Đỗ Tú Anh : 24 tuổi. Hiện là tổng giám đốc trong công ty của ba nó. Là người 2 mặt . Thích sống một mình, ghét người lạ.
Vũ Thị Quỳnh : 25 tuổi. Cô là đại gia giấu mặt. Thích tìm hiểu các loại
công việc từ nặng nhạc đến nhẹ. Không thích dựa dẫm vào người khác. Cô
có thể kết bạn với bất kì ai. Do sở thích tìm hiểu công việc lên Quỳnh đã gặp Anh Tại nhà Anh. Căn biệt thự vang lên tiếng mắng : - Con lớn rồi mà vẫn như trẻ con là sao ? Anh nhõng nhẽo : - Con có phải trẻ con đâu Bà Tâm mắng nó : - Con gái con đứa không bao giờ dọn dẹp phòng của mình. 24 tuổi rồi mad không chịu lấy chồng là sao ? Nó thanh minh : - Thời buổi này tuổi tác đâu còn quan trọng. Mẹ đừng làm quá thế chứ ! Bà Tâm mắng : - Con với chẳng cái, càng lớn càng hư, lời mẹ nói không chịu nghe. Nó ôm cánh tay bà nhõng nhẽo : - Con đi làm chiều con dọn
Nói xong Anh chạy đi. Bà Tâm lắc đầu, bà chỉ có mỗi mình nó thôi, sao
bà không lo được chứ . Anh đến văn phòng của mình, nó gọi thư kí - Thư ơi ! Lấy giùm chị tách cafe Tiếng cô thư kí vang vào - Vâng ! Thưa giám đốc Thư mang cốc cafe vào đặt lên bàn cho nó. Thư quay người bước đi thì nó gọi giật lại - Thư này Thư quay lại nhìn giám đốc của mình - Giám đốc có gì căn dặn Mặt nó hơi đỏ - Em có biết cách nào giúp chị không phải dọn dẹp nhà cửa không ?
Thư hơi ngạc nhiên và nghĩ " Chắc giám đốc bận quá không có thời gian
để dọn dẹp ". Cô thư ấy đâu có biết giám đốc của mình lười đến mức không
dọn dẹp . Thư nói : - Giám đốc thuê ôxin là được Nó đáp lại : - Ôxin Thư lễ phép : - Vâng Nó cười tươi : - Cảm ơn em Thư cúi đầu - Em xin phép ra ngoài Thư bước ra khỏi phòng. Nó mỉm cười , thì thầm - Vậy là không bị mama la nữa . Thoải mái thật .
Nó phóng chiếc xe ôtô trên con đường đầy nắng của mùa hè. Nó dừng lại
trước công ty " Người giúp việc của gia đình ". Nó đắn đo " Hay là thôi
", nhưng khi nó nghĩ đến cảnh bà Tâm mắng nó, nó cương quyết bước vào.
Xông thẳng vào phòng giám đốc, bỏ hết phép tắc lịch sự xang một bên.
Thấy cửa mở mà không có tiếng gõ cửa ông Hàn ngẩng đầu lên, ông nói : - Chà , chà, khách quý Nó cười tươi : - Bác làm cháu ngại quá ! Ông Hàn tiếp tục trêu nó - Hôm nay ngọn gió nào đưa tiểu thư Đỗ đến vậy ? Nó vui vẻ hòa nhập vào câu chuyện : - Gió trên trời ạ ! Ông hàn nhìn nó cười tươi - Cháu đến nhờ bác việc gì nào ? Nó vỗ tay