quay sang cha vẫn đang gục đầu trên bàn. - Con nghĩ cha nên đến bệnh viện lúc này và nói hôm nay con mệt không tới được. Ông giật mình vội ngẫng đầu , đôi mắt trũng sâu mệt mọc nhìn cô rồi cúi người đứng lên. - Ta biết rồi Sau
khi nói xong thì thất thiểu rời khỏi nhà. Cô nhìn theo bóng ông khuất
dạng , cảm thấy khóe mắt đỏ ửng, cố đè nén quay đầu bỏ lên lầu.