✿ Nội dung truyện Nữ Bác Sĩ Tài Ba Và Cô Nàng Bệnh Nhân Xinh Đẹp
Truyện
này Shin viết theo ngẫu hứng thôi, sóng gió cũng không có, cảm xúc nhẹ
nhàng. Châm ngôn viết truyện của Shin là ngắn, gọn, lẹ và khùng nên mong
các bạn đừng ném đá!. Xin các bạn hãy ủng hộ truyện giúp Shin, Shin cảm
ơn các bạn nhiều và tên nhân vật được Shin lấy từ phim thế gian tình
nha các bạn.
Dô truyện nà
Cô: Phương Tư Dao một nữ bác sĩ
trẻ tài ba chỉ với hai mươi tuổi đã được bằng thạc sĩ bác sĩ chuyên khoa
tâm lý, các bệnh viện hàng đầu thế giới mời về làm việc cho họ, nhưng
cô đã chọn về một bệnh viện nhỏ ở vùng nông thôn và nơi đây xảy ra những
chuyện dở khóc dở cười và là nơi tình yêu giữa cô và nàng chớm nở.
Nàng:
Giang Hiểu Đình một cô gái ở độ tuổi mười bảy là một tiểu thư nông thôn
tính tình hồn nhiên và đã mất trí nhớ trong một lần thất tình đã uống
thuốc tự tử cũng chính cô đã giúp nàng nhớ lại những hồi ức đó.
Một
nơi nào đó ở trong một nhà hàng sang trọng năm sao chuyên dành cho
những khách thượng lưu. Những món ăn cũng cực kì đắc đỏ một món ăn ở đây
có thể ăn được cả chục món lề đường: -Chúc mừng cô Phương Tư Dao đã được bằng thạc sĩ, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cô ấy nào! Một
nhóm người ăn mặc sang trọng ở độ tuổi trung niên chỉ có cô là trẻ nhất
nhưng vẫn thể hiện được vẻ kiêu sa thành đạt, trong một bộ váy không
cầu kì nhưng cũng không quá đơn giản làm cô toát lên sự quyến rũ gợi cảm
hàng chục người đi lại chúc rượu cô, cô thừa biết đấy là đối tác lúc
trước của ba mình những lời nịnh nọt cô nghe đầy cả lỗ tai, ừ thì đúng
rồi cả ba và mẹ đều là chủ tịch của hai tập đoàn đứng đầu thế giới. Ba
vè mẹ cô đã mất khi cô mới mười lăm tuổi trong một vụ tai nạn giao thông
và để lại cho cô một căn biệt thự vài trăm tỷ chả khác gì một lâu đài
nguy nga và cô đã tiếp quản cả gia sản khi mới mười lăm tuổi. Với độ
tuổi đấy đáng lẽ còn tuổi ăn tuổi học chơi đùa cùng bạn bè ở trong vòng
tay ấm áp của ba mẹ và ăn những bữa cơm gia đình. Nhưng việc ấy đã không
còn nữa, cô đã ăn tết một mình suốt năm năm qua à còn có một quản gia
và một vú nuôi hai người họ rất tốt thương cô như con ruột khi ba mẹ cô
mất họ cố gắng nuôi nấng cô đến ngày nay. Từ một cô bé ngây thơ nhưng vì
phải bon chen địa vị giữ vững công ty cô đã trở nên băng lãnh và chưa
từng có một mối tình vắt vai à không có rồi chứ nhưng sẽ nói sau, vừa
học vừa tiếp quản cả hai tập đoàn tất cả công việc đều đè lên đôi vai
yếu ớt nhỏ bé của cô. Nhưng sự quật cường không thể để tập đoàn tâm
huyết của ba mẹ phải phá sản nên cô đã quyết tâm và được thành quả như
ngày nay, hai tập đoàn được cô gộp lại thành một hiện tên là tập đoàn
Trường Xuân. Tuy là chủ tịch của một tập đoàn lớn mạnh nhưng danh tính
của cô rất ít ai biết, dù có biết thì nhà báo cũng chỉ moi được thông
tin chủ tịch tài ba của tập đoàn Trường Xuân là nữ và tên của cô dùng
khi kí hợp đồng với đối tác là Jenni Phương gương mặt của cô cũng không
ai biết trừ những người lân cận, cô rất kín đáo không muốn thông tin bị
lộ ra ngoài. Tập đoàn của cô là chuyên về phân phối và sản xuất lương
thực và thực phẩm ăn liền nhưng cô lại là bác sĩ ôi hai công việc thật
là liên quan nhỉ?. Cô nghe những lời xu nịnh đã chán chường từ khi còn
bé nên đã xin phép cáo từ về trước. Cô bước lên chiếc Audi màu trắng
sang trọng và xe bắt đầu lăn bánh bon bon trong màn đêm của thành phố,
ngày mốt cô phải xa nơi này để về một vùng quê hẻo lánh và bắt đầu một
cuộc sống mới, cô nhìn ra ánh đèn ban đêm tĩnh mịch ở thành phố về đêm
mà nước mắt khẽ rơi. Cô nhớ ba mẹ lắm, rất rất nhớ cô nhớ những câu mẹ
dịu dàng gọi cô mỗi buổi sáng, cô nhớ lắm giọng nói và tiếng cười đùa
của ba khi cùng cô chơi đánh cầu. Có thể những người bên ngoài nói cô
giàu sang sung sướng vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng đối với cô tất
cả thứ đó chỉ là phù du điều cô cho là xa xỉ nhất đó là cô muốn ba mẹ
mình sống lại cô muốn gia đình lại như xưa nhưng bây giờ đã vào dĩ vãng
rồi. Cô lấy đôi tay lạnh lẽo gạt đi nước mắt và khẽ thiếp đi, chiếc xe
dừng lại trước cổng một căn biệt thự rộng lớn nguy nga anh tài xế khẽ
lay gọi cô dậy: